Chương : 44
Yến Bội Nhược thấy "Thái tử điện hạ" quan tâm tới mình như thế, trong lòng ấm áp, hốc mắt đỏ lên, "Bội Nhược không sao..."
Tề Diệc Bắc cũng lo lắng nói: "Bội Nhược, sắc mặt của nàng cũng không tốt, muốn để Thái y khám thử không?"
Yến Bội Nhược nhìn Tề Diệc Bắc, trong lòng không rõ tư vị gì. Không ngờ "Ân nhân cứu mạng" của mỉnh lại trở thành Thái tử phi. Mặc dù nàng và Thái tử có tình cảm với nhau, nhưng người ta lại nắm được nhược điểm của mình. Nếu có một ngày Thái tử phi thấy nàng ngứa mắt, nói chuyện nàng từng bị sơn tặc bắt lên núi, như vậy không những nàng mà cả cha mẹ, gia tộc cũng xấu hổ theo. Chuyện tới nước này, trách nàng sớm không tranh thủ tình cảm với Thái tử phi, chỉ có thể giữ mình là trên hết, để sau rồi tính.
"Tạ ơn Thái tử phi quan tâm, Bội Nhược thật sự không sao cả."
"Vậy là tốt rồi, " Tề Diệc Bắc gật đầu nói: "Nàng và Tiết lương đệ về trước đi, ta có chuyện muốn nói với Thái tử."
Hai nàng bọn họ đành tuân lệnh, thấy các nàng đã khuất bóng, Phó Du Nhiên hưng phấn giữ chặt Tề Diệc Bắc hỏi, "Quốc sư nói gì thế?"
Tề Diệc Bắc không thèm trả lời, cho đám cung nhân lui xuống, lắc đầu nói: "Thời cơ ngay cạnh mình, cần dụng tâm lĩnh hội."
Phó Du Nhiên đợi lúc lâu vẫn chưa thấy câu trả lời, mờ mịt hỏi: "Là câu này sao?"
Tề Diệc Bắc buồn bực gật đầu, Phó Du Nhiên thở dài, "Chúng ta đã lĩnh hội được hơn một tháng, nếu tìm được thời cơ thì cần gì phải chờ ông ta về?"
Tề Diệc Bắc trầm mặc không nói gì, Phó Du Nhiên tức giận: "Mất công thế gian đồn thổi ông ta tựa như thần tiên trên trời, việc lớn thế này còn không giải quyết được, còn bịt mắt ra vẻ nữa!"
Tề Diệc Bắc trong lòng cũng rất nôn nóng, lúc trước hắn đã thề với nàng tìm được quốc sư thì sẽ giải quyết được vấn đề, ai ngờ Huyền Sắc lại báo cho hắn, thời cơ chó má gì chứ, chỉ chối đẩy trách nhiệm thôi!
"Huyền Sắc nhất định sẽ có biện pháp giải quyết, hiện tại ta không tiện xuất cung, cô lập tức đến phủ quốc sư để tìm hiểu!"
Phó Du Nhiên tuy hiện giờ có chút nghi ngờ năng lực của Huyền Sắc, nhưng nghe Tề Diệc Bắc nói vậy vẫn gật đầu, lập tức dẫn theo Vinh Thăng xuất cung. Lúc đi là ban ngày, Tề Diệc Bắc ở trong Đông cung đợi mãi đến khi đèn thắp rực rỡ, Phó Du Nhiên mới thong dong trở về, trên người còn phảng phất mùi rượu. Tề Diệc Bắc giận tím mặt, xách cổ áo “mời” Phó Du Nhiên vào tẩm cung. Đám người Vinh Thăng thầm tặc lưỡi, hôm nay bộ dáng Thái tử phi khi tấu đàn thanh nhàn tựa tiên tử vẫn còn hiển hiện trước mắt, sao đến buổi chiều đã thay đổi rồi?
Tề Diệc Bắc lôi Phó Du Nhiên từ ngoài cửa thẳng tới tẩm thất, " Chuyện ta giao đã làm chưa?"
"Đương nhiên làm rồi."
Sắc mặt Tề Diệc Bắc dịu đi một ít, "Biết rõ ta nóng lòng chuyện này, cô cũng nên trở về nhanh một chút, tại sao còn đi uống rượu?"
Phó Du Nhiên nằm thẳng cẳng trên giường, tìm một vị trí thoải mái khép hờ mắt nói: "Ta đi thăm Hi Nguyệt, nó định quay về An Dương thăm cha, sau hai ngày nữa sẽ xuất phát."
Tề Diệc Bắc tất nhiên biết Phó Du Nhiên và Lâm Hi Nguyệt tuy cả ngày cãi nhau ầm ĩ, nhưng cảm tình rất sâu đậm. Lâm Hi Nguyệt phải rời đi, đương nhiên trong lòng Phó Du Nhiên sẽ buồn. Hắn ngồi vào giường, vừa định an ủi đôi câu, chợt nghĩ đến một chuyện, "Cô có nhắc cô ấy khi trở về không được nói tới việc cô được phong phi không?"
"Yên tâm đi, nó tự có chừng mực, không làm ta mất đầu đâu."
"Vậy thì tốt, có thân phận sư phụ che chắn, tin rằng mọi người sẽ không nghi ngờ cô, chỉ nghĩ có người trùng tên họ thôi."
Phó Du Nhiên miễn cưỡng đáp ứng một tiếng, không thèm nhắc lại, Tề Diệc Bắc vỗ vai nàng, "Được rồi, mau nói đi."
Phó Du Nhiên ngạc nhiên, "Nói cái gì?"
Khóe mắt Tề Diệc Bắc giật giật, "Huyền Sắc..."
"A, đúng rồi, ta đi tìm quốc sư, quản gia nói ông ta đã đi tìm báu vật cho một quý nhân nào đó, không rõ lúc nào trở về. Ta thấy dù sao cũng không tiến triển gì, nên đi tìm Mặc tiểu tử thăm Hi Nguyệt."
Tề Diệc Bắc tiêu hóa tin tức hồi lâu, "Quý nhân nào?"
Phó Du Nhiên nhún vai, "Ta đâu biết."
Tề Diệc Bắc căm hận nói: "Cô nói, cô không tìm thấy lão Huyền Sắc sao?"
"Đúng vậy." Phó Du Nhiên cau mày: "Ngươi nói mắt hắn không nhìn thấy, thì tìm báu vật kiểu gì? Dùng mũi ư?"
Tề Diệc Bắc thở hổn hển: "Khi nào lão trở về?"
Phó Du Nhiên cảm thông nhìn Tề Diệc Bắc, "Nếu ông ta biết biện pháp giải quyết, hôm nay đã nói cho ngươi. Còn nếu không biết, ngươi chờ ông ta trở về cũng vô dụng, Quốc sư gì chứ, lừa đảo cả thôi!"
Tề Diệc Bắc đã hoàn toàn rơi vào trầm tư, miệng lẩm bẩm: "Thời cơ... ở bên người? Dụng tâm lĩnh hội..."
Phó Du Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, lại nằm xuống giường, "Ngươi rốt cuộc có phái người đi tìm Cốt ca và Sơn ca không? Sao bây giờ vẫn chưa đến?"
Tề Diệc Bắc buồn bực ngồi cạnh giường, "Chắc cũng sắp tới nơi, lúc ấy sư phụ sẽ giao việc cho họ trước, cô sẽ xuất cung đoàn tụ với họ sau."
Phó Du Nhiên nhanh chóng cởi áo khoác, trùm chăn bông nói to: "Thế thì tốt, ngươi cứ từ từ suy nghĩ đi, ta ngủ trước."
Tề Diệc Bắc suy nghĩ một hồi, cũng không có kết quả, muốn nằm xuống giường ngủ, nhưng nghĩ tới cảnh tượng đêm qua, dứt khoát cầm chăn đến ghế nằm, kiên nhẫn chịu đựng.
Chịu đựng được gần mười ngày, cũng không thể tìm được Huyền Sắc. Thấy “tuần trăng mật” đã qua gần một nửa, mà vẫn chưa tìm ra cách giải quyết, chẳng lẽ để Phó trại chủ thay hắn tham chính ư? Nghĩ tới tình cảnh "Thái tử" nói tục chửi quần thần, Tề Diệc Bắc muốn chết đi luôn.
Đương nhiên, không chỉ Tề Diệc Bắc ấm ức, mà mấy ngày nay tâm trạng của Phó Du Nhiên cũng không khá hơn là bao. Lâm Hi Nguyệt đi rồi, Cốt ca và Sơn ca vẫn bặt vô âm tín, mỗi ngày nàng cùng với Tề Diệc Bắc ngồi ở trong phòng nghiên cứu thời cơ, nghiên cứu lĩnh hội. Ở trong phòng ngột ngạt vài ngày, chẳng những không lĩnh hội được thời cơ, lại thêm đau cả đầu, bước đi lảo đảo, kết hợp với “sự thật” sắc mặt "Thái tử phi" ngày càng xanh xao, Hoàng hậu liên tục phái người đưa tới mấy hộp "Thập toàn đại bổ hoàn", khiến Phó Du Nhiên vô cùng bị động.
Hôm đó hai người theo lệ đi thỉnh an Hoàng hậu, đến Tử Hòe cung, phát hiện các phi tần của Chiêu Thái đế đều được điều động, một đám người trang điểm xinh đẹp khác thường. Hóa ra hôm ấy có nước thuộc địa tiến cống một loạt hoa mẫu đơn cực phẩm, Chiêu Thái đế đều chuyển tới cung Hoàng hậu. Đương nhiên Hoàng hậu phải khoe khoang, mà Chiêu Thái đế cũng nể tình tham dự, càng khiến Hoàng hậu nở mày nở mặt.
Yến hội bày ở ngoài điện, Hoàng hậu triệu thêm ca kỹ trợ hứng. Trong sân chật ních người thưởng hoa, nghệ cơ (nghệ nhân múa) cũng có điều kiện mà trổ tài. Phó Du Nhiên tiến cung lâu như vậy, vẫn chưa có cơ hội tham gia loại hội hop này, nay được thấy, coi như mở rộng tầm mắt. Tề Diệc Bắc thì chẳng thèm để tâm, hắn chỉ muốn mau chóng chấm dứt, để còn trở lại Đông cung tiếp tục nghiên cứu "Thời cơ" .
"Thái tử phi?" Nguyên phi ngồi bàn bên trái Tề Diệc lên tiếng, "Vì sao Thái tử phi lại rầu rĩ vậy? Hay là thấy ca kỹ nhàm chán?"
Tề Diệc Bắc vội thu hồi suy nghĩ, nhẹ giọng nói: "Nguyên phi nương nương cứ đùa, nghệ cơ ca múa đều rất hay, quả là tuyển chọn kĩ càng."
Hắn tưởng đã vượt qua trót lọt, nhưng Nguyên phi đâu cho là thế. Bà ta nghe nói Thái tử phi nhập cung chưa lâu, mà đã được Thái tử vô cùng sủng ái. Có khi giữa ban ngày ban mặt cũng nhốt nàng ta ở tẩm cung, thật oan uổng cho cháu gái bà ta. Luận về tài sắc, Tiết Huyên Trữ không hề kém ai, nhưng sao không được Thái tử để mắt tới? Chẳng lẽ Thái tử phi thật sự hoàn mỹ như vậy?
"Nghe Thái tử phi nói vậy, dường như rất tâm đắc với màn ca múa này?"
Tề Diệc Bắc nói: "Du Nhiên nông cạn, chỉ biết thưởng thức mà thôi."
Nguyên phi cười nói: "Thái tử phi khiêm tốn quá, ai chẳng nói Thái tử phi tinh thông lục nghệ (lục nghệ chỉ: lễ nghĩa, âm nhạc, cung tên, cưỡi ngựa, biết chữ, tính toán), là một tài nữ chân chính."
Tề Diệc Bắc không biết trả lời thế nào, chỉ nói: "Âm nhạc thì còn được, nhưng ca múa thì chưa từng nghiên cứu qua."
Nét mặt Nguyên phi thoáng chút kinh ngạc, lại lập tức hồi phục như ban đầu, lùi người về chỗ cũ. Thấy bà ta không quấy rầy nữa, Tề Diệc Bắc cũng thầm thở phào. Lúc đó trên đài vừa kết thúc một vũ khúc, Đức phi đứng dậy bẩm tấu với Chiêu Thái đế: "Thần thiếp tự tay dạy dỗ một vũ cơ, muốn bêu xấu một khúc để Hoàng Thượng xem."
Chiêu Thái đế cười nói: "Nếu Đức phi đã có tâm trợ hứng, vậy mau truyền."
Đức phi cười nói: "Đã cắt ngang sự an bài của Hoàng hậu, mong Hoàng hậu thứ lỗi."
Hoàng hậu cười rạng rỡ, "Việc nhỏ này, Đức phi không cần để bụng, ta tin Hoàng Thượng cũng không bận tâm đâu."
Trong hậu cung đối chọi gay gắt là chuyện bình thường, nhưng lại khiến Phó Du Nhiên mở rộng tầm nhìn. Một câu vô cùng đơn giản, mà Hoàng hậu cũng có thể hiểu được “miệng nam mô, bụng bồ dao găm”. Nàng thông cảm liếc qua Chiêu Thái đế, phát hiện lão cha trên danh nghĩa của nàng đang uống rượu che dấu động tác mếu máo, bất đắc dĩ vụng trộm nháy mắt với nàng. Phó Du Nhiên cố nén cười, ba nữ nhân một bàn diễn, lão cha nàng, thực khiến người ta thông cảm!
Vũ cơ được Đức phi dạy dỗ rất nhanh trổ tài, Phó Du Nhiên thấy rõ trong mắt Chiêu Thái đế hiện lên nét kinh diễm. Vũ cơ kia cùng lắm chỉ đôi mươi, lông mi cong dài, môi đỏ như son. Hòa cùng với tiếng đàn sáo, chân nàng lướt đi nhanh nhẹn, khuôn mặt đầy tình ý, quả thực thùy mị yêu kiều, vô cùng quyến rũ.
Đang lúc mọi người trầm mê trong dáng người uyển chuyển của vũ cơ, nàng ta chợt cất tiếng hát:
“Nhị cung lãng uyển. Thính quân thiên đế nhạc, tri tha kỉ biến. Tranh tự nhân gian, nhất khúc thải liên tân truyện. Liễu yêu khinh, oanh thiệt chuyển. Tiêu diêu yên lãng thùy ki bán. Vô nại thiên giai, tảo dĩ thôi ban chuyển. Khước giá thải loan, phù dong tà phán. Nguyện niên niên, bồi thử yến.”
(Tạm chém: Vườn hoa bát ngát hương. Để được thiên đế vui mừng, biết có mấy lần. Sao giống như nhân gian, ngắt một đóa sen mới nhú. Nhẹ nhàng mảnh mai, chim oanh hót ríu rít. Mờ khói tiêu dao ai ràng buộc. Đành đợi từng ngày, sớm thôi thúc xoay vần. Lại phiền chim loan, phù dung ngóng trông. Xin nguyện hàng năm, được bồi yến tiệc.)
Có thể vừa hát vừa múa ư, sắc mặt Hoàng hậu bắt đầu nghiêm trọng. Nếu so với ả vũ cơ này, đám nghệ cơ của Hoàng hậu chỉ như đống son phấn tầm thường, rốt cuộc phải làm thế nào đây?
Đức phi thắng một trận nhỏ, nhưng không hề biểu hiện vui sướng, khuôn mặt vẫn mang nét cười thản nhiên như cũ. Lúc đó vũ cơ múa hát xong, từ từ cúi người hành lễ, trong mắt Chiêu Thái đế tràn đầy thưởng thức, định kêu nàng ta đứng dậy để hỏi han, bỗng nghe thấy giọng nói kinh ngạc vang lên trong điện: "Cái gì? Thái tử phi cũng muốn múa một khúc sao?"
Chiêu thái đế hơi sửng sốt, nhìn Nguyên phi vừa cất lời, lại quay sang Tề Diệc Bắc, hứng thú nói: "Trẫm không biết Du Nhiên cũng có chút hiểu biết về vũ kỹ đấy?"
Chiêu Thái đế đối không hề che dấu sự yêu thích với người con dâu này. Thấy sự chú ý của Chiêu Thái đế hướng về nơi khác, sắc mặt Hoàng hậu dịu lại, hài lòng gật đầu với Tề Diệc Bắc.
Phó Du Nhiên vẻ mặt kính nể nhìn chăm chú Tề Diệc Bắc, thực không ngờ, lão Tề cũng nghiên cứu vũ đạo của nữ giới, trước giờ nàng đã coi thường hắn rồi.
Sắc mặt Tề Diệc Bắc khó coi như vừa nuốt phải ruồi, hắn ngồi im trừng mắt nhìn Nguyên phi. Nguyên phi cười nói: "Sao thế? Không phải vừa rồi Thái tử phi nói với ta muốn luận bàn vũ kỹ một chút với vị vũ cơ này sao?"
Chiêu Thái đế cười nói: "Cũng đúng, Du Nhiên mau múa một khúc đi. Trẫm muốn xem, Yến Thần dạy dỗ một Thái tử phi “hoàn hảo” như thế nào."
Tề Diệc Bắc cũng lo lắng nói: "Bội Nhược, sắc mặt của nàng cũng không tốt, muốn để Thái y khám thử không?"
Yến Bội Nhược nhìn Tề Diệc Bắc, trong lòng không rõ tư vị gì. Không ngờ "Ân nhân cứu mạng" của mỉnh lại trở thành Thái tử phi. Mặc dù nàng và Thái tử có tình cảm với nhau, nhưng người ta lại nắm được nhược điểm của mình. Nếu có một ngày Thái tử phi thấy nàng ngứa mắt, nói chuyện nàng từng bị sơn tặc bắt lên núi, như vậy không những nàng mà cả cha mẹ, gia tộc cũng xấu hổ theo. Chuyện tới nước này, trách nàng sớm không tranh thủ tình cảm với Thái tử phi, chỉ có thể giữ mình là trên hết, để sau rồi tính.
"Tạ ơn Thái tử phi quan tâm, Bội Nhược thật sự không sao cả."
"Vậy là tốt rồi, " Tề Diệc Bắc gật đầu nói: "Nàng và Tiết lương đệ về trước đi, ta có chuyện muốn nói với Thái tử."
Hai nàng bọn họ đành tuân lệnh, thấy các nàng đã khuất bóng, Phó Du Nhiên hưng phấn giữ chặt Tề Diệc Bắc hỏi, "Quốc sư nói gì thế?"
Tề Diệc Bắc không thèm trả lời, cho đám cung nhân lui xuống, lắc đầu nói: "Thời cơ ngay cạnh mình, cần dụng tâm lĩnh hội."
Phó Du Nhiên đợi lúc lâu vẫn chưa thấy câu trả lời, mờ mịt hỏi: "Là câu này sao?"
Tề Diệc Bắc buồn bực gật đầu, Phó Du Nhiên thở dài, "Chúng ta đã lĩnh hội được hơn một tháng, nếu tìm được thời cơ thì cần gì phải chờ ông ta về?"
Tề Diệc Bắc trầm mặc không nói gì, Phó Du Nhiên tức giận: "Mất công thế gian đồn thổi ông ta tựa như thần tiên trên trời, việc lớn thế này còn không giải quyết được, còn bịt mắt ra vẻ nữa!"
Tề Diệc Bắc trong lòng cũng rất nôn nóng, lúc trước hắn đã thề với nàng tìm được quốc sư thì sẽ giải quyết được vấn đề, ai ngờ Huyền Sắc lại báo cho hắn, thời cơ chó má gì chứ, chỉ chối đẩy trách nhiệm thôi!
"Huyền Sắc nhất định sẽ có biện pháp giải quyết, hiện tại ta không tiện xuất cung, cô lập tức đến phủ quốc sư để tìm hiểu!"
Phó Du Nhiên tuy hiện giờ có chút nghi ngờ năng lực của Huyền Sắc, nhưng nghe Tề Diệc Bắc nói vậy vẫn gật đầu, lập tức dẫn theo Vinh Thăng xuất cung. Lúc đi là ban ngày, Tề Diệc Bắc ở trong Đông cung đợi mãi đến khi đèn thắp rực rỡ, Phó Du Nhiên mới thong dong trở về, trên người còn phảng phất mùi rượu. Tề Diệc Bắc giận tím mặt, xách cổ áo “mời” Phó Du Nhiên vào tẩm cung. Đám người Vinh Thăng thầm tặc lưỡi, hôm nay bộ dáng Thái tử phi khi tấu đàn thanh nhàn tựa tiên tử vẫn còn hiển hiện trước mắt, sao đến buổi chiều đã thay đổi rồi?
Tề Diệc Bắc lôi Phó Du Nhiên từ ngoài cửa thẳng tới tẩm thất, " Chuyện ta giao đã làm chưa?"
"Đương nhiên làm rồi."
Sắc mặt Tề Diệc Bắc dịu đi một ít, "Biết rõ ta nóng lòng chuyện này, cô cũng nên trở về nhanh một chút, tại sao còn đi uống rượu?"
Phó Du Nhiên nằm thẳng cẳng trên giường, tìm một vị trí thoải mái khép hờ mắt nói: "Ta đi thăm Hi Nguyệt, nó định quay về An Dương thăm cha, sau hai ngày nữa sẽ xuất phát."
Tề Diệc Bắc tất nhiên biết Phó Du Nhiên và Lâm Hi Nguyệt tuy cả ngày cãi nhau ầm ĩ, nhưng cảm tình rất sâu đậm. Lâm Hi Nguyệt phải rời đi, đương nhiên trong lòng Phó Du Nhiên sẽ buồn. Hắn ngồi vào giường, vừa định an ủi đôi câu, chợt nghĩ đến một chuyện, "Cô có nhắc cô ấy khi trở về không được nói tới việc cô được phong phi không?"
"Yên tâm đi, nó tự có chừng mực, không làm ta mất đầu đâu."
"Vậy thì tốt, có thân phận sư phụ che chắn, tin rằng mọi người sẽ không nghi ngờ cô, chỉ nghĩ có người trùng tên họ thôi."
Phó Du Nhiên miễn cưỡng đáp ứng một tiếng, không thèm nhắc lại, Tề Diệc Bắc vỗ vai nàng, "Được rồi, mau nói đi."
Phó Du Nhiên ngạc nhiên, "Nói cái gì?"
Khóe mắt Tề Diệc Bắc giật giật, "Huyền Sắc..."
"A, đúng rồi, ta đi tìm quốc sư, quản gia nói ông ta đã đi tìm báu vật cho một quý nhân nào đó, không rõ lúc nào trở về. Ta thấy dù sao cũng không tiến triển gì, nên đi tìm Mặc tiểu tử thăm Hi Nguyệt."
Tề Diệc Bắc tiêu hóa tin tức hồi lâu, "Quý nhân nào?"
Phó Du Nhiên nhún vai, "Ta đâu biết."
Tề Diệc Bắc căm hận nói: "Cô nói, cô không tìm thấy lão Huyền Sắc sao?"
"Đúng vậy." Phó Du Nhiên cau mày: "Ngươi nói mắt hắn không nhìn thấy, thì tìm báu vật kiểu gì? Dùng mũi ư?"
Tề Diệc Bắc thở hổn hển: "Khi nào lão trở về?"
Phó Du Nhiên cảm thông nhìn Tề Diệc Bắc, "Nếu ông ta biết biện pháp giải quyết, hôm nay đã nói cho ngươi. Còn nếu không biết, ngươi chờ ông ta trở về cũng vô dụng, Quốc sư gì chứ, lừa đảo cả thôi!"
Tề Diệc Bắc đã hoàn toàn rơi vào trầm tư, miệng lẩm bẩm: "Thời cơ... ở bên người? Dụng tâm lĩnh hội..."
Phó Du Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, lại nằm xuống giường, "Ngươi rốt cuộc có phái người đi tìm Cốt ca và Sơn ca không? Sao bây giờ vẫn chưa đến?"
Tề Diệc Bắc buồn bực ngồi cạnh giường, "Chắc cũng sắp tới nơi, lúc ấy sư phụ sẽ giao việc cho họ trước, cô sẽ xuất cung đoàn tụ với họ sau."
Phó Du Nhiên nhanh chóng cởi áo khoác, trùm chăn bông nói to: "Thế thì tốt, ngươi cứ từ từ suy nghĩ đi, ta ngủ trước."
Tề Diệc Bắc suy nghĩ một hồi, cũng không có kết quả, muốn nằm xuống giường ngủ, nhưng nghĩ tới cảnh tượng đêm qua, dứt khoát cầm chăn đến ghế nằm, kiên nhẫn chịu đựng.
Chịu đựng được gần mười ngày, cũng không thể tìm được Huyền Sắc. Thấy “tuần trăng mật” đã qua gần một nửa, mà vẫn chưa tìm ra cách giải quyết, chẳng lẽ để Phó trại chủ thay hắn tham chính ư? Nghĩ tới tình cảnh "Thái tử" nói tục chửi quần thần, Tề Diệc Bắc muốn chết đi luôn.
Đương nhiên, không chỉ Tề Diệc Bắc ấm ức, mà mấy ngày nay tâm trạng của Phó Du Nhiên cũng không khá hơn là bao. Lâm Hi Nguyệt đi rồi, Cốt ca và Sơn ca vẫn bặt vô âm tín, mỗi ngày nàng cùng với Tề Diệc Bắc ngồi ở trong phòng nghiên cứu thời cơ, nghiên cứu lĩnh hội. Ở trong phòng ngột ngạt vài ngày, chẳng những không lĩnh hội được thời cơ, lại thêm đau cả đầu, bước đi lảo đảo, kết hợp với “sự thật” sắc mặt "Thái tử phi" ngày càng xanh xao, Hoàng hậu liên tục phái người đưa tới mấy hộp "Thập toàn đại bổ hoàn", khiến Phó Du Nhiên vô cùng bị động.
Hôm đó hai người theo lệ đi thỉnh an Hoàng hậu, đến Tử Hòe cung, phát hiện các phi tần của Chiêu Thái đế đều được điều động, một đám người trang điểm xinh đẹp khác thường. Hóa ra hôm ấy có nước thuộc địa tiến cống một loạt hoa mẫu đơn cực phẩm, Chiêu Thái đế đều chuyển tới cung Hoàng hậu. Đương nhiên Hoàng hậu phải khoe khoang, mà Chiêu Thái đế cũng nể tình tham dự, càng khiến Hoàng hậu nở mày nở mặt.
Yến hội bày ở ngoài điện, Hoàng hậu triệu thêm ca kỹ trợ hứng. Trong sân chật ních người thưởng hoa, nghệ cơ (nghệ nhân múa) cũng có điều kiện mà trổ tài. Phó Du Nhiên tiến cung lâu như vậy, vẫn chưa có cơ hội tham gia loại hội hop này, nay được thấy, coi như mở rộng tầm mắt. Tề Diệc Bắc thì chẳng thèm để tâm, hắn chỉ muốn mau chóng chấm dứt, để còn trở lại Đông cung tiếp tục nghiên cứu "Thời cơ" .
"Thái tử phi?" Nguyên phi ngồi bàn bên trái Tề Diệc lên tiếng, "Vì sao Thái tử phi lại rầu rĩ vậy? Hay là thấy ca kỹ nhàm chán?"
Tề Diệc Bắc vội thu hồi suy nghĩ, nhẹ giọng nói: "Nguyên phi nương nương cứ đùa, nghệ cơ ca múa đều rất hay, quả là tuyển chọn kĩ càng."
Hắn tưởng đã vượt qua trót lọt, nhưng Nguyên phi đâu cho là thế. Bà ta nghe nói Thái tử phi nhập cung chưa lâu, mà đã được Thái tử vô cùng sủng ái. Có khi giữa ban ngày ban mặt cũng nhốt nàng ta ở tẩm cung, thật oan uổng cho cháu gái bà ta. Luận về tài sắc, Tiết Huyên Trữ không hề kém ai, nhưng sao không được Thái tử để mắt tới? Chẳng lẽ Thái tử phi thật sự hoàn mỹ như vậy?
"Nghe Thái tử phi nói vậy, dường như rất tâm đắc với màn ca múa này?"
Tề Diệc Bắc nói: "Du Nhiên nông cạn, chỉ biết thưởng thức mà thôi."
Nguyên phi cười nói: "Thái tử phi khiêm tốn quá, ai chẳng nói Thái tử phi tinh thông lục nghệ (lục nghệ chỉ: lễ nghĩa, âm nhạc, cung tên, cưỡi ngựa, biết chữ, tính toán), là một tài nữ chân chính."
Tề Diệc Bắc không biết trả lời thế nào, chỉ nói: "Âm nhạc thì còn được, nhưng ca múa thì chưa từng nghiên cứu qua."
Nét mặt Nguyên phi thoáng chút kinh ngạc, lại lập tức hồi phục như ban đầu, lùi người về chỗ cũ. Thấy bà ta không quấy rầy nữa, Tề Diệc Bắc cũng thầm thở phào. Lúc đó trên đài vừa kết thúc một vũ khúc, Đức phi đứng dậy bẩm tấu với Chiêu Thái đế: "Thần thiếp tự tay dạy dỗ một vũ cơ, muốn bêu xấu một khúc để Hoàng Thượng xem."
Chiêu Thái đế cười nói: "Nếu Đức phi đã có tâm trợ hứng, vậy mau truyền."
Đức phi cười nói: "Đã cắt ngang sự an bài của Hoàng hậu, mong Hoàng hậu thứ lỗi."
Hoàng hậu cười rạng rỡ, "Việc nhỏ này, Đức phi không cần để bụng, ta tin Hoàng Thượng cũng không bận tâm đâu."
Trong hậu cung đối chọi gay gắt là chuyện bình thường, nhưng lại khiến Phó Du Nhiên mở rộng tầm nhìn. Một câu vô cùng đơn giản, mà Hoàng hậu cũng có thể hiểu được “miệng nam mô, bụng bồ dao găm”. Nàng thông cảm liếc qua Chiêu Thái đế, phát hiện lão cha trên danh nghĩa của nàng đang uống rượu che dấu động tác mếu máo, bất đắc dĩ vụng trộm nháy mắt với nàng. Phó Du Nhiên cố nén cười, ba nữ nhân một bàn diễn, lão cha nàng, thực khiến người ta thông cảm!
Vũ cơ được Đức phi dạy dỗ rất nhanh trổ tài, Phó Du Nhiên thấy rõ trong mắt Chiêu Thái đế hiện lên nét kinh diễm. Vũ cơ kia cùng lắm chỉ đôi mươi, lông mi cong dài, môi đỏ như son. Hòa cùng với tiếng đàn sáo, chân nàng lướt đi nhanh nhẹn, khuôn mặt đầy tình ý, quả thực thùy mị yêu kiều, vô cùng quyến rũ.
Đang lúc mọi người trầm mê trong dáng người uyển chuyển của vũ cơ, nàng ta chợt cất tiếng hát:
“Nhị cung lãng uyển. Thính quân thiên đế nhạc, tri tha kỉ biến. Tranh tự nhân gian, nhất khúc thải liên tân truyện. Liễu yêu khinh, oanh thiệt chuyển. Tiêu diêu yên lãng thùy ki bán. Vô nại thiên giai, tảo dĩ thôi ban chuyển. Khước giá thải loan, phù dong tà phán. Nguyện niên niên, bồi thử yến.”
(Tạm chém: Vườn hoa bát ngát hương. Để được thiên đế vui mừng, biết có mấy lần. Sao giống như nhân gian, ngắt một đóa sen mới nhú. Nhẹ nhàng mảnh mai, chim oanh hót ríu rít. Mờ khói tiêu dao ai ràng buộc. Đành đợi từng ngày, sớm thôi thúc xoay vần. Lại phiền chim loan, phù dung ngóng trông. Xin nguyện hàng năm, được bồi yến tiệc.)
Có thể vừa hát vừa múa ư, sắc mặt Hoàng hậu bắt đầu nghiêm trọng. Nếu so với ả vũ cơ này, đám nghệ cơ của Hoàng hậu chỉ như đống son phấn tầm thường, rốt cuộc phải làm thế nào đây?
Đức phi thắng một trận nhỏ, nhưng không hề biểu hiện vui sướng, khuôn mặt vẫn mang nét cười thản nhiên như cũ. Lúc đó vũ cơ múa hát xong, từ từ cúi người hành lễ, trong mắt Chiêu Thái đế tràn đầy thưởng thức, định kêu nàng ta đứng dậy để hỏi han, bỗng nghe thấy giọng nói kinh ngạc vang lên trong điện: "Cái gì? Thái tử phi cũng muốn múa một khúc sao?"
Chiêu thái đế hơi sửng sốt, nhìn Nguyên phi vừa cất lời, lại quay sang Tề Diệc Bắc, hứng thú nói: "Trẫm không biết Du Nhiên cũng có chút hiểu biết về vũ kỹ đấy?"
Chiêu Thái đế đối không hề che dấu sự yêu thích với người con dâu này. Thấy sự chú ý của Chiêu Thái đế hướng về nơi khác, sắc mặt Hoàng hậu dịu lại, hài lòng gật đầu với Tề Diệc Bắc.
Phó Du Nhiên vẻ mặt kính nể nhìn chăm chú Tề Diệc Bắc, thực không ngờ, lão Tề cũng nghiên cứu vũ đạo của nữ giới, trước giờ nàng đã coi thường hắn rồi.
Sắc mặt Tề Diệc Bắc khó coi như vừa nuốt phải ruồi, hắn ngồi im trừng mắt nhìn Nguyên phi. Nguyên phi cười nói: "Sao thế? Không phải vừa rồi Thái tử phi nói với ta muốn luận bàn vũ kỹ một chút với vị vũ cơ này sao?"
Chiêu Thái đế cười nói: "Cũng đúng, Du Nhiên mau múa một khúc đi. Trẫm muốn xem, Yến Thần dạy dỗ một Thái tử phi “hoàn hảo” như thế nào."