Chương : 35
Ra khỏi Ngự thư phòng, Phó Du Nhiên càng nghĩ càng giận, phải, chỉ cần đưa nàng nghìn lượng vàng, thì nàng chẳng thèm để ý sẽ gả cho ai, nhưng ít nhất cũng phải tìm người nào vừa mắt chứ? Thực ra Mặc Vĩ Thiên cũng khá được, mặc dù không chức tước, nhưng cũng là người có tiếng tăm trong giới chính trị, là bạn tốt của Thái tử, hơn nữa cha hắn còn có quan hệ thân thiết với lão Hoàng đế, hẳn sẽ là một người chồng tốt. Nhưng Phó Du Nhiên không vừa mắt hắn, không phải có câu nói, cả ngày cười hì hì thì không phải người tốt sao. Tên tiểu tử lão Tề kia, vì mục đích của mình, mà ném nàng vào hố lửa, sao nàng không thể phản kháng chứ?
"Vinh Thăng!" Phó Du Nhiên hét lớn: "Theo ta xuất cung, đi tìm Mặc tiểu tử giao dịch!"
Chuyện khác thì không rõ, chứ hai từ "xuất cung" này nghe là hiểu. Vinh Thăng vội vàng đáp lời, đánh xe ngựa đưa Phó Du Nhiên ra khỏi cung. Trước đây Thái tử thường xuyên ra ngoài, đám thị vệ đã quá quen thuộc, cũng không cản lại. Đợi xe ngựa rời khỏi cửa tây Hoàng cung, Vinh Thăng mới cẩn thận hỏi: "Điện hạ, chúng ta đi đâu?"
"Nhà Mặc Vĩ Thiên."
Vinh Thăng bị giọng điệu bực bội của Phó Du Nhiên làm hoảng sợ, vội vàng lùi ra ngoài, đánh xe tới Mặc phủ.
Còn Tề Diệc Bắc lúc này, sau khi rời khỏi Ngự thư phòng, không dám chậm trễ một phút, cưỡi ngựa phóng về Mặc phủ, tìm Mặc Vĩ Thiên giải thích tình huống. Mặc Vĩ Thiên nghe xong cũng choáng váng, hắn sợ Chiêu Thái đế bỗng nhiên cao hứng mà thay mình tứ hôn. Chưa nói về lý tưởng vĩ đại "Thường tại hoa gian tẩu, phiến diệp bất triêm thân" (Thường xuyên đi giữa rừng hoa, mà đến cái lá cũng không dính vào người - đại ý là giữ thân trong sạch ấy mà =))) của hắn, mà chỉ cần nhắc tới đối tượng tứ hôn thôi. Nghe Lâm Hi Nguyệt sống ở nhờ nhà hắn nói chính là con gái của đại sơn vương, dũng mãnh phi thường, huống chi Phó Du Nhiên lại là nữ sơn tặc, bắt hắn cưới một người đàn bà đanh đá về nhà, chi bằng đâm cho hắn một nhát luôn đi.
Vì hạnh phúc tương lai của mình, Mặc Vĩ Thiên không ngừng phái gia đinh tâm phúc, đi dò la tin tức theo bốn hướng cửa thành, nhất định phải tìm ra được lão cha già trước Chiêu Thái đế, như vậy còn có thể thấy đường sống.
Sau khi điều động gia đinh trong phủ, đang lúc Mặc Vĩ Thiên thương lượng với Tề Diệc Bắc bước tiếp theo nên làm gì, bỗng vang lên tiếng kêu "Rầm". Cửa phòng bị người khác đá văng ra, không ai khác, chính là "Thái tử" Phó Du Nhiên ôm hận mà đến.
Tề Diệc Bắc tái mặt, "Sao cô lại tự ý ra khỏi cung!"
Phó Du Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Còn ở trong cung, ta bị người khác bán đi cũng không biết!"
Mặc Vĩ Thiên nhìn lão quản gia đang run lẩy bẩy phía sau Phó Du Nhiên, bước tới kéo Phó Du Nhiên vào trong, ý bảo lão quản gia lui ra, sau đó đóng cửa lại, quay đầu nói: "Chúng ta đang suy nghĩ biện pháp."
"Biện pháp chó má!" Phó Du Nhiên chỉ vào mũi Tề Diệc Bắc quát: "Ngay từ đầu là biện pháp do ngươi nghĩ, cái gì mà tìm Quốc sư, cái gì mà ta phải thay ngươi hồi cung, bây giờ thì sao? Ha! Ngươi vì bảo vệ mình, mà đẩy ta vào chỗ chết!"
Tề Diệc Bắc chột dạ cúi đầu, tuy rằng sự việc xảy ra đột ngột, nhưng quả thực hắn đã làm hơi quá. Mặc Vĩ Thiên đi tới trước mặt Phó Du Nhiên đang hùng hùng hổ hổ nhăn mặt kêu: "Cô nói lại đi, gì mà đi vào chỗ chết? Người bị hại là ta!"
Phó Du Nhiên nắm cổ áo Mặc Vĩ Thiên, "Tiểu tử ngươi nghĩ ta ngốc sao!"
Ném Mặc Vĩ Thiên ra một chỗ, Phó Du Nhiên nhìn Tề Diệc Bắc nói: "Bây giờ ngươi lập tức tiến cung, nói với Hoàng Thượng, người trong lòng ngươi là người khác."
"Hả?" Tề Diệc Bắc vô cùng kinh ngạc, Mặc Vĩ Thiên cũng không hiểu đầu đuôi thế nào, ngạc nhiên hỏi: "Chẳng lẽ cô đã có người trong lòng?"
Phó Du Nhiên hơi xấu hổ, "Cũng... Cũng không thể coi là người trong lòng, nhưng so với ngươi, ta sẽ nguyện ý gả cho hắn."
Tề Diệc Bắc nhíu mày, trầm mặt: "Ý cô là Hoài vương?"
Phó Du Nhiên im lặng cúi đầu, Mặc Vĩ Thiên "Phì" một tiếng cười nói: "Cô mà cũng muốn làm Vương phi của Hoài vương ư?"
"Ta thì làm sao?" Phó Du Nhiên tóm lấy Tề Diệc Bắc, đưa tới trước mặt Mặc Vĩ Thiên: "Ngươi xem, muốn mặt có mặt, muốn ngực có ngực, kém ở chỗ nào?"
Mặc Vĩ Thiên nở nụ cười kì quái, "Không mặt, không ngực thì là cái ghế à!"
Phó Du Nhiên đang định cãi lại, Tề Diệc Bắc bỗng thốt lên một câu, "Cô gả cho ai cũng được, nhưng không thể gả cho Tề Thụy Nam."
"Hả?" Phó Du Nhiên híp mắt, "Tốt, vậy ngươi đừng trách ta tỏ thái độ quyết không cưới của ‘ngươi’ trước mặt phụ hoàng."
Mặc Vĩ Thiên vội vàng túm tay áo Tề Diệc Bắc, thấp giọng nói: "Để Hoài vương cưới sơn tặc, cũng rất thú vị ."
Tề Diệc Bắc lườm Mặc Vĩ Thiên một cái, sau đó nói với Phó Du Nhiên: "Ta sẽ nghĩ cách để cô thoát thân bình an."
Phó Du Nhiên nhìn chằm chằm Tề Diệc Bắc một lúc lâu, cuối cùng gật đầu nói: "Tốt nhất ngươi hãy nhớ kỹ lời nói hôm nay, nếu không sẽ biết hậu quả!"
Tề Diệc Bắc hít sâu một hơi, lại khôi phục bộ dáng đoan trang thục nữ, nhẹ giọng nói: "Hậu quả ư? Ta biết rất rõ."
"Rầm!"
Chiến sự trong phòng vừa mới bình ổn, cánh cửa lại bị người khác đá văng, sau đó, Lâm Hi Nguyệt nhảy vào, "Nghe nói Thái tử đến đây?"
Mặc Vĩ Thiên ôm trán kêu lên: "Các cô là đồ con lừa à?"
Phó Du Nhiên vô cùng vui mừng, "Nha đầu chết tiệt kia, ta nhớ ngươi muốn chết." Nói xong xông lên phía trước, ôm chầm lấy Lâm Hi Nguyệt.
Tề Diệc Bắc bước tới tách hai người ra, giận dữ nói: "Cô thấy mọi chuyện chưa đủ rắc rối sao? Để người khác nhìn thấy, lại thêm phiền toái."
Phó Du Nhiên gạt tay Tề Diệc Bắc, "Không nói chuyện với ngươi, càng phiền toái."
Lâm Hi Nguyệt nghi hoặc nói: "Chuyện nào? Ngươi gây ra rắc rối gì ở trong cung sao?"
"Không" Phó Du Nhiên khoát tay, chỉ vào Lâm Hi Nguyệt cười nói: "Ngay cả mặc quần áo cũng có năm, sáu người thay ."
Lâm Hi Nguyệt kiêu ngạo ưỡn ngực, lại chu miệng với Tề Diệc Bắc, " 'Ngươi' vẫn còn sướng hơn ta."
Phó Du Nhiên cười gian, nắm lấy bả vai Lâm Hi Nguyệt, "Thế nào? Bản thái tử muốn phong phi, có nên cưới thêm cả một vị Lương đệ để chơi đùa?"
Tề Diệc Bắc hoảng sợ trợn mắt, "Cô dám!"
Phó Du Nhiên khinh thường cười khẩy, "Hiện giờ ta là Thái tử, sao phải nghe lời ngươi? Địa bàn của ta ta làm chủ, ngươi bất nhân, cũng đừng trách ta bất nghĩa."
Tề Diệc Bắc tức giận muốn phát điên, Mặc Vĩ Thiên vội vàng ngăn lại hắn, "Được rồi, đừng..."
"Bỏ cái tay chó má của ngươi ra!" Phó Du Nhiên chộp lấy bàn tay của Mặc Vĩ Thiên vô ý để lên hông Tề Diệc Bắc, "Nếu để ta thấy hành động này thêm lần nữa, cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi!"
Mặc Vĩ Thiên đảo mắt, lại nở nụ cười, "Không biết chừng vài ngày nữa thân thể của Phó cô nương sẽ cùng ta thành hôn, đến lúc đó..." Hắn quay lại nâng cằm Tề Diệc Bắc, ra vẻ thâm tình nói: "Mỹ nhân, ngươi sẽ là của ta ."
Tề Diệc Bắc buồn nôn, ngực thấy hơi khó chịu, lạnh lùng nói: "Lại đùa giỡn, cẩn thận đùa cả bản thân mình đấy."
Lâm Hi Nguyệt bấy giờ mới thấy chút manh mối, kinh ngạc nhìn Mặc Vĩ Thiên: "Cái gì... cùng ngươi thành hôn sao?"
“Hoàng Thượng nhìn trúng 'Phó cô nương', muốn nàng tiến cung làm vợ Thái tử, 'Phó cô nương' tất nhiên là không đồng ý, lấy ta làm lá chắn, không ngờ Hoàng Thượng là một lão hồ li, để chúng ta tứ hôn, bây giờ, " Mặc Vĩ Thiên kéo Phó Du Nhiên, " 'Phó cô nương' thực sự thì không thích ta, nàng muốn gả cho Hoài vương, nhưng Hoài vương thì sao? Hắn căn bản không hề biết 'Phó cô nương'. Tiếp theo là Thái tử điện hạ đích thực của chúng ta, " hắn lại kéo Tề Diệc Bắc qua, "Không biết vì sao đánh chết hắn cũng không đồng ý gả 'Phó cô nương' cho Hoài vương, cho nên..."
"Câm mồm!" Tề Diệc Bắc đau đầu, hét lớn một tiếng, hất tay Mặc Vĩ Thiên ra, "Lộn xộn cái gì ? Con mẹ nhà ngươi!"
Nhìn thân hình yểu điệu giận dữ rời đi, ba người trong phòng nhìn nhau, Phó Du Nhiên tức giận nói: "Ai lại chọc hắn thế ? Thật là bệnh!"
Lâm Hi Nguyệt vội la lên: "Đừng nhắc tới hắn nữa, ngươi mau nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì."
"Chúng ta ra ngoài đã, vừa đi vừa nói chuyện."
Tiễn bước một nam một nữ, Mặc Vĩ Thiên ngây người ngồi tại chỗ, một lúc sau mới hồi phục tinh thần, tự nhủ nói: "Tề Diệc Bắc mà lại nói tục sao?"
Chúng ta tạm không nhắc tới Mặc Vĩ Thiên nữa, mà nói về Phó Du Nhiên và Lâm Hi Nguyệt. Sau khi ở gần một tháng trong kinh thành, Lâm Hi Nguyệt đã biến thành một "con ngựa", đưa Phó Du Nhiên đi tới chỗ náo nhiệt nhất, đồng thời Phó Du Nhiên kể lại tất cả những thứ linh tinh mà mình đã trải qua. Lâm Hi Nguyệt nghe xong há hốc mồm, không nói được lời nào.
Phó Du Nhiên thở dài, "Thế nào? Có phải ngươi cũng thấy thương cảm cho ta không? Ta cứ như vậy mà bị lão Tề kia bán cho tên tiểu tử họ Mặc ."
Lâm Hi Nguyệt dừng lại, hai mắt long lanh nhìn Phó Du Nhiên nói: "Ta rất hâm mộ ngươi, có thể nhìn thấy Hoài vương điện hạ gần như vậy."
Phó Du Nhiên tức giận kéo cổ áo Lâm Hi Nguyệt, Lâm Hi Nguyệt đưa tay ngăn lại, thấp giọng nói: "Chú ý hình tượng."
Phó Du Nhiên hầm hừ nói: "Thực không nghĩa khí, gặp sắc quên bạn... Không đúng, đã được gặp đâu, phải là nghe sắc quên bạn!"
Lâm Hi Nguyệt cười hì hì: "Ai bảo ta là fan cuồng chứ, Hoài vương điện hạ của ta..."
Đúng lúc mơ mộng, chợt thấy Phó Du Nhiên bên cạnh không động tĩnh gì, quay lại, thấy ánh mắt Phó Du Nhiên nhìn chằm chằm vào trong thư phòng bên đường, miệng lẩm bẩm: "Nha đầu chết tiệt vận cứt chó kia, nói gặp là gặp liền."
"Vinh Thăng!" Phó Du Nhiên hét lớn: "Theo ta xuất cung, đi tìm Mặc tiểu tử giao dịch!"
Chuyện khác thì không rõ, chứ hai từ "xuất cung" này nghe là hiểu. Vinh Thăng vội vàng đáp lời, đánh xe ngựa đưa Phó Du Nhiên ra khỏi cung. Trước đây Thái tử thường xuyên ra ngoài, đám thị vệ đã quá quen thuộc, cũng không cản lại. Đợi xe ngựa rời khỏi cửa tây Hoàng cung, Vinh Thăng mới cẩn thận hỏi: "Điện hạ, chúng ta đi đâu?"
"Nhà Mặc Vĩ Thiên."
Vinh Thăng bị giọng điệu bực bội của Phó Du Nhiên làm hoảng sợ, vội vàng lùi ra ngoài, đánh xe tới Mặc phủ.
Còn Tề Diệc Bắc lúc này, sau khi rời khỏi Ngự thư phòng, không dám chậm trễ một phút, cưỡi ngựa phóng về Mặc phủ, tìm Mặc Vĩ Thiên giải thích tình huống. Mặc Vĩ Thiên nghe xong cũng choáng váng, hắn sợ Chiêu Thái đế bỗng nhiên cao hứng mà thay mình tứ hôn. Chưa nói về lý tưởng vĩ đại "Thường tại hoa gian tẩu, phiến diệp bất triêm thân" (Thường xuyên đi giữa rừng hoa, mà đến cái lá cũng không dính vào người - đại ý là giữ thân trong sạch ấy mà =))) của hắn, mà chỉ cần nhắc tới đối tượng tứ hôn thôi. Nghe Lâm Hi Nguyệt sống ở nhờ nhà hắn nói chính là con gái của đại sơn vương, dũng mãnh phi thường, huống chi Phó Du Nhiên lại là nữ sơn tặc, bắt hắn cưới một người đàn bà đanh đá về nhà, chi bằng đâm cho hắn một nhát luôn đi.
Vì hạnh phúc tương lai của mình, Mặc Vĩ Thiên không ngừng phái gia đinh tâm phúc, đi dò la tin tức theo bốn hướng cửa thành, nhất định phải tìm ra được lão cha già trước Chiêu Thái đế, như vậy còn có thể thấy đường sống.
Sau khi điều động gia đinh trong phủ, đang lúc Mặc Vĩ Thiên thương lượng với Tề Diệc Bắc bước tiếp theo nên làm gì, bỗng vang lên tiếng kêu "Rầm". Cửa phòng bị người khác đá văng ra, không ai khác, chính là "Thái tử" Phó Du Nhiên ôm hận mà đến.
Tề Diệc Bắc tái mặt, "Sao cô lại tự ý ra khỏi cung!"
Phó Du Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Còn ở trong cung, ta bị người khác bán đi cũng không biết!"
Mặc Vĩ Thiên nhìn lão quản gia đang run lẩy bẩy phía sau Phó Du Nhiên, bước tới kéo Phó Du Nhiên vào trong, ý bảo lão quản gia lui ra, sau đó đóng cửa lại, quay đầu nói: "Chúng ta đang suy nghĩ biện pháp."
"Biện pháp chó má!" Phó Du Nhiên chỉ vào mũi Tề Diệc Bắc quát: "Ngay từ đầu là biện pháp do ngươi nghĩ, cái gì mà tìm Quốc sư, cái gì mà ta phải thay ngươi hồi cung, bây giờ thì sao? Ha! Ngươi vì bảo vệ mình, mà đẩy ta vào chỗ chết!"
Tề Diệc Bắc chột dạ cúi đầu, tuy rằng sự việc xảy ra đột ngột, nhưng quả thực hắn đã làm hơi quá. Mặc Vĩ Thiên đi tới trước mặt Phó Du Nhiên đang hùng hùng hổ hổ nhăn mặt kêu: "Cô nói lại đi, gì mà đi vào chỗ chết? Người bị hại là ta!"
Phó Du Nhiên nắm cổ áo Mặc Vĩ Thiên, "Tiểu tử ngươi nghĩ ta ngốc sao!"
Ném Mặc Vĩ Thiên ra một chỗ, Phó Du Nhiên nhìn Tề Diệc Bắc nói: "Bây giờ ngươi lập tức tiến cung, nói với Hoàng Thượng, người trong lòng ngươi là người khác."
"Hả?" Tề Diệc Bắc vô cùng kinh ngạc, Mặc Vĩ Thiên cũng không hiểu đầu đuôi thế nào, ngạc nhiên hỏi: "Chẳng lẽ cô đã có người trong lòng?"
Phó Du Nhiên hơi xấu hổ, "Cũng... Cũng không thể coi là người trong lòng, nhưng so với ngươi, ta sẽ nguyện ý gả cho hắn."
Tề Diệc Bắc nhíu mày, trầm mặt: "Ý cô là Hoài vương?"
Phó Du Nhiên im lặng cúi đầu, Mặc Vĩ Thiên "Phì" một tiếng cười nói: "Cô mà cũng muốn làm Vương phi của Hoài vương ư?"
"Ta thì làm sao?" Phó Du Nhiên tóm lấy Tề Diệc Bắc, đưa tới trước mặt Mặc Vĩ Thiên: "Ngươi xem, muốn mặt có mặt, muốn ngực có ngực, kém ở chỗ nào?"
Mặc Vĩ Thiên nở nụ cười kì quái, "Không mặt, không ngực thì là cái ghế à!"
Phó Du Nhiên đang định cãi lại, Tề Diệc Bắc bỗng thốt lên một câu, "Cô gả cho ai cũng được, nhưng không thể gả cho Tề Thụy Nam."
"Hả?" Phó Du Nhiên híp mắt, "Tốt, vậy ngươi đừng trách ta tỏ thái độ quyết không cưới của ‘ngươi’ trước mặt phụ hoàng."
Mặc Vĩ Thiên vội vàng túm tay áo Tề Diệc Bắc, thấp giọng nói: "Để Hoài vương cưới sơn tặc, cũng rất thú vị ."
Tề Diệc Bắc lườm Mặc Vĩ Thiên một cái, sau đó nói với Phó Du Nhiên: "Ta sẽ nghĩ cách để cô thoát thân bình an."
Phó Du Nhiên nhìn chằm chằm Tề Diệc Bắc một lúc lâu, cuối cùng gật đầu nói: "Tốt nhất ngươi hãy nhớ kỹ lời nói hôm nay, nếu không sẽ biết hậu quả!"
Tề Diệc Bắc hít sâu một hơi, lại khôi phục bộ dáng đoan trang thục nữ, nhẹ giọng nói: "Hậu quả ư? Ta biết rất rõ."
"Rầm!"
Chiến sự trong phòng vừa mới bình ổn, cánh cửa lại bị người khác đá văng, sau đó, Lâm Hi Nguyệt nhảy vào, "Nghe nói Thái tử đến đây?"
Mặc Vĩ Thiên ôm trán kêu lên: "Các cô là đồ con lừa à?"
Phó Du Nhiên vô cùng vui mừng, "Nha đầu chết tiệt kia, ta nhớ ngươi muốn chết." Nói xong xông lên phía trước, ôm chầm lấy Lâm Hi Nguyệt.
Tề Diệc Bắc bước tới tách hai người ra, giận dữ nói: "Cô thấy mọi chuyện chưa đủ rắc rối sao? Để người khác nhìn thấy, lại thêm phiền toái."
Phó Du Nhiên gạt tay Tề Diệc Bắc, "Không nói chuyện với ngươi, càng phiền toái."
Lâm Hi Nguyệt nghi hoặc nói: "Chuyện nào? Ngươi gây ra rắc rối gì ở trong cung sao?"
"Không" Phó Du Nhiên khoát tay, chỉ vào Lâm Hi Nguyệt cười nói: "Ngay cả mặc quần áo cũng có năm, sáu người thay ."
Lâm Hi Nguyệt kiêu ngạo ưỡn ngực, lại chu miệng với Tề Diệc Bắc, " 'Ngươi' vẫn còn sướng hơn ta."
Phó Du Nhiên cười gian, nắm lấy bả vai Lâm Hi Nguyệt, "Thế nào? Bản thái tử muốn phong phi, có nên cưới thêm cả một vị Lương đệ để chơi đùa?"
Tề Diệc Bắc hoảng sợ trợn mắt, "Cô dám!"
Phó Du Nhiên khinh thường cười khẩy, "Hiện giờ ta là Thái tử, sao phải nghe lời ngươi? Địa bàn của ta ta làm chủ, ngươi bất nhân, cũng đừng trách ta bất nghĩa."
Tề Diệc Bắc tức giận muốn phát điên, Mặc Vĩ Thiên vội vàng ngăn lại hắn, "Được rồi, đừng..."
"Bỏ cái tay chó má của ngươi ra!" Phó Du Nhiên chộp lấy bàn tay của Mặc Vĩ Thiên vô ý để lên hông Tề Diệc Bắc, "Nếu để ta thấy hành động này thêm lần nữa, cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi!"
Mặc Vĩ Thiên đảo mắt, lại nở nụ cười, "Không biết chừng vài ngày nữa thân thể của Phó cô nương sẽ cùng ta thành hôn, đến lúc đó..." Hắn quay lại nâng cằm Tề Diệc Bắc, ra vẻ thâm tình nói: "Mỹ nhân, ngươi sẽ là của ta ."
Tề Diệc Bắc buồn nôn, ngực thấy hơi khó chịu, lạnh lùng nói: "Lại đùa giỡn, cẩn thận đùa cả bản thân mình đấy."
Lâm Hi Nguyệt bấy giờ mới thấy chút manh mối, kinh ngạc nhìn Mặc Vĩ Thiên: "Cái gì... cùng ngươi thành hôn sao?"
“Hoàng Thượng nhìn trúng 'Phó cô nương', muốn nàng tiến cung làm vợ Thái tử, 'Phó cô nương' tất nhiên là không đồng ý, lấy ta làm lá chắn, không ngờ Hoàng Thượng là một lão hồ li, để chúng ta tứ hôn, bây giờ, " Mặc Vĩ Thiên kéo Phó Du Nhiên, " 'Phó cô nương' thực sự thì không thích ta, nàng muốn gả cho Hoài vương, nhưng Hoài vương thì sao? Hắn căn bản không hề biết 'Phó cô nương'. Tiếp theo là Thái tử điện hạ đích thực của chúng ta, " hắn lại kéo Tề Diệc Bắc qua, "Không biết vì sao đánh chết hắn cũng không đồng ý gả 'Phó cô nương' cho Hoài vương, cho nên..."
"Câm mồm!" Tề Diệc Bắc đau đầu, hét lớn một tiếng, hất tay Mặc Vĩ Thiên ra, "Lộn xộn cái gì ? Con mẹ nhà ngươi!"
Nhìn thân hình yểu điệu giận dữ rời đi, ba người trong phòng nhìn nhau, Phó Du Nhiên tức giận nói: "Ai lại chọc hắn thế ? Thật là bệnh!"
Lâm Hi Nguyệt vội la lên: "Đừng nhắc tới hắn nữa, ngươi mau nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì."
"Chúng ta ra ngoài đã, vừa đi vừa nói chuyện."
Tiễn bước một nam một nữ, Mặc Vĩ Thiên ngây người ngồi tại chỗ, một lúc sau mới hồi phục tinh thần, tự nhủ nói: "Tề Diệc Bắc mà lại nói tục sao?"
Chúng ta tạm không nhắc tới Mặc Vĩ Thiên nữa, mà nói về Phó Du Nhiên và Lâm Hi Nguyệt. Sau khi ở gần một tháng trong kinh thành, Lâm Hi Nguyệt đã biến thành một "con ngựa", đưa Phó Du Nhiên đi tới chỗ náo nhiệt nhất, đồng thời Phó Du Nhiên kể lại tất cả những thứ linh tinh mà mình đã trải qua. Lâm Hi Nguyệt nghe xong há hốc mồm, không nói được lời nào.
Phó Du Nhiên thở dài, "Thế nào? Có phải ngươi cũng thấy thương cảm cho ta không? Ta cứ như vậy mà bị lão Tề kia bán cho tên tiểu tử họ Mặc ."
Lâm Hi Nguyệt dừng lại, hai mắt long lanh nhìn Phó Du Nhiên nói: "Ta rất hâm mộ ngươi, có thể nhìn thấy Hoài vương điện hạ gần như vậy."
Phó Du Nhiên tức giận kéo cổ áo Lâm Hi Nguyệt, Lâm Hi Nguyệt đưa tay ngăn lại, thấp giọng nói: "Chú ý hình tượng."
Phó Du Nhiên hầm hừ nói: "Thực không nghĩa khí, gặp sắc quên bạn... Không đúng, đã được gặp đâu, phải là nghe sắc quên bạn!"
Lâm Hi Nguyệt cười hì hì: "Ai bảo ta là fan cuồng chứ, Hoài vương điện hạ của ta..."
Đúng lúc mơ mộng, chợt thấy Phó Du Nhiên bên cạnh không động tĩnh gì, quay lại, thấy ánh mắt Phó Du Nhiên nhìn chằm chằm vào trong thư phòng bên đường, miệng lẩm bẩm: "Nha đầu chết tiệt vận cứt chó kia, nói gặp là gặp liền."