Chương : 32
Nhận được mệnh lệnh từ Chiêu Thái đế, Phó Du Nhiên vừa nhấc mông lại ngồi xuống, khiến Mặc Vĩ Thiên ngồi cạnh cảm thấy kỳ lạ. Trong yến tiệc này, đương nhiên "Nữ nhân" như Tề Diệc Bắc không thể có mặt, vốn Mặc Vĩ Thiên không có chức vị gì, mặt dày đến tham dự thọ yến, cũng chỉ phòng khi sơ suất. May mà mọi người đều biết quan hệ tốt giữa Thái tử và Mặc Vĩ Thiên, nên không để ý quá nhiều. Đến khi yến hội sắp xong, tuy Phó Du Nhiên vẫn không yên tâm, nhưng cuối cùng tất cả đều thuận lợi, chỉ chờ bách quan và các vị hoàng tử dâng tặng lễ vật nữa, là đã thành công tốt đẹp.
Sẽ không có sai lầm gì chứ? Mặc Vĩ Thiên hơi lo lắng quay đầu nhìn Vinh Thăng đang bê chiếc hộp đựng lễ vật, không thấy bất thường. Hắn nhìn thêm lần nữa rồi ngồi im tại chỗ, cũng chẳng thèm liếc mắt đến Phó Du Nhiên đang chăm chú với đống đồ ăn trước mặt. Mặc Vĩ Thiên lẩm bẩm, đám quan lại kia đã bắt đầu dâng lễ mừng thọ rồi.
Nào là san hô Nam Hải, cây ở Bắc Hải, ngọc Như Ý dát vàng, Bạch ngọc Quan Âm, ngoài những thọ lễ bình thường này ra, cũng không ít đồ vật độc đáo. Mới đây là một con khổng tước mỏ nhọn bằng đồng kết tơ vàng, cao hơn nửa thước, miệng tước khẽ nhếch, vẻ mặt sinh động. Mọi người trong điện đều không đoán được công dụng của nó, có người đoán là trang sức, có kẻ đoán là đồ trang trí. Vị đại quan hiến tặng tỏ vẻ bí hiểm, chỉ cười không đáp, cuối cùng vẫn do Chiêu Thái đế hỏi trước, vị đại quan đó mới cung kính sử dụng con đồng tước ấy cho mọi người xem. Hóa ra đây là khổng tước biết cắn hạt dưa, nhét hạt dưa vào miệng chim, vỗ nhẹ lưng nó, hạt dưa tách một cái, phun nhân bên trong ra. Mọi người đều lấy làm kỳ lạ, Hoàng hậu nương nương xem đi xem lại, yêu thích không nỡ buông.
Có gì đó khác thường, dự cảm bất an trong lòng Mặc Vĩ Thiên càng lúc càng mãnh liệt, tuy rằng hắn mới chỉ tiếp xúc với Phó Du Nhiên trong thời gian ngắn, nhưng theo Tề Diệc Bắc nói, Phó đại trại chủ này luôn thích thú với những đồ mới lạ, hôm nay sao lại im lặng thế? Không chỉ im lặng, mà còn thất thần.
"Không có vấn đề gì chứ?"
Giọng nói trầm thấp của Mặc Vĩ Thiên lọt vào tai, Phó Du Nhiên ngẩng đầu, mất một lúc mới nhận ra có người đang nói chuyện với mình. Nàng quay đầu lại, nhìn Mặc Vĩ Thiên thật lâu, mới khẽ gật đầu, "Có vấn đề."
Mặc Vĩ Thiên cầm chén rượu khẽ run, "Chuyện gì thế?"
Phó Du Nhiên lại không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc bàn bày đầy đồ ăn trước mắt, đúng lúc Mặc Vĩ Thiên muốn hỏi tiếp, ánh mắt Phó Du Nhiên bỗng phát sáng, nàng quay đầu vẫy tay với Vinh Thăng. Vinh Thăng cẩn thận giao chiếc hộp đựng lễ vật cho thái giám bên cạnh, cúi người đến bên Phó Du Nhiên, Phó Du Nhiên thì thầm vào tai Vinh Thăng vài câu, hắn kinh ngạc, khó xử nói: "Điện hạ, chuyện này..."
"Nhanh lên."
Thấy Phó Du Nhiên kiên quyết, Vinh Thăng không dám hỏi nhiều, khom người rời đi, Mặc Vĩ Thiên kéo tay áo Phó Du Nhiên hỏi, "Rốt cuộc có chuyện gì?"
Phó Du Nhiên "ai oán" liếc Mặc Vĩ Thiên một cái, khẽ nói: "Nếu hôm nay diễn hỏng cũng đừng trách ta. Hôm qua ta đã phái người tìm các ngươi, nhưng các ngươi trọng sắc khinh bạn đưa Hi Nguyệt đi du thuyền, sau đó cửa cung đóng, nên ta đành tự nghĩ ra biện pháp."
Mặc Vĩ Thiên vẫn chẳng hiểu gì, hôm qua hồi phủ, đám gia binh cũng bẩm báo qua "Thái tử" phái người tới, nhưng lúc đó sắc trời tối muộn, cửa cung đã đóng, không thể tiến cung, nhưng chuyện này có liên quan gì đến thọ yến hôm nay? "Diễn hỏng" là sao? Còn "Trọng sắc khinh bạn" là ý gì?
Lúc nói chuyện, phần dâng tặng lễ vật đã bước vào giai đoạn quan trọng nhất, các vị hoàng tử tiến lên theo thứ tự. Chiêu Thái đế trị vì thiên hạ rất tài giỏi, sinh con cũng khá, từ khi ông đăng cơ lúc mười lăm tuổi, mười năm sau, đã có vô số mỹ nhân nhập cung, sinh hạ cho ông tám vị công chúa. Chiêu Thái đế từng rất đau buồn, nghĩ mình không thể sinh con trai, suýt học theo Sở quốc lập nữ nhi làm người kế vị. Nhưng cùng năm đó, Hoàng hậu vốn im lặng mười năm rốt cuộc đã có tin mừng, theo ngự y chẩn đoán, khả năng là hoàng tử phải đến chín mươi phần trăm. Quả đúng như vậy, nhưng đáng tiếc, vị hoàng tử được nhân dân cả nước mong ngóng này cuối cùng không thể ban phát phúc trạch đại xá thiên hạ, sinh được gần mười ngày, đã chết yểu. Chiêu Thái đế vô cùng thương tâm, tuy nhiên đây lại là một khởi đầu tốt. Mười năm tiếp theo, phi tần trong cung thay nhau sinh hạ bảy vị hoàng tử, người đầu tiên chính là Nhị hoàng tử - Hoài vương Tề Thụy Nam.
Lẽ ra đến phần hoàng tử dâng tặng lễ vật, Thái tử sẽ là người khởi xướng, nhưng Chiêu Thái đế đã có lệnh, đương nhiên mọi người sẽ xếp Thái tử ở vị trí cuối cùng. Tề Thụy Nam tham dự đầu tiên, thân mặc cẩm phục màu xanh da trời càng tôn lên vẻ anh tuấn xuất sắc, đầu không đội kim quan, mà chỉ búi lên bằng trâm bạch ngọc, hai dải gấm màu xanh ở đầu trâm rủ xuống gáy, thần thái toát lên vẻ phiêu diêu tự nhiên.
Phó Du Nhiên hối hận khôn nguôi, vừa rồi do quá lo lắng nên đã không nhận ra thần tượng trong lòng ngồi ở đằng sau phía bên trái mình, bây giờ phải ngắm cho đã mới được!
Tề Thụy Nam bước tới giữa điện, ba quỳ chín lạy, kính rượu chúc thọ, chợt cảm thấy một ánh mắt sắc lạnh phóng tới, nhìn kỹ hóa ra là thái tử. Thái tử khẽ nheo mắt, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn chằm chằm vào hắn, không giống kiểu cố tỏ vẻ thân thiết, mà là... Hối hận, mê đắm, thưởng thức, ái mộ, tóm lại là một ánh mắt ... kỳ dị.
"Hoài vương?"
Tề Thụy Nam lấy lại tinh thần, nhìn vẻ mặt thân thiết của Chiêu Thái đế đang ngự trên cao, lạnh cả sống lưng. Bây giờ hắn mới biết, chỉ cần một ánh mắt, có thể khiến người khác “kinh sợ”, nhưng trước giờ Thái tử đâu như vậy, chẳng lẽ đây là trò đùa Hoàng hậu mới nghĩ ra? Nghĩ thế, Tề Thụy Nam liếc mắt sang Hoàng hậu, khuôn mặt trang nghiêm không hề có nét khác thường nào, Tề Thụy Nam cũng không nghĩ nhiều, sai thái giám dâng lễ vật của mình lên.
Đó là một cuộn tranh, Tề Thụy Nam cao giọng nói: "Nhi thần tình cờ tìm được bút tích của Vương Chi, xin dâng lên để phụ hoàng giám thưởng."
Chiêu Thái đế trước giờ vẫn luôn yêu thích sách cổ tranh chữ, hơn nữa còn nghiên cứu sâu về thư pháp. Vương Chi là một nhà đại thư pháp cách đây một trăm năm, tác phẩm truyền lại rất ít, từng có người bỏ ra hàng vạn lượng vàng để mua bút tích của ông mà không được, có thể thấy mức độ trân quý của món đồ này. Mà nay Tề Thụy Nam có thể tìm ra, dâng bức thư pháp quý giá như vậy, đương nhiên Chiêu Thái đế vô cùng vui mừng, sai người mang lên chỗ mình, thẩm định một hồi, khen ngợi Hoài vương không dứt lời.
Nhìn nụ cười Chiêu Thái đế lan đến tận khóe mắt, Hoàng hậu lo lắng quay sang Phó Du Nhiên, chợt thấy ánh mắt con mình đang bám chặt trên người Hoài vương, vẻ mặt kì lạ. Hoàng hậu cảm thấy an ủi hơn nhiều, con à, cuối cùng con đã hiểu được sự uy hiếp của Hoài vương rồi, cố gắng lên! Lườm chết hắn đi!
Bên này Phó Du Nhiên chẳng hề hay biết sự khích lệ của Hoàng hậu, nàng dụi dụi mắt nhìn Hoài vương trở về chỗ ngồi, sau đó là Tam hoàng tử Tề Vũ Tây lên sân khấu. Trong ấn tượng của Phó Du Nhiên, hình như Đại Tấn thời báo chưa từng đưa tin về vị hoàng tử được phong tước Quận vương này, hắn không có vẻ anh tuấn từ Chiêu Thái đế như Hoài vương, cũng không được di truyền dung mạo tuyệt mỹ từ mẫu thân giống Tề Diệc Bắc, càng không có vẻ cao quý kiêu ngạo của một vị hoàng tử, khuôn mặt chỉ vài phần thanh tú. Vẻ mặt luôn giữ nét tươi cười ôn hòa, thiếu vài phần sắc bén của con cháu hoàng thất.
Lễ vật của Tam hoàng tử cũng như người khác, không có gì đặc biệt, chỉ là một khối mực tàu, tỏa mùi thơm mát, hắn bình thản nói: "Nhi thần tự tay làm một khối mực thơm, xin dâng tặng phụ hoàng."
Đối với Tam hoàng tử này, đám quan lại chẳng hề coi trọng, không chỉ vì hắn bình thường, mà mẹ ruột hắn mất sớm, không có thế lực nào chống đỡ. Nhưng Chiêu thái đế thì không nghĩ như vậy, ông vô cùng tin tưởng vào cách nhìn người của mình, chỉ dựa vào việc Tề Vũ Tây tự tay chế mực, đã biết đây là một người con rất hiếu thuận. Con người tuy có thể không thông minh, cũng chẳng tài cán gì, nhưng chữ hiếu phải đặt lên hàng đầu. Chiêu Thái đế trịnh trọng sai người mang lễ vật lên, xem xét tỉ mỉ, đáy mắt xẹt qua chút kinh ngạc, tiếp đó, hành động của ông làm người khác rất bất ngờ.
"Truyền chỉ, hôm nay Ung quận vương khởi tấn thành Thân vương, ban hai ấp."
Trong sự kinh hãi của mọi người, Tề Vũ Tây nhíu mày nhìn Chiêu Thái đế, dưới ánh mắt thư thái kiên định của ông, quỳ xuống tiếp chỉ.
Không ai ngờ hành động ngoài dự kiến này, nguyên nhân là vì toàn thân khối mực ấy phát ra ánh sáng xanh tím, đây là biểu hiện của một loại mực thượng hạng. Nhìn kỹ hơn, giữa ánh mực xanh tím đó lại pha lẫn chút ánh vàng, bởi vậy Chiêu Thái đế mới cảm động.
Cần biết rằng mất rất nhiều công sức mới điều chế ra loại mực thượng hạng này. Trước tiên cầm cây trẩu (cây du đồng)[1] hơ trên ngọn đèn có chứa dầu thực vật hoặc mỡ lợn, dùng một thanh sắt gom khói lại, động tác phải nhanh nhẹn, nếu không khói sẽ đen đặc. Tiếp theo dùng lông ngỗng quét nhẹ lớp khói dầu bên ngoài vào mặt giấy, đây mới là khói dầu cao cấp, rồi sau đó lại cho thêm trứng gà trắng, keo da cá, keo da trâu cùng các loại hương liệu khác. Các loại dược liệu, như đinh hương, tử thảo, tần da, tô mộc, bạch đàn, tô hợp hương, trân châu trên nghìn loại, phối với khói dầu thành một hỗn hợp, đặt vào trong cối sắt giã ba vạn lần mới thành mực, cuối cùng dùng khuôn đúc thành khối mực hoàn chỉnh.
Vất vả cần cù giã nghìn đêm, thu được một tấc ngọc.
Tề Vũ Tây dâng khối mực này, ngoại trừ là vật phẩm thượng đẳng, còn ánh lên sắc vàng, nhất định đã đổi chiếc cối sắt trong lúc giã mực thành chiếc cối vàng, giã mười vạn lần mới đạt được thành quả này. Viết chữ bằng loại mực này sẽ toát lên sắc vàng rực rỡ, tâm ý của con trai, sao Chiêu Thái đế không vui cho được.
Hoàng hậu lại bắt đầu lo lắng, màn dâng tặng lễ vật của các vị hoàng tử mới bắt đầu, đã khiến Chiêu Thái đế rất vui mừng, bốn người sau, không biết chừng lại dâng thêm bảo vật kì lạ gì đó, sợ rằng Thái tử không chiếm được ưu thế, bởi vậy Hoàng hậu đang cân nhắc có nên thuyết phục Hoàng Thượng xem lễ vật của Thái tử trước hay không. Nhưng nhìn biểu hiện của Thái tử, Hoàng hậu lại thả lỏng tâm tình, bà... phải tin tưởng Thái tử một lần chứ?
Hoàng hậu im lặng, biểu hiện tự tin của "Thái tử" cũng không có gì lạ, chẳng phải có câu, không biết thì không sợ sao.
May mà, thọ lễ của bốn vị hoàng tử kế tiếp không có gì mới mẻ, tất nhiên là do không hiểu rõ sở thích của Chiêu Thái đế, lúc này Hoàng hậu mới thoáng yên tâm. Cuối cùng đã đến lượt Thái tử điện hạ, vẻ mặt Hoàng hậu mong chờ, trong lòng Hoàng Thượng cũng rất hiếu kì, Hoài vương toàn thân nổi da gà, lo lắng có phải "Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân"[2] hay không, còn Mặc Vĩ Thiên thì choáng váng.
Đúng vậy, choáng váng, hắn vừa mới nhận được thông tin chính thức từ Phó Du Nhiên: bức phúc tự kia, cháo.
"Cháo" là gì thế, Mặc Vĩ Thiên suy nghĩ mãi không ra, nhưng nghe cách nói hình như không phải chuyện tốt đẹp gì, quay sang nhìn vẻ mặt bất chấp tất cả của Phó Du Nhiên, nàng đang đứng dậy chuẩn bị dâng thọ lễ lên Chiêu Thái đế, sau đó sai Vinh Thăng trình lên.
Mọi người trong điện như ngừng thở, nhìn chằm chằm vào vật nho nhỏ được phủ lụa đỏ đựng trên khay màu son kia. Mặc Vĩ Thiên lạnh cả người, xong rồi, vật Vinh Thăng đang bê không phải là cuộn tranh, mà là một thứ khác, nhỏ hơn nhiều, tạm thời vẫn chưa rõ là cái gì!
Phó Du Nhiên hài lòng nhìn mọi người mong ngóng, chắp tay hướng bốn phía, sau đó giật tấm lụa đỏ, hét lớn một tiếng: "Mời các vị xem ..."
Cuối cùng đã biết đáp án, mọi người nhìn đồ vật đựng trong khay, vẻ mặt khó hiểu, ngay cả Chiêu thái đế cũng không ngoại lệ.
Trong chiếc khay màu son, là một chiếc bát ngọc nhỏ, đựng một thứ rất bình thường —— Cháo trắng.
Sẽ không có sai lầm gì chứ? Mặc Vĩ Thiên hơi lo lắng quay đầu nhìn Vinh Thăng đang bê chiếc hộp đựng lễ vật, không thấy bất thường. Hắn nhìn thêm lần nữa rồi ngồi im tại chỗ, cũng chẳng thèm liếc mắt đến Phó Du Nhiên đang chăm chú với đống đồ ăn trước mặt. Mặc Vĩ Thiên lẩm bẩm, đám quan lại kia đã bắt đầu dâng lễ mừng thọ rồi.
Nào là san hô Nam Hải, cây ở Bắc Hải, ngọc Như Ý dát vàng, Bạch ngọc Quan Âm, ngoài những thọ lễ bình thường này ra, cũng không ít đồ vật độc đáo. Mới đây là một con khổng tước mỏ nhọn bằng đồng kết tơ vàng, cao hơn nửa thước, miệng tước khẽ nhếch, vẻ mặt sinh động. Mọi người trong điện đều không đoán được công dụng của nó, có người đoán là trang sức, có kẻ đoán là đồ trang trí. Vị đại quan hiến tặng tỏ vẻ bí hiểm, chỉ cười không đáp, cuối cùng vẫn do Chiêu Thái đế hỏi trước, vị đại quan đó mới cung kính sử dụng con đồng tước ấy cho mọi người xem. Hóa ra đây là khổng tước biết cắn hạt dưa, nhét hạt dưa vào miệng chim, vỗ nhẹ lưng nó, hạt dưa tách một cái, phun nhân bên trong ra. Mọi người đều lấy làm kỳ lạ, Hoàng hậu nương nương xem đi xem lại, yêu thích không nỡ buông.
Có gì đó khác thường, dự cảm bất an trong lòng Mặc Vĩ Thiên càng lúc càng mãnh liệt, tuy rằng hắn mới chỉ tiếp xúc với Phó Du Nhiên trong thời gian ngắn, nhưng theo Tề Diệc Bắc nói, Phó đại trại chủ này luôn thích thú với những đồ mới lạ, hôm nay sao lại im lặng thế? Không chỉ im lặng, mà còn thất thần.
"Không có vấn đề gì chứ?"
Giọng nói trầm thấp của Mặc Vĩ Thiên lọt vào tai, Phó Du Nhiên ngẩng đầu, mất một lúc mới nhận ra có người đang nói chuyện với mình. Nàng quay đầu lại, nhìn Mặc Vĩ Thiên thật lâu, mới khẽ gật đầu, "Có vấn đề."
Mặc Vĩ Thiên cầm chén rượu khẽ run, "Chuyện gì thế?"
Phó Du Nhiên lại không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc bàn bày đầy đồ ăn trước mắt, đúng lúc Mặc Vĩ Thiên muốn hỏi tiếp, ánh mắt Phó Du Nhiên bỗng phát sáng, nàng quay đầu vẫy tay với Vinh Thăng. Vinh Thăng cẩn thận giao chiếc hộp đựng lễ vật cho thái giám bên cạnh, cúi người đến bên Phó Du Nhiên, Phó Du Nhiên thì thầm vào tai Vinh Thăng vài câu, hắn kinh ngạc, khó xử nói: "Điện hạ, chuyện này..."
"Nhanh lên."
Thấy Phó Du Nhiên kiên quyết, Vinh Thăng không dám hỏi nhiều, khom người rời đi, Mặc Vĩ Thiên kéo tay áo Phó Du Nhiên hỏi, "Rốt cuộc có chuyện gì?"
Phó Du Nhiên "ai oán" liếc Mặc Vĩ Thiên một cái, khẽ nói: "Nếu hôm nay diễn hỏng cũng đừng trách ta. Hôm qua ta đã phái người tìm các ngươi, nhưng các ngươi trọng sắc khinh bạn đưa Hi Nguyệt đi du thuyền, sau đó cửa cung đóng, nên ta đành tự nghĩ ra biện pháp."
Mặc Vĩ Thiên vẫn chẳng hiểu gì, hôm qua hồi phủ, đám gia binh cũng bẩm báo qua "Thái tử" phái người tới, nhưng lúc đó sắc trời tối muộn, cửa cung đã đóng, không thể tiến cung, nhưng chuyện này có liên quan gì đến thọ yến hôm nay? "Diễn hỏng" là sao? Còn "Trọng sắc khinh bạn" là ý gì?
Lúc nói chuyện, phần dâng tặng lễ vật đã bước vào giai đoạn quan trọng nhất, các vị hoàng tử tiến lên theo thứ tự. Chiêu Thái đế trị vì thiên hạ rất tài giỏi, sinh con cũng khá, từ khi ông đăng cơ lúc mười lăm tuổi, mười năm sau, đã có vô số mỹ nhân nhập cung, sinh hạ cho ông tám vị công chúa. Chiêu Thái đế từng rất đau buồn, nghĩ mình không thể sinh con trai, suýt học theo Sở quốc lập nữ nhi làm người kế vị. Nhưng cùng năm đó, Hoàng hậu vốn im lặng mười năm rốt cuộc đã có tin mừng, theo ngự y chẩn đoán, khả năng là hoàng tử phải đến chín mươi phần trăm. Quả đúng như vậy, nhưng đáng tiếc, vị hoàng tử được nhân dân cả nước mong ngóng này cuối cùng không thể ban phát phúc trạch đại xá thiên hạ, sinh được gần mười ngày, đã chết yểu. Chiêu Thái đế vô cùng thương tâm, tuy nhiên đây lại là một khởi đầu tốt. Mười năm tiếp theo, phi tần trong cung thay nhau sinh hạ bảy vị hoàng tử, người đầu tiên chính là Nhị hoàng tử - Hoài vương Tề Thụy Nam.
Lẽ ra đến phần hoàng tử dâng tặng lễ vật, Thái tử sẽ là người khởi xướng, nhưng Chiêu Thái đế đã có lệnh, đương nhiên mọi người sẽ xếp Thái tử ở vị trí cuối cùng. Tề Thụy Nam tham dự đầu tiên, thân mặc cẩm phục màu xanh da trời càng tôn lên vẻ anh tuấn xuất sắc, đầu không đội kim quan, mà chỉ búi lên bằng trâm bạch ngọc, hai dải gấm màu xanh ở đầu trâm rủ xuống gáy, thần thái toát lên vẻ phiêu diêu tự nhiên.
Phó Du Nhiên hối hận khôn nguôi, vừa rồi do quá lo lắng nên đã không nhận ra thần tượng trong lòng ngồi ở đằng sau phía bên trái mình, bây giờ phải ngắm cho đã mới được!
Tề Thụy Nam bước tới giữa điện, ba quỳ chín lạy, kính rượu chúc thọ, chợt cảm thấy một ánh mắt sắc lạnh phóng tới, nhìn kỹ hóa ra là thái tử. Thái tử khẽ nheo mắt, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn chằm chằm vào hắn, không giống kiểu cố tỏ vẻ thân thiết, mà là... Hối hận, mê đắm, thưởng thức, ái mộ, tóm lại là một ánh mắt ... kỳ dị.
"Hoài vương?"
Tề Thụy Nam lấy lại tinh thần, nhìn vẻ mặt thân thiết của Chiêu Thái đế đang ngự trên cao, lạnh cả sống lưng. Bây giờ hắn mới biết, chỉ cần một ánh mắt, có thể khiến người khác “kinh sợ”, nhưng trước giờ Thái tử đâu như vậy, chẳng lẽ đây là trò đùa Hoàng hậu mới nghĩ ra? Nghĩ thế, Tề Thụy Nam liếc mắt sang Hoàng hậu, khuôn mặt trang nghiêm không hề có nét khác thường nào, Tề Thụy Nam cũng không nghĩ nhiều, sai thái giám dâng lễ vật của mình lên.
Đó là một cuộn tranh, Tề Thụy Nam cao giọng nói: "Nhi thần tình cờ tìm được bút tích của Vương Chi, xin dâng lên để phụ hoàng giám thưởng."
Chiêu Thái đế trước giờ vẫn luôn yêu thích sách cổ tranh chữ, hơn nữa còn nghiên cứu sâu về thư pháp. Vương Chi là một nhà đại thư pháp cách đây một trăm năm, tác phẩm truyền lại rất ít, từng có người bỏ ra hàng vạn lượng vàng để mua bút tích của ông mà không được, có thể thấy mức độ trân quý của món đồ này. Mà nay Tề Thụy Nam có thể tìm ra, dâng bức thư pháp quý giá như vậy, đương nhiên Chiêu Thái đế vô cùng vui mừng, sai người mang lên chỗ mình, thẩm định một hồi, khen ngợi Hoài vương không dứt lời.
Nhìn nụ cười Chiêu Thái đế lan đến tận khóe mắt, Hoàng hậu lo lắng quay sang Phó Du Nhiên, chợt thấy ánh mắt con mình đang bám chặt trên người Hoài vương, vẻ mặt kì lạ. Hoàng hậu cảm thấy an ủi hơn nhiều, con à, cuối cùng con đã hiểu được sự uy hiếp của Hoài vương rồi, cố gắng lên! Lườm chết hắn đi!
Bên này Phó Du Nhiên chẳng hề hay biết sự khích lệ của Hoàng hậu, nàng dụi dụi mắt nhìn Hoài vương trở về chỗ ngồi, sau đó là Tam hoàng tử Tề Vũ Tây lên sân khấu. Trong ấn tượng của Phó Du Nhiên, hình như Đại Tấn thời báo chưa từng đưa tin về vị hoàng tử được phong tước Quận vương này, hắn không có vẻ anh tuấn từ Chiêu Thái đế như Hoài vương, cũng không được di truyền dung mạo tuyệt mỹ từ mẫu thân giống Tề Diệc Bắc, càng không có vẻ cao quý kiêu ngạo của một vị hoàng tử, khuôn mặt chỉ vài phần thanh tú. Vẻ mặt luôn giữ nét tươi cười ôn hòa, thiếu vài phần sắc bén của con cháu hoàng thất.
Lễ vật của Tam hoàng tử cũng như người khác, không có gì đặc biệt, chỉ là một khối mực tàu, tỏa mùi thơm mát, hắn bình thản nói: "Nhi thần tự tay làm một khối mực thơm, xin dâng tặng phụ hoàng."
Đối với Tam hoàng tử này, đám quan lại chẳng hề coi trọng, không chỉ vì hắn bình thường, mà mẹ ruột hắn mất sớm, không có thế lực nào chống đỡ. Nhưng Chiêu thái đế thì không nghĩ như vậy, ông vô cùng tin tưởng vào cách nhìn người của mình, chỉ dựa vào việc Tề Vũ Tây tự tay chế mực, đã biết đây là một người con rất hiếu thuận. Con người tuy có thể không thông minh, cũng chẳng tài cán gì, nhưng chữ hiếu phải đặt lên hàng đầu. Chiêu Thái đế trịnh trọng sai người mang lễ vật lên, xem xét tỉ mỉ, đáy mắt xẹt qua chút kinh ngạc, tiếp đó, hành động của ông làm người khác rất bất ngờ.
"Truyền chỉ, hôm nay Ung quận vương khởi tấn thành Thân vương, ban hai ấp."
Trong sự kinh hãi của mọi người, Tề Vũ Tây nhíu mày nhìn Chiêu Thái đế, dưới ánh mắt thư thái kiên định của ông, quỳ xuống tiếp chỉ.
Không ai ngờ hành động ngoài dự kiến này, nguyên nhân là vì toàn thân khối mực ấy phát ra ánh sáng xanh tím, đây là biểu hiện của một loại mực thượng hạng. Nhìn kỹ hơn, giữa ánh mực xanh tím đó lại pha lẫn chút ánh vàng, bởi vậy Chiêu Thái đế mới cảm động.
Cần biết rằng mất rất nhiều công sức mới điều chế ra loại mực thượng hạng này. Trước tiên cầm cây trẩu (cây du đồng)[1] hơ trên ngọn đèn có chứa dầu thực vật hoặc mỡ lợn, dùng một thanh sắt gom khói lại, động tác phải nhanh nhẹn, nếu không khói sẽ đen đặc. Tiếp theo dùng lông ngỗng quét nhẹ lớp khói dầu bên ngoài vào mặt giấy, đây mới là khói dầu cao cấp, rồi sau đó lại cho thêm trứng gà trắng, keo da cá, keo da trâu cùng các loại hương liệu khác. Các loại dược liệu, như đinh hương, tử thảo, tần da, tô mộc, bạch đàn, tô hợp hương, trân châu trên nghìn loại, phối với khói dầu thành một hỗn hợp, đặt vào trong cối sắt giã ba vạn lần mới thành mực, cuối cùng dùng khuôn đúc thành khối mực hoàn chỉnh.
Vất vả cần cù giã nghìn đêm, thu được một tấc ngọc.
Tề Vũ Tây dâng khối mực này, ngoại trừ là vật phẩm thượng đẳng, còn ánh lên sắc vàng, nhất định đã đổi chiếc cối sắt trong lúc giã mực thành chiếc cối vàng, giã mười vạn lần mới đạt được thành quả này. Viết chữ bằng loại mực này sẽ toát lên sắc vàng rực rỡ, tâm ý của con trai, sao Chiêu Thái đế không vui cho được.
Hoàng hậu lại bắt đầu lo lắng, màn dâng tặng lễ vật của các vị hoàng tử mới bắt đầu, đã khiến Chiêu Thái đế rất vui mừng, bốn người sau, không biết chừng lại dâng thêm bảo vật kì lạ gì đó, sợ rằng Thái tử không chiếm được ưu thế, bởi vậy Hoàng hậu đang cân nhắc có nên thuyết phục Hoàng Thượng xem lễ vật của Thái tử trước hay không. Nhưng nhìn biểu hiện của Thái tử, Hoàng hậu lại thả lỏng tâm tình, bà... phải tin tưởng Thái tử một lần chứ?
Hoàng hậu im lặng, biểu hiện tự tin của "Thái tử" cũng không có gì lạ, chẳng phải có câu, không biết thì không sợ sao.
May mà, thọ lễ của bốn vị hoàng tử kế tiếp không có gì mới mẻ, tất nhiên là do không hiểu rõ sở thích của Chiêu Thái đế, lúc này Hoàng hậu mới thoáng yên tâm. Cuối cùng đã đến lượt Thái tử điện hạ, vẻ mặt Hoàng hậu mong chờ, trong lòng Hoàng Thượng cũng rất hiếu kì, Hoài vương toàn thân nổi da gà, lo lắng có phải "Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân"[2] hay không, còn Mặc Vĩ Thiên thì choáng váng.
Đúng vậy, choáng váng, hắn vừa mới nhận được thông tin chính thức từ Phó Du Nhiên: bức phúc tự kia, cháo.
"Cháo" là gì thế, Mặc Vĩ Thiên suy nghĩ mãi không ra, nhưng nghe cách nói hình như không phải chuyện tốt đẹp gì, quay sang nhìn vẻ mặt bất chấp tất cả của Phó Du Nhiên, nàng đang đứng dậy chuẩn bị dâng thọ lễ lên Chiêu Thái đế, sau đó sai Vinh Thăng trình lên.
Mọi người trong điện như ngừng thở, nhìn chằm chằm vào vật nho nhỏ được phủ lụa đỏ đựng trên khay màu son kia. Mặc Vĩ Thiên lạnh cả người, xong rồi, vật Vinh Thăng đang bê không phải là cuộn tranh, mà là một thứ khác, nhỏ hơn nhiều, tạm thời vẫn chưa rõ là cái gì!
Phó Du Nhiên hài lòng nhìn mọi người mong ngóng, chắp tay hướng bốn phía, sau đó giật tấm lụa đỏ, hét lớn một tiếng: "Mời các vị xem ..."
Cuối cùng đã biết đáp án, mọi người nhìn đồ vật đựng trong khay, vẻ mặt khó hiểu, ngay cả Chiêu thái đế cũng không ngoại lệ.
Trong chiếc khay màu son, là một chiếc bát ngọc nhỏ, đựng một thứ rất bình thường —— Cháo trắng.