Chương : 30
Nghe Tiết phu nhân hỏi, Phó Du Nhiên thầm mắng trong lòng, có chút lo lắng nhìn về phía Tề Diệc Bắc, không biết hắn sẽ đối phó thế nào. Tề Diệc Bắc như đã sớm chuẩn bị, không hề hoang mang mỉm cười, cúi đầu trả lời Tiết phu nhân:
“Gia phụ Du Nhiên sinh thời vốn là Tiến sĩ Thái Học ở Sở quốc, sau khi gia mẫu qua đời liền từ quan quy ẩn, mang Du Nhiên du lịch khắp thiên hạ. Cho đến ba năm trước gia phụ mắc bệnh tạ thế, lúc lâm chung đem Du Nhiên phó thác cho vị bằng hữu thân thiết là Mặc tiên sinh, vì thế Du Nhiên mới bái Mặc tiên sinh làm nghĩa phụ.”
Phó Du Nhiên nghe thấy thế nhiệt huyết sôi trào, lão Tề quả thật là một nhân tài! Mở miệng ra toàn những lời dối trá, khiến nàng còn tưởng cha mình như thế. Nhưng danh xưng Tiến sĩ Thái học này, nếu để người khác phát hiện ra thì thảm rồi.
Kỳ thật Phó Du Nhiên lo lắng thừa, họ Phó là quốc họ nước Sở, đập một viên gạch xuống, mười người ngã thì phải đến tám người họ Phó. Huống hồ Tiến sĩ Thái Học chẳng qua cũng chỉ là quan Lục phẩm, chức vị này rất nhiều ở Sở quốc, ai có thể kiểm chứng? Đây vốn là lí do thoái thoác mà Tề Diệc Bắc vạn nhất đề phòng nghĩ ra, không ngờ lại có tác dụng .
Tiết phu nhân nghe xong thả lỏng người, cười nói: “Thì ra là thế, khó trách trong câu lạc bộ Danh Thục ta chưa từng nghe danh tính của cô nương.”
Câu lạc bộ Danh Thục bắt nguồn từ câu lạc bộ dành cho thục nữ, vốn do dân gian khởi xuớng. Ban đầu chỉ có một ít tiểu thư nhà thương gia có tiền mới gia nhập, thường hay tụ tập một chỗ khoe khoang mình mới mua thêm xiêm y, mấy thứ đồ châu báu. Nghe thì có vẻ nhàm chán, nhưng đó là tất cả thời gian của các tiểu thư, ngoại trừ làm những công việc đó, còn có những việc hay ho khác. Như bầu cử hội trưởng, luôn đi đầu về các mốt thời thượng, đem mạng lưới phủ khắp cả nước. Vì thế các chi nhánh của Câu lạc bộ mọc lên như nấm khắp nơi, cách ăn mặc và trang điểm của các cô gái đều bắt chước theo Câu lạc bộ, cuối cùng truyền tới kinh thành. Có câu tục ngữ, không đến kinh thành không biết tiểu quan (quan nhỏ), tại đây tập trung toàn bộ những nhân viên quan trọng của triều đình, ngay cả gia đinh canh cửa, cũng cao ngạo hơn cả Huyện lệnh tỉnh ngoài, đương nhiên nữ nhân gia quyến của họ cũng vậy.
Các vị tiểu thư nhà quan yểu điệu này tất nhiên rất chướng mắt với đám nữ tử thương gia thừa tiền, nhưng lại không cam chịu xuống nước với họ, dứt khoát tập hợp tất cả các tiểu thư con nhà quan tứ phẩm trở lên, ngoài việc dựng cờ hiệu, còn thành lập Câu lạc bộ Danh Thục. Có câu nghiệp là nghiệp nhà quan, “Quan” trước giờ vẫn được xếp trước “Thương”. Câu lạc bộ Danh Thục Đại Tấn vừa ra mắt, lập tức đã áp chế đám thục nữ trong nước, bởi vậy, nhóm thục nữ hai nước Sở, Ngụy bị chèn ép hồi lâu liền đồng khởi một phen, thành lập Câu lạc bộ Danh Thục Đại Ngụy và Câu lạc bộ Danh Thục Tây Sở.
Câu lạc bộ áp dụng chế độ, một khi hội viên lập gia đình lập tức sẽ tự động hủy bỏ tư cách. Do việc đi lại giữa ba nước không tiện, nên câu lạc bộ liền biên soạn ra sổ tay Danh Thục, tổng hợp các bức vẽ của thành viên trong hội, để hội viên nhận biết làm quen với nhau. Tính đến nay, câu lạc bộ Danh Thục đã thành lập hơn mười năm, quy định trở thành hội viên cũng ngày một khắt khe. Việc gia nhập vào câu lạc bộ đã trở thành một trào lưu mới, một sự vinh quang, đại biểu cho thân phận cao quý của gia đình.
Tiết Huyên Trữ, là hội trưởng đương nhiệm câu lạc bộ Danh Thục Đại Tấn, danh phận này khiến cho Tiết phu nhân kiêu ngạo, nói “Phó cô nương không ở trong câu lạc bộ Danh Thục”, thứ nhất là ám chỉ “Phó cô nương” thứ bậc thấp kém, thứ hai cũng ngầm nhắc Hoàng hậu về vị trí trong Danh Thục của Tiết Huyên Trữ. Hoàng hậu đương nhiên cũng biết ý, nhưng chỉ mỉm cười nói: “Nói như thế, Du Nhiên cũng là con nhà quan, dòng dõi thư hương.”
Nghe Hoàng hậu nói xong, Tiết phu nhân có chút nóng vội, định nói tiếp thì bị Tiết Huyên Trữ khẽ giật tay áo, nhìn Tề Diệc Bắc nháy mắt Phó Du Nhiên một cái, Phó Du Nhiên căng thẳng, lại… Lại tới nữa, bây giờ là có ý gì đây?
Thấy Phó Du Nhiên nôn nóng lườm Tề Diệc Bắc, Hoàng hậu kỳ quái nói: “Thái tử, con làm sao vậy?”
Phó Du Nhiên xị miệng xuống, Tề Diệc Bắc bất đắc dĩ trả lời: “Nương nương, vừa rồi điện hạ đang cùng tiểu nữ thảo luận về vấn đề thọ lễ trong dịp sinh thường của Hoàng Thượng, hiện giờ vẫn chưa nghĩ ra. Nên định về Đông cung bàn bạc tiếp đấy ạ.”
“Đúng!” Phó Du Nhiên lớn tiếng nói: “Mẫu hậu, con cùng Phó cô nương có việc phải bàn bạc, không tiếp người được.” Dứt lời, vội kéo Tề Diệc Bắc rời đi, Tề Diệc Bắc trở tay không kịp, lảo đảo bước theo Phó Du Nhiên.
Biểu hiện thất lễ của Phó Du Nhiên làm cho hai mẹ con họ Tiết hơi nhíu mày, Hoàng hậu cũng rất kinh ngạc. Thái tử trước giờ vẫn luôn cung kính với bà, đâu có khi nào xúc động đến thế? Nhưng trước mặt người ngoài, Hoàng hậu muốn giữ thể diện cho Thái tử, mỉm cười lắc đầu, từ ái nói: “Vừa nhắc đến chuyện của Phụ hoàng, Thái tử một khắc cũng không chờ được.”
Tiết Huyên Trữ tao nhã cười, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Thái tử có tấm lòng hiếu thảo nhân hậu, đáng để Huyên Trữ học tập.”
Nhìn Tiết Huyên Trữ hiểu thấu mọi chuyện, đáy mắt Hoàng hậu đột nhiên hiện lên tia không vui, vì lúc Tiết đại tiểu thư cúi đầu là lúc trong đôi mắt cô ta toát lên vẻ đắc ý. Thông minh là chuyện tốt, nhưng thông minh để người ta biết được, cũng không phải chuyện hay ho gì.
Về phần Phó Du Nhiên, nàng lôi Tề Diệc Bắc chạy trối chết, cuối cùng Tề Diệc Bắc cũng bừng lửa giận. Nhìn quanh không có bóng người, hắn giơ chân đá một cú vào mông tên nam tử đi trước.
Phó Du Nhiên đột nhiên bị tập kích, theo phản xạ có điều kiện định quay đầu chửi ầm lên, nhưng đã bị Tề Diệc Bắc bịt mồm, hắn cả giận nói: ” Cô không biết chút lễ nghi phép tắc nào trước khi rời đi sao? Huống hồ còn có người ngoài ở đó!”
“Câm miệng!” Phó Du Nhiên cũng đang tức nghẹn họng, đáp lại bằng giọng mỉa mai: “Ngươi lảm nhảm một thôi một hồi, còn ta như một đứa ngốc đứng bên cạnh nhìn ngươi chớp mắt, ngươi tưởng ánh mắt ngươi giống như sóng nước sao?” Phó Du Nhiên càng nói càng kích động, chỉ thẳng vào mặt Tề Diệc Bắc mắng: “Nói ta không biết cấp bậc lễ nghĩa? Ta nhổ vào cái cấp bậc lễ nghĩa kia a, ta cảnh cáo ngươi, đừng tưởng rằng đến địa bàn của ngươi thì ngươi được tác oai tác quái, trước mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu ta đã lưu mặt mũi cho ngươi rồi, con mẹ ngươi, còn chọc ta tức lên, ta bỏ đi luôn!”
Nhìn Phó Du Nhiên biểu diễn một màn chửi rủa rất thống khoái, Tề Diệc Bắc bước tới kéo Phó Du Nhiên đi về hướng Đông cung, vừa đi vừa xin lỗi, “Là ta đã sai, ta không nên nghĩ cô thông minh hơn người, hiểu thấu ý nghĩ của ta. Ta không nên đặt yêu cầu quá cao với cô, nghĩ rằng cô có thể hiểu được nghi lễ vấn an đơn giản nhất, tất cả đều là lỗi của ta, cô muốn mắng, hãy về Đông cung rồi mắng tiếp…”
Phó Du Nhiên chẳng nghe thấy Tề Diệc Bắc thầm thì cái gì, cuối cùng chỉ nghe thấy hai chữ “Đông cung”, nàng chợt nhớ ra:
“Còn cái Đông cung rách nát của ngươi nữa, Trường Tín cung thì gọi là Trường tín cung, sao cứ phải chạy theo mốt mà gọi là Đông cung!”
Tề Diệc Bắc hơi lảo đảo, liếc nhìn Phó Du Nhiên một cái, cắn răng nói:
“Trước giờ ngoài chính phòng, tất cả đều theo hướng Đông, hoàng cung cũng như vậy. Hoàng Thượng ngụ ở chính điện, địa vị Thái tử gần bằng Hoàng Thượng, ứng với Đông cung, cho nên coi Đông cung đại diện cho Thái tử hoặc là cách gọi khác của cung Thái tử, đã hiểu chưa!”
Phó Du Nhiên ngượng ngùng xị miệng, cũng không cãi lại, cười khan hai tiếng nhằm che giấu sự xấu hổ của mình. Thái dương Tề Diệc Bắc giật giật hai cái, khẽ lắc đầu, bất luận thế nào, cũng phải đưa nàng trở về đã!
Bởi vì Phó Du Nhiên tỏ thái độ hợp tác, nên Tề Diệc Bắc thả lỏng cánh tay “Thái tử” ra, sau đó, hai người một trước một sau thuận lợi trở lại Đông cung. Đám thái giám vô cùng kinh ngạc nhìn Tề Diệc Bắc dẫn đầu bước thẳng vào đại điện Trường Tín cung, Vinh Thăng nghênh tiếp, vẻ mặt cẩn trọng nói: “Điện hạ, vị cô nương này…”
Tề Diệc Bắc khoát tay, “Vinh Thăng, toàn bộ các ngươi lui ra ngoài.”
Vinh Thăng không biết vị tiểu thư trước mặt này là ai, nhìn về phía Thái tử. Vẻ mặt Thái tử bất đắc dĩ, tựa vào nhuyễn tháp, nói: “Lời của nàng là lời của ta, lui xuống.”
Vinh Thăng không dám hỏi nhiều, vội vàng đưa đám thái giám rời khỏi điện, phút cuối còn thức thời đóng cửa lại. Tề Diệc Bắc xác định không ai nghe lén bên ngoài, lập tức giảng giải mọi tình huống trong ngoài hoàng cung cho Phó Du Nhiên. Bình thường Thái tử như thế nào, thường làm chuyện gì, nghi lễ vấn an với Hoàng thượng và Hoàng hậu ra sao, thấy thúc bá huynh đệ thì đáp lễ kiểu gì.
Nói liền một canh giờ, Tề Diệc Bắc hơi khô miệng, nhìn về phía Phó Du Nhiên, thấy nàng đang nằm gật gà gật gù trên nhuyễn tháp, cơn tức giận lại bùng phát. Hắn quát lên một tiếng, giơ tay đánh về Phó Du Nhiên.
Quân tử động khẩu không động thủ (dùng lời nói không động chân tay), nhưng hiện giờ thân là “Nữ nhân”, Tề Diệc Bắc sao có thể nhịn được, chỉ thấy không đánh một cái, lửa giận không thể dập tắt. Ai ngờ võ công của Phó Du Nhiên kia lợi hại thế, đang nửa tỉnh nửa mê thấy cú đấm giơ đến, lập tức ngửa người ra phía sau, bắt lấy cổ tay Tề Diệc Bắc định ném hắn ra ngoài, chợt nàng nhớ ra một chuyện quan trọng.
Thân thể kia là của nàng, không được để nó bị thương tích. Nghĩ tới đây, ném ra ngoài liền biến thành ném vào trong lòng…
“Điện hạ!”
“Điện hạ!”
“Điện hạ…”
Bởi vì nghe thấy có giọng nói gào lên, đám thái giám và thê thiếp của Thái tử rất lo lắng. Sau đó Vinh Thăng dẫn đầu, cùng với Nguyệt Hoa và Phỉ Nhi vừa nhận được tin, vội vàng xông vào điện, bắt gặp một cảnh tượng vô cùng ái muội.
Thái tử điện hạ vô cùng tuấn mỹ của họ đang nằm trên nhuyễn tháp, thân thể hơi ngửa ra sau, vài sợi tóc tuột khỏi kim quan rủ xuống trước mặt, làn mi dày cong cong khép hờ, ánh mắt rực sáng. Tựa vào lòng hắn, là một thân thể nhỏ bé màu trắng, tấm lưng mảnh mai, mái tóc xõa ra như thác nước, khéo léo che khuất gương mặt. Cổ tay mềm mại của nàng đang bị Thái tử điện hạ nắm chặt, không đành lòng buông ra…
“Gia phụ Du Nhiên sinh thời vốn là Tiến sĩ Thái Học ở Sở quốc, sau khi gia mẫu qua đời liền từ quan quy ẩn, mang Du Nhiên du lịch khắp thiên hạ. Cho đến ba năm trước gia phụ mắc bệnh tạ thế, lúc lâm chung đem Du Nhiên phó thác cho vị bằng hữu thân thiết là Mặc tiên sinh, vì thế Du Nhiên mới bái Mặc tiên sinh làm nghĩa phụ.”
Phó Du Nhiên nghe thấy thế nhiệt huyết sôi trào, lão Tề quả thật là một nhân tài! Mở miệng ra toàn những lời dối trá, khiến nàng còn tưởng cha mình như thế. Nhưng danh xưng Tiến sĩ Thái học này, nếu để người khác phát hiện ra thì thảm rồi.
Kỳ thật Phó Du Nhiên lo lắng thừa, họ Phó là quốc họ nước Sở, đập một viên gạch xuống, mười người ngã thì phải đến tám người họ Phó. Huống hồ Tiến sĩ Thái Học chẳng qua cũng chỉ là quan Lục phẩm, chức vị này rất nhiều ở Sở quốc, ai có thể kiểm chứng? Đây vốn là lí do thoái thoác mà Tề Diệc Bắc vạn nhất đề phòng nghĩ ra, không ngờ lại có tác dụng .
Tiết phu nhân nghe xong thả lỏng người, cười nói: “Thì ra là thế, khó trách trong câu lạc bộ Danh Thục ta chưa từng nghe danh tính của cô nương.”
Câu lạc bộ Danh Thục bắt nguồn từ câu lạc bộ dành cho thục nữ, vốn do dân gian khởi xuớng. Ban đầu chỉ có một ít tiểu thư nhà thương gia có tiền mới gia nhập, thường hay tụ tập một chỗ khoe khoang mình mới mua thêm xiêm y, mấy thứ đồ châu báu. Nghe thì có vẻ nhàm chán, nhưng đó là tất cả thời gian của các tiểu thư, ngoại trừ làm những công việc đó, còn có những việc hay ho khác. Như bầu cử hội trưởng, luôn đi đầu về các mốt thời thượng, đem mạng lưới phủ khắp cả nước. Vì thế các chi nhánh của Câu lạc bộ mọc lên như nấm khắp nơi, cách ăn mặc và trang điểm của các cô gái đều bắt chước theo Câu lạc bộ, cuối cùng truyền tới kinh thành. Có câu tục ngữ, không đến kinh thành không biết tiểu quan (quan nhỏ), tại đây tập trung toàn bộ những nhân viên quan trọng của triều đình, ngay cả gia đinh canh cửa, cũng cao ngạo hơn cả Huyện lệnh tỉnh ngoài, đương nhiên nữ nhân gia quyến của họ cũng vậy.
Các vị tiểu thư nhà quan yểu điệu này tất nhiên rất chướng mắt với đám nữ tử thương gia thừa tiền, nhưng lại không cam chịu xuống nước với họ, dứt khoát tập hợp tất cả các tiểu thư con nhà quan tứ phẩm trở lên, ngoài việc dựng cờ hiệu, còn thành lập Câu lạc bộ Danh Thục. Có câu nghiệp là nghiệp nhà quan, “Quan” trước giờ vẫn được xếp trước “Thương”. Câu lạc bộ Danh Thục Đại Tấn vừa ra mắt, lập tức đã áp chế đám thục nữ trong nước, bởi vậy, nhóm thục nữ hai nước Sở, Ngụy bị chèn ép hồi lâu liền đồng khởi một phen, thành lập Câu lạc bộ Danh Thục Đại Ngụy và Câu lạc bộ Danh Thục Tây Sở.
Câu lạc bộ áp dụng chế độ, một khi hội viên lập gia đình lập tức sẽ tự động hủy bỏ tư cách. Do việc đi lại giữa ba nước không tiện, nên câu lạc bộ liền biên soạn ra sổ tay Danh Thục, tổng hợp các bức vẽ của thành viên trong hội, để hội viên nhận biết làm quen với nhau. Tính đến nay, câu lạc bộ Danh Thục đã thành lập hơn mười năm, quy định trở thành hội viên cũng ngày một khắt khe. Việc gia nhập vào câu lạc bộ đã trở thành một trào lưu mới, một sự vinh quang, đại biểu cho thân phận cao quý của gia đình.
Tiết Huyên Trữ, là hội trưởng đương nhiệm câu lạc bộ Danh Thục Đại Tấn, danh phận này khiến cho Tiết phu nhân kiêu ngạo, nói “Phó cô nương không ở trong câu lạc bộ Danh Thục”, thứ nhất là ám chỉ “Phó cô nương” thứ bậc thấp kém, thứ hai cũng ngầm nhắc Hoàng hậu về vị trí trong Danh Thục của Tiết Huyên Trữ. Hoàng hậu đương nhiên cũng biết ý, nhưng chỉ mỉm cười nói: “Nói như thế, Du Nhiên cũng là con nhà quan, dòng dõi thư hương.”
Nghe Hoàng hậu nói xong, Tiết phu nhân có chút nóng vội, định nói tiếp thì bị Tiết Huyên Trữ khẽ giật tay áo, nhìn Tề Diệc Bắc nháy mắt Phó Du Nhiên một cái, Phó Du Nhiên căng thẳng, lại… Lại tới nữa, bây giờ là có ý gì đây?
Thấy Phó Du Nhiên nôn nóng lườm Tề Diệc Bắc, Hoàng hậu kỳ quái nói: “Thái tử, con làm sao vậy?”
Phó Du Nhiên xị miệng xuống, Tề Diệc Bắc bất đắc dĩ trả lời: “Nương nương, vừa rồi điện hạ đang cùng tiểu nữ thảo luận về vấn đề thọ lễ trong dịp sinh thường của Hoàng Thượng, hiện giờ vẫn chưa nghĩ ra. Nên định về Đông cung bàn bạc tiếp đấy ạ.”
“Đúng!” Phó Du Nhiên lớn tiếng nói: “Mẫu hậu, con cùng Phó cô nương có việc phải bàn bạc, không tiếp người được.” Dứt lời, vội kéo Tề Diệc Bắc rời đi, Tề Diệc Bắc trở tay không kịp, lảo đảo bước theo Phó Du Nhiên.
Biểu hiện thất lễ của Phó Du Nhiên làm cho hai mẹ con họ Tiết hơi nhíu mày, Hoàng hậu cũng rất kinh ngạc. Thái tử trước giờ vẫn luôn cung kính với bà, đâu có khi nào xúc động đến thế? Nhưng trước mặt người ngoài, Hoàng hậu muốn giữ thể diện cho Thái tử, mỉm cười lắc đầu, từ ái nói: “Vừa nhắc đến chuyện của Phụ hoàng, Thái tử một khắc cũng không chờ được.”
Tiết Huyên Trữ tao nhã cười, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Thái tử có tấm lòng hiếu thảo nhân hậu, đáng để Huyên Trữ học tập.”
Nhìn Tiết Huyên Trữ hiểu thấu mọi chuyện, đáy mắt Hoàng hậu đột nhiên hiện lên tia không vui, vì lúc Tiết đại tiểu thư cúi đầu là lúc trong đôi mắt cô ta toát lên vẻ đắc ý. Thông minh là chuyện tốt, nhưng thông minh để người ta biết được, cũng không phải chuyện hay ho gì.
Về phần Phó Du Nhiên, nàng lôi Tề Diệc Bắc chạy trối chết, cuối cùng Tề Diệc Bắc cũng bừng lửa giận. Nhìn quanh không có bóng người, hắn giơ chân đá một cú vào mông tên nam tử đi trước.
Phó Du Nhiên đột nhiên bị tập kích, theo phản xạ có điều kiện định quay đầu chửi ầm lên, nhưng đã bị Tề Diệc Bắc bịt mồm, hắn cả giận nói: ” Cô không biết chút lễ nghi phép tắc nào trước khi rời đi sao? Huống hồ còn có người ngoài ở đó!”
“Câm miệng!” Phó Du Nhiên cũng đang tức nghẹn họng, đáp lại bằng giọng mỉa mai: “Ngươi lảm nhảm một thôi một hồi, còn ta như một đứa ngốc đứng bên cạnh nhìn ngươi chớp mắt, ngươi tưởng ánh mắt ngươi giống như sóng nước sao?” Phó Du Nhiên càng nói càng kích động, chỉ thẳng vào mặt Tề Diệc Bắc mắng: “Nói ta không biết cấp bậc lễ nghĩa? Ta nhổ vào cái cấp bậc lễ nghĩa kia a, ta cảnh cáo ngươi, đừng tưởng rằng đến địa bàn của ngươi thì ngươi được tác oai tác quái, trước mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu ta đã lưu mặt mũi cho ngươi rồi, con mẹ ngươi, còn chọc ta tức lên, ta bỏ đi luôn!”
Nhìn Phó Du Nhiên biểu diễn một màn chửi rủa rất thống khoái, Tề Diệc Bắc bước tới kéo Phó Du Nhiên đi về hướng Đông cung, vừa đi vừa xin lỗi, “Là ta đã sai, ta không nên nghĩ cô thông minh hơn người, hiểu thấu ý nghĩ của ta. Ta không nên đặt yêu cầu quá cao với cô, nghĩ rằng cô có thể hiểu được nghi lễ vấn an đơn giản nhất, tất cả đều là lỗi của ta, cô muốn mắng, hãy về Đông cung rồi mắng tiếp…”
Phó Du Nhiên chẳng nghe thấy Tề Diệc Bắc thầm thì cái gì, cuối cùng chỉ nghe thấy hai chữ “Đông cung”, nàng chợt nhớ ra:
“Còn cái Đông cung rách nát của ngươi nữa, Trường Tín cung thì gọi là Trường tín cung, sao cứ phải chạy theo mốt mà gọi là Đông cung!”
Tề Diệc Bắc hơi lảo đảo, liếc nhìn Phó Du Nhiên một cái, cắn răng nói:
“Trước giờ ngoài chính phòng, tất cả đều theo hướng Đông, hoàng cung cũng như vậy. Hoàng Thượng ngụ ở chính điện, địa vị Thái tử gần bằng Hoàng Thượng, ứng với Đông cung, cho nên coi Đông cung đại diện cho Thái tử hoặc là cách gọi khác của cung Thái tử, đã hiểu chưa!”
Phó Du Nhiên ngượng ngùng xị miệng, cũng không cãi lại, cười khan hai tiếng nhằm che giấu sự xấu hổ của mình. Thái dương Tề Diệc Bắc giật giật hai cái, khẽ lắc đầu, bất luận thế nào, cũng phải đưa nàng trở về đã!
Bởi vì Phó Du Nhiên tỏ thái độ hợp tác, nên Tề Diệc Bắc thả lỏng cánh tay “Thái tử” ra, sau đó, hai người một trước một sau thuận lợi trở lại Đông cung. Đám thái giám vô cùng kinh ngạc nhìn Tề Diệc Bắc dẫn đầu bước thẳng vào đại điện Trường Tín cung, Vinh Thăng nghênh tiếp, vẻ mặt cẩn trọng nói: “Điện hạ, vị cô nương này…”
Tề Diệc Bắc khoát tay, “Vinh Thăng, toàn bộ các ngươi lui ra ngoài.”
Vinh Thăng không biết vị tiểu thư trước mặt này là ai, nhìn về phía Thái tử. Vẻ mặt Thái tử bất đắc dĩ, tựa vào nhuyễn tháp, nói: “Lời của nàng là lời của ta, lui xuống.”
Vinh Thăng không dám hỏi nhiều, vội vàng đưa đám thái giám rời khỏi điện, phút cuối còn thức thời đóng cửa lại. Tề Diệc Bắc xác định không ai nghe lén bên ngoài, lập tức giảng giải mọi tình huống trong ngoài hoàng cung cho Phó Du Nhiên. Bình thường Thái tử như thế nào, thường làm chuyện gì, nghi lễ vấn an với Hoàng thượng và Hoàng hậu ra sao, thấy thúc bá huynh đệ thì đáp lễ kiểu gì.
Nói liền một canh giờ, Tề Diệc Bắc hơi khô miệng, nhìn về phía Phó Du Nhiên, thấy nàng đang nằm gật gà gật gù trên nhuyễn tháp, cơn tức giận lại bùng phát. Hắn quát lên một tiếng, giơ tay đánh về Phó Du Nhiên.
Quân tử động khẩu không động thủ (dùng lời nói không động chân tay), nhưng hiện giờ thân là “Nữ nhân”, Tề Diệc Bắc sao có thể nhịn được, chỉ thấy không đánh một cái, lửa giận không thể dập tắt. Ai ngờ võ công của Phó Du Nhiên kia lợi hại thế, đang nửa tỉnh nửa mê thấy cú đấm giơ đến, lập tức ngửa người ra phía sau, bắt lấy cổ tay Tề Diệc Bắc định ném hắn ra ngoài, chợt nàng nhớ ra một chuyện quan trọng.
Thân thể kia là của nàng, không được để nó bị thương tích. Nghĩ tới đây, ném ra ngoài liền biến thành ném vào trong lòng…
“Điện hạ!”
“Điện hạ!”
“Điện hạ…”
Bởi vì nghe thấy có giọng nói gào lên, đám thái giám và thê thiếp của Thái tử rất lo lắng. Sau đó Vinh Thăng dẫn đầu, cùng với Nguyệt Hoa và Phỉ Nhi vừa nhận được tin, vội vàng xông vào điện, bắt gặp một cảnh tượng vô cùng ái muội.
Thái tử điện hạ vô cùng tuấn mỹ của họ đang nằm trên nhuyễn tháp, thân thể hơi ngửa ra sau, vài sợi tóc tuột khỏi kim quan rủ xuống trước mặt, làn mi dày cong cong khép hờ, ánh mắt rực sáng. Tựa vào lòng hắn, là một thân thể nhỏ bé màu trắng, tấm lưng mảnh mai, mái tóc xõa ra như thác nước, khéo léo che khuất gương mặt. Cổ tay mềm mại của nàng đang bị Thái tử điện hạ nắm chặt, không đành lòng buông ra…