Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Cực Đạo Hoa Hỏa

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Cực Đạo Hoa Hỏa
  3. Chương : 27

Chương : 27

CHƯƠNG 27: ĐỐI MẶT VỚI CHÂN TƯỚNG.

Đột nhiên, trong nháy mắt, chỉ nghe “ba, ba” hai tiếng, Lâm Phong đánh ra một quyền bị người ta nắm lấy trong tay, A Tuyển tung ra một cước cũng bị người nọ bắt lầy, ngay sau đó “oanh” một tiếng bị hất văng ra sau mấy thước.

Lâm Phong cả kinh: “Diệp Liên hiệu trưởng?!”

A Tuyển bị tung lên không, đập vào tường sau đó té lăn thật mạnh trên nền đất, nửa ngày sau mới chậm rãi đứng dậy, thở hào hển ngẩng đầu nhìn lên, trên khuôn mặt tươi cười gần như vặn vẹo: “Diệp……Diệp Liên đại nhân……”

Tóc mai dài theo gió phất phơ dần dần buông trở lại, Diệp Liên buông tay Lâm Phong ra, hai tay lại một lần nữa đút lại trong túi áo gió.

Lâm Phong sợ ngây người: “Hiệu trưởng? Sao người lại xuất hiện ở đây? Có chuyện gì sao? Rốt cuộc sao lại thế này?”

“Tới cứu ngươi.” Diệp Liên bình thản nói, sau đó hướng về phía A Tuyển: “Lôi Nặc bảo ngươi theo ta trở về, có nhiệm vụ khác.”

A Tuyển nhe răng trợn mắt đứng lên: “Hải đồ……”

“Bỏ đi.”

“Cái gì?!”

“Bỏ đi.”

A Tuyển mạnh mẽ bước qua: “Ngươi rốt cuộc đùa giỡn cái gì vậy, nói bỏ đi là sao?! Ta vì phần hải đồ này mà mấy tháng nay lăn lộn giữa đại lục muốn điên lên, kết quả ngươi nhẹ nhàng nói hai chữ bỏ đi là ta sẽ theo ngươi trở về sao? Ngươi điên à? Uống nhầm thuốc? Are you OK? Ngươi rốt cuộc nói với Lôi Nặc cái quái gì mà làm hắn thần kinh thác loạn hạ cái thứ mệnh lệnh chết tiệt này hả?”

Diệp Liên hất tay A Tuyển đang nắm lấy cổ áo mình ra, “Mấy tháng còn không hoàn thành nhiệm vụ là vì ngươi vô năng, đây là thất bại của ngươi.”

“Ngươi cái tên chết tiệt này! Hiện tại ta sắp thành công rồi, Mẹ con La Vĩ Hàm sắp bức La Ký đến đường cùng rồi, chỉ cần mượn tay bọn họ là có thể hoàn thành đại kế của chúng ta. Mà ngươi như thế nào lại có thể nói ta là bỏ đi chứ?!”

“Không. Tình huống bên ngoài thay đổi rồi.” Diệp Liên thản nhiên nói, “Lúc ta đến đây, La Ký đã từ trong tay mẹ con La Vĩ Hàm trốn thoát, tập hợp thế lực nội bộ chuẩn bị đánh đến rồi. La Vĩ Hàm trụ cột quá kém, không chống đỡ được bao lâu nữa đâu.”

Góc phòng, Dư Lệ San vừa mới đứng lên được vừa nghe tin này suýt nữa lại ngã ngồi trở về.

“Ngoài ra, quốc tế hình cảnh đã nhúng tay vào nội chiến La gia rồi. hình như họ hy vọng mượn cơ hội này đem La Ký, La Vĩ Hàm cùng vây cánh bọn họ một mẻ quét sạch thì phải. Để hai bên trai cò tranh chấp, hình cảnh quốc tế bọn họ ở giữa làm ngư ông đắc lợi, kẻ thất bại thì bị giết, còn người thắng thì không chịu nổi một kích, sau đó bọn họ quăng đòn chốt hạ, không cần tốn nhiều sức lực cũng đủ đưa La Ký vào tù, thật sự là cách hay a. bất quá ngươi ngẫm lại xem nếu bọn họ tới đây bắt người, kẻ đầu tiên bọn họ muốn bắt là ai? Nhất định sẽ lập tức tha cho La Ký, đầu tiên sẽ bắt ngươi đi.”

A Tuyển thần sắc có chút dao động: “Quốc….quốc tế hình cảnh……”

Đại khái nhớ lại mấy loại hành động khủng bố cùng với việc mình đứng hàng đầu trong danh sách truy nã tội phạm quốc tế, hắn uhm một tiếng, nhún vai: “Quên đi. Đi thôi!”

“Đợi chút!” Dư Lệ San chạy qua, “Ngài đi như vậy tôi làm sao bây giờ? Ngài rõ ràng đã nói muốn giúp tôi trừ bỏ La Ký! Chỉ cần ngài giúp tôi! Tôi nhất định đem hải đồ cho ngài! Tôi nói được là làm được……”

“Không được a, bả vai ta đau đến không chịu nổi a.” A Tuyển không chút để ý nói, “Mà đích thân Diệp Liên đại nhân xuất mã ai dám cãi lệnh của hắn đâu. Đây chính là Diệp Liên sama a!”

Dư Lệ San lập tức chuyển hướng sang Diệp Liên, nhưng hắn vẫn hai tay đút trong túi áo gió, ngửa đầu nhìn bầu trời qua khung cửa sổ nhỏ, ánh mắt lạnh băng không hề có cảm xúc.

Lâm Phong chần chờ nhìn Diệp Liên, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: “……Thật có lỗi, hiệu trưởng.”

“Không cần xin lỗi ta,” Diệp Liên thản nhiên nói, “Tự tiện rời căn cứ cũng tốt, ngụy tranh thàn tình nhân của La Ký cũng tốt, vì báo thù mà quên mình kia cũng là chuyện của ngươi, chỉ có ngươi tự làm tổn thương chính mình thôi! Ngươi cho là làm như vậy sẽ ảnh hưởng gì đến ta sao? Không, ta chỉ có thể có năng lực khi ngươi cần thì kéo ngươi lên mà thôi, nếu có một ngày ta ốc không mang nổi mình ốc vậy thì ngươi cũng chỉ còn nước chết thôi.”

A Tuyển cúi đầu lầm bầm: “Thật đúng là ôn nhu hảo lão sư a!”

Lâm Phong giật mình đứng một chỗ, lúc lâu sau Diệp Liên mới quay lại phía cậu, hướng cậu vươn tay.

“Muốn hay không cùng ta đi?”

“Cái gì…… Cái gì?”

“Cùng ta trở về, giết người rồi giết người, buông tha hết thảy ý nghĩ hủy diệt trong đầu, trở lại cuộc sống bình thường năm năm trước đi.”

Lâm Phong hoàn toàn cương cứng tại chỗ, nhìn bàn tay Diệp Liên đưa ra với mình, vẫn không nhúc nhích.

Giết chết Dư Lệ San, dùng thủ đoạn nhanh nhất chấm dứt năm năm oán hận, sau đó coi như chưa từng phát sinh chuyện gì, trở lại cuộc sống trước kia sao?

Tuy rằng cũng oán giận La Ký nhưng hắn đang bị hình cảnh quốc tế truy bắt, như vậy cũng coi như đã báo thù, cứ như vậy mà buông tha thôi sao?

Trong khoảng thời gian được La Ký che chở, được người kia nói yêu, nói sẽ bảo vệ, hắn đối với cậu bất quả chỉ là một đoạn nhân sinh vặn vẹo mà thôi. Có thứ tình yêu nào có thể kéo dài suốt cuộc đời đâu? Chẳng lẽ chính mình cũng muốn giống như mẹ, sa vào thứ quan hệ luyến ái này để rồi bị vứt bỏ hay sao? Có đáng sợ như vậy không?

Lâm Phong run rẩy, cơ hồ không thể tự hỏi chính bản thân mình. Hongkong này giống như còn mối ràng buộc tình cảm nào đó khiến cho cậu không nỡ cất bước ra đi, không chỉ có cừu hận, còn có những thứ khác không thể nói rõ ràng. Trong lòng cậu biết rõ, kỳ thật cậu không hề muốn rời đi nơi này.

Nhưng lựa chọn như vậy là đúng hay sai? Nói không chừng, có một ngày nào đó, cậu sẽ giống như mẹ bị vứt bỏ hay không? Cái loại chỉ trông vào quan hệ tình cảm gắn bó cậu vốn rất khinh thường, chẳng lẽ chính mình yêu một người, đến tận khi mình bị tổn thương mới hoàn toàn tỉnh ngộ, khi đó chẳng phải đã muộn rồi sao?

Rơi vào loại ảo tưởng đáng sợ này, cả người Lâm Phong vì khẩn trương mà trở nên cứng ngắc, hoàn toàn không thể đưa ra sự lựa chọn nào. Cậu theo thói quen nhìn về phía thầy mình, Diệp Liên cũng bình tĩnh nhìn cậu, vẻ mặt không chút gợn sóng, không chút sợ hãi.

Đúng rồi! Từ trước tới nay mình vẫn đều nghe theo lời thấy, đi theo bước chân của thầy, thậm chí ngay cả chuyện phẫu thuật cải tạo lớn như vậy cũng hoàn toàn thuận theo ý muốn của hắ. Diệp Liên chưa từng hại mình, tương phản, thầy tư duy rõ ràng, ý chí kiên định, cho tới bây giờ lúc nào cũng giúp mình đưa ra những quyết định chính xác nhất. cho nên chỉ cần nghe lời thầy nói, nhất định sẽ không xảy ra vấn đề gì.

“…….Ta đã biết…..” Lâm Phong xoay người, hướng Dư Lệ San chậm rãi đi đến, “…..hiệu trưởng, chờ ta giải quyết chút việc nhỏ này xong sẽ lập tức cùng người trở về.”

Dư Lệ San hốt hoảng thối lui, không để ý té lăn trên mặt đất, “Mày muốn làm gì? Cứu mạng a! cứu mạng!”

A Tuyển vươn ngón tay, trạc trạc sau lưng Lâm Phong: “Này, không phải chuyện gì cũng đều nghe theo lão sư nha, lão sư không thể quản ngươi cả đời. Diệp Liên sama cũng không phải loại người gì tốt đẹp nha, ta nói cho ngươi, ngươi thực là vẫn chưa hiểu hết về hắn a!”

Lâm Phong ngoảnh mặt làm ngơ, chậm rãi rút ra dao nhọn.

“Này, cái tên tiểu quỷ kia, thế nào lại không nghe lời người lớn khuyên bảo a, vừa rồi còn thề son sắt nói muốn báo thù, như thế nào Diệp Liên vừa vẫy tay ngươi liền phe phẩy đuôi chạy tới a? Thật là, đều làm ta khó chịu, lão sư làm ta khó chịu ngay cả đệ tử cũng làm ta khó chịu nốt!”

Diệp Liên rút một điếu huốc, “tách” một tiếng châm lửa, hồi lâu sau mới thấy hắn nhẹ nhàng nhả ra một làm khói dài lượn lờ như sương.

“Hãm sâu vào cừu hận sẽ biến thành yêu ma, ta chỉ muốn đem hắn từ trong trạng thái kia giải phóng ra mà thôi.”

“Nói thật ra, đến cùng còn không phải ép buộc đệ tử thuận theo ý chí của mình hay sao, không hổ là triết gia trên chiến trường a. chuyện gì cũng có thể đường hoàng nói ra.” A Tuyển xem thường đột nhiên tê rút một ngụm khí lạnh, che bả vai: “Đau quá, đau đau đau đau đau đau…….Ta lâu lắm rồi cũng không có bị thương ở chỗ này. Từ sau lần bị ngươi ra đòn hiểm, bên gáy đục một cái lỗ đầy máu a……”

Diệp Liên rít một hơi thật dài, mặc không lên tiếng.

A Tuyển liếm liếm vành môi chảy máu, tươi cười một cái: “Một ngày nào đó ta sẽ đem ngài SM đến điêu đứng, Diệp Liên đại nhân. Bảo trì bộ dáng này của ngài thực làm người ta cảm thấy đáng ghét, này coi như ta xem chuyện giết ngài trở thành dục vọng nga.”

Đột nhiên Diệp Liên đem thuốc là hung hắng nhấn tắt, mạnh quay đầu lại: “không tốt, có người đến.”

“Nơi này làm gì có au, ngài ngĩ ai cũng có cái mũi so với cẩu còn thính hơn ngài sao?” A Tuyển không chút để ý, quay đầu nhìn phía cửa, ngẩn ra: “Có người đến!”

Hắn từng bước tiến lên túm lấy Lâm Phong: “Đi mau, không phải người của La Vĩ Hàm!”

Hắn ra sức lôi kéo nhưng Lâm Phong không hề động. từ trên cao nhìn xuống Dư Lệ San trước mặt, vẫn không nhúc nhích. Dư Lệ San bị dọa đến độ quỳ rạp trên mặt đất lạnh run, ngay cả kêu cũng kêu không được.

A Tuyển nghi hoặc quay qua nhìn khuôn mặt Lâm Phong, vừa nhìn đã hách nhất đại khiêu. Thiếu niên sườn mặt tinh xảo tú lệ, đôi mắt thật dài, con ngươi đã hoàn toàn trở nên đỏ sậm!

“Này! Ngươi làm gì!”

Lâm Phong vung mạnh tay thoát khỏi A Tuyển, khí lực không nhỏ lúc này làm A Tuyển bất ngờ không kịp đề phòng bị đánh bay ra xa vài thước. A Tuyển mạnh đứng lên xông tới phía trước, tưng một quyền như lôi đình trực tiếp đánh vào bụng Lâm Phong làm đoản đao rơi trên mặt đất.

Lâm Phong dường như đã lâm vào trạng thái tinh thần hoảng hốt đến cuồng bạo, cứng rắn tiếp nhận một quyền này. Loại đau đớn này càng làm cậu trở nên phấn khích, thần kinh kích thích dữ dội. cậu nắm lấy đầu A Tuyển, hung hăng đá hắn, thanh âm khàn khàn căn bản không còn giống con người nữa: “Buông….buông ra cái tên vương bát đản này……!”

“Chết tiệt! Có người đến! Bên ngoài có tiếng ô tô! Chết tiệt!”

Đã không còn kịp rồi, tiếng bước chân hỗn độn từ hành lang dồn dập tiến đến. Nếu trước mắt là quốc tế hình cảnh bọn họ thật không có cách nào toàn thân trở ra.

Lâm Phong hoàn toàn không để ý đến, đã bước vào loại trạng thái này, hết thảy những gì xảy ra bên ngoài đều không làm cậu có phản ứng. Có lẽ từ khi bắt đầu cậu đã luôn tự nhấn chìm mình trong vòng suy nghĩ luẩn quẩn, cừu hận thiêu đốt lý trí, ai nói gì cậu cũng không nghe thấy nữa rồi.

“Để cho ta giết mụ đàn bà này…….” Lâm Phong kịch liệt thở hào hển, “Để ta giết mụ đàn bà này……..”

“Hiện tại đã không kịp rồi! Này! Để sau đi! Để nuôi béo rồi làm thịt cũng được mà! Không! A a a a a a~~~~~”

Trong phút chốc hốc mắt A Tuyển trợn to như muốn nổ ra, trong con ngươi phản chiếu khuôn mặt vặn vẹo của Lâm Phong ngay sau đó bị một quyền mạnh đến hơn trăm kilogram từ trên cao đánh úp xuống.

Phía bên ngoài có người lớn tiếng hỏi: “Ở đây sao? Bọn họ bị nhốt ở đây?”

Thanh âm La Vĩ Hàm yếu đuối, run run vang lên: “Đúng vậy, đúng vậy…….Bọn họ bị giam ở đây, tiểu tử kia cũng ở trong đó……..”

Cửa bị một cước đá văng ra, đập mạnh vào tường, một đám người trong phút chốc ồ ạt tiến vào. Cầm đầu là La Ký – toàn thân đẫm máu. La Vĩ Hàm đã muốn nhuyễn thành một đống bùn, nếu không phải bị kéo hai bên phỏng chừng đã bị tê liệt ngã nhào xuống đất rồi.

Cùng lúc đó, một quyền của Lâm Phong giáng xuống, ầm ầm một tiếng nổ.

A Tuyển bị ấn ngã trên mặt đất chỉ nghe thấy bên tai vang lên một tiếng như sấm nổ, đầu óc ong ong đến phát đau. Kề sát bên tai hắn, sàn gỗ bị một kíh mạnh hơn bốn trăm cân đánh nát thành từng mảnh nhỏ, sau đó răng rắc vài tiếng, bị mạnh mẽ đâm thủng.

Một mảnh tĩnh lặng.

Lâm Phong thở hào hển, thu quyền, buông tay ra.

Vết máu từ giữa năm ngón tay cậu chầm chậm chảy xuống, từng giọt từng giọt chảy xuống sàn. Cậu đứng lên, cũng không buồn quay đầu lại, lập tức hướng Dư Lệ San đi đến.

Bóng dáng xinh đẹp của thiếu niên có chút căng thẳng. mỗi tấc đường cong đều là lưu sướng, xinh đẹp khó lòng làm người ta suy nghĩ thẳng thắn. Phía sau cậu, thanh âm La Ký kỳ quái, run run vang lên.

“– Lâm Phong, dừng tay……”

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6019 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5463 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5179 View
4
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
4

Chí tôn đặc công

2566 chương
4838 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4781 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4729 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter