Chương 58
Dưới trời đất bao la, Thời Yến không thể nào quay đầu bỏ đi thật. Anh lại đứng sau lưng Trịnh Thư Ý, trơ mắt nhìn cô tìm "bạn trai" mình khắp nơi, thở dài ngao ngán. Cô gái để lại cho anh ấn tượng khó phai trên buổi lễ nhận thưởng chuyên nghiệp khi xưa sao lại trở thành thế này. Phía sau lưng bỗng nhiên xuất hiện hơi thở tuy quen thuộc nhưng Trịnh Thư Ý vẫn bị anh làm giật mình. Cô bám vào cửa xe, hoảng hồn quay đầu lại nhìn Thời Yến. Dù người này không chui từ hộp kê tay ra thì cô vẫn hết hồn. "Sao anh lại ở đây?" Thời Yến im lặng, nhìn lướt qua cái hộp kê tay, "Chẳng lẽ anh lại ở trong đó?" Trịnh Thư Ý, "..." "Bạn trai đã tìm được rồi, em còn đứng đây làm gì?" Thời Yến kéo tay cô ngồi vào xe, đóng cửa lại, còn anh đi vòng qua cửa xe bên kia. Sau khi đóng cửa, chiếc xe bắt đầu lăn bánh, Trịnh Thư Ý cũng ngồi lại vững vàng, rồi lại cảm thấy có hơi mất mặt. Anh xem cô làm khùng làm điên từ đầu tới cuối, đã vậy còn không thèm mua vé. "Anh đứng sau lưng người ta mà sao không chịu xuất hiện hả?" Thời Yến ngồi cách cô một hộp kê tay, nhưng lại giống như cách nhau một cái bệnh viện tâm thần. Anh nhìn Trịnh Thư Ý, bình tĩnh đáp, "Xen ngang màn biểu diễn của người khác chính là không tôn trọng người diễn viên đó, đạo lý khi xem phim anh vẫn hiểu mà." Trịnh Thư Ý, "..." Thời Yến nhướng mày, "Chưa xem kịch bản hả?" "Chưa." Trịnh Thư Ý dịch ra sát chỗ gần cửa sổ xe, quay đầu nhìn ra bên ngoài, ngoan cố nói, "Em không có đam mê đó." Thời Yến không nói gì nữa mà chỉ cười khẽ. Im lặng một lúc lâu, Trịnh Thư Ý bỗng quay đầu lại. "Vừa nãy anh đi đâu thế?" Thời Yến bất đắc dĩ nhìn cô, chỉ chỉ túi giấy nhỏ bên tay mình. Vai diễn vừa nãy bị cắt ngang khiến Trịnh Thư Ý không chú ý đến cái túi giấy nhỏ Thời Yến cầm trên tay. Bây giờ cô mới nhìn kỹ, logo tên túi giấy là cửa hàng cà phê cô hay uống. "Mua cho em hả?" Không chờ Thời Yến trả lời lại, cô đã nhoài người sang cầm lấy túi giấy. Trong túi là một ly cà phê nóng. Thời Yến gật đầu, "Ừ." Trịnh Thư Ý cầm ly cà phê cười, "Ồ, anh đúng là hiểu em mà. Sao anh biết em thích uống loại này?" Thời Yến, "Thích nhiều bao nhiêu?" "..." Trịnh Thư Ý không biết phải trả lời thế nào. Thật ra cô chỉ đang khách sáo, muốn tẩy não Thời Yến để thể hiện giữa bọn họ có thần giao cách cảm mà thôi. "Thích đến mức dù anh có mang em đi bán, nhưng chỉ cần anh mua cho em món này em sẽ tha thứ cho anh ngay lập tức." "..." Thế thì cũng không đến nỗi. Chỉ là lúc Thời Yến chờ Trịnh Thư Ý tan làm, anh nhìn thấy vài người đàn ông và phụ nữ lần lượt bước ra quán cà phê ven đường, trong tay ai cũng cầm một ly cà phê. Lúc ấy trong lòng chỉ vừa nghĩ đến, Thời Yến cũng không kịp dặn dò tài xế đã bước xuống xe ngay lập tức. Đến khi bước ra khỏi quán cà phê, anh thất thần nhìn ly cà phê nóng trên tay mình. Thật ra, trong cuộc sống hằng ngày, anh không phải là một người tỉ mỉ, có rất nhiều việc nhỏ nhặt, không đáng anh đều không để trong lòng. Dù là người trong nhà thì anh cũng rất ít khi có những hành động quan tâm, chăm sóc. Thời gian tiếp xúc giữa anh và Trịnh Thư Ý không tính là dài, nhưng trong tiềm thức của mình lại có những hành động nho nhỏ như thế này. Dường như cô có một sức hấp dẫn trời sinh, trong lúc không ai hay biết, cô đã kéo anh rơi khỏi đài cao, tiến vào khói lửa nhân gian. ... Trịnh Thư Ý không để ý Thời Yến đang nghĩ gì, đôi mắt lúng liếng nhìn khắp nơi, sau đó yên lặng cắm ống hút rồi uống. Hút mấy hớp, cô mới chợt nhớ ra, quay sang đưa ly cà phê nóng tới bên miệng Thời Yến. "Anh uống không?" Thời Yến, "Không uống." Tuy đã biết trước đáp án, nhưng Trịnh Thư Ý vẫn nhịn không được mà lườm anh một cái. Cô dựa lên cửa sổ, thong thả uống thêm vài hớp rồi tiện tay đặt ly cà phê ngăn để ly. Sau đó, cô quay sang nhìn Thời Yến. "Lần sau mình đừng đi xe này nữa được không anh?" "Hả?" Thời Yến thờ ơ đáp lại, "Sao thế?" Trịnh Thư Ý không nói gì, cô cúi đầu nhìn cái hộp kê tay nằm giữa mình và Thời Yến. Chiếc xe này cái gì cũng tốt, đáng tiếc là băng ghế phía sau chỉ có hai chỗ. Hộp kê tay ở giữa có tủ lạnh, có hộc để ly, thoải mái, dễ chịu mà còn tiện lợi. Đáng tiếc, Trịnh Thư Ý nhìn hộp kê tay ở giữa, nhìn thế nào cũng giống dải ngân hà ngăn cách Ngưu Lang và Chức Nữ. Cô nhếch môi, buồn bã đáp, "Không có gì, em không thích chiếc xe này thôi." Thời Yến nương theo ánh mắt của cô nhìn về chỗ kê tay giữa băng ghế, rồi lại nhìn thoáng qua vẻ mặt rầu rĩ của cô, anh chợt khẽ cười. "Nhưng anh thích chiếc xe này." "..." Trịnh Thư Ý quay mặt sang chỗ khác, "Ừm, em cũng thấy anh rất thích, anh lấy nó về làm vợ luôn đi." Nói thì nói thế, nhưng cô lại đặt tay lên giá để ly, ngửa lên trên, áp vào ly cà phê nóng, mấy ngón tay không an phận khều khều bên trong. Ám hiệu vô cùng rõ ràng. Bầu không khí dường như đang nhảy nhót tung tăng, ngón tay cô cứ nhích tới nhích lui lắc lư trước mắt Thời Yến. Khóe môi của anh vì cái trò vặt này của cô mà cong lên một cách mất khống chế. Anh nhìn về phía trước, bàn tay chầm chậm giơ lên, ngay khoảnh khắc đầu ngón tay anh vừa chạm vào lòng bàn tay của Trịnh Thư Ý, ánh mắt của cô cong tít lên. Nhưng một giây sau, tay Thời Yến lướt qua, cầm ly cà phê lên. Trịnh Thư Ý, "...?" Cô bất chợt quay đầu lại, nhìn thấy yết hầu của Thời Yến nhẹ nhàng nhấp nhô, anh chậm rãi uống ly cà phê nóng của cô, khóe môi còn hiện lên ý cười. "..." Biết mình bị anh đùa, Trịnh Thư Ý ngượng nghịu rút tay lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh lùng lẩm bấm, "Không phải anh bảo không uống sao?" Thời Yến chỉ uống một hớp rồi đặt ly xuống. Anh nghiêng đầu nhìn bóng lưng của Trịnh Thư Ý, đưa tay sang nắm lấy tay cô. Trịnh Thư Ý rất có cốt khí rụt tay về. "Mất cơ hội này rồi thì không còn cơ hội nào nữa đâu." Người bên cạnh im lặng không nói gì. Nhưng khi bàn tay bị ai đó nắm chặt lấy lần thứ hai, cô không còn giả vờ rụt lại nữa. Vì ngay khoảnh khắc mà anh nắm lấy tay cô, ngón tay anh thuận thế xuyên qua khe hở, nắm thật chặt. Trịnh Thư Ý phát hiện ra một điều, dường như anh rất thích mười ngón tay đan vào nhau. Thời Yến nắm tay cô, kéo qua hộp kê tay, đặt lên đùi mình, vẫn im lặng không nói gì. Một lát sau, Trịnh Thư Ý bỗng cảm thấy cổ tay mình lành lạnh. Cô quay đầu nhìn lại, trông thấy Thời Yến đang cúi đầu, cẩn thận đeo lên tay cô một chiếc lắc. Trịnh Thư Ý hỏi anh, "Gì thế anh?" Thời Yến không đáp. Anh cụp mắt, ngón tay thon dài đùa nghịch với cổ tay cô. Hiển nhiên, anh không rành mấy chuyện này, móc khóa hình chữ S cũng phải loay hoay cả một buổi mới cài được. Thời Yến im lặng xử lý một lúc lâu, Trịnh Thư Ý cũng yên lặng ngắm nhìn anh suốt quá trình. Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh, ngay cả tạp âm ở bên ngoài cửa sổ cũng dần dần biến mất. Còn Trịnh Thư Ý lại nghe thấy tiếng tim đập bên tai mình. Cô nghĩ, người đàn ông này từng cách cô rất xa, hai người vốn dĩ không cùng một thé giới. Anh luôn đứng ở trên chỗ cao nhất, còn cô phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy anh. Còn anh bây giờ lại đang cúi đầu, dùng hết sự cẩn thận và tỉ mỉ của mình chỉ để đeo lắc tay cho cô. Sau khi đeo xong, Thời Yến nâng tay cô lên, cẩn thận ngắm nghía. Chuỗi lắc bạc hình miếng lá mảnh điểm xuyết vài ngôi sao bằng pha lê màu hồng, càng khiến cổ tay Trịnh Thư Ý thêm mảnh mai và trắng trẻo. Ánh sáng của pha lê phản chiếu vào đôi mắt anh, ngay khi ánh mắt khẽ động, ngón tay anh lại một lần nữa quấn quýt lấy ngón tay của Trịnh Thư Ý, vuốt ve từng chút một. Tuy cái chạm vào lòng bàn tay vô cùng nhẹ nhàng, nhưng chỗ khớp xương lại trở nên trắng bệch. Anh chỉ xem tay cô nhưng Trịnh Thư Ý lại có cảm giác ánh mắt này của anh như đang quan sát cái gì đó... Bất giác cô lại đỏ mặt. Trịnh Thư Ý dời tầm mắt, không nhìn Thời Yến nữa. "Đây là gì thế anh?" Thời Yến ngẩng đầu lên, trả lời câu hỏi của Trịnh Thư Ý. "Quà tặng bù cho lễ tình nhân." Tuy cô đã đoán được, nhưng chính tai nghe anh nói thế, Trịnh Thư Ý rất vui vẻ. Cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh, "Chỉ bù có một lễ tình nhân thôi hả?" Trọng điểm trong câu này của Trịnh Thư Ý chính là "lễ tình nhân". Cô nghĩ, nếu lúc trước không có chuyện kia thì không chỉ có mỗi lễ tình nhân, mà hẳn là hai người đã cùng nhau đón tết nguyên đán, lễ giáng sinh luôn rồi. Đáng tiếc, dường như trọng điểm của Thời Yến lại hiểu thành số lượng. Biểu hiện cụ thể chính là, sáng ngày hôm sau, Trịnh Thư Ý đã nhận được bảy món quà. Cô mở từng món một, bày hết lên bàn trà, cả người ngơ ngẩn. Có một chiếc lắc tay, ba sợi dây chuyền, hai đôi bông tay, và một chiếc lắc chân. Trịnh Thư Ý cầm chiếc lắc chân có hoa văn sóng nước lên nhìn thử, vừa ngắm nghía vừa gọi cho Thời Yến. "Anh làm gì thế?" Cô chớp chớp mắt, "Anh định mở cửa hàng trang sức à?" "Tặng bù cho em đấy." Bên kia đầu dây, Thời Yến gằn từng chữ một, "Quà lễ tình nhân mỗi năm." Tuy không hiểu lời Thời Yến cho lắm, nhưng chuyện này cũng không ngăn được sự vui vẻ của Trịnh Thư Ý. Khóe mắt cô lướt sang tấm gương, nhìn thấy gương mặt phiếm hồng của mình. "Thế sao anh lại tặng bù bảy món quà?" Thời Yến, "Tính từ khi em mười tám tuổi đến giờ." Trong phút chốc, lòng cô như có một trận pháo hoa bung nở, tia lửa nóng rực lại chói lóa tràn ngập trong lồng ngực của cô. Trịnh Thư Ý ngất ngây ngả lên ghế sofa, túm một cái gối ôm chặt vào lòng, cố gắng làm dịu lại sự hưng phấn của cơ thể do vui sướng quá mức gây ra. Cô lại tìm chuyện để nói, "Thế tại sao lại là mười tám tuổi?" Thời Yến, "Anh không có hứng thú với trẻ vị thành niên." Mặc kệ câu trả lời của anh, hôm nay Trịnh Thư Ý vô cùng vui vẻ, cô nằm trên sofa lẳng lặng nở nụ cười. Cô nhìn lên trần nhà, rõ là không có bật đèn, nhưng trong đôi mắt cô lại ánh lên muôn vàn đốm sao. Hành động hôm nay của Thời Yến quả thật không nói lý, để lộ tác phong ngang ngược vốn có của mình. Nhưng nó lại khiến Trịnh Thư Ý nảy sinh một cảm giác... ... Mối tình đầu của cô, mối tình đầu nguyên vẹn của cô, tất cả đều là anh. Trịnh Thư Ý chìm đắm trong sự vui sướng của bản thân, cô không nói gì, trong điện thoại chỉ có tiếng hít thở đều đặn của cô. Thời Yến tuy bận nhưng cũng không hề cúp điện thoại. Thỉnh thoảng Trịnh Thư Ý nghe thấy tiếng lật giấy tờ. Cuộc điện thoại này kéo dài đến vài phút, Thời Yến xem hết một phần báo cáo, anh nói chuyện với điện thoại như đang trò chuyện với người bên cạnh vô cùng tự nhiên, "Tối nay em muốn ăn gì?" "Lẩu đi anh." Trịnh Thư Ý không nghĩ ngợi gì nhiều mà trả lời ngay, "Cái quán lẩu lần trước chúng ta ăn ấy." Thời Yến "Được." Dừng một chút, Trịnh Thư Ý bỗng ngồi bật dậy. "Thôi, chẳng phải dạ dày anh không được khỏe sao?" "Không nghiêm trọng thế đâu." Thời Yến tùy tiện đáp, "Em muốn ăn thì cứ ăn thôi." "Thôi bỏ đi, chúng ta đi ăn Cửu Vị đi." "Ừ." Lâu rồi Trịnh Thư Ý chưa đến Cửu Vị. Chủ yếu là do cô nhớ đến Nhạc Tinh Châu rất thích quán ăn này, chẳng may mà gặp phải anh ta thì mất hứng lắm. Nhưng bây giờ, cô đã hoàn toàn trở lại bình thường, tên đàn ông này đã không còn tồn tại trong cuộc sống của cô nữa. Chạng vạng tối, Cửu Vị vẫn đông kín người như mọi khi. Đầu bếp cũng chỉ có vài người, trong quán có gần một nửa khách hàng đang ngồi bàn trống chờ mang đồ ăn lên. Trịnh Thư Ý và Thời Yến cùng nhau ngồi chờ, chờ khoảng mười mấy phút, uống hết hai ly nước, cô mệt mỏi nói với anh, "Em đi vệ sinh một lát." "Ừ." Thời Yến gật đầu. Nhưng cô vừa đi chưa được hai phút, Thời Yến đã gặp phải sự cố bất ngờ. Một cô gái bưng chén giấm bước đi trên đôi giày cao gót, khi đi ngang qua Thời Yến, cô ta bỗng nhiên bị trẹo chân, nước giấm đen sì sì hất lên áo khoác của Thời Yến. Vị chua gay mũi tràn ngập khắp nơi. "Á! Xin lỗi, xin lỗi anh!" Cô gái vội vàng xin lỗi, nhưng khi nhìn thấy Thời Yến, cô ta ngẩn người, giọng nói bỗng trở nên dịu dàng hơn hẳn, "Xin, xin lỗi anh, vừa nãy tôi đứng không vững, không va vào anh chứ?" Thời Yến nhíu chặt hàng mày, nhìn vết bẩn to tướng trên áo mình, cơn bực bội và ý lạnh trong mắt chợt ùa đến không thèm che giấu. "Không." Cô gái khom nửa người, mấp máy đôi môi, "Đồ của anh dơ rồi, hay là để em mang nó đi giặt giúp anh nhé? Thật sự xin lỗi anh nhiều." Vừa dứt lời, cô ta liền nhìn thấy Thời Yến cởi áo khoác ra, tùy tiện ném lên ghế, "Không sao, không cần đâu." Tuy anh không ném thẳng xuống đất, nhưng cô gái kia có thể nhận ra anh đã không cần cái áo khoác này nữa rồi. "Hay là em đền cho anh cái khác nhé." Cô gái hành động rất nhanh, vội vàng lấy điện thoại ra, "Chúng ta add Wechat đi, em sẽ đền anh một cái mới, xin lỗi anh nhiều." Cô ta nhìn Thời Yến đầy mong đợi, hoàn toàn không để ý đến có người đang đứng phía sau. Thời Yến ngước mắt lên, sắc mặt trở nên dịu xuống, ngay cả ánh mắt cũng dịu dàng hơn. Anh từ chối một lần nữa, "Không cần đâu." Nhưng cô gái nhìn thấy anh thay đổi sắc mặt, cô ta lại hiểu lầm. Thế là cô ta càng quyết tâm phải xin được Wechat. "Em nhất định phải đền, nếu không em sẽ áy náy mà tối nay ngủ không ngon mất." Trịnh Thư Ý nghe thấy câu này thì muốn lên cơn ngay lập tức. Áy náy ngủ không ngon ở đâu ra, rõ ràng là thấy sắc nảy lòng tham đây mà! Cô tức giận đứng đó, đôi mắt nhìn cô gái kia như muốn phun ra lửa. Nhưng người ta nào có hay, còn đang cố gắng xin Wechat. "Lúc nãy thật xin lỗi anh, em biết cái áo này có giặt cũng không sạch. Như vầy đi, ngày mai em đi mua cái mới cho anh, hay là anh cho em số điện thoại cũng được." "Tôi đã nói rồi, không cần phải đền." Tuy vẻ mặt Thời Yến khá hòa nhã, nhưng giọng nói lại lạnh lẽo như đang ở Siberia, "Nếu cô cứ nhất quyết phải đứng ở đây, vậy thì có thể đổi sang chỗ khác được không?" Anh hất cằm về phía sau lưng cô ta, "Cô đứng chắn đường của bạn gái tôi lâu lắm rồi đấy." "..." Cô gái trợn mắt nhìn, vừa quay đầu lại, quả nhiên bắt gặp Trịnh Thư Ý sắc mặt đen thui. Gương mặt cô ta thoạt trắng thoạt xanh, trong lòng hiểu rõ hành động vừa rồi của mình có ý đồ vô cùng rõ ràng, nên vội vàng bỏ đi. Trịnh Thư Ý ngồi xuống, mặt mũi bí xị. Cô nhìn thoáng qua cô gái kia, tức tối nhíu chặt mày, rồi lại nhìn quần áo của Thời Yến, càng nhìn càng thấy khó chịu. "Sao anh không để cho cô ta đền?" Giọng điệu của cô vô cùng hung hăng, "Cái áo đắt tiền như thế, cô ta muốn đền thì anh cứ để cho cô ta đền đi." Thời Yến nhìn cô chăm chú, không những không tức giận như vừa nãy, mà ngược lại, trong mắt anh còn chứa ý cười. Anh khẽ gọi, "Thư Ý." Trịnh Thư Ý lạnh lùng đáp, "Cái gì?" Thời Yến nghiêng đầu, ánh mắt khẽ đảo qua gương mặt cô, thong thả nói, "Tuy dáng vẻ ghen tuông của em rất đáng yêu." Trịnh Thư Ý hừ lạnh, "Ai bảo em..." "Nhưng anh không nỡ để em ghen."