Chương : 4
"Ừ, tôi biết rồi."
Cảnh Phong cúp điện thoại, dựa vào cửa sổ, hắn nheo mắt ngắm nhìn từng dải đèn vàng mơ hồ xa xa từ những tòa nhà.
Hắn đã biết.
Ngoại tình? Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào khoảng không hư vô, không bao giờ có chuyện ngoại tình.
Lời nguyền bảy năm? Hắn từng nghĩ trăm phương ngàn kế để vun vén tình cảm đôi bên, lý do này cũng không thể xảy ra.
Hắn hao tổn bao nhiêu tâm tư nhiều năm như vậy, chỉ để che chở và bảo vệ một người, ấy vậy mà chỉ cần một lần sơ suất, bị tên hậu bối tâm cơ nào đó nhảy vào thừa nước đục thả câu, lợi dụng sự chính trực và tính cách luôn chịu trách nhiệm của Trình Trừng Chi khiến hai người chia tay.
Hừm, mày nghĩ rằng tao sẽ lồng lộn điên cuồng, hiểu lầm càng thêm chồng chất, anh tổn thương em, em tổn tương anh, cuối cùng sẽ chẳng có kết thúc gương vỡ lại lành nào cả?
Hạ đẳng! Ấu trĩ! Đáng thương!
Mày cho rằng có thể bằng vận may mà chia cắt tình cảm giữa tao và Trình Trừng Chi sao? Ầy, loại súc vật bé nhỏ như mày cũng dám "ngược tâm" tiểu Nước Chanh Nhi nhà tao?
Chắc mày chẳng ngờ tao và người yêu tao ngọt ngào ân ái mọi lúc mọi nơi, cả ngày "làm" không biết mệt.
Để xem ai còn dám ngược tiểu Nước Chanh Nhi của tao!
***
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, Cảnh Phong ghìm lại vẻ mặt trào phúng, thay vào đó là sự ôn nhu sủng nịch từ trong xương tự động toát ra. Hắn nhẹ nhàng đến gần cửa hành lang, quả nhiên nhìn thấy Trình Trừng Chi đang xiêu vẹo cởi giày.
Một đôi tay rắn chắc vững vào ôm trọn lấy anh vào lòng, Trình Trừng Chi bất chợt phản ứng, rồi lúng túng nhếch môi: "Ô... ôi, em ở nhà sao."
"Vâng, chờ anh về." Cảnh Phong vừa dịu dàng đáp lời, vừa quỳ xuống đất thay giày cho Trình Trừng Chi, sau đó mang vào chân anh đôi dép lê, cầm lấy áo khoác của anh rồi đỡ anh ngồi lên sô pha. Hắn nhanh chóng bày ra trước mặt anh bao nhiêu là thức uống kèm đồ ăn vặt, cuối cùng hắn móc ra một hộp nhung tơ đầy trịnh trọng, ánh mắt tràn ngập vẻ chờ mong mà đưa tới anh: "Đây là cho anh."
Trình Trừng Chi ngơ ngác mở hộp, bên trong là chiếc đồng hồ xịn mà anh ao ước từ lâu.
"Nước Chanh Nhi," Cảnh Phong cầm lấy chiếc đồng hồ, thật cẩn thận đeo vào cổ tay Trình Trừng Chi, rồi nắm lấy tay anh mà hôn lên mu: "Em yêu anh rất nhiều, xin anh hãy ở bên em."
Trình Trừng chỉ đỏ mặt, muốn rút tay ra nhưng lại không thể cử động, đôi mắt anh lóe sáng chớp chớp, nhưng biểu tình này nhanh chóng bị nén lại: "... Nhưng mà, tụi mình chia tay rồi."
Cảnh Phong kéo tay Trình Trừng Chi, tiếp tục hôn chậm rãi lên mu bàn tay anh: "Em biết, nhưng hiện tại anh độc thân, em độc thân, ai cấm em theo đuổi anh?"
"Coi như chia tay rồi cũng chả sao, em sẽ tiếp tục theo đuổi anh, dù mất cả đời em vẫn không thấy mệt."
Ánh mắt Cảnh Phong quá thâm tình, khiến Trình Trừng Chi không nhịn được nóng ran cả gương mặt, sau đó anh cắn môi, nặng nề cúi thấp đầu kề mặt vào sát Cảnh Phong, nhưng ngay lập tức bỗng ngẩng lên như thể đã quyết định điều gì: "... Anh, anh phải thú nhận với em một chuyện."
Không chờ Cảnh Phỏng hỏi, anh giống như bị vong nhập, tự nhiên xổ ra một tràng không ngừng nghỉ: "Anh... anh say rượu loạn tính ngoại tình thằng kia gây áp lực bắt anh chia tay vì vậy anh anh anh anh..."
Lời còn chưa dứt, Cảnh Phong liền ôm chặt lấy anh. Cả người Cảnh Phong thậm chí còn run nhẹ lên, thì thầm luồng hơi nóng ướt vào tai anh:
"Em biết."
"Ơ?"
Lúc này đến phiên Trình Trừng Chi đứng hình.
"Em đã điều tra xong mọi chuyện, là anh bị lừa, Nước Chanh Nhi." Cảnh Phong cười chỉ chỉ vào trán anh: "Đã nói có em đây giám sát, thằng nào con nào cả gan dám bò lên giường anh. Anh không hề ngoại tình, anh chỉ là bị gã dùng thủ đoạn hèn hạ để lừa gạt."
"Thế nhưng..." Cảnh Phong cúi người, thoáng liếm vào bên tai Trình Trừng Chi: "Em thật sự hạnh phúc vô cùng, anh sẽ vì quan hệ của chúng ta mà vi phạm nguyên tắc, vì tình cảm của chúng ta mà nhường nhịn, vì tình cảm của chúng ta mà thẳng thắn..."
"Điều đó làm cho em càng lúc càng yêu anh nhiều hơn, tiểu Nước Chanh Nhi."
Trình Trừng Chi đỏ mặt, trong đầu ngất ngất ngây ngây, cảm phục trình ảo tưởng sức mạnh của Cảnh Phong nhà mình đã đạt đến cảnh giới vô đối.
Anh bị uy hiếp không phải bởi vì biết Cảnh Phong trân trọng tình cảm hai người nhiều như thế nào, sau khi chia tay anh không chuyển nhà ngay không phải vì sợ Cảnh Phong suy sụp, cuối cùng, anh thẳng thắn không phải bởi vì cảm động tấm chân tình của Cảnh Phong, anh không hề, không hề!
Hai người ôm ấp nhau dưới ánh đèn ấm cúng, Trình Trừng Chi đỏ ửng cả hai gò má, Cảnh Phong hôn lên đôi mắt anh rồi từ từ hôn xuống, trời chiều gió nhẹ mát mẻ thổi lất phất qua gương mặt họ, bầu không khí lãng mạn muốn nổ tung.
Hôn đến vành tai Trình Trừng Chi, Cảnh Phong rốt cục bộc phát thói ghiền hôn hít sờ soạng người yêu, liếm tai xong chưa hết thèm thuồng, vẻ mặt hắn biến thành con cáo già đời, giọng nói cất lên đầy tủi thân: "Tiểu Nước Chanh Nhi lạnh nhạt em mấy ngày, cũng nên bồi thường em một chút... Chẳng hạn như... Một đêm, bảy lần cái gì lang đó đó... Hoặc tư thế lần trước chúng mình xem trên TV, em cũng muốn thử..."
Trình Trừng Chi:...
Tác giả có lời muốn nói:
Luôn cảm thấy viết bị nghẹt, không đủ ngọt và cũng chưa diễn đạt rõ ràng hết ý tưởng của tôi...
Ầy... Đoản này chuẩn bị chưa tới, lúc viết đại cương thì cảm xúc cực mãnh liệt, một hơi viết xong lại không tìm được cảm giác...
Sau này sẽ cố gắng hơn. (Tay nắm thành nắm đấm)
- HOÀN -
Cảnh Phong cúp điện thoại, dựa vào cửa sổ, hắn nheo mắt ngắm nhìn từng dải đèn vàng mơ hồ xa xa từ những tòa nhà.
Hắn đã biết.
Ngoại tình? Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào khoảng không hư vô, không bao giờ có chuyện ngoại tình.
Lời nguyền bảy năm? Hắn từng nghĩ trăm phương ngàn kế để vun vén tình cảm đôi bên, lý do này cũng không thể xảy ra.
Hắn hao tổn bao nhiêu tâm tư nhiều năm như vậy, chỉ để che chở và bảo vệ một người, ấy vậy mà chỉ cần một lần sơ suất, bị tên hậu bối tâm cơ nào đó nhảy vào thừa nước đục thả câu, lợi dụng sự chính trực và tính cách luôn chịu trách nhiệm của Trình Trừng Chi khiến hai người chia tay.
Hừm, mày nghĩ rằng tao sẽ lồng lộn điên cuồng, hiểu lầm càng thêm chồng chất, anh tổn thương em, em tổn tương anh, cuối cùng sẽ chẳng có kết thúc gương vỡ lại lành nào cả?
Hạ đẳng! Ấu trĩ! Đáng thương!
Mày cho rằng có thể bằng vận may mà chia cắt tình cảm giữa tao và Trình Trừng Chi sao? Ầy, loại súc vật bé nhỏ như mày cũng dám "ngược tâm" tiểu Nước Chanh Nhi nhà tao?
Chắc mày chẳng ngờ tao và người yêu tao ngọt ngào ân ái mọi lúc mọi nơi, cả ngày "làm" không biết mệt.
Để xem ai còn dám ngược tiểu Nước Chanh Nhi của tao!
***
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, Cảnh Phong ghìm lại vẻ mặt trào phúng, thay vào đó là sự ôn nhu sủng nịch từ trong xương tự động toát ra. Hắn nhẹ nhàng đến gần cửa hành lang, quả nhiên nhìn thấy Trình Trừng Chi đang xiêu vẹo cởi giày.
Một đôi tay rắn chắc vững vào ôm trọn lấy anh vào lòng, Trình Trừng Chi bất chợt phản ứng, rồi lúng túng nhếch môi: "Ô... ôi, em ở nhà sao."
"Vâng, chờ anh về." Cảnh Phong vừa dịu dàng đáp lời, vừa quỳ xuống đất thay giày cho Trình Trừng Chi, sau đó mang vào chân anh đôi dép lê, cầm lấy áo khoác của anh rồi đỡ anh ngồi lên sô pha. Hắn nhanh chóng bày ra trước mặt anh bao nhiêu là thức uống kèm đồ ăn vặt, cuối cùng hắn móc ra một hộp nhung tơ đầy trịnh trọng, ánh mắt tràn ngập vẻ chờ mong mà đưa tới anh: "Đây là cho anh."
Trình Trừng Chi ngơ ngác mở hộp, bên trong là chiếc đồng hồ xịn mà anh ao ước từ lâu.
"Nước Chanh Nhi," Cảnh Phong cầm lấy chiếc đồng hồ, thật cẩn thận đeo vào cổ tay Trình Trừng Chi, rồi nắm lấy tay anh mà hôn lên mu: "Em yêu anh rất nhiều, xin anh hãy ở bên em."
Trình Trừng chỉ đỏ mặt, muốn rút tay ra nhưng lại không thể cử động, đôi mắt anh lóe sáng chớp chớp, nhưng biểu tình này nhanh chóng bị nén lại: "... Nhưng mà, tụi mình chia tay rồi."
Cảnh Phong kéo tay Trình Trừng Chi, tiếp tục hôn chậm rãi lên mu bàn tay anh: "Em biết, nhưng hiện tại anh độc thân, em độc thân, ai cấm em theo đuổi anh?"
"Coi như chia tay rồi cũng chả sao, em sẽ tiếp tục theo đuổi anh, dù mất cả đời em vẫn không thấy mệt."
Ánh mắt Cảnh Phong quá thâm tình, khiến Trình Trừng Chi không nhịn được nóng ran cả gương mặt, sau đó anh cắn môi, nặng nề cúi thấp đầu kề mặt vào sát Cảnh Phong, nhưng ngay lập tức bỗng ngẩng lên như thể đã quyết định điều gì: "... Anh, anh phải thú nhận với em một chuyện."
Không chờ Cảnh Phỏng hỏi, anh giống như bị vong nhập, tự nhiên xổ ra một tràng không ngừng nghỉ: "Anh... anh say rượu loạn tính ngoại tình thằng kia gây áp lực bắt anh chia tay vì vậy anh anh anh anh..."
Lời còn chưa dứt, Cảnh Phong liền ôm chặt lấy anh. Cả người Cảnh Phong thậm chí còn run nhẹ lên, thì thầm luồng hơi nóng ướt vào tai anh:
"Em biết."
"Ơ?"
Lúc này đến phiên Trình Trừng Chi đứng hình.
"Em đã điều tra xong mọi chuyện, là anh bị lừa, Nước Chanh Nhi." Cảnh Phong cười chỉ chỉ vào trán anh: "Đã nói có em đây giám sát, thằng nào con nào cả gan dám bò lên giường anh. Anh không hề ngoại tình, anh chỉ là bị gã dùng thủ đoạn hèn hạ để lừa gạt."
"Thế nhưng..." Cảnh Phong cúi người, thoáng liếm vào bên tai Trình Trừng Chi: "Em thật sự hạnh phúc vô cùng, anh sẽ vì quan hệ của chúng ta mà vi phạm nguyên tắc, vì tình cảm của chúng ta mà nhường nhịn, vì tình cảm của chúng ta mà thẳng thắn..."
"Điều đó làm cho em càng lúc càng yêu anh nhiều hơn, tiểu Nước Chanh Nhi."
Trình Trừng Chi đỏ mặt, trong đầu ngất ngất ngây ngây, cảm phục trình ảo tưởng sức mạnh của Cảnh Phong nhà mình đã đạt đến cảnh giới vô đối.
Anh bị uy hiếp không phải bởi vì biết Cảnh Phong trân trọng tình cảm hai người nhiều như thế nào, sau khi chia tay anh không chuyển nhà ngay không phải vì sợ Cảnh Phong suy sụp, cuối cùng, anh thẳng thắn không phải bởi vì cảm động tấm chân tình của Cảnh Phong, anh không hề, không hề!
Hai người ôm ấp nhau dưới ánh đèn ấm cúng, Trình Trừng Chi đỏ ửng cả hai gò má, Cảnh Phong hôn lên đôi mắt anh rồi từ từ hôn xuống, trời chiều gió nhẹ mát mẻ thổi lất phất qua gương mặt họ, bầu không khí lãng mạn muốn nổ tung.
Hôn đến vành tai Trình Trừng Chi, Cảnh Phong rốt cục bộc phát thói ghiền hôn hít sờ soạng người yêu, liếm tai xong chưa hết thèm thuồng, vẻ mặt hắn biến thành con cáo già đời, giọng nói cất lên đầy tủi thân: "Tiểu Nước Chanh Nhi lạnh nhạt em mấy ngày, cũng nên bồi thường em một chút... Chẳng hạn như... Một đêm, bảy lần cái gì lang đó đó... Hoặc tư thế lần trước chúng mình xem trên TV, em cũng muốn thử..."
Trình Trừng Chi:...
Tác giả có lời muốn nói:
Luôn cảm thấy viết bị nghẹt, không đủ ngọt và cũng chưa diễn đạt rõ ràng hết ý tưởng của tôi...
Ầy... Đoản này chuẩn bị chưa tới, lúc viết đại cương thì cảm xúc cực mãnh liệt, một hơi viết xong lại không tìm được cảm giác...
Sau này sẽ cố gắng hơn. (Tay nắm thành nắm đấm)
- HOÀN -