Chương 61
Edit: Hanan
Beta: Bom
Nói xong, Mễ Mị liền lấy điện thoại trong túi ra, chuẩn bị thông báo với gia đình rằng cô sẽ đi ăn cùng Kinh Hoằng Hiên vào buổi trưa.
"Không trở về nhà sao?" m thanh của Kinh Hoằng Hiên phát ra từ trên đỉnh đầu cô.
Mễ Mị cúi đầu xem điện thoại lắc đầu đáp lại: "Tối nay, trong nhà sẽ ăn mừng em xuất viện, buổi trưa cũng không có việc gì, để em nói với bọn họ một tiếng."
Nói xong, điện thoại bên kia cũng đã được kết nối, Mễ Mị nhanh chóng định thần lại, giọng điệu nhẹ nhàng làm nũng với Tần Dĩnh: "Mẹ, buổi trưa con muốn cùng Kinh Hoằng Hiên đi ăn cơm, tầm hai tiếng, ăn cơm xong con liền về nhà, được không ạ ~ "
"Mới xuất viện đã chạy ra ngoài! Có bạn trai rồi bây giờ đến nhà cũng không muốn trở về nữa đúng không!"
"Đương nhiên không phải rồi mẹ! Ayya con mấy ngày nay mỗi ngày ở bệnh viện, hiện tại vất vả lắm mới xuất viện, mẹ cho con đi ra ngoài một chút đi, chỉ là một bữa cơm thôi mà..."
"À, tối nay hắn không thể ở cùng con, cho nên giữa trưa muốn ở cùng nhau. Mẹ với ba con đến bây giờ cũng không đến mức như các con không thể tách rời, Mị Mị nhà chúng ta yêu đương rồi liền biến thành thỏi nam châm nhỏ..." Tần Dĩnh thở dài, chế nhạo con gái xong, cuối cùng vẫn là đồng ý với cô: "Được rồi được rồi, về nhà sớm một chút, chú ý sức khỏe biết chưa?"
"Con biết rồi ạ, yêu mẹ!" Mễ Mị sau màn làm nũng ngọt ngấy liền tắt máy, xoay người nháy mắt với Kinh Hoằng Hiên: "Hoàn thành!"
Kinh Hoằng Hiên nhìn bộ dáng nghịch ngợm của cô, trái tim vừa nổi lên lại từ từ trở về vị trí cũ, bất đắc dĩ lắc đầu. Nở nụ cười trên môi, tầm mắt chuyển tới gương chiếu hậu xác định đường đi, quay đầu xe, lái về hướng đông.
Vọng Dã là một nhà hàng Trung Quốc trung quy trung củ*, bởi vì có lời dặn của bác sĩ, cho nên Mễ Mị hết sức để ý chọn vài món ăn thanh đạm.
*Trung quy trung củ: ám chỉ cách làm việc cứng nhắc, quá coi trọng các quy củ, không hợp thời.
Hai người gọi ba món ăn một món canh, đều là những món ăn thơm ngon, Mễ Mị đề nghị đến đây ăn cơm là vì muốn tìm một không gian yên tĩnh để thảo luận với Kinh Hoằng Hiên, nhưng đến khi đồ ăn được bưng lên, hương thơm tỏa ra lập tức khơi dậy cảm giác thèm ăn của cô, Mễ Mị sờ sờ bụng của mình, thật sự cảm giác hơi đói.
Mễ Mị bưng bát cơm trước mặt lên. Ăn no trước rồi hẵng nói.
Gần đây số lần hai người đi ăn chung rất nhiều, đặc biệt là mấy ngày nay hầu như ngày nào cũng vậy, đều dần dần quen với sự tồn tại của đối phương. Nhưng lúc này Mễ Mị có chuyện muốn nói, cô chậm rãi nhai nuốt, có chút không yên lòng, thỉnh thoảng lại nâng mắt lên nhìn Kinh Hoằng Hiên ở đối diện.
Ngược lại Kinh Hoằng Hiên rất bình tĩnh: "Ăn cơm đi, đừng vội."
Mễ Mị gật đầu, nhìn ánh mắt của anh mỉm cười.
Một lát sau, Mễ Mị cảm thấy no, cô đã ăn hết khoảng nửa bát cơm, buông bát đũa xuống. Thấy Kinh Hoằng Hiên còn chưa ăn xong, cô liền hai tay chống má ngắm nhìn anh ở đối diện.
Bất kể khi nào, ở đâu anh đều thân hình thẳng tắp, mái tóc đen dày, mày kiếm mắt sáng, mũi cao, môi mỏng. Lúc này, hai má của anh vì nhai mà phập phồng, yết hầu chuyển động lên xuống, vô cùng gợi cảm.
Kinh Hoằng Hiên thật sự rất đẹp. Ngay cả lúc ăn cơm còn đẹp trai như vậy. Cảm ơn tác giả, lúc tạo ra vai nam phụ này, chắc hẳn đã phải dành cả cuộc đời để nghiên cứu về ngoại hình nhân vật.
Mễ Mị bỗng nhiên tìm ra được điểm sáng đáng quý của tác giả cẩu huyết này —— thẩm mỹ không tồi.
Kinh Hoằng Hiên cũng không sợ bị cô nhìn, bình tĩnh ăn xong, cuối cùng anh đặt đũa xuống, cầm lấy giấy ăn lau miệng, uống một ngụm nước. Xong xuôi mới ngẩng đầu nhìn Mễ Mị.
"Muốn nói với anh cái gì?" Giọng điệu bình thường, tùy ý như muốn hỏi cô đã ăn no chưa vậy.
Mễ Mị thấy anh đã ăn xong, mắt cô sáng lên, sau đó lấy giấy với bút ra.
"Chúng ta phân tích tình huống hiện tại trước đi!"
Kinh Hoằng Hiên nhướng mày, Mễ Mị cúi đầu và bắt đầu vẽ cho anh một sơ đồ mối quan hệ trên giấy.
Cô từng chút một viết lên giấy toàn bộ sơ đồ mối quan hệ của các nhân vật chính như Nguyễn Khinh Ngữ, Ninh gia, Nghê Nhất Lâm. Đây là biện pháp sửa chữa sai lầm mà cô nghĩ ra trong khoảng thời gian ngắn, khắc phục hậu quả của vài phút bốc đồng trên xe khi cô nói biết Nguyễn Khinh Ngữ ở đâu.
Cô quả thật biết Nguyễn Khinh Ngữ ở đâu, vì cô biết cốt truyện của cuốn tiểu thuyết này a!
Trong cốt truyện, Nguyễn Khinh Ngữ trở thành tình nhân của Ninh Quang Phủ, lúc đầu Ninh Quang Phủ muốn dỗ dành bà ấy, cho nên thỏa mãn yêu cầu, sắp xếp cho bà ấy định cư ở nước ngoài, khi về nước cũng tránh mặt mọi người. Sau đó, Nguyễn Khinh Ngữ chuyển đổi thành công với vầng hào quang mạnh mẽ của Mary Sue, vì để tạo ra " mối quan hệ lãng mạn" giữa bà ấy và Ninh Quang Phủ, nơi cư trú cũng không ở trong nước.
Nhưng, kể từ khi Ninh Quang Phủ hắc hóa, bà ấy đã bị đưa về nước. Hơn nữa, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Nguyễn Khinh Ngữ, ngay tại thành phố H, Ninh gia.
Ninh Quang Phủ giấu Nguyễn Khinh Ngữ ở nhà, không ai biết. Bởi vì không ai nghĩ tới, Ninh Quang Phủ đã biến Nguyễn Khinh Ngữ thành một cái xác không hồn.
Nhưng là cô không thể nói cho Kinh Hoằng Hiên một cách tự tin rằng Nguyễn Khinh Ngữ đang ở đây, mất chưa đầy 20 phút lái xe, liền có thể tìm được bà ấy trong căn nhà chính của Ninh gia!
Sau khi cô nói ra nơi ở của Nguyễn Khinh Ngữ, Kinh Hoằng Hiên muốn hỏi cô, vì sao cô biết? Ai nói cho em? Hay là làm thế nào em phát hiện ra?
Cô nên trả lời thế nào. Không thể nói là do cô có cốt truyện nên cô biết. Có một số việc một khi khe hở đã bị mở ra, nội dung bên trong sẽ không ngừng cuồn cuộn lộ ra ngoài, với sự thông minh và tinh ý của Kinh Hoằng Hiên, đến lúc đó cô lại nói ra cái gì mà xuyên sách, cái gì mà hệ thống, du hành thời gian? Chắc là Kinh Hoằng Hiên sẽ coi cô thành một kẻ điên mất.
Cho nên, trong khoảng thời gian ngồi trên xe và ăn cơm, Mễ Mị cái khó ló cái khôn, nghĩ đến một biện pháp cứu nguy.
"Anh xem, đây là các mối quan hệ có thể được sắp xếp vào lúc này." Mễ Mị đem sơ đồ mối quan hệ đã được viết xong đến trước mặt Kinh Hoằng Hiên. Trên giấy ghi rõ toàn bộ mối quan hệ phức tạp của ba người.
"Nguyễn Khinh Ngữ sau khi rời khỏi nhà, liền cùng Ninh Quang Phủ ở cùng nhau. Như chúng ta đều biết, bà ấy luôn ở cùng Ninh Quang Phủ cho đến khi biến mất. Mà thái độ bên phía Ninh Quang Phủ càng rõ ràng, hắn đối xử với Nguyễn Khinh Ngữ cực kỳ tốt. Nguyễn Khinh Ngữ mất tích, thân là tình nhân thân mật nhất của bà ấy, khẳng định Ninh Quang Phủ sẽ là người đầu tiên phát hiện ra."
Ngòi bút trên tay Mễ Mị vẽ vòng tròn trên một cái tên: "Lam Huệ, là một người vừa xuất hiện đã bắt chước Nguyễn Khinh Ngữ. Việc bắt chước có nghĩa là cần quan sát nguyên bản trong một thời gian dài, và mô phỏng theo đến từng chi tiết nhỏ nhất."
"Có thể an toàn quan sát Nguyễn Khinh Ngữ trong thời gian dài, hơn nữa người có thể khiến Lam Huệ quang minh chính đại xuất hiện..." Mễ Mị nháy mắt với Kinh Hoằng Hiên, hơi nghiêng người về phía trước nhỏ giọng nói: "Anh hiểu ý em chứ?"
Kinh Hoằng Hiên: "Ừm, tiếp tục."
"Nguyễn Khinh Ngữ biến mất, Lam Huệ xuất hiện. Người duy nhất có thể khiến những chuyện này diễn ra liền mạch mà không phát sinh một chút sóng gió nào, chỉ có thể Ninh Quang Phủ!"
"Hắn, chính là chủ mưu đứng sau chuyện này!" Ngón tay Mễ Mị kích động chấm vào tên Ninh Quang Phủ: "Dựa vào hành vi Ninh Quang Phủ muốn để cho Lam Huệ thay thế Nguyễn Khinh Ngữ, hắn tràn ngập ham muốn chiếm hữu đến biến thái đối với Nguyễn Khinh Ngữ, ham muốn chiếm hữu của hắn lớn như vậy, thật vất vả mới đem Nguyễn Khinh Ngữ giấu đi, nhất định là muốn giam giữ ở bên người, chuyện này với tôn sùng có chung một tầng nghĩa."
"Cho nên! Chúng ta chỉ cần tìm được nơi Ninh Quang Phủ thường xuyên hoạt động nhất, sau đó tìm người đi theo dõi. Chỉ cần một người còn sống trên đời này, nhất định sẽ để lại dấu vết. Nếu quan sát kỹ, nhất định sẽ tìm được dấu vết. Ví dụ như tóc, mẫu da, dấu vân tay, hoặc Nguyễn Khinh Ngữ là một phụ nữ, sẽ sử dụng đến các sản phẩm dành cho nữ giới. Nếu cần sẽ có dấu vết khi mua sắm. Chúng ta chỉ cần tìm được một chút manh mối, liền có thể cứu bà ấy."
Mễ Mị một hơi nói xong, liền cầm cốc nước bên cạnh lên uống một ngụm, trong lòng tự cho bản thân mình một like! Cô cảm thấy lúc này trên đầu cô nhất định có mấy cái bóng đèn nhỏ phát sáng, một suy luận hoàn hảo như vậy lại bị cô giải quyết êm đẹp, ha ha ha!
Kinh Hoằng Hiên nghe xong phân tích của cô chỉ là đơn giản gật gật đầu, sau đó mở miệng nhìn về phía nàng.
"Sau đó thì sao?"
"Hả?"
Mễ Mị không hiểu ý của Kinh Hoằng Hiên, sững sờ nhìn anh, cái gì mà sau đó thì sao? Cô đã nói rõ rồi mà, tìm người theo dõi Ninh gia rồi cứu Nguyễn Khinh Ngữ đang bị nhốt nha.
Kinh Hoằng Hiên đưa tay theo sơ đồ mối quan hệ mà cô viết trên giấy rồi nói: "Phái người theo dõi Ninh gia, tìm Nguyễn Khinh Ngữ, rồi cứu bà ấy ra." Cuối cùng ngón tay anh dừng ở trên một cái tên, sau đó anh nâng mắt lên nhìn cô: "Sau đó Ninh gia bên kia thì làm như thế nào?"
"Báo cảnh sát, hắn đã nhốt Nguyễn Khinh Ngữ, đây là phạm pháp. Hắn ta muốn gây rắc rối cho anh nhưng không được." Mễ Mị chớp chớp lông mi, ánh mắt thành khẩn nói: " Nếu hắn muốn tấn công anh trong việc kinh doanh, thì chúng ta cũng có thể phản kích từ mảng này. Tập đoàn Nhạc Dịch nhà em nhất định sẽ đứng sau hỗ trợ anh! Đến thời điểm thích hợp thì rút lui, tới lúc đó cần gì quản Ninh gia sống hay chết. Chờ đến lúc anh thành công rồi, Ninh Tuấn Thần còn đang ở trong vũng lầy lăn lộn."
Trong tiểu thuyết gốc, Kinh Hoằng Hiên là một thiên tài kinh doanh, Túng Thế cùng Ninh gia gây chiến với nhau mấy ngày liền, cuối cùng lại bị đánh bại. Không phải là kỹ năng của anh không bằng người khác, mà Túng Thế vốn dĩ là tự mình đi trên sợi dây giữa hẻm núi, cuối cùng là sụp đổ. Không chỉ là Kinh gia thua, mà còn là thế lực đứng sau Kinh gia. Không lâu sau Kinh gia suy tàn, Ninh Quang Phủ cuối cùng đã làm không biết bao nhiêu chuyện bất chính để lật đổ Kinh gia.
Mà Kinh Hoằng Hiên sớm đã có chuẩn bị, anh thành công thoát thân, hơn nữa còn đem Nguyễn thị không hao tổn một sợi tóc nào hồi sinh Túng Thế.
Nếu không có quan hệ với Nghê Nhất Lâm kia, anh gần như sẽ có một cuộc sống vô lo vô nghĩ. Chính vì Nghê Nhất Lâm, anh mới ở thời điểm nền tảng chưa vững đối đầu với Ninh Tuấn Thần, Ninh Tuấn Thần lợi dụng thế lực ngầm sau lưng, không ngừng quấy rầy anh, không biết đã sử dụng bao nhiêu biện pháp ngáng chân anh.
Quan trọng là, Nghê Nhất Lâm ngu ngốc đó cư nhiên bị kẻ thù của Ninh Tuấn Thần bắt đi, càng quan trọng hơn là, Nghê Nhất Lâm khi đó bởi vì chân tướng bị đảo lộn không ngừng mà bắt đầu không tin bất kì kẻ nào, nghi ngờ Kinh Hoằng Hiên đã lừa cô ta khi nói rằng Ninh Quang Phủ hại gia đình cô ta, cho nên trên người cô ta mang theo một phần tài liệu mật bị đánh cắp.
Kinh Hoằng Hiên lại một lần nữa vì cứu cô ta, bị ép rơi vào đường cùng, cuối cùng vẫn là rơi vào hoàn cảnh lầm đường lạc lối.
Ninh Tuấn Thần trở lại với vầng hào quang của nam chính, xây dựng nên một đế chế kinh doanh mới. Đó gần như là bản hòa tấu The Up and Downs of Life để đời của nam phụ.
Mẹ nó phần cốt truyện phía sau này quá đáug thương, Mễ Mị cũng không muốn nhắc lại. Lúc trước, cô nhịn không được tò mò nên bảo Tam Vĩ đem tình tiết phần sau nói cho cô. Kết quả khi biết được cô hộc ra ba lít máu ngay tại chỗ, vẫn là do cô xem nhẹ trình độ cẩu huyết của cốt truyện rồi...
Nói chung là, tác giả ngược nam phụ trăm ngàn lần, sủng nam chính như mối tình đầu.
Tóm lại, Mễ Mị cảm thấy, nếu không có Nghê Nhất Lâm cản trở, Kinh Hoằng Hiên chắc chắn sẽ lợi hại hơn Ninh Tuấn Thần.
Cho nên hiện tại, sau khi tìm được Nguyễn Khinh Ngữ, Kinh Hoằng Hiên sẽ hành động theo kế hoạch của mình, so với Ninh Tuấn Thần hoàn toàn không thua kém chút nào có được không. Sau đó cô sẽ tìm cơ hội, đem chuyện Ninh gia hãm hại Nghê Đông Kha tiết lộ cho Nghê Nhất Lâm, làm cho cô ta cùng người mình yêu - Ninh Tuấn Thần chém giết lẫn nhau.
Trong tiểu thuyết Mary Sue, còn có điều gì mà hào quang nữ chính không áp chế được hoàng quang nam chính sao?
Không có! Bởi vì tên của ta là, Mary Sue. Hahaha
Mễ Mị đang vì suy nghĩ hoàn hảo của mình mà muốn đứng dậy vỗ tay, Kinh Hoằng Hiên thanh âm vững vàng, lại như sét đánh ngang tai cô.
"Em cảm thấy mình chỉ đơn giản tìm được Nguyễn Khinh Ngữ là đủ rồi sao?"
Mễ Mị hoàn hồn, nhìn vào đôi mắt của Kinh Hoằng Hiên, nháy mắt không khí như lắng đọng lại, tim cô khẽ run lên, sau vài giây, không yên hỏi: "Anh... muốn đối phó với Ninh gia?"
"Chúng ta cũng đang đối đầu với họ rồi." Khoảnh khắc mà hắn ta muốn làm hại em.
Kinh Hoằng Hiên hai ngón tay thon dài cầm lấy cây bút đen cô đặt trên bàn. Ngón giữa đặt dưới thân bút, búng mạnh, cây bút bay thẳng lên không trung.
"Anh không chỉ đơn giản muốn tìm được Nguyễn Khinh Ngữ, đối với Ninh gia, anh còn muốn lật đổ nó."
Đùng! Cây bút màu đen rơi xuống, nằm chắc trong lòng bàn tay.
Đầu Mễ Mị nâng lên rồi hạ xuống, tầm mắt nhìn theo chiếc bút bay lên rồi rơi xuống bàn tay anh, sau đó ánh mắt dừng trên khuôn mặt kia, kiêu ngạo, không ai sánh bằng.
Đùng đùng đùng, Mễ Mị trong lòng vỗ tay tán thưởng cho Kinh Hoằng Hiên. Cái búng tay vừa rồi cực kỳ ngầu, cả biểu cảm cũng cho anh điểm tối đa.
Nhưng mà...
Kinh Hoằng Hiên! Tại sao anh lúc nào cũng hướng về phía họng súng thế a thật là!
Mễ Mị gào thét trong lòng, vừa rồi cô nói một đống đều vô ích. Kinh Hoằng Hiên đã sớm chuẩn bị gây chiến Ninh Tuấn Thần.
"Em lo lắng cho anh à?" Kinh Hoằng Hiên hỏi cô.
Mễ Mị không do dự gật đầu.
"Yên tâm, Ninh Tuấn Thần không phải là đối thủ của anh." Kinh Hoằng Hiên thỏa mãn đưa tay sờ sờ vành tai của cô.
Mễ Mị sợ nhột hơi co người lại, gật đầu cho có lệ, ngoài mặt tỏ vẻ nghe hiểu lời anh nói, nhưng trong lòng không yên.
Đây là thế giới trong tiểu thuyết, nhân vật chính mạng lớn hơn trời.
Nếu đổi lại không phải trong tình huống này, cô khẳng định tin tưởng Kinh Hoằng Hiên.
Chẳng lẽ cốt truyện thực sự mạnh đến thế, vậy đây là số mệnh cuối cùng rồi sao?
Có phải do năng lực của cô quá yếu, không đủ để ảnh hưởng tình tiết của truyện...
Như vậy xem ra, cô càng phải nỗ lực hơn nữa!
Cô đã nói sẽ luôn luôn đứng về phía Kinh Hoằng Hiên.
"Em tin anh!" Mễ Mị nhìn thẳng vào mắt anh, vươn ngón út ra, trịnh trọng gật đầu: "Em nhất định sẽ giúp anh."
Nếu anh đã quyết định cùng hắn đối đầu, em nhất định sẽ giúp anh! Nhưng cô là người có hệ thống bàn tay vàng! Hào quang nam chính của Ninh Tuấn Thần, sớm hay muộn cũng bị cô phá hủy!
Kinh Hoằng Hiên ngây ra một lúc, nụ cười chậm rãi hiện lên trên mặt, sau đó càng lúc càng lớn, càng lúc càng sâu, anh vươn ngón tay móc lấy ngón út của Mễ Mị, chuyển động cổ tay, hai ngón tay cái dưới ánh sáng nhàn nhạt chạm vào nhau, thời gian cũng như ngừng trôi.
Đây là ước định giữa hai người.
"Làm sao mà em biết anh sẽ thành công?" Kinh Hoằng Hiên nắm lấy tay cô, lơ đãng hỏi.
Mễ Mị sững sờ, làm sao mà cô biết...
Phản ứng lại được câu hỏi của anh, biểu cảm nháy mắt sụp đổ.
Tổng tài Kinh Hoằng Hiên, anh làm rất tốt, cô không nên biết a!!!
Cô không nên cùng người như Kinh Hoằng Hiên nói nhiều như vậy, anh thể nào cũng nhớ dai! Cô cẩn thận phòng đủ thứ, cuối cùng vẫn là lỡ miệng nói ra.
Cứu mạng, cô nên làm thế nào bây giờ QAQ, khẩn cấppp!
——
"Ninh Tuấn Thần! Cha anh làm hại tôi nhà tan cửa nát, còn bụng dạ khó lường nói dối lừa gạt tôi. Giữa chúng ta, nhất định không có khả năng!"
Người phụ nữ khuôn mặt buồn bã, trong ánh mắt tràn ngập quật cường cùng thống khổ, từng giọt nước mắt không ngừng lăn theo gò má rơi xuống.
Trái tim hắn rất đau, hắn so với cô còn đau khổ gấp vạn lần.
Đừng như vậy, anh không thể không có em.
Anh nhận thua, anh yêu em. Đừng rời khỏi anh.
Anh...?
"A..."
Ninh Tuấn Thần ôm đầu đau rên rỉ thành tiếng, xung quanh đầu hắn có một số sợi dây nhỏ, là dấu vết để lại của sợi dây điện bị cắt.
Hắn nhắm mắt lại nằm ở trên giường, hơi thở nặng nề, lông mày nhăn lại một cách khó chịu.
... Yêu?
Ha...
Đây là mộng, là ám chỉ của người khác với hắn, hay là... thực sự đã xảy ra...
"A...!"
Thiếu một chút, chỉ thiếu một chút nữa thôi!
Beta: Bom
Nói xong, Mễ Mị liền lấy điện thoại trong túi ra, chuẩn bị thông báo với gia đình rằng cô sẽ đi ăn cùng Kinh Hoằng Hiên vào buổi trưa.
"Không trở về nhà sao?" m thanh của Kinh Hoằng Hiên phát ra từ trên đỉnh đầu cô.
Mễ Mị cúi đầu xem điện thoại lắc đầu đáp lại: "Tối nay, trong nhà sẽ ăn mừng em xuất viện, buổi trưa cũng không có việc gì, để em nói với bọn họ một tiếng."
Nói xong, điện thoại bên kia cũng đã được kết nối, Mễ Mị nhanh chóng định thần lại, giọng điệu nhẹ nhàng làm nũng với Tần Dĩnh: "Mẹ, buổi trưa con muốn cùng Kinh Hoằng Hiên đi ăn cơm, tầm hai tiếng, ăn cơm xong con liền về nhà, được không ạ ~ "
"Mới xuất viện đã chạy ra ngoài! Có bạn trai rồi bây giờ đến nhà cũng không muốn trở về nữa đúng không!"
"Đương nhiên không phải rồi mẹ! Ayya con mấy ngày nay mỗi ngày ở bệnh viện, hiện tại vất vả lắm mới xuất viện, mẹ cho con đi ra ngoài một chút đi, chỉ là một bữa cơm thôi mà..."
"À, tối nay hắn không thể ở cùng con, cho nên giữa trưa muốn ở cùng nhau. Mẹ với ba con đến bây giờ cũng không đến mức như các con không thể tách rời, Mị Mị nhà chúng ta yêu đương rồi liền biến thành thỏi nam châm nhỏ..." Tần Dĩnh thở dài, chế nhạo con gái xong, cuối cùng vẫn là đồng ý với cô: "Được rồi được rồi, về nhà sớm một chút, chú ý sức khỏe biết chưa?"
"Con biết rồi ạ, yêu mẹ!" Mễ Mị sau màn làm nũng ngọt ngấy liền tắt máy, xoay người nháy mắt với Kinh Hoằng Hiên: "Hoàn thành!"
Kinh Hoằng Hiên nhìn bộ dáng nghịch ngợm của cô, trái tim vừa nổi lên lại từ từ trở về vị trí cũ, bất đắc dĩ lắc đầu. Nở nụ cười trên môi, tầm mắt chuyển tới gương chiếu hậu xác định đường đi, quay đầu xe, lái về hướng đông.
Vọng Dã là một nhà hàng Trung Quốc trung quy trung củ*, bởi vì có lời dặn của bác sĩ, cho nên Mễ Mị hết sức để ý chọn vài món ăn thanh đạm.
*Trung quy trung củ: ám chỉ cách làm việc cứng nhắc, quá coi trọng các quy củ, không hợp thời.
Hai người gọi ba món ăn một món canh, đều là những món ăn thơm ngon, Mễ Mị đề nghị đến đây ăn cơm là vì muốn tìm một không gian yên tĩnh để thảo luận với Kinh Hoằng Hiên, nhưng đến khi đồ ăn được bưng lên, hương thơm tỏa ra lập tức khơi dậy cảm giác thèm ăn của cô, Mễ Mị sờ sờ bụng của mình, thật sự cảm giác hơi đói.
Mễ Mị bưng bát cơm trước mặt lên. Ăn no trước rồi hẵng nói.
Gần đây số lần hai người đi ăn chung rất nhiều, đặc biệt là mấy ngày nay hầu như ngày nào cũng vậy, đều dần dần quen với sự tồn tại của đối phương. Nhưng lúc này Mễ Mị có chuyện muốn nói, cô chậm rãi nhai nuốt, có chút không yên lòng, thỉnh thoảng lại nâng mắt lên nhìn Kinh Hoằng Hiên ở đối diện.
Ngược lại Kinh Hoằng Hiên rất bình tĩnh: "Ăn cơm đi, đừng vội."
Mễ Mị gật đầu, nhìn ánh mắt của anh mỉm cười.
Một lát sau, Mễ Mị cảm thấy no, cô đã ăn hết khoảng nửa bát cơm, buông bát đũa xuống. Thấy Kinh Hoằng Hiên còn chưa ăn xong, cô liền hai tay chống má ngắm nhìn anh ở đối diện.
Bất kể khi nào, ở đâu anh đều thân hình thẳng tắp, mái tóc đen dày, mày kiếm mắt sáng, mũi cao, môi mỏng. Lúc này, hai má của anh vì nhai mà phập phồng, yết hầu chuyển động lên xuống, vô cùng gợi cảm.
Kinh Hoằng Hiên thật sự rất đẹp. Ngay cả lúc ăn cơm còn đẹp trai như vậy. Cảm ơn tác giả, lúc tạo ra vai nam phụ này, chắc hẳn đã phải dành cả cuộc đời để nghiên cứu về ngoại hình nhân vật.
Mễ Mị bỗng nhiên tìm ra được điểm sáng đáng quý của tác giả cẩu huyết này —— thẩm mỹ không tồi.
Kinh Hoằng Hiên cũng không sợ bị cô nhìn, bình tĩnh ăn xong, cuối cùng anh đặt đũa xuống, cầm lấy giấy ăn lau miệng, uống một ngụm nước. Xong xuôi mới ngẩng đầu nhìn Mễ Mị.
"Muốn nói với anh cái gì?" Giọng điệu bình thường, tùy ý như muốn hỏi cô đã ăn no chưa vậy.
Mễ Mị thấy anh đã ăn xong, mắt cô sáng lên, sau đó lấy giấy với bút ra.
"Chúng ta phân tích tình huống hiện tại trước đi!"
Kinh Hoằng Hiên nhướng mày, Mễ Mị cúi đầu và bắt đầu vẽ cho anh một sơ đồ mối quan hệ trên giấy.
Cô từng chút một viết lên giấy toàn bộ sơ đồ mối quan hệ của các nhân vật chính như Nguyễn Khinh Ngữ, Ninh gia, Nghê Nhất Lâm. Đây là biện pháp sửa chữa sai lầm mà cô nghĩ ra trong khoảng thời gian ngắn, khắc phục hậu quả của vài phút bốc đồng trên xe khi cô nói biết Nguyễn Khinh Ngữ ở đâu.
Cô quả thật biết Nguyễn Khinh Ngữ ở đâu, vì cô biết cốt truyện của cuốn tiểu thuyết này a!
Trong cốt truyện, Nguyễn Khinh Ngữ trở thành tình nhân của Ninh Quang Phủ, lúc đầu Ninh Quang Phủ muốn dỗ dành bà ấy, cho nên thỏa mãn yêu cầu, sắp xếp cho bà ấy định cư ở nước ngoài, khi về nước cũng tránh mặt mọi người. Sau đó, Nguyễn Khinh Ngữ chuyển đổi thành công với vầng hào quang mạnh mẽ của Mary Sue, vì để tạo ra " mối quan hệ lãng mạn" giữa bà ấy và Ninh Quang Phủ, nơi cư trú cũng không ở trong nước.
Nhưng, kể từ khi Ninh Quang Phủ hắc hóa, bà ấy đã bị đưa về nước. Hơn nữa, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Nguyễn Khinh Ngữ, ngay tại thành phố H, Ninh gia.
Ninh Quang Phủ giấu Nguyễn Khinh Ngữ ở nhà, không ai biết. Bởi vì không ai nghĩ tới, Ninh Quang Phủ đã biến Nguyễn Khinh Ngữ thành một cái xác không hồn.
Nhưng là cô không thể nói cho Kinh Hoằng Hiên một cách tự tin rằng Nguyễn Khinh Ngữ đang ở đây, mất chưa đầy 20 phút lái xe, liền có thể tìm được bà ấy trong căn nhà chính của Ninh gia!
Sau khi cô nói ra nơi ở của Nguyễn Khinh Ngữ, Kinh Hoằng Hiên muốn hỏi cô, vì sao cô biết? Ai nói cho em? Hay là làm thế nào em phát hiện ra?
Cô nên trả lời thế nào. Không thể nói là do cô có cốt truyện nên cô biết. Có một số việc một khi khe hở đã bị mở ra, nội dung bên trong sẽ không ngừng cuồn cuộn lộ ra ngoài, với sự thông minh và tinh ý của Kinh Hoằng Hiên, đến lúc đó cô lại nói ra cái gì mà xuyên sách, cái gì mà hệ thống, du hành thời gian? Chắc là Kinh Hoằng Hiên sẽ coi cô thành một kẻ điên mất.
Cho nên, trong khoảng thời gian ngồi trên xe và ăn cơm, Mễ Mị cái khó ló cái khôn, nghĩ đến một biện pháp cứu nguy.
"Anh xem, đây là các mối quan hệ có thể được sắp xếp vào lúc này." Mễ Mị đem sơ đồ mối quan hệ đã được viết xong đến trước mặt Kinh Hoằng Hiên. Trên giấy ghi rõ toàn bộ mối quan hệ phức tạp của ba người.
"Nguyễn Khinh Ngữ sau khi rời khỏi nhà, liền cùng Ninh Quang Phủ ở cùng nhau. Như chúng ta đều biết, bà ấy luôn ở cùng Ninh Quang Phủ cho đến khi biến mất. Mà thái độ bên phía Ninh Quang Phủ càng rõ ràng, hắn đối xử với Nguyễn Khinh Ngữ cực kỳ tốt. Nguyễn Khinh Ngữ mất tích, thân là tình nhân thân mật nhất của bà ấy, khẳng định Ninh Quang Phủ sẽ là người đầu tiên phát hiện ra."
Ngòi bút trên tay Mễ Mị vẽ vòng tròn trên một cái tên: "Lam Huệ, là một người vừa xuất hiện đã bắt chước Nguyễn Khinh Ngữ. Việc bắt chước có nghĩa là cần quan sát nguyên bản trong một thời gian dài, và mô phỏng theo đến từng chi tiết nhỏ nhất."
"Có thể an toàn quan sát Nguyễn Khinh Ngữ trong thời gian dài, hơn nữa người có thể khiến Lam Huệ quang minh chính đại xuất hiện..." Mễ Mị nháy mắt với Kinh Hoằng Hiên, hơi nghiêng người về phía trước nhỏ giọng nói: "Anh hiểu ý em chứ?"
Kinh Hoằng Hiên: "Ừm, tiếp tục."
"Nguyễn Khinh Ngữ biến mất, Lam Huệ xuất hiện. Người duy nhất có thể khiến những chuyện này diễn ra liền mạch mà không phát sinh một chút sóng gió nào, chỉ có thể Ninh Quang Phủ!"
"Hắn, chính là chủ mưu đứng sau chuyện này!" Ngón tay Mễ Mị kích động chấm vào tên Ninh Quang Phủ: "Dựa vào hành vi Ninh Quang Phủ muốn để cho Lam Huệ thay thế Nguyễn Khinh Ngữ, hắn tràn ngập ham muốn chiếm hữu đến biến thái đối với Nguyễn Khinh Ngữ, ham muốn chiếm hữu của hắn lớn như vậy, thật vất vả mới đem Nguyễn Khinh Ngữ giấu đi, nhất định là muốn giam giữ ở bên người, chuyện này với tôn sùng có chung một tầng nghĩa."
"Cho nên! Chúng ta chỉ cần tìm được nơi Ninh Quang Phủ thường xuyên hoạt động nhất, sau đó tìm người đi theo dõi. Chỉ cần một người còn sống trên đời này, nhất định sẽ để lại dấu vết. Nếu quan sát kỹ, nhất định sẽ tìm được dấu vết. Ví dụ như tóc, mẫu da, dấu vân tay, hoặc Nguyễn Khinh Ngữ là một phụ nữ, sẽ sử dụng đến các sản phẩm dành cho nữ giới. Nếu cần sẽ có dấu vết khi mua sắm. Chúng ta chỉ cần tìm được một chút manh mối, liền có thể cứu bà ấy."
Mễ Mị một hơi nói xong, liền cầm cốc nước bên cạnh lên uống một ngụm, trong lòng tự cho bản thân mình một like! Cô cảm thấy lúc này trên đầu cô nhất định có mấy cái bóng đèn nhỏ phát sáng, một suy luận hoàn hảo như vậy lại bị cô giải quyết êm đẹp, ha ha ha!
Kinh Hoằng Hiên nghe xong phân tích của cô chỉ là đơn giản gật gật đầu, sau đó mở miệng nhìn về phía nàng.
"Sau đó thì sao?"
"Hả?"
Mễ Mị không hiểu ý của Kinh Hoằng Hiên, sững sờ nhìn anh, cái gì mà sau đó thì sao? Cô đã nói rõ rồi mà, tìm người theo dõi Ninh gia rồi cứu Nguyễn Khinh Ngữ đang bị nhốt nha.
Kinh Hoằng Hiên đưa tay theo sơ đồ mối quan hệ mà cô viết trên giấy rồi nói: "Phái người theo dõi Ninh gia, tìm Nguyễn Khinh Ngữ, rồi cứu bà ấy ra." Cuối cùng ngón tay anh dừng ở trên một cái tên, sau đó anh nâng mắt lên nhìn cô: "Sau đó Ninh gia bên kia thì làm như thế nào?"
"Báo cảnh sát, hắn đã nhốt Nguyễn Khinh Ngữ, đây là phạm pháp. Hắn ta muốn gây rắc rối cho anh nhưng không được." Mễ Mị chớp chớp lông mi, ánh mắt thành khẩn nói: " Nếu hắn muốn tấn công anh trong việc kinh doanh, thì chúng ta cũng có thể phản kích từ mảng này. Tập đoàn Nhạc Dịch nhà em nhất định sẽ đứng sau hỗ trợ anh! Đến thời điểm thích hợp thì rút lui, tới lúc đó cần gì quản Ninh gia sống hay chết. Chờ đến lúc anh thành công rồi, Ninh Tuấn Thần còn đang ở trong vũng lầy lăn lộn."
Trong tiểu thuyết gốc, Kinh Hoằng Hiên là một thiên tài kinh doanh, Túng Thế cùng Ninh gia gây chiến với nhau mấy ngày liền, cuối cùng lại bị đánh bại. Không phải là kỹ năng của anh không bằng người khác, mà Túng Thế vốn dĩ là tự mình đi trên sợi dây giữa hẻm núi, cuối cùng là sụp đổ. Không chỉ là Kinh gia thua, mà còn là thế lực đứng sau Kinh gia. Không lâu sau Kinh gia suy tàn, Ninh Quang Phủ cuối cùng đã làm không biết bao nhiêu chuyện bất chính để lật đổ Kinh gia.
Mà Kinh Hoằng Hiên sớm đã có chuẩn bị, anh thành công thoát thân, hơn nữa còn đem Nguyễn thị không hao tổn một sợi tóc nào hồi sinh Túng Thế.
Nếu không có quan hệ với Nghê Nhất Lâm kia, anh gần như sẽ có một cuộc sống vô lo vô nghĩ. Chính vì Nghê Nhất Lâm, anh mới ở thời điểm nền tảng chưa vững đối đầu với Ninh Tuấn Thần, Ninh Tuấn Thần lợi dụng thế lực ngầm sau lưng, không ngừng quấy rầy anh, không biết đã sử dụng bao nhiêu biện pháp ngáng chân anh.
Quan trọng là, Nghê Nhất Lâm ngu ngốc đó cư nhiên bị kẻ thù của Ninh Tuấn Thần bắt đi, càng quan trọng hơn là, Nghê Nhất Lâm khi đó bởi vì chân tướng bị đảo lộn không ngừng mà bắt đầu không tin bất kì kẻ nào, nghi ngờ Kinh Hoằng Hiên đã lừa cô ta khi nói rằng Ninh Quang Phủ hại gia đình cô ta, cho nên trên người cô ta mang theo một phần tài liệu mật bị đánh cắp.
Kinh Hoằng Hiên lại một lần nữa vì cứu cô ta, bị ép rơi vào đường cùng, cuối cùng vẫn là rơi vào hoàn cảnh lầm đường lạc lối.
Ninh Tuấn Thần trở lại với vầng hào quang của nam chính, xây dựng nên một đế chế kinh doanh mới. Đó gần như là bản hòa tấu The Up and Downs of Life để đời của nam phụ.
Mẹ nó phần cốt truyện phía sau này quá đáug thương, Mễ Mị cũng không muốn nhắc lại. Lúc trước, cô nhịn không được tò mò nên bảo Tam Vĩ đem tình tiết phần sau nói cho cô. Kết quả khi biết được cô hộc ra ba lít máu ngay tại chỗ, vẫn là do cô xem nhẹ trình độ cẩu huyết của cốt truyện rồi...
Nói chung là, tác giả ngược nam phụ trăm ngàn lần, sủng nam chính như mối tình đầu.
Tóm lại, Mễ Mị cảm thấy, nếu không có Nghê Nhất Lâm cản trở, Kinh Hoằng Hiên chắc chắn sẽ lợi hại hơn Ninh Tuấn Thần.
Cho nên hiện tại, sau khi tìm được Nguyễn Khinh Ngữ, Kinh Hoằng Hiên sẽ hành động theo kế hoạch của mình, so với Ninh Tuấn Thần hoàn toàn không thua kém chút nào có được không. Sau đó cô sẽ tìm cơ hội, đem chuyện Ninh gia hãm hại Nghê Đông Kha tiết lộ cho Nghê Nhất Lâm, làm cho cô ta cùng người mình yêu - Ninh Tuấn Thần chém giết lẫn nhau.
Trong tiểu thuyết Mary Sue, còn có điều gì mà hào quang nữ chính không áp chế được hoàng quang nam chính sao?
Không có! Bởi vì tên của ta là, Mary Sue. Hahaha
Mễ Mị đang vì suy nghĩ hoàn hảo của mình mà muốn đứng dậy vỗ tay, Kinh Hoằng Hiên thanh âm vững vàng, lại như sét đánh ngang tai cô.
"Em cảm thấy mình chỉ đơn giản tìm được Nguyễn Khinh Ngữ là đủ rồi sao?"
Mễ Mị hoàn hồn, nhìn vào đôi mắt của Kinh Hoằng Hiên, nháy mắt không khí như lắng đọng lại, tim cô khẽ run lên, sau vài giây, không yên hỏi: "Anh... muốn đối phó với Ninh gia?"
"Chúng ta cũng đang đối đầu với họ rồi." Khoảnh khắc mà hắn ta muốn làm hại em.
Kinh Hoằng Hiên hai ngón tay thon dài cầm lấy cây bút đen cô đặt trên bàn. Ngón giữa đặt dưới thân bút, búng mạnh, cây bút bay thẳng lên không trung.
"Anh không chỉ đơn giản muốn tìm được Nguyễn Khinh Ngữ, đối với Ninh gia, anh còn muốn lật đổ nó."
Đùng! Cây bút màu đen rơi xuống, nằm chắc trong lòng bàn tay.
Đầu Mễ Mị nâng lên rồi hạ xuống, tầm mắt nhìn theo chiếc bút bay lên rồi rơi xuống bàn tay anh, sau đó ánh mắt dừng trên khuôn mặt kia, kiêu ngạo, không ai sánh bằng.
Đùng đùng đùng, Mễ Mị trong lòng vỗ tay tán thưởng cho Kinh Hoằng Hiên. Cái búng tay vừa rồi cực kỳ ngầu, cả biểu cảm cũng cho anh điểm tối đa.
Nhưng mà...
Kinh Hoằng Hiên! Tại sao anh lúc nào cũng hướng về phía họng súng thế a thật là!
Mễ Mị gào thét trong lòng, vừa rồi cô nói một đống đều vô ích. Kinh Hoằng Hiên đã sớm chuẩn bị gây chiến Ninh Tuấn Thần.
"Em lo lắng cho anh à?" Kinh Hoằng Hiên hỏi cô.
Mễ Mị không do dự gật đầu.
"Yên tâm, Ninh Tuấn Thần không phải là đối thủ của anh." Kinh Hoằng Hiên thỏa mãn đưa tay sờ sờ vành tai của cô.
Mễ Mị sợ nhột hơi co người lại, gật đầu cho có lệ, ngoài mặt tỏ vẻ nghe hiểu lời anh nói, nhưng trong lòng không yên.
Đây là thế giới trong tiểu thuyết, nhân vật chính mạng lớn hơn trời.
Nếu đổi lại không phải trong tình huống này, cô khẳng định tin tưởng Kinh Hoằng Hiên.
Chẳng lẽ cốt truyện thực sự mạnh đến thế, vậy đây là số mệnh cuối cùng rồi sao?
Có phải do năng lực của cô quá yếu, không đủ để ảnh hưởng tình tiết của truyện...
Như vậy xem ra, cô càng phải nỗ lực hơn nữa!
Cô đã nói sẽ luôn luôn đứng về phía Kinh Hoằng Hiên.
"Em tin anh!" Mễ Mị nhìn thẳng vào mắt anh, vươn ngón út ra, trịnh trọng gật đầu: "Em nhất định sẽ giúp anh."
Nếu anh đã quyết định cùng hắn đối đầu, em nhất định sẽ giúp anh! Nhưng cô là người có hệ thống bàn tay vàng! Hào quang nam chính của Ninh Tuấn Thần, sớm hay muộn cũng bị cô phá hủy!
Kinh Hoằng Hiên ngây ra một lúc, nụ cười chậm rãi hiện lên trên mặt, sau đó càng lúc càng lớn, càng lúc càng sâu, anh vươn ngón tay móc lấy ngón út của Mễ Mị, chuyển động cổ tay, hai ngón tay cái dưới ánh sáng nhàn nhạt chạm vào nhau, thời gian cũng như ngừng trôi.
Đây là ước định giữa hai người.
"Làm sao mà em biết anh sẽ thành công?" Kinh Hoằng Hiên nắm lấy tay cô, lơ đãng hỏi.
Mễ Mị sững sờ, làm sao mà cô biết...
Phản ứng lại được câu hỏi của anh, biểu cảm nháy mắt sụp đổ.
Tổng tài Kinh Hoằng Hiên, anh làm rất tốt, cô không nên biết a!!!
Cô không nên cùng người như Kinh Hoằng Hiên nói nhiều như vậy, anh thể nào cũng nhớ dai! Cô cẩn thận phòng đủ thứ, cuối cùng vẫn là lỡ miệng nói ra.
Cứu mạng, cô nên làm thế nào bây giờ QAQ, khẩn cấppp!
——
"Ninh Tuấn Thần! Cha anh làm hại tôi nhà tan cửa nát, còn bụng dạ khó lường nói dối lừa gạt tôi. Giữa chúng ta, nhất định không có khả năng!"
Người phụ nữ khuôn mặt buồn bã, trong ánh mắt tràn ngập quật cường cùng thống khổ, từng giọt nước mắt không ngừng lăn theo gò má rơi xuống.
Trái tim hắn rất đau, hắn so với cô còn đau khổ gấp vạn lần.
Đừng như vậy, anh không thể không có em.
Anh nhận thua, anh yêu em. Đừng rời khỏi anh.
Anh...?
"A..."
Ninh Tuấn Thần ôm đầu đau rên rỉ thành tiếng, xung quanh đầu hắn có một số sợi dây nhỏ, là dấu vết để lại của sợi dây điện bị cắt.
Hắn nhắm mắt lại nằm ở trên giường, hơi thở nặng nề, lông mày nhăn lại một cách khó chịu.
... Yêu?
Ha...
Đây là mộng, là ám chỉ của người khác với hắn, hay là... thực sự đã xảy ra...
"A...!"
Thiếu một chút, chỉ thiếu một chút nữa thôi!