Chương 59
Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Vô Ảnh
Trong căn phòng bệnh yên tĩnh và tối om, thi thoảng lại vang lên tiếng vải ma sát, cô gái nằm trên grường hết xoay sang trái, mấy phút sau lại xoay sang bên phải.
Ở lần xoay cuối cùng, khoảng tầm hai đến ba phút sau, một ánh sáng mờ ảo từ màn hình điện thoại phát ra, chiếu sáng cả một vùng, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của Mễ Mị.
Mễ Mị cũng rất muốn đi ngủ, nhưng bộ não không cho phép cô làm điều này. Chuyện xảy ra vào buổi chiều cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí của cô, và hình ảnh cuối cùng chính là tiếng gào thét tuyệt vọng của Kinh Hoằng Hiên và anh lao như cơn gió chạy đến chỗ cô đang đúng. Trên khuôn mặt ẩn chứa nỗi sợ và tuyệt vọng.
Ngày hôm nay anh có điều gì đó rất kỳ lạ, liệu đã có chuyện gì xảy ra?
Cô mở danh bạ ra xem.
Nhưng bây giờ đã muộn rồi, có lẽ sáng mai cô gọi điện thoại cho anh sau...
Á á á! Mễ Mị đặt điện thoại xuống, cô trùm chăn che kín mít, ba mươi giây sau, cô quyết định từ bỏ không bắt ép bản thân nữa. Cô hít thở một hơi thật sâu để cảm nhận bầu không khí trong lòng. Mễ Mị kéo chăn xuống, cô không thể nào chợp mắt được.
Cô lại với chiếc điện thoại ở trên tủ đầu giường, mở wechat ra, tìm kiếm nick của người kia. Cô mở hình đại diện ra xem, vẫn là hình chibi tổng tài mặt than ngốc nghếch, sự đối lập này tạo ra sự dễ thương đáng yêu. Từ trước đến nay, Kinh Hoằng Hiên vẫn luôn để avatar mặc định của wechat, đột nhiên anh thay đổi hình đại diện. Khiến cho tất cả mọi người ngạc nhiên, họ đang ngồi suy đoán. Họ phát hiện ra cô cũng thay đổi hình đại diện, ai cũng nhận ra rằng đây là avatar đôi. Kết quả là họ nhảy vào trêu chọc bọn cô rồi cầu xin hai người đừng phát cẩu lương nữa.
Có một người bạn rảnh rỗi còn lập bài viết so sánh hình đại diện của hai người, vừa nhìn lướt qua bạn dễ dàng nhận ra điểm chung của hai bức hình, từ phong cách ý tưởng đều na ná nhau. Ở phía bên dưới, có rất nhiều người đoán cô chính là người vẽ ra bức tranh này.
Bình luận nhận được nhiều like nhất là của Kinh Hoằng Hiên:
[ Kinh Hoằng Hiên: Tôi đã mua bản quyền. ]
Trong ánh đèn huỳnh quang mờ ảo, không biết đây lần thứ mấy Mễ Mị đọc lại lời bình luận kia, cảm xúc trong lòng cô dần trào dâng lên, từ từ lan tỏa khắp khuôn mặt.
Cảm giác này, giống như lúc nhận được lời tỏ tình trước mặt đám đông...
Mễ Mị chụp lại màn hình, cô lén lưu nó về máy.
Cô đọc lại những dòng tin nhắn hai người từng gửi cho nhau. Cô di chuyển lên phía trên, nhưng mãi mà chưa di chuyển đến nơi. Không biết từ khi nào, cả hai người hầu như ngày nào cũng nhắn tin nói chuyện với nhau.
Còn nhớ lúc cô mới xuyên đến thế giới này, lúc đó cô còn chưa thân thiết với Kinh Hoằng Hiên. Vì yêu cầu hệ thống, cô coi việc gửi tin nhắn cho anh giống như làm bài tập về nhà, cứ đúng giờ đó cô lại gửi tin nhắn "làm phiền" anh. Cô nhắn ba đến bốn tin thì anh mới trả lời một câu, hầu như anh từ chối nói mình đang bận. Mối quan hệ lúc đó của hai người khá xấu hổ và kỳ lạ, không có đề tài để nói, hầu như lúc gặp nhau cả hai chỉ biết im lặng nhìn nhau.
Nhưng bây giờ, hai người ngày càng nhắn tin với nhau nhiều hơn, chủ yếu kể cho nhau nghe những điều lặt vặt trong cuộc sống. Tuy cô vẫn là người nhắn tin nhiều hơn, nhưng Kinh Hoằng Hiên không còn giữ thái độ có lệ, anh thi thoảng lại rủ cô ra ngoài ăn cơm, hoặc đi mua món ăn vặt giúp cô.
Thuận theo tự nhiên, từ mối quan hệ lạnh lùng xa cách lúc đầu, cả hai thử làm quen với nhau, khoảng cách ngày càng tiến lại. Và bây giờ mối quan hệ của cả hai đã trở nên thân thiết hơn.
Mễ Mị khóe môi khẽ nhếch lên, cô đặt điện thoại xuống, cô cố gắng điều hòa hơi thở. Áp hai tay lên má, yên lặng ngắm nhìn mặt trăng bên ngoài cửa sổ.
Hiện giờ, cô đang rất lo lắng cho Kinh Hoằng Hiên.
Dựa theo những gì cô biết, Kinh Hoằng Hiên là một người rất mạnh mẽ, anh luôn giữ bình tĩnh trong mọi trường hợp, ngay cả khi xảy ra tình huống nguy hiểm, anh cũng bình tĩnh giải quyết, và phân tích hướng có lợi cho mình nhất. Trong người anh có sự xảo trá của thương nhân, nhưng ẩn chứa bên trong là sự dịu dàng cảm thông. Điều quan trọng nhất là, anh rất ít khi để lộ cảm xúc ra ngoài.
"Bị mất kiểm soát", điều đó rất ít khi xảy ra với anh.
Nhưng ngày hôm nay, Kinh Hoằng Hiên ở ngay trước mặt mọi người, đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Nghi vấn ở đây là tại sao anh lại lộ ra biểu cảm buồn bã tuyệt vọng đó? Mễ Mị vừa lo lắng vừa nghi hoặc.
Cô có thể hiểu được lý do vì sao anh lại nổi giận, tình huống lúc đó quá nguy hiểm, vì quá nóng giận nên anh bị mất kiểm soát đó là điều rất dễ hiểu. Nhưng mà, hơn cả thế, Kinh Hoằng Hiên giống như một con sư tử đang bị thương, thiếu chút nữa là nuốt chửng cô vào bụng.
Sự mất kiểm soát của anh, giống như anh đã bị đả kích trầm trọng...
Vì sao lại như vậy?
Chẳng lẽ Kinh Hoằng Hiên bị ám ảnh bởi mấy vụ tai nạn? Hay lúc anh còn nhỏ đã xảy ra việc ngoài ý muốn? Hoặc anh đã trải qua tình huống tương tự như vậy nên anh đã bị ám ảnh tâm lý?
Nghĩ đến khả năng cuối cùng, Mễ Mị nhíu mày lại.
Cô ngồi do dự một lúc, sau đó quyết định đặt điện thoại xuống.
Bây giờ đã quá muộn, có chuyện gì, để ngày mai nói sau.
Cả ngày hôm sau, Mễ Mị luôn trong tình trạng đờ đẫn, cô cứ nhìn ra ngoài cửa. Đã lâu rồi, cô mới có cảm giác lo lắng như vậy.
Buổi tối, Kinh Hoằng Hiên đến rất đúng giờ. Mễ Mị khi nhìn thấy anh như vậy, cô cảm thấy đã an tâm hơn rất nhiều. Bộ dáng của Kinh Hoằng Hiên vẫn giống như ngày thường, trên tay anh còn cầm theo túi đồ ăn vặt mua cho cô.
Cô nhận lấy chiếc túi, nhưng cô không mở ra xem, cô im lặng quan sát nét mặt của anh. Kinh Hoằng Hiên nhận ra cô đang lén nhìn mình, anh cúi đầu xuống, bật cười hỏi cô: "Có chuyện gì vậy? Tại sao cứ quay sang nhìn trộm anh, em muốn nói với anh chuyện gì?"
Mễ Mị bị bắt gặp, cô thấy biểu cảm bình tĩnh và giọng nói dịu dàng của anh, trong lòng cô cảm thấy bình tĩnh hơn, cô lấy hết dũng khí ra hỏi anh: "Ngày hôm qua anh bị làm sao vậy? Em cảm thấy anh có chút..." Mễ Mị trầm tư suy nghĩ, cô muốn tìm từ ngữ nào miêu tả chuẩn xác nhất: "Ừ... Hoảng sợ!"
Cô khẽ chớp mắt, quan tâm hỏi anh: "Tối hôm qua anh ngủ có ngon không?"
Kinh Hoằng Hiên im lặng nhìn cô, trong lòng anh xuất hiện những gợn sóng, và lan tỏa khắp người: "Ngày hôm qua anh làm em tức giận, anh xin lỗi."
Mễ Mị thực sự bất ngờ, cô vội vàng lắc đầu, tay chân cứng ngắc lại: "Không có việc gì đâu, không có việc gì đâu! Thực ra trong chuyện này em cũng có lỗi, lần sau em không dám làm như vậy nữa."
Đây là lần đầu tiên hai người cãi nhau, Kinh Hoằng Hiên dịu dàng chủ động xin lỗi cô trước, khiến cho cô cảm thấy rất bối rối. Cô có hơi rụt rè và xấu hổ, cô nhìn anh hỏi: "Vậy, ngày hôm nay anh cảm thấy đỡ hơn chưa?"
Kinh Hoằng Hiên gật đầu: "Anh có hơi đau đầu."
Mễ Mị nghe thấy vậy, liền chạy đến kéo anh ngồi xuống ghế sofa, cô lôi nhiệt kế ra để đo nhiệt độ cho anh: "Có thể anh đã bị cảm?"
Nhiệt độ hiển thị trên nhiệt kế là 37,5. Mễ Mị đặt tay lên trán Kinh Hoằng Hiên. Không nóng và nhiệt độ vẫn bình thường. Cô nhíu mày lại, không phải bị cảm nhưng lại đau đầu, chắc anh đang mắc căn bệnh khác.
"Đúng lúc đang ở bệnh viện. Để em dẫn anh đi gặp bác sĩ."
Kinh Hoằng Hiên khẽ lắc đầu, anh ngay lập tức giữ cô lại, cổ họng anh cảm thấy dễ chịu hơn.
"Anh vẫn ổn, chỉ là hơi mệt một chút thôi. Em giúp anh xoa trán với."
"Được."
Mễ Mị ngay lập tức đồng ý, cô không chút do dự đi đến trước mặt Kinh Hoằng Hiên, bàn tay của cô đặt lên hai huyệt thái dương của anh, cô dùng lực tay vừa phải, dịu dàng mát xa đầu giúp anh.
Dưới sự chăm sóc ân cần dịu dàng của cô, cơn đau đầu cuối cùng cũng biến mất, Kinh Hoằng Hiên cảm thấy rất thoải mái.
Cảnh tượng vũng máu trong mơ cũng dần biết mất, tất cả đã được hồi phục như nguyên vẹn. Cuối cùng, giọt nước chảy xuống, hòa cùng nhịp đập trái tim...
"Mị Mị."
"Dạ?"
"Về sau em còn dám tự ý xông ra đường, anh sẽ ngay lập tức trói em lại."
Mễ Mị sửng sốt, cô trợn trừng mắt lại, cô đã quá mất cảnh giác. Một lúc sau, cô mới hiểu được ý của anh, cô ngay lập tức thu tay lại.
!!!?
Câu nói thật quen thuộc... Kinh Hoằng Hiên, đúng chất tổng tài bá đạo! Lo lắng cái sh*t ý, anh vẫn khỏe như vâm!
Beta: Vô Ảnh
Trong căn phòng bệnh yên tĩnh và tối om, thi thoảng lại vang lên tiếng vải ma sát, cô gái nằm trên grường hết xoay sang trái, mấy phút sau lại xoay sang bên phải.
Ở lần xoay cuối cùng, khoảng tầm hai đến ba phút sau, một ánh sáng mờ ảo từ màn hình điện thoại phát ra, chiếu sáng cả một vùng, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của Mễ Mị.
Mễ Mị cũng rất muốn đi ngủ, nhưng bộ não không cho phép cô làm điều này. Chuyện xảy ra vào buổi chiều cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí của cô, và hình ảnh cuối cùng chính là tiếng gào thét tuyệt vọng của Kinh Hoằng Hiên và anh lao như cơn gió chạy đến chỗ cô đang đúng. Trên khuôn mặt ẩn chứa nỗi sợ và tuyệt vọng.
Ngày hôm nay anh có điều gì đó rất kỳ lạ, liệu đã có chuyện gì xảy ra?
Cô mở danh bạ ra xem.
Nhưng bây giờ đã muộn rồi, có lẽ sáng mai cô gọi điện thoại cho anh sau...
Á á á! Mễ Mị đặt điện thoại xuống, cô trùm chăn che kín mít, ba mươi giây sau, cô quyết định từ bỏ không bắt ép bản thân nữa. Cô hít thở một hơi thật sâu để cảm nhận bầu không khí trong lòng. Mễ Mị kéo chăn xuống, cô không thể nào chợp mắt được.
Cô lại với chiếc điện thoại ở trên tủ đầu giường, mở wechat ra, tìm kiếm nick của người kia. Cô mở hình đại diện ra xem, vẫn là hình chibi tổng tài mặt than ngốc nghếch, sự đối lập này tạo ra sự dễ thương đáng yêu. Từ trước đến nay, Kinh Hoằng Hiên vẫn luôn để avatar mặc định của wechat, đột nhiên anh thay đổi hình đại diện. Khiến cho tất cả mọi người ngạc nhiên, họ đang ngồi suy đoán. Họ phát hiện ra cô cũng thay đổi hình đại diện, ai cũng nhận ra rằng đây là avatar đôi. Kết quả là họ nhảy vào trêu chọc bọn cô rồi cầu xin hai người đừng phát cẩu lương nữa.
Có một người bạn rảnh rỗi còn lập bài viết so sánh hình đại diện của hai người, vừa nhìn lướt qua bạn dễ dàng nhận ra điểm chung của hai bức hình, từ phong cách ý tưởng đều na ná nhau. Ở phía bên dưới, có rất nhiều người đoán cô chính là người vẽ ra bức tranh này.
Bình luận nhận được nhiều like nhất là của Kinh Hoằng Hiên:
[ Kinh Hoằng Hiên: Tôi đã mua bản quyền. ]
Trong ánh đèn huỳnh quang mờ ảo, không biết đây lần thứ mấy Mễ Mị đọc lại lời bình luận kia, cảm xúc trong lòng cô dần trào dâng lên, từ từ lan tỏa khắp khuôn mặt.
Cảm giác này, giống như lúc nhận được lời tỏ tình trước mặt đám đông...
Mễ Mị chụp lại màn hình, cô lén lưu nó về máy.
Cô đọc lại những dòng tin nhắn hai người từng gửi cho nhau. Cô di chuyển lên phía trên, nhưng mãi mà chưa di chuyển đến nơi. Không biết từ khi nào, cả hai người hầu như ngày nào cũng nhắn tin nói chuyện với nhau.
Còn nhớ lúc cô mới xuyên đến thế giới này, lúc đó cô còn chưa thân thiết với Kinh Hoằng Hiên. Vì yêu cầu hệ thống, cô coi việc gửi tin nhắn cho anh giống như làm bài tập về nhà, cứ đúng giờ đó cô lại gửi tin nhắn "làm phiền" anh. Cô nhắn ba đến bốn tin thì anh mới trả lời một câu, hầu như anh từ chối nói mình đang bận. Mối quan hệ lúc đó của hai người khá xấu hổ và kỳ lạ, không có đề tài để nói, hầu như lúc gặp nhau cả hai chỉ biết im lặng nhìn nhau.
Nhưng bây giờ, hai người ngày càng nhắn tin với nhau nhiều hơn, chủ yếu kể cho nhau nghe những điều lặt vặt trong cuộc sống. Tuy cô vẫn là người nhắn tin nhiều hơn, nhưng Kinh Hoằng Hiên không còn giữ thái độ có lệ, anh thi thoảng lại rủ cô ra ngoài ăn cơm, hoặc đi mua món ăn vặt giúp cô.
Thuận theo tự nhiên, từ mối quan hệ lạnh lùng xa cách lúc đầu, cả hai thử làm quen với nhau, khoảng cách ngày càng tiến lại. Và bây giờ mối quan hệ của cả hai đã trở nên thân thiết hơn.
Mễ Mị khóe môi khẽ nhếch lên, cô đặt điện thoại xuống, cô cố gắng điều hòa hơi thở. Áp hai tay lên má, yên lặng ngắm nhìn mặt trăng bên ngoài cửa sổ.
Hiện giờ, cô đang rất lo lắng cho Kinh Hoằng Hiên.
Dựa theo những gì cô biết, Kinh Hoằng Hiên là một người rất mạnh mẽ, anh luôn giữ bình tĩnh trong mọi trường hợp, ngay cả khi xảy ra tình huống nguy hiểm, anh cũng bình tĩnh giải quyết, và phân tích hướng có lợi cho mình nhất. Trong người anh có sự xảo trá của thương nhân, nhưng ẩn chứa bên trong là sự dịu dàng cảm thông. Điều quan trọng nhất là, anh rất ít khi để lộ cảm xúc ra ngoài.
"Bị mất kiểm soát", điều đó rất ít khi xảy ra với anh.
Nhưng ngày hôm nay, Kinh Hoằng Hiên ở ngay trước mặt mọi người, đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Nghi vấn ở đây là tại sao anh lại lộ ra biểu cảm buồn bã tuyệt vọng đó? Mễ Mị vừa lo lắng vừa nghi hoặc.
Cô có thể hiểu được lý do vì sao anh lại nổi giận, tình huống lúc đó quá nguy hiểm, vì quá nóng giận nên anh bị mất kiểm soát đó là điều rất dễ hiểu. Nhưng mà, hơn cả thế, Kinh Hoằng Hiên giống như một con sư tử đang bị thương, thiếu chút nữa là nuốt chửng cô vào bụng.
Sự mất kiểm soát của anh, giống như anh đã bị đả kích trầm trọng...
Vì sao lại như vậy?
Chẳng lẽ Kinh Hoằng Hiên bị ám ảnh bởi mấy vụ tai nạn? Hay lúc anh còn nhỏ đã xảy ra việc ngoài ý muốn? Hoặc anh đã trải qua tình huống tương tự như vậy nên anh đã bị ám ảnh tâm lý?
Nghĩ đến khả năng cuối cùng, Mễ Mị nhíu mày lại.
Cô ngồi do dự một lúc, sau đó quyết định đặt điện thoại xuống.
Bây giờ đã quá muộn, có chuyện gì, để ngày mai nói sau.
Cả ngày hôm sau, Mễ Mị luôn trong tình trạng đờ đẫn, cô cứ nhìn ra ngoài cửa. Đã lâu rồi, cô mới có cảm giác lo lắng như vậy.
Buổi tối, Kinh Hoằng Hiên đến rất đúng giờ. Mễ Mị khi nhìn thấy anh như vậy, cô cảm thấy đã an tâm hơn rất nhiều. Bộ dáng của Kinh Hoằng Hiên vẫn giống như ngày thường, trên tay anh còn cầm theo túi đồ ăn vặt mua cho cô.
Cô nhận lấy chiếc túi, nhưng cô không mở ra xem, cô im lặng quan sát nét mặt của anh. Kinh Hoằng Hiên nhận ra cô đang lén nhìn mình, anh cúi đầu xuống, bật cười hỏi cô: "Có chuyện gì vậy? Tại sao cứ quay sang nhìn trộm anh, em muốn nói với anh chuyện gì?"
Mễ Mị bị bắt gặp, cô thấy biểu cảm bình tĩnh và giọng nói dịu dàng của anh, trong lòng cô cảm thấy bình tĩnh hơn, cô lấy hết dũng khí ra hỏi anh: "Ngày hôm qua anh bị làm sao vậy? Em cảm thấy anh có chút..." Mễ Mị trầm tư suy nghĩ, cô muốn tìm từ ngữ nào miêu tả chuẩn xác nhất: "Ừ... Hoảng sợ!"
Cô khẽ chớp mắt, quan tâm hỏi anh: "Tối hôm qua anh ngủ có ngon không?"
Kinh Hoằng Hiên im lặng nhìn cô, trong lòng anh xuất hiện những gợn sóng, và lan tỏa khắp người: "Ngày hôm qua anh làm em tức giận, anh xin lỗi."
Mễ Mị thực sự bất ngờ, cô vội vàng lắc đầu, tay chân cứng ngắc lại: "Không có việc gì đâu, không có việc gì đâu! Thực ra trong chuyện này em cũng có lỗi, lần sau em không dám làm như vậy nữa."
Đây là lần đầu tiên hai người cãi nhau, Kinh Hoằng Hiên dịu dàng chủ động xin lỗi cô trước, khiến cho cô cảm thấy rất bối rối. Cô có hơi rụt rè và xấu hổ, cô nhìn anh hỏi: "Vậy, ngày hôm nay anh cảm thấy đỡ hơn chưa?"
Kinh Hoằng Hiên gật đầu: "Anh có hơi đau đầu."
Mễ Mị nghe thấy vậy, liền chạy đến kéo anh ngồi xuống ghế sofa, cô lôi nhiệt kế ra để đo nhiệt độ cho anh: "Có thể anh đã bị cảm?"
Nhiệt độ hiển thị trên nhiệt kế là 37,5. Mễ Mị đặt tay lên trán Kinh Hoằng Hiên. Không nóng và nhiệt độ vẫn bình thường. Cô nhíu mày lại, không phải bị cảm nhưng lại đau đầu, chắc anh đang mắc căn bệnh khác.
"Đúng lúc đang ở bệnh viện. Để em dẫn anh đi gặp bác sĩ."
Kinh Hoằng Hiên khẽ lắc đầu, anh ngay lập tức giữ cô lại, cổ họng anh cảm thấy dễ chịu hơn.
"Anh vẫn ổn, chỉ là hơi mệt một chút thôi. Em giúp anh xoa trán với."
"Được."
Mễ Mị ngay lập tức đồng ý, cô không chút do dự đi đến trước mặt Kinh Hoằng Hiên, bàn tay của cô đặt lên hai huyệt thái dương của anh, cô dùng lực tay vừa phải, dịu dàng mát xa đầu giúp anh.
Dưới sự chăm sóc ân cần dịu dàng của cô, cơn đau đầu cuối cùng cũng biến mất, Kinh Hoằng Hiên cảm thấy rất thoải mái.
Cảnh tượng vũng máu trong mơ cũng dần biết mất, tất cả đã được hồi phục như nguyên vẹn. Cuối cùng, giọt nước chảy xuống, hòa cùng nhịp đập trái tim...
"Mị Mị."
"Dạ?"
"Về sau em còn dám tự ý xông ra đường, anh sẽ ngay lập tức trói em lại."
Mễ Mị sửng sốt, cô trợn trừng mắt lại, cô đã quá mất cảnh giác. Một lúc sau, cô mới hiểu được ý của anh, cô ngay lập tức thu tay lại.
!!!?
Câu nói thật quen thuộc... Kinh Hoằng Hiên, đúng chất tổng tài bá đạo! Lo lắng cái sh*t ý, anh vẫn khỏe như vâm!