Chương 49
Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Vô Ảnh
Căn phòng vip rộng lớn ban đầu thoáng chốc đã trở nên chật kín vì tất cả các nhân viên y tế đều đổ dồn về đây. Bác sĩ La Minh dẫn đầu đoàn bác sĩ, mỗi người một nhiệm vụ, họ cẩn thận kiểm tra các chỉ số của Mễ Mị.
Nhịp tim, hô hấp, phản xạ tự nhiên, mở miệng, đảo mắt, ấn lưỡi... tất cả đều được kiểm tra rất cẩn thận, khắp người cô bây giờ cũng không thoát khỏi việc được cắm rất nhiều loại máy móc. Cuối cùng, kết quả vẫn giống như lần trước, mọi chỉ số đều phản ánh trạng thái hiện tại của cô rất bình thường. Nhưng lần này, bệnh nhân đã tỉnh lại.
Bác sĩ La tháo ống nghe trên tai xuống, ông ấy thở phào nhẹ nhõm, quay sang nói chuyện với mấy người đồng nghiệp: "Tôi sẽ ở lại đây, tiện thể thông báo tình hình của bệnh nhân với người nhà, mọi người quay về làm việc trước đi."
Cứ như vậy, qua nửa tiếng sau, từ bác sĩ đến y tá, đều lần lượt rời đi. Phòng bệnh nhanh chóng trở lại vẻ yên tĩnh.
Bác sĩ La đợi những người kia rời đi hết, cũng kêu trợ lý của mình đi ra ngoài đóng cửa phòng lại. Sau đó ông ấy ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường Mễ Mị, vẻ mặt của ông ấy rất nghiêm túc.
"Mị Mị, con có biết đã xảy ra chuyện gì không?" Giọng nói của bác sĩ La rất dịu dàng, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt vẫn không khỏi toát lên việc cố kìm nén nỗi lo lắng cho cơ thể của cô.
Mễ Mị nhớ lại thời điểm trước đó, khi cô vừa mới rời khỏi không gian bên trong hệ thống, không lo nghĩ mà dứt khoát mở mắt ra, liền trông thấy xung quanh toàn là người. Cô sững người lại, hai giây sau liền bình tĩnh phối hợp với mọi người để thực hiện các cuộc kiểm tra khác nhau. Đợi sau khi mọi người rời đi hết, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Đối diện với câu hỏi của bác sĩ La, cô bình tĩnh trả lời: "Con... bị làm sao vậy ạ?" Cô khẽ chớp mắt ngây thơ hỏi. Tam Vĩ có nói cơ thể của cô chỉ rơi vào giấc ngủ sâu, nên cô nghĩ chắc mọi chuyện vẫn ổn.
"Con đã nằm hôn mê bất tỉnh suốt một ngày một đêm." Bác sĩ La nghiêm túc quăng về phía cô một quả bom.
Hả?! Mễ Mị kinh ngạc há hốc mồm. Cô chỉ cùng Tam Vĩ ngồi nói chuyện một lúc mà ở thế giới thực đã trôi qua một ngày, một đêm? Cô ngay lập tức nghĩ đến người nhà của mình, chắc bây giờ họ đang rất lo lắng cho cô!
"Bọn chú đã tiến hành kiểm tra cho con rất nhiều lần, điều kỳ lạ là kết quả kiểm tra nói con chỉ đang nằm ngủ. Nhưng bọn chú lại không thể lay tỉnh con được." Nghĩ đến điều này, bác sĩ La lại cảm thấy sợ, cho dù đã sử dụng kích điện nhưng con bé vẫn không tỉnh lại. Điều đó có nghĩ là con bé không phải đang nằm ngủ. Mà là đang bị hôn mê giai đoạn III [1]!
[1] Hôn mê giai đoạn III: Bệnh nhân hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào với kích thích từ mọi phía xung quanh.
"Dạo này con thấy cơ thể của mình biểu hiện gì lạ không? Cứ nói cho chú biết." Bác sĩ La dịu dàng xoa đầu cô: "Cháu đừng sợ, chú hứa sẽ luôn ở bên cạnh giúp đỡ cháu."
Câu nói này giống như một dòng nước ấm truyền thẳng vào tim cô, khiến cho cô cảm thấy rất ấm áp. Mễ Mị lúc này mới bình tĩnh lại, cô ngoan ngoãn đáp: "Cơ thể của con vẫn bình thường, có thể lúc đó con lo lắng quá nên bị mất kiểm soát. Chuyện về sau, con không còn nhớ nữa..."
Mễ Mị nói xong, nhìn ánh mắt quan tâm của bác sĩ La, cô càng cảm thấy áy náy, cô không thể đem chuyện hệ thống nói cho những người khác biết, nên đành phải nói dối bọn họ. Cũng là tại cô hết, nếu cô biết cách phân bố thời gian hợp lý, chắc chắn tình hình sẽ không trở nên hỗn loạn như vậy.
Bác sĩ La nghe xong, liền gật đầu, thở dài. Ông ấy cũng sớm có chuẩn bị từ trước, Mễ Mị chắc chắn sẽ không chịu nói ra, mà tình huống này rất hiếm gặp, thật may mắn khi Mễ Mị có thể tỉnh lại.
Ông biết ý không hỏi về chủ đề này nữa, sau đó nghiêm túc hỏi tội Mễ Mị: "Có phải gần đây con cảm thấy trái tim không được ổn đúng không? Lần này con nhập viện, chú đã kiểm tra tổng quát cho con, lúc này chú mới biết chuyện này. Van tim của con lại xảy ra vấn đề!"
Bác sĩ La tức giận đến mức lông mày dựng thẳng đứng hết lên: "Làm bậy! Chuyện lớn như vậy tại sao con không nói cho chú biết! Nếu bệnh được phát hiện sớm chú sẽ tìm được cách điều trị phù hợp! Còn không về sau xảy ra đại sự gì, chú biết ăn nói sao với bố mẹ con!"
Lời nói của bác sĩ La giống như một tiếng chuông cảnh báo, ông hận rèn sắt không thành thép, muốn mắng cho cô gái tỉnh ngộ ra. Nhận được lời trách mắng này, Mễ Mị cảm thấy vô cùng xấu hổ. Thú thật, cô đã quên mất khối thân thể này còn đang bị bệnh. Nên dạo gần đây, cô cứ thỏa lòng làm những điều mình thích, quá thoải mái và dễ chịu, nên cô cũng không để ý!
Mễ Mị lo lắng hỏi: "Vậy kết quả kiểm tra lần này thế nào ạ? Dạo gần đây, con thấy cơ thể mình vẫn ổn, nên đã lơ là..."
"Kết quả vẫn ổn, tuy van tim của con gặp vấn đề, nhưng là theo chiều hướng tốt, chỗ máu bị tắc lúc trước đã được đả thông trở lại." Bác sĩ La nhìn thấy cô như vậy liền quên mất cơn tức giận, dần lấy lại bình tĩnh, vui vẻ nói: "Trong cái họa cũng có cái phúc. Đây là phúc khí của con đó, tiểu nha đầu."
Mễ Mị khi biết bệnh tình của mình có dấu hiệu chuyển biến tốt, cô thực sự rất vui vẻ! "Thật ạ! Có phải về sau tình hình sức khỏe con sẽ dần tốt lên không!"
"Hiện tại thì không nói trước được, nhưng con nhất định phải chăm sóc cơ thể của mình thật tốt. Đừng để người nhà con phải lo lắng. Bệnh tình của con người nhà đều đã biết hết. Tí nữa con nên an ủi họ mấy câu." Bác sĩ La dịu dàng an ủi Mễ Mị, sau đó cùng trợ lý thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi. Nhường không gian yên tĩnh cho người nhà bọn họ. Cánh cửa vừa mở ra, cô thấy cha mẹ và hai anh trai đã vội vàng chạy vào trong phòng.
"Bảo bối! Hù chết mẹ rồi."
"Em gái!"
"Con gái ngoan!"
Cha mẹ Mễ cùng hai anh trai, còn có cả quản gia, bảo mẫu, tất cả mọi người đều có mặt đông đủ! Mẹ Tần bật khóc nức nở, ba Mễ vẻ mặt lo lắng sốt ruột, anh hai chạy đến ngồi xuống bên cạnh, ngay cả vị anh cả ngày thường nghiêm túc cũng đang lo lắng nhìn cô. Cảm nhận sự quan tâm của người những người thân, Mễ Mị không nhịn được liền bật khóc nức nở.
Tần Dĩnh ôm chặt lấy cô, Mễ Mị ngoan ngoãn nằm trong lòng bà. Ba Mễ thấy con gái mình đã ổn. Liền lặng lẽ đi ra ngoài, thấy bác sĩ La vẫn đang đứng ngoài cửa chờ. Ngoài ra, đứng bên cạnh ông ấy còn có Kinh Hoằng Hiên.
Ba Mễ im lặng quan sát biểu hiện của anh trong suốt mấy ngày qua. Ấn tượng về anh cũng dần thay đổi. Ông ấy khẽ gật đầu, sau đó liền cùng bác sĩ La rời đi. Kinh Hoằng Hiên nhìn thử vào bên trong, anh thấy Mễ Mị đã ổn và đang vui vẻ nói chuyện với người nhà. Anh liền đi theo hai người kia, chỉ cách họ một bước chân.
"Chú La, bệnh tình Mị Mị vẫn ổn chứ, tôi muốn cậu nói thật cho tôi biết." Mễ Trung Dương nghiêm túc nói. "Có phải bệnh tình con bé trở nên nghiêm trọng hơn đúng không."
Bác sĩ La bật cười, bình tĩnh giải thích: "Bệnh tình của tiểu Mễ đang có dấu hiệu chuyển biến tốt! Tôi không lừa anh đâu. Tuy tình trạng hôm qua có hơi nguy hiểm, nhưng kỳ tích đã xảy ra, bây giờ sức khỏe con bé rất ổn."
"Nói như vậy... có phải về sau mọi thứ sẽ ổn hơn?"
"Cũng không hẳn, căn bệnh đó giống như mối nguy hiểm luôn rình rập con bé. Tôi đề nghị nên làm phẫu thuật, hãy cắt bỏ phần đó đi." Bác sĩ La tiếp tục nói: "Bây giờ mọi người cố gắng để cho tinh thần Mễ Mị thoải mái nhất có thể, ở bên này tôi cùng các đồng nghiệp sẽ nghĩ ra phương án điều trị phù hợp. Sau đó chúng ta tiến hành ca mổ."
"Được!"
Kinh Hoằng Hiên vẫn đi theo phía sau hai người, Mễ Trung Dương cùng ba sĩ La đang thảo luận bệnh tình của Mễ Mị, họ không hề tránh né anh.
Cũng nhờ cuộc đối thoại này, anh mới hiểu rõ hết về bệnh tình của Mễ Mị. Kinh Hoằng Hiên nhíu mày lại, trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu.
Mễ Mị đã từng ngất xỉu trước mặt anh rất nhiều lần, hóa ra là vì bệnh tình của cô lại tái phát. Dạo gần đây, Mễ Mị luôn vui vẻ cười nói nên anh cũng không để ý gì nhiều. Càng không lường trước được việc, cô đang lừa anh. Cứ nghĩ đến việc có kẻ dám tìm đến gây khó dễ cho cô. Vẻ mặt của Kinh Hoằng Hiên càng trở nên lạnh lùng. Anh siết chặt bàn tay lại.
Mễ Trung Dương tiễn bác sĩ La đi trước. Ông ấy quay lại, nhìn thấy Kinh Hoằng Hiên đang đứng chờ ở phía sau.
Mễ Trung Dương ra hiệu với Kinh Hoằng Hiên, cả hai người đi cạnh nhau. Tiếng bước chân trên hành lang hòa trộn cùng với vô số âm thanh khác. Cả hai đều giữ im lặng, họ đi đến trước cửa phòng bệnh của Mễ Mị. Lúc này, Mễ Trung Dương mới lên tiếng: "Hoằng Hiên. Lần này cảm ơn cháu rất nhiều."
"Chú đừng khách sáo. Do con không thể bảo vệ được cô ấy."
"Hoằng Hiên, sức khỏe của Mị Mị con cũng biết rõ. Chú muốn biết, bây giờ trong lòng con đang nghĩ gì."
Kinh Hoằng Hiên nhướng mày, quan sát Mễ Trung Dương đứng trước mặt so với anh thì thấp hơn rất nhiều, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến khí chất trầm ổn và ánh mắt sáng như sao tỏa ra từ người ông, con người trải qua bao năm tháng của cuộc đời ấy dường như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của anh.
Kinh Hoằng Hiên bình tĩnh nói: "Cô ấy là vị hôn thê của con."
Mễ Trung Dương nở nụ cười hài lòng, ông ấy khẽ gật đầu nói: "Có lẽ mẹ con bé muốn ở bên cạnh chăm sóc con bé mấy hôm. Hai ngày hôm nay cháu vất vả nhiều rồi, cháu cứ đi về nghỉ ngơi trước đi, tối nay hẵng đến thăm Mị Mị sau."
Kinh Hoằng Hiên khẽ gật đầu, Mễ Trung Dương quay lại mở cửa phòng ra, bước vào bên trong nhìn con gái.
Cánh cửa phòng bệnh từ từ mở ra, rồi dần đóng lại, Kinh Hoằng Hiên nhìn qua khe cửa, trông thấy gương mặt tràn ngập sức sống của Mễ Mị. Đôi lông mày của anh mới từ từ giãn ra, anh thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn cô tràn ngập sức sống như vậy, khiến cho anh yên tâm hơn.
Kinh Hoằng Hiên lùi về phía sau một bước, cả người anh dựa vào bức tường sau lưng. Anh nhắm chặt mắt lại, yết hầu liên tục di chuyển, hít thở một hơi thật sâu, nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh lại.
Từ lúc nhìn thấy Mễ Mị nằm bất tỉnh trong toilet của quán bar, lại vội vàng gọi xe cứu thương đưa cô đến bệnh viện cấp cứu, sau đó thấy cô tỉnh lại và bình an vô sự. Tất cả mọi chuyện chỉ diễn ra đúng ba mươi tiếng đồng hồ, nhưng chỉ có trời mới biết những cảm xúc anh đã phải trải qua...
Đến ngay cả chính bản thân anh cũng không rõ, nhưng anh biết nửa tiếng kia, đối với anh mà nói đó là khoảng thời gian khó khăn nhất mà anh từng trải qua.
Khi anh nhìn thấy Mễ Mị nằm bất tỉnh trong toilet bên trong quán bar. Kinh Hoằng Hiên cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn ra. Vì sao lại như vậy! Rõ ràng anh đã sắp xếp mọi thứ rất hoàn hảo, thậm chí anh đã cho người đứng canh giữ bên ngoài quán bar, và không cho phép bất kỳ kẻ khả nghi vào bước vào trong quán.
Thế nhưng Mễ Mị vẫn gặp nguy hiểm! Đó là ai? Rốt cuộc kẻ đó là ai!
Mọi chuyện diễn ra nằm ngoài dự đoán, càng khiến Kinh Hoằng Hiên trở nên tức giận. Anh hận không thể đấm thủng bức tường này!
Mễ Mị hôn mê vỏn vẹn một ngày một đêm. Kinh Hoằng Hiên cảm thấy mình sắp phát điên lên. Các giả thuyết lần lượt xuất hiện trong đầu anh, anh còn liên tục hỏi bác sĩ xem liệu Mễ Mị có phải trúng độc không. Nhưng bác sĩ lại phủ nhận, nói cô chỉ đang nằm ngủ.
Họ đang đùa anh sao! Chẳng lẽ họ không có biện pháp nào để đánh thức người đang hôn mê dậy? Kinh Hoằng Hiên ngay lập tức sai người đi mời các chuyên gia nước ngoài về. Nếu ở đây không thể chữa cho cô được, anh sẽ ngay lập tức dẫn cô ra nước ngoài điều trị!
Tình hình ngày càng trở nên phức tạp, tất cả mọi người đều rất nóng ruột. Lúc này, anh nhận được điện thoại báo đã mang Kinh Hồng Phỉ đến bệnh viện.
Kinh Hồng Phỉ vẫn chưa kịp thay quần áo, vừa về nhà đã bị lôi đến bệnh viện. Trên người cô ta bây giờ vẫn còn mùi rượu.
Có hai người đàn ông áo đen đứng canh giữa trước cầu thang ở đằng sau bệnh viện.
"Anh, tại sao anh lại sai người bắt em đến đây?" Trên đường đi đến đây, Kinh Hồng Phỉ liên tục vùng vẫy gào thét, khi bị đưa đến trước mặt Kinh Hoằng Hiên, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh, cô ta lúc này mới biết sợ.
Kinh Hoằng Hiên từ lúc nhìn thấy cô ta, thì tất cả sự tức giận trong lòng anh đã dâng trào lên đỉnh điểm. Khắp người anh được bao quanh bởi luồng khí đen, vẻ mặt căng thẳng, đồng tử lạnh lẽo, hận không thể giết chết người trước mặt. Kinh Hồng Phỉ run lẩy bẩy, đôi mắt cô ta rưng rưng nước, bàn tay vội vàng nắm chặt lại, chân của cô ta mềm nhũn không thể đứng vững được.
"Rầm!"
"Á!"
Thùng rác rơi từ cao xuống, lăn mấy vòng trên cầu thang rồi đâm rầm vào bức tường. Tiếng đồ đạc rơi cùng với âm thanh chấn động mạnh khiến cho tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Kinh Hồng Phỉ hoảng sợ hét toáng lên, cô ta ngồi bệt xuống đất, giơ hai tay lên để che đầu lại, cả người co rúm. Cô ta liên tục lắc đầu.
"Đứng dậy!" Kinh Hoằng Hiên gầm lên, lạnh lùng đi đến, giọng nói tức giận truyền thẳng đến tai của cô ta. Kinh Hồng Phỉ hoảng sợ, cô ta cảm thấy có một bàn tay đang nâng cơ thể cô ta lên.
Kinh Hoằng Hiên nhấc bổng Kinh Hồng Phỉ giống như đang túm một con chó lên.
"Đứng vững!"
Cơ thể Kinh Hồng Phỉ run cầm cập, cô ta dựa sát người vào tường. Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Kinh Hoằng Hiên, cô ta hoảng sợ, nước mắt liên tục trào ra.
"Anh, em xin anh đừng có như vậy... Em rất sợ..."
"Mày còn biết sợ sao!"
Kinh Hồng Phỉ không thể nhịn được nữa, cô ta gào khóc nức nở: "Em, em đã làm sai chuyện gì... Tại sao anh lại đối xử với em như vậy... Em.." Kinh Hồng Phỉ nghẹn ngào nói.
"Kinh Hồng Phỉ, tốt nhất mày nên ngậm miệng lại. Không thì tao sai người đem mày đến đồn cảnh sát, để người ta giáo huấn mày nên người." Kinh Hoằng Hiên nghiến răng nghiến lợi nói, chất giọng lạnh lẽo thấu xương.
Kinh Hồng Phỉ hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn, trước mặt cô ta, chính là cặp mắt đen láy sắc lẹm của Kinh Hoằng Hiên, cô ta chỉ cảm thấy cơ thể mình như bị nhốt trong hầm băng. Ngay cả hơi thở của cô ta cũng bị biến thành băng.
"Thuốc mày cho Mễ Mị uống, mày lấy nó từ chỗ nào?"
"Bạn... bạn em đã cho em."
"Là ai?"
"Phùng Thịnh. Mà thứ thuốc đó, nó chỉ có tác dụng khiến cơ thể bị tê ứng, em đã uống thử, không hề có độc!" Kinh Hồng Phỉ vội vàng giải thích.
"Mày cũng biết Mễ Mị bệnh tim, mày dám đưa thuốc linh tinh cho cô ấy uống." Vẻ mặt của Kinh Hoằng Hiên rất căng thẳng, đôi mắt của anh khẽ lóe lên: "Kinh Hồng Phỉ, lá gan của mày ngày càng lớn rồi đấy. Lần sau, mày có phải định giết người luôn đúng không?"
"Mày mà cứ như vậy, sẽ chẳng ai bảo vệ được mày đâu, mày nghe rõ chưa?"
Kinh Hồng Phỉ bật khóc nức nở, cô ta thở hổn hển, gào khóc giải thích: "Em không dám, chỉ vì quá tức giận... nên em muốn trả thù cô ta một chút thôi, sau này... em không dám làm như vậy nữa..."
"Mày còn làm gì cô ấy nữa?"
"Em không hề làm gì cả! Anh, xin anh hãy tin tưởng em."
Kinh Hồng Phỉ gào khóc, nước mắt nước mũi chảy tùm lum, cô ta hoảng sợ. Kinh Hoằng Hiên thả cô ta ra, cô ta ngay lập tức trốn vào trong góc tường, ôm đầu gối bật khóc nức nở. Kinh Hoằng Hiên nhìn bộ dạng vô dụng của cô ta, anh biết dù có tra hỏi thêm cũng không tra được người đứng sau.
Anh gọi người vào mang Kinh Hồng Phỉ rời đi. Không còn Kinh Hồng Phỉ, nơi này trở nên yên tĩnh hơn hẳn.
Kinh Hoằng Hiên nhìn khung cảnh bừa bộn dưới đất, anh lôi một điếu thuốc lá ra. Ngọn lửa màu đỏ lóe lên giữa cầu thang, dưới ánh đèn từng hạt bụi li ti đang bay lượn. Khói thuốc lá bay lên, làm che phủ tầm mắt.
Mùi của khói thuốc gây kích thích vị giác. Kinh Hoằng Hiên thở ra một làn khói, làn khói trắng hòa cùng với những hạt bụi tan biến trong không khí.
Không phải Kinh Hồng Phỉ. Anh rất hiểu rõ cô em gái hèn nhát này, nó chỉ dám bắt nạt kẻ yếu. Còn Mễ Mị, chắc chắn nó không dám đụng đến.
Nhưng anh không nhận được thông tin hữu ích nào từ phía Kinh Hồng Phỉ. Có vẻ như kẻ đứng đằng sau chỉ huy hai người đàn ông kia, không lấy thông tin từ phía Kinh Hồng Phỉ. Chả lẽ bọn họ chỉ vô tình đụng mặt trong quán bar.
Hoặc những kẻ đó đã sớm theo dõi Mễ Mị.
Kinh Hoằng Hiên xoa hai huyệt thái dương.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên. Kinh Hoằng Hiên cầm máy lên nghe.
"Hoằng Hiên, đã tra ra kết quả. Hai kẻ kia, là do Lí Phỉ ra đến." Giọng nói của Lưu Khải Truyện truyền từ trong điện thoại ra.
Kinh Hoằng Hiên thở ra một làn khói, anh khẽ gật đầu.
"Ninh Tuấn Thần."
Beta: Vô Ảnh
Căn phòng vip rộng lớn ban đầu thoáng chốc đã trở nên chật kín vì tất cả các nhân viên y tế đều đổ dồn về đây. Bác sĩ La Minh dẫn đầu đoàn bác sĩ, mỗi người một nhiệm vụ, họ cẩn thận kiểm tra các chỉ số của Mễ Mị.
Nhịp tim, hô hấp, phản xạ tự nhiên, mở miệng, đảo mắt, ấn lưỡi... tất cả đều được kiểm tra rất cẩn thận, khắp người cô bây giờ cũng không thoát khỏi việc được cắm rất nhiều loại máy móc. Cuối cùng, kết quả vẫn giống như lần trước, mọi chỉ số đều phản ánh trạng thái hiện tại của cô rất bình thường. Nhưng lần này, bệnh nhân đã tỉnh lại.
Bác sĩ La tháo ống nghe trên tai xuống, ông ấy thở phào nhẹ nhõm, quay sang nói chuyện với mấy người đồng nghiệp: "Tôi sẽ ở lại đây, tiện thể thông báo tình hình của bệnh nhân với người nhà, mọi người quay về làm việc trước đi."
Cứ như vậy, qua nửa tiếng sau, từ bác sĩ đến y tá, đều lần lượt rời đi. Phòng bệnh nhanh chóng trở lại vẻ yên tĩnh.
Bác sĩ La đợi những người kia rời đi hết, cũng kêu trợ lý của mình đi ra ngoài đóng cửa phòng lại. Sau đó ông ấy ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường Mễ Mị, vẻ mặt của ông ấy rất nghiêm túc.
"Mị Mị, con có biết đã xảy ra chuyện gì không?" Giọng nói của bác sĩ La rất dịu dàng, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt vẫn không khỏi toát lên việc cố kìm nén nỗi lo lắng cho cơ thể của cô.
Mễ Mị nhớ lại thời điểm trước đó, khi cô vừa mới rời khỏi không gian bên trong hệ thống, không lo nghĩ mà dứt khoát mở mắt ra, liền trông thấy xung quanh toàn là người. Cô sững người lại, hai giây sau liền bình tĩnh phối hợp với mọi người để thực hiện các cuộc kiểm tra khác nhau. Đợi sau khi mọi người rời đi hết, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Đối diện với câu hỏi của bác sĩ La, cô bình tĩnh trả lời: "Con... bị làm sao vậy ạ?" Cô khẽ chớp mắt ngây thơ hỏi. Tam Vĩ có nói cơ thể của cô chỉ rơi vào giấc ngủ sâu, nên cô nghĩ chắc mọi chuyện vẫn ổn.
"Con đã nằm hôn mê bất tỉnh suốt một ngày một đêm." Bác sĩ La nghiêm túc quăng về phía cô một quả bom.
Hả?! Mễ Mị kinh ngạc há hốc mồm. Cô chỉ cùng Tam Vĩ ngồi nói chuyện một lúc mà ở thế giới thực đã trôi qua một ngày, một đêm? Cô ngay lập tức nghĩ đến người nhà của mình, chắc bây giờ họ đang rất lo lắng cho cô!
"Bọn chú đã tiến hành kiểm tra cho con rất nhiều lần, điều kỳ lạ là kết quả kiểm tra nói con chỉ đang nằm ngủ. Nhưng bọn chú lại không thể lay tỉnh con được." Nghĩ đến điều này, bác sĩ La lại cảm thấy sợ, cho dù đã sử dụng kích điện nhưng con bé vẫn không tỉnh lại. Điều đó có nghĩ là con bé không phải đang nằm ngủ. Mà là đang bị hôn mê giai đoạn III [1]!
[1] Hôn mê giai đoạn III: Bệnh nhân hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào với kích thích từ mọi phía xung quanh.
"Dạo này con thấy cơ thể của mình biểu hiện gì lạ không? Cứ nói cho chú biết." Bác sĩ La dịu dàng xoa đầu cô: "Cháu đừng sợ, chú hứa sẽ luôn ở bên cạnh giúp đỡ cháu."
Câu nói này giống như một dòng nước ấm truyền thẳng vào tim cô, khiến cho cô cảm thấy rất ấm áp. Mễ Mị lúc này mới bình tĩnh lại, cô ngoan ngoãn đáp: "Cơ thể của con vẫn bình thường, có thể lúc đó con lo lắng quá nên bị mất kiểm soát. Chuyện về sau, con không còn nhớ nữa..."
Mễ Mị nói xong, nhìn ánh mắt quan tâm của bác sĩ La, cô càng cảm thấy áy náy, cô không thể đem chuyện hệ thống nói cho những người khác biết, nên đành phải nói dối bọn họ. Cũng là tại cô hết, nếu cô biết cách phân bố thời gian hợp lý, chắc chắn tình hình sẽ không trở nên hỗn loạn như vậy.
Bác sĩ La nghe xong, liền gật đầu, thở dài. Ông ấy cũng sớm có chuẩn bị từ trước, Mễ Mị chắc chắn sẽ không chịu nói ra, mà tình huống này rất hiếm gặp, thật may mắn khi Mễ Mị có thể tỉnh lại.
Ông biết ý không hỏi về chủ đề này nữa, sau đó nghiêm túc hỏi tội Mễ Mị: "Có phải gần đây con cảm thấy trái tim không được ổn đúng không? Lần này con nhập viện, chú đã kiểm tra tổng quát cho con, lúc này chú mới biết chuyện này. Van tim của con lại xảy ra vấn đề!"
Bác sĩ La tức giận đến mức lông mày dựng thẳng đứng hết lên: "Làm bậy! Chuyện lớn như vậy tại sao con không nói cho chú biết! Nếu bệnh được phát hiện sớm chú sẽ tìm được cách điều trị phù hợp! Còn không về sau xảy ra đại sự gì, chú biết ăn nói sao với bố mẹ con!"
Lời nói của bác sĩ La giống như một tiếng chuông cảnh báo, ông hận rèn sắt không thành thép, muốn mắng cho cô gái tỉnh ngộ ra. Nhận được lời trách mắng này, Mễ Mị cảm thấy vô cùng xấu hổ. Thú thật, cô đã quên mất khối thân thể này còn đang bị bệnh. Nên dạo gần đây, cô cứ thỏa lòng làm những điều mình thích, quá thoải mái và dễ chịu, nên cô cũng không để ý!
Mễ Mị lo lắng hỏi: "Vậy kết quả kiểm tra lần này thế nào ạ? Dạo gần đây, con thấy cơ thể mình vẫn ổn, nên đã lơ là..."
"Kết quả vẫn ổn, tuy van tim của con gặp vấn đề, nhưng là theo chiều hướng tốt, chỗ máu bị tắc lúc trước đã được đả thông trở lại." Bác sĩ La nhìn thấy cô như vậy liền quên mất cơn tức giận, dần lấy lại bình tĩnh, vui vẻ nói: "Trong cái họa cũng có cái phúc. Đây là phúc khí của con đó, tiểu nha đầu."
Mễ Mị khi biết bệnh tình của mình có dấu hiệu chuyển biến tốt, cô thực sự rất vui vẻ! "Thật ạ! Có phải về sau tình hình sức khỏe con sẽ dần tốt lên không!"
"Hiện tại thì không nói trước được, nhưng con nhất định phải chăm sóc cơ thể của mình thật tốt. Đừng để người nhà con phải lo lắng. Bệnh tình của con người nhà đều đã biết hết. Tí nữa con nên an ủi họ mấy câu." Bác sĩ La dịu dàng an ủi Mễ Mị, sau đó cùng trợ lý thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi. Nhường không gian yên tĩnh cho người nhà bọn họ. Cánh cửa vừa mở ra, cô thấy cha mẹ và hai anh trai đã vội vàng chạy vào trong phòng.
"Bảo bối! Hù chết mẹ rồi."
"Em gái!"
"Con gái ngoan!"
Cha mẹ Mễ cùng hai anh trai, còn có cả quản gia, bảo mẫu, tất cả mọi người đều có mặt đông đủ! Mẹ Tần bật khóc nức nở, ba Mễ vẻ mặt lo lắng sốt ruột, anh hai chạy đến ngồi xuống bên cạnh, ngay cả vị anh cả ngày thường nghiêm túc cũng đang lo lắng nhìn cô. Cảm nhận sự quan tâm của người những người thân, Mễ Mị không nhịn được liền bật khóc nức nở.
Tần Dĩnh ôm chặt lấy cô, Mễ Mị ngoan ngoãn nằm trong lòng bà. Ba Mễ thấy con gái mình đã ổn. Liền lặng lẽ đi ra ngoài, thấy bác sĩ La vẫn đang đứng ngoài cửa chờ. Ngoài ra, đứng bên cạnh ông ấy còn có Kinh Hoằng Hiên.
Ba Mễ im lặng quan sát biểu hiện của anh trong suốt mấy ngày qua. Ấn tượng về anh cũng dần thay đổi. Ông ấy khẽ gật đầu, sau đó liền cùng bác sĩ La rời đi. Kinh Hoằng Hiên nhìn thử vào bên trong, anh thấy Mễ Mị đã ổn và đang vui vẻ nói chuyện với người nhà. Anh liền đi theo hai người kia, chỉ cách họ một bước chân.
"Chú La, bệnh tình Mị Mị vẫn ổn chứ, tôi muốn cậu nói thật cho tôi biết." Mễ Trung Dương nghiêm túc nói. "Có phải bệnh tình con bé trở nên nghiêm trọng hơn đúng không."
Bác sĩ La bật cười, bình tĩnh giải thích: "Bệnh tình của tiểu Mễ đang có dấu hiệu chuyển biến tốt! Tôi không lừa anh đâu. Tuy tình trạng hôm qua có hơi nguy hiểm, nhưng kỳ tích đã xảy ra, bây giờ sức khỏe con bé rất ổn."
"Nói như vậy... có phải về sau mọi thứ sẽ ổn hơn?"
"Cũng không hẳn, căn bệnh đó giống như mối nguy hiểm luôn rình rập con bé. Tôi đề nghị nên làm phẫu thuật, hãy cắt bỏ phần đó đi." Bác sĩ La tiếp tục nói: "Bây giờ mọi người cố gắng để cho tinh thần Mễ Mị thoải mái nhất có thể, ở bên này tôi cùng các đồng nghiệp sẽ nghĩ ra phương án điều trị phù hợp. Sau đó chúng ta tiến hành ca mổ."
"Được!"
Kinh Hoằng Hiên vẫn đi theo phía sau hai người, Mễ Trung Dương cùng ba sĩ La đang thảo luận bệnh tình của Mễ Mị, họ không hề tránh né anh.
Cũng nhờ cuộc đối thoại này, anh mới hiểu rõ hết về bệnh tình của Mễ Mị. Kinh Hoằng Hiên nhíu mày lại, trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu.
Mễ Mị đã từng ngất xỉu trước mặt anh rất nhiều lần, hóa ra là vì bệnh tình của cô lại tái phát. Dạo gần đây, Mễ Mị luôn vui vẻ cười nói nên anh cũng không để ý gì nhiều. Càng không lường trước được việc, cô đang lừa anh. Cứ nghĩ đến việc có kẻ dám tìm đến gây khó dễ cho cô. Vẻ mặt của Kinh Hoằng Hiên càng trở nên lạnh lùng. Anh siết chặt bàn tay lại.
Mễ Trung Dương tiễn bác sĩ La đi trước. Ông ấy quay lại, nhìn thấy Kinh Hoằng Hiên đang đứng chờ ở phía sau.
Mễ Trung Dương ra hiệu với Kinh Hoằng Hiên, cả hai người đi cạnh nhau. Tiếng bước chân trên hành lang hòa trộn cùng với vô số âm thanh khác. Cả hai đều giữ im lặng, họ đi đến trước cửa phòng bệnh của Mễ Mị. Lúc này, Mễ Trung Dương mới lên tiếng: "Hoằng Hiên. Lần này cảm ơn cháu rất nhiều."
"Chú đừng khách sáo. Do con không thể bảo vệ được cô ấy."
"Hoằng Hiên, sức khỏe của Mị Mị con cũng biết rõ. Chú muốn biết, bây giờ trong lòng con đang nghĩ gì."
Kinh Hoằng Hiên nhướng mày, quan sát Mễ Trung Dương đứng trước mặt so với anh thì thấp hơn rất nhiều, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến khí chất trầm ổn và ánh mắt sáng như sao tỏa ra từ người ông, con người trải qua bao năm tháng của cuộc đời ấy dường như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của anh.
Kinh Hoằng Hiên bình tĩnh nói: "Cô ấy là vị hôn thê của con."
Mễ Trung Dương nở nụ cười hài lòng, ông ấy khẽ gật đầu nói: "Có lẽ mẹ con bé muốn ở bên cạnh chăm sóc con bé mấy hôm. Hai ngày hôm nay cháu vất vả nhiều rồi, cháu cứ đi về nghỉ ngơi trước đi, tối nay hẵng đến thăm Mị Mị sau."
Kinh Hoằng Hiên khẽ gật đầu, Mễ Trung Dương quay lại mở cửa phòng ra, bước vào bên trong nhìn con gái.
Cánh cửa phòng bệnh từ từ mở ra, rồi dần đóng lại, Kinh Hoằng Hiên nhìn qua khe cửa, trông thấy gương mặt tràn ngập sức sống của Mễ Mị. Đôi lông mày của anh mới từ từ giãn ra, anh thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn cô tràn ngập sức sống như vậy, khiến cho anh yên tâm hơn.
Kinh Hoằng Hiên lùi về phía sau một bước, cả người anh dựa vào bức tường sau lưng. Anh nhắm chặt mắt lại, yết hầu liên tục di chuyển, hít thở một hơi thật sâu, nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh lại.
Từ lúc nhìn thấy Mễ Mị nằm bất tỉnh trong toilet của quán bar, lại vội vàng gọi xe cứu thương đưa cô đến bệnh viện cấp cứu, sau đó thấy cô tỉnh lại và bình an vô sự. Tất cả mọi chuyện chỉ diễn ra đúng ba mươi tiếng đồng hồ, nhưng chỉ có trời mới biết những cảm xúc anh đã phải trải qua...
Đến ngay cả chính bản thân anh cũng không rõ, nhưng anh biết nửa tiếng kia, đối với anh mà nói đó là khoảng thời gian khó khăn nhất mà anh từng trải qua.
Khi anh nhìn thấy Mễ Mị nằm bất tỉnh trong toilet bên trong quán bar. Kinh Hoằng Hiên cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn ra. Vì sao lại như vậy! Rõ ràng anh đã sắp xếp mọi thứ rất hoàn hảo, thậm chí anh đã cho người đứng canh giữ bên ngoài quán bar, và không cho phép bất kỳ kẻ khả nghi vào bước vào trong quán.
Thế nhưng Mễ Mị vẫn gặp nguy hiểm! Đó là ai? Rốt cuộc kẻ đó là ai!
Mọi chuyện diễn ra nằm ngoài dự đoán, càng khiến Kinh Hoằng Hiên trở nên tức giận. Anh hận không thể đấm thủng bức tường này!
Mễ Mị hôn mê vỏn vẹn một ngày một đêm. Kinh Hoằng Hiên cảm thấy mình sắp phát điên lên. Các giả thuyết lần lượt xuất hiện trong đầu anh, anh còn liên tục hỏi bác sĩ xem liệu Mễ Mị có phải trúng độc không. Nhưng bác sĩ lại phủ nhận, nói cô chỉ đang nằm ngủ.
Họ đang đùa anh sao! Chẳng lẽ họ không có biện pháp nào để đánh thức người đang hôn mê dậy? Kinh Hoằng Hiên ngay lập tức sai người đi mời các chuyên gia nước ngoài về. Nếu ở đây không thể chữa cho cô được, anh sẽ ngay lập tức dẫn cô ra nước ngoài điều trị!
Tình hình ngày càng trở nên phức tạp, tất cả mọi người đều rất nóng ruột. Lúc này, anh nhận được điện thoại báo đã mang Kinh Hồng Phỉ đến bệnh viện.
Kinh Hồng Phỉ vẫn chưa kịp thay quần áo, vừa về nhà đã bị lôi đến bệnh viện. Trên người cô ta bây giờ vẫn còn mùi rượu.
Có hai người đàn ông áo đen đứng canh giữa trước cầu thang ở đằng sau bệnh viện.
"Anh, tại sao anh lại sai người bắt em đến đây?" Trên đường đi đến đây, Kinh Hồng Phỉ liên tục vùng vẫy gào thét, khi bị đưa đến trước mặt Kinh Hoằng Hiên, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh, cô ta lúc này mới biết sợ.
Kinh Hoằng Hiên từ lúc nhìn thấy cô ta, thì tất cả sự tức giận trong lòng anh đã dâng trào lên đỉnh điểm. Khắp người anh được bao quanh bởi luồng khí đen, vẻ mặt căng thẳng, đồng tử lạnh lẽo, hận không thể giết chết người trước mặt. Kinh Hồng Phỉ run lẩy bẩy, đôi mắt cô ta rưng rưng nước, bàn tay vội vàng nắm chặt lại, chân của cô ta mềm nhũn không thể đứng vững được.
"Rầm!"
"Á!"
Thùng rác rơi từ cao xuống, lăn mấy vòng trên cầu thang rồi đâm rầm vào bức tường. Tiếng đồ đạc rơi cùng với âm thanh chấn động mạnh khiến cho tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Kinh Hồng Phỉ hoảng sợ hét toáng lên, cô ta ngồi bệt xuống đất, giơ hai tay lên để che đầu lại, cả người co rúm. Cô ta liên tục lắc đầu.
"Đứng dậy!" Kinh Hoằng Hiên gầm lên, lạnh lùng đi đến, giọng nói tức giận truyền thẳng đến tai của cô ta. Kinh Hồng Phỉ hoảng sợ, cô ta cảm thấy có một bàn tay đang nâng cơ thể cô ta lên.
Kinh Hoằng Hiên nhấc bổng Kinh Hồng Phỉ giống như đang túm một con chó lên.
"Đứng vững!"
Cơ thể Kinh Hồng Phỉ run cầm cập, cô ta dựa sát người vào tường. Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Kinh Hoằng Hiên, cô ta hoảng sợ, nước mắt liên tục trào ra.
"Anh, em xin anh đừng có như vậy... Em rất sợ..."
"Mày còn biết sợ sao!"
Kinh Hồng Phỉ không thể nhịn được nữa, cô ta gào khóc nức nở: "Em, em đã làm sai chuyện gì... Tại sao anh lại đối xử với em như vậy... Em.." Kinh Hồng Phỉ nghẹn ngào nói.
"Kinh Hồng Phỉ, tốt nhất mày nên ngậm miệng lại. Không thì tao sai người đem mày đến đồn cảnh sát, để người ta giáo huấn mày nên người." Kinh Hoằng Hiên nghiến răng nghiến lợi nói, chất giọng lạnh lẽo thấu xương.
Kinh Hồng Phỉ hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn, trước mặt cô ta, chính là cặp mắt đen láy sắc lẹm của Kinh Hoằng Hiên, cô ta chỉ cảm thấy cơ thể mình như bị nhốt trong hầm băng. Ngay cả hơi thở của cô ta cũng bị biến thành băng.
"Thuốc mày cho Mễ Mị uống, mày lấy nó từ chỗ nào?"
"Bạn... bạn em đã cho em."
"Là ai?"
"Phùng Thịnh. Mà thứ thuốc đó, nó chỉ có tác dụng khiến cơ thể bị tê ứng, em đã uống thử, không hề có độc!" Kinh Hồng Phỉ vội vàng giải thích.
"Mày cũng biết Mễ Mị bệnh tim, mày dám đưa thuốc linh tinh cho cô ấy uống." Vẻ mặt của Kinh Hoằng Hiên rất căng thẳng, đôi mắt của anh khẽ lóe lên: "Kinh Hồng Phỉ, lá gan của mày ngày càng lớn rồi đấy. Lần sau, mày có phải định giết người luôn đúng không?"
"Mày mà cứ như vậy, sẽ chẳng ai bảo vệ được mày đâu, mày nghe rõ chưa?"
Kinh Hồng Phỉ bật khóc nức nở, cô ta thở hổn hển, gào khóc giải thích: "Em không dám, chỉ vì quá tức giận... nên em muốn trả thù cô ta một chút thôi, sau này... em không dám làm như vậy nữa..."
"Mày còn làm gì cô ấy nữa?"
"Em không hề làm gì cả! Anh, xin anh hãy tin tưởng em."
Kinh Hồng Phỉ gào khóc, nước mắt nước mũi chảy tùm lum, cô ta hoảng sợ. Kinh Hoằng Hiên thả cô ta ra, cô ta ngay lập tức trốn vào trong góc tường, ôm đầu gối bật khóc nức nở. Kinh Hoằng Hiên nhìn bộ dạng vô dụng của cô ta, anh biết dù có tra hỏi thêm cũng không tra được người đứng sau.
Anh gọi người vào mang Kinh Hồng Phỉ rời đi. Không còn Kinh Hồng Phỉ, nơi này trở nên yên tĩnh hơn hẳn.
Kinh Hoằng Hiên nhìn khung cảnh bừa bộn dưới đất, anh lôi một điếu thuốc lá ra. Ngọn lửa màu đỏ lóe lên giữa cầu thang, dưới ánh đèn từng hạt bụi li ti đang bay lượn. Khói thuốc lá bay lên, làm che phủ tầm mắt.
Mùi của khói thuốc gây kích thích vị giác. Kinh Hoằng Hiên thở ra một làn khói, làn khói trắng hòa cùng với những hạt bụi tan biến trong không khí.
Không phải Kinh Hồng Phỉ. Anh rất hiểu rõ cô em gái hèn nhát này, nó chỉ dám bắt nạt kẻ yếu. Còn Mễ Mị, chắc chắn nó không dám đụng đến.
Nhưng anh không nhận được thông tin hữu ích nào từ phía Kinh Hồng Phỉ. Có vẻ như kẻ đứng đằng sau chỉ huy hai người đàn ông kia, không lấy thông tin từ phía Kinh Hồng Phỉ. Chả lẽ bọn họ chỉ vô tình đụng mặt trong quán bar.
Hoặc những kẻ đó đã sớm theo dõi Mễ Mị.
Kinh Hoằng Hiên xoa hai huyệt thái dương.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên. Kinh Hoằng Hiên cầm máy lên nghe.
"Hoằng Hiên, đã tra ra kết quả. Hai kẻ kia, là do Lí Phỉ ra đến." Giọng nói của Lưu Khải Truyện truyền từ trong điện thoại ra.
Kinh Hoằng Hiên thở ra một làn khói, anh khẽ gật đầu.
"Ninh Tuấn Thần."