Chương 3: ''Cô tên là gì?'' Người đàn ông run rẩy hỏi
Editor: zjtya_nguyen
*
Về đến nhà, Mạnh Thành Duyệt thay váy ra. Tạ Chấp Châu tính tình cổ quái, quần áo giày đều đặt may theo kích cỡ của cô, nếu cô trả lại, anh sẽ lập tức ném đi.
Tủ quần áo đã treo vài chiếc váy đắt tiền.
Mạnh Thành Duyệt cho váy vào túi, chuẩn bị mang đi tiệm giặt khô.
"Là Duyệt Duyệt trở về sao?"
Mạnh Thành Duyệt đi vào phòng ngủ của mẹ: "Mẹ, ba còn chưa về sao?"
Từ Tuệ Chân vén chăn lên ngồi dậy, Mạnh Thành Duyệt khoác thêm áo khoác cho bà.
"Hôm nay không phải sinh nhật thiếu gia sao? Ba con đi hỗ trợ bố trí, bị bác Tạ con giữ lại ăn cơm rồi." Từ Tuệ Chân cười nhìn con gái: "Hôm nay trang điểm thật là đẹp."
"Thiếu gia làm cho." Mạnh Thành Duyệt lo lắng vết thương ở eo ba cô: "Mẹ, mẹ bảo ba đừng ra ngoài làm việc nữa, chờ con trưởng thành có thể đi làm thêm."
"Con mới vào đại học đi làm thêm làm gì? Như vậy sẽ vất vả. Con nha, phải ở bên cạnh thiếu gia cho tốt, hầu hạ thiếu gia là được"
Hầu hạ Tạ Chấp Châu, so với đi làm thêm vất vả hơn nhiều.
Nhưng Mạnh Thành Duyệt cũng rõ ràng, bất luận việc làm thêm gì đều kém so với hầu hạ Tạ Chấp Châu. Bác Tạ cho tiền tiêu vặt rất nhiều, mỗi tháng khoảng hai vạn.
"Có phải thiếu tiền không?" Từ Tuệ Chân hốc mắt đỏ lên: "Là mẹ liên lụy con."
"Tiền hết thì lại đi kiếm. Mẹ phải dưỡng bệnh cho tốt, thân thể khỏe mạnh là giúp con tiết kiệm tiền rồi."
"Được mẹ biết rồi."
Điều Từ Tuệ Chân hạnh phúc nhất, chính là năm đó nhận nuôi đứa con gái này.
Mạnh Thành Duyệt cũng giống vậy rất cảm kích hai người.
Chuyện ba mẹ cô không phải ba mẹ ruột, ba mẹ vẫn luôn giấu cô, là khi cô còn nhỏ vô tình nghe thấy từ trong miệng họ hàng.
Mọi người kể, năm đó Mạnh gia làm ăn phát đạt, mua siêu xe, có vài căn nhà, nhưng vào năm thứ hai sau khi nhận nuôi cô, ba cô bị tai nạn xe cộ.
Mấy người họ hàng đều nói, là cô khắc ba mẹ khiến nhà bị sa sút.
Khi nghe những lời nói này, trong lòng Mạnh Thành Duyệt rất khổ sở, cô trốn nhà bỏ đi, nghĩ sau khi rời xa ba mẹ sẽ không mang đến tai họa cho họ.
Nhưng ba mẹ chưa từng ghét bỏ cô, còn cùng cô giải thích, nói chuyện không liên quan đến cô, là tài xế của ba say rượu lúc lái xe gây ra việc ngoài ý muốn, vẫn như cũ coi cô như con gái ruột.
"Duyệt Duyệt" Từ Tuệ Chân dặn dò: "Mấy ngày nữa nhiệt độ sẽ giảm, phải nhớ mặc thêm quần áo. Còn nữa, sau khi khai giảng dọn đến kí túc xá, cố gắng không xung đột với mấy người Tống Mỹ Hàm, bác Tạ con với Tống lão gia có quan hệ làm ăn, chúng ta không thể làm khó Tạ gia."
"Con đã biết."
Ngày thường Mạnh Thành Duyệt ở tại biệt thự Tạ gia, cuối tuần mới về nhà, khai giảng sẽ phải cùng Tạ Chấp Châu dọn đến khu đại viện Tạ gia, chỗ đó gần trường học.
Từ Tuệ Chân nhìn ra túi trên sô pha trong phòng khách, sửng sốt, hỏi: "Quà sinh nhật cho thiếu gia, con vẫn cầm sao?"
Mạnh Thành Duyệt: "..........Không" Trời chưa sáng Tạ Chấp Châu đã gọi điện thoại giục cô đi trông xe giúp anh, cô vội vàng ra cửa, quên cầm quà sinh nhật.
"Đứa nhỏ này con." Từ Tuệ Chân cười nói: "Không sao, sáng mai đi biệt thự đưa cho thiếu gia là được."
Buổi sáng ngày hôm sau.
Rương hành lý kêu ầm ầm trên sàn nhà, Mạnh Thành Duyệt đẩy rương đến đầu cầu thang.
Dì Lâm đang muốn đi lên hỗ trợ, chỉ thấy cô gái một tay xách cái rương lên......
Cô gái này dáng người mảnh khảnh, sức lực lại rất lớn, rương hành lý to như vậy, xách trên tay cô nhìn qua không tốn sức chút nào.
Mạnh Thành Duyệt đi ra cửa, chiếc siêu xe màu lam đang chờ ở ven đường.
"Duyệt Duyệt, đưa cho tôi đi" Tài xế giúp cô bỏ rương hành lý vào cốp xe.
"Cảm ơn chú Vương."
Cửa sổ ghế sau mở xuống, Tạ Chấp Châu mặc sơ mi trắng, có thể là chưa tỉnh ngủ, tiểu bá vương hiếm khi duy trì được trạng thái yên lặng. Ánh nắng mặt trời sáng sớm dọi trên mặt anh, phủ lên lông mi dài một tầng ánh vàng.
Trong đầu Mạnh Thành Duyệt đột nhiên nảy ra câu nói "Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song"*.
*Đây vốn là một câu trong bài "Khởi liệu uyên ương bổng" (岂料鸳鸯棒), là một bài thơ cổ khuyết danh, ý chỉ quân tử thanh tao như ngọc sáng, trên đời khó gặp người thứ hai.
Nhưng với điều kiện là, vị công tử này không mở miệng.
"Nửa ngày vẫn chưa ra, chờ tôi mang kiệu tám người khiêng vào đón cô?"
Trạng thái tĩnh chuyển sang trạng thái động, hình tượng thiếu niên đẹp bị hủy.
Mạnh Thành Duyệt mím môi ngồi vào ghế phụ.
Chú Vương đợi cô thắt dây an toàn xong, mới khởi động xe, cười cười, cố tình làm dịu không khí: "Ở thời ngày xưa tam thư lục lễ, kiệu tám người khiêng đó là cưới vợ."
"Cưới cô ấy?" Tạ Chấp Châu cười nhạo một tiếng, nhìn chằm chằm sườn mặt không có biểu cảm gì của cô gái, muốn có bao nhiêu ghét bỏ liền có bấy nhiêu: "Khuôn mặt xấu xí này, cưới về nhà xua đuổi tà ma sao?"
Mạnh Thành Duyệt dừng tay đang kéo khóa ba lô lại.
Quà sinh nhật không đưa cũng thế.
Lúc này, tiểu bá vương ở ghế sau đột nhiên cúi người, thò đầu lên, ngón tay nắm chặt mặt cô, giống như tên cướp: "Cất cái gì?"
Mạnh Thành Duyệt: "Không có gì."
Tạ Chấp Châu hừ nhẹ một tiếng: "Mạnh Thành Duyệt, cô muốn trộm quà sinh nhật của tôi?"
"........."
Biết là quà còn hỏi.
"Không nói lời nào là không phản đối?"
Mạnh Thành Duyệt mím môi thờ ơ.
"Làm sao, tối qua cô chuẩn bị nước sôi để ném người say rượu tay trói gà không chặt là tôi vào, cố gắng giả vờ không có việc gì xảy ra à?"
Tay trói gà không chặt, anh còn có thể nói ra thuần thục như vậy?
Mạnh Thành Duyệt biết không trả lời thì tiểu bá vương sẽ tức giận: "Thiếu gia, tôi không cố ý." Cô xin lỗi không hề có thành ý.
"Nể mặt dì tôi tha cho cô." Tạ Chấp Châu duỗi tay: "Đưa tôi."
Mạnh Thành Duyệt đưa quà sinh nhật cho anh.
Tạ Chấp Châu mở túi ra: "Khăn quàng cổ à."
Có lẽ bởi vì mẹ anh mất sớm, nên món quà tình cảm này hiếm có đối với anh, biểu tình Tạ Chấp Châu nhìn qua rất hài lòng.
"Tay nghề của dì thực sự rất tốt." Anh khen.
Mạnh Thành Duyệt: "Tôi cũng đan một chút." Nói xong, cô ý thức được lời này có ý tranh công, lại nói thêm: "Sợ mẹ tôi mệt, hỗ trợ đan một đoạn."
Tạ Chấp Châu "Ồ", đem khăn quàng cổ cất đi.
"Khó trách có một đoạn xấu như vậy."
".........."
Rõ ràng như vậy sao?
*
Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc.
Đi đại học báo danh, trời còn chưa sáng, Mạnh Thành Duyệt liền dời giường bắt đầu thu dọn đồ.
Đại viện không thể so sánh với biệt thự, cách âm không tốt, sáng sớm Tạ Chấp Châu đã bị cô đánh thức, hận không thể bóp chết cô.
"Mạnh Thành Duyệt, cô cút lại đây cho tôi!"
Từ nhỏ Mạnh Thành Duyệt sống ở chỗ này, lên cấp ba mới dọn đến khu biệt thự, hiện tại lại về lại chỗ quen thuộc, nghe thấy âm thanh tức muốn hộc máu của tiểu bá vương, thế nhưng cảm thấy rất hợp với cảnh tượng này, như là trở lại tuổi thơ khi còn nhỏ.
Đứng trước cửa, theo bản năng nói: "Tạ Chấp Châu, dậy đi!"
Tạ Chấp Châu: "........"
"Dậy đi, Tạ __"
"Câm miệng!" Tiểu bá vương sợ nhất là nghe thấy cô lập lại mấy chữ này, không thể không thỏa hiệp: "Tổ tông, tôi gọi cô là tổ tông được không? Cô cho tôi ngủ một lát."
Từ nhỏ đến lớn, Tạ Chấp Châu gọi cô là "tổ tông" mấy trăm lần, cô đã không còn cảm giác đại nghịch bất đạo như lúc ban đầu, quen rồi.
Mạnh Thành Duyệt dừng một chút: "Chúng ta hôm nay phải đến trường báo danh."
Cửa phòng mở ra, mặt mày Tạ Chấp Châu ủ rũ, sợi tóc mềm, thân hình cao lớn phủ lên cô, bóp mặt cô uy hiếp: "Từ giờ trở đi, không được phát ra bất cứ âm thanh gì! Nếu không tôi cắn miệng cô."
Anh xoay người, leo lên giường, lại ngủ tiếp.
"........"
Tối hôm qua tám phần lại thức đêm.
Giữa trưa muốn đưa anh về nhà cùng bác Tạ ăn cơm, cần ra cửa trước 10 giờ. Mạnh Thành Duyệt không có cách, đành phải đi lối tắt dỗ anh: "Thiếu gia, anh ngoan, dậy đi."
Tạ Chấp Châu đen mặt: "Mạnh Thành Duyệt, cô dỗ trẻ con ba tuổi à?"
"Mẹ tôi chính là kêu anh rời giường như vậy." Khi còn nhỏ anh mỗi lần thức dậy đều như vậy.
Mạnh Thành Duyệt cũng không nghĩ tới, chiêu này thật đúng là có tác dụng, Tạ Chấp Châu nghe xong liền đứng dậy.
*
Xe đi ra khỏi ngõ nhỏ, chỗ ngoặt, đột nhiên giữa đường có bóng người xuất hiện, chú Vương sợ tới mức dưới chân đạp phanh gấp.
"Anh Châu! Cho tôi đi nhờ với!" Trần Minh Huyễn ở bên ngoài dùng sức vẫy tay.
Chú Vương nhận ra, nhị thiếu gia Trần gia thường xuyên đi nhờ xe, vì thế tấp vào lề dừng xe.
"Cảm ơn chú Vương!" Trần Minh Huyễn sau khi lên xe, dớn người đến chỗ tựa lưng ghế trước, nhếch miệng xum xoe: "Duyệt Duyệt, em ăn sáng chưa? Chỗ anh có bánh bao, ăn không?"
Đúng lúc Mạnh Thành Duyệt chưa ăn, khách sáo hỏi một câu: "Là nhân gì?"
"Em thích ăn gì?"
"Thịt."
Trần Minh Huyễn như ảo thuật biến ra một cái bánh bao thịt: "Anh hiểu em mà? Cầm đi!"
"Cảm ơn anh Minh Huyễn."
Tạ Chấp Châu bất mãn nói: "Trần nhị cẩu, nhà cậu không có xe sao?"
Trần Minh Huyễn nhìn Mạnh Thành Duyệt nói: "Trong xe nhà tôi không có Duyệt Duyệt, anh đem Duyệt Duyệt cho tôi mượn, tôi đảm bảo không đi nhờ xe anh."
Tạ Chấp Châu: "Không cho mượn, cút."
Sau đó Trần Minh Huyễn thực sự bị đuổi xuống xe.
Mạnh Thành Duyệt ăn xong bánh bao, lấy bình nước ấm từ trong túi ra.
Tạ Chấp Châu móc tay về phía cô, cô thuận theo mà dựa qua.
"Mạnh Thành Duyệt" Ngữ điệu thiếu niên u ám: "Cô có phải coi trọng Trần nhị cẩu hay không?"
Lòng Mạnh Thành Duyệt tràn đầy nghi hoặc, ngước mắt: "Thiếu gia hỏi như vậy làm gì?"
"Không làm sao." Tạ Chấp Châu nhích lại gần, rũ mắt nhìn chằm chằm cô, ánh mắt dò xét: "Nếu coi trọng thật thì nói với tôi, tôi sẽ mai mối cho hai người."
"Ồ" Không nghĩ tới vị đại thiếu gia còn có sở thích làm bà mối.
"Cô ồ cái gì, rốt cuộc có xem trọng không?"
"Không dám xem trọng." Trong đại viện cái thiếu gia, cô không dám mơ ước một ai.
"Đúng vậy." thanh âm Tạ Chấp Châu lười biếng: "Bộ dạng như Trần nhị cẩu, nếu cô thật coi trọng hắn, tôi còn phải thay cô lo lắng cho hạnh phúc tương lai."
"Lo lắng cho hạnh phúc tương lai của tôi?" Tính tình anh tệ đến bản thân còn không lo nổi.
"Nhưng không sao, hắn nhát gan, không chừng ngày nào đó bị người ta dọa sợ hãi mà vứt bỏ vợ mình."
.........Không đến mức.
Trần Minh Huyễn gia thế tốt, ngoại hình tốt, tính cách cũng hiền hòa, anh nào có khổ sở như vậy.
"Ngày thường anh không phải quan hệ khá tốt với anh Minh Huyễn sao? Làm sau lại nói bậy sau lưng anh ấy."
Tạ Chấp Châu nghẹn xuống, anh đen mặt kêu dừng xe: "Đến rồi, xuống xe."
Mạnh Thành Duyệt nhìn khoảng cách đến cổng trường còn khoảng 100 mét, còn chưa hoàn toàn đến.
Cô hoài nghi Tạ Chấp Châu muốn cô xuống xe trước, là sợ bị đám nữ sinh ái mộ anh hiểu lầm.
Quả nhiên, anh vừa xuống xe, lập tức có một đám nữ sinh vây xem.
Mạnh Thành Duyệt thở dài.
*
Thiếu gia nhà giàu mỗi ngày ngồi siêu xe đi học, vẫn là người có tiền, hơn nữa khuôn mặt Tạ Chấp Châu yêu nghiệt trêu chọc đào hoa, khải giảng chưa được mấy ngày liền thành công nhận danh hiệu giáo thảo.
Mạnh Thành Duyệt học cùng chuyên ngành với anh, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh bị các nữ sinh nhiệt tình xinh đẹp như hoa vây xem, một đàn bướm nhỏ đuổi theo anh từ phòng học đến thư viện.
Tạ Chấp Châu tựa hồ còn rất hưởng thụ, mỗi khi nữ sinh hỏi xin Wechat của anh, khóe miệng anh nhếch lên một vòng cung, một bên ra vẻ cao ngạo lạnh lùng từ chối người ta, một bên nhìn cô cười đắc ý.
Mạnh Thành Duyệt cảm thấy cạn lời, cô lại không phải tình địch anh, cũng không biết khoe khoang làm gì.
Đi từ thư viện ra, lọn tóc đuôi ngựa bị nắm, trên đỉnh đầu thiếu niên cười nhạt: "Mạnh Thành Duyệt, cô là không dám quản tôi sao?"
Tự do yêu đương, hơn nữa bác Tạ chưa nói muốn xen vào không có anh yêu đương.
"Chuyện này không cần xen vào." Mạnh Thành Duyệt ôm sách vở tiếp tục đi về phía trước.
"Cái gì không cần phải xen vào?" Tạ Chấp Châu duỗi đôi chân dài, đuổi theo chắn trước mặt cô, cụp mắt nhếch môi: "Lúc Tống Mỹ Hàm câu dẫn tôi, cô không phải quản rất nghiêm túc sao."
Điều đó là khác.
Mạnh Thành Duyệt ngẩng đầu, dựa vào tình hình thực tế nói: "Khi đó anh còn chưa thành niên, không thể -----" cô không nói hết.
Tạ Chấp Châu nổi lên hứng thú, đuôi mắt xếch lên, mắt đen nhiễm ý cười: "Không thể cái gì?"
"Không thể, làm chuyện của người lớn." Đêm đó Tống Mỹ Hàm mặc váy như không mặc, cô ta đương nhiên không được đi vào.
Tạ Chấp Châu "Ồ", liếc nhìn ngữ điệu lơ đãng: "Mạnh Thành Duyệt, cô biết vì sao Tống Mỹ Hàm ghét cô không?"
Mạnh Thành Duyệt nghiêm túc nghĩ, đáp: "Bởi vì người xấu ghét người tốt."
Tạ Chấp Châu: "........."
"Được rồi, cô thật đúng là người tốt. Tự mình đi nhờ xe về đi." Anh đột nhiên đen mặt, vẻ mặt hung dữ.
Trước đây đều ngồi xe đến trường, Mạnh Thành Duyệt đối với lộ tuyến tàu điện ngầm không biết rõ, ấn mở bản đồ tìm quanh một vòng, đi theo mũi tên chỉ đường.
Mũi chân đá phải ghế tựa trước mặt, Mạnh Thành Duyệt vội vàng ngẩng đầu xin lỗi: "Thật xin lỗi." Đối diện với một đôi mắt không có độ ấm, cô kinh hãi.
Một lúc cô mới nhận ra, cô đá phải một chiếc xe lăn.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn có vẻ ngoài lạnh lùng, tây trang chỉnh tề, khí chất nho nhã, ánh mắt từ lúc nhìn thấy cô chuyển từ đạm bạc sang khiếp sợ, như thể bị chấn động bởi điều gì đó, cả người cứng đờ, không tương xứng với khí chất lạnh nhạt trên người anh ta.
"Cô tên là gì?" Người đàn ông run rẩy hỏi.
Mạnh Thành Duyệt sửng sốt: "Mạnh Thành Duyệt."
Giây tiếp theo, bánh xe trượt, chuẩn bị trượt xuống đường, Mạnh Thành Duyệt tay nhanh mắt lẹ, thoắt một cái đã nắm được tay cầm.
Ô tô trên đường phóng nhanh qua, xe lăn chút nữa đã bị đâm bay, người đàn ông lại không chút phản ứng, ánh mắt vẫn nhìn mặt cô không dời.
"Mạnh?"
Tác giả có lời muốn nói: Tới tới, manh mối quan trọng anh mang theo xe lăn mà tới!
Editor: mấy cái xưng hô để tạm vậy nhé có gì tui beta lại sau nha các bảo bối~ ủng hộ tui bằng cmt đi nào!!
*
Về đến nhà, Mạnh Thành Duyệt thay váy ra. Tạ Chấp Châu tính tình cổ quái, quần áo giày đều đặt may theo kích cỡ của cô, nếu cô trả lại, anh sẽ lập tức ném đi.
Tủ quần áo đã treo vài chiếc váy đắt tiền.
Mạnh Thành Duyệt cho váy vào túi, chuẩn bị mang đi tiệm giặt khô.
"Là Duyệt Duyệt trở về sao?"
Mạnh Thành Duyệt đi vào phòng ngủ của mẹ: "Mẹ, ba còn chưa về sao?"
Từ Tuệ Chân vén chăn lên ngồi dậy, Mạnh Thành Duyệt khoác thêm áo khoác cho bà.
"Hôm nay không phải sinh nhật thiếu gia sao? Ba con đi hỗ trợ bố trí, bị bác Tạ con giữ lại ăn cơm rồi." Từ Tuệ Chân cười nhìn con gái: "Hôm nay trang điểm thật là đẹp."
"Thiếu gia làm cho." Mạnh Thành Duyệt lo lắng vết thương ở eo ba cô: "Mẹ, mẹ bảo ba đừng ra ngoài làm việc nữa, chờ con trưởng thành có thể đi làm thêm."
"Con mới vào đại học đi làm thêm làm gì? Như vậy sẽ vất vả. Con nha, phải ở bên cạnh thiếu gia cho tốt, hầu hạ thiếu gia là được"
Hầu hạ Tạ Chấp Châu, so với đi làm thêm vất vả hơn nhiều.
Nhưng Mạnh Thành Duyệt cũng rõ ràng, bất luận việc làm thêm gì đều kém so với hầu hạ Tạ Chấp Châu. Bác Tạ cho tiền tiêu vặt rất nhiều, mỗi tháng khoảng hai vạn.
"Có phải thiếu tiền không?" Từ Tuệ Chân hốc mắt đỏ lên: "Là mẹ liên lụy con."
"Tiền hết thì lại đi kiếm. Mẹ phải dưỡng bệnh cho tốt, thân thể khỏe mạnh là giúp con tiết kiệm tiền rồi."
"Được mẹ biết rồi."
Điều Từ Tuệ Chân hạnh phúc nhất, chính là năm đó nhận nuôi đứa con gái này.
Mạnh Thành Duyệt cũng giống vậy rất cảm kích hai người.
Chuyện ba mẹ cô không phải ba mẹ ruột, ba mẹ vẫn luôn giấu cô, là khi cô còn nhỏ vô tình nghe thấy từ trong miệng họ hàng.
Mọi người kể, năm đó Mạnh gia làm ăn phát đạt, mua siêu xe, có vài căn nhà, nhưng vào năm thứ hai sau khi nhận nuôi cô, ba cô bị tai nạn xe cộ.
Mấy người họ hàng đều nói, là cô khắc ba mẹ khiến nhà bị sa sút.
Khi nghe những lời nói này, trong lòng Mạnh Thành Duyệt rất khổ sở, cô trốn nhà bỏ đi, nghĩ sau khi rời xa ba mẹ sẽ không mang đến tai họa cho họ.
Nhưng ba mẹ chưa từng ghét bỏ cô, còn cùng cô giải thích, nói chuyện không liên quan đến cô, là tài xế của ba say rượu lúc lái xe gây ra việc ngoài ý muốn, vẫn như cũ coi cô như con gái ruột.
"Duyệt Duyệt" Từ Tuệ Chân dặn dò: "Mấy ngày nữa nhiệt độ sẽ giảm, phải nhớ mặc thêm quần áo. Còn nữa, sau khi khai giảng dọn đến kí túc xá, cố gắng không xung đột với mấy người Tống Mỹ Hàm, bác Tạ con với Tống lão gia có quan hệ làm ăn, chúng ta không thể làm khó Tạ gia."
"Con đã biết."
Ngày thường Mạnh Thành Duyệt ở tại biệt thự Tạ gia, cuối tuần mới về nhà, khai giảng sẽ phải cùng Tạ Chấp Châu dọn đến khu đại viện Tạ gia, chỗ đó gần trường học.
Từ Tuệ Chân nhìn ra túi trên sô pha trong phòng khách, sửng sốt, hỏi: "Quà sinh nhật cho thiếu gia, con vẫn cầm sao?"
Mạnh Thành Duyệt: "..........Không" Trời chưa sáng Tạ Chấp Châu đã gọi điện thoại giục cô đi trông xe giúp anh, cô vội vàng ra cửa, quên cầm quà sinh nhật.
"Đứa nhỏ này con." Từ Tuệ Chân cười nói: "Không sao, sáng mai đi biệt thự đưa cho thiếu gia là được."
Buổi sáng ngày hôm sau.
Rương hành lý kêu ầm ầm trên sàn nhà, Mạnh Thành Duyệt đẩy rương đến đầu cầu thang.
Dì Lâm đang muốn đi lên hỗ trợ, chỉ thấy cô gái một tay xách cái rương lên......
Cô gái này dáng người mảnh khảnh, sức lực lại rất lớn, rương hành lý to như vậy, xách trên tay cô nhìn qua không tốn sức chút nào.
Mạnh Thành Duyệt đi ra cửa, chiếc siêu xe màu lam đang chờ ở ven đường.
"Duyệt Duyệt, đưa cho tôi đi" Tài xế giúp cô bỏ rương hành lý vào cốp xe.
"Cảm ơn chú Vương."
Cửa sổ ghế sau mở xuống, Tạ Chấp Châu mặc sơ mi trắng, có thể là chưa tỉnh ngủ, tiểu bá vương hiếm khi duy trì được trạng thái yên lặng. Ánh nắng mặt trời sáng sớm dọi trên mặt anh, phủ lên lông mi dài một tầng ánh vàng.
Trong đầu Mạnh Thành Duyệt đột nhiên nảy ra câu nói "Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song"*.
*Đây vốn là một câu trong bài "Khởi liệu uyên ương bổng" (岂料鸳鸯棒), là một bài thơ cổ khuyết danh, ý chỉ quân tử thanh tao như ngọc sáng, trên đời khó gặp người thứ hai.
Nhưng với điều kiện là, vị công tử này không mở miệng.
"Nửa ngày vẫn chưa ra, chờ tôi mang kiệu tám người khiêng vào đón cô?"
Trạng thái tĩnh chuyển sang trạng thái động, hình tượng thiếu niên đẹp bị hủy.
Mạnh Thành Duyệt mím môi ngồi vào ghế phụ.
Chú Vương đợi cô thắt dây an toàn xong, mới khởi động xe, cười cười, cố tình làm dịu không khí: "Ở thời ngày xưa tam thư lục lễ, kiệu tám người khiêng đó là cưới vợ."
"Cưới cô ấy?" Tạ Chấp Châu cười nhạo một tiếng, nhìn chằm chằm sườn mặt không có biểu cảm gì của cô gái, muốn có bao nhiêu ghét bỏ liền có bấy nhiêu: "Khuôn mặt xấu xí này, cưới về nhà xua đuổi tà ma sao?"
Mạnh Thành Duyệt dừng tay đang kéo khóa ba lô lại.
Quà sinh nhật không đưa cũng thế.
Lúc này, tiểu bá vương ở ghế sau đột nhiên cúi người, thò đầu lên, ngón tay nắm chặt mặt cô, giống như tên cướp: "Cất cái gì?"
Mạnh Thành Duyệt: "Không có gì."
Tạ Chấp Châu hừ nhẹ một tiếng: "Mạnh Thành Duyệt, cô muốn trộm quà sinh nhật của tôi?"
"........."
Biết là quà còn hỏi.
"Không nói lời nào là không phản đối?"
Mạnh Thành Duyệt mím môi thờ ơ.
"Làm sao, tối qua cô chuẩn bị nước sôi để ném người say rượu tay trói gà không chặt là tôi vào, cố gắng giả vờ không có việc gì xảy ra à?"
Tay trói gà không chặt, anh còn có thể nói ra thuần thục như vậy?
Mạnh Thành Duyệt biết không trả lời thì tiểu bá vương sẽ tức giận: "Thiếu gia, tôi không cố ý." Cô xin lỗi không hề có thành ý.
"Nể mặt dì tôi tha cho cô." Tạ Chấp Châu duỗi tay: "Đưa tôi."
Mạnh Thành Duyệt đưa quà sinh nhật cho anh.
Tạ Chấp Châu mở túi ra: "Khăn quàng cổ à."
Có lẽ bởi vì mẹ anh mất sớm, nên món quà tình cảm này hiếm có đối với anh, biểu tình Tạ Chấp Châu nhìn qua rất hài lòng.
"Tay nghề của dì thực sự rất tốt." Anh khen.
Mạnh Thành Duyệt: "Tôi cũng đan một chút." Nói xong, cô ý thức được lời này có ý tranh công, lại nói thêm: "Sợ mẹ tôi mệt, hỗ trợ đan một đoạn."
Tạ Chấp Châu "Ồ", đem khăn quàng cổ cất đi.
"Khó trách có một đoạn xấu như vậy."
".........."
Rõ ràng như vậy sao?
*
Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc.
Đi đại học báo danh, trời còn chưa sáng, Mạnh Thành Duyệt liền dời giường bắt đầu thu dọn đồ.
Đại viện không thể so sánh với biệt thự, cách âm không tốt, sáng sớm Tạ Chấp Châu đã bị cô đánh thức, hận không thể bóp chết cô.
"Mạnh Thành Duyệt, cô cút lại đây cho tôi!"
Từ nhỏ Mạnh Thành Duyệt sống ở chỗ này, lên cấp ba mới dọn đến khu biệt thự, hiện tại lại về lại chỗ quen thuộc, nghe thấy âm thanh tức muốn hộc máu của tiểu bá vương, thế nhưng cảm thấy rất hợp với cảnh tượng này, như là trở lại tuổi thơ khi còn nhỏ.
Đứng trước cửa, theo bản năng nói: "Tạ Chấp Châu, dậy đi!"
Tạ Chấp Châu: "........"
"Dậy đi, Tạ __"
"Câm miệng!" Tiểu bá vương sợ nhất là nghe thấy cô lập lại mấy chữ này, không thể không thỏa hiệp: "Tổ tông, tôi gọi cô là tổ tông được không? Cô cho tôi ngủ một lát."
Từ nhỏ đến lớn, Tạ Chấp Châu gọi cô là "tổ tông" mấy trăm lần, cô đã không còn cảm giác đại nghịch bất đạo như lúc ban đầu, quen rồi.
Mạnh Thành Duyệt dừng một chút: "Chúng ta hôm nay phải đến trường báo danh."
Cửa phòng mở ra, mặt mày Tạ Chấp Châu ủ rũ, sợi tóc mềm, thân hình cao lớn phủ lên cô, bóp mặt cô uy hiếp: "Từ giờ trở đi, không được phát ra bất cứ âm thanh gì! Nếu không tôi cắn miệng cô."
Anh xoay người, leo lên giường, lại ngủ tiếp.
"........"
Tối hôm qua tám phần lại thức đêm.
Giữa trưa muốn đưa anh về nhà cùng bác Tạ ăn cơm, cần ra cửa trước 10 giờ. Mạnh Thành Duyệt không có cách, đành phải đi lối tắt dỗ anh: "Thiếu gia, anh ngoan, dậy đi."
Tạ Chấp Châu đen mặt: "Mạnh Thành Duyệt, cô dỗ trẻ con ba tuổi à?"
"Mẹ tôi chính là kêu anh rời giường như vậy." Khi còn nhỏ anh mỗi lần thức dậy đều như vậy.
Mạnh Thành Duyệt cũng không nghĩ tới, chiêu này thật đúng là có tác dụng, Tạ Chấp Châu nghe xong liền đứng dậy.
*
Xe đi ra khỏi ngõ nhỏ, chỗ ngoặt, đột nhiên giữa đường có bóng người xuất hiện, chú Vương sợ tới mức dưới chân đạp phanh gấp.
"Anh Châu! Cho tôi đi nhờ với!" Trần Minh Huyễn ở bên ngoài dùng sức vẫy tay.
Chú Vương nhận ra, nhị thiếu gia Trần gia thường xuyên đi nhờ xe, vì thế tấp vào lề dừng xe.
"Cảm ơn chú Vương!" Trần Minh Huyễn sau khi lên xe, dớn người đến chỗ tựa lưng ghế trước, nhếch miệng xum xoe: "Duyệt Duyệt, em ăn sáng chưa? Chỗ anh có bánh bao, ăn không?"
Đúng lúc Mạnh Thành Duyệt chưa ăn, khách sáo hỏi một câu: "Là nhân gì?"
"Em thích ăn gì?"
"Thịt."
Trần Minh Huyễn như ảo thuật biến ra một cái bánh bao thịt: "Anh hiểu em mà? Cầm đi!"
"Cảm ơn anh Minh Huyễn."
Tạ Chấp Châu bất mãn nói: "Trần nhị cẩu, nhà cậu không có xe sao?"
Trần Minh Huyễn nhìn Mạnh Thành Duyệt nói: "Trong xe nhà tôi không có Duyệt Duyệt, anh đem Duyệt Duyệt cho tôi mượn, tôi đảm bảo không đi nhờ xe anh."
Tạ Chấp Châu: "Không cho mượn, cút."
Sau đó Trần Minh Huyễn thực sự bị đuổi xuống xe.
Mạnh Thành Duyệt ăn xong bánh bao, lấy bình nước ấm từ trong túi ra.
Tạ Chấp Châu móc tay về phía cô, cô thuận theo mà dựa qua.
"Mạnh Thành Duyệt" Ngữ điệu thiếu niên u ám: "Cô có phải coi trọng Trần nhị cẩu hay không?"
Lòng Mạnh Thành Duyệt tràn đầy nghi hoặc, ngước mắt: "Thiếu gia hỏi như vậy làm gì?"
"Không làm sao." Tạ Chấp Châu nhích lại gần, rũ mắt nhìn chằm chằm cô, ánh mắt dò xét: "Nếu coi trọng thật thì nói với tôi, tôi sẽ mai mối cho hai người."
"Ồ" Không nghĩ tới vị đại thiếu gia còn có sở thích làm bà mối.
"Cô ồ cái gì, rốt cuộc có xem trọng không?"
"Không dám xem trọng." Trong đại viện cái thiếu gia, cô không dám mơ ước một ai.
"Đúng vậy." thanh âm Tạ Chấp Châu lười biếng: "Bộ dạng như Trần nhị cẩu, nếu cô thật coi trọng hắn, tôi còn phải thay cô lo lắng cho hạnh phúc tương lai."
"Lo lắng cho hạnh phúc tương lai của tôi?" Tính tình anh tệ đến bản thân còn không lo nổi.
"Nhưng không sao, hắn nhát gan, không chừng ngày nào đó bị người ta dọa sợ hãi mà vứt bỏ vợ mình."
.........Không đến mức.
Trần Minh Huyễn gia thế tốt, ngoại hình tốt, tính cách cũng hiền hòa, anh nào có khổ sở như vậy.
"Ngày thường anh không phải quan hệ khá tốt với anh Minh Huyễn sao? Làm sau lại nói bậy sau lưng anh ấy."
Tạ Chấp Châu nghẹn xuống, anh đen mặt kêu dừng xe: "Đến rồi, xuống xe."
Mạnh Thành Duyệt nhìn khoảng cách đến cổng trường còn khoảng 100 mét, còn chưa hoàn toàn đến.
Cô hoài nghi Tạ Chấp Châu muốn cô xuống xe trước, là sợ bị đám nữ sinh ái mộ anh hiểu lầm.
Quả nhiên, anh vừa xuống xe, lập tức có một đám nữ sinh vây xem.
Mạnh Thành Duyệt thở dài.
*
Thiếu gia nhà giàu mỗi ngày ngồi siêu xe đi học, vẫn là người có tiền, hơn nữa khuôn mặt Tạ Chấp Châu yêu nghiệt trêu chọc đào hoa, khải giảng chưa được mấy ngày liền thành công nhận danh hiệu giáo thảo.
Mạnh Thành Duyệt học cùng chuyên ngành với anh, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh bị các nữ sinh nhiệt tình xinh đẹp như hoa vây xem, một đàn bướm nhỏ đuổi theo anh từ phòng học đến thư viện.
Tạ Chấp Châu tựa hồ còn rất hưởng thụ, mỗi khi nữ sinh hỏi xin Wechat của anh, khóe miệng anh nhếch lên một vòng cung, một bên ra vẻ cao ngạo lạnh lùng từ chối người ta, một bên nhìn cô cười đắc ý.
Mạnh Thành Duyệt cảm thấy cạn lời, cô lại không phải tình địch anh, cũng không biết khoe khoang làm gì.
Đi từ thư viện ra, lọn tóc đuôi ngựa bị nắm, trên đỉnh đầu thiếu niên cười nhạt: "Mạnh Thành Duyệt, cô là không dám quản tôi sao?"
Tự do yêu đương, hơn nữa bác Tạ chưa nói muốn xen vào không có anh yêu đương.
"Chuyện này không cần xen vào." Mạnh Thành Duyệt ôm sách vở tiếp tục đi về phía trước.
"Cái gì không cần phải xen vào?" Tạ Chấp Châu duỗi đôi chân dài, đuổi theo chắn trước mặt cô, cụp mắt nhếch môi: "Lúc Tống Mỹ Hàm câu dẫn tôi, cô không phải quản rất nghiêm túc sao."
Điều đó là khác.
Mạnh Thành Duyệt ngẩng đầu, dựa vào tình hình thực tế nói: "Khi đó anh còn chưa thành niên, không thể -----" cô không nói hết.
Tạ Chấp Châu nổi lên hứng thú, đuôi mắt xếch lên, mắt đen nhiễm ý cười: "Không thể cái gì?"
"Không thể, làm chuyện của người lớn." Đêm đó Tống Mỹ Hàm mặc váy như không mặc, cô ta đương nhiên không được đi vào.
Tạ Chấp Châu "Ồ", liếc nhìn ngữ điệu lơ đãng: "Mạnh Thành Duyệt, cô biết vì sao Tống Mỹ Hàm ghét cô không?"
Mạnh Thành Duyệt nghiêm túc nghĩ, đáp: "Bởi vì người xấu ghét người tốt."
Tạ Chấp Châu: "........."
"Được rồi, cô thật đúng là người tốt. Tự mình đi nhờ xe về đi." Anh đột nhiên đen mặt, vẻ mặt hung dữ.
Trước đây đều ngồi xe đến trường, Mạnh Thành Duyệt đối với lộ tuyến tàu điện ngầm không biết rõ, ấn mở bản đồ tìm quanh một vòng, đi theo mũi tên chỉ đường.
Mũi chân đá phải ghế tựa trước mặt, Mạnh Thành Duyệt vội vàng ngẩng đầu xin lỗi: "Thật xin lỗi." Đối diện với một đôi mắt không có độ ấm, cô kinh hãi.
Một lúc cô mới nhận ra, cô đá phải một chiếc xe lăn.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn có vẻ ngoài lạnh lùng, tây trang chỉnh tề, khí chất nho nhã, ánh mắt từ lúc nhìn thấy cô chuyển từ đạm bạc sang khiếp sợ, như thể bị chấn động bởi điều gì đó, cả người cứng đờ, không tương xứng với khí chất lạnh nhạt trên người anh ta.
"Cô tên là gì?" Người đàn ông run rẩy hỏi.
Mạnh Thành Duyệt sửng sốt: "Mạnh Thành Duyệt."
Giây tiếp theo, bánh xe trượt, chuẩn bị trượt xuống đường, Mạnh Thành Duyệt tay nhanh mắt lẹ, thoắt một cái đã nắm được tay cầm.
Ô tô trên đường phóng nhanh qua, xe lăn chút nữa đã bị đâm bay, người đàn ông lại không chút phản ứng, ánh mắt vẫn nhìn mặt cô không dời.
"Mạnh?"
Tác giả có lời muốn nói: Tới tới, manh mối quan trọng anh mang theo xe lăn mà tới!
Editor: mấy cái xưng hô để tạm vậy nhé có gì tui beta lại sau nha các bảo bối~ ủng hộ tui bằng cmt đi nào!!