Chương 52: Không Ai So Được Với Cô Ấy
Cô ta lúc này mặt mày gượng gạo nói: "Nói chuyện một chút được không?"..........Khinh Nhi bình tĩnh nhìn Lục Mỹ, cô gái này trong ba năm qua đúng là thay đổi không ít. Ngoại hình vẫn kiều diễm, xinh đẹp như xưa, nhưng tính cách và cảm giác mang đến cho người khác đã hoàn toàn thay đổi. Nếu lúc trước khi đối diện với Lục Mỹ cô chỉ cảm thấy khó chịu, bức bối thì giờ đây cô lại thấy cô ta đã có nét hòa nhã, dịu dàng hơn rất nhiều.Khinh Nhi nhìn chăm chú bàn tay mình đang bị nắm chặt bởi Lục Mỹ, mặt mày lộ ra nét hờ hững, lạnh nhạt: "Tôi và cô có gì để nói sao? Chúng ta cũng đâu thân thiết đến vậy."Cô ta mím môi, ráng kiềm chế lại cảm xúc khó chịu, gượng đáp: "Chuyện lúc trước là tôi không phải, thái độ của tôi lúc đó mang không ít ác ý với cô, là tôi sai, tôi xin lỗi.""Nhưng cô có thể bớt chút thời gian nói chuyện với tôi được không?"Khinh Nhi không quan tâm, liếc thấy xung quanh có rất nhiều người qua lại nhìn về hướng này, nên không muốn gây sự chú ý: "Tôi bận rồi, cô tới đây kiếm ai thì nên tới gặp người đó đi, tôi với cô có chuyện gì để nói đâu."Nói rồi cô kéo tay mình lại nhanh chân muốn đi về phía cửa lớn. Lục Mỹ như đang bối rối, không thể kiềm chế được liền nhanh chóng nói lớn, giọng nói mất đi tính kiên nhẫn: "Cô đứng lại đó, chúng ta nói rõ về chuyện của anh Dương đi!"Lúc này đang vào giờ tan tầm, đại sảnh xung quanh không ít người qua lại, giọng nói của Lục Mỹ rất lớn, nghe ra như vô cùng bức xúc, gấp gáp. Lại thêm quan hệ giữa cô ta và ông chủ lớn không ai lại không biết, nên vừa nghe thấy chữ Dương từ miệng cô ta ra, thì lập tức ai cũng nghe hiểu Lục Mỹ đang nhắc về người nào.Nhưng điều quan trọng là họ lại thấy Khinh Nhi có dính dáng tới chuyện này, họ trước giờ không hề biết giữa cô và anh có quan hệ gì, cô được nhận vào bằng cách nào đương nhiên nhân viên công ty biết rất rõ, cũng có vài người bán tính bán nghi mà đồn bậy mấy lần, vì vậy vào lúc này không ít người đi qua nhìn với ánh mắt nghi hoặc.Truyện chỉ đăng ở Dembuon, Wattpad.com, Vieread, App Mangatoon những chỗ khác đều là copy.Khinh Nhi không phải kẻ ngốc, ánh mắt đó có ý gì đương nhiên cô hiểu rất rõ, việc cô được mời vào làm đã gây nên không ít lời đồn. Tuy có xuất thân từ ART, nhưng so về kinh nghiệm trong ngành này thì cô lại chưa từng làm qua nên năng lực vẫn là con số ẩn, vì thế mà lúc mới vào làm cô đã chịu không ít sự nghi ngờ đến từ đồng nghiệp.Khinh Nhi mất bình tĩnh, khuôn mặt có chút khó chịu quay lại nhìn Lục Mỹ, ánh mắt hiện lên sự lạnh nhạt, u ám. Lục Mỹ thoáng chốc cứng đờ, đây là lần đầu tiên cô ta thấy Khinh Nhi có thái độ đáng sợ như vậy.Ý thức được bầu không khí xung quanh, Lục Mỹ bước nhanh về phía cô kéo tay cô đi: "Chúng ta kiếm chỗ khác nói rõ đi, tránh để lâu lại gây thêm hiểu lầm.""Hiểu lầm?" Khinh Nhi không hiểu nhìn Lục Mỹ, tuy có chút bực bội nhưng cô vẫn để Lục Mỹ đưa mình đi, cô cũng rất muốn biết rốt cuộc cô ta đang định làm gì.Lục Mỹ đưa cô tới một quán bánh ngọt nhỏ khá gần công ty, tiệm bánh trang trí rất đẹp, vì đang là giáng sinh nên không gian tiệm bánh vô cùng bắt mắt, sáng sủa. Tuy thế không khí nơi này lại vô cùng yên tĩnh, khách đông nhưng lại không gây ồn ào, vô cùng thích hợp để nói chuyện riêng tư.Gọi món xong cô và Lục Mỹ ngồi đợi phục vụ mang bánh tới. Hai người ngồi ở băng ghế cao ngay sát cửa kính, ngoài trời đã chuyển màu cam nhạt, mặt trời dường như sắp lặn. Mùa giáng sinh năm nay mưa lớn âm u, chỉ riêng hôm nay thời tiết vô cùng ôn hòa, mát lạnh.Lục Mỹ không có ý định kéo dài thời gian, ngồi một lát rồi trực tiếp nói: "Đêm cô tới The Light kiếm anh Dương thật ra tôi đã lén lấy điện thoại anh ấy kêu cô tới, lúc đó tôi chỉ muốn cho cô thấy anh ấy vốn chẳng hề để tâm tới cô, mong rằng cô sẽ bỏ cuộc."Khinh Nhi cười lạnh, khuôn mặt vẫn một vẻ hờ hững: "Chuyện qua lâu rồi cô nhắc làm gì, tôi với anh ấy còn liên quan gì đến nhau đâu."Lục Mỹ nhìn đèn đường đối diện nói tiếp: "Tôi muốn nói cho cô biết sau khi cô đi, anh ấy đã tìm tôi nói chuyện.""Anh ấy rất tức giận, nói rất nhiều lời với tôi, đó cũng là lần đầu anh ấy trực tiếp tỏ ra thái độ chán ghét tôi đến vậy, trong đó có vài câu tôi còn nhớ đến tận bây giờ." Lục Mỹ cong môi, chán nản cười: "Anh ấy bảo..."Cô ta nhớ lại khung cảnh lúc đó, mưa to ầm ĩ, người con trai thân thể ướt đẫm, tay cầm một hộp quà bị nhàu nhét trông rất dơ bẩn, anh mặt mày lạnh tanh, ánh mắt lộ lên tia sắc bén nhìn Lục Mỹ. Giọng nói trầm thấp, như kiềm nén đã lâu, anh gằn lại nói từng chữ rất rõ với cô ta:"Em thật sự thích anh sao? Những người thích anh, ngoại trừ Khinh Nhi ra chưa từng có ai thật sự nghĩ cho cảm xúc của anh cả.""Em chỉ mong muốn anh đáp lại em để thỏa lòng ham muốn của mình, còn cô ấy thì luôn cầu mong cho anh được hạnh phúc, muốn anh sống tốt, đó chính là điểm khác biệt giữa hai người.""Cả đời này, trong lòng anh không ai có thể so sánh được với cô ấy, bao gồm cả em."Thái độ bình tĩnh, hững hờ vừa khi nãy đã hoàn toàn biến mất trên khuôn mặt của cô, Khinh Nhi bất ngờ nhìn Lục Mỹ, ánh mắt như muốn hỏi "Cô nói dối phải không?".Nhìn hiểu được cô muốn nói gì, Lục Mỹ gượng cười lắc đầu: "Tôi nói thật, cô biết không, bây giờ tôi mới thấm tại sao tôi lại không thể so sánh được với cô rồi.""Anh ấy chỉ nói vài lời tổn thương tôi thôi là tôi đã từ bỏ rồi, không còn thích anh ấy nữa. Vậy mà cô lại kiên trì như vậy, bị tổn thương ra sao đều vẫn luôn thích anh ấy."Khinh Nhi không hiểu nói: "Tôi có nói với cô là tôi còn thích anh ấy à?""Không." Lục Mỹ nhìn cô, tự tin trả lời: "Nhưng thái độ của cô lúc ở siêu thị khi bắt gặp chúng tôi đi với nhau đã nói cho tôi biết rõ rồi."Khinh Nhi đứng hình: "Sao?" Thái độ của cô rõ ràng như vậy à?Lục Mỹ cười cười: "Tôi cũng là con gái, cũng từng thích anh ấy, nên tôi có thể nhìn ra được cô còn tình cảm hay không. Cô vốn dĩ không thể giấu được tôi đâu."Truyện chỉ đăng ở Dembuon, Wattpad.com, Vieread, App Mangatoon những chỗ khác đều là copy.Khinh Nhi rũ mắt nhìn xuống đường, không nói gì. Khi bánh được đem lên cô chỉ nhìn mà không ăn, rất lâu sau như không nhịn được, cô mới lên tiếng: "Cô nói với tôi những lời này có tác dụng gì? Anh ấy lúc trước cũng đã từ chối tôi rồi."Lục Mỹ im lặng trầm tư, rồi nói: "Chuyện anh ấy lúc đó tại sao lại từ chối cô tôi cũng không rõ, nhưng tôi tin chắc lúc đấy anh Dương cũng thích cô, đến bây giờ vẫn thích, nếu cô không tin có thể trực tiếp nói chuyện với anh ấy.""Tôi chỉ là không muốn cô hiểu lầm chuyện của tôi và anh Dương nữa thôi, dù gì thì tôi cũng có gia đình rồi.""Gia đình?" Khinh Nhi hoang mang tột độ, mở to mắt nhìn cô ta.Lục Mỹ đưa tay lên, khoe chiếc nhẫn đang được đeo trên ngón áp út của mình: "Tôi có chồng rồi, chồng tôi cô cũng biết đó.""Ai cơ?""Tống Hiểu Phong." Lục Mỹ cười tươi, ánh mắt lộ ra sự thỏa mãn, vui vẻ: "Chúng tôi cưới nhau được một năm nay rồi, còn chuẩn bị đón thêm thành viên mới nữa."Nói rồi cô ta xoa xoa bụng của mình, tỏ ra vẻ vô cùng vui sướng.Cô nghe xong lại càng bỡ ngỡ hơn, mọi suy nghĩ như đang bị đảo loạn, không tin hỏi: "Cô có con rồi sao?""Ừm." Lục Mỹ gật đầu cong môi nói: "Hơn một tháng rồi, vốn hôm nay định chờ chồng tôi để cùng đi khám thai, nhưng lỡ gặp cô rồi thì sẵn nói cho rõ luôn."Như nhớ ra gì đó cô ta lại nói tiếp: "À hôm đi siêu thị có thêm chồng tôi đi nữa, nhưng anh ấy bận chút việc nên mới nhờ anh Dương đưa tôi đi trước, cô đừng hiểu lầm. Chúng tôi bây giờ chỉ coi nhau là anh em họ, không hơn không kém."Khinh Nhi càng nghe lại càng bối rối, thế giới quan của cô như bị sụp đổ hoàn toàn, những suy nghĩ từ trước đến giờ bỗng dưng ngưng trệ. Lục Mỹ sau khi nói xong những lời cần nói thì cũng nhanh chóng rời đi vì có hẹn với Tống Hiểu Phong.Khinh Nhi vẫn ngồi ở đó như người mất hồn, tâm trạng lên xuống không rõ, chỉ thấy bản thân không biết phải làm gì, hoang mang vô cùng.Ngồi thêm một lát cô đứng dậy chuẩn bị ra về, vừa bước ra khỏi cổng Khinh Nhi chợt nhìn thấy một dáng người quen thuộc đang tiến về phía mình. Người này mặc một áo khoác len dài màu đen, vóc dáng cao ráo, ngũ quan khuôn mặt đẹp đẽ, nhìn vừa bình thản, vừa lạnh lùng khó gần.Khinh Nhi bất giác ngẩn ngơ, nhìn thấy Lưu Cao Dương bước về phía mình mà không biết nên làm gì, chỉ có thể đứng yên bất động tại chỗ. Anh đến gần, thấy cô đơ người ra mới trực tiếp nói: "Tôi đi lấy xe với em nhé?""Hả?" Khinh Nhi vẫn đứng hình, hoang mang hỏi.Lưu Cao Dương nhìn đồng hồ: "Tôi là người đưa xe em đi sửa, nên đi chung với em sẽ tiện hơn, thời tiết lạnh lắm đi nhanh thôi."Vì chỗ sửa xe rất gần nơi này, nên cả hai đều lết bộ đến đó. Thời tiết về đêm ngày càng lạnh lại, anh và cô sánh bước đi cùng nhau trên đường, không ai nói lời nào, nhưng không khí xung quanh lại hòa hợp vô cùng.Khinh Nhi cũng không hiểu vì sao mình lại không thể từ chối anh được, tâm trạng lúc này bối rối không ngừng, một lúc sau cô mới lên tiếng hỏi: "Sao anh biết tôi ở đây?""Lục Mỹ gọi nói." Lưu Cao Dương thành thật trả lời: "Tôi muốn đi cùng em nên mới tới.""Ồ." Khinh Nhi không nói gì nhiều, cả hai cứ thế cùng nhau bước đi.Trên đường về đêm cũng dần đông người qua lại, không khí vào ngày đông lạnh lẽo, trên trời nặng trĩu từng đám mây từ từ rơi xuống những bông tuyết trắng xinh xắn, nhỏ nhắn. Khung cảnh lúc này vừa lạnh, vừa nhộn nhịp, lại có chút ấm áp xen vào.Truyện chỉ đăng ở Dembuon, Wattpad.com, Vieread, App Mangatoon những chỗ khác đều là copy.Một bông tuyết rơi trên mũi Khinh Nhi, cô lúc này mới ý thức được cái lạnh, nhìn lên trời đôi mắt to tròn tỏ ra thích thú cười vui vẻ, đã rất lâu rồi cô mới được nhìn thấy tuyết rơi. Thoáng thấy biểu cảm hào hứng của cô Lưu Cao Dương khóe miệng cũng vô thức cong lên."À, tới rồi." Khinh Nhi chỉ về phía một tiệm sửa xe lớn cách đó không xa: "Làm phiền anh rồi, lấy xong tôi tự về được rồi."Lưu Cao Dương không đáp lại, bước chân về phía cửa tiệm. Sau khi cả hai nhận xe xong Khinh Nhi chuẩn bị lên xe về, thấy anh vẫn đứng đó nhìn mình không chớp mắt, cô có chút do dự lên tiếng hỏi: "Anh không về sao?""Không có xe." Giọng nói anh vô cùng khàn, lại trầm thấp. Khinh Nhi nghe ra được một chút rầu rĩ trong ấy, cũng bất giác thấy được sự đáng thương của anh.Cô thở dài hỏi: "Xe anh ở đâu?""Ở nhà." Anh bình tĩnh đáp.Khinh Nhi: "Sáng nay anh đi làm bằng gì?"Lưu Cao Dương: "Xe của Tống Hiểu Phong."Cô muốn đi về thật nhanh vì thời tiết đã ngày một trở lạnh, nhưng nhìn thấy dáng vẻ lẻ loi của anh như thế này làm Khinh Nhi có chút không đành lòng để anh ở lại. Cô còn nhớ cơ thể Lưu Cao Dương rất dễ bị cảm, anh hình như cũng rất sợ lạnh, càng nghĩ thì lại càng xót hơn. Khinh Nhi lại do dự, suy nghĩ rất lâu mới lên tiếng: "Nhà anh ở đâu, tôi đưa anh về.""Ừm." Nghe xong anh không có một chút ngại ngùng nào, nhanh chóng mở cửa ghế phụ ngồi lên, tất cả quá trình đều diễn ra vô cùng mượt mà. Khinh Nhi chưa kịp phản ứng anh đã lên xe rồi, cô còn có chút hoang mang, cảm giác hình như mình vừa bị lừa thì phải?Nhưng cô không nghĩ nhiều nữa, cũng ngồi vào ghế lái khởi động xe chạy đi. Nhà anh vẫn ở khu cũ trước kia, cô đã quen đường đến đó nên chạy rất ổn định.Tuyết rơi ngày càng dày đặc, Lưu Cao Dương cơ thể lạnh ngắt, anh có chút co người lại, ôm chặt áo khoác trông vô cùng đáng thương. Khinh Nhi thấy thế liền bật điều hòa trên xe lên để sưởi ấm. Cô quay qua nói: "Anh lạnh lắm sao?""Có chút." Anh nhìn cô, sau đó lại hỏi: "Lục Mỹ nói gì với em?""Không gì." Cô bình tĩnh đáp: "Chỉ nói rõ quan hệ giữa anh và cô ấy chỉ là anh em họ bình thường, còn khoe mình có gia đình rồi.""Ồ." Lưu Cao Dương vẫn một mực nhìn cô, ánh mắt sâu kín nhìn không rõ cảm xúc.Cô kêu: "Lưu Cao Dương.""Hửm?" Anh đáp."Tại sao lúc trước lại từ chối?"Anh im lặng không đáp.Bầu không khí dường như đông cứng lại, không còn ai nói gì với nhau nữa.Xe một lúc sau đã chạy đến tiểu khu, cô dừng xe lại, quay qua nhìn anh. Ánh mắt lộ lên sự phiền muộn không rõ, đôi mắt phượng khẽ rũ xuống, đôi môi hé mở, nói: "Anh có biết, ba năm qua tôi đã cực khổ quên anh như thế nào không.""Biết." Anh nhẹ đáp, nhưng giọng nói rất trầm, không còn dáng vẻ bình tĩnh như lúc nãy."Ừm, anh biết thì tốt." Khinh Nhi mở khóa cửa xe, giọng nói thanh mảnh cất lên, chất chứa nhiều sự chua xót: "Vậy nên đừng đạp đổ cố gắng của tôi nữa, hãy để tình cảm này kết thúc đi."