Chương : 7
Edit: Đình
Beta: Ân
-------------------&--
Chương 7:
Lâm Sơ Tuyết kinh hỉ nói: "Tớ cũng học ban cao nhị, bất quá hôm nay vừa mới chuyển tới. Tớ là Lâm Sơ Tuyết, song mộc lâm, bởi vì sinh ra trong mùa đông, cho nên mụ mụ đặt tên cho tớ tuyết đầu mùa."
Nghe xong Lâm Sơ Tuyết giới thiệu, Tô Lạc Y tươi cười ngừng một cái chớp mắt, rất nhanh liền khôi phục trạng thái bình thường, "Để tớ mang cậu đến lớp."
Lâm Sơ Tuyết không phát hiện ra cái nháy mắt bất thường của Tô Lạc Y, vẫn vui vẻ nói chuyện phiếm.
Tô Lạc Y hỏi hệ thống, "Hảo cảm hiện là bao nhiêu?"
Hệ thống: "35."
"Hảo cảm tăng thật chậm a." Tô Lạc Y cảm khái.
Tới cửa lớp, Lâm Sơ Tuyết một bộ như chợt nhớ ra, hỏi: "Tớ muốn đến văn phòng chủ nhiệm lớp báo danh. Lạc Y, văn phòng chủ nhiệm lớp ở đâu?"
Tô Lạc Y chỉ phương hướng, "Cậu cứ đi thẳng phía trước, tớ không đi cùng cậu được."
Vốn là muốn bồi Lâm Sơ Tuyết cùng đi, nhưng xoát hảo cảm độ cũng muốn rụt rè một tí.
Cô chính là tiểu thư nhà giàu cao lãnh!!!!
Lâm Sơ Tuyết cong mắt, "Cám ơn cậu!"
Tô Lạc Y trở lại vị trí ngồi, mới vừa ngồi xuống, một bàn tay thon dài nâng cằm cô lên.
Bị bắt ngẩng đầu, Tô Lạc Y vừa vặn đối mặt với đôi mắt đào hoa của Nam Cung Ngự.
"Ách, Nam Cung, có chuyện gì sao?" Nhan khống Tô Lạc Y nhịn không được đỏ mặt.
Nam Cung Ngự để mặt sát vào nàng, con ngươi yêu nghiệt có chút hàn ý, tưởng có thể chất vấn nàng sự tình hôm nay, giờ đây lại cảm thấy không cách nào nói ra được.
Giống như hắn đang ghen...
Lời nói đến bên miệng, lại chuyển thành: "Giữa trưa cùng nhau ăn cơm đi."
"A?" Tô Lạc Y nghĩ, nữ chủ nếu đã tới, hơn nữa đối với cô hảo cảm cũng cao, nên thuận thế kết làm khuê mật.
Sau đó lại xoát tiếp độ hảo cảm!
Nam Cung Ngự nhíu mày muốn nói cái gì, nhưng mà tiếng chuông đã cắt ngang, hắn buông tay đang giữ cằm cô ra, thong thả trở về chỗ mình.
Chủ nhiệm lớp đi vào, phía sau là Lâm Sơ Tuyết.
"Nào các em, hôm nay chúng ta ban nhất chúng ta chuyển tới một vị đồng học. Mọi người hãy cùng hoan nghênh."
Thấy người được chuyển tới là một mỹ nữ, nam sinh sôi nổi vỗ tay thổi huýt sáo, những nữ sinh còn lại mang tâm tư khác nhau giá nàng.
Nàng tự nhiên hào phóng giới thiệu chính mình nói: "Chào mọi người, tớ là Lâm Sơ Tuyết. Hy vọng ở lớp mới có thể cùng mọi người nỗ lực."
Chủ nhiệm lớp giơ tay đè lại sự ồn ào: "Tốt, Lâm Sơ Tuyết, rm trước tiên tìm vị trí ngồi xuống đi."
Tô Lạc Y lúc này nhấc tay, lười nhác nói: "Tuyết đầu mùa, tới đây ngồi với tớ."
Lâm Sơ Tuyết lúc vào cửa đã thấy được Tô Lạc Y, nghe được Tô Lạc Y nói, vui vẻ cười rộ lên, bước nhanh đi đến bên người cô, lanh lợi nói:"Về sau mong cậu chỉ giáo tớ nhiều hơn."
Sau đó mới ngồi vào bên người Tô Lạc Y.
Mới vừa ngồi xuống, Lâm Sơ Tuyết có cảm giác lành lạnh, không tự chủ được rùng mình một cái.
Tựa như bản thân đang bị người khác trừng chằm chằm.
Lâm Sơ Tuyết nhanh chóng quay đầu lại nhìn, phát hiện không có gì khác thường, cũng không tính để chuyện này ở trong lòng.
Nam Cung Ngự mặt âm trầm, thu hồi ánh mắt lạnh lẽo, bút chì trong tay bị bẽ làm đôi.
Cô không phải nói chỉ cho hắn ngồi cùng bàn hay sao? Nhanh như vậy liền quên hắn?!!!!!
Nam sinh ngồi cùng bàn Nam Cung Ngự bị động tác của hắn dọa đến, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh nghiêm túc nghe giảng bài.
Beta: Ân
-------------------&--
Chương 7:
Lâm Sơ Tuyết kinh hỉ nói: "Tớ cũng học ban cao nhị, bất quá hôm nay vừa mới chuyển tới. Tớ là Lâm Sơ Tuyết, song mộc lâm, bởi vì sinh ra trong mùa đông, cho nên mụ mụ đặt tên cho tớ tuyết đầu mùa."
Nghe xong Lâm Sơ Tuyết giới thiệu, Tô Lạc Y tươi cười ngừng một cái chớp mắt, rất nhanh liền khôi phục trạng thái bình thường, "Để tớ mang cậu đến lớp."
Lâm Sơ Tuyết không phát hiện ra cái nháy mắt bất thường của Tô Lạc Y, vẫn vui vẻ nói chuyện phiếm.
Tô Lạc Y hỏi hệ thống, "Hảo cảm hiện là bao nhiêu?"
Hệ thống: "35."
"Hảo cảm tăng thật chậm a." Tô Lạc Y cảm khái.
Tới cửa lớp, Lâm Sơ Tuyết một bộ như chợt nhớ ra, hỏi: "Tớ muốn đến văn phòng chủ nhiệm lớp báo danh. Lạc Y, văn phòng chủ nhiệm lớp ở đâu?"
Tô Lạc Y chỉ phương hướng, "Cậu cứ đi thẳng phía trước, tớ không đi cùng cậu được."
Vốn là muốn bồi Lâm Sơ Tuyết cùng đi, nhưng xoát hảo cảm độ cũng muốn rụt rè một tí.
Cô chính là tiểu thư nhà giàu cao lãnh!!!!
Lâm Sơ Tuyết cong mắt, "Cám ơn cậu!"
Tô Lạc Y trở lại vị trí ngồi, mới vừa ngồi xuống, một bàn tay thon dài nâng cằm cô lên.
Bị bắt ngẩng đầu, Tô Lạc Y vừa vặn đối mặt với đôi mắt đào hoa của Nam Cung Ngự.
"Ách, Nam Cung, có chuyện gì sao?" Nhan khống Tô Lạc Y nhịn không được đỏ mặt.
Nam Cung Ngự để mặt sát vào nàng, con ngươi yêu nghiệt có chút hàn ý, tưởng có thể chất vấn nàng sự tình hôm nay, giờ đây lại cảm thấy không cách nào nói ra được.
Giống như hắn đang ghen...
Lời nói đến bên miệng, lại chuyển thành: "Giữa trưa cùng nhau ăn cơm đi."
"A?" Tô Lạc Y nghĩ, nữ chủ nếu đã tới, hơn nữa đối với cô hảo cảm cũng cao, nên thuận thế kết làm khuê mật.
Sau đó lại xoát tiếp độ hảo cảm!
Nam Cung Ngự nhíu mày muốn nói cái gì, nhưng mà tiếng chuông đã cắt ngang, hắn buông tay đang giữ cằm cô ra, thong thả trở về chỗ mình.
Chủ nhiệm lớp đi vào, phía sau là Lâm Sơ Tuyết.
"Nào các em, hôm nay chúng ta ban nhất chúng ta chuyển tới một vị đồng học. Mọi người hãy cùng hoan nghênh."
Thấy người được chuyển tới là một mỹ nữ, nam sinh sôi nổi vỗ tay thổi huýt sáo, những nữ sinh còn lại mang tâm tư khác nhau giá nàng.
Nàng tự nhiên hào phóng giới thiệu chính mình nói: "Chào mọi người, tớ là Lâm Sơ Tuyết. Hy vọng ở lớp mới có thể cùng mọi người nỗ lực."
Chủ nhiệm lớp giơ tay đè lại sự ồn ào: "Tốt, Lâm Sơ Tuyết, rm trước tiên tìm vị trí ngồi xuống đi."
Tô Lạc Y lúc này nhấc tay, lười nhác nói: "Tuyết đầu mùa, tới đây ngồi với tớ."
Lâm Sơ Tuyết lúc vào cửa đã thấy được Tô Lạc Y, nghe được Tô Lạc Y nói, vui vẻ cười rộ lên, bước nhanh đi đến bên người cô, lanh lợi nói:"Về sau mong cậu chỉ giáo tớ nhiều hơn."
Sau đó mới ngồi vào bên người Tô Lạc Y.
Mới vừa ngồi xuống, Lâm Sơ Tuyết có cảm giác lành lạnh, không tự chủ được rùng mình một cái.
Tựa như bản thân đang bị người khác trừng chằm chằm.
Lâm Sơ Tuyết nhanh chóng quay đầu lại nhìn, phát hiện không có gì khác thường, cũng không tính để chuyện này ở trong lòng.
Nam Cung Ngự mặt âm trầm, thu hồi ánh mắt lạnh lẽo, bút chì trong tay bị bẽ làm đôi.
Cô không phải nói chỉ cho hắn ngồi cùng bàn hay sao? Nhanh như vậy liền quên hắn?!!!!!
Nam sinh ngồi cùng bàn Nam Cung Ngự bị động tác của hắn dọa đến, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh nghiêm túc nghe giảng bài.