Chương 8
10.
Tôi chìm đắm bóng tối mờ mịt, không thể giãy giụa. Tôi giống như một người đang chết đuối đột nhiên được nổi lên mặt nước.
Tôi tỉnh dậy khỏi cơn mê, mô hôi như tắm.
"Thiển Thiển, cậu lại nằm mơ à?"
Cô bạn thân bê chậu nước, sờ trán tôi: "Cuối cùng cũng hạ sốt rồi. Mấy ngày trước cậu sốt cao đến tận 40 độ, lại còn nói mớ. Tớ đã định đưa cậu tới bệnh viện đó!"
Tôi quay lại thế giới này đã một tháng. Sau trận bệnh nặng đó, ngày nào tôi cũng thất thần, ngơ ngác. Thỉnh thoảng tôi cũng nằm mơ thấy Cố Uyên đứng dưới đáy giếng đen thui, ngẩng đầu nhìn tôi.
Mỗi ngày tỉnh dậy khỏi cơn mơ, tôi đều cảm nhận được nỗi đau thấu tim gan.
Ngoài cửa, tiếng ve kêu râm ran, từng cơn gió ấm nóng lùa vào cửa sổ.
Dương Đình ngạc nhiên nhìn chằm chằm cửa sổ, đột nhiên mừng rỡ kêu lên: "Nghỉ hè rồi mà trường còn tổ chức họp mặt cựu sinh viên!"
"Nghỉ hè?"
Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy: "Bây giờ không phải mới là đầu học kỳ sao?"
Dương Đình dí tay vào trán tôi: "Cậu bị bệnh đến ngốc luôn hả? Bây giờ đã là giữa tháng 7 rồi đấy!"
Giữa tháng 7…
Rõ ràng,… Tôi nhớ rất rõ ràng, mới 4 tháng ——.
Tiếng ve kêu chói tai, gió mùa hạ nóng bỏng rát, ánh mặt trời chói lòa dường như trong một đêm đã thay đổi tất cả. Ngoài cửa sổ rất nhiều bạn học kéo hành lý trở về nhà.
Những cây vốn dĩ ốm yếu trở nên tươi tốt khác thường.
"Tại sao lại thế chứ?" Giống như dòng thơi gian đã có sự thay đổi.
Dương Đình vui vẻ nói: "Nghe nói năm nay sẽ có nhân vật lớn tới đó!"
"Tên gì…"
"Cố Uyên!"
Tôi chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm cô ấy hỏi: "Cố Uyên sao?"
"A!" Cô ấy nhìn danh sách, lẩm bẩm: "Lúc trước có người nói sức khỏe của anh ấy luôn không tốt nên ở nước ngoài chữa bệnh, mới về nước dạo gần đây thôi. Hôm nay anh ấy sẽ đến tham dự họp mặt. Anh ấy chính là người xếp hạng nhất khi tốt nghiệp đó, cậu cũng gặp anh ấy rồi đấy!"
Cô ấy còn chưa nói xong tôi đã vội vàng thay đồ.
"Thiển Thiển, cậu đi đâu vậy?"
"Hội cựu sinh viên!"
"Ai, cậu vẫn còn đang bệnh đấy. Từ từ nào!"
Tôi chạy một mạch như đến đến hội trường lớn. Tôi chắc chắn Cố học trưởng hay Hội cựu sinh viên gì đó đều chưa từng xuất hiện ở thế giới kia.
Đây là xảy ra chuyện gì chứ? Bước chân của tôi đột nhiên dừng lại. Trong bảng thông báo những sinh viên tốt nghiệp xuất sắc, cái tên ‘Khương Hạo Thiên’ đã bị đẩy xuống vị trí đầu tiên một cái khó hiểu. Ở vị trí đầu tiên có thêm một người — Cố Uyên.
Trong ảnh là khuôn mặt thâm thúy lại quen thuộc đang mỉm cười nhìn tôi.
Đột nhiên giọng nói quen thuộc kia vang lên bên tai tôi: "Xin chào, tôi là đàn anh của các bạn — Cố Uyên!"
Trong hội trường rộng rãi, bóng dáng quen thuộc kia đập vào mắt tôi. Dáng vẻ tự tin, đang đứng trên bục phát biểu.
Anh mặc áo sơ mi trắng đến phát sáng. Người đàn ông cầm micro, trên ngón áp út có đeo một chiếc nhẫn hợp kim nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn. Âm thanh đi qua micro và phát ra loa, tạo ra tiếng cạch cạch.
Trong phút chốc, Cố Uyên hơi nâng mắt nhìn về phía tôi. Ánh mặt trời sáng ngời rọi vào khuôn mặt anh khiến các đường nét trên khuôn mặt anh càng rõ ràng, hấp dẫn.
"Mọi người đã lâu không gặp!"
Lúc này, tôi ngồi ở dưới khán đài nghe anh diễn thuyết mà nước mắt rơi như mưa. Anh lại đột ngột xuất hiện trong thế giới của tôi như vậy khiến tôi có cảm giác vừa hư ảo lại chân thực.
Sau khi buổi diễn thuyết kết thúc, anh tạm biệt khán giả, đi theo lối cánh gà xuống sân khấu rồi đến trước mặt tôi.
Anh giơ tay lau sạch nước mắt trên khuôn mặt tôi: "Anh biết bản thân mình rất quyến rũ nhưng em không cần phải nhìn anh chằm chằm như vậy đâu!"
"Cố Uyên…" Giọng nói của tôi trở nên run rẩy: "Làm sao anh biết…"
"Em muốn hỏi sao một đoạn code mà sao có thể xuất hiện trong thế giới của em đúng không?"
"Chỉ cần anh muốn là có thể làm được!"
Cảm nhận được trái tim đang đập mạnh mẽ kia, tôi cảm giác như sống sót sau tai nạn, vui vẻ mà khóc lớn.
"Bệnh tim của anh ổn rồi sao?"
"Ừ, ổn rồi!" Anh hôn lên trán tôi, nhỏ giọng nói: "Lần này sẽ không có ai chia tách được hai chúng ta nữa!"
Cơn gió nhẹ thổi qua mang theo hương hoa thoang thoảng tới. Tôi thỏa mãn dựa vào lồng ngực ấm áp của Cố Uyên.
Thành phồ này, khi tôi rời nó là đầu mùa xuân lạnh giá, nhưng giờ đây chẳng biết từ khi nào muôn hoa đã đua nở.
Tôi chìm đắm bóng tối mờ mịt, không thể giãy giụa. Tôi giống như một người đang chết đuối đột nhiên được nổi lên mặt nước.
Tôi tỉnh dậy khỏi cơn mê, mô hôi như tắm.
"Thiển Thiển, cậu lại nằm mơ à?"
Cô bạn thân bê chậu nước, sờ trán tôi: "Cuối cùng cũng hạ sốt rồi. Mấy ngày trước cậu sốt cao đến tận 40 độ, lại còn nói mớ. Tớ đã định đưa cậu tới bệnh viện đó!"
Tôi quay lại thế giới này đã một tháng. Sau trận bệnh nặng đó, ngày nào tôi cũng thất thần, ngơ ngác. Thỉnh thoảng tôi cũng nằm mơ thấy Cố Uyên đứng dưới đáy giếng đen thui, ngẩng đầu nhìn tôi.
Mỗi ngày tỉnh dậy khỏi cơn mơ, tôi đều cảm nhận được nỗi đau thấu tim gan.
Ngoài cửa, tiếng ve kêu râm ran, từng cơn gió ấm nóng lùa vào cửa sổ.
Dương Đình ngạc nhiên nhìn chằm chằm cửa sổ, đột nhiên mừng rỡ kêu lên: "Nghỉ hè rồi mà trường còn tổ chức họp mặt cựu sinh viên!"
"Nghỉ hè?"
Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy: "Bây giờ không phải mới là đầu học kỳ sao?"
Dương Đình dí tay vào trán tôi: "Cậu bị bệnh đến ngốc luôn hả? Bây giờ đã là giữa tháng 7 rồi đấy!"
Giữa tháng 7…
Rõ ràng,… Tôi nhớ rất rõ ràng, mới 4 tháng ——.
Tiếng ve kêu chói tai, gió mùa hạ nóng bỏng rát, ánh mặt trời chói lòa dường như trong một đêm đã thay đổi tất cả. Ngoài cửa sổ rất nhiều bạn học kéo hành lý trở về nhà.
Những cây vốn dĩ ốm yếu trở nên tươi tốt khác thường.
"Tại sao lại thế chứ?" Giống như dòng thơi gian đã có sự thay đổi.
Dương Đình vui vẻ nói: "Nghe nói năm nay sẽ có nhân vật lớn tới đó!"
"Tên gì…"
"Cố Uyên!"
Tôi chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm cô ấy hỏi: "Cố Uyên sao?"
"A!" Cô ấy nhìn danh sách, lẩm bẩm: "Lúc trước có người nói sức khỏe của anh ấy luôn không tốt nên ở nước ngoài chữa bệnh, mới về nước dạo gần đây thôi. Hôm nay anh ấy sẽ đến tham dự họp mặt. Anh ấy chính là người xếp hạng nhất khi tốt nghiệp đó, cậu cũng gặp anh ấy rồi đấy!"
Cô ấy còn chưa nói xong tôi đã vội vàng thay đồ.
"Thiển Thiển, cậu đi đâu vậy?"
"Hội cựu sinh viên!"
"Ai, cậu vẫn còn đang bệnh đấy. Từ từ nào!"
Tôi chạy một mạch như đến đến hội trường lớn. Tôi chắc chắn Cố học trưởng hay Hội cựu sinh viên gì đó đều chưa từng xuất hiện ở thế giới kia.
Đây là xảy ra chuyện gì chứ? Bước chân của tôi đột nhiên dừng lại. Trong bảng thông báo những sinh viên tốt nghiệp xuất sắc, cái tên ‘Khương Hạo Thiên’ đã bị đẩy xuống vị trí đầu tiên một cái khó hiểu. Ở vị trí đầu tiên có thêm một người — Cố Uyên.
Trong ảnh là khuôn mặt thâm thúy lại quen thuộc đang mỉm cười nhìn tôi.
Đột nhiên giọng nói quen thuộc kia vang lên bên tai tôi: "Xin chào, tôi là đàn anh của các bạn — Cố Uyên!"
Trong hội trường rộng rãi, bóng dáng quen thuộc kia đập vào mắt tôi. Dáng vẻ tự tin, đang đứng trên bục phát biểu.
Anh mặc áo sơ mi trắng đến phát sáng. Người đàn ông cầm micro, trên ngón áp út có đeo một chiếc nhẫn hợp kim nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn. Âm thanh đi qua micro và phát ra loa, tạo ra tiếng cạch cạch.
Trong phút chốc, Cố Uyên hơi nâng mắt nhìn về phía tôi. Ánh mặt trời sáng ngời rọi vào khuôn mặt anh khiến các đường nét trên khuôn mặt anh càng rõ ràng, hấp dẫn.
"Mọi người đã lâu không gặp!"
Lúc này, tôi ngồi ở dưới khán đài nghe anh diễn thuyết mà nước mắt rơi như mưa. Anh lại đột ngột xuất hiện trong thế giới của tôi như vậy khiến tôi có cảm giác vừa hư ảo lại chân thực.
Sau khi buổi diễn thuyết kết thúc, anh tạm biệt khán giả, đi theo lối cánh gà xuống sân khấu rồi đến trước mặt tôi.
Anh giơ tay lau sạch nước mắt trên khuôn mặt tôi: "Anh biết bản thân mình rất quyến rũ nhưng em không cần phải nhìn anh chằm chằm như vậy đâu!"
"Cố Uyên…" Giọng nói của tôi trở nên run rẩy: "Làm sao anh biết…"
"Em muốn hỏi sao một đoạn code mà sao có thể xuất hiện trong thế giới của em đúng không?"
"Chỉ cần anh muốn là có thể làm được!"
Cảm nhận được trái tim đang đập mạnh mẽ kia, tôi cảm giác như sống sót sau tai nạn, vui vẻ mà khóc lớn.
"Bệnh tim của anh ổn rồi sao?"
"Ừ, ổn rồi!" Anh hôn lên trán tôi, nhỏ giọng nói: "Lần này sẽ không có ai chia tách được hai chúng ta nữa!"
Cơn gió nhẹ thổi qua mang theo hương hoa thoang thoảng tới. Tôi thỏa mãn dựa vào lồng ngực ấm áp của Cố Uyên.
Thành phồ này, khi tôi rời nó là đầu mùa xuân lạnh giá, nhưng giờ đây chẳng biết từ khi nào muôn hoa đã đua nở.