Chương 4: Thế giới 3 (VI)
Số liệu của hệ thống đã xuất hiện rối loạn.
Nó hoàn toàn không ngờ rằng có người có thể nhìn thấy thấy nó, ngay cả ký chủ của nó cũng chỉ nghe được tiếng chứ chưa từng thấy được bản thể của nó. Đây chắc chắc là chuyện tốt, bởi vì bọn nó là kẻ phá hoại quy tắc không dung, bị phát hiện chỉ có một con đường chết. Nó không rõ người kia có phải người bảo vệ của quy tắc hay không, hay cũng là một kẻ ngoại lai, nhưng mặc kệ cậu ta là ai, sự xuất hiện của cậu ta rất có thể sẽ bộc toạc nó trước mặt quy tắc, như vậy sẽ cực kỳ nguy hiểm đối với nó.
Hệ thống lập tức đi tra tư liệu của y, phát hiện dao động năng lượng của y khớp với dao động năng lượng của thế giới này, cũng chưa từng làm hỏng hướng đi của thế giới, điều này làm lòng nó thấy hơi may mắn: có lẽ cậu ta chỉ trùng hợp nhìn sang bên này, là nó trông gà hoá cuốc thôi....nhỉ?
Hệ thống nghĩ thế nào Tô Cẩn không biết, nhưng chuyện "có thể nhìn thấy hệ thống" khiến hắn có một ý tưởng, hắn sinh hứng thú mãnh liệt với người bị hệ thống kiêng dè, không chờ hắn bắt tay đi làm quen người kia, hệ thống nhận ra ý đồ của Tô Cẩn lập tức lạnh giọng cảnh cáo hắn: "Đừng hòng giở trò."
Tô Cẩn chỉ đành từ bỏ, bởi lẽ hắn biết thủ đoạn trừng phạt của hệ thống. Tuy vậy vẫn để suy nghĩ này ở đáy lòng. Dù là hắn tận hưởng khoái cảm chinh phục người khác, song cứ bị hệ thống khống chế mãi cũng làm người ta thấy ghét —— Hắn muốn cởi bỏ trói buộc của hệ thống, dù cho không thể thoát thân hoàn toàn, nhưng chí ít cũng có được địa vị bình đẳng.
Tô Cẩn suy nghĩ sẽ tìm một cơ hội hẹn gặp Ôn Trạch, không ngờ chẳng đợi hắn vạch kế hoạch xong, Ôn Trạch đã xuất hiện trước mặt hắn rồi.
Hắn nhân lúc cha hắn và Ôn tổng bàn công việc đi nhà vệ sinh một chuyến, lúc ra thì thấy y ở một góc ban công.
Y đang ngắm sao.
Vài ngôi sao lác đác, trong suốt ảm đạm gần như muốn hoà vào trong màn đêm.
Ánh mắt của y cũng thế.
Bầu trời đêm bao la rộng lớn, đôi mắt y như sắc đêm đen kịt, nhìn chẳng rõ trời sao bên trong.
Vì sao ngắm nhìn y, mặt trăng ngắm nhìn y, làn gió về đêm ngắm nhìn y, lá rơi phất phơ ngắm nhìn y.
Tất cả mọi người cũng đang ngắm nhìn y.
Tô Cẩn bỗng chốc hiểu rõ vì sao cái tên "Ôn Trạch" ở trong trường lại có ma lực lớn đến vậy, khiến người ta vừa nghe đã phải nghĩ suy.
Từng luồng điện lan dọc từ não đến đầu ngón chân, khiến trái tim hắn chợt đau buốt, hắn biết, đây là cảnh cáo hệ thống dành cho hắn. Nhưng hắn không rảnh đâu quan tâm.
Hắn nhìn Ôn Trạch chống đầu trên lan can, hơi ngoảnh lại, cứ nhoài người như thế liếc nhìn hắn, nhưng lại như chẳng nhìn hắn, từ từ cong khoé môi lên.
Khoảnh khắc ấy thời gian như bị ấn dừng lại.
Tựa vị thần ở tạm nhân gian, cũng tựa đứa trẻ ngây thơ tinh nghịch.
Hắn không hiểu nụ cười này đại biểu cho điều chi, mang theo ý nghĩa gì, hắn chỉ biết y rất đẹp, vượt qua giới hạn nhận thức về cái đẹp của hắn, ngàn vạn ngôn từ đẹp đẽ của thế gian cũng chẳng miêu tả được.
Thế giới đang xoay tròn, vô vàn hình bóng đan xen sáng tối đều tuôn về phía y, hệt một xoáy nước cuốn y vào bên trong, cuối cùng cố định trong con ngươi màu mực của người ấy.
Sau đó, hắn mất đi tri giác.
......
Tô Cẩn tỉnh dậy, nhìn thấy trần nhà quen thuộc, hắn chậm chạp bò dậy hô khẽ một tiếng "shhh", cảm thấy đầu đau như nứt ra. Hắn muốn biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao mình lại tự dưng ngất đi, chẳng nhẽ cơ thể này đã xảy ra vấn đề gì? Hắn dò hỏi hệ thống ở trong đầu nhưng không sao được hồi đáp.
Hệ thống giống như đã biến mất rồi vậy.
Ý nghĩ này vừa nảy ra, lại liên tưởng tới điều khác thường sau khi hệ thống gặp Ôn Trạch trước đó, hắn liền chỉnh đốn đồ đạc xông tới trường học như phát điên, muốn tìm Ôn Trạch hỏi rõ chuyện này rốt cuộc có liên quan tới y hay không.
"Ồ? Cậu cho là tôi làm?" Ôn Trạch dựa vào bức tường ở sân thượng bình thản nhìn hắn.
"Nếu như cậu không biết tồn tại của hệ thống thì cớ gì nghe thấy lời tôi nói lại không có chút phản ứng của người bình thường nên có? Hoặc là nói, thật ra là cậu đã đuổi hệ thống trong đầu tôi đi?" Vừa nghĩ tới khả năng này ánh mắt của Tô Cẩn đã sáng lên.
Xavier bật cười như đang giễu cợt sự ngây thơ của hắn.
Tô Cẩn trở nên nôn nóng trong nụ cười của y.
Sau cùng, Xavier nói: "Hệ thống không biến mất, mà chỉ tạm thời ngủ đông thôi."
Tô Cẩn cau mày, còn muốn hỏi cho rõ thêm, Xavier đã quay người đi, Tô Cẩn đành phải chạy bước nhỏ đuổi theo y.
Người lạ mặt đột ngột xuất hiện bên cạnh Xavier khiến mọi người xung quanh rỉ tai thì thào với nhau, Tô Cẩn làm như không nhận thấy tiếp tục bám lấy y hỏi ra nhẽ, bám tận đến lớp học của y, cuối cùng bị y bực mình đuổi đi.
"Tô Cẩn."
Sau khi về tới lớp của mình Thẩm Trạch lại chủ động bắt chuyện với hắn trái với trạng thái bình thường: "Cậu quen Ôn Trạch?"
"A, phải đấy." Tô Cẩn nở một nụ cười ôn hoà theo thói quen.
Nụ cười này luôn có thể làm người khác sinh hảo cảm, lần nào cũng thế.
Tuy nhiên hôm nay nó lại mất tác dụng.
Không biết sao hình như đối tượng chinh phục của hắn rất khó chịu, nhưng vẫn kiên trì hỏi hắn, "Sao mà quen được?"
Tô Cẩn khó hiểu nhìn sự khác lạ của đối tượng chinh phục, nhưng hắn không còn lòng dạ nào chia cho cậu ta nữa, hắn chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh suy nghĩ về quan hệ của Ôn Trạch và hệ thống, rồi nghĩ xem sau này nên làm thề nào, vậy nên hắn nói vài câu ứng phó có với Thẩm Kỳ.
Không nghi ngờ gì hơn là chuyện hệ thống biến mất lần này Ôn Trạch không thoát được liên can, có thể bị hệ thống sợ đến nhường ấy thì chắc chắn y cũng không phải nhân vật đơn giản gì. Vả lại y nói hệ thống chỉ tạm thời ngủ đông? Có phải chăng là vì hệ thống bị thương nặng nên không thể không chọn ngủ đông? Mà có thể làm cho hệ thống bị thương, rất có khả năng là Ôn Trạch có mặt tại hiện trường khi đó.....
Hắn không khỏi nghĩ về nụ cười ấy.
Cái nụ cười khiến lòng hắn run rẩy, nhớ mãi khó phai.
Tô Cẩn vội vã hoàn hồn lại, phỉ nhổ bản thân dễ dàng bị mê hoặc như thế. Nhưng bất kể ra sao, mình nhất định phải tiếp cận Ôn Trạch nhiều hơn, tra rõ chân tướng sự việc rồi tìm cách thoát thân.
Mà một tuần lễ sau khi Tô Cẩn hạ quyết tâm hệ thống lại xuất hiện lần nữa.
Giọng của nó nhỏ xíu lộ ra chút yếu ớt, như thể nói một câu cũng cần hao tốn năng lượng rất lớn, thế nhưng nó không hề nhắc một chữ tới chuyện tối hôm ấy —— Tại sao hắn ngất xỉu, và vì sao nó lại đột nhiên biến mất.
Bản thân hệ thống nhớ rõ rành rành.
Khi đó, lúc Tô Cẩn phát hiện Ôn Trạch nỗi kinh hãi của nó dâng lên tới đỉnh điểm —— Vậy mà nó không nhận thấy được hành tung quỹ tích của Ôn Trạch, nếu không chắc chắn nó sẽ lên tiếng cảnh báo Tô Cẩn trước khi hắn đến gần y. Điều này làm nó xác định Ôn Trạch tuyệt đối không phải người bình thường, thậm chí không phải là người của thế giới này, lúc ấy y nhìn về phía mình tuyệt đối không phải tình cờ. Kinh hãi qua đi, nó liền bình tĩnh lại, không nghi ngờ gì rời khỏi thế giới này chính là lựa chọn an toàn nhất, nhưng nó lại không cam tâm, quy tắc của thế giới này quá mạnh mẽ, năng lượng quá dồi dào, chỉ cần nó cướp được năng lượng của thế giới này thì nó sẽ có năng lực chống lại quy tắc, sau này cũng không cần sống bằng cách ký sinh trong cơ thể ký chủ nữa. Tưởng tượng này quá hấp dẫn khiến cho nó không thể nào từ bỏ được, thế là nó nghĩ, dù sao cậu ta chỉ là một nhân vật nhỏ có cũng được mà không có cũng chẳng sao trong thế giới này, cậu ta chết thì ngay cả quy tắc cũng sẽ không phát hiện, chỉ cần nó âm thầm....giết chết tinh thần thể của cậu ta.....
Đương lúc nó tính hoá suy nghĩ thành hành động thì nó phát hiện năng lượng của nó bị đóng băng chỉ trong giây lát, ngay sau đó như có hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm sắt đâm xuyên lồng ngực nó, tinh thần thể của nó bởi đau đớn dữ dội mà run rẩy không thôi, chốc thì lạnh lẽo tựa băng phong, chốc lại nóng hổi hệt lửa thiêu, nó kinh hoàng nhìn Ôn Trạch quay đầu qua mỉm cười với nó, khoảnh khắc ấy không khác gì địa ngục tu la.
Nó sợ rồi, muốn rời khỏi thế giới này, nó dùng năng lượng còn thừa hòng cưỡng ép rút tinh thần thể của Tô Cẩn ra đi cùng, nhưng năng lượng của Ôn Trạch cứ như ngọn núi to đè nó ngay tại chỗ, nửa bước khó đi, cuối cùng nó cạn kiệt năng lượng, chìm vào hôn mê.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Xavier: hơ
***
@Yu: vì tránh tình trạng làm này quên kia nên t tách chương từ thế giới này:'))))
Nó hoàn toàn không ngờ rằng có người có thể nhìn thấy thấy nó, ngay cả ký chủ của nó cũng chỉ nghe được tiếng chứ chưa từng thấy được bản thể của nó. Đây chắc chắc là chuyện tốt, bởi vì bọn nó là kẻ phá hoại quy tắc không dung, bị phát hiện chỉ có một con đường chết. Nó không rõ người kia có phải người bảo vệ của quy tắc hay không, hay cũng là một kẻ ngoại lai, nhưng mặc kệ cậu ta là ai, sự xuất hiện của cậu ta rất có thể sẽ bộc toạc nó trước mặt quy tắc, như vậy sẽ cực kỳ nguy hiểm đối với nó.
Hệ thống lập tức đi tra tư liệu của y, phát hiện dao động năng lượng của y khớp với dao động năng lượng của thế giới này, cũng chưa từng làm hỏng hướng đi của thế giới, điều này làm lòng nó thấy hơi may mắn: có lẽ cậu ta chỉ trùng hợp nhìn sang bên này, là nó trông gà hoá cuốc thôi....nhỉ?
Hệ thống nghĩ thế nào Tô Cẩn không biết, nhưng chuyện "có thể nhìn thấy hệ thống" khiến hắn có một ý tưởng, hắn sinh hứng thú mãnh liệt với người bị hệ thống kiêng dè, không chờ hắn bắt tay đi làm quen người kia, hệ thống nhận ra ý đồ của Tô Cẩn lập tức lạnh giọng cảnh cáo hắn: "Đừng hòng giở trò."
Tô Cẩn chỉ đành từ bỏ, bởi lẽ hắn biết thủ đoạn trừng phạt của hệ thống. Tuy vậy vẫn để suy nghĩ này ở đáy lòng. Dù là hắn tận hưởng khoái cảm chinh phục người khác, song cứ bị hệ thống khống chế mãi cũng làm người ta thấy ghét —— Hắn muốn cởi bỏ trói buộc của hệ thống, dù cho không thể thoát thân hoàn toàn, nhưng chí ít cũng có được địa vị bình đẳng.
Tô Cẩn suy nghĩ sẽ tìm một cơ hội hẹn gặp Ôn Trạch, không ngờ chẳng đợi hắn vạch kế hoạch xong, Ôn Trạch đã xuất hiện trước mặt hắn rồi.
Hắn nhân lúc cha hắn và Ôn tổng bàn công việc đi nhà vệ sinh một chuyến, lúc ra thì thấy y ở một góc ban công.
Y đang ngắm sao.
Vài ngôi sao lác đác, trong suốt ảm đạm gần như muốn hoà vào trong màn đêm.
Ánh mắt của y cũng thế.
Bầu trời đêm bao la rộng lớn, đôi mắt y như sắc đêm đen kịt, nhìn chẳng rõ trời sao bên trong.
Vì sao ngắm nhìn y, mặt trăng ngắm nhìn y, làn gió về đêm ngắm nhìn y, lá rơi phất phơ ngắm nhìn y.
Tất cả mọi người cũng đang ngắm nhìn y.
Tô Cẩn bỗng chốc hiểu rõ vì sao cái tên "Ôn Trạch" ở trong trường lại có ma lực lớn đến vậy, khiến người ta vừa nghe đã phải nghĩ suy.
Từng luồng điện lan dọc từ não đến đầu ngón chân, khiến trái tim hắn chợt đau buốt, hắn biết, đây là cảnh cáo hệ thống dành cho hắn. Nhưng hắn không rảnh đâu quan tâm.
Hắn nhìn Ôn Trạch chống đầu trên lan can, hơi ngoảnh lại, cứ nhoài người như thế liếc nhìn hắn, nhưng lại như chẳng nhìn hắn, từ từ cong khoé môi lên.
Khoảnh khắc ấy thời gian như bị ấn dừng lại.
Tựa vị thần ở tạm nhân gian, cũng tựa đứa trẻ ngây thơ tinh nghịch.
Hắn không hiểu nụ cười này đại biểu cho điều chi, mang theo ý nghĩa gì, hắn chỉ biết y rất đẹp, vượt qua giới hạn nhận thức về cái đẹp của hắn, ngàn vạn ngôn từ đẹp đẽ của thế gian cũng chẳng miêu tả được.
Thế giới đang xoay tròn, vô vàn hình bóng đan xen sáng tối đều tuôn về phía y, hệt một xoáy nước cuốn y vào bên trong, cuối cùng cố định trong con ngươi màu mực của người ấy.
Sau đó, hắn mất đi tri giác.
......
Tô Cẩn tỉnh dậy, nhìn thấy trần nhà quen thuộc, hắn chậm chạp bò dậy hô khẽ một tiếng "shhh", cảm thấy đầu đau như nứt ra. Hắn muốn biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao mình lại tự dưng ngất đi, chẳng nhẽ cơ thể này đã xảy ra vấn đề gì? Hắn dò hỏi hệ thống ở trong đầu nhưng không sao được hồi đáp.
Hệ thống giống như đã biến mất rồi vậy.
Ý nghĩ này vừa nảy ra, lại liên tưởng tới điều khác thường sau khi hệ thống gặp Ôn Trạch trước đó, hắn liền chỉnh đốn đồ đạc xông tới trường học như phát điên, muốn tìm Ôn Trạch hỏi rõ chuyện này rốt cuộc có liên quan tới y hay không.
"Ồ? Cậu cho là tôi làm?" Ôn Trạch dựa vào bức tường ở sân thượng bình thản nhìn hắn.
"Nếu như cậu không biết tồn tại của hệ thống thì cớ gì nghe thấy lời tôi nói lại không có chút phản ứng của người bình thường nên có? Hoặc là nói, thật ra là cậu đã đuổi hệ thống trong đầu tôi đi?" Vừa nghĩ tới khả năng này ánh mắt của Tô Cẩn đã sáng lên.
Xavier bật cười như đang giễu cợt sự ngây thơ của hắn.
Tô Cẩn trở nên nôn nóng trong nụ cười của y.
Sau cùng, Xavier nói: "Hệ thống không biến mất, mà chỉ tạm thời ngủ đông thôi."
Tô Cẩn cau mày, còn muốn hỏi cho rõ thêm, Xavier đã quay người đi, Tô Cẩn đành phải chạy bước nhỏ đuổi theo y.
Người lạ mặt đột ngột xuất hiện bên cạnh Xavier khiến mọi người xung quanh rỉ tai thì thào với nhau, Tô Cẩn làm như không nhận thấy tiếp tục bám lấy y hỏi ra nhẽ, bám tận đến lớp học của y, cuối cùng bị y bực mình đuổi đi.
"Tô Cẩn."
Sau khi về tới lớp của mình Thẩm Trạch lại chủ động bắt chuyện với hắn trái với trạng thái bình thường: "Cậu quen Ôn Trạch?"
"A, phải đấy." Tô Cẩn nở một nụ cười ôn hoà theo thói quen.
Nụ cười này luôn có thể làm người khác sinh hảo cảm, lần nào cũng thế.
Tuy nhiên hôm nay nó lại mất tác dụng.
Không biết sao hình như đối tượng chinh phục của hắn rất khó chịu, nhưng vẫn kiên trì hỏi hắn, "Sao mà quen được?"
Tô Cẩn khó hiểu nhìn sự khác lạ của đối tượng chinh phục, nhưng hắn không còn lòng dạ nào chia cho cậu ta nữa, hắn chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh suy nghĩ về quan hệ của Ôn Trạch và hệ thống, rồi nghĩ xem sau này nên làm thề nào, vậy nên hắn nói vài câu ứng phó có với Thẩm Kỳ.
Không nghi ngờ gì hơn là chuyện hệ thống biến mất lần này Ôn Trạch không thoát được liên can, có thể bị hệ thống sợ đến nhường ấy thì chắc chắn y cũng không phải nhân vật đơn giản gì. Vả lại y nói hệ thống chỉ tạm thời ngủ đông? Có phải chăng là vì hệ thống bị thương nặng nên không thể không chọn ngủ đông? Mà có thể làm cho hệ thống bị thương, rất có khả năng là Ôn Trạch có mặt tại hiện trường khi đó.....
Hắn không khỏi nghĩ về nụ cười ấy.
Cái nụ cười khiến lòng hắn run rẩy, nhớ mãi khó phai.
Tô Cẩn vội vã hoàn hồn lại, phỉ nhổ bản thân dễ dàng bị mê hoặc như thế. Nhưng bất kể ra sao, mình nhất định phải tiếp cận Ôn Trạch nhiều hơn, tra rõ chân tướng sự việc rồi tìm cách thoát thân.
Mà một tuần lễ sau khi Tô Cẩn hạ quyết tâm hệ thống lại xuất hiện lần nữa.
Giọng của nó nhỏ xíu lộ ra chút yếu ớt, như thể nói một câu cũng cần hao tốn năng lượng rất lớn, thế nhưng nó không hề nhắc một chữ tới chuyện tối hôm ấy —— Tại sao hắn ngất xỉu, và vì sao nó lại đột nhiên biến mất.
Bản thân hệ thống nhớ rõ rành rành.
Khi đó, lúc Tô Cẩn phát hiện Ôn Trạch nỗi kinh hãi của nó dâng lên tới đỉnh điểm —— Vậy mà nó không nhận thấy được hành tung quỹ tích của Ôn Trạch, nếu không chắc chắn nó sẽ lên tiếng cảnh báo Tô Cẩn trước khi hắn đến gần y. Điều này làm nó xác định Ôn Trạch tuyệt đối không phải người bình thường, thậm chí không phải là người của thế giới này, lúc ấy y nhìn về phía mình tuyệt đối không phải tình cờ. Kinh hãi qua đi, nó liền bình tĩnh lại, không nghi ngờ gì rời khỏi thế giới này chính là lựa chọn an toàn nhất, nhưng nó lại không cam tâm, quy tắc của thế giới này quá mạnh mẽ, năng lượng quá dồi dào, chỉ cần nó cướp được năng lượng của thế giới này thì nó sẽ có năng lực chống lại quy tắc, sau này cũng không cần sống bằng cách ký sinh trong cơ thể ký chủ nữa. Tưởng tượng này quá hấp dẫn khiến cho nó không thể nào từ bỏ được, thế là nó nghĩ, dù sao cậu ta chỉ là một nhân vật nhỏ có cũng được mà không có cũng chẳng sao trong thế giới này, cậu ta chết thì ngay cả quy tắc cũng sẽ không phát hiện, chỉ cần nó âm thầm....giết chết tinh thần thể của cậu ta.....
Đương lúc nó tính hoá suy nghĩ thành hành động thì nó phát hiện năng lượng của nó bị đóng băng chỉ trong giây lát, ngay sau đó như có hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm sắt đâm xuyên lồng ngực nó, tinh thần thể của nó bởi đau đớn dữ dội mà run rẩy không thôi, chốc thì lạnh lẽo tựa băng phong, chốc lại nóng hổi hệt lửa thiêu, nó kinh hoàng nhìn Ôn Trạch quay đầu qua mỉm cười với nó, khoảnh khắc ấy không khác gì địa ngục tu la.
Nó sợ rồi, muốn rời khỏi thế giới này, nó dùng năng lượng còn thừa hòng cưỡng ép rút tinh thần thể của Tô Cẩn ra đi cùng, nhưng năng lượng của Ôn Trạch cứ như ngọn núi to đè nó ngay tại chỗ, nửa bước khó đi, cuối cùng nó cạn kiệt năng lượng, chìm vào hôn mê.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Xavier: hơ
***
@Yu: vì tránh tình trạng làm này quên kia nên t tách chương từ thế giới này:'))))