Chương 22
Qua một lúc Thu Minh Thù cũng hiểu Tú Hạ đang nói Hoàn Ý đang chuẩn bị rời hoàng cung.
Hắn nguyên bản cho rằng Hoàn Ý rời cung vì hứng khởi nhất thời, sau đó mới biết được vốn dĩ không riêng lần này, mỗi năm vào cùng một thời điểm, Hoàn Ý đều sẽ mang theo người hầu rời khỏi hoàng cung, đi về cung điện phụ cận ở Tây Hải tránh nóng.
Mà thời điểm nghe được hai chữ Tây Hải, Thu Minh Thù nháy mắt nghĩ tới đối thoại mà hôm qua hắn nghe được ở cung điện của Hoàn Ý.
Lúc ấy Hoàn Ý cùng Diêm Vũ thấp giọng nói chuyện, vừa lúc có liên quan tới Tây Hải.
Vì vậy Hoàn Ý ra khỏi hoàng cung, chỉ sợ là muốn đi gặp người nào đó, mà căn cứ theo lời của Tú Hạ, Hoàn Ý mỗi năm đều đi gặp người nọ vào thời điểm này, người nọ đến tột cùng là người nào? Có thể làm vua của một nước không ngại ngàn dặm xa xăm đặc biệt tới gặp mặt?
Chuyện này Thu Minh Thù tạm thời không có cách nào biết rõ ràng, nhưng cũng không phải chuyện mà hắn cần để ý đến, việc cấp bách trước mắt là nghĩ ra biện pháp để đi cùng Hoàn Ý, như vậy hắn mới bảo đảm mỗi ngày đều có thể trò chuyện cùng Hoàn Ý ba câu trở lên trong mười ngày,.
Không rõ là Hoàn Ý đã xuất phát hay chưa, Thu Minh Thù nhanh chóng bảo Tú Hạ: "Giúp ta chuẩn bị, ta đi gặp bệ hạ, cùng y ra ngoài cung."
Trong khoảng thời gian tiếp xúc với Hoàn Ý, hắn biết vị hoàng đế bệ hạ này là người cực dễ nói chuyện, nếu hắn muốn đi cùng, Hoàn Ý hẳn sẽ không cự tuyệt.
Nhưng mà ai ngờ khi hắn vừa mới nói ra lời này, Tú Hạ lại đau khổ nói: "Nương nương, chuyện này chỉ sợ không được, mỗi năm lúc Hoàng Thượng đi ra ngoài hành tung đều được bảo mật, chưa bao giờ mang theo phi tử, chỉ mang theo mười người hộ vệ tinh nhuệ."
Bước chân của Thu Minh Thù hơi chững lại.
Theo trực giác của hắn chuyện này không đơn giản như vậy, đối phương không mang theo người không liên quan, trừ việc đi Tây Hải gặp người, hẳn là có việc khác cần hoàn thành.
Đối phương không mang theo hậu phi, nên hắn chỉ có thể nghĩ biện pháp ——
Thu Minh Thù hơi hơi nhíu mày, đột nhiên quay đầu lại nói với Tú Hạ: "Không có việc gì, vậy quên đi."
Tú Hạ đang buồn rầu thay cho Thu Minh Thù, đột nhiên nghe hắn nói ra lời này, không khỏi ngơ ngẩn: "Nương nương?"
Thu Minh Thù nói: "Nếu không thể đi theo, vậy thì ta không đi, dù sao không bao lâu sau bệ hạ cũng sẽ trở về."
Tú Hạ há miệng thở dốc, chung quy không quên thân phận hạ nhân của mình, không dám nói thêm gì nữa.
Mà Thu Minh Thù thấy Tú Hạ không tiếp tục nói, liền bảo: "Được rồi, ngươi có thể lui xuống."
Tú Hạ vẫn không yên tâm mà nhìn nhìn Thu Minh Thù, thấy Thu Minh Thù không lên tiếng nữa, rốt cuộc cũng xoay người rời đi.
Thu Minh Thù kiên nhẫn chờ Tú Hạ đi mất, sau đó mới lấy quả cầu biến thân từ trong lòng ngực ra.
Sau một lát, ánh sáng màu bạc chợt lóe lên, Thu Minh Thù một lần nữa biến thành bộ dáng bạch y phiêu đãng mang mặt nạ màu bạc, phi thân ra từ trong Hòe Ngọc Cung, chạy tới vị trị của Hoàn Ý mà trước đó hắn đã hỏi qua.
Hoàn Ý nếu không mang theo hậu phi, mà hắn muốn đi cùng y, thì chỉ cần thay đổi thân phận trà trộn vào trong đám hộ vệ kia là được.
Chỉ hy vọng hộ vệ của Hoàn Ý sẽ không đề phòng quá mức nghiêm ngặt, làm người ta khó có thể lẻn vào.
·
Chờ khi hắn chạy đến nơi, Thu Minh Thù mới phát giác bản thân mình đang lo lắng quá mức.
Nhờ Thu Minh Thù chạy nhanh, tuy rằng trên đường đã phun ra một ngụm máu tươi, nhưng cũng may đoàn xe của Hoàn Ý vẫn chưa xuất phát, Ninh công công ở phía bên kia mang theo vài tên thái giám kiểm kê những đồ vật lát nữa sẽ mang đi, mà Hoàn Ý đã ngồi vào trong kiệu, Diêm Vũ đang đứng ở ngoài kiệu nghiêng đầu nói chuyện với người bên trong, khoảng cách là quá xa để người khác nghe thấy.
Bên kia bức tường, một người hộ vệ mặc hắc y mang mặt nạ đang cầm đao đi đến hướng bên kia, tựa hồ đang chuẩn bị gì đó.
Thu Minh Thù núp ở trong góc phía sau bức tường, đã sớm đã có chủ ý, chờ đến khi tên hộ vệ kia đi qua đây, hắn sẽ lao ra, động tác quen thuộc mà đánh ngất người này.
Chuyện này đối với Thu Minh Thù không có gì khó, đám hộ vệ này thân thủ kém xa so với hắn, Thu Minh Thù không tốn chút công phu nào, cũng đã chế trụ được một tên hộ vệ.
Chẳng qua một loạt động tác này lại hao phí không ít thể lực, làm cho thanh máu của Thu Minh Thù lại mất đi một lượng lớn, cũng may hắn đã đạt được mục đích, Thu Minh Thù đem người bất tỉnh giấu vào trong góc, lấy đi áo ngoài cùng mặt nạ trên người hắn, rồi lại mặc lên người bản thân, lúc này mới sửa sang lại quần áo đi ra từ sau góc tường, đến nơi bọn hộ vệ tập hợp.
Có ba gã hộ vệ đến cùng lúc với hắn, Thu Minh Thù vừa buông tay sau khi sửa sang lại vạt áo, nhìn những người xung quanh, động tác của hắn thoáng chốc dừng lại.
Những người khác cũng dừng lại động tác giống hắn.
Không vì cái gì khác, đơn giản là động tác sửa sang lại vạt áo của bọn họ vừa rồi, cơ hồ giống nhau như đúc.
Xung quanh đột nhiên an tĩnh, bầu không khí trở nên kì lạ, Thu Minh Thù và bọn họ nhìn nhau, quần áo trên người bọn họ rõ ràng không có ai vừa vặn, còn có mặt nạ to rộng trên mặt, trong nháy mắt bọn họ cũng hiểu được vài phần.
Bất quá cũng không có ai mở miệng nói ra.
Đúng lúc này, có vài tên thị vệ đi tới, bắt đầu kiểm tra số người, hơn nữa nhắc nhở mọi người chuẩn bị xuất phát.
Thu Minh Thù cùng ba người lúc nãy vội vàng thu hồi tầm mắt đánh giá lẫn nhau, tất cả đều cúi đầu ra vẻ nghiêm túc nghe lời, tuân theo mệnh lên của tên thủ lĩnh hộ vệ đứng giữa, bắt đầu làm việc.
Một lúc sau, Ninh công công sau khi bận rộn hồi lâu, bắt đầu đi tới dặn dò các hộ vệ phải bảo vệ cẩn thận an nguy của Hoàng Thương, Thu Minh Thù tuy cảm thấy chính mình giả trang hẳn sẽ không bị người khác nhận ra, nhưng cũng không quên cúi đầu che giấu, Ninh công công đứng đó nói chuyện, nhưng thật ra không có chú ý tới đám người ở giữa Thu Minh Thù, càng không nhận ra hắn chính là Thu Phi nương nương của Hòe Ngọc Cung.
Chờ đến khi Ninh công công nói xong rời đi, Thu Minh Thù còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, lại có người chậm rãi đi tới trước mặt bọn họ.
Người tới là Diêm Vũ, thần sắc lãnh đạm, tầm mắt đảo qua nhìn từng người, Thu Minh Thù bất động thanh sắc mà đón nhận ánh mắt của người này, im lặng không phát ra một chút động tĩnh nào.
Có lẽ bởi vì trực giác trong lòng, Thu Minh Thù trước sau đối với người này đều luôn đề phòng người này.
Nhưng mà người này lại không có mở miệng nói với đám hộ vệ một câu nào, hắn đặc biệt đi tới trước mặt mọi người, như là chỉ muốn nhìn một cái, sau đó hắn nhướng mày cười cười, lại xoay người đi đến trước kiệu của Hoàn Ý.
Đoàn xe rốt cuộc cũng xuất phát, đám người vây quanh bao bọc cổ kiệu của hoàng đế Nghiêu Quốc ở giữa, từ trong hoàng thành đi ra, hướng tới phố xá phồn hoa bên ngoài.
·
Thu Minh Thù sau khi xuyên vào thế giới này chỉ sống trong hậu cung, thân là con trai của tướng quân Trình quốc, sau khi đầu hàng bị gả đến Nghiêu quốc, thân phận cùng lập trường của Thu Minh Thù khiến hắn chẵng có cách nào rời khỏi hoàng cung Nghiêu Quốc.
Cho nên đây là lần đầu hắn rời khỏi hoàng cung, chính mắt nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Nhưng Thu Minh Thù cũng không có quá nhiều tò mò, đời trước hắn đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, đủ khả năng tự chủ mạnh mẽ ở bất cứ tình huống nào, thế giới này tuy rằng khác xa so với thế giới trước của hắn, nhưng chỉ cần tìm cách thích ứng thì cũng không có gì quá khó khăn, Thu Minh Thù đã sinh sống ở niên đại này một thời gian khá dài, sớm đã không còn gì mới lạ như lúc ban đầu.
Cho nên một đường này, Thu Minh Thù không có biểu hiện khác thường gì, hắn đi theo đoàn xe, nửa ngày mới ra khỏi cửa thành, tiếp theo đoàn xe đi đến một góc an tĩnh dưới chân núi nào đó, mọi người đều ngụy trang, người hầu đi theo thay ra y phục trong cung, xoá bỏ dấu chân mới vừa đi qua của bọn họ, đoàn xe lúc này mới một lần nữa xuất phát, chẳng qua lần này thay đổi lộ trình, đi theo hướng khác.
Đại khái là đang phòng bị cái gì, Hoàn Ý lần này ra ngoài, che giấu cực kỳ cẩn thận, Thu Minh Thù cùng những tên hộ vệ cưỡi ngựa xen lẫn trong đám người hầu, đi theo bọn họ che giấu dấu vết thay đổi lộ trình, làm như thế rất nhiều lần, đoàn xe mới khôi phục lại tiếp tục đi như bình thường.
Thời điểm mặt trời lặn, đoàn xe vừa vặn đi vào trong một thành trì nào đó, Thu Minh Thù cùng mọi người liền nghỉ chân tại đây.
Khẩn trương đi đường cả ngày, cơ thể của Thu Minh Thù đã sớm chống đỡ hết nổi, sau khi chia phòng, hắn lập tức đi vào trong, bắt đầu ngồi yên hồi phục thanh máu.
Vì hoàn thành nhiệm vụ, hắn không nghĩ nhiều trực tiếp ngụy trang thành hộ vệ đi cùng Hoàn Ý, nhưng nhớ tới quyết định của chính mình, Thu Minh Thù cũng phải tự thừa nhận mình thật sự lỗ mãng khi làm như vậy. Cũng may hiện tại trong cung vẫn bình yên, Tú Hạ cũng không phải chưa thấy mình từng thấy hắn mất tích, hẳn là sẽ không kinh hoảng quá mức, mà hắn vừa kết thúc giảng dạy hoá trang, vẫn chưa tính toán bắt đầu giai đoạn tiếp theo, hiện tại hắn mất tích như vậy hẳn là sẽ không khiến người khác chú ý quá mức.
Thu Minh Thù cân nhắc hậu quả khi mình rời khỏi hoàng cung, xác định sẽ không có gì vấn đề lớn, sau đó lại suy tính tình trạng trước mắt của mình.
May mắn thay, cũng không biết có phải hoàng thất Nghiêu Quốc cho rằng hoàng đế sẽ rất an toàn hay không, cố ý tạo điều kiện cho thích khách, nên hộ vệ bên người hoàng thất đều đeo mặt nạ, bình thường nếu có người trà trộn vào trong, căn bản không có biện pháp nhận ra.
Mà hiện tại Thu Minh Thù mang mặt nạ lẫn vào bên trong, nghiễm nhiên đã trở thành một hộ vệ, căn bản không kẻ nào hoài nghi thân phận của hắn.
Chuyện này thật sự thuận lợi đến mức Thu Minh Thù cảm thấy các hộ vệ của Nghiêu Quốc đều là kẻ ngốc.
Khách điếm nơi Hoàn Ý đang ở là khách điếm tốt nhất trong thành, Thu Minh Thù cùng các hộ vệ tuy rằng không thể ở trong phòng tốt nhất, nhưng điều kiện trong đây vẫn không tồi, Thu Minh Thù nghỉ ngơi trong phòng, tính toán kế hoạch để trò chuyện cùng hoàng đế.
Không sai, tuy rằng hắn cùng Hoàn Ý rời cung, nhưng nhiệm vụ mỗi ngày giao lưu cùng y ba câu trở lên chưa thể hoàn thành, tuy rằng trên đường Thu Minh Thù đã nỗ lực tìm kiếm cơ hội, nhưng mà toàn bộ thời gian Hoàn Ý đều ở trong kiệu, chờ đến buổi tối y xuống kiệu, y lại trực tiếp đi cùng Diêm Vũ vào trong khách điếm, hắn căn bản không có cơ hội nào để giao lưu cùng Hoàn Ý, mà dựa vào thân phận của Thu Minh Thù hiện tại, muốn cùng Hoàn Ý giao lưu, thật sự không phải chuyện dễ dàng.
Chuyện này còn phải nghĩ cách mới được.
Nhưng lúc này chuyện mà Thu Minh Thù muốn giải quyết nhất chính là mấy người đang ở trước mặt hắn.
Thu Minh Thù nghĩ đến đây, sống lưng đang dựa ngồi ở trên giường không khỏi tự uốn thẳng vài phần, tiếp theo hắn ngẩng đầu nhìn về ba người trong phòng, biểu tình hơi đắn đo.
Hiện tại vấn đề lớn nhất của hắn là, tuy rằng hoàng đế bệ hạ đang thoải mái nghỉ ngơi trong khách điếm, nhưng với thân phận thị vệ của hắn, không thể không cùng phòng với mấy tên thị vệ khác.
Không sai, phòng thị vệ là phòng nhiều người, để phòng cho việc khẩn cấp, bọn họ sẽ được xếp ở chung một phòng với nhau.
Mà trong phòng bây giờ, vừa vặn là ba tên thị vệ cùng lúc trở về đội ngũ với Thu Minh Thù.
Nếu không đoán sai, ba tên hộ vệ kia hẳn cũng không phải là hộ vệ chân chính gì, mà đánh bất tỉnh hộ vệ thực sự, hơn nữa thay đổi quần áo, mượn thân phận cùa bọn họ để ra khỏi hoàng cung giống như Thu Minh Thù, căn cứ vào hiểu biết của Thu Minh Thù đối với hậu cung Nghiêu Quốc, những tên này rất có khả năng đều là phi tử trong cung Hoàn Ý.
Lúc nãy có người ngoài bên cạnh, bốn người đều nhìn ra đối phương có vấn đề, cũng không có mở miệng nói ra, hiện tại bọn họ ở chung phòng, có chút lời liền không thể không nói ra.
Dù sao thân phận của từng người đều có vấn đề, chi bằng mọi người thẳng thắn nói rõ với nhau.
Thu Minh Thù nghĩ như vậy, tầm mắt đảo qua ba người trước mặt, trầm mặc qua đi bình tĩnh hỏi: "Các ngươi cũng muốn rời khỏi hoàng cung cùng bệ hạ, cho nên mới cải trang đi theo?"
Đại khái là do nghẹn quá lâu, ngay khi Thu Minh Thù mở miệng, những người khác đều đồng thời lên tiếng ——
"Các ngươi cũng muốn ăn cá nướng Tây Hải, cho nên mới ra ngoài cung?"
"Các ngươi cũng muốn khiêu chiến Tây Hải Kỳ thánh, cho nên mới chuồn ra?"
"Các ngươi cũng cảm mặt nạ này không tồi, cho nên muốn mượn mang?"
Thu Minh Thù: "......"
Sự tình không giống như hắn nghĩ.
Hắn nguyên bản cho rằng Hoàn Ý rời cung vì hứng khởi nhất thời, sau đó mới biết được vốn dĩ không riêng lần này, mỗi năm vào cùng một thời điểm, Hoàn Ý đều sẽ mang theo người hầu rời khỏi hoàng cung, đi về cung điện phụ cận ở Tây Hải tránh nóng.
Mà thời điểm nghe được hai chữ Tây Hải, Thu Minh Thù nháy mắt nghĩ tới đối thoại mà hôm qua hắn nghe được ở cung điện của Hoàn Ý.
Lúc ấy Hoàn Ý cùng Diêm Vũ thấp giọng nói chuyện, vừa lúc có liên quan tới Tây Hải.
Vì vậy Hoàn Ý ra khỏi hoàng cung, chỉ sợ là muốn đi gặp người nào đó, mà căn cứ theo lời của Tú Hạ, Hoàn Ý mỗi năm đều đi gặp người nọ vào thời điểm này, người nọ đến tột cùng là người nào? Có thể làm vua của một nước không ngại ngàn dặm xa xăm đặc biệt tới gặp mặt?
Chuyện này Thu Minh Thù tạm thời không có cách nào biết rõ ràng, nhưng cũng không phải chuyện mà hắn cần để ý đến, việc cấp bách trước mắt là nghĩ ra biện pháp để đi cùng Hoàn Ý, như vậy hắn mới bảo đảm mỗi ngày đều có thể trò chuyện cùng Hoàn Ý ba câu trở lên trong mười ngày,.
Không rõ là Hoàn Ý đã xuất phát hay chưa, Thu Minh Thù nhanh chóng bảo Tú Hạ: "Giúp ta chuẩn bị, ta đi gặp bệ hạ, cùng y ra ngoài cung."
Trong khoảng thời gian tiếp xúc với Hoàn Ý, hắn biết vị hoàng đế bệ hạ này là người cực dễ nói chuyện, nếu hắn muốn đi cùng, Hoàn Ý hẳn sẽ không cự tuyệt.
Nhưng mà ai ngờ khi hắn vừa mới nói ra lời này, Tú Hạ lại đau khổ nói: "Nương nương, chuyện này chỉ sợ không được, mỗi năm lúc Hoàng Thượng đi ra ngoài hành tung đều được bảo mật, chưa bao giờ mang theo phi tử, chỉ mang theo mười người hộ vệ tinh nhuệ."
Bước chân của Thu Minh Thù hơi chững lại.
Theo trực giác của hắn chuyện này không đơn giản như vậy, đối phương không mang theo người không liên quan, trừ việc đi Tây Hải gặp người, hẳn là có việc khác cần hoàn thành.
Đối phương không mang theo hậu phi, nên hắn chỉ có thể nghĩ biện pháp ——
Thu Minh Thù hơi hơi nhíu mày, đột nhiên quay đầu lại nói với Tú Hạ: "Không có việc gì, vậy quên đi."
Tú Hạ đang buồn rầu thay cho Thu Minh Thù, đột nhiên nghe hắn nói ra lời này, không khỏi ngơ ngẩn: "Nương nương?"
Thu Minh Thù nói: "Nếu không thể đi theo, vậy thì ta không đi, dù sao không bao lâu sau bệ hạ cũng sẽ trở về."
Tú Hạ há miệng thở dốc, chung quy không quên thân phận hạ nhân của mình, không dám nói thêm gì nữa.
Mà Thu Minh Thù thấy Tú Hạ không tiếp tục nói, liền bảo: "Được rồi, ngươi có thể lui xuống."
Tú Hạ vẫn không yên tâm mà nhìn nhìn Thu Minh Thù, thấy Thu Minh Thù không lên tiếng nữa, rốt cuộc cũng xoay người rời đi.
Thu Minh Thù kiên nhẫn chờ Tú Hạ đi mất, sau đó mới lấy quả cầu biến thân từ trong lòng ngực ra.
Sau một lát, ánh sáng màu bạc chợt lóe lên, Thu Minh Thù một lần nữa biến thành bộ dáng bạch y phiêu đãng mang mặt nạ màu bạc, phi thân ra từ trong Hòe Ngọc Cung, chạy tới vị trị của Hoàn Ý mà trước đó hắn đã hỏi qua.
Hoàn Ý nếu không mang theo hậu phi, mà hắn muốn đi cùng y, thì chỉ cần thay đổi thân phận trà trộn vào trong đám hộ vệ kia là được.
Chỉ hy vọng hộ vệ của Hoàn Ý sẽ không đề phòng quá mức nghiêm ngặt, làm người ta khó có thể lẻn vào.
·
Chờ khi hắn chạy đến nơi, Thu Minh Thù mới phát giác bản thân mình đang lo lắng quá mức.
Nhờ Thu Minh Thù chạy nhanh, tuy rằng trên đường đã phun ra một ngụm máu tươi, nhưng cũng may đoàn xe của Hoàn Ý vẫn chưa xuất phát, Ninh công công ở phía bên kia mang theo vài tên thái giám kiểm kê những đồ vật lát nữa sẽ mang đi, mà Hoàn Ý đã ngồi vào trong kiệu, Diêm Vũ đang đứng ở ngoài kiệu nghiêng đầu nói chuyện với người bên trong, khoảng cách là quá xa để người khác nghe thấy.
Bên kia bức tường, một người hộ vệ mặc hắc y mang mặt nạ đang cầm đao đi đến hướng bên kia, tựa hồ đang chuẩn bị gì đó.
Thu Minh Thù núp ở trong góc phía sau bức tường, đã sớm đã có chủ ý, chờ đến khi tên hộ vệ kia đi qua đây, hắn sẽ lao ra, động tác quen thuộc mà đánh ngất người này.
Chuyện này đối với Thu Minh Thù không có gì khó, đám hộ vệ này thân thủ kém xa so với hắn, Thu Minh Thù không tốn chút công phu nào, cũng đã chế trụ được một tên hộ vệ.
Chẳng qua một loạt động tác này lại hao phí không ít thể lực, làm cho thanh máu của Thu Minh Thù lại mất đi một lượng lớn, cũng may hắn đã đạt được mục đích, Thu Minh Thù đem người bất tỉnh giấu vào trong góc, lấy đi áo ngoài cùng mặt nạ trên người hắn, rồi lại mặc lên người bản thân, lúc này mới sửa sang lại quần áo đi ra từ sau góc tường, đến nơi bọn hộ vệ tập hợp.
Có ba gã hộ vệ đến cùng lúc với hắn, Thu Minh Thù vừa buông tay sau khi sửa sang lại vạt áo, nhìn những người xung quanh, động tác của hắn thoáng chốc dừng lại.
Những người khác cũng dừng lại động tác giống hắn.
Không vì cái gì khác, đơn giản là động tác sửa sang lại vạt áo của bọn họ vừa rồi, cơ hồ giống nhau như đúc.
Xung quanh đột nhiên an tĩnh, bầu không khí trở nên kì lạ, Thu Minh Thù và bọn họ nhìn nhau, quần áo trên người bọn họ rõ ràng không có ai vừa vặn, còn có mặt nạ to rộng trên mặt, trong nháy mắt bọn họ cũng hiểu được vài phần.
Bất quá cũng không có ai mở miệng nói ra.
Đúng lúc này, có vài tên thị vệ đi tới, bắt đầu kiểm tra số người, hơn nữa nhắc nhở mọi người chuẩn bị xuất phát.
Thu Minh Thù cùng ba người lúc nãy vội vàng thu hồi tầm mắt đánh giá lẫn nhau, tất cả đều cúi đầu ra vẻ nghiêm túc nghe lời, tuân theo mệnh lên của tên thủ lĩnh hộ vệ đứng giữa, bắt đầu làm việc.
Một lúc sau, Ninh công công sau khi bận rộn hồi lâu, bắt đầu đi tới dặn dò các hộ vệ phải bảo vệ cẩn thận an nguy của Hoàng Thương, Thu Minh Thù tuy cảm thấy chính mình giả trang hẳn sẽ không bị người khác nhận ra, nhưng cũng không quên cúi đầu che giấu, Ninh công công đứng đó nói chuyện, nhưng thật ra không có chú ý tới đám người ở giữa Thu Minh Thù, càng không nhận ra hắn chính là Thu Phi nương nương của Hòe Ngọc Cung.
Chờ đến khi Ninh công công nói xong rời đi, Thu Minh Thù còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, lại có người chậm rãi đi tới trước mặt bọn họ.
Người tới là Diêm Vũ, thần sắc lãnh đạm, tầm mắt đảo qua nhìn từng người, Thu Minh Thù bất động thanh sắc mà đón nhận ánh mắt của người này, im lặng không phát ra một chút động tĩnh nào.
Có lẽ bởi vì trực giác trong lòng, Thu Minh Thù trước sau đối với người này đều luôn đề phòng người này.
Nhưng mà người này lại không có mở miệng nói với đám hộ vệ một câu nào, hắn đặc biệt đi tới trước mặt mọi người, như là chỉ muốn nhìn một cái, sau đó hắn nhướng mày cười cười, lại xoay người đi đến trước kiệu của Hoàn Ý.
Đoàn xe rốt cuộc cũng xuất phát, đám người vây quanh bao bọc cổ kiệu của hoàng đế Nghiêu Quốc ở giữa, từ trong hoàng thành đi ra, hướng tới phố xá phồn hoa bên ngoài.
·
Thu Minh Thù sau khi xuyên vào thế giới này chỉ sống trong hậu cung, thân là con trai của tướng quân Trình quốc, sau khi đầu hàng bị gả đến Nghiêu quốc, thân phận cùng lập trường của Thu Minh Thù khiến hắn chẵng có cách nào rời khỏi hoàng cung Nghiêu Quốc.
Cho nên đây là lần đầu hắn rời khỏi hoàng cung, chính mắt nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Nhưng Thu Minh Thù cũng không có quá nhiều tò mò, đời trước hắn đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, đủ khả năng tự chủ mạnh mẽ ở bất cứ tình huống nào, thế giới này tuy rằng khác xa so với thế giới trước của hắn, nhưng chỉ cần tìm cách thích ứng thì cũng không có gì quá khó khăn, Thu Minh Thù đã sinh sống ở niên đại này một thời gian khá dài, sớm đã không còn gì mới lạ như lúc ban đầu.
Cho nên một đường này, Thu Minh Thù không có biểu hiện khác thường gì, hắn đi theo đoàn xe, nửa ngày mới ra khỏi cửa thành, tiếp theo đoàn xe đi đến một góc an tĩnh dưới chân núi nào đó, mọi người đều ngụy trang, người hầu đi theo thay ra y phục trong cung, xoá bỏ dấu chân mới vừa đi qua của bọn họ, đoàn xe lúc này mới một lần nữa xuất phát, chẳng qua lần này thay đổi lộ trình, đi theo hướng khác.
Đại khái là đang phòng bị cái gì, Hoàn Ý lần này ra ngoài, che giấu cực kỳ cẩn thận, Thu Minh Thù cùng những tên hộ vệ cưỡi ngựa xen lẫn trong đám người hầu, đi theo bọn họ che giấu dấu vết thay đổi lộ trình, làm như thế rất nhiều lần, đoàn xe mới khôi phục lại tiếp tục đi như bình thường.
Thời điểm mặt trời lặn, đoàn xe vừa vặn đi vào trong một thành trì nào đó, Thu Minh Thù cùng mọi người liền nghỉ chân tại đây.
Khẩn trương đi đường cả ngày, cơ thể của Thu Minh Thù đã sớm chống đỡ hết nổi, sau khi chia phòng, hắn lập tức đi vào trong, bắt đầu ngồi yên hồi phục thanh máu.
Vì hoàn thành nhiệm vụ, hắn không nghĩ nhiều trực tiếp ngụy trang thành hộ vệ đi cùng Hoàn Ý, nhưng nhớ tới quyết định của chính mình, Thu Minh Thù cũng phải tự thừa nhận mình thật sự lỗ mãng khi làm như vậy. Cũng may hiện tại trong cung vẫn bình yên, Tú Hạ cũng không phải chưa thấy mình từng thấy hắn mất tích, hẳn là sẽ không kinh hoảng quá mức, mà hắn vừa kết thúc giảng dạy hoá trang, vẫn chưa tính toán bắt đầu giai đoạn tiếp theo, hiện tại hắn mất tích như vậy hẳn là sẽ không khiến người khác chú ý quá mức.
Thu Minh Thù cân nhắc hậu quả khi mình rời khỏi hoàng cung, xác định sẽ không có gì vấn đề lớn, sau đó lại suy tính tình trạng trước mắt của mình.
May mắn thay, cũng không biết có phải hoàng thất Nghiêu Quốc cho rằng hoàng đế sẽ rất an toàn hay không, cố ý tạo điều kiện cho thích khách, nên hộ vệ bên người hoàng thất đều đeo mặt nạ, bình thường nếu có người trà trộn vào trong, căn bản không có biện pháp nhận ra.
Mà hiện tại Thu Minh Thù mang mặt nạ lẫn vào bên trong, nghiễm nhiên đã trở thành một hộ vệ, căn bản không kẻ nào hoài nghi thân phận của hắn.
Chuyện này thật sự thuận lợi đến mức Thu Minh Thù cảm thấy các hộ vệ của Nghiêu Quốc đều là kẻ ngốc.
Khách điếm nơi Hoàn Ý đang ở là khách điếm tốt nhất trong thành, Thu Minh Thù cùng các hộ vệ tuy rằng không thể ở trong phòng tốt nhất, nhưng điều kiện trong đây vẫn không tồi, Thu Minh Thù nghỉ ngơi trong phòng, tính toán kế hoạch để trò chuyện cùng hoàng đế.
Không sai, tuy rằng hắn cùng Hoàn Ý rời cung, nhưng nhiệm vụ mỗi ngày giao lưu cùng y ba câu trở lên chưa thể hoàn thành, tuy rằng trên đường Thu Minh Thù đã nỗ lực tìm kiếm cơ hội, nhưng mà toàn bộ thời gian Hoàn Ý đều ở trong kiệu, chờ đến buổi tối y xuống kiệu, y lại trực tiếp đi cùng Diêm Vũ vào trong khách điếm, hắn căn bản không có cơ hội nào để giao lưu cùng Hoàn Ý, mà dựa vào thân phận của Thu Minh Thù hiện tại, muốn cùng Hoàn Ý giao lưu, thật sự không phải chuyện dễ dàng.
Chuyện này còn phải nghĩ cách mới được.
Nhưng lúc này chuyện mà Thu Minh Thù muốn giải quyết nhất chính là mấy người đang ở trước mặt hắn.
Thu Minh Thù nghĩ đến đây, sống lưng đang dựa ngồi ở trên giường không khỏi tự uốn thẳng vài phần, tiếp theo hắn ngẩng đầu nhìn về ba người trong phòng, biểu tình hơi đắn đo.
Hiện tại vấn đề lớn nhất của hắn là, tuy rằng hoàng đế bệ hạ đang thoải mái nghỉ ngơi trong khách điếm, nhưng với thân phận thị vệ của hắn, không thể không cùng phòng với mấy tên thị vệ khác.
Không sai, phòng thị vệ là phòng nhiều người, để phòng cho việc khẩn cấp, bọn họ sẽ được xếp ở chung một phòng với nhau.
Mà trong phòng bây giờ, vừa vặn là ba tên thị vệ cùng lúc trở về đội ngũ với Thu Minh Thù.
Nếu không đoán sai, ba tên hộ vệ kia hẳn cũng không phải là hộ vệ chân chính gì, mà đánh bất tỉnh hộ vệ thực sự, hơn nữa thay đổi quần áo, mượn thân phận cùa bọn họ để ra khỏi hoàng cung giống như Thu Minh Thù, căn cứ vào hiểu biết của Thu Minh Thù đối với hậu cung Nghiêu Quốc, những tên này rất có khả năng đều là phi tử trong cung Hoàn Ý.
Lúc nãy có người ngoài bên cạnh, bốn người đều nhìn ra đối phương có vấn đề, cũng không có mở miệng nói ra, hiện tại bọn họ ở chung phòng, có chút lời liền không thể không nói ra.
Dù sao thân phận của từng người đều có vấn đề, chi bằng mọi người thẳng thắn nói rõ với nhau.
Thu Minh Thù nghĩ như vậy, tầm mắt đảo qua ba người trước mặt, trầm mặc qua đi bình tĩnh hỏi: "Các ngươi cũng muốn rời khỏi hoàng cung cùng bệ hạ, cho nên mới cải trang đi theo?"
Đại khái là do nghẹn quá lâu, ngay khi Thu Minh Thù mở miệng, những người khác đều đồng thời lên tiếng ——
"Các ngươi cũng muốn ăn cá nướng Tây Hải, cho nên mới ra ngoài cung?"
"Các ngươi cũng muốn khiêu chiến Tây Hải Kỳ thánh, cho nên mới chuồn ra?"
"Các ngươi cũng cảm mặt nạ này không tồi, cho nên muốn mượn mang?"
Thu Minh Thù: "......"
Sự tình không giống như hắn nghĩ.