Chương 20
Trong nháy mắt mọi người ở đây đều không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Sau khi Hoàn Ý đi theo tên nam nhân kia, Thu Minh Thù ở phía sau sắc mặt đột nhiên trắng bệch mồ hôi lạnh rơi ròng ròng, phun ra một mồm máu tươi liền mềm mại ngã xuống.
Mà khoảnh khắc Thu Minh Thù ngã xuống, có thân ảnh đã nhanh chóng tiến lên, một phen ôm lấy vòng eo Thu Minh Thù, vững vàng đỡ lấy hắn.
Thu Minh Thù: "......"
Thu Minh Thù trợn mắt nhìn nam nhân không rõ thân phận trước mặt, nếu không phải hiện tại không có sức lực, hắn thật sự muốn hỏi một câu "Sao lại là ngươi?".
Hắn tăng điểm "Thể chất", làm bản thân mạnh mẽ hộc máu, lại vì vậy ngã xuống đất, muốn lợi dụng đặc tính "100% được đỡ khi ngã xuống đất" để Hoàn Ý đỡ mình, nhân cơ hội bảo đối phương đỡ mình về Hòe Ngọc Cung nghỉ ngơi, không ngờ hắn tính tới tính lui, kết quả người đỡ mình thế mà không phải Hoàn Ý ở khoảng cách gần nhất, mà là nam nhân không rõ thân phận này.
Thu Minh Thù đen mặt trừng mắt nhìn người này, người này cũng mặt không biểu tình nhìn Thu Minh Thù, hai người nhìn qua nhìn lại một lúc, ai cũng không mở miệng.
Sau đó Thu Minh Thù hơi quay mặt đi, nôn ra một ngụm máu tươi.
Mắt thấy thanh máu của mình mất đi một lượng lớn, sắc mặt Thu Minh Thù càng nhợt nhạt, nghĩ mình đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng một lượng lớn máu mất đi vẫn làm cho hắn bất ngờ hơn nữa trong lòng càng thêm hối hận.
Thu Minh Thù như vậy nghĩ, bất tri bất hốc mắt hơi nóng lên, sương mù bao phủ hai mắt, hai giọt lệ liền trào ra từ mi.
Nam nhân đang ôm Thu Minh Thù bỗng chốc ngơ nhẩn khi thấy hắn rơi lệ.
Ngay cả Thu Minh Thù cũng hơi ngơ ra, hắn đau lòng thanh máu của mình là thật, nhưng mà đau lòng đến rơi lệ, có phải hơi khoa trương không?
Hắn không nghĩ kỹ chuyện này, liền thấy nam nhân trước mặt hơi thối lui một bước buông lỏng tay ra, sau đó, có một người khác đỡ lấy hắn.
Thu Minh Thù nghiêng mặt nhìn lại, đối diện là đôi mắt đen tuyền trong suốt của Hoàn Ý.
"Đừng nhúc nhích." Hoàn Ý nhận thấy được khác thường của Thu Minh Thù, vì thế nhẹ giọng trấn an, đỡ hắn thấp giọng nói: "Ta bảo Diêm Vũ đi gọi thái y."
Y nói xong liếc nhìn nam nhân bên cạnh một cái, nam nhân kia không đợi Hoàn Ý mở miệng, hơi hơi gật đầu cũng không nhiều lời, xoay người thẳng hướng ra ngoài cung điện, bộ dáng không phải kiểu kính cẩn nghe lời, thậm chí không để ý tới thân phận của Hoàn Ý, phảng phất chỉ là thuận đường nên giúp mà thôi.
Đến lúc này, Thu Minh Thù mới biết được nam nhân kia nam tên là Diêm Vũ.
Thu Minh Thù như suy tư gì mà nhìn thân ảnh người nọ biến mất, thẳng đến khi gương mặt cảm giác được hơi ấm áp, hắn mới bừng tỉnh hoàn hồn, lúc này mới thấy động tác nhẹ nhàng của Hoàn Ý, cẩn thận lau đi nước mắt trên má của hắn.
Ngón tay người nọ thon dài, bởi vì nhiều năm sống trong nhung lụa cho nên đầu ngón tay thanh tú không hề có vết chai, y lau khô nước mắt trên mặt Thu Minh Thù, vẻ mặt là thật lòng quan tâm: "Sao đột nhiên lại như vậy?Trong người rất khó chịu sao? Ta đỡ ngươi vào nằm nghỉ chờ thái y lại đây được không?"
"Không......" Thu Minh Thù không quen chuyện có người dùng ngữ khí ôn nhu quan tâm hắn, trong khoảnh khắc đó có chút không rõ vì sao da đầu hắn lại tê dại, sau đó lại cảm thấy áy náy khi lừa gạt người ta. ?hách ?há?h ?ìm được || ???M??UY E?.V? ||
Hắn bất đắc dĩ mà nhìn Hoàn Ý, há mồm còn chưa kịp nói, hốc mắt lại nóng lên, hai hàng nước mắt lại lần nữa rơi xuống, dính ướt gương mặt vừa mới được Hoàn Ý lau khô.
Thu Minh Thù: "......"
Hoàn Ý: "......"
Im lặng sau một lúc lâu, Thu Minh Thù từ bỏ chuyện muốn lừa Hoàn Ý đi Hòe Ngọc Cung, suy sụp nói: "Vậy phiền bệ hạ."
Hắn trước hết phải nghĩ biện pháp ngừng rơi nước mắt, sau đó mới có khả năng làm chuyện khác.
Dù sao hiện tại hắn đã ngăn cản Hoàn Ý đi Đa Khâm cung, cũng coi như hoàn thành một nữa nhiệm vụ, sau đó hắn chậm rãi nghĩ cách khác cũng không muộn.
Để Hoàn Ý đỡ mình tiến vào cung điện, cũng không dám nằm lên long sàng, hắn chỉ ngồi trên ghế lặng lẽ che ngực, cúi đầu cố gắng bình ổn cảm giác suy yếu của cơ thể.
Hoàn Ý thấy hắn trầm mặc không nói, nên không có mở miệng quấy rầy, chỉ tìm khăn lụa lau trán của Thu Minh Thù.
Trong phòng yên lặng lạ thường, không có một tiếng vang, sau khi Thu Minh Thù ngồi nghỉ ngơi một lúc lâu, cũng đã biết rõ tình trạng hiện tại của thân thể mình.
Vừa rồi bởi vội vã muốn ngăn cản Hoàn Ý đi Đa Khâm cung tìm chết, Thu Minh Thù nhất thời nóng vội trực tiếp đem một lượng lớn giá trị kinh diễm tăng vào thuộc tính "Thể chất", trải qua một khoảng thời gian xem xét, hắn mới phát hiện chính mình dưới tình thế cấp bách đã trực tiếp tăng nó lên ba cấp.
Tuy rằng hắn điên cuồng ho ra máu, nhưng điều này hiển nhiên không phải hiệu quả khi tăng liền ba cấp "thể chất", mà hiệu quả thực sự là tình trạng rơi nước mắt không ngừng hiện tại.
Tựa hồ là đã nhận ra suy nghĩ Thu Minh Thù, hệ thống giả chết vĩnh viễn lại lên tiếng vào lúc này, có ý tốt giải đáp cho Thu Minh Thù: "Chúc mừng ký chủ mở ra "thể chất" cấp bốn "nước mắt thương hại" khóc thút thít là pháp bảo chiến thắng của cung đấu, ký chủ có thể sử dụng nhiều hơn."
Thu Minh Thù không biết nên nói cái gì.
Thể chất ốm yếu, dễ rơi lệ, này hiển nhiên không phải toàn bộ nội dung của thuộc tính "Thể chất", nếu mình lại tiếp tục thăng cấp, thân thể này sẽ biến thành bộ dáng quỷ quái gì, hắn thật sự khó có thể tưởng tượng.
Hắn càng nghĩ càng là tuyệt vọng, nước mắt ngăn không được cứ yên lặng chảy xuống.
"......"
Nước mắt đáng chết này, không có cách nào dừng lại.
Thu Minh Thù oán hận nghĩ, lại càng nhiều nước mắt thi nhau tuôn ra.
"......"
Thu Minh Thù từ bỏ giãy giụa.
Trong lúc hắn đấu trí với tuyến lệ của mình, Hoàn Ý cũng nhìn kỹ Thu Minh Thù, tựa hồ đang nỗ lực suy nghĩ nguyên nhân nào khiến hắn khóc để an ủi, nhưng mà đáng tiếc Thu Minh Thù chỉ khóc thút thít nói không nên lời, Hoàn Ý cũng không có cách nào tìm được đáp án chính xác.
Hai người nhìn nhau không nói gì một lúc lâu, cũng may thái y rốt cuộc đã tới, Thu Minh Thù vội vàng lấy khăn lụa từ tay Hoàn Ý lau nước mắt, thu lại bộ dáng đáng thương nhu nhược của mình, đem điểm kinh diễm thu hoạch từ trên người thái y về.
Tên nam nhân tên là Diêm Vũ kia sau khi gọi thái y cũng trở về, tựa hồ vẫn chưa từ bỏ chuyện mang Hoàn Ý đi Đa Khâm cung, thời điểm thái y bắt mạch cho Thu Minh Thù bắt, tên đó cùng Hoàn Ý đứng ở hai bên im lặng mà nhìn chằm chằm, như là đang đánh giá Thu Minh Thù từ trên xuống dưới.
Thu Minh Thù có thể cảm nhận được tầm mắt của người nọ, bất quá hắn cũng không rảnh đi để ý tới, chỉ làm bộ không có phát hiện ra, còn dò hỏi tình trạng của mình với thái y.
Giống với lần đầu tiên thăng cấp "Thể chất", thái y căn bản không có biện pháp tìm ra vấn đề trên người Thu Minh Thù, chỉ nói là quá mức mệt nhọc, bảo hắn sau khi trở về phải nằm điều dưỡng nghỉ ngơi trên giường cho tốt.
Nghe thấy thái y nói, Thu Minh Thù liền đoán được thân thể này của mình tuyệt đối không phải dựa vào thuốc bổ hay nằm trên giường là có thể tốt hơn, đây là vấn đề "thể chất", muốn cải thiện phỏng chừng chỉ có thể nghĩ cách đem "dẻo dai" thăng cấp càng cao càng tốt.
Trong lòng Thu Minh Thù suy tư những việc này, đối Hoàn Ý cùng Diêm Vũ nhìn đến, hắn chỉ đang rũ mắt im lặng mà rơi lệ, hai người đang đứng ở cạnh ghế, từ trên cao nhìn xuống Thu Minh Thu đang ngồi, từ góc độ này nhìn không thấy biểu tình của hắn, chỉ có thể mơ hồ từ nhìn động tác của hắn mà phỏng đoán tâm tình, cho rằng hắn đang thương tâm vì thân thể ốm yếu của mình.
"Đừng lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi." Hoàn Ý lắc đầu, bất đắc dĩ nói lời này, rất có phải hảo tâm muốn khai sáng cho Thu Minh Thù, sợ hắn suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng lại muốn tự sát.
Diêm Vũ bên cạnh hơi hơi nhíu mi, há mồm tựa hồ có chuyện muốn nói, nhưng mà Hoàn Ý trước mặt Thu Minh Thù lại lắc đầu với Diêm Vũ, Diêm Vũ cuối cùng vẫn không có nhắc lại chuyện muốn Hoàn Ý đi Đa Khâm cung, chỉ là quay đầu đen mặt ra khỏi điện, giao nơi này cho Thu Minh Thù cùng Hoàn Ý.
Thu Minh Thù chú ý tới Diêm Vũ đã rời đi, cũng không có lên tiếng, thái y sau khi đưa đan dược bổ dưỡng cho Thu Minh Thù ăn, cũng đều lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người.
"Việc này hẳn là tại ta." Chờ đến đám người rời đi, Hoàn Ý chủ động nói: "Ta sớm biết thân thể ngươi không tốt, còn lệnh ngươi mỗi đêm lại đây tìm ta, lúc trước thân thể của ngươi đã có khởi sắc, là ta khiến bệnh tình của ngươi trở nặng."
Y nói tới đây, thực mau lại nói: "Hiện tại thân thể của ngươi như vậy, không cần mỗi ngày lại đây dạy ta......"
Lời nói của y còn chưa dứt, liền thấy Thu Minh Thù ngẩng đầu lên, cũng không có mở miệng, hai hàng nước mắt lại yên lặng rơi xuống.
Hoàn Ý bị hắn dùng bộ dáng nước mắt lưng tròng nhìn, y đang nói dở liền tức khắc im lặng, y châm chước một lát, miễn cưỡng thay đổi đề tài nói: "Hiện tại bệnh tình của ngươi như vậy không nên đi lại, không bằng trước mắt ở trong cung của ta, chờ đến khi khoẻ hơn một chút ta lại đưa ngươi về?"
Y vừa dứt lời, Thu Minh Thù chớp chớp mắt, những dòng nước mắt lại tiếp tục trào ra.
Hoàn Ý lập tức sửa lời nói: "Ta bảo Ninh công công phái người đưa ngươi ngồi kiệu trở về?"
Thu Minh Thù hốc mắt phiếm hồng, nước mắt vẫn không ngừng rơi như cũ.
Hoàn Ý gặp chuyện gì cũng không kinh hoảng rốt cuộc bị nước mắt của Thu Minh Thu làm cho bó tay, y nghĩ cách trấn an Thu Minh Thù, thở dài giống như là dỗ dành trẻ con hỏi: "Làm thế nào ngươi mới có thể ngưng khóc?"
Thu Minh Thù: "......"
Hắn thật con mẹ nó cũng muốn biết làm thế nào mới có thể ngưng khóc!
Hắn chỉ nói một câu, lại ngăn không được nước mắt, hắn căn bản không có biện pháp nào để nói chuyện cùng y!!
Thu Minh Thù phát giác chỉ cần cảm xúc của mình dao động mặc kệ là tốt hay xấu, tích cực hay tiêu cực, liền không tự giác được bắt đầu ấp ủ nước mắt, hắn không còn cách nào chỉ có thể bất lực điều chỉnh tâm trạng của mình, nhưng Hoàn Ý bên cạnh lại không biết tình trạng của hắn, người nọ còn tưởng rằng mình an ủi chưa đủ, trước sau dong dài ở bên cạnh, làm cho nước mắt mà Thu Minh Thù khó lắm mới ngừng được lại rơi xuống gấp bội, mắt hắn rưng rưng có ý định cùng người này đồng quy vu tận.
Thu Minh Thù nghẹn nước mắt, rốt cuộc cũng mở được miệng, âm thanh mang theo giọng mũi yếu ớt nhỏ bé: "Câm miệng......"
Hoàn Ý chớp chớp mắt, ngừng nói.
Thu Minh Thù khóc đến sức cùng lực cạn, gian nan mà nói ra vài chữ, lại tiếp tục khóc nức nở nhỏ giọng nói: "Bệ hạ người, đưa ta, đưa ta trở về Hòe Ngọc Cung."
Thật vất vả mới nói được một câu hoàn chỉnh, Thu Minh Thù che miệng, đỏ mắt khóc thảm thiết.
Sau khi Hoàn Ý đi theo tên nam nhân kia, Thu Minh Thù ở phía sau sắc mặt đột nhiên trắng bệch mồ hôi lạnh rơi ròng ròng, phun ra một mồm máu tươi liền mềm mại ngã xuống.
Mà khoảnh khắc Thu Minh Thù ngã xuống, có thân ảnh đã nhanh chóng tiến lên, một phen ôm lấy vòng eo Thu Minh Thù, vững vàng đỡ lấy hắn.
Thu Minh Thù: "......"
Thu Minh Thù trợn mắt nhìn nam nhân không rõ thân phận trước mặt, nếu không phải hiện tại không có sức lực, hắn thật sự muốn hỏi một câu "Sao lại là ngươi?".
Hắn tăng điểm "Thể chất", làm bản thân mạnh mẽ hộc máu, lại vì vậy ngã xuống đất, muốn lợi dụng đặc tính "100% được đỡ khi ngã xuống đất" để Hoàn Ý đỡ mình, nhân cơ hội bảo đối phương đỡ mình về Hòe Ngọc Cung nghỉ ngơi, không ngờ hắn tính tới tính lui, kết quả người đỡ mình thế mà không phải Hoàn Ý ở khoảng cách gần nhất, mà là nam nhân không rõ thân phận này.
Thu Minh Thù đen mặt trừng mắt nhìn người này, người này cũng mặt không biểu tình nhìn Thu Minh Thù, hai người nhìn qua nhìn lại một lúc, ai cũng không mở miệng.
Sau đó Thu Minh Thù hơi quay mặt đi, nôn ra một ngụm máu tươi.
Mắt thấy thanh máu của mình mất đi một lượng lớn, sắc mặt Thu Minh Thù càng nhợt nhạt, nghĩ mình đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng một lượng lớn máu mất đi vẫn làm cho hắn bất ngờ hơn nữa trong lòng càng thêm hối hận.
Thu Minh Thù như vậy nghĩ, bất tri bất hốc mắt hơi nóng lên, sương mù bao phủ hai mắt, hai giọt lệ liền trào ra từ mi.
Nam nhân đang ôm Thu Minh Thù bỗng chốc ngơ nhẩn khi thấy hắn rơi lệ.
Ngay cả Thu Minh Thù cũng hơi ngơ ra, hắn đau lòng thanh máu của mình là thật, nhưng mà đau lòng đến rơi lệ, có phải hơi khoa trương không?
Hắn không nghĩ kỹ chuyện này, liền thấy nam nhân trước mặt hơi thối lui một bước buông lỏng tay ra, sau đó, có một người khác đỡ lấy hắn.
Thu Minh Thù nghiêng mặt nhìn lại, đối diện là đôi mắt đen tuyền trong suốt của Hoàn Ý.
"Đừng nhúc nhích." Hoàn Ý nhận thấy được khác thường của Thu Minh Thù, vì thế nhẹ giọng trấn an, đỡ hắn thấp giọng nói: "Ta bảo Diêm Vũ đi gọi thái y."
Y nói xong liếc nhìn nam nhân bên cạnh một cái, nam nhân kia không đợi Hoàn Ý mở miệng, hơi hơi gật đầu cũng không nhiều lời, xoay người thẳng hướng ra ngoài cung điện, bộ dáng không phải kiểu kính cẩn nghe lời, thậm chí không để ý tới thân phận của Hoàn Ý, phảng phất chỉ là thuận đường nên giúp mà thôi.
Đến lúc này, Thu Minh Thù mới biết được nam nhân kia nam tên là Diêm Vũ.
Thu Minh Thù như suy tư gì mà nhìn thân ảnh người nọ biến mất, thẳng đến khi gương mặt cảm giác được hơi ấm áp, hắn mới bừng tỉnh hoàn hồn, lúc này mới thấy động tác nhẹ nhàng của Hoàn Ý, cẩn thận lau đi nước mắt trên má của hắn.
Ngón tay người nọ thon dài, bởi vì nhiều năm sống trong nhung lụa cho nên đầu ngón tay thanh tú không hề có vết chai, y lau khô nước mắt trên mặt Thu Minh Thù, vẻ mặt là thật lòng quan tâm: "Sao đột nhiên lại như vậy?Trong người rất khó chịu sao? Ta đỡ ngươi vào nằm nghỉ chờ thái y lại đây được không?"
"Không......" Thu Minh Thù không quen chuyện có người dùng ngữ khí ôn nhu quan tâm hắn, trong khoảnh khắc đó có chút không rõ vì sao da đầu hắn lại tê dại, sau đó lại cảm thấy áy náy khi lừa gạt người ta. ?hách ?há?h ?ìm được || ???M??UY E?.V? ||
Hắn bất đắc dĩ mà nhìn Hoàn Ý, há mồm còn chưa kịp nói, hốc mắt lại nóng lên, hai hàng nước mắt lại lần nữa rơi xuống, dính ướt gương mặt vừa mới được Hoàn Ý lau khô.
Thu Minh Thù: "......"
Hoàn Ý: "......"
Im lặng sau một lúc lâu, Thu Minh Thù từ bỏ chuyện muốn lừa Hoàn Ý đi Hòe Ngọc Cung, suy sụp nói: "Vậy phiền bệ hạ."
Hắn trước hết phải nghĩ biện pháp ngừng rơi nước mắt, sau đó mới có khả năng làm chuyện khác.
Dù sao hiện tại hắn đã ngăn cản Hoàn Ý đi Đa Khâm cung, cũng coi như hoàn thành một nữa nhiệm vụ, sau đó hắn chậm rãi nghĩ cách khác cũng không muộn.
Để Hoàn Ý đỡ mình tiến vào cung điện, cũng không dám nằm lên long sàng, hắn chỉ ngồi trên ghế lặng lẽ che ngực, cúi đầu cố gắng bình ổn cảm giác suy yếu của cơ thể.
Hoàn Ý thấy hắn trầm mặc không nói, nên không có mở miệng quấy rầy, chỉ tìm khăn lụa lau trán của Thu Minh Thù.
Trong phòng yên lặng lạ thường, không có một tiếng vang, sau khi Thu Minh Thù ngồi nghỉ ngơi một lúc lâu, cũng đã biết rõ tình trạng hiện tại của thân thể mình.
Vừa rồi bởi vội vã muốn ngăn cản Hoàn Ý đi Đa Khâm cung tìm chết, Thu Minh Thù nhất thời nóng vội trực tiếp đem một lượng lớn giá trị kinh diễm tăng vào thuộc tính "Thể chất", trải qua một khoảng thời gian xem xét, hắn mới phát hiện chính mình dưới tình thế cấp bách đã trực tiếp tăng nó lên ba cấp.
Tuy rằng hắn điên cuồng ho ra máu, nhưng điều này hiển nhiên không phải hiệu quả khi tăng liền ba cấp "thể chất", mà hiệu quả thực sự là tình trạng rơi nước mắt không ngừng hiện tại.
Tựa hồ là đã nhận ra suy nghĩ Thu Minh Thù, hệ thống giả chết vĩnh viễn lại lên tiếng vào lúc này, có ý tốt giải đáp cho Thu Minh Thù: "Chúc mừng ký chủ mở ra "thể chất" cấp bốn "nước mắt thương hại" khóc thút thít là pháp bảo chiến thắng của cung đấu, ký chủ có thể sử dụng nhiều hơn."
Thu Minh Thù không biết nên nói cái gì.
Thể chất ốm yếu, dễ rơi lệ, này hiển nhiên không phải toàn bộ nội dung của thuộc tính "Thể chất", nếu mình lại tiếp tục thăng cấp, thân thể này sẽ biến thành bộ dáng quỷ quái gì, hắn thật sự khó có thể tưởng tượng.
Hắn càng nghĩ càng là tuyệt vọng, nước mắt ngăn không được cứ yên lặng chảy xuống.
"......"
Nước mắt đáng chết này, không có cách nào dừng lại.
Thu Minh Thù oán hận nghĩ, lại càng nhiều nước mắt thi nhau tuôn ra.
"......"
Thu Minh Thù từ bỏ giãy giụa.
Trong lúc hắn đấu trí với tuyến lệ của mình, Hoàn Ý cũng nhìn kỹ Thu Minh Thù, tựa hồ đang nỗ lực suy nghĩ nguyên nhân nào khiến hắn khóc để an ủi, nhưng mà đáng tiếc Thu Minh Thù chỉ khóc thút thít nói không nên lời, Hoàn Ý cũng không có cách nào tìm được đáp án chính xác.
Hai người nhìn nhau không nói gì một lúc lâu, cũng may thái y rốt cuộc đã tới, Thu Minh Thù vội vàng lấy khăn lụa từ tay Hoàn Ý lau nước mắt, thu lại bộ dáng đáng thương nhu nhược của mình, đem điểm kinh diễm thu hoạch từ trên người thái y về.
Tên nam nhân tên là Diêm Vũ kia sau khi gọi thái y cũng trở về, tựa hồ vẫn chưa từ bỏ chuyện mang Hoàn Ý đi Đa Khâm cung, thời điểm thái y bắt mạch cho Thu Minh Thù bắt, tên đó cùng Hoàn Ý đứng ở hai bên im lặng mà nhìn chằm chằm, như là đang đánh giá Thu Minh Thù từ trên xuống dưới.
Thu Minh Thù có thể cảm nhận được tầm mắt của người nọ, bất quá hắn cũng không rảnh đi để ý tới, chỉ làm bộ không có phát hiện ra, còn dò hỏi tình trạng của mình với thái y.
Giống với lần đầu tiên thăng cấp "Thể chất", thái y căn bản không có biện pháp tìm ra vấn đề trên người Thu Minh Thù, chỉ nói là quá mức mệt nhọc, bảo hắn sau khi trở về phải nằm điều dưỡng nghỉ ngơi trên giường cho tốt.
Nghe thấy thái y nói, Thu Minh Thù liền đoán được thân thể này của mình tuyệt đối không phải dựa vào thuốc bổ hay nằm trên giường là có thể tốt hơn, đây là vấn đề "thể chất", muốn cải thiện phỏng chừng chỉ có thể nghĩ cách đem "dẻo dai" thăng cấp càng cao càng tốt.
Trong lòng Thu Minh Thù suy tư những việc này, đối Hoàn Ý cùng Diêm Vũ nhìn đến, hắn chỉ đang rũ mắt im lặng mà rơi lệ, hai người đang đứng ở cạnh ghế, từ trên cao nhìn xuống Thu Minh Thu đang ngồi, từ góc độ này nhìn không thấy biểu tình của hắn, chỉ có thể mơ hồ từ nhìn động tác của hắn mà phỏng đoán tâm tình, cho rằng hắn đang thương tâm vì thân thể ốm yếu của mình.
"Đừng lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi." Hoàn Ý lắc đầu, bất đắc dĩ nói lời này, rất có phải hảo tâm muốn khai sáng cho Thu Minh Thù, sợ hắn suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng lại muốn tự sát.
Diêm Vũ bên cạnh hơi hơi nhíu mi, há mồm tựa hồ có chuyện muốn nói, nhưng mà Hoàn Ý trước mặt Thu Minh Thù lại lắc đầu với Diêm Vũ, Diêm Vũ cuối cùng vẫn không có nhắc lại chuyện muốn Hoàn Ý đi Đa Khâm cung, chỉ là quay đầu đen mặt ra khỏi điện, giao nơi này cho Thu Minh Thù cùng Hoàn Ý.
Thu Minh Thù chú ý tới Diêm Vũ đã rời đi, cũng không có lên tiếng, thái y sau khi đưa đan dược bổ dưỡng cho Thu Minh Thù ăn, cũng đều lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người.
"Việc này hẳn là tại ta." Chờ đến đám người rời đi, Hoàn Ý chủ động nói: "Ta sớm biết thân thể ngươi không tốt, còn lệnh ngươi mỗi đêm lại đây tìm ta, lúc trước thân thể của ngươi đã có khởi sắc, là ta khiến bệnh tình của ngươi trở nặng."
Y nói tới đây, thực mau lại nói: "Hiện tại thân thể của ngươi như vậy, không cần mỗi ngày lại đây dạy ta......"
Lời nói của y còn chưa dứt, liền thấy Thu Minh Thù ngẩng đầu lên, cũng không có mở miệng, hai hàng nước mắt lại yên lặng rơi xuống.
Hoàn Ý bị hắn dùng bộ dáng nước mắt lưng tròng nhìn, y đang nói dở liền tức khắc im lặng, y châm chước một lát, miễn cưỡng thay đổi đề tài nói: "Hiện tại bệnh tình của ngươi như vậy không nên đi lại, không bằng trước mắt ở trong cung của ta, chờ đến khi khoẻ hơn một chút ta lại đưa ngươi về?"
Y vừa dứt lời, Thu Minh Thù chớp chớp mắt, những dòng nước mắt lại tiếp tục trào ra.
Hoàn Ý lập tức sửa lời nói: "Ta bảo Ninh công công phái người đưa ngươi ngồi kiệu trở về?"
Thu Minh Thù hốc mắt phiếm hồng, nước mắt vẫn không ngừng rơi như cũ.
Hoàn Ý gặp chuyện gì cũng không kinh hoảng rốt cuộc bị nước mắt của Thu Minh Thu làm cho bó tay, y nghĩ cách trấn an Thu Minh Thù, thở dài giống như là dỗ dành trẻ con hỏi: "Làm thế nào ngươi mới có thể ngưng khóc?"
Thu Minh Thù: "......"
Hắn thật con mẹ nó cũng muốn biết làm thế nào mới có thể ngưng khóc!
Hắn chỉ nói một câu, lại ngăn không được nước mắt, hắn căn bản không có biện pháp nào để nói chuyện cùng y!!
Thu Minh Thù phát giác chỉ cần cảm xúc của mình dao động mặc kệ là tốt hay xấu, tích cực hay tiêu cực, liền không tự giác được bắt đầu ấp ủ nước mắt, hắn không còn cách nào chỉ có thể bất lực điều chỉnh tâm trạng của mình, nhưng Hoàn Ý bên cạnh lại không biết tình trạng của hắn, người nọ còn tưởng rằng mình an ủi chưa đủ, trước sau dong dài ở bên cạnh, làm cho nước mắt mà Thu Minh Thù khó lắm mới ngừng được lại rơi xuống gấp bội, mắt hắn rưng rưng có ý định cùng người này đồng quy vu tận.
Thu Minh Thù nghẹn nước mắt, rốt cuộc cũng mở được miệng, âm thanh mang theo giọng mũi yếu ớt nhỏ bé: "Câm miệng......"
Hoàn Ý chớp chớp mắt, ngừng nói.
Thu Minh Thù khóc đến sức cùng lực cạn, gian nan mà nói ra vài chữ, lại tiếp tục khóc nức nở nhỏ giọng nói: "Bệ hạ người, đưa ta, đưa ta trở về Hòe Ngọc Cung."
Thật vất vả mới nói được một câu hoàn chỉnh, Thu Minh Thù che miệng, đỏ mắt khóc thảm thiết.