Chương 18
Ninh công công phát giác gần đây tinh thần bệ hạ thoạt nhìn không tốt lắm.
Có đôi khi sẽ lộ ra bộ dáng mơ màng sắp ngủ, có đôi khi sẽ nhìn chằm chằm vào đồ vật lẩm bẩm trong miệng, như là đang ghi nhớ cái gì.
Lần nọ Ninh công công lặng yên tới gần, mới nghe thấy bệ hạ niệm một đống "Hoa mai trang" "Phi hà trang" "Nguyệt mi trang" "Rũ châu mi", như đang hết sức chuyên chú mà ngâm nga thứ gì......
Ninh công công nghe được mờ mịt đầy mặt, căn bản không rõ bệ hạ đang làm cái gì.
Điều này làm cho Ninh công công nhịn không được cảm thấy hoảng sợ, tuy rằng ngày thường bệ hạ có thói quen tự tay làm chuyện của y, nên y luôn bận rộn không thôi, nhưng trước giờ bệ hạ chưa từng có dấu hiệu si ngốc giống như bây giờ.
Ban đêm, Hoàn Ý mắt thấy sắp đến thời gian, liền chủ động bảo Ninh công công rời đi nghỉ ngơi.
Ninh công công theo lời lui ra, đi đến cửa rốt cuộc cũng không nhịn được thấp giọng nói: "Bệ hạ, ngài ngàn vạn lần phải bảo trọng long thể."
Hoàn Ý nhịn không được bật cười, phỏng đoán đối phương là đang hiểu lầm cái gì, vì thế xua tay nói: "Đã biết, ngươi lui xuống đi."
Ninh công công khép cửa lại rời đi, mắt Hoàn Ý nhìn cửa đại điện đã đóng chặt, chính mình lại quay về ngồi xuống cạnh bàn, sách cầm trên tay cũng không nhìn lấy, chỉ kiên nhẫn chờ đợi.
Y đang đợi Thu Minh Thù gõ cửa.
Từ lần đó khi Thu Minh Thù gõ cửa nói muốn bồi y học bù, Thu Minh Thù mỗi ngày đều đến đây, đơn độc dạy y thuật hoá trang. Hoàn Ý đến hôm nay đã hiểu được tâm tư Thu Minh Thù, biết Thu Minh Thù là bởi vì sự cố lần trước y đến Hòe Ngọc cung, cho nên nghĩ lầm y đối với thuật hoá trang có hứng thú, nhưng lại ngại mặt mũi đế vương cho nên không dám biểu lộ ra.
Vì thế Thu Minh Thù đặc biệt suy nghĩ biện pháp "Đẹp cả đôi đường", chỉ chờ thời điểm đêm khuya mỗi ngày yên lặng tự thân tới truyền thụ kiến thức cho y.
Cứ như vậy y đã có thể học điều y muốn, lại không sợ bị người khác biết được.
Đối với sự hiểu lầm của Thu Minh Thù này, Hoàn Ý nhịn không được bật cười, nếu không phải bởi vì không làm rõ tình huống trước, lần đó y sẽ không đi Hòe Ngọc Cung, sau lại vì chuyện đó khiến Thu Minh Thù hiểu lầm, y nguyên bản có rất nhiều cơ hội giải thích, nhưng không biết vì cái gì, nghĩ đến Thu Minh Thù không ngại cực khổ hơn nửa đêm vượt hơn nửa đường hậu cung đến chỗ y, những lời giải thích đó y liền nói không nên lời.
Vì thế y chỉ có thể ỡm ờ tiếp thu ý tốt của Thu Minh Thù, bắt đầu mỗi ngày học hoá trang theo Thu Minh Thù.
Cũng vì trong cung điện này vốn không có người, mà Ninh công công mỗi buổi tối cũng bị y dùng các loại lý do tống đi, nên không có người phát hiện y ban đêm không ngủ còn cùng Thu phi lăn lộn.
Nếu để cho người khác biết, chỉ sợ là họ sẽ kinh ngạc đến nỗi rớt quai hàm......
Bất quá nói đi phải nói lại, học theo Thu phi vài ngày, Hoàn Ý mới phát hiện kỹ thuật hoá trang này, thật sự không đơn giản như y tưởng, chỉ là 35 phương pháp vẽ mày, y học suốt cả đêm.
Nhưng chuyện mà y tự chọn, như thế nào cũng phải hoàn thành, huống hồ xem bộ dáng hứng thú bừng bừng của Thu Minh Thù, y cũng cảm tâm trạng mình rất rốt, y cảm thấy ở chung với Thu Minh Thù thật sự thú vị, hắn rất biết cách ăn nói, biết làm rất nhiều điều, làm ngày tháng bình dị của Hoàn Ý trở nên thú vị hơn.
Trong thời gian chờ đợi Thu Minh Thù, Hoàn Ý đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng cung điện ban đêm vẫn im ắng như cũ, người y chờ đêm nay không biết vì sao lại chưa xuất hiện.
Đại khái lại qua mười lăm phút, y mới nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc vang lên.
Hoàn Ý chờ đợi đã lâu, không đợi đối phương gõ cửa, y liền chủ động đứng dậy mở cửa, Thu Minh Thù ngoài cửa tay vừa mới nâng lên, bỗng nhiên nhìn thấy khuôn mặt của Hoàn Ý, suýt nữa không kịp thu tay.
Hoàn Ý hơi hơi mỉm cười, nghiêng người mời người vào, lúc này mới nói: "Đêm nay hình như trời sẽ mưa."
"Chỉ là gió lớn mà thôi, xem ra còn khá lâu nữa trời mới mưa." Thu Minh Thù không để ý lắm, hắn cởi áo khoác dày nặng trên người ra, quen cửa quen nẻo mà ngồi trước mặt hoàng đế, nói: "Hôm nay trên đường đến đây đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên ta tới muộn, để bệ hạ đợi lâu."
Hoàn Ý lắc đầu: "Không sao, dù sao trẫm ngồi ở đây cũng không có việc gì."
Tuy Hoàn Ý nói như vậy, nhưng Thu Minh Thù vẫn để ý trong lòng, dù sao cũng là hắn đến trễ, vì thế trong quá trình giảng dạy, biểu hiện của hắn càng nghiêm túc hơn so với lúc trước.
Hoàn Ý không giống Thu Minh Thù có hệ thống trong người, y hoàn toàn không hiểu thuật hoá trang, nghe Thu Minh Thù truyền thụ xong cũng không biết nên nhớ kỹ cái gì.
Không chờ y nói dừng lại, Thu Minh Thù đã một hơi nói xong nội dung của hôm nay, cuối cùng hắn chỉ vào mặt của mình mà nói: "Được rồi, vừa rồi nói nhiều như vậy, ngươi tới thử xem đi."
Một lúc lâu sau Hoàn Ý cũng không lấy lại tinh thần, ngơ ngẩn nói: "Thử cái gì?"
"Thử vẽ mày cho ta." Thu Minh Thù nhét công cụ vào tay Hoàn Ý, cười với y, " Để ta nhìn thử xem ngươi học được gì rồi."
Vì hắn muốn Hoàn Ý vẽ thử trên mặt mình, nên hôm nay cũng không bôi cái gì trên mặt, tuy rằng hắn không hoá trang cũng không ảnh hưởng tới việc thu hoạch giá trị kinh diễm, nhưng bởi vì thân thể thật sự quá kém lại luôn trong trạng thái hộc máu, cho nên hắn thường xuyên bôi lên mặt một lớp trang điểm để mình trông có khí sắc hơn, không quá tái nhợt dọa người.
Thu Minh Thù ngồi xuống trước mặt Hoàn Ý, hơi hơi đưa mặt ra, chờ đợi động tác của Hoàn Ý.
Hoàn Ý nhìn gương mặt tinh xảo xinh đẹp của Thu Minh Thù có vẻ tái nhợt xanh xao hơn ngày thường, hoàng đế Nghiêu Quốc ngay cả khi bị bắt cóc sắc mặt cũng không đổi, lúc này thế mà có loại cảm giác không thể nào xuống tay được.
Một lúc lâu sau, y bất đắc dĩ mà thở dài, đón nhận ánh mắt hơi nghi hoặc của Thu Minh Thù nói: "Ta không làm."
Tựa hồ đoán được Thu Minh Thù muốn nói cái gì, Hoàn Ý vội vã nói trước Thu Minh Thù: "Ta nên tự mình luyện thêm, qua một đoạn thời gian nữa mới hoạ, được không?" Y nói xong câu này giống như sợ mình cự tuyệt quá mức lạnh lùng, vì thế lại bổ sung nói: "Ta sợ mình hoạ không tốt, làm nhục dung mạo của ngươi."
Thu Minh Thù cho rằng lời Hoàn Ý nói rất có lý, vẽ xấu là chuyện nhỏ, nếu vẽ quá xấu làm mình bị trừ điểm kinh diễm là chuyện lớn.
Tuy rằng hắn thật lòng muốn trợ giúp Hoàn Ý nên mới cực khổ chạy tới đây vào mỗi đêm, nhưng nói không có tính toán nào cũng là giả, đặc biệt hắn phát hiện mỗi đêm mình đều có thể thu được gần trăm điểm kinh diễm từ Hoàn Ý, hắn đối với việc này càng thêm nhiệt tình lúc nào cũng hứng khởi bừng bừng.
Hắn có nhiều học viên, nhưng mỗi người chỉ có thể thu được 1 điểm mỗi lần.
So sánh trên dưới, người có thể cung cấp giá trị kinh diễm cuồn cuộn không ngừng, Hoàn Ý mới chân chính là khách hàng lớn, củng cố quan hệ chặt chẽ cùng khách hàng, cung cấp hậu mãi cùng chất lượng phục vụ tốt là chuyện quan trọng.
Thấy Thu Minh Thù không có kiên trì, Hoàn Ý nhẹ nhàng thở ra.
Sau khi Thu Minh Thù nói xong, thu thập tốt mọi thứ liền rời khỏi tẩm điện, thẳng hướng về cung điện của mình, Hoàn Ý nhìn hắn xoay người rời đi, lại nhìn gió lớn gào thét trong sân như sẽ đổ mưa to, vài lần muốn mở miệng giữ lại, những cũng không nói thành lời.
Cuối cùng nhìn bóng dáng Thu Minh Thù hoàn toàn biến mất, Hoàn Ý bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn bầu trời đêm nhẹ nhàng lẩm bẩm nói: "Xin đừng mưa vào đêm nay."
·
Không biết có phải trùng hợp hay không, vào đêm đó tuy rằng thời tiết âm trầm, trận mưa kia lại chậm chạp không rơi xuống, chỉ chờ đến khi hừng đông ngày hôm sau từng hạt nước mưa mới khoan thai tới muộn.
Giọt mưa nhỏ vụn rơi ở bậc thang, rải rác trên cành lá xanh tươi bốn phía hành lang, sau khi Hoàn Ý hạ triều không chút để ý đi qua bậc thang, nhìn về giọt mưa ngoài mái ngói, hỏi chuyện của ngày hôm nay.
"Hôm nay Bảo Lễ Các lại tặng một đám cống phẩm, còn có mấy đại thương hội ở Giang Nam, còn có Thu Vũ Lâu - Giang lâu chủ muốn gặp mặt bệ hạ, không biết bệ hạ có muốn gặp hay không?" Ninh công công đi theo phía sau Hoàn Ý trong miệng không ngừng nói về sự tình mấy ngày gần đây.
Bước chân của Hoàn Ý vẫn chưa dừng, gật đầu nói: "Cống phẩm bên trong ngươi chọn vài món Thu phi sẽ thích, ngày mai đưa đến Hoè Ngọc cung."
Đối với phân phó như vậy của Hoàn Ý, Ninh công công đã tập mãi thành thói quen, sủng ái của bệ hạ đối với Thu Phi nương nương chính là xưa nay chưa từng có, hắn không dám chậm trễ, vội vàng đáp: "Vâng, nô tài lập tức phân phó người đi chọn, không, lát nữa nô tài chính mình chọn."
Hoàn Ý bật cười, cũng không có giải thích.
Ninh công công nhắc tới Thu Phi nương nương, nhịn không được lại nghĩ tới sự kiện gần đây: "Đúng rồi, gần đây Thu Phi nương nương tựa hồ thường đi lại vào ban đêm trong hậu cung, trong lúc đó còn gây ra động tĩnh không nhỏ."
Hoàn Ý giật mình.
Y đương nhiên biết chuyện Thu Minh Thù đi lại vào ban đêm, bởi vì đối phương vốn dĩ tới tìm y, y không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ Ninh công công đã biết mình gặp mặt Thu phi mỗi đêm?
Bất quá y quay đầu lại xem bộ dáng Ninh công công, mới nhìn ra chính mình hiểu sai ý.
Ninh công công nhìn ra kinh ngạc của Hoàn Ý, vì thế lập tức giải thích với y: "Sự tình là nha hoàn ở cung khác kể cho nô tài, nói là năm ngày trước thời điểm lò luyện đan của Thương phi nương nương Huệ Tích cung bốc cháy, kẻ thần bí đeo mặt nạ mặc áo bào trắng có bảy màu mắt như tiên tử từ trên trời giáng xuống, cứu Thương phi ra từ trong vụ nổ, cuối cùng nữa câu cũng không lưu lại liền rời đi."
Hoàn Ý không cất ra tiếng, chỉ là nghe hình dung thế này, y liền biết không hề nhận sai.
Ninh công công lại nói: "Còn có ba ngày trước, vài tên thủ vệ gặp được kẻ thần bí này ở trên đường, trong tay hắn xách theo vài tên nam tử hôn mê nói là thích khách, sau đó ném bọn thích khách cho hộ vệ, còn nói chúng ta ngàn vạn lầm không được buông tha cho thích khách."
"Còn có đêm qua, Chu phi nương nương của Vi Tuyết cung đang câu cá không cẩn thẩn ngã vào ao, cũng là kẻ thần bí có bảy màu mắt kia vớt nàng lên......"
Hoàn Ý: "......"
Thì ra đây là nguyên nhân ngày hôm qua Thu Minh Thù đến muộn.
Y nghĩ đến đây, lại không nhịn được bật cười, y không nghĩ trên đường Thu Minh Thù tới mỗi đêm, thế mà có thể thuận tay làm nhiều chuyện như vậy.
Ninh công công nói ra lời này vốn dĩ muốn nhìn phản ứng của bệ hạ, mắt thấy bệ hạ nghe xong thế mà ôn hòa nở nụ cười, trong lòng Ninh công công thêm phần tin tưởng, đem Thu Phi vào đối tượng trọng điểm được chú ý. Hắn chờ đợi một lát, tiếp theo còn nói thêm: "Sự tình giống như vậy, mấy ngày này có không ít, thật nhiều người được kẻ thần bí đó giúp đỡ, mọi người đều tò mò bàn tán sôi nổi vê thân phận của kẻ bí ẩn kia, còn cho hắn một cái tên, đem hắn xếp vào bảng trăm đại cao thủ của hậu cung."
Hoàn Ý dừng một lát, không biết nên hỏi "Bảng trăm đại cao thủ của hậu cung" là cái gì trước, hay hỏi bọn họ đặt biệt hiệu gì cho Thu Minh Thù trước.
Bất quá Ninh công công là thái giám có lai lịch nhất bên người Hoàn Ý, không cần Hoàn Ý mở miệng, liền nói ra: "Bọn họ đều kêu hắn là Thải đồng ma tiên(*)."
Hoàn Ý: "......"
—-
Thải đồng ma tiên:
Thải: rực rỡ, nhiều màu
Đồng: lòng tử, con ngươi
Hiểu nôm na là ma tiên có đôi mắt nhiều màu.
Có đôi khi sẽ lộ ra bộ dáng mơ màng sắp ngủ, có đôi khi sẽ nhìn chằm chằm vào đồ vật lẩm bẩm trong miệng, như là đang ghi nhớ cái gì.
Lần nọ Ninh công công lặng yên tới gần, mới nghe thấy bệ hạ niệm một đống "Hoa mai trang" "Phi hà trang" "Nguyệt mi trang" "Rũ châu mi", như đang hết sức chuyên chú mà ngâm nga thứ gì......
Ninh công công nghe được mờ mịt đầy mặt, căn bản không rõ bệ hạ đang làm cái gì.
Điều này làm cho Ninh công công nhịn không được cảm thấy hoảng sợ, tuy rằng ngày thường bệ hạ có thói quen tự tay làm chuyện của y, nên y luôn bận rộn không thôi, nhưng trước giờ bệ hạ chưa từng có dấu hiệu si ngốc giống như bây giờ.
Ban đêm, Hoàn Ý mắt thấy sắp đến thời gian, liền chủ động bảo Ninh công công rời đi nghỉ ngơi.
Ninh công công theo lời lui ra, đi đến cửa rốt cuộc cũng không nhịn được thấp giọng nói: "Bệ hạ, ngài ngàn vạn lần phải bảo trọng long thể."
Hoàn Ý nhịn không được bật cười, phỏng đoán đối phương là đang hiểu lầm cái gì, vì thế xua tay nói: "Đã biết, ngươi lui xuống đi."
Ninh công công khép cửa lại rời đi, mắt Hoàn Ý nhìn cửa đại điện đã đóng chặt, chính mình lại quay về ngồi xuống cạnh bàn, sách cầm trên tay cũng không nhìn lấy, chỉ kiên nhẫn chờ đợi.
Y đang đợi Thu Minh Thù gõ cửa.
Từ lần đó khi Thu Minh Thù gõ cửa nói muốn bồi y học bù, Thu Minh Thù mỗi ngày đều đến đây, đơn độc dạy y thuật hoá trang. Hoàn Ý đến hôm nay đã hiểu được tâm tư Thu Minh Thù, biết Thu Minh Thù là bởi vì sự cố lần trước y đến Hòe Ngọc cung, cho nên nghĩ lầm y đối với thuật hoá trang có hứng thú, nhưng lại ngại mặt mũi đế vương cho nên không dám biểu lộ ra.
Vì thế Thu Minh Thù đặc biệt suy nghĩ biện pháp "Đẹp cả đôi đường", chỉ chờ thời điểm đêm khuya mỗi ngày yên lặng tự thân tới truyền thụ kiến thức cho y.
Cứ như vậy y đã có thể học điều y muốn, lại không sợ bị người khác biết được.
Đối với sự hiểu lầm của Thu Minh Thù này, Hoàn Ý nhịn không được bật cười, nếu không phải bởi vì không làm rõ tình huống trước, lần đó y sẽ không đi Hòe Ngọc Cung, sau lại vì chuyện đó khiến Thu Minh Thù hiểu lầm, y nguyên bản có rất nhiều cơ hội giải thích, nhưng không biết vì cái gì, nghĩ đến Thu Minh Thù không ngại cực khổ hơn nửa đêm vượt hơn nửa đường hậu cung đến chỗ y, những lời giải thích đó y liền nói không nên lời.
Vì thế y chỉ có thể ỡm ờ tiếp thu ý tốt của Thu Minh Thù, bắt đầu mỗi ngày học hoá trang theo Thu Minh Thù.
Cũng vì trong cung điện này vốn không có người, mà Ninh công công mỗi buổi tối cũng bị y dùng các loại lý do tống đi, nên không có người phát hiện y ban đêm không ngủ còn cùng Thu phi lăn lộn.
Nếu để cho người khác biết, chỉ sợ là họ sẽ kinh ngạc đến nỗi rớt quai hàm......
Bất quá nói đi phải nói lại, học theo Thu phi vài ngày, Hoàn Ý mới phát hiện kỹ thuật hoá trang này, thật sự không đơn giản như y tưởng, chỉ là 35 phương pháp vẽ mày, y học suốt cả đêm.
Nhưng chuyện mà y tự chọn, như thế nào cũng phải hoàn thành, huống hồ xem bộ dáng hứng thú bừng bừng của Thu Minh Thù, y cũng cảm tâm trạng mình rất rốt, y cảm thấy ở chung với Thu Minh Thù thật sự thú vị, hắn rất biết cách ăn nói, biết làm rất nhiều điều, làm ngày tháng bình dị của Hoàn Ý trở nên thú vị hơn.
Trong thời gian chờ đợi Thu Minh Thù, Hoàn Ý đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng cung điện ban đêm vẫn im ắng như cũ, người y chờ đêm nay không biết vì sao lại chưa xuất hiện.
Đại khái lại qua mười lăm phút, y mới nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc vang lên.
Hoàn Ý chờ đợi đã lâu, không đợi đối phương gõ cửa, y liền chủ động đứng dậy mở cửa, Thu Minh Thù ngoài cửa tay vừa mới nâng lên, bỗng nhiên nhìn thấy khuôn mặt của Hoàn Ý, suýt nữa không kịp thu tay.
Hoàn Ý hơi hơi mỉm cười, nghiêng người mời người vào, lúc này mới nói: "Đêm nay hình như trời sẽ mưa."
"Chỉ là gió lớn mà thôi, xem ra còn khá lâu nữa trời mới mưa." Thu Minh Thù không để ý lắm, hắn cởi áo khoác dày nặng trên người ra, quen cửa quen nẻo mà ngồi trước mặt hoàng đế, nói: "Hôm nay trên đường đến đây đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên ta tới muộn, để bệ hạ đợi lâu."
Hoàn Ý lắc đầu: "Không sao, dù sao trẫm ngồi ở đây cũng không có việc gì."
Tuy Hoàn Ý nói như vậy, nhưng Thu Minh Thù vẫn để ý trong lòng, dù sao cũng là hắn đến trễ, vì thế trong quá trình giảng dạy, biểu hiện của hắn càng nghiêm túc hơn so với lúc trước.
Hoàn Ý không giống Thu Minh Thù có hệ thống trong người, y hoàn toàn không hiểu thuật hoá trang, nghe Thu Minh Thù truyền thụ xong cũng không biết nên nhớ kỹ cái gì.
Không chờ y nói dừng lại, Thu Minh Thù đã một hơi nói xong nội dung của hôm nay, cuối cùng hắn chỉ vào mặt của mình mà nói: "Được rồi, vừa rồi nói nhiều như vậy, ngươi tới thử xem đi."
Một lúc lâu sau Hoàn Ý cũng không lấy lại tinh thần, ngơ ngẩn nói: "Thử cái gì?"
"Thử vẽ mày cho ta." Thu Minh Thù nhét công cụ vào tay Hoàn Ý, cười với y, " Để ta nhìn thử xem ngươi học được gì rồi."
Vì hắn muốn Hoàn Ý vẽ thử trên mặt mình, nên hôm nay cũng không bôi cái gì trên mặt, tuy rằng hắn không hoá trang cũng không ảnh hưởng tới việc thu hoạch giá trị kinh diễm, nhưng bởi vì thân thể thật sự quá kém lại luôn trong trạng thái hộc máu, cho nên hắn thường xuyên bôi lên mặt một lớp trang điểm để mình trông có khí sắc hơn, không quá tái nhợt dọa người.
Thu Minh Thù ngồi xuống trước mặt Hoàn Ý, hơi hơi đưa mặt ra, chờ đợi động tác của Hoàn Ý.
Hoàn Ý nhìn gương mặt tinh xảo xinh đẹp của Thu Minh Thù có vẻ tái nhợt xanh xao hơn ngày thường, hoàng đế Nghiêu Quốc ngay cả khi bị bắt cóc sắc mặt cũng không đổi, lúc này thế mà có loại cảm giác không thể nào xuống tay được.
Một lúc lâu sau, y bất đắc dĩ mà thở dài, đón nhận ánh mắt hơi nghi hoặc của Thu Minh Thù nói: "Ta không làm."
Tựa hồ đoán được Thu Minh Thù muốn nói cái gì, Hoàn Ý vội vã nói trước Thu Minh Thù: "Ta nên tự mình luyện thêm, qua một đoạn thời gian nữa mới hoạ, được không?" Y nói xong câu này giống như sợ mình cự tuyệt quá mức lạnh lùng, vì thế lại bổ sung nói: "Ta sợ mình hoạ không tốt, làm nhục dung mạo của ngươi."
Thu Minh Thù cho rằng lời Hoàn Ý nói rất có lý, vẽ xấu là chuyện nhỏ, nếu vẽ quá xấu làm mình bị trừ điểm kinh diễm là chuyện lớn.
Tuy rằng hắn thật lòng muốn trợ giúp Hoàn Ý nên mới cực khổ chạy tới đây vào mỗi đêm, nhưng nói không có tính toán nào cũng là giả, đặc biệt hắn phát hiện mỗi đêm mình đều có thể thu được gần trăm điểm kinh diễm từ Hoàn Ý, hắn đối với việc này càng thêm nhiệt tình lúc nào cũng hứng khởi bừng bừng.
Hắn có nhiều học viên, nhưng mỗi người chỉ có thể thu được 1 điểm mỗi lần.
So sánh trên dưới, người có thể cung cấp giá trị kinh diễm cuồn cuộn không ngừng, Hoàn Ý mới chân chính là khách hàng lớn, củng cố quan hệ chặt chẽ cùng khách hàng, cung cấp hậu mãi cùng chất lượng phục vụ tốt là chuyện quan trọng.
Thấy Thu Minh Thù không có kiên trì, Hoàn Ý nhẹ nhàng thở ra.
Sau khi Thu Minh Thù nói xong, thu thập tốt mọi thứ liền rời khỏi tẩm điện, thẳng hướng về cung điện của mình, Hoàn Ý nhìn hắn xoay người rời đi, lại nhìn gió lớn gào thét trong sân như sẽ đổ mưa to, vài lần muốn mở miệng giữ lại, những cũng không nói thành lời.
Cuối cùng nhìn bóng dáng Thu Minh Thù hoàn toàn biến mất, Hoàn Ý bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn bầu trời đêm nhẹ nhàng lẩm bẩm nói: "Xin đừng mưa vào đêm nay."
·
Không biết có phải trùng hợp hay không, vào đêm đó tuy rằng thời tiết âm trầm, trận mưa kia lại chậm chạp không rơi xuống, chỉ chờ đến khi hừng đông ngày hôm sau từng hạt nước mưa mới khoan thai tới muộn.
Giọt mưa nhỏ vụn rơi ở bậc thang, rải rác trên cành lá xanh tươi bốn phía hành lang, sau khi Hoàn Ý hạ triều không chút để ý đi qua bậc thang, nhìn về giọt mưa ngoài mái ngói, hỏi chuyện của ngày hôm nay.
"Hôm nay Bảo Lễ Các lại tặng một đám cống phẩm, còn có mấy đại thương hội ở Giang Nam, còn có Thu Vũ Lâu - Giang lâu chủ muốn gặp mặt bệ hạ, không biết bệ hạ có muốn gặp hay không?" Ninh công công đi theo phía sau Hoàn Ý trong miệng không ngừng nói về sự tình mấy ngày gần đây.
Bước chân của Hoàn Ý vẫn chưa dừng, gật đầu nói: "Cống phẩm bên trong ngươi chọn vài món Thu phi sẽ thích, ngày mai đưa đến Hoè Ngọc cung."
Đối với phân phó như vậy của Hoàn Ý, Ninh công công đã tập mãi thành thói quen, sủng ái của bệ hạ đối với Thu Phi nương nương chính là xưa nay chưa từng có, hắn không dám chậm trễ, vội vàng đáp: "Vâng, nô tài lập tức phân phó người đi chọn, không, lát nữa nô tài chính mình chọn."
Hoàn Ý bật cười, cũng không có giải thích.
Ninh công công nhắc tới Thu Phi nương nương, nhịn không được lại nghĩ tới sự kiện gần đây: "Đúng rồi, gần đây Thu Phi nương nương tựa hồ thường đi lại vào ban đêm trong hậu cung, trong lúc đó còn gây ra động tĩnh không nhỏ."
Hoàn Ý giật mình.
Y đương nhiên biết chuyện Thu Minh Thù đi lại vào ban đêm, bởi vì đối phương vốn dĩ tới tìm y, y không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ Ninh công công đã biết mình gặp mặt Thu phi mỗi đêm?
Bất quá y quay đầu lại xem bộ dáng Ninh công công, mới nhìn ra chính mình hiểu sai ý.
Ninh công công nhìn ra kinh ngạc của Hoàn Ý, vì thế lập tức giải thích với y: "Sự tình là nha hoàn ở cung khác kể cho nô tài, nói là năm ngày trước thời điểm lò luyện đan của Thương phi nương nương Huệ Tích cung bốc cháy, kẻ thần bí đeo mặt nạ mặc áo bào trắng có bảy màu mắt như tiên tử từ trên trời giáng xuống, cứu Thương phi ra từ trong vụ nổ, cuối cùng nữa câu cũng không lưu lại liền rời đi."
Hoàn Ý không cất ra tiếng, chỉ là nghe hình dung thế này, y liền biết không hề nhận sai.
Ninh công công lại nói: "Còn có ba ngày trước, vài tên thủ vệ gặp được kẻ thần bí này ở trên đường, trong tay hắn xách theo vài tên nam tử hôn mê nói là thích khách, sau đó ném bọn thích khách cho hộ vệ, còn nói chúng ta ngàn vạn lầm không được buông tha cho thích khách."
"Còn có đêm qua, Chu phi nương nương của Vi Tuyết cung đang câu cá không cẩn thẩn ngã vào ao, cũng là kẻ thần bí có bảy màu mắt kia vớt nàng lên......"
Hoàn Ý: "......"
Thì ra đây là nguyên nhân ngày hôm qua Thu Minh Thù đến muộn.
Y nghĩ đến đây, lại không nhịn được bật cười, y không nghĩ trên đường Thu Minh Thù tới mỗi đêm, thế mà có thể thuận tay làm nhiều chuyện như vậy.
Ninh công công nói ra lời này vốn dĩ muốn nhìn phản ứng của bệ hạ, mắt thấy bệ hạ nghe xong thế mà ôn hòa nở nụ cười, trong lòng Ninh công công thêm phần tin tưởng, đem Thu Phi vào đối tượng trọng điểm được chú ý. Hắn chờ đợi một lát, tiếp theo còn nói thêm: "Sự tình giống như vậy, mấy ngày này có không ít, thật nhiều người được kẻ thần bí đó giúp đỡ, mọi người đều tò mò bàn tán sôi nổi vê thân phận của kẻ bí ẩn kia, còn cho hắn một cái tên, đem hắn xếp vào bảng trăm đại cao thủ của hậu cung."
Hoàn Ý dừng một lát, không biết nên hỏi "Bảng trăm đại cao thủ của hậu cung" là cái gì trước, hay hỏi bọn họ đặt biệt hiệu gì cho Thu Minh Thù trước.
Bất quá Ninh công công là thái giám có lai lịch nhất bên người Hoàn Ý, không cần Hoàn Ý mở miệng, liền nói ra: "Bọn họ đều kêu hắn là Thải đồng ma tiên(*)."
Hoàn Ý: "......"
—-
Thải đồng ma tiên:
Thải: rực rỡ, nhiều màu
Đồng: lòng tử, con ngươi
Hiểu nôm na là ma tiên có đôi mắt nhiều màu.