Chương 3: Viện Bảo Tàng Kì Quái
Tư Duệ chạy tới ga tàu điện ngầm đợi Bội San đến kể khổ. Ai mà biết được Bội San sau khi nghe xong câu chuyện của Tư Duệ chẳng những không đồng tình mà còn ôm bụng cười ngặt ngẽo :"HAHAHA Tớ biết thế nào mẹ cậu cũng phóng dao vào cậu mà...""Thấy bạn bè bị đuổi ra khỏi nhà cậu vui lắm hả? Tử tế ghê ha..."Tư Duệ khoanh tay nhăn nhó đáp. Nếu không phải là ba ngăn lại thì không chừng bây giờ mình đã ở bệnh viện hoặc nhà xác rồi cũng nên.Thấy Tư Duệ giận dỗi Bội San cũng không nhây nữa. Đằng nào bây giờ cũng không thể về nhà được nên Tư Duệ cùng Bội San quyết định kiếm chỗ nào đó đã giải sầu. Lướt điện thoại một hồi thì bóng đèn trên đầu Bội San bỗng nảy số hí hứng rủ Tư Duệ cùng đi viện bảo tàng nhưng lại bị Tư Duệ gạt phăng đi. Viện bảo tàng thì có cái gì mà chơi đâu chứ. Bội San ngoắc tay ra hiệu bảo Tư Duệ lại gần rồi nói nhỏ vào tai cô nàng : "Nghe nói hôm nay dàn mỹ nam của đoàn làm phim thần tượng Thanh Xuân cũng đang ở đó đấy"."À thì....Nguyên tắc thứ hai của Lâm Tư Duệ nơi nào có trai đẹp nơi đó có tuiiiiiiiiiii" HAHAHATiếng Tư Duệ không nhỏ khiến bao nhiêu người đều ngoái lại nhìn. Bội San kịp thời ý thức được vội vã bịt mồm cô kéo đi. Đến nơi cả hai mới biết vì có đoàn làm phim ở trong đó nên viện bảo tàng cũng bị phong tỏa, bảo vệ nghiêm ngặt. Cũng may hai người các cô cũng chẳng phải nữ sinh tầm thường, hai người nhanh chóng thăm dò địa hình thuận lợi tìm được chỗ lén lút trèo vào. Cả hai thích chí chuồn vào nhà vệ sinh thay đồ của nhân viên quét dọn rồi ung dung bước ra thật tự nhiên mà ngắm các anh đẹp trai đi qua đi lại. Đúng là cảnh đẹp ý vui ! Giữa lúc hai người đang hớn hở thì có một nhân viên bảo vệ của viện bảo tàng đi ngang qua thấy hai người lạ mặt vốn định đến hỏi một chút. Ai dè cả hai tưởng bị phát hiện hoảng sợ bỏ chạy khiến anh bảo vệ nghi ngờ đuổi theo và thông báo cho toàn bộ nhân viên an ninh trong bảo tàng"Làm sao bây giờ Tư Duệ ?" Bội San vừa chạy vừa lo lắng hỏi"Chia ra chạy, gặp nhau ở quán cà phê trước bảo tàng"Tư Duệ vội vàng trả lời rồi cả hai người tách ra khiến anh bảo vệ hoang mang. Anh ta thấy Bội San có vẻ yếu hơn nên quyết định đuổi theo, cô nàng Bội San khẽ nhếch môi cười , thân thể nhỏ nhắn chợt tăng tốc độ tới chỗ ngoặt cua gấp một cái khiến anh bảo vệ không kịp phản ứng theo quán tính đâm vào tường. Bội San thành công tẩu thoátVề phần Tư Duệ thấy bảo vệ không đuổi theo mình, lại chui vào nhà vệ sinh nhanh chóng thay lại trang phục cũ rồi bước ra ngoài. Từng bước đi đều cẩn trọng chỉ hơi một tiếng động liền tìm chỗ núp vào. Nhưng cô không thông thuộc đường trong viện bảo tàng đi lòng vòng mãi cũng không sao thoát ra được. Bảo vệ cũng nhanh chóng tra camera tìm được vị trí của của cô, điều động 3 nhân viên bảo an tới. Tư Duệ bị dồn đến đường cùng, nhân viên bảo vệ bảo cô mau chịu tội nhưng cô cứ lùi mãi lùi mãi, cho đến khi đụng phải bức tranh cổ treo trên tường. Tay Tư Duệ vừa chạm vào, hoa văn trên bức tranh liền phát sáng, Lâm Tư Duệ cứ thế biến mất trước mắt ba người bảo vệ khiến họ há hốc mồmBội San đứng ở quán cà phê đợi Tư Duệ rất lâu nhưng không thấy cô trở ra, cho rằng cô bị bắt liền quay lại viện bảo tàng nghe ngóng tình hình thì lại nghe được câu chuyện kì lạ, nữ sinh đột nhập viện bảo tàng bỗng dưng biến mất , cô chỉ cho rằng Tư Duệ dở trò quỷ nên cũng nhẹ nhàng thở ra "Chạy ra rồi sao lại không đến chỗ hẹn chứ? Không lẽ về nhà trước rồi sao...?"Cứ nghĩ Tư Duệ đã về nhà nên Bội San cũng về theo. Phía phụ huynh Tư Duệ cũng chỉ nghĩ cô vì sợ tội mà trốn sang nhà bạn chơi vài bữa rồi về nhưng đã hai ngày rồi vẫn không thấy con gái đâu, cũng không thấy liên lạc về họ mới bắt đầu cuống cuồng đi tìm.Ba mẹ Lâm lo lắng gọi điện cho tất cả người quen, từ thầy cô cho đến bạn bè ngay cả Bội San cũng không biết cô đi đâu. Họ chia nhau đi tìm cô, phía cảnh sát cũng nhanh chóng vào cuộc và chỉ tìm thấy đoạn video cuối cùng ở viện bảo tàng nhưng đến lúc quan trọng thì có một luồng sáng từ bức tranh cổ phát ra bao quát hết căn phòng khiến camera cũng bị ảnh hưởng. Ba nhân viên bảo an cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra, mọi chuyện dần đi vào ngõ cụtBên này đang cực kì náo loạn thì bên Tư Duệ cũng ồn ào không kém. Tư Duệ bị đánh thức bởi tiếng khóc thút thít bên tai. Cô chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, cổ họng khô khốc, toàn thân vô lực. Cố nâng mí mắt lên tìm kiếm nhưng lại phát hiện chẳng có ai cả .Thế là thế nào? Chẳng lẽ gặp ma...Tư Duệ khẽ cựa mình, tiếng khóc bỗng im bặt rồi bất thình lình òa lên một tiếng còn to hơn lúc trước"Hu Hu Hu ....công chúa, ta cứ tưởng người sẽ không tỉnh lại nữa cơ chứ?! Sao người lại ngốc như vậy? Làm ta lo lắng muốn chết"Cô cố gắng men theo thành giường ngồi dậy tìm kiếm xung quanh nhưng lại một lần nữa chẳng nhìn thấy ai cả. Giọng nói nhỏ như muỗi kêu mang theo những tiếng nấc nhẹ, Tư Duệ theo âm thanh đó phóng tầm mắt xuống dưới. Chỉ thấy một cô nàng nhỏ xíu bằng bàn tay mặc xiêm y màu trắng với hai búi tóc xinh xinh cột bằng dây lụa đỏ. Nàng vừa nói vừa đưa tay dụi dụi lau đi những giọt nước mắt còn xót lại trên miTư Duệ hết ngạc nhiên này chuyển qua ngạc nhiên khác, nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ xíu, nhìn y phục của bản thân rồi lại nhìn khắp một lượt căn phòng kì lạ. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Chẳng lẽ mình đang nằm mơ sao? Không được rồi, mau tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi.