Chương 84: Quyền Uy
Kể từ ngày trốn ra ngoài đó thì Chỉ Ni đã hoàn toàn chịu giám sát âm thầm nên chẳng thể xuất Cung thêm một lần nào nữa. Vẫn là những khung cảnh thường ngày vẫn thấy, nàng buồn chán đi dạo quanh Ngự hoa viên thưởng hoa, theo sau là Bạch Hạc và vô số cung nữ, thái giám.
Dừng chân dưới gốc cây lộc vừng, Chỉ Ni bất giác mỉm cười thích thú khi nhìn thấy vô số bông hoa đỏ thắm đang nở rộ. Đây là loài cây mà Hoàng hậu rất thích vậy nên Hoàng đế đã sai người đi tìm khắp nơi cho bằng được song trồng ở mỗi Cung điện một cây, và có đến tận hai cây ở Thanh Kim Điện.
Mỉm cười tươi tắn, nàng nói:
- Bạch Hạc, chị xem, sắp tới đã là thọ tứ tuần của Hoàng mẫu rồi, ta nên tặng bộ y phục đó có quá tầm thường không?
Bạch Hạc thưa:
- Bộ y phục đó Lệnh cô đã may rất lâu, vả lại các hoạ tiết đều tự mình thêu lên tỉ mỉ thì sao có thể tầm thường được. Mấy năm qua tài thêu thùa may vá của người đã tiến bộ rất nhiều khiến các cung nhân muôn phần ngưỡng mộ. Lần này Lệnh cô tặng y phục cho Lệnh bà ắt hẳn người rất vui lòng.
Nàng thở dài chán nản:
- Hơi… Hoàng mẫu của ta chắc chắn sẽ luôn thích những thứ ta tặng nhưng ta thấy vẫn chưa đủ long trọng.
Nói đến đây chợt Chỉ Ni lân la đến bên cạnh Bạch Hạc rồi huýt nhẹ vào vai của nàng ấy:
- Hay là ta ra ngoài một chuyến, tìm gì đó thêm vào để tặng cho Hoàng mẫu.
Bạch Hạc kiên quyết lắc đầu:
- Không được! Lệnh cô không nhớ hình phạt của mấy ngày trước sao? Nếu dám ra ngoài nữa thì chắc chắn thánh thượng sẽ cấm túc người thật đó.
Chỉ Ni chán nản ngồi xuống đôn đá ở dưới gốc cây. Ngước mắt nhìn những bông hoa lộc vừng rực rỡ nhưng lòng lại nặng trĩu.
Nhiều lúc Chỉ Ni tự hỏi mình thực sự có phải là trưởng công chúa hay không khi những ký ức thời thơ ấu chẳng nhớ được gì. Chỉ biết rằng ba năm trước sau khi tỉnh lại thì nghe Bạch Hạc nói nàng bị ngã, rồi chẳng còn nhớ điều chi, thậm chí còn không có một chút hứng thú với cuộc sống trong bốn bức tường thành mặc dầu đầy ắp vinh hoa phú quý. Chỉ Ni rất muốn sống tự do tự tại như những thường dân ngoài kia và chỉ khi rời khỏi Cung thì nàng mới thực sự cảm thấy vui vẻ.
Bỗng chốc có một đoàn người bước đến từ phía xa. Chỉ Ni đưa mắt nhìn thì thấy đó là tam công chúa Tát Mã Ngân Vy Hỉ và ngũ công chúa Tát Mã Ngân Diệp Hoan. Không quan tâm đến họ cho lắm nên nàng tiếp tục ngước mắt ngắm nhìn hoa lộc vừng. Dẫu sao thì trước giờ cũng không thân thiết.
- Vấn an trưởng công chúa!
Cả Tát Vy Hỉ và Tát Diệp Hoan đều khụy gối hành lễ. Chỉ Ni gật đầu rồi đáp:
- Miễn lễ!
Tát Vy Hỉ nhìn Tát Diệp Hoan xong thì mỉm cười nhìn về phía Chỉ Ni:
- Nghe nói trưởng công chúa vài ngày trước đã xuất cung du ngoạn, em thật muốn cũng được xem bên ngoài Hoàng cung náo nhiệt như thế nào.
Khủy tay chống lên mặt bàn đá, nghiêng đầu tựa vào lòng bàn tay, Chỉ Ni không hứng thú đáp:
- Có những chuyện người khác làm thì không sao nhưng bản thân mình làm sẽ gây ra hoạ.
Tát Diệp Hoan đưa tay che miệng cười:
- Có tấm gương của Lệnh cô ở đây thì bọn em còn sợ chuyện chi nữa chứ.
Tát Vy Hỉ cũng vội chen vào vài câu:
- Em đừng nói như vậy, Lệnh cô dẫu sao cũng sống bên ngoài từ nhỏ nên mới không quen sống trong bốn bức tường cao vời vợi này thôi.
- Cũng phải! Hay là để bọn em giúp chị hiểu thêm quy tắc trong Cung, đổi lại chị đưa bọn em ra ngoài chơi là được.
Nhìn hai người họ kẻ tung người hứng, Chỉ Ni buồn cười nhếch nhẹ khoé môi:
- Biết khác biệt giữa ta và các ngươi là chi không?
Nàng đưa mắt nhìn những cung nữ, thái giám đứng sau Tát Vy Hỉ và Tát Diệp Hoan, hỏi:
- Tam công chúa và ngũ công chúa ăn nói không kiêng kỵ, mạo phạm đến bổn công chúa rồi. Có ai không nghe thấy không?
Tất thảy đều cúi gằm, không dám trả lời một câu nào cả.
Chỉ Ni nhìn hai người họ rồi tiếp lời:
- Tam công chúa, ngũ công chúa ăn nói không kiêng kỵ há chẳng phải là do Tế tửu và Tư nghiệp dạy dỗ không đàng hoàng sao? Vả miệng mỗi người mười cái, còn Tế tửu và Tư nghiệp thì ta sẽ xin ý chỉ của Hoàng mẫu xử trí họ sau.
- Dạ!
Thấy người của Chỉ Ni đang tiến về phía mình, Tát Vy Hỉ trừng mắt nói:
- Lệnh cô đừng có ỷ thế hiếp người. Ta không có làm chi sai cả.
Từng đầu ngón tay chầm chậm rơi xuống mặt bàn, nàng mỉm cười:
- Làm phiền bổn công chúa thưởng hoa thì ngươi đã sai rồi. Vả lại ở đây có ai nói rằng các ngươi bị oan chứ?
Lại đưa mắt nhìn Bạch Hạc:
- Đánh!
Ba cung nữ đi đến, hai người giữ lấy Tát Vy Hỉ và Tát Diệp Hoan còn một người thì tát vào mặt.
[Chát! Chát! Chát!..]
Chỉ Ni nghiêng đầu nhìn họ. Bấy lâu nay nàng và họ không thuận hoà, cũng không thường xuyên qua lại. Nhớ năm xưa vừa tỉnh dậy không lâu, vì muốn kết thân với mọi người nên Chỉ Ni đã vô cùng hoà nhã. Nhưng đổi lại không phải là sự chào đón từ họ mà chỉ toàn là lời mỉa mai. Nếu đã không thuận thảo thì nàng cũng không cần đôi co với họ làm gì để phí hơi tốn sức.
Vừa đánh được mấy cái thì từ xa Thuận phi đã đi đến, điệu bộ trông gấp gáp vô cùng.
Chỉ Ni thấy Thuận phi thì đứng dậy khụy gối:
- Bà phi Thuận!
- Trưởng công chúa!
Thuận phi đôn hậu gật đầu với nàng rồi hỏi:
- Chẳng hay Vy Hỉ đã làm chi khiến công chúa giận dữ như vậy?
Chỉ Ni đưa tay ra hiệu ngưng đánh rồi nói:
- Tam công chúa phá hoại buổi thưởng hoa, còn buông lời phạm thượng. Như vậy thì bổn công chúa có nên đánh hay không?
Thuận phi nhìn Tát Vy Hỉ gắt gỏng:
- Còn không mau khấu đầu tạ lỗi với Lệnh cô.
- Con…
Tát Vy Hỉ cắn chặt môi, sắc mặt khó coi hoàn toàn không phục.
Chỉ Ni cũng không muốn đôi co với họ. Cả người lớn và trẻ nhỏ đều không ra gì. Vào lễ Kỳ yên tháng trước Thuận phi tiếp tay cho Tát Vy Hỉ làm càng, tráo đồ tế phẩm của Chỉ Ni khiến Hoàng hậu gặp nhiều nghị luận. Chưa kể ngày thường còn gây ra biết bao nhiêu là thị phi, cứ nhắm vào nàng mà đánh tới. Chỉ Ni chỉ phạt vả miệng là may lắm rồi.
Thấy Tát Vy Hỉ im thin thít thì Thuận phi đã vội mở lời xin tha:
- Lệnh cô bớt giận, dẫu sao thì Vy Hỉ cũng là công chúa, nếu cứ đánh như vậy thì sẽ không còn mặt mũi chi.
Chỉ Ni nhàn nhã đáp:
- Ta ở nơi vắng vẻ này đánh người thì Bà cho rằng làm mất mặt mũi. Vậy chuyện Bà và tam công chúa gây ra ở lễ Kỳ yên khiến Hoàng mẫu bị cả hậu cung và tiền triều nghị luận thì có mặt mũi lắm sao?
Lại đưa mắt nhìn cung nữ vừa đánh họ, nàng hỏi:
- Còn bao nhiêu cái nữa?
- Dạ còn hai cái.
- Đánh!
[Chát! Chát!]
Thuận phi kinh hãi mở to hai mắt. Không ngờ Chỉ Ni thực sự làm việc mà không cần nhìn mặt ai, đến cả có mặt Thuận phi cũng không kiêng nể.
Siết chặt tay thành nắm đấm, Thuận phi mỉm cười:
- Nếu đã phạt xong vậy thì ta sẽ đưa tam công chúa về bôi thuốc.
- Ở đây xem ra cũng rất huyên náo.
Thuận phi vừa nói xong thì ở phía sau lại vang lên một giọng nói. Tất thảy mọi người có mặt ở đây đều quỳ xuống hành lễ, Thuận phi quay người ra sau, thấy Hoàng hậu thì lập tức quỳ xuống.
- Lệnh bà vạn an!
Chậm rãi đi đến đôn đá ngồi xuống, Hoàng hậu điềm nhiên cất lời:
- Đây là lần đầu tiên ta thấy trưởng công chúa trách phạt, không biết rằng tam công chúa và ngũ công chúa đã gây ra tội chi.
Thuận phi khép mình, thưa:
- Dạ bẩm Lệnh bà, là Vy Hỉ vô ý mạo phạm đến Lệnh cô.
- Vậy thì đánh là đúng. Một thứ nữ không biết ai cao ai thấp, ăn nói không biết chừng mực thì cũng nên dạy dỗ.
Nói rồi thì nhìn quản vụ cung nữ bên cạnh mình và tiếp lời:
- Thầy của tam công chúa và ngũ công chúa giảm một tháng bổng lộc, phạt roi mây, căn dặn họ dạy dỗ công chúa cho cẩn thận.
- Dạ!
Mỉm cười nhìn Thuận phi, Hoàng hậu lại nói:
- Ngươi ngồi xuống đi, bổn cung có chuyện cần nói.
- Đa tạ Lệnh bà.
Thuận phi ngồi xuống đôn đá ở đối diện. Thái độ ở trước Hoàng hậu lúc nào cũng tỏ ra cung kính nhưng thâm tâm lại căm hận đến vô cùng. Nếu năm xưa không phải Hoàng hậu muốn Hoàng đế có thêm đồng minh mà lôi kéo nhà mẹ, ép Thuận phi tiến Cung thì làm gì lỡ dở mối duyên tình, khiến ý trung nhân của người bỏ đi biệt xứ không rõ sống chết ra sao.
Hoàng hậu xua tay ra hiệu cho mọi người lui xuống hết, chỉ còn lại hai người họ cùng các cung nữ thân cận ở lại.
Không hề vòng vo, Hoàng hậu lập tức nói ngay:
- Bên phía Tây An vừa gửi thư ngỏ cho Bệ hạ, nói rằng muốn cầu hôn công chúa triều ta. Bổn cung thấy tam công chúa cũng đến tuổi gả đi nên gả đến Tây An làm Thế tử tần cũng rất tốt.
Thuận phi tuy miệng cười nhưng trong lòng lại như bị rạch thêm một vết thương sâu:
- Nếu nói đến công chúa đến tuổi gả đi thì phải nói đến Hoàng nữ, Vy Hỉ của thần thiếp dẫu sao cũng còn nhỏ dại, Hoàng nữ vẫn chưa gả thì sao dám cả gan lấn lướt.
- Hoàng nữ vì Quốc gia đại sự bôn ba khổ sở ở bên ngoài, không bằng các công chúa từ nhỏ luôn được bao bọc trong Cung cấm. Sanh ra là công chúa hưởng mọi vinh hoa thì cũng nên làm tròn bổn phận và chức trách của mình. Chẳng lẽ đạo lý này Thuận phi còn muốn đích thân Bệ hạ dạy dỗ?
Hoàng hậu gác khủy tay lên bàn đá, không nhìn Thuận phi mà tiếp lời:
- Hôm nay bổn cung ngồi ở đây là báo trước chứ không phải hỏi ý kiến của ngươi. Về tẩm cung dạy dỗ tam công chúa thật kỹ, đừng để Hoàng gia ta mất mặt với nhà Tây An.
- Thần thiếp cáo lui!
Thuận phi hành lễ song rời khỏi Ngự hoa viên. Không ngờ cuộc đời của mình đã bị chôn vùi vào bốn bức tường thành vẫn chưa đủ, bây giờ lại còn liên lụy đến Tát Vy Hỉ phải gả đi xa. Tây An cách đây bao xa chứ? Một nơi chỉ toàn là sa mạc thì Tát Vy Hỉ có thể sống nổi ư?
Vừa rời khỏi Ngự hoa viên thì thấy Tát Vy Hỉ đang đứng đợi mình, Thuận phi nhìn ái nữ rồi lại nghĩ ngợi tìm cách giải vây.
Tát Vy Hỉ vừa thấy Thuận phi đã vội vàng níu lấy người, hỏi:
- Mẫu phi, Hoàng mẫu không làm khó người chứ?
- Không lo cho ta, người nên lo là con đó.
Thuận phi thở dài:
- Gả đến Tây An xa xôi hẻo lánh, đã nóng nực thì thôi lại còn hạn hán quanh năm, khác biệt hoàn toàn với Thành Vu bốn mùa rõ rệt thì làm sao sống nổi.
- Sao? Gả con đến Tây An á? Không bao giờ! Con không đồng ý đâu.
- Không đồng ý thì có thể làm được chi? Sớm muộn thì Bệ hạ cũng sẽ lên tiếng về chuyện này.
Tát Vy Hỉ đứng ngồi không yên, liên tục lay tay Thuận phi mà sụt sùi:
- Vậy nhi thần phải làm sao chứ? Đến Tây An chính là sống không bằng chết đó mẫu phi.
Nhíu mày nghĩ ngợi. Quả thực nếu gả Tát Vy Hỉ đến đó chẳng phải là ép người vào chỗ chết hay sao? Còn không tìm ra cách sớm để đến lúc Hoàng đế lên tiếng thì lại càng nguy cấp hơn gấp bội.
Bớt chợt nhớ đến một chuyện, Thuận phi đảo mắt rồi khẽ nhếch khoé môi:
- Chẳng phải vài ngày nữa sứ thần Qui Nam sẽ vào chầu sao? Nghe đâu đây là thập tam Hoàng tử của Hoàng đế, nếu như con nên duyên với hắn thì mọi chuyện xem như đã ổn thỏa, còn ở phía phụ hoàng thì mẫu phi sẽ tự mình lo liệu.
Tát Vy Hỉ phụng phịu:
- Nhưng tuổi tác không nhỏ nữa, chắc chắn đã có chính thất và phủ thiếp rồi.
- Thân phận là công chúa, bước chân vào phủ đệ của hắn thì con còn sợ chuyện chi. Quan trọng là không nên gả đến Tây An, còn Qui Nam vẫn tốt hơn rất nhiều.
Hai người cùng nhìn nhau, Tát Vy Hỉ hiểu ý nên cười cười đáp trả. Thuận phi nói không sai. Với thân phận công chúa thì xem ai dám làm gì, dám động đến Tát Vy Hỉ thì chính là đang tuyên chiến với Thành Vu. Nếu thành công đến Qui Nam thì tốt, sau này mọi thứ cũng dễ dàng nắm trong lòng bàn tay.
Dừng chân dưới gốc cây lộc vừng, Chỉ Ni bất giác mỉm cười thích thú khi nhìn thấy vô số bông hoa đỏ thắm đang nở rộ. Đây là loài cây mà Hoàng hậu rất thích vậy nên Hoàng đế đã sai người đi tìm khắp nơi cho bằng được song trồng ở mỗi Cung điện một cây, và có đến tận hai cây ở Thanh Kim Điện.
Mỉm cười tươi tắn, nàng nói:
- Bạch Hạc, chị xem, sắp tới đã là thọ tứ tuần của Hoàng mẫu rồi, ta nên tặng bộ y phục đó có quá tầm thường không?
Bạch Hạc thưa:
- Bộ y phục đó Lệnh cô đã may rất lâu, vả lại các hoạ tiết đều tự mình thêu lên tỉ mỉ thì sao có thể tầm thường được. Mấy năm qua tài thêu thùa may vá của người đã tiến bộ rất nhiều khiến các cung nhân muôn phần ngưỡng mộ. Lần này Lệnh cô tặng y phục cho Lệnh bà ắt hẳn người rất vui lòng.
Nàng thở dài chán nản:
- Hơi… Hoàng mẫu của ta chắc chắn sẽ luôn thích những thứ ta tặng nhưng ta thấy vẫn chưa đủ long trọng.
Nói đến đây chợt Chỉ Ni lân la đến bên cạnh Bạch Hạc rồi huýt nhẹ vào vai của nàng ấy:
- Hay là ta ra ngoài một chuyến, tìm gì đó thêm vào để tặng cho Hoàng mẫu.
Bạch Hạc kiên quyết lắc đầu:
- Không được! Lệnh cô không nhớ hình phạt của mấy ngày trước sao? Nếu dám ra ngoài nữa thì chắc chắn thánh thượng sẽ cấm túc người thật đó.
Chỉ Ni chán nản ngồi xuống đôn đá ở dưới gốc cây. Ngước mắt nhìn những bông hoa lộc vừng rực rỡ nhưng lòng lại nặng trĩu.
Nhiều lúc Chỉ Ni tự hỏi mình thực sự có phải là trưởng công chúa hay không khi những ký ức thời thơ ấu chẳng nhớ được gì. Chỉ biết rằng ba năm trước sau khi tỉnh lại thì nghe Bạch Hạc nói nàng bị ngã, rồi chẳng còn nhớ điều chi, thậm chí còn không có một chút hứng thú với cuộc sống trong bốn bức tường thành mặc dầu đầy ắp vinh hoa phú quý. Chỉ Ni rất muốn sống tự do tự tại như những thường dân ngoài kia và chỉ khi rời khỏi Cung thì nàng mới thực sự cảm thấy vui vẻ.
Bỗng chốc có một đoàn người bước đến từ phía xa. Chỉ Ni đưa mắt nhìn thì thấy đó là tam công chúa Tát Mã Ngân Vy Hỉ và ngũ công chúa Tát Mã Ngân Diệp Hoan. Không quan tâm đến họ cho lắm nên nàng tiếp tục ngước mắt ngắm nhìn hoa lộc vừng. Dẫu sao thì trước giờ cũng không thân thiết.
- Vấn an trưởng công chúa!
Cả Tát Vy Hỉ và Tát Diệp Hoan đều khụy gối hành lễ. Chỉ Ni gật đầu rồi đáp:
- Miễn lễ!
Tát Vy Hỉ nhìn Tát Diệp Hoan xong thì mỉm cười nhìn về phía Chỉ Ni:
- Nghe nói trưởng công chúa vài ngày trước đã xuất cung du ngoạn, em thật muốn cũng được xem bên ngoài Hoàng cung náo nhiệt như thế nào.
Khủy tay chống lên mặt bàn đá, nghiêng đầu tựa vào lòng bàn tay, Chỉ Ni không hứng thú đáp:
- Có những chuyện người khác làm thì không sao nhưng bản thân mình làm sẽ gây ra hoạ.
Tát Diệp Hoan đưa tay che miệng cười:
- Có tấm gương của Lệnh cô ở đây thì bọn em còn sợ chuyện chi nữa chứ.
Tát Vy Hỉ cũng vội chen vào vài câu:
- Em đừng nói như vậy, Lệnh cô dẫu sao cũng sống bên ngoài từ nhỏ nên mới không quen sống trong bốn bức tường cao vời vợi này thôi.
- Cũng phải! Hay là để bọn em giúp chị hiểu thêm quy tắc trong Cung, đổi lại chị đưa bọn em ra ngoài chơi là được.
Nhìn hai người họ kẻ tung người hứng, Chỉ Ni buồn cười nhếch nhẹ khoé môi:
- Biết khác biệt giữa ta và các ngươi là chi không?
Nàng đưa mắt nhìn những cung nữ, thái giám đứng sau Tát Vy Hỉ và Tát Diệp Hoan, hỏi:
- Tam công chúa và ngũ công chúa ăn nói không kiêng kỵ, mạo phạm đến bổn công chúa rồi. Có ai không nghe thấy không?
Tất thảy đều cúi gằm, không dám trả lời một câu nào cả.
Chỉ Ni nhìn hai người họ rồi tiếp lời:
- Tam công chúa, ngũ công chúa ăn nói không kiêng kỵ há chẳng phải là do Tế tửu và Tư nghiệp dạy dỗ không đàng hoàng sao? Vả miệng mỗi người mười cái, còn Tế tửu và Tư nghiệp thì ta sẽ xin ý chỉ của Hoàng mẫu xử trí họ sau.
- Dạ!
Thấy người của Chỉ Ni đang tiến về phía mình, Tát Vy Hỉ trừng mắt nói:
- Lệnh cô đừng có ỷ thế hiếp người. Ta không có làm chi sai cả.
Từng đầu ngón tay chầm chậm rơi xuống mặt bàn, nàng mỉm cười:
- Làm phiền bổn công chúa thưởng hoa thì ngươi đã sai rồi. Vả lại ở đây có ai nói rằng các ngươi bị oan chứ?
Lại đưa mắt nhìn Bạch Hạc:
- Đánh!
Ba cung nữ đi đến, hai người giữ lấy Tát Vy Hỉ và Tát Diệp Hoan còn một người thì tát vào mặt.
[Chát! Chát! Chát!..]
Chỉ Ni nghiêng đầu nhìn họ. Bấy lâu nay nàng và họ không thuận hoà, cũng không thường xuyên qua lại. Nhớ năm xưa vừa tỉnh dậy không lâu, vì muốn kết thân với mọi người nên Chỉ Ni đã vô cùng hoà nhã. Nhưng đổi lại không phải là sự chào đón từ họ mà chỉ toàn là lời mỉa mai. Nếu đã không thuận thảo thì nàng cũng không cần đôi co với họ làm gì để phí hơi tốn sức.
Vừa đánh được mấy cái thì từ xa Thuận phi đã đi đến, điệu bộ trông gấp gáp vô cùng.
Chỉ Ni thấy Thuận phi thì đứng dậy khụy gối:
- Bà phi Thuận!
- Trưởng công chúa!
Thuận phi đôn hậu gật đầu với nàng rồi hỏi:
- Chẳng hay Vy Hỉ đã làm chi khiến công chúa giận dữ như vậy?
Chỉ Ni đưa tay ra hiệu ngưng đánh rồi nói:
- Tam công chúa phá hoại buổi thưởng hoa, còn buông lời phạm thượng. Như vậy thì bổn công chúa có nên đánh hay không?
Thuận phi nhìn Tát Vy Hỉ gắt gỏng:
- Còn không mau khấu đầu tạ lỗi với Lệnh cô.
- Con…
Tát Vy Hỉ cắn chặt môi, sắc mặt khó coi hoàn toàn không phục.
Chỉ Ni cũng không muốn đôi co với họ. Cả người lớn và trẻ nhỏ đều không ra gì. Vào lễ Kỳ yên tháng trước Thuận phi tiếp tay cho Tát Vy Hỉ làm càng, tráo đồ tế phẩm của Chỉ Ni khiến Hoàng hậu gặp nhiều nghị luận. Chưa kể ngày thường còn gây ra biết bao nhiêu là thị phi, cứ nhắm vào nàng mà đánh tới. Chỉ Ni chỉ phạt vả miệng là may lắm rồi.
Thấy Tát Vy Hỉ im thin thít thì Thuận phi đã vội mở lời xin tha:
- Lệnh cô bớt giận, dẫu sao thì Vy Hỉ cũng là công chúa, nếu cứ đánh như vậy thì sẽ không còn mặt mũi chi.
Chỉ Ni nhàn nhã đáp:
- Ta ở nơi vắng vẻ này đánh người thì Bà cho rằng làm mất mặt mũi. Vậy chuyện Bà và tam công chúa gây ra ở lễ Kỳ yên khiến Hoàng mẫu bị cả hậu cung và tiền triều nghị luận thì có mặt mũi lắm sao?
Lại đưa mắt nhìn cung nữ vừa đánh họ, nàng hỏi:
- Còn bao nhiêu cái nữa?
- Dạ còn hai cái.
- Đánh!
[Chát! Chát!]
Thuận phi kinh hãi mở to hai mắt. Không ngờ Chỉ Ni thực sự làm việc mà không cần nhìn mặt ai, đến cả có mặt Thuận phi cũng không kiêng nể.
Siết chặt tay thành nắm đấm, Thuận phi mỉm cười:
- Nếu đã phạt xong vậy thì ta sẽ đưa tam công chúa về bôi thuốc.
- Ở đây xem ra cũng rất huyên náo.
Thuận phi vừa nói xong thì ở phía sau lại vang lên một giọng nói. Tất thảy mọi người có mặt ở đây đều quỳ xuống hành lễ, Thuận phi quay người ra sau, thấy Hoàng hậu thì lập tức quỳ xuống.
- Lệnh bà vạn an!
Chậm rãi đi đến đôn đá ngồi xuống, Hoàng hậu điềm nhiên cất lời:
- Đây là lần đầu tiên ta thấy trưởng công chúa trách phạt, không biết rằng tam công chúa và ngũ công chúa đã gây ra tội chi.
Thuận phi khép mình, thưa:
- Dạ bẩm Lệnh bà, là Vy Hỉ vô ý mạo phạm đến Lệnh cô.
- Vậy thì đánh là đúng. Một thứ nữ không biết ai cao ai thấp, ăn nói không biết chừng mực thì cũng nên dạy dỗ.
Nói rồi thì nhìn quản vụ cung nữ bên cạnh mình và tiếp lời:
- Thầy của tam công chúa và ngũ công chúa giảm một tháng bổng lộc, phạt roi mây, căn dặn họ dạy dỗ công chúa cho cẩn thận.
- Dạ!
Mỉm cười nhìn Thuận phi, Hoàng hậu lại nói:
- Ngươi ngồi xuống đi, bổn cung có chuyện cần nói.
- Đa tạ Lệnh bà.
Thuận phi ngồi xuống đôn đá ở đối diện. Thái độ ở trước Hoàng hậu lúc nào cũng tỏ ra cung kính nhưng thâm tâm lại căm hận đến vô cùng. Nếu năm xưa không phải Hoàng hậu muốn Hoàng đế có thêm đồng minh mà lôi kéo nhà mẹ, ép Thuận phi tiến Cung thì làm gì lỡ dở mối duyên tình, khiến ý trung nhân của người bỏ đi biệt xứ không rõ sống chết ra sao.
Hoàng hậu xua tay ra hiệu cho mọi người lui xuống hết, chỉ còn lại hai người họ cùng các cung nữ thân cận ở lại.
Không hề vòng vo, Hoàng hậu lập tức nói ngay:
- Bên phía Tây An vừa gửi thư ngỏ cho Bệ hạ, nói rằng muốn cầu hôn công chúa triều ta. Bổn cung thấy tam công chúa cũng đến tuổi gả đi nên gả đến Tây An làm Thế tử tần cũng rất tốt.
Thuận phi tuy miệng cười nhưng trong lòng lại như bị rạch thêm một vết thương sâu:
- Nếu nói đến công chúa đến tuổi gả đi thì phải nói đến Hoàng nữ, Vy Hỉ của thần thiếp dẫu sao cũng còn nhỏ dại, Hoàng nữ vẫn chưa gả thì sao dám cả gan lấn lướt.
- Hoàng nữ vì Quốc gia đại sự bôn ba khổ sở ở bên ngoài, không bằng các công chúa từ nhỏ luôn được bao bọc trong Cung cấm. Sanh ra là công chúa hưởng mọi vinh hoa thì cũng nên làm tròn bổn phận và chức trách của mình. Chẳng lẽ đạo lý này Thuận phi còn muốn đích thân Bệ hạ dạy dỗ?
Hoàng hậu gác khủy tay lên bàn đá, không nhìn Thuận phi mà tiếp lời:
- Hôm nay bổn cung ngồi ở đây là báo trước chứ không phải hỏi ý kiến của ngươi. Về tẩm cung dạy dỗ tam công chúa thật kỹ, đừng để Hoàng gia ta mất mặt với nhà Tây An.
- Thần thiếp cáo lui!
Thuận phi hành lễ song rời khỏi Ngự hoa viên. Không ngờ cuộc đời của mình đã bị chôn vùi vào bốn bức tường thành vẫn chưa đủ, bây giờ lại còn liên lụy đến Tát Vy Hỉ phải gả đi xa. Tây An cách đây bao xa chứ? Một nơi chỉ toàn là sa mạc thì Tát Vy Hỉ có thể sống nổi ư?
Vừa rời khỏi Ngự hoa viên thì thấy Tát Vy Hỉ đang đứng đợi mình, Thuận phi nhìn ái nữ rồi lại nghĩ ngợi tìm cách giải vây.
Tát Vy Hỉ vừa thấy Thuận phi đã vội vàng níu lấy người, hỏi:
- Mẫu phi, Hoàng mẫu không làm khó người chứ?
- Không lo cho ta, người nên lo là con đó.
Thuận phi thở dài:
- Gả đến Tây An xa xôi hẻo lánh, đã nóng nực thì thôi lại còn hạn hán quanh năm, khác biệt hoàn toàn với Thành Vu bốn mùa rõ rệt thì làm sao sống nổi.
- Sao? Gả con đến Tây An á? Không bao giờ! Con không đồng ý đâu.
- Không đồng ý thì có thể làm được chi? Sớm muộn thì Bệ hạ cũng sẽ lên tiếng về chuyện này.
Tát Vy Hỉ đứng ngồi không yên, liên tục lay tay Thuận phi mà sụt sùi:
- Vậy nhi thần phải làm sao chứ? Đến Tây An chính là sống không bằng chết đó mẫu phi.
Nhíu mày nghĩ ngợi. Quả thực nếu gả Tát Vy Hỉ đến đó chẳng phải là ép người vào chỗ chết hay sao? Còn không tìm ra cách sớm để đến lúc Hoàng đế lên tiếng thì lại càng nguy cấp hơn gấp bội.
Bớt chợt nhớ đến một chuyện, Thuận phi đảo mắt rồi khẽ nhếch khoé môi:
- Chẳng phải vài ngày nữa sứ thần Qui Nam sẽ vào chầu sao? Nghe đâu đây là thập tam Hoàng tử của Hoàng đế, nếu như con nên duyên với hắn thì mọi chuyện xem như đã ổn thỏa, còn ở phía phụ hoàng thì mẫu phi sẽ tự mình lo liệu.
Tát Vy Hỉ phụng phịu:
- Nhưng tuổi tác không nhỏ nữa, chắc chắn đã có chính thất và phủ thiếp rồi.
- Thân phận là công chúa, bước chân vào phủ đệ của hắn thì con còn sợ chuyện chi. Quan trọng là không nên gả đến Tây An, còn Qui Nam vẫn tốt hơn rất nhiều.
Hai người cùng nhìn nhau, Tát Vy Hỉ hiểu ý nên cười cười đáp trả. Thuận phi nói không sai. Với thân phận công chúa thì xem ai dám làm gì, dám động đến Tát Vy Hỉ thì chính là đang tuyên chiến với Thành Vu. Nếu thành công đến Qui Nam thì tốt, sau này mọi thứ cũng dễ dàng nắm trong lòng bàn tay.