Chương 82: Du Ngoạn
Sáng sớm Chỉ Ni đã thức dậy chỉnh trang đầu tóc và y phục. Dẫu rằng ở bên ngoài không êm ấm như ở tẩm cung nhưng lại vui vẻ và thoải mái hơn nhiều. Cũng không ai bắt ép mỗi ngày phải học thứ này thứ kia khiến nàng cảm thấy vô cùng chán ngán.
Rời khỏi phòng rồi đi xuống bên dưới thì thấy Lê Dực Định đang dùng điểm tâm. Hắn cũng trông thấy nàng nên vừa phẩy quạt vừa gọi:
- Nàng dậy rồi sao? Đến đây dùng điểm tâm đi.
Chỉ Ni đi đến chỗ của hắn thì thấy thức ăn vẫn còn nguyên, chưa hề động đũa. Ngồi xuống phía đối diện, nàng nhìn đĩa bánh đậu xanh mà không khỏi trầm trồ:
- Woa, đây là món chi? Ở Thành Vu hoàn toàn không có.
Đương nhiên là ở đây không có nên hắn đã sai Dương Hựu đi tìm mua nguyên liệu rồi thức cả đêm cùng thợ nấu làm. Để được một đĩa nhỏ như thế này đã phải bỏ không biết bao nhiêu là bánh hỏng.
Hắn mỉm cười rồi đưa ra phía trước một cái bánh:
- Đây là bánh đậu xanh ở Qui Nam, nàng thử xem.
Nhận lấy bánh rồi ăn thử một miếng. Hương vị thơm lừng, béo ngậy không ngừng tan trong miệng khiến Chỉ Ni thích thú vô cùng. Vừa lạ mà vừa quen, cứ như đã từng dùng qua rồi nhưng lại không nhớ nổi. Giống như nam nhân ở trước mặt, cảm thấy rất quen thuộc mà vẫn không thể nhận ra.
Cắn thêm một miếng bánh, nàng gật gù khen ngợi:
- Không quá ngon nhưng hương vị rất đặc biệt.
Lúc này Dương Hựu đi từ bên ngoài vào, vừa trông thấy Chỉ Ni thì không khỏi lấy làm kinh ngạc.
- Lưu cô nương!?
Chỉ Ni vừa ăn bánh vừa giương đôi mắt khó hiểu nhìn hắn. Hình như nàng cũng chưa từng gặp người này.
- Vị công tử này, chúng ta biết nhau sao?
Dương Hựu đưa mắt nhìn Lê Dực Định nhưng chỉ nhận lại sự điềm nhiên từ hắn.
Đặt cái bánh vào chén của mình, nàng mỉm cười:
- À, chưa giới thiệu với ngươi, ta là Tát Mã Ngân Chỉ Ni, trong những họ quý tộc ở Thành Vu thì họ Tát Mã Ngân của ta là Đại quý tộc.
Lê Dực Định nghiêng đầu hỏi:
- Nếu là Đại tộc ắt hẳn sẽ phụng sự cho Hoàng gia.
Chỉ Ni khẽ đảo mắt rồi đáp:
- Nhưng nhà ta chỉ là một nhánh nhỏ của Tát Mã Ngân thôi, làm chi với được đến Hoàng gia chứ.
Nhìn thái độ của nàng, Lê Dực Định cảm thấy có đôi chút ngờ vực rồi nhìn sang Dương Hựu. Dượng Hựu thấy ánh mắt của hắn thì hiểu bản thân cần phải làm gì nên đã kính cẩn cúi đầu rồi rời đi.
Gắp thêm thức ăn cho nàng, hắn ôn tồn nói:
- Ăn thêm một chút đi, ở đây còn nhiều món ngon lắm.
Chỉ Ni thưởng thức từng món, sắc mặt dường như thích thú vô cùng. Hôm qua thấy gia nhân đuổi theo nàng không ít nên thiết nghĩ nơi sống cũng không tầm thường. Vậy thì sao lại có nét mặt vui vẻ đó. Chẳng lẽ ngày thường đều ăn không ngon ư?
Thưởng thức từng món với gương mặt thoả mãn. Từ trước đến nay Chỉ Ni đều ăn sơn hào hải vị trong Cung chứ chưa từng ăn những món dân dã như thế này. Lâu lâu mới có thể trốn khỏi Hoàng cung nên được ăn một bữa thịnh soạn như vậy thật là thích thú.
Lê Dực Định ở phía đối diện vẫn chưa động đũa mà cứ nhìn Chỉ Ni với đôi mắt xót xa. Ba năm qua nàng đã sống như thế nào? Ở một nơi xa lạ như thế này liệu rằng có thích nghi được?
Lại gắp thức ăn cho nàng, hắn hỏi:
- Nàng sống ở đây có tốt không?
- Ừm…
Chỉ Ni nhìn hắn rồi suy nghĩ trong chốc lát. Dẫu sao thì cũng không thể tiết lộ thân phận của mình nên đành bịa chuyện.
- Ta sống khá tốt, vật chất đều không thiếu chi, chỉ là phải học nhiều thứ nên có chút ngạt thở.
Hắn mỉm cười. Sống tốt là được rồi. Sau này còn có hắn ở bên chắc chắn cuộc sống của nàng còn tốt hơn gấp bội. Hai người không nói gì nữa mà tập trung dùng điểm tâm. Suốt bữa ăn tuy không nói lời nào nhưng Lê Dực Định vẫn không thể rời mắt khỏi nữ nhân ở phía đối diện.
Không ngờ rằng sau ba năm vẫn có thể gặp lại. Hắn tưởng chừng đâu cả một đời này sẽ không thể nhìn thấy nàng vui vẻ cười nói như bấy giờ. Nếu như ông Trời đã ban cho một cơ hội thì hắn sẽ trân trọng cơ hội này, chắc chắn nàng sẽ được bảo vệ thật chu toàn và không bao giờ chịu tổn thương vì hắn nữa.
Sau khi dùng bữa sáng thì cả hai đã thuê ngựa để đi dạo vòng quanh chợ phiên rồi lên một ngọn đồi ở ngoại ô Kinh thành. Không ngờ Chỉ Ni khi sống ở đây lại có thể mạnh mẽ như vậy, chẳng còn dáng vẻ khép mình vì lễ tiết ở Qui Nam mà đã có thể làm chủ bản thân, làm được những gì mình thích. Chẳng những vậy mà giờ đây còn có thể cưỡi ngựa cùng hắn rong ruổi trên bãi cỏ xanh rì dẫn lên đỉnh đồi.
Dưới ánh nắng chói chang của mặt trời càng khiến nụ cười của nàng thêm ấm áp. Chỉ Ni cưỡi ngựa phía trước, mái tóc dài bồng bềnh theo từng chuyển động mà không ngừng bay bay. Cưỡi ngựa phi nước kiệu ở phía sau, hắn không nói một lời nào, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn bức hoạ đầy màu sắc ở trước mắt.
[Công tử, mau qua bên này đi.]
Nghe tiếng gọi, Lê Dực Định thúc ngựa chạy đến. Chỉ Ni mỉm cười nhìn hắn rồi chỉ tay về phía dãy núi ở xa xa.
- Ngươi thấy không? Đó là dãy Lập Sơn, ở đỉnh núi quanh năm phủ đầy tuyết trắng. Truyền thuyết kể rằng ngày xưa Ôn Mã Phất Ngân Giang được Thiên đình phái xuống, một mình đánh đuổi giặc xâm lăng rồi bay lên đỉnh Lập Sơn sống ẩn. Để tránh người khác bén mảng đến nên đã làm tuyết phủ dày đặc từ năm này sang tháng nọ. Sau này ở Thành Vu xuất hiện hai họ thuộc quý tộc là Tát Mã Ngân và Phất Nga Nhĩ, người đời tương truyền hai tộc này đều là hậu duệ của Ôn Mã Phất Ngân Giang.
Hắn nghiêng đầu nhìn:
- Vậy có nghĩa hai tộc này cũng vinh hiển không ít.
- Đúng vậy! Trong các quý tộc thì Phất Nga Nhĩ có rất nhiều nữ nhân lên ngôi Hoàng hậu.
Chỉ Ni hãnh diện đáp lời hắn. Hoàng mẫu của nàng mang họ Phất Nga Nhĩ còn Tát Mã Ngân là họ của phụ hoàng, đều là hai họ lớn thuộc quý tộc. Và chỉ có người Hoàng tộc mới mang họ Tát Mã Ngân.
Hai người cùng nhau xuống ngựa rồi đi đến bên dốc của ngọn đồi. Chỉ Ni xoa hai tay vào nhau song đưa lên miệng thổi vài hơi giữ ấm. Thấy nàng có đôi chút run rẩy, Lê Dực Định không do dự mà cởi áo choàng của mình khoác lên vai. Hơi ấm từ áo choàng to lớn bỗng chốc khiến Chỉ Ni sững người trong chốc lát, đôi má đã đỏ ửng như quả gấc còn trong tim cũng hẫng đi một nhịp. Nam nhân này từ đầu đến cuối đều đối với nàng rất tốt mặc dù trước đây cả hai chưa từng gặp nhau, nhưng dường như bản thân cũng không có ý bài xích.
Hắn khoác áo cho nàng rồi chỉnh trang lại thật chỉnh chu. Mỉm cười nhìn ngắm gương mặt khả ái đang ngại ngùng ửng đỏ, trong lòng dâng lên không biết bao nhiêu là mật ngọt, hắn ôn tồn cất giọng:
- Trời lạnh mà nàng còn ăn mặc phong phanh như vậy.
Bỗng chốc lấy lại thần thức, Chỉ Ni lập tức lùi một bước về sau, ấp úng hỏi:
- Ngươi… Ngươi đưa cho ta rồi sẽ không lạnh sao? Đồ ngốc!
Vừa đưa tay muốn cởi ra thì hắn đã nắm lấy cổ tay giữ lại. Có lạnh hay không cũng có gì quan trọng chứ. Đối với một tướng quân như hắn thì những thứ này có đang là gì. Quan trọng vẫn là nàng thôi, mảnh mai như vậy rất dễ chuốc bệnh vào người.
- Ta không sao! Không hề thấy lạnh.
Chợt nhìn thấy sợi dây tuyến ở thắt lưng của hắn, Chỉ Ni bất giác thốt lên:
- Đẹp quá!
- Nếu nàng thích thì cứ giữ lấy đi. Ta tặng nàng.
Hắn không do dự tháo sợi dây tuyến đưa cho Chỉ Ni. Mong rằng nhờ nó mà một ngày nào đó nàng sẽ nhận ra hắn.
Nàng ngượng ngùng đáp:
- Đa tạ!
Nhớ đến dấu ấn trên vai mà Lê Ngọc Thiền đã nói với mình khi ở quân doanh vài năm trước. Lê Dực Định nhướng một bên mày nghĩ ngợi rồi hỏi:
- Ta từng thấy một ký hiệu đặc biệt, nó có hình tròn, ở giữa khắc ngôn ngữ Thành Vu, hình như là Đăng Hạ.
Lời hắn nói chợt khiến Chỉ Ni kinh hãi. Đây là ấn ký chỉ có trên người của nàng, hắn đã từng thấy ở đâu kia chứ?
- Ngươi… Đã thấy ở đâu?
- Chỉ là vô tình nhìn thấy thôi, vì đặc biệt nên cứ nhớ mãi.
- Vậy sao?
Tay siết chặt áo choàng, Chỉ Ni nhíu mày nghĩ ngợi về điều mà hắn vừa nói. Không thể nào có chuyện có một ấn ký như vậy thứ hai cho hắn nhìn thấy vì đây là thứ do chính tay Tiên đế khắc lên vai nàng khi mới được hai tháng tuổi. Trải qua mấy trăm năm của triều đại này mỗi trưởng công chúa đều được Tiên đế khắc ấn ký trên vai. Khi tân đế nối ngôi, ngoài di chiếu của Tiên đế thì phải dùng ký hiệu của ấn ký để mở Thiên Minh Các, bên trong đó chính là Ấn ngọc quốc tỷ và khi có được Ấn mới danh chính ngôn thuận kế thừa Hoàng vị.
Thái hậu vốn dĩ không phải sanh mẫu của Hoàng đế nên khi Tiên đế băng hà đã không ngừng đấu đá, muốn tranh đoạt vương quyền cho con trai của mình, vậy nên chỉ khi bắt được Chỉ Ni, lấy được ấn ký để mở Thiên Minh Các thì Hoàng đế sẽ bị phế truất. Chính vì lẽ đó mà Chỉ Ni đã được Lưu Thuận mang đi khỏi Thành Vu còn Hoàng đế bao năm nay luôn phải đối mặt với các thế lực bủa vây tứ phía vì chỉ có di chiếu của Tiên đế để kế thừa Hoàng vị mà không có Ấn ngọc quốc tỷ ở Thiên Minh Các trong tay. Đến tận ba năm trước đã dẹp loạn nội chiến, Thái hậu bị xử trảm thì mới đón Chỉ Ni hồi hương nhận tổ quy tông.
Cả một ngày du ngoạn bên ngoài cho đến khi chập tối mới về lại quán trọ. Để Lê Dực Định đi vào trong trước, Chỉ Ni rất thích con ngựa hôm nay mình cưỡi nên đã ở lại với nó thêm một lúc rồi mới vào sau.
Tuy nhiên, khi còn cách quán trọ không xa lắm thì thấy Xích Ảnh từ trong đó đi ra, theo sau còn có không ít Cấm quân. Nấp vào một góc khuất, hai tay cũng siết chặt y phục. Xích Ảnh là Tả thân vệ Điện tiền chỉ huy sứ rất được Hoàng đế trọng dụng, bây giờ để tìm nàng mà phải phái cả thị vệ xuất Cung thì cũng quá là nghiêm trọng rồi.
Cách Đạt Xích Ảnh vốn dĩ là nam nhân phi phàm, vô cùng nổi trội, từ nhỏ đã theo Thân phụ là Đô đốc thiêm sự luyện võ còn sử dụng thuần thục dao mèo, giao đấu ở cự ly gần hoặc áp sát rất tốt. Nếu như Xích Ảnh thực sự dẫn binh truy lùng thì chắc chắn sẽ không thoát được. Vả lại rất có thể liên lụy đến cả nam nhân kia. Vậy nên Chỉ Ni đã không từ mà biệt, quay người trở về Cung cấm.
Để họ không chú ý đến những người kia, Chỉ Ni đành tìm thời cơ để chặn đường. Tốt nhất là cùng họ trở về còn hơn là để cả một khu này đều bị lật tung.
Thấy Xích Ảnh đang dẫn binh đi về phía mình, Chỉ Ni bước ra từ trong con hẻm nhỏ, gọi:
- Điện tiền chỉ huy sứ đại nhân!
Xích Ảnh ngoắc tay, lập tức tự mình cùng những Cấm quân phía sau quỳ xuống.
- Chúng thần bái kiến Lệnh cô.
- Miễn lễ! Còn ở ngoài đường ngoài xá, các ngươi lớn tiếng như vậy làm chi?
Nàng khẽ nhíu mày rồi đi đến trước mặt Xích Ảnh. Những tưởng đâu sẽ nổi trận lôi đình với hắn ta nhưng thật sự lại là cười trừ dỗ ngọt. Tuy rằng hắn có cứng nhắc nhưng đối với nàng rất ôn nhu, lúc nào cũng hết sức che chở.
- Điện tiền chỉ huy sứ bày ra khí thế như vậy là muốn tìm bổn công chúa hay là muốn truy bắt tội phạm đây?
Hắn kính cẩn vòng tay ra trước:
- Hạ thần không dám!
Nàng thở dài:
Hai tay chống hông, Chỉ Ni nhíu mày nghĩ ngợi:
- Chẳng phải ta báo bệnh hay sao? Sao phụ hoàng lại nhìn ra sớm vậy chứ?
Hắn chợt phì cười:
- Kế sách của Lệnh cô đã không qua mắt được thánh thượng nữa rồi. Cửa thành sắp đóng. Lệnh cô! Người nên hồi Cung thôi.
- Được rồi!
Chỉ Ni chán nản theo Xích Ảnh hồi Cung. Vừa đi vừa luyến tiếc quay đầu nhìn về hướng quán trọ. Chẳng biết sau này có còn gặp lại hay không, Chỉ Ni cũng không biết cảm xúc đang tồn tại trong lòng mình là gì. Chỉ là có chút gì đó mất mát, con tim cũng hẫng đi vài nhịp.
Rời khỏi phòng rồi đi xuống bên dưới thì thấy Lê Dực Định đang dùng điểm tâm. Hắn cũng trông thấy nàng nên vừa phẩy quạt vừa gọi:
- Nàng dậy rồi sao? Đến đây dùng điểm tâm đi.
Chỉ Ni đi đến chỗ của hắn thì thấy thức ăn vẫn còn nguyên, chưa hề động đũa. Ngồi xuống phía đối diện, nàng nhìn đĩa bánh đậu xanh mà không khỏi trầm trồ:
- Woa, đây là món chi? Ở Thành Vu hoàn toàn không có.
Đương nhiên là ở đây không có nên hắn đã sai Dương Hựu đi tìm mua nguyên liệu rồi thức cả đêm cùng thợ nấu làm. Để được một đĩa nhỏ như thế này đã phải bỏ không biết bao nhiêu là bánh hỏng.
Hắn mỉm cười rồi đưa ra phía trước một cái bánh:
- Đây là bánh đậu xanh ở Qui Nam, nàng thử xem.
Nhận lấy bánh rồi ăn thử một miếng. Hương vị thơm lừng, béo ngậy không ngừng tan trong miệng khiến Chỉ Ni thích thú vô cùng. Vừa lạ mà vừa quen, cứ như đã từng dùng qua rồi nhưng lại không nhớ nổi. Giống như nam nhân ở trước mặt, cảm thấy rất quen thuộc mà vẫn không thể nhận ra.
Cắn thêm một miếng bánh, nàng gật gù khen ngợi:
- Không quá ngon nhưng hương vị rất đặc biệt.
Lúc này Dương Hựu đi từ bên ngoài vào, vừa trông thấy Chỉ Ni thì không khỏi lấy làm kinh ngạc.
- Lưu cô nương!?
Chỉ Ni vừa ăn bánh vừa giương đôi mắt khó hiểu nhìn hắn. Hình như nàng cũng chưa từng gặp người này.
- Vị công tử này, chúng ta biết nhau sao?
Dương Hựu đưa mắt nhìn Lê Dực Định nhưng chỉ nhận lại sự điềm nhiên từ hắn.
Đặt cái bánh vào chén của mình, nàng mỉm cười:
- À, chưa giới thiệu với ngươi, ta là Tát Mã Ngân Chỉ Ni, trong những họ quý tộc ở Thành Vu thì họ Tát Mã Ngân của ta là Đại quý tộc.
Lê Dực Định nghiêng đầu hỏi:
- Nếu là Đại tộc ắt hẳn sẽ phụng sự cho Hoàng gia.
Chỉ Ni khẽ đảo mắt rồi đáp:
- Nhưng nhà ta chỉ là một nhánh nhỏ của Tát Mã Ngân thôi, làm chi với được đến Hoàng gia chứ.
Nhìn thái độ của nàng, Lê Dực Định cảm thấy có đôi chút ngờ vực rồi nhìn sang Dương Hựu. Dượng Hựu thấy ánh mắt của hắn thì hiểu bản thân cần phải làm gì nên đã kính cẩn cúi đầu rồi rời đi.
Gắp thêm thức ăn cho nàng, hắn ôn tồn nói:
- Ăn thêm một chút đi, ở đây còn nhiều món ngon lắm.
Chỉ Ni thưởng thức từng món, sắc mặt dường như thích thú vô cùng. Hôm qua thấy gia nhân đuổi theo nàng không ít nên thiết nghĩ nơi sống cũng không tầm thường. Vậy thì sao lại có nét mặt vui vẻ đó. Chẳng lẽ ngày thường đều ăn không ngon ư?
Thưởng thức từng món với gương mặt thoả mãn. Từ trước đến nay Chỉ Ni đều ăn sơn hào hải vị trong Cung chứ chưa từng ăn những món dân dã như thế này. Lâu lâu mới có thể trốn khỏi Hoàng cung nên được ăn một bữa thịnh soạn như vậy thật là thích thú.
Lê Dực Định ở phía đối diện vẫn chưa động đũa mà cứ nhìn Chỉ Ni với đôi mắt xót xa. Ba năm qua nàng đã sống như thế nào? Ở một nơi xa lạ như thế này liệu rằng có thích nghi được?
Lại gắp thức ăn cho nàng, hắn hỏi:
- Nàng sống ở đây có tốt không?
- Ừm…
Chỉ Ni nhìn hắn rồi suy nghĩ trong chốc lát. Dẫu sao thì cũng không thể tiết lộ thân phận của mình nên đành bịa chuyện.
- Ta sống khá tốt, vật chất đều không thiếu chi, chỉ là phải học nhiều thứ nên có chút ngạt thở.
Hắn mỉm cười. Sống tốt là được rồi. Sau này còn có hắn ở bên chắc chắn cuộc sống của nàng còn tốt hơn gấp bội. Hai người không nói gì nữa mà tập trung dùng điểm tâm. Suốt bữa ăn tuy không nói lời nào nhưng Lê Dực Định vẫn không thể rời mắt khỏi nữ nhân ở phía đối diện.
Không ngờ rằng sau ba năm vẫn có thể gặp lại. Hắn tưởng chừng đâu cả một đời này sẽ không thể nhìn thấy nàng vui vẻ cười nói như bấy giờ. Nếu như ông Trời đã ban cho một cơ hội thì hắn sẽ trân trọng cơ hội này, chắc chắn nàng sẽ được bảo vệ thật chu toàn và không bao giờ chịu tổn thương vì hắn nữa.
Sau khi dùng bữa sáng thì cả hai đã thuê ngựa để đi dạo vòng quanh chợ phiên rồi lên một ngọn đồi ở ngoại ô Kinh thành. Không ngờ Chỉ Ni khi sống ở đây lại có thể mạnh mẽ như vậy, chẳng còn dáng vẻ khép mình vì lễ tiết ở Qui Nam mà đã có thể làm chủ bản thân, làm được những gì mình thích. Chẳng những vậy mà giờ đây còn có thể cưỡi ngựa cùng hắn rong ruổi trên bãi cỏ xanh rì dẫn lên đỉnh đồi.
Dưới ánh nắng chói chang của mặt trời càng khiến nụ cười của nàng thêm ấm áp. Chỉ Ni cưỡi ngựa phía trước, mái tóc dài bồng bềnh theo từng chuyển động mà không ngừng bay bay. Cưỡi ngựa phi nước kiệu ở phía sau, hắn không nói một lời nào, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn bức hoạ đầy màu sắc ở trước mắt.
[Công tử, mau qua bên này đi.]
Nghe tiếng gọi, Lê Dực Định thúc ngựa chạy đến. Chỉ Ni mỉm cười nhìn hắn rồi chỉ tay về phía dãy núi ở xa xa.
- Ngươi thấy không? Đó là dãy Lập Sơn, ở đỉnh núi quanh năm phủ đầy tuyết trắng. Truyền thuyết kể rằng ngày xưa Ôn Mã Phất Ngân Giang được Thiên đình phái xuống, một mình đánh đuổi giặc xâm lăng rồi bay lên đỉnh Lập Sơn sống ẩn. Để tránh người khác bén mảng đến nên đã làm tuyết phủ dày đặc từ năm này sang tháng nọ. Sau này ở Thành Vu xuất hiện hai họ thuộc quý tộc là Tát Mã Ngân và Phất Nga Nhĩ, người đời tương truyền hai tộc này đều là hậu duệ của Ôn Mã Phất Ngân Giang.
Hắn nghiêng đầu nhìn:
- Vậy có nghĩa hai tộc này cũng vinh hiển không ít.
- Đúng vậy! Trong các quý tộc thì Phất Nga Nhĩ có rất nhiều nữ nhân lên ngôi Hoàng hậu.
Chỉ Ni hãnh diện đáp lời hắn. Hoàng mẫu của nàng mang họ Phất Nga Nhĩ còn Tát Mã Ngân là họ của phụ hoàng, đều là hai họ lớn thuộc quý tộc. Và chỉ có người Hoàng tộc mới mang họ Tát Mã Ngân.
Hai người cùng nhau xuống ngựa rồi đi đến bên dốc của ngọn đồi. Chỉ Ni xoa hai tay vào nhau song đưa lên miệng thổi vài hơi giữ ấm. Thấy nàng có đôi chút run rẩy, Lê Dực Định không do dự mà cởi áo choàng của mình khoác lên vai. Hơi ấm từ áo choàng to lớn bỗng chốc khiến Chỉ Ni sững người trong chốc lát, đôi má đã đỏ ửng như quả gấc còn trong tim cũng hẫng đi một nhịp. Nam nhân này từ đầu đến cuối đều đối với nàng rất tốt mặc dù trước đây cả hai chưa từng gặp nhau, nhưng dường như bản thân cũng không có ý bài xích.
Hắn khoác áo cho nàng rồi chỉnh trang lại thật chỉnh chu. Mỉm cười nhìn ngắm gương mặt khả ái đang ngại ngùng ửng đỏ, trong lòng dâng lên không biết bao nhiêu là mật ngọt, hắn ôn tồn cất giọng:
- Trời lạnh mà nàng còn ăn mặc phong phanh như vậy.
Bỗng chốc lấy lại thần thức, Chỉ Ni lập tức lùi một bước về sau, ấp úng hỏi:
- Ngươi… Ngươi đưa cho ta rồi sẽ không lạnh sao? Đồ ngốc!
Vừa đưa tay muốn cởi ra thì hắn đã nắm lấy cổ tay giữ lại. Có lạnh hay không cũng có gì quan trọng chứ. Đối với một tướng quân như hắn thì những thứ này có đang là gì. Quan trọng vẫn là nàng thôi, mảnh mai như vậy rất dễ chuốc bệnh vào người.
- Ta không sao! Không hề thấy lạnh.
Chợt nhìn thấy sợi dây tuyến ở thắt lưng của hắn, Chỉ Ni bất giác thốt lên:
- Đẹp quá!
- Nếu nàng thích thì cứ giữ lấy đi. Ta tặng nàng.
Hắn không do dự tháo sợi dây tuyến đưa cho Chỉ Ni. Mong rằng nhờ nó mà một ngày nào đó nàng sẽ nhận ra hắn.
Nàng ngượng ngùng đáp:
- Đa tạ!
Nhớ đến dấu ấn trên vai mà Lê Ngọc Thiền đã nói với mình khi ở quân doanh vài năm trước. Lê Dực Định nhướng một bên mày nghĩ ngợi rồi hỏi:
- Ta từng thấy một ký hiệu đặc biệt, nó có hình tròn, ở giữa khắc ngôn ngữ Thành Vu, hình như là Đăng Hạ.
Lời hắn nói chợt khiến Chỉ Ni kinh hãi. Đây là ấn ký chỉ có trên người của nàng, hắn đã từng thấy ở đâu kia chứ?
- Ngươi… Đã thấy ở đâu?
- Chỉ là vô tình nhìn thấy thôi, vì đặc biệt nên cứ nhớ mãi.
- Vậy sao?
Tay siết chặt áo choàng, Chỉ Ni nhíu mày nghĩ ngợi về điều mà hắn vừa nói. Không thể nào có chuyện có một ấn ký như vậy thứ hai cho hắn nhìn thấy vì đây là thứ do chính tay Tiên đế khắc lên vai nàng khi mới được hai tháng tuổi. Trải qua mấy trăm năm của triều đại này mỗi trưởng công chúa đều được Tiên đế khắc ấn ký trên vai. Khi tân đế nối ngôi, ngoài di chiếu của Tiên đế thì phải dùng ký hiệu của ấn ký để mở Thiên Minh Các, bên trong đó chính là Ấn ngọc quốc tỷ và khi có được Ấn mới danh chính ngôn thuận kế thừa Hoàng vị.
Thái hậu vốn dĩ không phải sanh mẫu của Hoàng đế nên khi Tiên đế băng hà đã không ngừng đấu đá, muốn tranh đoạt vương quyền cho con trai của mình, vậy nên chỉ khi bắt được Chỉ Ni, lấy được ấn ký để mở Thiên Minh Các thì Hoàng đế sẽ bị phế truất. Chính vì lẽ đó mà Chỉ Ni đã được Lưu Thuận mang đi khỏi Thành Vu còn Hoàng đế bao năm nay luôn phải đối mặt với các thế lực bủa vây tứ phía vì chỉ có di chiếu của Tiên đế để kế thừa Hoàng vị mà không có Ấn ngọc quốc tỷ ở Thiên Minh Các trong tay. Đến tận ba năm trước đã dẹp loạn nội chiến, Thái hậu bị xử trảm thì mới đón Chỉ Ni hồi hương nhận tổ quy tông.
Cả một ngày du ngoạn bên ngoài cho đến khi chập tối mới về lại quán trọ. Để Lê Dực Định đi vào trong trước, Chỉ Ni rất thích con ngựa hôm nay mình cưỡi nên đã ở lại với nó thêm một lúc rồi mới vào sau.
Tuy nhiên, khi còn cách quán trọ không xa lắm thì thấy Xích Ảnh từ trong đó đi ra, theo sau còn có không ít Cấm quân. Nấp vào một góc khuất, hai tay cũng siết chặt y phục. Xích Ảnh là Tả thân vệ Điện tiền chỉ huy sứ rất được Hoàng đế trọng dụng, bây giờ để tìm nàng mà phải phái cả thị vệ xuất Cung thì cũng quá là nghiêm trọng rồi.
Cách Đạt Xích Ảnh vốn dĩ là nam nhân phi phàm, vô cùng nổi trội, từ nhỏ đã theo Thân phụ là Đô đốc thiêm sự luyện võ còn sử dụng thuần thục dao mèo, giao đấu ở cự ly gần hoặc áp sát rất tốt. Nếu như Xích Ảnh thực sự dẫn binh truy lùng thì chắc chắn sẽ không thoát được. Vả lại rất có thể liên lụy đến cả nam nhân kia. Vậy nên Chỉ Ni đã không từ mà biệt, quay người trở về Cung cấm.
Để họ không chú ý đến những người kia, Chỉ Ni đành tìm thời cơ để chặn đường. Tốt nhất là cùng họ trở về còn hơn là để cả một khu này đều bị lật tung.
Thấy Xích Ảnh đang dẫn binh đi về phía mình, Chỉ Ni bước ra từ trong con hẻm nhỏ, gọi:
- Điện tiền chỉ huy sứ đại nhân!
Xích Ảnh ngoắc tay, lập tức tự mình cùng những Cấm quân phía sau quỳ xuống.
- Chúng thần bái kiến Lệnh cô.
- Miễn lễ! Còn ở ngoài đường ngoài xá, các ngươi lớn tiếng như vậy làm chi?
Nàng khẽ nhíu mày rồi đi đến trước mặt Xích Ảnh. Những tưởng đâu sẽ nổi trận lôi đình với hắn ta nhưng thật sự lại là cười trừ dỗ ngọt. Tuy rằng hắn có cứng nhắc nhưng đối với nàng rất ôn nhu, lúc nào cũng hết sức che chở.
- Điện tiền chỉ huy sứ bày ra khí thế như vậy là muốn tìm bổn công chúa hay là muốn truy bắt tội phạm đây?
Hắn kính cẩn vòng tay ra trước:
- Hạ thần không dám!
Nàng thở dài:
- Ta ở trong cung ngày nào cũng bị kèm cặp đến mức suýt ngạt thở, vừa ra ngoài hít thở vài ngày mà ngươi đã tìm đến nơi rồi.
Hai tay chống hông, Chỉ Ni nhíu mày nghĩ ngợi:
- Chẳng phải ta báo bệnh hay sao? Sao phụ hoàng lại nhìn ra sớm vậy chứ?
Hắn chợt phì cười:
- Kế sách của Lệnh cô đã không qua mắt được thánh thượng nữa rồi. Cửa thành sắp đóng. Lệnh cô! Người nên hồi Cung thôi.
- Được rồi!
Chỉ Ni chán nản theo Xích Ảnh hồi Cung. Vừa đi vừa luyến tiếc quay đầu nhìn về hướng quán trọ. Chẳng biết sau này có còn gặp lại hay không, Chỉ Ni cũng không biết cảm xúc đang tồn tại trong lòng mình là gì. Chỉ là có chút gì đó mất mát, con tim cũng hẫng đi vài nhịp.