Chương 80: Nhận Lệnh Đi Sứ
3 năm sau.
Lê Dực Định đã trấn giữ biên cương suốt ba năm liền không trở lại Kinh thành. Từng ngày sống ở đó đều miệt mài thao luyện binh tướng, xử lý công vụ. Hoàn toàn không để bản thân thảnh thơi bất kể một ngày nào. Cũng chưa có một đêm gọi là an giấc.
Trôi qua ba năm nhưng những gì diễn ra lúc ấy cứ như vừa mới hôm qua. Bản thân hắn vẫn chưa thể chấp nhận được việc Chỉ Ni đã hoàn toàn rời xa trần thế. Thực ra chưa tìm được Lưu Thuận suốt mấy năm ròng khiến thâm tâm của hắn có nhiều nghi kỵ. Tại sao Chỉ Ni lại đột ngột ra đi? Tại sao sau khi an táng nàng không lâu thì Lưu Thuận cùng những người khác hoàn toàn biến mất, cứ như đã bốc hơi như vậy? Chính vì lẽ đó mà tâm trí càng không quên được Chỉ Ni, có quá nhiều uẩn khúc mà hắn vẫn chưa tìm được lời giải đáp.
Cởi giáp trụ và vũ khí đưa cho Cấm quân. Sau khi đã để lại tất cả mọi thứ thì Lê Dực Định mới dời bước đến Minh Chánh Điện. Lần này không biết đã xảy ra chuyện gì mà Hoàng đế đã truyền chỉ triệu gọi hắn phải hồi kinh gấp.
Hạng Tài thấy Lê Dực Định đến thì khấu đầu hành lễ:
- Nô tài bái kiến Khiêm Hòa Đại vương.
- Phụ hoàng truyền chỉ triệu gọi ta hồi Kinh, hôm nay mới về đến Kinh thành nên ta muốn cầu kiến phụ hoàng.
- Dạ! Nô tài sẽ vào trong bẩm báo. Đại vương xin hãy đợi ở đây.
Hạng Tài cúi người lui về sau rồi đi vào bên trong điện. Lê Dực Định ở bên ngoài chờ đợi nhưng lâu lâu lại nghe thấy tiếng ho khan không dứt của Hoàng đế nên trong lòng có chút không an ổn.
Chẳng bao lâu sau Hạng Tài đã đi ra, kính cẩn nói:
- Bệ hạ cho truyền Đại vương vào trong.
- Đa tạ công công!
Lê Dực Định không khác gì Cát Nhã Nguyên phi, lúc nào cũng đối với Hạng Tài bằng thái độ kính trọng, không cậy sủng sinh kiêu, vậy nên mỗi khi mẫu tử họ gặp nạn đều khiến Hạng Tài cảm thấy trong lòng lo lắng.
Đi vào bên trong điện, càng bước đến gần thì tiếng ho của Hoàng đế lại càng vang lên mỗi lúc một nhiều hơn. Kể từ khi nội chiến kết thúc và sau sự kiện phế truất Hoàng hậu thì thể trạng của Hoàng đế sa sút đi rất nhiều. Bao nhiêu tiều tụy đều hiện rõ trên nét mặt.
Lê Dực Định quỳ xuống hành lễ:
- Nhi thần bái kiến phụ hoàng.
- Miễn lễ! Khụ khụ…
- Phụ hoàng! Phụ hoàng không sao chứ?
Hoàng đế vội xua tay, nói:
- Trẫm không sao! Lo việc công trước đã.
Nói là không sao nhưng Hoàng đế đã thở từng hơi nặng nề. Đặt một thánh chỉ và tấm thiếp lên bàn, Hoàng đế nói:
- Đây là thiếp mời của Hoàng đế Thành Vu, muốn mời ta đến dự thọ tứ tuần của Hoàng hậu. Vốn dĩ ban đầu đã định Đông Hoạt sẽ đi sứ đến đó nhưng không ngờ nó đã bị thương trong lúc luyện kiếm thuật, vậy nên trẫm muốn con thay Đông Hoạt đi sứ ở Thành Vu mừng sanh thần của Hoàng hậu và thương thảo về chuyện giao thương giữa hai nước.
Hắn vòng tay phía trước, thưa:
- Nhi thần sẽ làm tốt công vụ lần này, tuyệt đối không phụ lòng phụ hoàng tin cậy.
- Được! Con lui đi, lúc khác trẫm sẽ cùng con thưởng trà.
- Nhi thần cáo lui.
Lê Dực Định lùi người về sau rồi rời khỏi điện. Vừa đặt chân ra ngoài đã thấy Hạng Tài, hắn hỏi:
- Hạng Tài công công, có thể nói chuyện một chút không?
Hạng Tài cúi đầu:
- Đại vương có việc chi cần dặn dò?
Đưa mắt nhìn vào bên trong điện, tiếng ho của Hoàng đế cứ mãi phát ra không ngừng. Lại đưa mắt nhìn Hạng Tài, hắn nói:
- Ta thấy long thể của phụ hoàng không ổn, người đã như vậy lâu chưa?
- Dạ bẩm, mấy năm qua Bệ hạ nghỉ ngơi rất ít, đa phần thời gian đều phê duyệt tấu chương, có khi đến tận sáng dù ai khuyên ngăn cũng không được. Ngự y đã sắc nhiều thứ thuốc chạy chữa nhưng càng ngày càng sa sút, đây là tâm bệnh của Bệ hạ, nếu người cứ như vậy thì e rằng…
Hạng Tài nói đến đây thì im lặng, đầu cũng cúi gằm. Hiểu được ý của hắn nên Lê Dực Định chỉ gật gù rồi nói:
- Người có thể ở bên cạnh an ủi phụ hoàng bấy chừ chỉ có Thứ mẫu phi. Để ta đến vấn an người đã.
- Nô tài biết Đại vương có lòng hiếu thuận, nhưng Diệp Xuân Thứ phi vẫn thường xuyên lui tới mà vẫn không thuyên giảm chi.
- Được rồi! Ngươi vào hầu hạ phụ hoàng đi. Bổn vương vấn an Hoàng tổ mẫu và Thứ mẫu phi đã.
- Dạ!
Lê Dực Định rời khỏi Minh Chánh Điện với rất nhiều suy tính trong đầu. Kể từ lúc kết thúc nội chiến đến nay mà Hoàng đế vẫn không lập kế hậu, cũng không đá động gì đến việc tấn phong Trữ quân, thêm thể trạng ngày mỗi một suy nhược. Nếu cứ mãi đà này thì chắc chắn mai sau sẽ có thêm cuộc nội chiến. Bấy giờ chắc chắn bên phía các Vương thất khác đã suy tính từ lâu, Lê Dực Định còn không mau tính toán thì khi tân đế lên ngôi, không phải người thuận thảo với mình sẽ càng có nhiều nguy nan gấp bội.
Sau khi đã vấn an Hoàng thái hậu ở Cung Trường Thọ thì Lê Dực Định đã dừng chân ở trước An Diên Cung. Đây chính là tẩm cung mà Cát Nhã Nguyên phi đã sống và là cung chủ khi còn tại thế. Từ lúc Cát Nhã Nguyên phi vong thì Diệp Xuân Thứ phi đã trở thành chủ vị ở đây cho đến tận bây giờ.
Ngắm nhìn cung điện nguy nga thêm một chút. Hắn muốn mình nhìn rõ nơi mà mình đã được sanh ra và lớn khôn. Cảm xúc dâng lên trong lòng vẫn vậy nhưng sao mọi thứ trước mắt lại xa lạ quá.
Bước qua An Diên Môn, từng cảnh vật được bố trí bên trong đều không đổi khác gì nhiều. Dẫu có thêm bớt nhiều thứ nhưng chung quy vẫn giữ được An Diên Cung thủa ban sơ.
Quản vụ cung nữ đi ra từ chính điện rồi hành lễ trước hắn:
- Nô tì xin vấn an Khiêm Hòa Đại vương.
- Ta muốn vấn an Thứ mẫu phi trước khi lên đường đi sứ.
- Dạ, mời Đại vương dời bước theo nô tì vào trong.
Lê Dực Định đi theo quản vụ cung nữ vào trong tiền điện. Ngồi trên chiếc trường kỷ là Diệp Xuân Thứ phi đang nở một nụ cười hiền.
- Dạ bẩm Bà phi Thứ, Khiêm Hòa Đại vương đến vấn an Bà.
Hắn quỳ xuống hành lễ:
- Nhi thần vấn an Thứ mẫu phi.
- Giữa mẫu tử ta không cần đa lễ. Ngồi đi!
- Đa tạ Thứ mẫu phi!
Diệp Xuân Thứ phi nhìn Lê Dực Định nhận ra hắn càng trầm mặc hơn mấy năm trước gấp bội lần, môi có mỉm cười thì cũng chỉ là một nụ cười gượng gạo. Thở dài một hơi, người nói:
- Có vẻ con đã không được nghỉ ngơi đầy đủ. Công vụ ở biên cương nhiều lắm sao?
Hắn đáp:
- Dạ không! Nhi thần ở đó rất thoải mái. Vừa rồi nhi thần đến diện kiến phụ hoàng ở Minh Chánh Điện, thấy thể trạng của người đã hoàn toàn sa sút nên lấy làm lo lắng.
Diệp Xuân Thứ phi gật đầu, ánh mắt chợt chùng xuống:
- Bệ hạ mấy năm qua thể trạng đã sa sút rất nhiều. Bổn cung có thường xuyên đến Minh Chánh Điện chăm nom nhưng vẫn không thuyên giảm.
- Thứ mẫu phi bây chừ là người mà phụ hoàng sủng ái nhất, cũng là người chấp chưởng hậu cung. Có người ở bên cạnh bầu bạn cũng khiến phụ hoàng nguôi ngoai phần nào.
- Dẫu không nói nhưng ta biết Bệ hạ rất để tâm đến chuyện lập Trữ quân. Có hay không thì cũng có những cuộc tranh giành đấu đá, giờ đây lại còn nghiêm trọng đến mức dấy quân tại phản nên tâm cũng không thể an.
Nói đến đây Diệp Xuân Thứ phi lại thở dài:
- Nhìn lại thì cũng không còn bao nhiêu Hoàng tử trưởng thành có thể kế thừa Hoàng vị. Ngoại trừ nhưng người bị phế truất hoặc đã vong thì chỉ còn lục tử, thất tử, thập tử và đặc biệt là con. Bao lâu nay vinh sủng mà Bệ hạ ban cũng vượt trội hơn người, thêm chiến công lẫy lừng khắp tứ phương thì còn ai không biết Bệ hạ có ý giao giang sơn xã tắc này vào tay con chứ.
- Mẫu phi không bao giờ muốn nhi thần đấu đá tranh giành Hoàng vị, có lẽ Thứ mẫu phi cũng hiểu rõ điều này.
Đương nhiên Lê Dực Định biết mình đang là một trong những Hoàng tử có khả năng kế thừa Hoàng vị rất cao cùng với Lê Dư Mạnh. Nhưng thứ hắn cần không phải là một cuộc đời gò bó ở trong Cung cấm mà là tự do tự tại chốn nhân gian. Mỗi người đều có mục đích riêng của mình. Mục đích của hắn chỉ đơn giản là làm những gì mà bản thân cho rằng đúng đắn nhất.
Hắn bước ra giữa điện quỳ xuống, hai tay vòng phía trước và thưa:
- Nhi thần không mang mệnh thiên tử, sau này nguyện phò tá thập tam lang nối ngôi.
Diệp Xuân Thứ phi kinh ngạc mở to mắt, người đứng bật dậy.
- Chuyện này hoàn toàn không được. Ta sẽ không bao chừ để thập tam tử kế thừa Hoàng vị. Đông Hoạt tính tình không quyết đoán, ngoài thi thơ thì không quen dụng binh đao, không thể nào nối ngôi được.
Lê Dực Định quả quyết:
- Còn nhi thần ở đây, Thứ mẫu phi không cần lo lắng.
Diệp Xuân Thứ phi lắc đầu, ngồi phịch xuống trường kỷ. Sống trong Cung cấm bao nhiêu năm, trải qua muôn vàn khổ sở, chứng kiến không biết bao nhiêu sự việc bi ai nên Diệp Xuân Thứ phi không muốn sau này con cái của mình cũng phải sống như Hoàng đế, tiền triều rối rắm, hậu cung hỗn loạn.
- Chuyện thập tam tử nối ngôi sẽ không thể nào diễn ra. Dực Định, ta không biết tầm nhìn của con sâu rộng đến đâu nhưng sau này con có phò tá cho bất kỳ ai thì ta vẫn luôn ủng hộ, kể cả đó có chính là bản thân con.
Lê Dực Định đã trấn giữ biên cương suốt ba năm liền không trở lại Kinh thành. Từng ngày sống ở đó đều miệt mài thao luyện binh tướng, xử lý công vụ. Hoàn toàn không để bản thân thảnh thơi bất kể một ngày nào. Cũng chưa có một đêm gọi là an giấc.
Trôi qua ba năm nhưng những gì diễn ra lúc ấy cứ như vừa mới hôm qua. Bản thân hắn vẫn chưa thể chấp nhận được việc Chỉ Ni đã hoàn toàn rời xa trần thế. Thực ra chưa tìm được Lưu Thuận suốt mấy năm ròng khiến thâm tâm của hắn có nhiều nghi kỵ. Tại sao Chỉ Ni lại đột ngột ra đi? Tại sao sau khi an táng nàng không lâu thì Lưu Thuận cùng những người khác hoàn toàn biến mất, cứ như đã bốc hơi như vậy? Chính vì lẽ đó mà tâm trí càng không quên được Chỉ Ni, có quá nhiều uẩn khúc mà hắn vẫn chưa tìm được lời giải đáp.
Cởi giáp trụ và vũ khí đưa cho Cấm quân. Sau khi đã để lại tất cả mọi thứ thì Lê Dực Định mới dời bước đến Minh Chánh Điện. Lần này không biết đã xảy ra chuyện gì mà Hoàng đế đã truyền chỉ triệu gọi hắn phải hồi kinh gấp.
Hạng Tài thấy Lê Dực Định đến thì khấu đầu hành lễ:
- Nô tài bái kiến Khiêm Hòa Đại vương.
- Phụ hoàng truyền chỉ triệu gọi ta hồi Kinh, hôm nay mới về đến Kinh thành nên ta muốn cầu kiến phụ hoàng.
- Dạ! Nô tài sẽ vào trong bẩm báo. Đại vương xin hãy đợi ở đây.
Hạng Tài cúi người lui về sau rồi đi vào bên trong điện. Lê Dực Định ở bên ngoài chờ đợi nhưng lâu lâu lại nghe thấy tiếng ho khan không dứt của Hoàng đế nên trong lòng có chút không an ổn.
Chẳng bao lâu sau Hạng Tài đã đi ra, kính cẩn nói:
- Bệ hạ cho truyền Đại vương vào trong.
- Đa tạ công công!
Lê Dực Định không khác gì Cát Nhã Nguyên phi, lúc nào cũng đối với Hạng Tài bằng thái độ kính trọng, không cậy sủng sinh kiêu, vậy nên mỗi khi mẫu tử họ gặp nạn đều khiến Hạng Tài cảm thấy trong lòng lo lắng.
Đi vào bên trong điện, càng bước đến gần thì tiếng ho của Hoàng đế lại càng vang lên mỗi lúc một nhiều hơn. Kể từ khi nội chiến kết thúc và sau sự kiện phế truất Hoàng hậu thì thể trạng của Hoàng đế sa sút đi rất nhiều. Bao nhiêu tiều tụy đều hiện rõ trên nét mặt.
Lê Dực Định quỳ xuống hành lễ:
- Nhi thần bái kiến phụ hoàng.
- Miễn lễ! Khụ khụ…
- Phụ hoàng! Phụ hoàng không sao chứ?
Hoàng đế vội xua tay, nói:
- Trẫm không sao! Lo việc công trước đã.
Nói là không sao nhưng Hoàng đế đã thở từng hơi nặng nề. Đặt một thánh chỉ và tấm thiếp lên bàn, Hoàng đế nói:
- Đây là thiếp mời của Hoàng đế Thành Vu, muốn mời ta đến dự thọ tứ tuần của Hoàng hậu. Vốn dĩ ban đầu đã định Đông Hoạt sẽ đi sứ đến đó nhưng không ngờ nó đã bị thương trong lúc luyện kiếm thuật, vậy nên trẫm muốn con thay Đông Hoạt đi sứ ở Thành Vu mừng sanh thần của Hoàng hậu và thương thảo về chuyện giao thương giữa hai nước.
Hắn vòng tay phía trước, thưa:
- Nhi thần sẽ làm tốt công vụ lần này, tuyệt đối không phụ lòng phụ hoàng tin cậy.
- Được! Con lui đi, lúc khác trẫm sẽ cùng con thưởng trà.
- Nhi thần cáo lui.
Lê Dực Định lùi người về sau rồi rời khỏi điện. Vừa đặt chân ra ngoài đã thấy Hạng Tài, hắn hỏi:
- Hạng Tài công công, có thể nói chuyện một chút không?
Hạng Tài cúi đầu:
- Đại vương có việc chi cần dặn dò?
Đưa mắt nhìn vào bên trong điện, tiếng ho của Hoàng đế cứ mãi phát ra không ngừng. Lại đưa mắt nhìn Hạng Tài, hắn nói:
- Ta thấy long thể của phụ hoàng không ổn, người đã như vậy lâu chưa?
- Dạ bẩm, mấy năm qua Bệ hạ nghỉ ngơi rất ít, đa phần thời gian đều phê duyệt tấu chương, có khi đến tận sáng dù ai khuyên ngăn cũng không được. Ngự y đã sắc nhiều thứ thuốc chạy chữa nhưng càng ngày càng sa sút, đây là tâm bệnh của Bệ hạ, nếu người cứ như vậy thì e rằng…
Hạng Tài nói đến đây thì im lặng, đầu cũng cúi gằm. Hiểu được ý của hắn nên Lê Dực Định chỉ gật gù rồi nói:
- Người có thể ở bên cạnh an ủi phụ hoàng bấy chừ chỉ có Thứ mẫu phi. Để ta đến vấn an người đã.
- Nô tài biết Đại vương có lòng hiếu thuận, nhưng Diệp Xuân Thứ phi vẫn thường xuyên lui tới mà vẫn không thuyên giảm chi.
- Được rồi! Ngươi vào hầu hạ phụ hoàng đi. Bổn vương vấn an Hoàng tổ mẫu và Thứ mẫu phi đã.
- Dạ!
Lê Dực Định rời khỏi Minh Chánh Điện với rất nhiều suy tính trong đầu. Kể từ lúc kết thúc nội chiến đến nay mà Hoàng đế vẫn không lập kế hậu, cũng không đá động gì đến việc tấn phong Trữ quân, thêm thể trạng ngày mỗi một suy nhược. Nếu cứ mãi đà này thì chắc chắn mai sau sẽ có thêm cuộc nội chiến. Bấy giờ chắc chắn bên phía các Vương thất khác đã suy tính từ lâu, Lê Dực Định còn không mau tính toán thì khi tân đế lên ngôi, không phải người thuận thảo với mình sẽ càng có nhiều nguy nan gấp bội.
Sau khi đã vấn an Hoàng thái hậu ở Cung Trường Thọ thì Lê Dực Định đã dừng chân ở trước An Diên Cung. Đây chính là tẩm cung mà Cát Nhã Nguyên phi đã sống và là cung chủ khi còn tại thế. Từ lúc Cát Nhã Nguyên phi vong thì Diệp Xuân Thứ phi đã trở thành chủ vị ở đây cho đến tận bây giờ.
Ngắm nhìn cung điện nguy nga thêm một chút. Hắn muốn mình nhìn rõ nơi mà mình đã được sanh ra và lớn khôn. Cảm xúc dâng lên trong lòng vẫn vậy nhưng sao mọi thứ trước mắt lại xa lạ quá.
Bước qua An Diên Môn, từng cảnh vật được bố trí bên trong đều không đổi khác gì nhiều. Dẫu có thêm bớt nhiều thứ nhưng chung quy vẫn giữ được An Diên Cung thủa ban sơ.
Quản vụ cung nữ đi ra từ chính điện rồi hành lễ trước hắn:
- Nô tì xin vấn an Khiêm Hòa Đại vương.
- Ta muốn vấn an Thứ mẫu phi trước khi lên đường đi sứ.
- Dạ, mời Đại vương dời bước theo nô tì vào trong.
Lê Dực Định đi theo quản vụ cung nữ vào trong tiền điện. Ngồi trên chiếc trường kỷ là Diệp Xuân Thứ phi đang nở một nụ cười hiền.
- Dạ bẩm Bà phi Thứ, Khiêm Hòa Đại vương đến vấn an Bà.
Hắn quỳ xuống hành lễ:
- Nhi thần vấn an Thứ mẫu phi.
- Giữa mẫu tử ta không cần đa lễ. Ngồi đi!
- Đa tạ Thứ mẫu phi!
Diệp Xuân Thứ phi nhìn Lê Dực Định nhận ra hắn càng trầm mặc hơn mấy năm trước gấp bội lần, môi có mỉm cười thì cũng chỉ là một nụ cười gượng gạo. Thở dài một hơi, người nói:
- Có vẻ con đã không được nghỉ ngơi đầy đủ. Công vụ ở biên cương nhiều lắm sao?
Hắn đáp:
- Dạ không! Nhi thần ở đó rất thoải mái. Vừa rồi nhi thần đến diện kiến phụ hoàng ở Minh Chánh Điện, thấy thể trạng của người đã hoàn toàn sa sút nên lấy làm lo lắng.
Diệp Xuân Thứ phi gật đầu, ánh mắt chợt chùng xuống:
- Bệ hạ mấy năm qua thể trạng đã sa sút rất nhiều. Bổn cung có thường xuyên đến Minh Chánh Điện chăm nom nhưng vẫn không thuyên giảm.
- Thứ mẫu phi bây chừ là người mà phụ hoàng sủng ái nhất, cũng là người chấp chưởng hậu cung. Có người ở bên cạnh bầu bạn cũng khiến phụ hoàng nguôi ngoai phần nào.
- Dẫu không nói nhưng ta biết Bệ hạ rất để tâm đến chuyện lập Trữ quân. Có hay không thì cũng có những cuộc tranh giành đấu đá, giờ đây lại còn nghiêm trọng đến mức dấy quân tại phản nên tâm cũng không thể an.
Nói đến đây Diệp Xuân Thứ phi lại thở dài:
- Nhìn lại thì cũng không còn bao nhiêu Hoàng tử trưởng thành có thể kế thừa Hoàng vị. Ngoại trừ nhưng người bị phế truất hoặc đã vong thì chỉ còn lục tử, thất tử, thập tử và đặc biệt là con. Bao lâu nay vinh sủng mà Bệ hạ ban cũng vượt trội hơn người, thêm chiến công lẫy lừng khắp tứ phương thì còn ai không biết Bệ hạ có ý giao giang sơn xã tắc này vào tay con chứ.
- Mẫu phi không bao giờ muốn nhi thần đấu đá tranh giành Hoàng vị, có lẽ Thứ mẫu phi cũng hiểu rõ điều này.
Đương nhiên Lê Dực Định biết mình đang là một trong những Hoàng tử có khả năng kế thừa Hoàng vị rất cao cùng với Lê Dư Mạnh. Nhưng thứ hắn cần không phải là một cuộc đời gò bó ở trong Cung cấm mà là tự do tự tại chốn nhân gian. Mỗi người đều có mục đích riêng của mình. Mục đích của hắn chỉ đơn giản là làm những gì mà bản thân cho rằng đúng đắn nhất.
Hắn bước ra giữa điện quỳ xuống, hai tay vòng phía trước và thưa:
- Nhi thần không mang mệnh thiên tử, sau này nguyện phò tá thập tam lang nối ngôi.
Diệp Xuân Thứ phi kinh ngạc mở to mắt, người đứng bật dậy.
- Chuyện này hoàn toàn không được. Ta sẽ không bao chừ để thập tam tử kế thừa Hoàng vị. Đông Hoạt tính tình không quyết đoán, ngoài thi thơ thì không quen dụng binh đao, không thể nào nối ngôi được.
Lê Dực Định quả quyết:
- Còn nhi thần ở đây, Thứ mẫu phi không cần lo lắng.
Diệp Xuân Thứ phi lắc đầu, ngồi phịch xuống trường kỷ. Sống trong Cung cấm bao nhiêu năm, trải qua muôn vàn khổ sở, chứng kiến không biết bao nhiêu sự việc bi ai nên Diệp Xuân Thứ phi không muốn sau này con cái của mình cũng phải sống như Hoàng đế, tiền triều rối rắm, hậu cung hỗn loạn.
- Chuyện thập tam tử nối ngôi sẽ không thể nào diễn ra. Dực Định, ta không biết tầm nhìn của con sâu rộng đến đâu nhưng sau này con có phò tá cho bất kỳ ai thì ta vẫn luôn ủng hộ, kể cả đó có chính là bản thân con.