Chương 55: Bà Phi Hiền
Minh Chánh Điện.
Hoàng thái hậu cùng cung nữ thân cận đi vào tiền điện, phong thái nhàn nhã, sắc mặt điềm nhiên, không hề để bất kỳ ai bắt được tâm trạng buồn vui thế nào. Tuy vẻ ngoài là vậy nhưng trong lòng đã dấy lên không biết bao nhiêu là tính toán. Mấy ngày trước sai Đỗ Thị Sen dò thám ở chỗ Dương Hựu nhưng hắn ta lại kín kẽ vô cùng, một chút sơ hở cũng không thể thấy.
Đang xem tấu chương, vừa thấy Hoàng thái hậu đến thì Hoàng đế đã lập tức đứng dậy, cúi người cung kính:
- Hoàng mẫu!
Khẽ gật đầu, Hoàng thái hậu ngồi xuống ghế đặt gần đó nhất rồi nói:
- Gần đây biên cương vẫn còn hỗn loạn, triều chính lại rối rắm quá nhiều. Lão thân có canh nhân sâm, muốn đến đây dùng cùng với Hoàng đế.
Hoàng đế ngồi xuống, giọng điệu nhẹ nhàng, đáp:
- Hoàng mẫu sao lại nhọc công đến đây? Chỉ cần người muốn thì trẫm sẽ đến cung Trường Thọ mà.
- Có chắc là Hoàng đế sẽ đến không?
Vừa phạt trượng Lê Dực Định, còn chưa để Hoàng thái hậu hỏi han câu nào thì đã lệnh đến Kha Mộc luận tội Tề An. Với tình hình này thì còn lâu Hoàng đế mới đặt chân đến cung Trường Thọ. Tâm ý của Hoàng đế đối với người ngoài quả thực không dễ đoán nhưng Hoàng thái hậu là sanh mẫu của người nên cũng đã đoán được phần nào.
Cung nữ đặt xuống bàn hai chén canh nhân sâm. Hoàng thái hậu khẽ nói:
- Nói sau đi! Hoàng đế dùng một ít đi đã.
- Đương nhiên nhi thần phải dùng, thiện phòng ở Trường Thọ Cung còn nơi đâu sánh bằng nữa.
Hoàng đế đợi Hoàng thái hậu dùng trước một muỗng rồi mình mới bắt đầu ăn. Bao nhiêu năm nay vẫn vậy, lúc nào Hoàng đế cũng hiểu thảo hết lòng với sanh mẫu của mình. Dẫu bận bịu bao nhiêu thì hễ có một chút thời gian rảnh rỗi là lập tức đến Trường Thọ Cung vấn an Hoàng thái hậu rồi mới tính đến chuyện khác.
Đặt chén canh lên bàn, Hoàng thái hậu dịu giọng nói:
- Lão thân đến đây hôm nay cũng có hai điều muốn nói với Hoàng đế.
- Nhi thần xin nghe.
- Trong số các Hoàng tử đã trưởng thành chỉ có Dực Định là chưa lập gia thất, trong khi các anh em khác đều đã có Vương phi, phủ thiếp đủ đầy thì Dực Định cứ mãi ngủ trên lưng ngựa, sống nơi sa trường. Còn không giải quyết sớm chuyện này, lão thân rất lo cho hậu tự.
Hoàng đế hoàn toàn im lặng, lắng nghe không sót một từ. Quả thực Lê Dực Định tuổi không còn nhỏ, cũng cần phải có người tề gia để an tâm làm nên nghiệp lớn.
Trầm ngâm một lúc rồi mới đáp:
- Đây là sơ xuất của nhi thần. Mãi vì quốc gia đại sự lại quên mất Dực Định vẫn chưa lập Đại vương phi.
Hoàng thái hậu tiếp lời:
- Theo lẽ thường thì mẹ có thể chọn vợ cho con, nhưng Cát Nhã Nguyên phi qua đời từ lâu, lão thân lại là người đã bồi dưỡng Dực Định từ nhỏ, vì vậy ta muốn tự mình chọn cho nó một Đại vương phi để an hưởng tuổi già. Chỉ cần nó yên bề gia thất thì lão thân cũng xem như vơi đi gánh nặng.
- Trẫm bận rộn trăm bề, hoàng mẫu cứ chọn khuê nữ vừa tâm vừa ý. Miễn sao thỏa lòng của người là được.
Nói ra lời ấy thì Hoàng thái hậu biết rõ Hoàng đế sẽ không can dự quá sâu vào chuyện này. Đương nhiên là phải chọn một người thật sự vừa ý, không những vậy mà còn phải là điểm tựa thật vững chắc, là bàn đạp để mai sau có thể thuận lợi kế thừa Hoàng vị. Tất cả cũng chỉ vì tiền đồ của Lê Dực Định và tương lai của cả giang sơn. Nhất quyết không thể để Lê Lương Khoác nối ngôi, quyền lực không thể rơi vào tay nhà họ Liễu.
- Còn chuyện này, Lưu Chỉ Ni đã đến Kinh thành được vài hôm, thân là nữ nhân khuê các không nên sống xa nhà, vả lại gần đây ta cũng cần người cùng thưởng trà tán gẫu. Hay là Hoàng đế cho triệu kiến vào cung diện thánh để ta còn có người giao hoan.
- Nhi thần còn rất nhiều công vụ cần xử lý nên tạm thời vẫn không thể để Lưu Chỉ Ni diện thánh được. Nếu như Hoàng mẫu thấy buồn chán thì trẫm sẽ gọi ca vũ đến Trường Thọ Cung.
- Ca vũ làm chi cho ồn ào. Hoàng đế không có thời gian thì thôi vậy. Dùng canh đi!
Hoàng thái hậu tuy mỉm cười nhưng trong lòng lại không thoải mái. Theo những gì được bẩm báo lại thì rõ ràng Lê Dực Định đối với nữ nhân kia không hề tầm thường. Bồi dưỡng từ nhỏ nên Hoàng thái hậu biết rõ đứa cháu này có tánh khí ra sao, để cắt đứt từ hắn quả thực còn khó hơn cả chuyện lên trời. Nhưng với nữ nhân kia thì lại khác, muốn gặp nàng ta cũng chỉ có ý là như vậy mà thôi. Trong quãng thời gian Lê Dực Định không có ở Kinh thành thì nên nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện này lại càng tốt. Đại vương phi phải có gia thế hiển hách, mặc kệ cho hắn có đồng ý hay không.
Vừa dùng canh, Hoàng đế vừa trầm ngâm nghĩ ngợi. Lúc bấy giờ để Lê Dực Định lập gia thất là chuyện không hề đơn giản. Chọn địa vị thấp thì Hoàng gia mất đi uy nghiêm vốn có, chọn thông gia có gia thế thì chẳng khác nào Lê Dực Định đã nắm được một nửa giang sơn. Chọn người ở ban văn, văn võ song toàn, như hổ đã mọc thêm cánh; chọn người ở ban võ, đại phát thần uy, như bức tường thành khó mà sụp đổ. Quyền lực trong tay Lê Dực Định bấy giờ không nhỏ, thâu tóm gần như toàn bộ binh quyền. Hoàng đế phải suy tính thật kỹ để có thể vừa kiềm hãm được hắn mà vừa có thể trọng dụng. Vả lại, ân sủng càng nhiều càng rước hoạ vào thân. Cứ dựa vào tình hình rồi suy tính cho chu toàn.
23 năm trước, An Diên Cung.
Những đường cọ được vẽ trên giấy tạo thành vô số nét nguệch ngoạc. Lê Dực Định hết xoay trái rồi lại xoay phải, vừa vẽ vừa đưa tay quệt ngang má khiến mực lem đến tận mặt.
- Thập nhất điện hạ, người cứ như vậy thì sẽ bẩn y phục mất thôi.
Cung nữ Lan Chi vừa phì cười vừa giúp hắn lau cho sạch sẽ.
Đưa giấy lên cao, Lê Dực Định bật cười khanh khách:
- Ta vẽ xong rồi! Ta sẽ mang cho mẫu phi xem.
Nói rồi tinh nghịch chạy đi. Trong mắt của đứa trẻ ba tuổi lúc này chỉ nhắm thẳng đến tiền điện.
Vừa đến cửa đã thấy Cát Hiền phi đang xem sổ sách. Không ngần ngại, hắn vội chạy đến trước mặt người. Người còn chưa đến nhưng giọng đã vang xa:
- Mẫu phi ơi mẫu phi! Người xem con đã hoạ được chi nè.
Nghe thấy tiếng của quý tử, Cát Hiền phi lập tức ngưng lại việc còn dang dở mà đưa sẵn vòng tay, chờ đợi hắn chạy đến và sà vào lòng mình.
Lê Dực Định nhào vào lòng Cát Hiền phi cùng với tiếng cười giòn giã. Vẫn là hơi ấm quen thuộc của thân mẫu, cứ ngày nào mà rút người gọn vào lồng ngực ấm áp đầy bình yên, giơ bức hoạ lên cao, hắn dõng dạc nói:
- Mẫu phi thấy có giống người không? Là con đã hoạ đó.
Cầm lấy tay con trai, Cát Hiền phi cười hiền:
- Đẹp lắm! Định hoạ rất giống mẫu phi.
Mặc dù nét vẽ còn rất nguệch ngoạc, khó nhìn ra hình thù, nhưng với một đứa trẻ vừa lên ba thì như thế này đã là quá tốt. Cát Hiền phi cũng thích con trai của mình mãi mãi vô âu vô lo như thế này, chỉ có như thế thì sau này mới trở thành người tinh anh, hoạt bát được.
Xoa nhẹ lên đầu, Cát Hiền phi hỏi:
- Mãi lo vẽ mẫu phi, vậy con đã thuộc hết bài mà Ôn tư nghiệp đã dạy hay chưa?
- Mẫu phi cứ an tâm, nhi thần đều thuộc hết rồi. Ôn tư nghiệp còn nói nhi thần có tư chất thông minh, dễ học dễ dạy.
- Ngoan lắm! Nhưng Định phải nhớ, con học sau các anh, không được lúc nào cũng nhanh miệng lên tiếng trước. Ai hỏi thì hẵng trả lời, có biết chưa?
Lê Dực Định ngẩng đầu nhìn Cát Hiền phi, hỏi:
- Tại sao vậy mẫu phi?
Cát Hiền phi dịu dàng nói:
- Bất cứ chuyện chi cũng phải có tôn ti, con còn nhỏ không nên lấn lướt. Vả lại chuyện chi trước tiên cũng phải nghĩ đến phụ hoàng, giống như bức hoạ ngày hôm nay, con cũng phải hoạ cho phụ hoàng một bức, hiếu đạo nên đặt ở đầu.
- Dạ, nhi thần đã nhớ rồi. Vậy mẫu phi hãy giấu bức hoạ này đi, khi nào nhi thần hoạ cho phụ hoàng một bức thì mẫu phi hẵng mang ra bày trí.
Cưng chiều véo má con trai, Cát Hiền phi lấy trong túi gấm một bức hoạ nhỏ và đặt vào túi gấm ở thắt lưng của Lê Dực Định.
Đây là bức hoạ hoạ lại dáng vẻ mà Cát Hiền phi đã nhìn thấy trong lần đầu tiên được gặp Hoàng đế. Dáng vóc hiên ngang, gương mặt góc cạnh nhưng lại toát lên một vẻ thư sinh, trầm ổn. Nhất là đôi mắt, lúc nào cũng mang một sự điềm tĩnh đến lạ kỳ, hoàn toàn xứng danh một bậc minh quân.
- Đây là bức hoạ của phụ hoàng, con có thể xem để vẽ theo bất cứ lúc nào mà con muốn. Bức hoạ này đã theo mẫu phi hơn bốn năm nay, bây chừ ta giao nó cho con, hãy nhớ rằng con phải luôn giữ nó ở bên mình đó.
Hai mẫu tử ngồi với nhau vừa trò chuyện vừa vui đùa một lúc thì bỗng nhiên ở An Diên Môn bước vào khá nhiều người. Nhìn thấy chuyện lạ, Cát Hiền phi đưa mắt nhìn cung nữ, ra ý đi xem thế nào.
Một lúc sau cung nữ thân cận đi vào, tâu:
- Bẩm Bà, Hạng Tài công công muốn vào diện kiến.
- Cho vào đi!
- Dạ!
Chẳng lâu sau đó, Hạng Tài đi vào tiền điện và hành lễ. Cát Hiền phi buông Lê Dực Định ra rồi cho cung nữ đưa hắn rời đi. Khi ở tiền điện chỉ còn lại hai người, Cát Hiền phi mới cất giọng:
- Hạng Tài, không biết lúc này ngươi đến đây là có chuyện chi?
- Bẩm Bà phi Hiền, Bệ hạ cho truyền Bà đến Trường Hưng Cung một chuyến.
- Trường Hưng Cung? Chiêu nghi vừa sanh xong đúng không? Đúng lúc bổn cung cũng muốn đến thăm nàng ấy.
- Đúng thật là Chiêu nghi đã sanh xong, là một Hoàng tử. Nhưng Bà à, quan trọng nhất là nên lo lắng cho Bà trước đã. Nô tài thấy chuyện này rất bất lợi cho Bà.
Nhận thấy điềm chẳng lành nhưng lệnh Vua khó cãi. Cát Hiền phi gật đầu rồi nhìn những cung nữ của mình ra lệnh:
- Bích Thụy đi theo ta, còn Lan Chi ở lại cung chăm sóc cho thập nhất điện hạ.
Hoàng thái hậu cùng cung nữ thân cận đi vào tiền điện, phong thái nhàn nhã, sắc mặt điềm nhiên, không hề để bất kỳ ai bắt được tâm trạng buồn vui thế nào. Tuy vẻ ngoài là vậy nhưng trong lòng đã dấy lên không biết bao nhiêu là tính toán. Mấy ngày trước sai Đỗ Thị Sen dò thám ở chỗ Dương Hựu nhưng hắn ta lại kín kẽ vô cùng, một chút sơ hở cũng không thể thấy.
Đang xem tấu chương, vừa thấy Hoàng thái hậu đến thì Hoàng đế đã lập tức đứng dậy, cúi người cung kính:
- Hoàng mẫu!
Khẽ gật đầu, Hoàng thái hậu ngồi xuống ghế đặt gần đó nhất rồi nói:
- Gần đây biên cương vẫn còn hỗn loạn, triều chính lại rối rắm quá nhiều. Lão thân có canh nhân sâm, muốn đến đây dùng cùng với Hoàng đế.
Hoàng đế ngồi xuống, giọng điệu nhẹ nhàng, đáp:
- Hoàng mẫu sao lại nhọc công đến đây? Chỉ cần người muốn thì trẫm sẽ đến cung Trường Thọ mà.
- Có chắc là Hoàng đế sẽ đến không?
Vừa phạt trượng Lê Dực Định, còn chưa để Hoàng thái hậu hỏi han câu nào thì đã lệnh đến Kha Mộc luận tội Tề An. Với tình hình này thì còn lâu Hoàng đế mới đặt chân đến cung Trường Thọ. Tâm ý của Hoàng đế đối với người ngoài quả thực không dễ đoán nhưng Hoàng thái hậu là sanh mẫu của người nên cũng đã đoán được phần nào.
Cung nữ đặt xuống bàn hai chén canh nhân sâm. Hoàng thái hậu khẽ nói:
- Nói sau đi! Hoàng đế dùng một ít đi đã.
- Đương nhiên nhi thần phải dùng, thiện phòng ở Trường Thọ Cung còn nơi đâu sánh bằng nữa.
Hoàng đế đợi Hoàng thái hậu dùng trước một muỗng rồi mình mới bắt đầu ăn. Bao nhiêu năm nay vẫn vậy, lúc nào Hoàng đế cũng hiểu thảo hết lòng với sanh mẫu của mình. Dẫu bận bịu bao nhiêu thì hễ có một chút thời gian rảnh rỗi là lập tức đến Trường Thọ Cung vấn an Hoàng thái hậu rồi mới tính đến chuyện khác.
Đặt chén canh lên bàn, Hoàng thái hậu dịu giọng nói:
- Lão thân đến đây hôm nay cũng có hai điều muốn nói với Hoàng đế.
- Nhi thần xin nghe.
- Trong số các Hoàng tử đã trưởng thành chỉ có Dực Định là chưa lập gia thất, trong khi các anh em khác đều đã có Vương phi, phủ thiếp đủ đầy thì Dực Định cứ mãi ngủ trên lưng ngựa, sống nơi sa trường. Còn không giải quyết sớm chuyện này, lão thân rất lo cho hậu tự.
Hoàng đế hoàn toàn im lặng, lắng nghe không sót một từ. Quả thực Lê Dực Định tuổi không còn nhỏ, cũng cần phải có người tề gia để an tâm làm nên nghiệp lớn.
Trầm ngâm một lúc rồi mới đáp:
- Đây là sơ xuất của nhi thần. Mãi vì quốc gia đại sự lại quên mất Dực Định vẫn chưa lập Đại vương phi.
Hoàng thái hậu tiếp lời:
- Theo lẽ thường thì mẹ có thể chọn vợ cho con, nhưng Cát Nhã Nguyên phi qua đời từ lâu, lão thân lại là người đã bồi dưỡng Dực Định từ nhỏ, vì vậy ta muốn tự mình chọn cho nó một Đại vương phi để an hưởng tuổi già. Chỉ cần nó yên bề gia thất thì lão thân cũng xem như vơi đi gánh nặng.
- Trẫm bận rộn trăm bề, hoàng mẫu cứ chọn khuê nữ vừa tâm vừa ý. Miễn sao thỏa lòng của người là được.
Nói ra lời ấy thì Hoàng thái hậu biết rõ Hoàng đế sẽ không can dự quá sâu vào chuyện này. Đương nhiên là phải chọn một người thật sự vừa ý, không những vậy mà còn phải là điểm tựa thật vững chắc, là bàn đạp để mai sau có thể thuận lợi kế thừa Hoàng vị. Tất cả cũng chỉ vì tiền đồ của Lê Dực Định và tương lai của cả giang sơn. Nhất quyết không thể để Lê Lương Khoác nối ngôi, quyền lực không thể rơi vào tay nhà họ Liễu.
- Còn chuyện này, Lưu Chỉ Ni đã đến Kinh thành được vài hôm, thân là nữ nhân khuê các không nên sống xa nhà, vả lại gần đây ta cũng cần người cùng thưởng trà tán gẫu. Hay là Hoàng đế cho triệu kiến vào cung diện thánh để ta còn có người giao hoan.
- Nhi thần còn rất nhiều công vụ cần xử lý nên tạm thời vẫn không thể để Lưu Chỉ Ni diện thánh được. Nếu như Hoàng mẫu thấy buồn chán thì trẫm sẽ gọi ca vũ đến Trường Thọ Cung.
- Ca vũ làm chi cho ồn ào. Hoàng đế không có thời gian thì thôi vậy. Dùng canh đi!
Hoàng thái hậu tuy mỉm cười nhưng trong lòng lại không thoải mái. Theo những gì được bẩm báo lại thì rõ ràng Lê Dực Định đối với nữ nhân kia không hề tầm thường. Bồi dưỡng từ nhỏ nên Hoàng thái hậu biết rõ đứa cháu này có tánh khí ra sao, để cắt đứt từ hắn quả thực còn khó hơn cả chuyện lên trời. Nhưng với nữ nhân kia thì lại khác, muốn gặp nàng ta cũng chỉ có ý là như vậy mà thôi. Trong quãng thời gian Lê Dực Định không có ở Kinh thành thì nên nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện này lại càng tốt. Đại vương phi phải có gia thế hiển hách, mặc kệ cho hắn có đồng ý hay không.
Vừa dùng canh, Hoàng đế vừa trầm ngâm nghĩ ngợi. Lúc bấy giờ để Lê Dực Định lập gia thất là chuyện không hề đơn giản. Chọn địa vị thấp thì Hoàng gia mất đi uy nghiêm vốn có, chọn thông gia có gia thế thì chẳng khác nào Lê Dực Định đã nắm được một nửa giang sơn. Chọn người ở ban văn, văn võ song toàn, như hổ đã mọc thêm cánh; chọn người ở ban võ, đại phát thần uy, như bức tường thành khó mà sụp đổ. Quyền lực trong tay Lê Dực Định bấy giờ không nhỏ, thâu tóm gần như toàn bộ binh quyền. Hoàng đế phải suy tính thật kỹ để có thể vừa kiềm hãm được hắn mà vừa có thể trọng dụng. Vả lại, ân sủng càng nhiều càng rước hoạ vào thân. Cứ dựa vào tình hình rồi suy tính cho chu toàn.
23 năm trước, An Diên Cung.
Những đường cọ được vẽ trên giấy tạo thành vô số nét nguệch ngoạc. Lê Dực Định hết xoay trái rồi lại xoay phải, vừa vẽ vừa đưa tay quệt ngang má khiến mực lem đến tận mặt.
- Thập nhất điện hạ, người cứ như vậy thì sẽ bẩn y phục mất thôi.
Cung nữ Lan Chi vừa phì cười vừa giúp hắn lau cho sạch sẽ.
Đưa giấy lên cao, Lê Dực Định bật cười khanh khách:
- Ta vẽ xong rồi! Ta sẽ mang cho mẫu phi xem.
Nói rồi tinh nghịch chạy đi. Trong mắt của đứa trẻ ba tuổi lúc này chỉ nhắm thẳng đến tiền điện.
Vừa đến cửa đã thấy Cát Hiền phi đang xem sổ sách. Không ngần ngại, hắn vội chạy đến trước mặt người. Người còn chưa đến nhưng giọng đã vang xa:
- Mẫu phi ơi mẫu phi! Người xem con đã hoạ được chi nè.
Nghe thấy tiếng của quý tử, Cát Hiền phi lập tức ngưng lại việc còn dang dở mà đưa sẵn vòng tay, chờ đợi hắn chạy đến và sà vào lòng mình.
Lê Dực Định nhào vào lòng Cát Hiền phi cùng với tiếng cười giòn giã. Vẫn là hơi ấm quen thuộc của thân mẫu, cứ ngày nào mà rút người gọn vào lồng ngực ấm áp đầy bình yên, giơ bức hoạ lên cao, hắn dõng dạc nói:
- Mẫu phi thấy có giống người không? Là con đã hoạ đó.
Cầm lấy tay con trai, Cát Hiền phi cười hiền:
- Đẹp lắm! Định hoạ rất giống mẫu phi.
Mặc dù nét vẽ còn rất nguệch ngoạc, khó nhìn ra hình thù, nhưng với một đứa trẻ vừa lên ba thì như thế này đã là quá tốt. Cát Hiền phi cũng thích con trai của mình mãi mãi vô âu vô lo như thế này, chỉ có như thế thì sau này mới trở thành người tinh anh, hoạt bát được.
Xoa nhẹ lên đầu, Cát Hiền phi hỏi:
- Mãi lo vẽ mẫu phi, vậy con đã thuộc hết bài mà Ôn tư nghiệp đã dạy hay chưa?
- Mẫu phi cứ an tâm, nhi thần đều thuộc hết rồi. Ôn tư nghiệp còn nói nhi thần có tư chất thông minh, dễ học dễ dạy.
- Ngoan lắm! Nhưng Định phải nhớ, con học sau các anh, không được lúc nào cũng nhanh miệng lên tiếng trước. Ai hỏi thì hẵng trả lời, có biết chưa?
Lê Dực Định ngẩng đầu nhìn Cát Hiền phi, hỏi:
- Tại sao vậy mẫu phi?
Cát Hiền phi dịu dàng nói:
- Bất cứ chuyện chi cũng phải có tôn ti, con còn nhỏ không nên lấn lướt. Vả lại chuyện chi trước tiên cũng phải nghĩ đến phụ hoàng, giống như bức hoạ ngày hôm nay, con cũng phải hoạ cho phụ hoàng một bức, hiếu đạo nên đặt ở đầu.
- Dạ, nhi thần đã nhớ rồi. Vậy mẫu phi hãy giấu bức hoạ này đi, khi nào nhi thần hoạ cho phụ hoàng một bức thì mẫu phi hẵng mang ra bày trí.
Cưng chiều véo má con trai, Cát Hiền phi lấy trong túi gấm một bức hoạ nhỏ và đặt vào túi gấm ở thắt lưng của Lê Dực Định.
Đây là bức hoạ hoạ lại dáng vẻ mà Cát Hiền phi đã nhìn thấy trong lần đầu tiên được gặp Hoàng đế. Dáng vóc hiên ngang, gương mặt góc cạnh nhưng lại toát lên một vẻ thư sinh, trầm ổn. Nhất là đôi mắt, lúc nào cũng mang một sự điềm tĩnh đến lạ kỳ, hoàn toàn xứng danh một bậc minh quân.
- Đây là bức hoạ của phụ hoàng, con có thể xem để vẽ theo bất cứ lúc nào mà con muốn. Bức hoạ này đã theo mẫu phi hơn bốn năm nay, bây chừ ta giao nó cho con, hãy nhớ rằng con phải luôn giữ nó ở bên mình đó.
Hai mẫu tử ngồi với nhau vừa trò chuyện vừa vui đùa một lúc thì bỗng nhiên ở An Diên Môn bước vào khá nhiều người. Nhìn thấy chuyện lạ, Cát Hiền phi đưa mắt nhìn cung nữ, ra ý đi xem thế nào.
Một lúc sau cung nữ thân cận đi vào, tâu:
- Bẩm Bà, Hạng Tài công công muốn vào diện kiến.
- Cho vào đi!
- Dạ!
Chẳng lâu sau đó, Hạng Tài đi vào tiền điện và hành lễ. Cát Hiền phi buông Lê Dực Định ra rồi cho cung nữ đưa hắn rời đi. Khi ở tiền điện chỉ còn lại hai người, Cát Hiền phi mới cất giọng:
- Hạng Tài, không biết lúc này ngươi đến đây là có chuyện chi?
- Bẩm Bà phi Hiền, Bệ hạ cho truyền Bà đến Trường Hưng Cung một chuyến.
- Trường Hưng Cung? Chiêu nghi vừa sanh xong đúng không? Đúng lúc bổn cung cũng muốn đến thăm nàng ấy.
- Đúng thật là Chiêu nghi đã sanh xong, là một Hoàng tử. Nhưng Bà à, quan trọng nhất là nên lo lắng cho Bà trước đã. Nô tài thấy chuyện này rất bất lợi cho Bà.
Nhận thấy điềm chẳng lành nhưng lệnh Vua khó cãi. Cát Hiền phi gật đầu rồi nhìn những cung nữ của mình ra lệnh:
- Bích Thụy đi theo ta, còn Lan Chi ở lại cung chăm sóc cho thập nhất điện hạ.