Chương 46: Hội Săn Mùa Xuân (2)
Trên đường đi dạo quanh trường săn thì vô tình chạm mặt Lê Dư Mạnh. Tuy nhiên Chỉ Ni không biết thân phận của hắn là gì, chỉ hiểu một điều nếu xuất hiện ở đây thì hẳn là nhân vật không tầm thường, vậy nên đã cúi người chào một cái.
Khi ngẩng mặt lên thì trông thấy Trực Hoành ở phía sau Lê Dư Mạnh nên Chỉ Ni đã vô tư cất giọng gọi:
- Trực đại nhân!
[To gan! Nhìn thấy Chiêu Nhiêu vương trước mắt còn không mau hành lễ.]
Vì giọng nói gắt gỏng của nam nhân bên cạnh Lê Dư Mạnh làm giật mình, nàng vội vàng lùi lại vài bước rồi hành lễ:
- Thần nữ bái kiến Chiêu Nhiêu vương.
Lê Dư Mạnh ôn tồn nói:
- Không cần phải đa lễ! Nhìn cô nương rất lạ mặt, ắt không phải người trong quan quyến.
Nàng đáp lời:
- Thần nữ là Lưu Chỉ Ni, người châu Liêu Trúc, đến Kinh thành do nhận được thánh chỉ triệu gọi diện thánh của thánh thượng.
- Bổn vương đã từng nghe qua, cô là người đã ở quân doanh giúp thập nhất lang trị độc.
Nói rồi hắn quay đầu nhìn Trực Hoành ở phía sau và tiếp lời:
- Ngày ấy ở quân doanh xem ra hai người cũng có quen biết. Trực tướng quân không nhìn mặt cố nhân sao?
Chỉ Ni giương ánh mắt khó hiểu nhìn Trực Hoành nhưng lại thấy hắn quay mặt sang hướng khác, không nhìn mình lấy một lần.
- Thần và nàng ta không thân thiết, không đáng gọi là cố nhân.
Càng lúc càng khó hiểu. Chỉ Ni không biết ý của Trực Hoành là gì. Đúng là trước đây giữa cả hai có khúc mắc nhưng chẳng phải đã gỡ được rồi ư? Hắn còn nói nàng có việc cần thì cứ đến tìm, cớ sao bấy giờ lại đổi thay như vậy?
Lê Dư Mạnh bật cười:
- Là bổn vương không hiểu chuyện. Lưu cô nương cứ thong thả, ta đi trước đây.
Chỉ Ni cúi đầu, khụy gối cho đến khi Lê Dư Mạnh đã đi qua.
Nhìn theo bóng của Trực Hoành, nàng thở mạnh một hơi rồi nhíu mày nghi hoặc. Ngày trước ở quân doanh, ngoài Dương Hựu thì Trực Hoành đối với Lê Dực Định nhất mực trung thành, có chuyện gì đều như ngồi trên đống lửa. Vậy tại sao ngay lúc này hắn không ở bên Lê Dực Định mà đi cùng người nam nhân kia? Thảo nào trước Tết Nguyên Đán không thấy Trực Hoành đi cùng Lê Dực Định trong lúc đi điều tra vụ án tham quan, hoá ra là đã xảy ra cớ sự này.
[Tùng! Tùng! Tùng!]
[Giờ lành đã đến, mời các vị Hoàng tử, các vị vương công quan quyến lên ngựa chờ hiệu lệnh.]
Âm thanh hùng hồn của sáu chiếc trống đại vang vọng khắp một vùng, tất thảy nam nhân có mặt đều đã lên ngựa và đeo sẵn bộ cung tên.
Lê Dực Định cho ngựa dừng lại trước vạch sơn màu đỏ chưa lâu thì có một nam nhân đã dừng ngựa ở bên cạnh. Người này chính là Hoàn Văn vương Lê Đông Hoạt, Hoàng tử thứ mười ba của Hoàng đế, sanh mẫu là Diệp Xuân Thứ phi.
Vừa kéo dây cương, Lê Đông Hoạt vừa giảo hoạt cất lời:
- Không ngờ Đại vương có thể lành lặn rời khỏi Minh Chánh điện, ta cứ nghĩ phụ hoàng sẽ không kềm được tức giận mà đá anh ra.
Hắn khẽ nhếch khoé môi:
- Đến cả chú cũng gọi ta là ‘Đại vương’ rồi.
- Lúc trước tước vị ngang nhau thì sao chẳng được, bấy chừ anh là Đại vương, để người khác thấy ta vô lễ thì chính là tội bất kính.
Lê Dực Định và Lê Đông Hoạt từ nhỏ đã thân thiết với nhau, cùng lớn khôn, cùng ăn học, cùng chơi đùa. Tâm tính của Lê Đông Hoạt cũng như Diệp Xuân Thứ phi, không ganh đua, không tranh sủng, hắn chỉ biết học thật giỏi, làm người thật tốt. Dẫu rằng không biết võ công nhưng thi thư thì không ai bằng.
Đưa mắt nhìn Lê Đông Hoạt, Lê Dực Định hất hàm về phía khu rừng già.
- Muốn phân thắng bại không?
- Được! Dù ta quanh năm sống trong cung cấm, không thuần thục mọi thứ như anh, tuy nhiên ta nhất quyết sẽ không chịu thua đâu.
[Bùm!]
Tiếng pháo vừa phát thì bao nhiêu là ngựa cùng đua nhau phi vào rừng. Dẫn đầu đoàn người đương nhiên là Lê Dực Định và Lê Đông Hoạt.
Một loạt nam nhân trước mắt đều mang dáng vẻ phong trần, kiêu dũng trên lưng ngựa nhưng từ đầu đến cuối Chỉ Ni chỉ chú ý đến mỗi một người. Tự biết thứ tình cảm này là sai nên nàng đã cố gắng xa lánh, thậm chí mai sau cũng sẽ chôn chặt nó ở sâu trong đáy lòng mình.
Thở dài một hơi, nàng chua xót hỏi:
- Bạch Hạc, chị nghĩ ta có ngốc lắm không?
Bạch Hạc đưa ánh mắt thương cảm nhìn Chỉ Ni. Biết rằng tình cảm nhân sinh của mỗi người là điều thường tình, không thể bắt ép hay vô cớ chia cắt được. Nhưng thân phận của Chỉ Ni quá đặc biệt, với trọng trách trên vai thì phải đặt Đế quốc Thành Vu ở ngay trước mắt. Nếu như nàng động lòng và đắm chìm vào thứ tình cảm này, ắt hẳn mai sau sẽ rất khó khăn để buông bỏ.
Nàng ta vờ như ngốc:
- Tiểu thư, người muốn nói về điều chi.
- Bỏ đi! Cũng không có chi cả.
Chỉ Ni quay người rời đi. Tuy nhiên vừa được ba bước thì đã thấy Đường Hoa Hoài ở trước mặt mình.
- Huyện chúa!
Liếc mắt nhìn theo hướng đoàn người đang tiến vào rừng, Đường Hoa Hoài như đoán ra gì đó. Nàng ta mỉm cười tít mắt và cất lời:
- Lưu cô nương! Đây có lẽ là lần đầu cô đến hội săn, hay là đi dạo với ta một chút cho khuây khoả.
- Dân nữ sẵn lòng!
Chỉ Ni bước đến gần Đường Hoa Hoài, khi thấy Bạch Hạc cũng đi theo thì nàng ta đã xua tay ngăn lại:
- Chỉ ta và Lưu cô nương đi thôi. Các ngươi không cần đi theo.
Bạch Hạc giương mắt nhìn Chỉ Ni, nàng không nói gì mà gật đầu đáp trả rồi đi cùng Đường Hoa Hoài.
Dẫu rằng ở đây đông người, Đường Hoa Hoài cũng không mang theo thị nữ nhưng Bạch Hạc không hề an tâm nên đã ra ám hiệu với Xích Ảnh. Khi Xích Ảnh đã nhận thấy ám hiệu thì đã dùng thân thể nhanh như cắt của mình lẩn trốn trên những cành cây mà đi theo.
Những người khác thay nhau phi nước đại săn bắn nhưng đoàn người của Lê Dư Mạnh lại phi nước kiệu một cách từ tốn, chậm rãi. Buổi đi săn này đối với hắn hoàn toàn không quan trọng, quan trọng nhất là làm sao để dụ dỗ được con mồi tự chui đầu vào bẫy đã được giăng.
[Lộc cộc! Lộc cộc!]
- Điện hạ! Có cấp báo!
Lê Dư Mạnh giật dây cương cho ngựa dừng lại rồi đưa mắt nhìn tên lính đang phi ngựa về phía mình. Ngựa vừa dừng, hắn vội vàng leo xuống rồi quỳ gối trước Lê Dư Mạnh, hai tay vòng ra phía trước, thưa:
- Bẩm điện hạ, Khiêm Hoà Đại vương chưa vào cánh rừng phía Tây nhưng đã có hai nữ nhân đang đi vào trong đó.
Trực Hoành cao giọng hỏi:
- Biết là ai không?
- Một người là Thanh Huyện chúa, người còn lại là nữ nhân đã được Dĩnh Linh Quận chúa đưa đến đây.
Không trả lời hắn, Lê Dư Mạnh trầm ngâm nghĩ ngợi đôi lúc. Nếu càng đi sâu, chẳng hay mắc bẫy sẽ kinh động đến bề trên, khi ấy bị điều tra sẽ khó lòng giấu giếm được. Nhưng nếu đi vào đó cứu họ thì phải lấy cớ gì đây?
Trực Hoành đảo mắt nghĩ ngợi một vòng rồi nói:
- Điện hạ! Theo như thần thấy thì không cứu không được. Nhưng ta không thể cứ như vậy mà tự tiện xông vào đó. Chi bằng người mượn cớ này đồn thổi tin tức đến tai người ấy, nếu trong lòng người ấy có nàng ta thì sẽ không mảy may mà bước vào cạm bẫy.
- Ngươi nói cũng có lý. Như vầy đi, ngươi vào cánh rừng phía Tây theo dõi và giữ chân họ, nhớ phải bảo vệ Thanh Huyện chúa trở về nguyên vẹn còn nữ nhân kia… Hừ! Có thể trở về là do phúc đức của nàng ta đã quá dày.
Lê Dư Mạnh ngoài mặt rất tín nhiệm Trực Hoành nhưng trong lòng lại mang nhiều kiêng kỵ. Biết rõ lôi kéo được hắn chính là khiến Lê Dực Định mất đi một cánh tay đắc lực nhưng chủ tớ nhiều năm, dẫu sao thì Lê Dư Mạnh vẫn muốn xem tâm của hắn đang đặt ở nơi nào.
- Thần tuân lệnh!
Trực Hoành không do dự mà quay đầu thúc ngựa chạy đi.
Nhìn theo chiếc bóng đang dần khuất, Lê Dư Mạnh nhướng một bên mày rồi nói với hai tên lính thân cận của mình:
- Ngươi đi theo hắn thăm dò. Còn ngươi, đi tìm thuộc hạ của nhà họ Hoàng sai hắn đi báo cho Dực Định tình hình bên cánh rừng phía Tây. Sẵn tiện báo với Dĩnh Linh Quận chúa một tiếng.
[Dạ!]
Kế sách này xem ra là đã chắc như đinh đóng cột. Lưu Chỉ Ni là người từng cứu Lê Dực Định một mạng, dù muốn hay không thì hắn vẫn phải xông vào biển lửa để cứu người ra. Vốn dĩ đang tìm cách dụ hắn vào tròng không ngờ đột nhiên lại có sẵn mồi nhử.
- Trời không phụ lòng ta!
Lê Dư Mạnh cười khẩy rồi thúc ngựa chạy đi. Những cạm bẫy và thích khách lần này đều là người được nuôi từ chỗ của Hoàng thái tử, Lê Dư Mạnh hiến kế nhưng chẳng nhúng tay vào dẫu là một lần. Không thể trách hắn mưu mô, nham hiểm, có trách thì trách đương triều có một Hoàng thái tử đần độn vô tri.
Hoàng hậu cấm cản cả hai qua lại thì đã sao? Một khi dã tâm trỗi dậy thì ba chân bốn cẳng chạy đến tìm hắn. Lê Dư Mạnh chỉ cần vuốt nhẹ vài câu thì có thể tùy ý dụng người ở Đông Cung rồi.
[Vút! Phập!]
Lê Dực Định giương tên bắn một con nai đang cố bỏ chạy. Với kinh nghiệm bao năm trên chiến trường, chỉ cần đưa tên nhắm trong giây lát thì hắn đã bắn gục được nó.
Nhìn mũi tên lao nhanh và chuẩn xác đến không ngờ, Lê Đông Hoạt kêu lên thích thú:
- Hơ! Thích thật nha! Tài xạ tiễn của anh bao năm rồi mà vẫn đỉnh như vậy.
- Làm sao bằng chú được! Chẳng phải phụ hoàng đã tận tay chỉ dạy rồi sao?
Lại giương một mũi tên, hắn nhắm vào một con thỏ đang chạy về phía bụi rậm.
[Vút! Phập!]
Lê Đông Hoạt giương tên bắn được thêm một con thỏ:
- Xạ tiễn của phụ hoàng quả thật không ai qua được nhưng bao năm qua ta luôn ở trong Cung cấm, mỗi năm đến hội săn có một lần, vẫn không bằng người sống nơi chiến trận.
Cả hai vừa phi ngựa vừa nói chuyện với nhau. Thời gian qua biết Lê Dực Định đã hồi kinh nhưng Hoàng đế giao phó rất nhiều chính vụ nên không thể gặp mặt một cách đường hoàng. Là người giảo hoạt nên Lê Đông Hoạt cứ gặp Lê Dực Định thì sẽ huyên thiên không thôi.
Đang thúc ngựa chạy sâu vào trong rừng thì nghe phía sau có người đang đuổi theo. Lê Dực Định nhíu mày nhìn lại rồi siết lấy dây cương cho ngựa dừng hẳn.
Tên lính kia thấy hắn đã dừng ngựa thì vội xuống ngựa và quỳ xuống thưa:
- Bẩm Đại vương, Thanh Huyện chúa và Lưu cô nương đã đi vào cánh rừng phía Tây nhưng đã lâu chẳng thấy quay lại, Dĩnh Linh Quận chúa đã phái người đi tìm tuy nhiên chưa thấy động tĩnh chi cả.
Khi ngẩng mặt lên thì trông thấy Trực Hoành ở phía sau Lê Dư Mạnh nên Chỉ Ni đã vô tư cất giọng gọi:
- Trực đại nhân!
[To gan! Nhìn thấy Chiêu Nhiêu vương trước mắt còn không mau hành lễ.]
Vì giọng nói gắt gỏng của nam nhân bên cạnh Lê Dư Mạnh làm giật mình, nàng vội vàng lùi lại vài bước rồi hành lễ:
- Thần nữ bái kiến Chiêu Nhiêu vương.
Lê Dư Mạnh ôn tồn nói:
- Không cần phải đa lễ! Nhìn cô nương rất lạ mặt, ắt không phải người trong quan quyến.
Nàng đáp lời:
- Thần nữ là Lưu Chỉ Ni, người châu Liêu Trúc, đến Kinh thành do nhận được thánh chỉ triệu gọi diện thánh của thánh thượng.
- Bổn vương đã từng nghe qua, cô là người đã ở quân doanh giúp thập nhất lang trị độc.
Nói rồi hắn quay đầu nhìn Trực Hoành ở phía sau và tiếp lời:
- Ngày ấy ở quân doanh xem ra hai người cũng có quen biết. Trực tướng quân không nhìn mặt cố nhân sao?
Chỉ Ni giương ánh mắt khó hiểu nhìn Trực Hoành nhưng lại thấy hắn quay mặt sang hướng khác, không nhìn mình lấy một lần.
- Thần và nàng ta không thân thiết, không đáng gọi là cố nhân.
Càng lúc càng khó hiểu. Chỉ Ni không biết ý của Trực Hoành là gì. Đúng là trước đây giữa cả hai có khúc mắc nhưng chẳng phải đã gỡ được rồi ư? Hắn còn nói nàng có việc cần thì cứ đến tìm, cớ sao bấy giờ lại đổi thay như vậy?
Lê Dư Mạnh bật cười:
- Là bổn vương không hiểu chuyện. Lưu cô nương cứ thong thả, ta đi trước đây.
Chỉ Ni cúi đầu, khụy gối cho đến khi Lê Dư Mạnh đã đi qua.
Nhìn theo bóng của Trực Hoành, nàng thở mạnh một hơi rồi nhíu mày nghi hoặc. Ngày trước ở quân doanh, ngoài Dương Hựu thì Trực Hoành đối với Lê Dực Định nhất mực trung thành, có chuyện gì đều như ngồi trên đống lửa. Vậy tại sao ngay lúc này hắn không ở bên Lê Dực Định mà đi cùng người nam nhân kia? Thảo nào trước Tết Nguyên Đán không thấy Trực Hoành đi cùng Lê Dực Định trong lúc đi điều tra vụ án tham quan, hoá ra là đã xảy ra cớ sự này.
[Tùng! Tùng! Tùng!]
[Giờ lành đã đến, mời các vị Hoàng tử, các vị vương công quan quyến lên ngựa chờ hiệu lệnh.]
Âm thanh hùng hồn của sáu chiếc trống đại vang vọng khắp một vùng, tất thảy nam nhân có mặt đều đã lên ngựa và đeo sẵn bộ cung tên.
Lê Dực Định cho ngựa dừng lại trước vạch sơn màu đỏ chưa lâu thì có một nam nhân đã dừng ngựa ở bên cạnh. Người này chính là Hoàn Văn vương Lê Đông Hoạt, Hoàng tử thứ mười ba của Hoàng đế, sanh mẫu là Diệp Xuân Thứ phi.
Vừa kéo dây cương, Lê Đông Hoạt vừa giảo hoạt cất lời:
- Không ngờ Đại vương có thể lành lặn rời khỏi Minh Chánh điện, ta cứ nghĩ phụ hoàng sẽ không kềm được tức giận mà đá anh ra.
Hắn khẽ nhếch khoé môi:
- Đến cả chú cũng gọi ta là ‘Đại vương’ rồi.
- Lúc trước tước vị ngang nhau thì sao chẳng được, bấy chừ anh là Đại vương, để người khác thấy ta vô lễ thì chính là tội bất kính.
Lê Dực Định và Lê Đông Hoạt từ nhỏ đã thân thiết với nhau, cùng lớn khôn, cùng ăn học, cùng chơi đùa. Tâm tính của Lê Đông Hoạt cũng như Diệp Xuân Thứ phi, không ganh đua, không tranh sủng, hắn chỉ biết học thật giỏi, làm người thật tốt. Dẫu rằng không biết võ công nhưng thi thư thì không ai bằng.
Đưa mắt nhìn Lê Đông Hoạt, Lê Dực Định hất hàm về phía khu rừng già.
- Muốn phân thắng bại không?
- Được! Dù ta quanh năm sống trong cung cấm, không thuần thục mọi thứ như anh, tuy nhiên ta nhất quyết sẽ không chịu thua đâu.
[Bùm!]
Tiếng pháo vừa phát thì bao nhiêu là ngựa cùng đua nhau phi vào rừng. Dẫn đầu đoàn người đương nhiên là Lê Dực Định và Lê Đông Hoạt.
Một loạt nam nhân trước mắt đều mang dáng vẻ phong trần, kiêu dũng trên lưng ngựa nhưng từ đầu đến cuối Chỉ Ni chỉ chú ý đến mỗi một người. Tự biết thứ tình cảm này là sai nên nàng đã cố gắng xa lánh, thậm chí mai sau cũng sẽ chôn chặt nó ở sâu trong đáy lòng mình.
Thở dài một hơi, nàng chua xót hỏi:
- Bạch Hạc, chị nghĩ ta có ngốc lắm không?
Bạch Hạc đưa ánh mắt thương cảm nhìn Chỉ Ni. Biết rằng tình cảm nhân sinh của mỗi người là điều thường tình, không thể bắt ép hay vô cớ chia cắt được. Nhưng thân phận của Chỉ Ni quá đặc biệt, với trọng trách trên vai thì phải đặt Đế quốc Thành Vu ở ngay trước mắt. Nếu như nàng động lòng và đắm chìm vào thứ tình cảm này, ắt hẳn mai sau sẽ rất khó khăn để buông bỏ.
Nàng ta vờ như ngốc:
- Tiểu thư, người muốn nói về điều chi.
- Bỏ đi! Cũng không có chi cả.
Chỉ Ni quay người rời đi. Tuy nhiên vừa được ba bước thì đã thấy Đường Hoa Hoài ở trước mặt mình.
- Huyện chúa!
Liếc mắt nhìn theo hướng đoàn người đang tiến vào rừng, Đường Hoa Hoài như đoán ra gì đó. Nàng ta mỉm cười tít mắt và cất lời:
- Lưu cô nương! Đây có lẽ là lần đầu cô đến hội săn, hay là đi dạo với ta một chút cho khuây khoả.
- Dân nữ sẵn lòng!
Chỉ Ni bước đến gần Đường Hoa Hoài, khi thấy Bạch Hạc cũng đi theo thì nàng ta đã xua tay ngăn lại:
- Chỉ ta và Lưu cô nương đi thôi. Các ngươi không cần đi theo.
Bạch Hạc giương mắt nhìn Chỉ Ni, nàng không nói gì mà gật đầu đáp trả rồi đi cùng Đường Hoa Hoài.
Dẫu rằng ở đây đông người, Đường Hoa Hoài cũng không mang theo thị nữ nhưng Bạch Hạc không hề an tâm nên đã ra ám hiệu với Xích Ảnh. Khi Xích Ảnh đã nhận thấy ám hiệu thì đã dùng thân thể nhanh như cắt của mình lẩn trốn trên những cành cây mà đi theo.
Những người khác thay nhau phi nước đại săn bắn nhưng đoàn người của Lê Dư Mạnh lại phi nước kiệu một cách từ tốn, chậm rãi. Buổi đi săn này đối với hắn hoàn toàn không quan trọng, quan trọng nhất là làm sao để dụ dỗ được con mồi tự chui đầu vào bẫy đã được giăng.
[Lộc cộc! Lộc cộc!]
- Điện hạ! Có cấp báo!
Lê Dư Mạnh giật dây cương cho ngựa dừng lại rồi đưa mắt nhìn tên lính đang phi ngựa về phía mình. Ngựa vừa dừng, hắn vội vàng leo xuống rồi quỳ gối trước Lê Dư Mạnh, hai tay vòng ra phía trước, thưa:
- Bẩm điện hạ, Khiêm Hoà Đại vương chưa vào cánh rừng phía Tây nhưng đã có hai nữ nhân đang đi vào trong đó.
Trực Hoành cao giọng hỏi:
- Biết là ai không?
- Một người là Thanh Huyện chúa, người còn lại là nữ nhân đã được Dĩnh Linh Quận chúa đưa đến đây.
Không trả lời hắn, Lê Dư Mạnh trầm ngâm nghĩ ngợi đôi lúc. Nếu càng đi sâu, chẳng hay mắc bẫy sẽ kinh động đến bề trên, khi ấy bị điều tra sẽ khó lòng giấu giếm được. Nhưng nếu đi vào đó cứu họ thì phải lấy cớ gì đây?
Trực Hoành đảo mắt nghĩ ngợi một vòng rồi nói:
- Điện hạ! Theo như thần thấy thì không cứu không được. Nhưng ta không thể cứ như vậy mà tự tiện xông vào đó. Chi bằng người mượn cớ này đồn thổi tin tức đến tai người ấy, nếu trong lòng người ấy có nàng ta thì sẽ không mảy may mà bước vào cạm bẫy.
- Ngươi nói cũng có lý. Như vầy đi, ngươi vào cánh rừng phía Tây theo dõi và giữ chân họ, nhớ phải bảo vệ Thanh Huyện chúa trở về nguyên vẹn còn nữ nhân kia… Hừ! Có thể trở về là do phúc đức của nàng ta đã quá dày.
Lê Dư Mạnh ngoài mặt rất tín nhiệm Trực Hoành nhưng trong lòng lại mang nhiều kiêng kỵ. Biết rõ lôi kéo được hắn chính là khiến Lê Dực Định mất đi một cánh tay đắc lực nhưng chủ tớ nhiều năm, dẫu sao thì Lê Dư Mạnh vẫn muốn xem tâm của hắn đang đặt ở nơi nào.
- Thần tuân lệnh!
Trực Hoành không do dự mà quay đầu thúc ngựa chạy đi.
Nhìn theo chiếc bóng đang dần khuất, Lê Dư Mạnh nhướng một bên mày rồi nói với hai tên lính thân cận của mình:
- Ngươi đi theo hắn thăm dò. Còn ngươi, đi tìm thuộc hạ của nhà họ Hoàng sai hắn đi báo cho Dực Định tình hình bên cánh rừng phía Tây. Sẵn tiện báo với Dĩnh Linh Quận chúa một tiếng.
[Dạ!]
Kế sách này xem ra là đã chắc như đinh đóng cột. Lưu Chỉ Ni là người từng cứu Lê Dực Định một mạng, dù muốn hay không thì hắn vẫn phải xông vào biển lửa để cứu người ra. Vốn dĩ đang tìm cách dụ hắn vào tròng không ngờ đột nhiên lại có sẵn mồi nhử.
- Trời không phụ lòng ta!
Lê Dư Mạnh cười khẩy rồi thúc ngựa chạy đi. Những cạm bẫy và thích khách lần này đều là người được nuôi từ chỗ của Hoàng thái tử, Lê Dư Mạnh hiến kế nhưng chẳng nhúng tay vào dẫu là một lần. Không thể trách hắn mưu mô, nham hiểm, có trách thì trách đương triều có một Hoàng thái tử đần độn vô tri.
Hoàng hậu cấm cản cả hai qua lại thì đã sao? Một khi dã tâm trỗi dậy thì ba chân bốn cẳng chạy đến tìm hắn. Lê Dư Mạnh chỉ cần vuốt nhẹ vài câu thì có thể tùy ý dụng người ở Đông Cung rồi.
[Vút! Phập!]
Lê Dực Định giương tên bắn một con nai đang cố bỏ chạy. Với kinh nghiệm bao năm trên chiến trường, chỉ cần đưa tên nhắm trong giây lát thì hắn đã bắn gục được nó.
Nhìn mũi tên lao nhanh và chuẩn xác đến không ngờ, Lê Đông Hoạt kêu lên thích thú:
- Hơ! Thích thật nha! Tài xạ tiễn của anh bao năm rồi mà vẫn đỉnh như vậy.
- Làm sao bằng chú được! Chẳng phải phụ hoàng đã tận tay chỉ dạy rồi sao?
Lại giương một mũi tên, hắn nhắm vào một con thỏ đang chạy về phía bụi rậm.
[Vút! Phập!]
Lê Đông Hoạt giương tên bắn được thêm một con thỏ:
- Xạ tiễn của phụ hoàng quả thật không ai qua được nhưng bao năm qua ta luôn ở trong Cung cấm, mỗi năm đến hội săn có một lần, vẫn không bằng người sống nơi chiến trận.
Cả hai vừa phi ngựa vừa nói chuyện với nhau. Thời gian qua biết Lê Dực Định đã hồi kinh nhưng Hoàng đế giao phó rất nhiều chính vụ nên không thể gặp mặt một cách đường hoàng. Là người giảo hoạt nên Lê Đông Hoạt cứ gặp Lê Dực Định thì sẽ huyên thiên không thôi.
Đang thúc ngựa chạy sâu vào trong rừng thì nghe phía sau có người đang đuổi theo. Lê Dực Định nhíu mày nhìn lại rồi siết lấy dây cương cho ngựa dừng hẳn.
Tên lính kia thấy hắn đã dừng ngựa thì vội xuống ngựa và quỳ xuống thưa:
- Bẩm Đại vương, Thanh Huyện chúa và Lưu cô nương đã đi vào cánh rừng phía Tây nhưng đã lâu chẳng thấy quay lại, Dĩnh Linh Quận chúa đã phái người đi tìm tuy nhiên chưa thấy động tĩnh chi cả.