Chương 44: Tính Toán
Đã ở lại Thận phủ được một ngày một đêm nhưng Lê Ngọc Thiền đã đưa Chỉ Ni đi xem mọi ngóc ngách ở trong phủ. Không những vậy mà hai người còn cùng nhau thêu thùa may vá, làm những việc thường tình của nữ nhân.
Lê Ngọc Thiền khi ở phủ gia mang một vẻ ngoài dịu dàng, yểu điệu thục nữ, hoàn toàn khác xa với khí thế oai vệ, anh dũng bất phàm như lúc ở quân doanh.
Nghe nói sáng này Lê Ngọc Thiền phải đến Kiêu Quân Sở nên Chỉ Ni đành ở lại trong phòng, không tiện đi ra ngoài nửa bước.
- Tiểu thư!
Bạch Hạc đi vào phòng, trên tay còn mang một đĩa bánh hạt sen.
- Bánh này là Quận chúa đã căn dặn phòng bếp làm riêng cho người.
Chỉ Ni nhìn đĩa bánh có chút trầm mặc rồi nhìn Bạch Hạc và mỉm cười:
- Quận chúa đã đối với ta tốt quá rồi. Chị để đây đi, thêu xong khăn tay này ta sẽ dùng sau.
- Tiểu thư, khi ở Thận phủ có lẽ người sẽ không gặp được Đại vương.
Đang thêu thùa chợt vì câu nói kia mà dừng tay lại. Tuy nhiên chẳng mấy chốc Chỉ Ni đã tiếp tục từng mũi kim trong tay mình.
Thở một hơi nặng nề, nàng đáp:
- Gặp ngài ấy hay không cũng không quan trọng. Đột nhiên chị nhắc đến làm chi?
- Nô tì thấy tiểu thư có vẻ đã động tâm rồi. Nếu người muốn gặp ngài ấy thì nô tì sẽ đi nghe ngóng một lúc xem sao.
- Ai nói muốn gặp ngài ấy chứ. Chị căn dặn Xích Ảnh chuẩn bị sẵn xe ngựa. Sau khi diện thánh thì lập tức hồi hương ngay.
- Dạ!
Bạch Hạc rời đi, Chỉ Ni cũng ngừng thêu hẳn… Nàng ta nói không hề sai, quả thật là nàng đã động tâm với người nam nhân ấy.
Cho dù Lê Dực Định đã nói rằng nàng xứng đáng thì đã sao? Thời bấy giờ mấy ai có thể làm chủ cuộc đời mình. Chỉ Ni không thể lựa chọn lang quân, phụ mẫu đặt đâu thì ngồi ở đó. Với hắn thì lại càng không. Một người xuất thân từ Hoàng tộc, chức quyền trong tay không thua kém một ai, hắn cũng phải chọn thê tử có thể chống đỡ cho mình và phải tề gia thật tốt.
Những gì đã diễn ra đều là hư ảo, là do bản thân nàng đã quá mơ mộng hão huyền, cho rằng người ở trước mắt chỉ cần với tay là có thể chạm đến được.
- Lưu cô nương, Quận chúa mời cô đến tiền sảnh.
Đang suy nghĩ mông lung thì nghe được tiếng của Dịu Tâm. Chỉ Ni thoáng giật mình rồi gật đầu đáp trả:
- Được!
Dọn dẹp mọi thứ trên bàn rồi cùng Dịu Tâm đi đến tiền sảnh. Trên đường đi, nàng không ngừng ngắm nhìn cả khu viện rộng lớn mang đầy vẻ xa hoa cao quý. Càng sống ở đây một ngày càng nhận ra bản thân đối với họ quá cách biệt. Hoàn toàn không tìm được một điểm chung.
Đến tiền sảnh đã trông thấy Lê Ngọc Thiền đang cùng con nhỏ dùng bánh, Chỉ Ni khẽ cúi người thưa:
- Quận chúa!
- Cô đến rồi! Ngồi xuống trước đã.
Lê Ngọc Thiền đưa tay hướng về chiếc ghế gỗ. Sau khi Chỉ Ni ngồi xuống thì mới lay tay con trai mình và tiếp lời:
- Thế Anh, đây là Lưu tiểu thư. Lưu tiểu thư là người quen của mẹ, cũng là ân nhân của thập nhất điện hạ. Con phải kính trọng cô ấy nhiều một chút.
Đứa trẻ còn nhỏ như vậy mà đã rất ngoan, lập tức đứng dậy đi đến trước mặt nàng.
- Cô à, cô đã cứu cậu của con sao?
Nàng xua tay:
- Công tử đừng nói như vậy, chỉ là vô tình mà thôi.
Lê Ngọc Thiền nói:
- Cô đừng khách sáo quá, cứ gọi tên của nó là được rồi. Nhà ta mấy đời theo nghiệp binh tướng, không câu nệ lễ tiết như văn gia. Vả lại nó còn nhỏ, dẫu sao chúng ta đều là trưởng bối nên cung kính vẫn tốt hơn.
- Quận chúa dạy con trẻ thật khác biệt.
Chỉ Ni mỉm cười, lấy một ít bánh ngọt đưa cho đứa trẻ. Với người có chức vị, có quyền thế thì không ai quá lễ độ với thường dân, đã vậy còn là dân nữ chốn thôn quê hẻo lánh. Lê Ngọc Thiền làm vậy quả thật đối với nàng đã quá ưu ái rồi.
Lê Ngọc Thiền bưng tách trà thổi vài hơi rồi hớp một ngụm. Cho người mời Chỉ Ni đến đây chính là muốn nói về ý chỉ của Hoàng thái hậu. Thái giám quản sự của Trường Thọ Cung đã đến đây cho nàng ta biết vài điều.
- Nước ta bấy lâu nay có tập tục săn bắn trước Tết Thượng Nguyên, dùng những loài thú săn được nướng lên để làm lễ tế bái tổ tiên và Hằng Đế. Ngày mai ở ngoại ô có mở hội săn bắn, các vương công quý tộc, phú hộ, địa chủ giàu có đều có thể đến để so tài. Đức bà đã biết cô đến kinh thành vào tối qua nhưng muốn cô thoải mái hơn một chút nên qua Tết Thượng Nguyên mới cho triệu gọi. Người cũng muốn cô đến hội săn bắn và đón Tết Thượng Nguyên cho khuây khoả.
Chỉ Ni lại đưa cho Thế Anh một ít bánh, xong thì trả lời:
- Thần nữ làm sao đến đó được. Dầu gì cũng là nơi dành cho người cao sang quyền quý, nên ở nhà thêu thùa may vá thì hơn.
- Lần này có Đại vương cùng tham gia, mấy năm nay ngài ấy ở biên cương bấy giờ mới có thể trở về Kinh thành. Cô không đi, nhỡ chẳng may ngài ấy bị thương thì phải làm sao đây?
Nàng bật cười:
- Chẳng phải có Ngự y lo lắng rồi sao?
- Nhưng Đại vương từng trúng độc vả lại… Thay vì tin tưởng người trong Cung, ta thà để ngài ấy giao tánh mạng cho cô còn hơn. Đức bà cũng muốn cô đi mà, cô định kháng lại ý chỉ sao?
- Thần nữ…
Chỉ Ni chưa nói được gì thì bên ngoài có một người đi vào. Nam nhân này rất lạ mặt, không rõ là người đến từ nơi nào.
- Nô tài bái kiến Dĩnh Linh Quận chúa.
- Các ngươi đều là người ở Đại vương phủ, sao lại đến chỗ của ta? Đại vương có căn dặn chi sao?
- Dạ bẩm Quận chúa, nô tài đúng là phụng lệnh Đại vương đến đây.
Người này vừa ngoắc tay ra hiệu thì có một nữ nhân đi từ bên ngoài vào, trên tay còn có một chiếc khay và một bộ y phục còn mới.
Người này tiếp lời:
- Dạ bẩm, Đại vương nói Lưu cô nương trên đường đến kinh thành vì giúp người hoạn nạn, đa số y phục đều không dùng được nữa nên sai nô tài mang đến đây cho Lưu cô nương trước một bộ để mặc vào hội săn bắn ngày mai. Còn những bộ khác đợi hoàn thành rồi sẽ được đưa đến sau.
- Nhanh như vậy mà ngài ấy đã biết rồi.
Lê Ngọc Thiền bật cười khanh khách. Đã chuẩn bị trước như vậy xem ra không phải biết được ý chỉ của Hoàng thái hậu mà là bản thân đã có chủ ý từ trước.
Chỉ Ni đứng dậy khụy gối với nam nhân kia tỏ ý cung kính. Nàng là thường dân, hắn là nô bộc của Đại vương phủ, thân phận không cách xa là mấy.
- Đại nhân vất vả rồi. Phiền đại nhân hồi bẩm với Đại vương, dân nữ vô cùng cảm kích. Đa tạ!
- Được rồi! Ta sẽ chuyển lời đến Đại vương. Phủ còn nhiều việc, ta nên về sớm. Quận chúa, nô tài xin cáo từ.
Hắn cúi người chào Lê Ngọc Thiền rồi rời đi.
Chiếc khay chứa bộ y phục kia được đưa cho Bạch Hạc. Bộ y phục mang màu sắc tao nhã nhưng chẳng hiểu sao lại khiến Chỉ Ni cảm thấy trong lòng có chút bất an.
Lê Dực Định vốn có thân phận tôn quý, ở tuổi này không biết có bao nhiêu nữ nhân đang vây quanh, cứ dính líu với nhau một chút thì thêm được không ít hoạ.
- Lưu cô nương!
Nghe tiếng gọi của Lê Ngọc Thiền, Chỉ Ni giật nhẹ người một cái. Nãy giờ mãi suy nghĩ mông lung mà nàng ta gọi mấy lần cũng chẳng nghe.
Nàng cười nhạt:
- Quận chúa!
- Y phục này dầu muốn hay không thì cô cũng phải mặc rồi. Ngày mai sẽ có rất nhiều quan quyến, cô lại đi cùng ta nên đừng để ta thất vọng.
- Thần nữ đã rõ!
…
Trường Hưng Cung.
Tiếng của con vẹt xanh không ngừng vang vọng khắp tẩm cung. Từ lúc Hoàng đế ban phủ đệ cho các Hoàng tử thì nơi đây càng trở nên vắng vẻ. May là có con vẹt này, mỗi ngày đều có thể cùng nhau bầu bạn.
Vừa bước vào Trường Hưng Môn đã thấy Vân Âm Nguyên phi đang cho vẹt ăn như thường ngày, Lê Dư Mạnh phất tay ra hiệu cho thái giám thân cận đi vào theo.
- Nhi thần xin vấn an mẫu phi.
Nghe giọng của con trai, Nguyên phi cất giọng nói nhưng mắt không hề nhìn lại, tay thì tiếp tục cho vẹt ăn:
- Mẹ con ta không cần phải đa lễ. Gần đây phụ hoàng có triệu gọi con không?
Lê Dư Mạnh đáp:
- Phụ hoàng luôn bận rộn triều chính nhưng tầm nửa tháng mới triệu gọi nhi thần một lần, đa phần là cùng người đánh cờ giải khuây.
- Có triệu gọi là tốt. Chuyện mà mẫu phi sai bảo đã biết được chi?
Thôi không cho vẹt ăn nữa. Hai người cùng đi đến bàn trà bên cạnh hồ sen, vừa đi vừa nói chuyện.
- Những ngày qua nhi thần đã đi dò thám, quả thực thập nhất lang có đưa một nữ nhân đến kinh thành, còn nói là ân nhân cứu mạng khi trúng độc ở quân doanh, không những vậy mà đích thân hắn còn đến quê nhà hộ tống.
Ngồi xuống đôn tròn làm từ đá, Nguyên phi giương mắt nhìn mặt hồ vốn đang tĩnh lặng.
- Ngày mai ở hội săn ắt hẳn rất náo nhiệt. Hắn nhiệt tình như vậy đương nhiên tâm sẽ hướng đến ả, cho dù có là nhất thời. Nếu có ả ở hội săn thì con cứ dùng như một mồi nhử. Mẫu phi không tin hắn không sa lưới.
- Nhi thần đã hiểu!
Tách trà nóng ấm vừa được rót xong, Vân Âm Nguyên phi hớp một ngụm nhẹ rồi nở một nụ cười mị hoặc:
- Đi săn thì phải bắt được mảnh hổ, như vậy mới đáng gọi là đi săn. Bắt vài ba con thỏ đế hay nai vàng non nớt thì làm gì có ích lợi cho mình.
- Mẫu phi dạy dỗ chí phải!
Trường Thọ Cung.
Cung nữ thân cận của Hoàng thái hậu đi từ bên ngoài vào, đến bên cạnh người rồi thì thầm vào tai:
- Nô tì đã điều tra nhưng người bên phía Trường Hưng Cung miệng kín như bưng vậy.
Hoàng thái hậu lạy Quan Âm ba bái rồi đưa tay để cung nữ dìu mình đứng dậy. Vừa đi, người vừa cất chất giọng đầy châm chọc, mỉa mai:
- Người ở đó thật tinh anh, càng ngày càng biết cách hành sự hơn rồi.
Đỡ Hoàng thái hậu ngồi xuống, cung nữ nói:
- Đức bà đã nghi ngờ thì vốn dĩ có thể tách rời, tại sao lại để Lưu Chỉ Ni đến hội săn có cơ hội tái ngộ với Khiêm Hoà Đại vương chứ?
Hoàng thái hậu thở hắt một hơi, tay không ngừng lần chuỗi tràng hạt.
- Như vậy chẳng phải càng xác thực hơn sao? Đứa cháu này của ta rời Cung nhiều năm, không thể tránh khỏi làm những chuyện hoang đường. Cách hành sự của nó càng tốt chính là khiến lão thân càng thêm khắc khe.
- Nhưng nếu Khiêm Hoà Đại vương thực sự cảm mến nàng ta thì với tính cách ngỗ ngược và táo bạo ấy thì không có chuyện gì là không thể.
- Táo bạo và ngỗ ngược!? Lão thân nuôi nấng nó bấy nhiêu năm, không tin không áp chế được. Những gì ta làm đều trải sẵn đường cho tiền đồ của nó. Chẳng lẽ vì một thường dân lại nghịch ý với lão thân sao?
Hoàng thái hậu siết chặt chuỗi tràng hạt. Vốn dĩ ngôi vị Hoàng thái tử đã là một nước cờ sai lầm trầm trọng của Hoàng đế. Hoàng hậu thất trách, không dạy nổi hoàng tự, Hoàng thái tử tư chất yếu kém, bất tài vô dụng, sớm muộn gì cũng không ngồi vững được lâu.
Lê Dực Định dẫu thạo võ nhưng cũng thông văn, tài mạo song toàn như vậy mới xứng kế thừa Hoàng vị. Các Hoàng tử trước đó người chết đã chết, người làm sai đã phế truất hoặc đi đày, trước Lê Dực Định chẳng còn một người nào quá nổi trội. Không những vì Hoàng tôn đã được nuôi nấng từ nhỏ, Hoàng thái hậu còn vì Quốc gia đại sự và không muốn giang sơn rộng lớn này rơi phải vào tay một kẻ bất tài.
Sẽ có một ngày chính tay người đưa Lê Dực Định lên ngôi. Hắn nhất định phải khoác lên người bộ long bào, vững chắc ngồi trên ngai vàng ở Kim Hoà điện.
Lê Ngọc Thiền khi ở phủ gia mang một vẻ ngoài dịu dàng, yểu điệu thục nữ, hoàn toàn khác xa với khí thế oai vệ, anh dũng bất phàm như lúc ở quân doanh.
Nghe nói sáng này Lê Ngọc Thiền phải đến Kiêu Quân Sở nên Chỉ Ni đành ở lại trong phòng, không tiện đi ra ngoài nửa bước.
- Tiểu thư!
Bạch Hạc đi vào phòng, trên tay còn mang một đĩa bánh hạt sen.
- Bánh này là Quận chúa đã căn dặn phòng bếp làm riêng cho người.
Chỉ Ni nhìn đĩa bánh có chút trầm mặc rồi nhìn Bạch Hạc và mỉm cười:
- Quận chúa đã đối với ta tốt quá rồi. Chị để đây đi, thêu xong khăn tay này ta sẽ dùng sau.
- Tiểu thư, khi ở Thận phủ có lẽ người sẽ không gặp được Đại vương.
Đang thêu thùa chợt vì câu nói kia mà dừng tay lại. Tuy nhiên chẳng mấy chốc Chỉ Ni đã tiếp tục từng mũi kim trong tay mình.
Thở một hơi nặng nề, nàng đáp:
- Gặp ngài ấy hay không cũng không quan trọng. Đột nhiên chị nhắc đến làm chi?
- Nô tì thấy tiểu thư có vẻ đã động tâm rồi. Nếu người muốn gặp ngài ấy thì nô tì sẽ đi nghe ngóng một lúc xem sao.
- Ai nói muốn gặp ngài ấy chứ. Chị căn dặn Xích Ảnh chuẩn bị sẵn xe ngựa. Sau khi diện thánh thì lập tức hồi hương ngay.
- Dạ!
Bạch Hạc rời đi, Chỉ Ni cũng ngừng thêu hẳn… Nàng ta nói không hề sai, quả thật là nàng đã động tâm với người nam nhân ấy.
Cho dù Lê Dực Định đã nói rằng nàng xứng đáng thì đã sao? Thời bấy giờ mấy ai có thể làm chủ cuộc đời mình. Chỉ Ni không thể lựa chọn lang quân, phụ mẫu đặt đâu thì ngồi ở đó. Với hắn thì lại càng không. Một người xuất thân từ Hoàng tộc, chức quyền trong tay không thua kém một ai, hắn cũng phải chọn thê tử có thể chống đỡ cho mình và phải tề gia thật tốt.
Những gì đã diễn ra đều là hư ảo, là do bản thân nàng đã quá mơ mộng hão huyền, cho rằng người ở trước mắt chỉ cần với tay là có thể chạm đến được.
- Lưu cô nương, Quận chúa mời cô đến tiền sảnh.
Đang suy nghĩ mông lung thì nghe được tiếng của Dịu Tâm. Chỉ Ni thoáng giật mình rồi gật đầu đáp trả:
- Được!
Dọn dẹp mọi thứ trên bàn rồi cùng Dịu Tâm đi đến tiền sảnh. Trên đường đi, nàng không ngừng ngắm nhìn cả khu viện rộng lớn mang đầy vẻ xa hoa cao quý. Càng sống ở đây một ngày càng nhận ra bản thân đối với họ quá cách biệt. Hoàn toàn không tìm được một điểm chung.
Đến tiền sảnh đã trông thấy Lê Ngọc Thiền đang cùng con nhỏ dùng bánh, Chỉ Ni khẽ cúi người thưa:
- Quận chúa!
- Cô đến rồi! Ngồi xuống trước đã.
Lê Ngọc Thiền đưa tay hướng về chiếc ghế gỗ. Sau khi Chỉ Ni ngồi xuống thì mới lay tay con trai mình và tiếp lời:
- Thế Anh, đây là Lưu tiểu thư. Lưu tiểu thư là người quen của mẹ, cũng là ân nhân của thập nhất điện hạ. Con phải kính trọng cô ấy nhiều một chút.
Đứa trẻ còn nhỏ như vậy mà đã rất ngoan, lập tức đứng dậy đi đến trước mặt nàng.
- Cô à, cô đã cứu cậu của con sao?
Nàng xua tay:
- Công tử đừng nói như vậy, chỉ là vô tình mà thôi.
Lê Ngọc Thiền nói:
- Cô đừng khách sáo quá, cứ gọi tên của nó là được rồi. Nhà ta mấy đời theo nghiệp binh tướng, không câu nệ lễ tiết như văn gia. Vả lại nó còn nhỏ, dẫu sao chúng ta đều là trưởng bối nên cung kính vẫn tốt hơn.
- Quận chúa dạy con trẻ thật khác biệt.
Chỉ Ni mỉm cười, lấy một ít bánh ngọt đưa cho đứa trẻ. Với người có chức vị, có quyền thế thì không ai quá lễ độ với thường dân, đã vậy còn là dân nữ chốn thôn quê hẻo lánh. Lê Ngọc Thiền làm vậy quả thật đối với nàng đã quá ưu ái rồi.
Lê Ngọc Thiền bưng tách trà thổi vài hơi rồi hớp một ngụm. Cho người mời Chỉ Ni đến đây chính là muốn nói về ý chỉ của Hoàng thái hậu. Thái giám quản sự của Trường Thọ Cung đã đến đây cho nàng ta biết vài điều.
- Nước ta bấy lâu nay có tập tục săn bắn trước Tết Thượng Nguyên, dùng những loài thú săn được nướng lên để làm lễ tế bái tổ tiên và Hằng Đế. Ngày mai ở ngoại ô có mở hội săn bắn, các vương công quý tộc, phú hộ, địa chủ giàu có đều có thể đến để so tài. Đức bà đã biết cô đến kinh thành vào tối qua nhưng muốn cô thoải mái hơn một chút nên qua Tết Thượng Nguyên mới cho triệu gọi. Người cũng muốn cô đến hội săn bắn và đón Tết Thượng Nguyên cho khuây khoả.
Chỉ Ni lại đưa cho Thế Anh một ít bánh, xong thì trả lời:
- Thần nữ làm sao đến đó được. Dầu gì cũng là nơi dành cho người cao sang quyền quý, nên ở nhà thêu thùa may vá thì hơn.
- Lần này có Đại vương cùng tham gia, mấy năm nay ngài ấy ở biên cương bấy giờ mới có thể trở về Kinh thành. Cô không đi, nhỡ chẳng may ngài ấy bị thương thì phải làm sao đây?
Nàng bật cười:
- Chẳng phải có Ngự y lo lắng rồi sao?
- Nhưng Đại vương từng trúng độc vả lại… Thay vì tin tưởng người trong Cung, ta thà để ngài ấy giao tánh mạng cho cô còn hơn. Đức bà cũng muốn cô đi mà, cô định kháng lại ý chỉ sao?
- Thần nữ…
Chỉ Ni chưa nói được gì thì bên ngoài có một người đi vào. Nam nhân này rất lạ mặt, không rõ là người đến từ nơi nào.
- Nô tài bái kiến Dĩnh Linh Quận chúa.
- Các ngươi đều là người ở Đại vương phủ, sao lại đến chỗ của ta? Đại vương có căn dặn chi sao?
- Dạ bẩm Quận chúa, nô tài đúng là phụng lệnh Đại vương đến đây.
Người này vừa ngoắc tay ra hiệu thì có một nữ nhân đi từ bên ngoài vào, trên tay còn có một chiếc khay và một bộ y phục còn mới.
Người này tiếp lời:
- Dạ bẩm, Đại vương nói Lưu cô nương trên đường đến kinh thành vì giúp người hoạn nạn, đa số y phục đều không dùng được nữa nên sai nô tài mang đến đây cho Lưu cô nương trước một bộ để mặc vào hội săn bắn ngày mai. Còn những bộ khác đợi hoàn thành rồi sẽ được đưa đến sau.
- Nhanh như vậy mà ngài ấy đã biết rồi.
Lê Ngọc Thiền bật cười khanh khách. Đã chuẩn bị trước như vậy xem ra không phải biết được ý chỉ của Hoàng thái hậu mà là bản thân đã có chủ ý từ trước.
Chỉ Ni đứng dậy khụy gối với nam nhân kia tỏ ý cung kính. Nàng là thường dân, hắn là nô bộc của Đại vương phủ, thân phận không cách xa là mấy.
- Đại nhân vất vả rồi. Phiền đại nhân hồi bẩm với Đại vương, dân nữ vô cùng cảm kích. Đa tạ!
- Được rồi! Ta sẽ chuyển lời đến Đại vương. Phủ còn nhiều việc, ta nên về sớm. Quận chúa, nô tài xin cáo từ.
Hắn cúi người chào Lê Ngọc Thiền rồi rời đi.
Chiếc khay chứa bộ y phục kia được đưa cho Bạch Hạc. Bộ y phục mang màu sắc tao nhã nhưng chẳng hiểu sao lại khiến Chỉ Ni cảm thấy trong lòng có chút bất an.
Lê Dực Định vốn có thân phận tôn quý, ở tuổi này không biết có bao nhiêu nữ nhân đang vây quanh, cứ dính líu với nhau một chút thì thêm được không ít hoạ.
- Lưu cô nương!
Nghe tiếng gọi của Lê Ngọc Thiền, Chỉ Ni giật nhẹ người một cái. Nãy giờ mãi suy nghĩ mông lung mà nàng ta gọi mấy lần cũng chẳng nghe.
Nàng cười nhạt:
- Quận chúa!
- Y phục này dầu muốn hay không thì cô cũng phải mặc rồi. Ngày mai sẽ có rất nhiều quan quyến, cô lại đi cùng ta nên đừng để ta thất vọng.
- Thần nữ đã rõ!
…
Trường Hưng Cung.
Tiếng của con vẹt xanh không ngừng vang vọng khắp tẩm cung. Từ lúc Hoàng đế ban phủ đệ cho các Hoàng tử thì nơi đây càng trở nên vắng vẻ. May là có con vẹt này, mỗi ngày đều có thể cùng nhau bầu bạn.
Vừa bước vào Trường Hưng Môn đã thấy Vân Âm Nguyên phi đang cho vẹt ăn như thường ngày, Lê Dư Mạnh phất tay ra hiệu cho thái giám thân cận đi vào theo.
- Nhi thần xin vấn an mẫu phi.
Nghe giọng của con trai, Nguyên phi cất giọng nói nhưng mắt không hề nhìn lại, tay thì tiếp tục cho vẹt ăn:
- Mẹ con ta không cần phải đa lễ. Gần đây phụ hoàng có triệu gọi con không?
Lê Dư Mạnh đáp:
- Phụ hoàng luôn bận rộn triều chính nhưng tầm nửa tháng mới triệu gọi nhi thần một lần, đa phần là cùng người đánh cờ giải khuây.
- Có triệu gọi là tốt. Chuyện mà mẫu phi sai bảo đã biết được chi?
Thôi không cho vẹt ăn nữa. Hai người cùng đi đến bàn trà bên cạnh hồ sen, vừa đi vừa nói chuyện.
- Những ngày qua nhi thần đã đi dò thám, quả thực thập nhất lang có đưa một nữ nhân đến kinh thành, còn nói là ân nhân cứu mạng khi trúng độc ở quân doanh, không những vậy mà đích thân hắn còn đến quê nhà hộ tống.
Ngồi xuống đôn tròn làm từ đá, Nguyên phi giương mắt nhìn mặt hồ vốn đang tĩnh lặng.
- Ngày mai ở hội săn ắt hẳn rất náo nhiệt. Hắn nhiệt tình như vậy đương nhiên tâm sẽ hướng đến ả, cho dù có là nhất thời. Nếu có ả ở hội săn thì con cứ dùng như một mồi nhử. Mẫu phi không tin hắn không sa lưới.
- Nhi thần đã hiểu!
Tách trà nóng ấm vừa được rót xong, Vân Âm Nguyên phi hớp một ngụm nhẹ rồi nở một nụ cười mị hoặc:
- Đi săn thì phải bắt được mảnh hổ, như vậy mới đáng gọi là đi săn. Bắt vài ba con thỏ đế hay nai vàng non nớt thì làm gì có ích lợi cho mình.
- Mẫu phi dạy dỗ chí phải!
Trường Thọ Cung.
Cung nữ thân cận của Hoàng thái hậu đi từ bên ngoài vào, đến bên cạnh người rồi thì thầm vào tai:
- Nô tì đã điều tra nhưng người bên phía Trường Hưng Cung miệng kín như bưng vậy.
Hoàng thái hậu lạy Quan Âm ba bái rồi đưa tay để cung nữ dìu mình đứng dậy. Vừa đi, người vừa cất chất giọng đầy châm chọc, mỉa mai:
- Người ở đó thật tinh anh, càng ngày càng biết cách hành sự hơn rồi.
Đỡ Hoàng thái hậu ngồi xuống, cung nữ nói:
- Đức bà đã nghi ngờ thì vốn dĩ có thể tách rời, tại sao lại để Lưu Chỉ Ni đến hội săn có cơ hội tái ngộ với Khiêm Hoà Đại vương chứ?
Hoàng thái hậu thở hắt một hơi, tay không ngừng lần chuỗi tràng hạt.
- Như vậy chẳng phải càng xác thực hơn sao? Đứa cháu này của ta rời Cung nhiều năm, không thể tránh khỏi làm những chuyện hoang đường. Cách hành sự của nó càng tốt chính là khiến lão thân càng thêm khắc khe.
- Nhưng nếu Khiêm Hoà Đại vương thực sự cảm mến nàng ta thì với tính cách ngỗ ngược và táo bạo ấy thì không có chuyện gì là không thể.
- Táo bạo và ngỗ ngược!? Lão thân nuôi nấng nó bấy nhiêu năm, không tin không áp chế được. Những gì ta làm đều trải sẵn đường cho tiền đồ của nó. Chẳng lẽ vì một thường dân lại nghịch ý với lão thân sao?
Hoàng thái hậu siết chặt chuỗi tràng hạt. Vốn dĩ ngôi vị Hoàng thái tử đã là một nước cờ sai lầm trầm trọng của Hoàng đế. Hoàng hậu thất trách, không dạy nổi hoàng tự, Hoàng thái tử tư chất yếu kém, bất tài vô dụng, sớm muộn gì cũng không ngồi vững được lâu.
Lê Dực Định dẫu thạo võ nhưng cũng thông văn, tài mạo song toàn như vậy mới xứng kế thừa Hoàng vị. Các Hoàng tử trước đó người chết đã chết, người làm sai đã phế truất hoặc đi đày, trước Lê Dực Định chẳng còn một người nào quá nổi trội. Không những vì Hoàng tôn đã được nuôi nấng từ nhỏ, Hoàng thái hậu còn vì Quốc gia đại sự và không muốn giang sơn rộng lớn này rơi phải vào tay một kẻ bất tài.
Sẽ có một ngày chính tay người đưa Lê Dực Định lên ngôi. Hắn nhất định phải khoác lên người bộ long bào, vững chắc ngồi trên ngai vàng ở Kim Hoà điện.