Chương 5
Tác giả: Triệu Lộ Hà Khô | Dịch: Hạ Chí
Ta hối hận vì đã thả chim sẻ.
Không còn gì ở bên ta ngoài cây sáo. Ta không giỏi âm luật được như Cửu công chúa, có thổi thế nào cũng chẳng hay như Lệnh Cửu.
Không còn Lệnh Cửu ở bên, ta thường xuyên mong cái bóng hài hước sẽ xuất hiện trên ô cửa sổ nhưng không hề có.
Phụ hoàng rất quan tâm đến cổ họng của ta. Ngày nhỏ ta bị sốt cao mới dẫn đến không nói được, ngài cho gọi rất nhiều danh y đến khám, ban cho hết chén thuốc đen ngòm này đến chén thuốc đen ngòm khác, ta chỉ biết uống hết tất cả.
Xuân Đào nói: "Công chúa không ăn mứt quả, nô tỳ cất nhiều lắm mà chẳng biết dùng vào đâu đây này."
Ta lắc đầu cười. Có đắng đến vậy à? Không đắng lắm mà.
Nhưng mà bao nhiêu chén thuốc cũng chẳng thấy có kết quả. Mỗi lần nhìn thấy ta không nói được, phụ hoàng đều khẽ thở dài.
Thật ra thuốc vẫn có tác dụng đấy chứ. Từ ngày Lệnh Cửu rời đi, ta luôn ngủ không sâu giấc. Nhưng không biết đây là thuốc gì mà giúp ta không còn tỉnh lại giữa đêm khuya nữa.
*
Ngày hội săn bắn ở thảo nguyên năm năm một lần lại được khởi động. Đây là hội thi cần có để vun đắp tình cảm với các bộ lạc phía Tây Bắc.
Sau khi các bộ lạc phía Tây Bắc được bộ tộc Nguyệt Thị hùng mạnh thống nhất, chúng ngày một trở nên ngang ngược. Cứ mùa đông đến lại xuống trung nguyên bắt người cướp của. Phụ hoàng già rồi, không muốn phát sinh thêm nhiều chuyện phiền hà nữa.
Chuyến này phụ hoàng dẫn ta đi cùng. Ban đầu không định đưa Cửu công chúa cùng đi nhưng sau đó vẫn phải cho đi cùng vì cô ta khóc lóc, làm loạn, đòi đi chung khi thấy Bùi đại nhân cũng có mặt.
Ta chưa từng rời khỏi kinh thành, vậy mà một khi đi lại đi xa đến vậy. Xuân Đào hào hứng lắm, còn ta thì lo lắng khôn nguôi.
Ai cũng tưởng ta mệt mỏi do ngồi xe ngựa đường dài, chỉ có ta là đang nghĩ về "quẻ đại hung" mà cao tăng từng tiết lộ.
Rèm cửa sổ bị vén lên, Bùi Du cưỡi ngựa đi bên cạnh, ánh mắt của hắn đanh lại, không còn ấm áp như thường ngày: "Công chúa không nên đến."
Ta thở dài, hơi muốn khóc nhưng lại cong môi cười. Ta huơ tay hỏi: Nhưng Bùi đại nhân biết dù có thế nào ta cũng phải đến mà, không phải ư?
Y nhìn tay ta rồi quay phắt mặt đi, căm hận sự vô năng của mình. Y nghiến răng nhẫn nhịn, đôi mắt nhòe ánh nước rồi ngoảnh lại hỏi: "Công chúa biết "Tây Bắc vọng, xạ Thiên Lang" nghĩa là gì đúng không, Thập Thất công chúa của ta?"
Ta buông rèm.
Lệnh Cửu, huynh ở đâu vậy? Ta sợ.
Phụ hoàng cho người đưa ô mai đến. Ta ăn một quả, chua đến mức làm răng ta ê buốt, suýt trào cả nước mắt.
Xuân Đào cười ha ha, bảo rằng Thập Thất công chúa uống được thuốc đắng mà lại không chịu được độ chua ngọt của ô mai.
Đêm ở thảo nguyên lạnh quá, mặt trời ngả về Tây là lúc diễn ra tiệc tối. Cửu công chúa thay trang phục của người Hồ, vui vẻ cưỡi mấy vòng ngựa đã trở lại, ngay cả cơn gió thổi qua cũng mang theo hơi thở của sự tự do.
Xuân Đào cũng rất sợ, sán lại gần ta, nói: "Bộ tộc Nguyệt Thị kia quả đúng là man rợ, họ ăn tươi nuốt sống thật đó. Con mồi mới săn về chỉ hơ qua lửa một lúc đã cho vào miệng rồi, nô tỳ còn nhìn thấy kẽ răng họ dính máu cơ."
Nhìn ra xa, vừa hay ta thấy một quý tộc của Nguyệt Thị chặt đầu ngựa, máu bắn đầy mặt song vẫn cười khà khà.
Ta quay ngay mặt đi.
Lòng ta như có sợi dây lắc lư không ngừng, ngắm cây cỏ đung đưa nhè nhẹ dưới bầu trời đêm mới giúp ta bình tĩnh đôi chút.
Ca múa hát linh đình trong bữa tiệc. Ta được ngồi cạnh phụ hoàng, ngay cả Cửu công chúa cũng ngồi thấp hơn ta. Thế nên ta bị Nguyệt Thị nhìn chằm chằm. Mới đây thôi, họ nghe ngóng được vị công chúa ngồi bên tay phải của bệ hạ là Thập Thất công chúa được nhận nuôi dưới danh nghĩa hoàng hậu. Địa vị không hề thua kém Cửu công chúa. Mặc dù bị câm nhưng được sủng ái vô cùng, có thể nói là công chúa được hoàng thượng yêu thương nhất.
Đại hoàng tử của Nguyệt Thị liên tục săm soi công chúa bằng cái nhìn bẩn thỉu. Ta cầm chặt chén rượu.
Cửu công chúa cũng nhìn thấy ánh mắt sỗ sàng của Đại hoàng tử, cô ta lườm lại Đại hoàng tử, khinh thường: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Ta kinh ngạc ngẩng lên, vừa hay Cửu công chúa nhìn ta: "Ta không giúp ngươi đâu nhé."
Sau ba tuần rượu, khách khứa đều vui mừng. Không biết phụ hoàng vui quá hay mệt quá mà buông hàng mi. Bỗng nhiên, Đại hoàng tử của Nguyệt Thị bước ra vái phụ hoàng, đây là kiểu hành lễ của họ.
Ta không chú ý nên không nghe rõ, bỗng nhiên phụ hoàng gọi ta: "Tiểu Thập Thất."
Ta lập tức tỉnh táo, tiếng xì xào nhỏ bé xung quanh truyền vào trong tai. Ta ngước lên, nhìn thẳng vào đôi mắt như thú hoang muốn ăn tươi nuốt sống con mồi của Đại hoàng tử.
Ta nghe thấy những cụm từ nhỏ lẻ như: hòa thân, công chúa được sủng ái nhất, Nguyệt Thị không xâm lược nữa.
Bộ mặt giả dối bị vạch trần, lộ tẩy ý đồ xấu xa.
Hoàng hậu nhận nuôi ta, phụ hoàng bỗng nhiên quan tâm chưa từng có, giấc mơ đẹp đẽ dần phai màu, dệt thành chiếc lưới ô uế trói chặt ta.
Bệ hạ già rồi, không muốn động đến binh khí nữa. Nguyệt Thị ngày càng hống hách, không có cách nào đơn giản mà hữu hiệu hơn hòa thân. Nhưng Cửu công chúa là cô con gái đáng yêu được ngài chiều chuộng từ tấm bé, ngài không nỡ. Bấy giờ ngài mới nhớ ra mình còn một Thập Thất công chúa tuổi cũng tương đương, chẳng qua xuất thân ti tiện. Vậy thì đưa Thập Thất công chúa về dưới danh nghĩa con của hoàng hậu, đỡ bị thiên hạ chê trách khinh thường.
Có những lúc phụ hoàng tốt với ta vô cùng, tốt đến mức ngài quên mất Thập Thất chỉ là cô con gái dùng để hy sinh thay cho Cửu công chúa. Yêu thương ta nhiều hơn nữa, có thể lấp đầy cảm giác tội lỗi chẳng có là bao trong người cha là ngài.
Toàn bộ hoàng cung đều bợ đỡ ta, ta sống trong mê cung giả dối, nửa tỉnh nửa mê chấp nhận điều ấy.
Cho đến tận lúc này, ta mới nhận ra ta không hề đau khổ như trong tưởng tượng. Chắc có lẽ ta đã phát hiện sự chân thành mà họ dành cho ta được xây dựng trên lòng dạ giả dối. Ví dụ như khi hoàng hậu chải đầu cho ta, người không tháo móng tay giả, móng tay sắc mắc vào làm đau ta nhiều lần. Ví dụ như dù Thập Thất công chúa rất được sủng ái, nhưng lại không có tên, chỉ có duy nhất một con số "mười bảy". Hay ví dụ như vụ hỏa hoạn suýt thiêu cháy ta ấy, cả hoàng cung đều biết là do Cửu công chúa làm nhưng chẳng ai dám nói ra sự thật.
Hóa ra từ đầu đến cuối, ta hiểu rõ vận mệnh của mình đến thế.
Hóa ra đây chính là "quẻ đại hung" mà cao tăng từng nhắc nhở.
Ngay từ đầu, ta đã tường tỏ kết cục của mình.
Ta cho rằng mình giống như bông hoa vàng nhạt tươi thắm mà Lệnh Cửu tặng, ta cũng khát khao một chút ánh nắng. Nhưng bông hoa ấy bị ngắt khỏi cành, bị héo rũ cũng chẳng có ai màng.
Ta muốn nhếch môi cười, sau phút im lặng thì xung quanh lại nói cười như bình thường, vậy mà Đại hoàng tử lại thưa tiếp: "Thần muốn thay mặt Nguyệt Thị cầu hôn Cửu công chúa và Thập Thất công chúa của bệ hạ."
Câu nói ấy làm xung quanh náo loạn.
Cửu công chúa tức giận vứt chén rượu. Lão thần thì run lẩy bẩy, loạn cào cào.
Ta nhếch môi cười, ngoảnh sang nhìn phụ hoàng, chầm chậm làm mấy động tác tay.
Phụ hoàng nhăn mặt nhìn tay ta, nhưng ngài không hiểu.
Ta hỏi: Thập Thất tên là gì ạ?
Ngài không hiểu thủ ngữ nên không trả lời.
Nhưng phụ hoàng không có thời gian quan tâm ta. Bởi vì Đại hoàng tử được voi đòi tiên, xin cầu hôn ngông cuồng khiến cho bữa tiệc náo loạn, cuối cùng kết thúc trong không hề vui vẻ.
Đêm nay có nhiều thị vệ canh giữ ở bên ngoài lều của ta hơn, không biết phụ hoàng lo sợ điều gì. Xuân Đào thì sợ lắm, chạy đôn chạy đáo xin đổi chủ tử khác.
Ta hiểu tính của Xuân Đào.
Ta cuộn tròn trong chăn, chỉ hở mỗi cái đầu.
Ta nghe tiếng gió thổi vù vù ở nơi hoang vu, ta cảm nhận được mình đang run cầm cập.
Bất thình lình, cả người và chăn ta được ôm vào lồng ngực nào đó. Ta ngửi thấy mùi trúc sạch sẽ. Dẫu cho ta lạnh đến run cầm cập nhưng từng luồng hơi ấm vẫn cứ truyền đến sưởi ấm cho ta.
Lệnh Cửu ôm ta, ôm rất chặt, cái ôm như giấc mơ đêm hè, hắn nói: "Công chúa đừng sợ, ta đưa nàng đi."
Ta ngoảnh sang cắn mạnh, đay nghiến cánh tay hắn.
"Đến một nơi mà công chúa không còn sợ nữa, không còn bị tổn thương nữa, một nơi giúp công chúa ngủ ngon."
Chàng nói dối, không hề có nơi như vậy.
Lệnh Cửu nói: "Có. Ta sẽ thổi sáo cho nàng." Hắn nhắc lại: "Sẽ có. Ta sẽ ở bên nàng."
Ta xoay người ôm cổ hắn, gục mặt vào hõm cổ hít mạnh mùi cơ thể hắn.
Hắn khựng người, nhưng rồi bàn tay luồn vào mái tóc rối của ta, vuốt nhẹ mấy cái như đang vỗ về.
Hắn nói cứ nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra là mọi việc sẽ ổn cả thôi.
Hắn luôn kiệm lời, nhưng đã nói là làm.
Ta nhắm nghiền mắt. Hắn bế ta ra ngoài, cung nhân theo hầu đã ngất cả. Hắn né tránh thị vệ đi tuần rồi dắt ngựa. Chỉ có lúc vượt ra bên ngoài là bị phát hiện. Ta nghe thấy tiếng binh khí va chạm nhưng chỉ một lát là dừng. Sau đó, có ngọn đuốc đốt cháy lều trại của Thập Thất công chúa, không còn Thập Thất công chúa trên đời nữa.
Không biết đã trôi qua bao lâu, chắc là một lúc sau, ta được bế lên ngựa, ta nghe thấy Lệnh Cửu nói vào tai: "Mở mắt ra."
Ta mở mắt.
Con ngựa đang phi nước đại trên đồng cỏ bát ngát. Ngọn cỏ nghiêng mình lượn sóng trong gió. Ta nhìn thấy màn đêm màu tím sậm phủ khắp trời, nhìn thấy biết bao ngôi sao treo ngược. Lệnh Cửu ôm ta trong lòng, ta giơ tay muốn bắt lấy ngọn gió nhưng lại làm đom đóm xung quanh bay lên.
Ta ngoảnh mặt sang, Lệnh Cửu giơ một tay, lặng lẽ lau giọt nước mắt lăn trên má ta. Chính ta cũng ngạc nhiên về sự xuất hiện của giọt nước mắt này.
Im lặng cứ kéo dài, cho đến khi vệt trắng nhô lên ở đường chân trời. Lệnh Cửu phi ngựa đến một đồng cỏ khác dưới chân núi thì mới dừng lại. Đêm ở thảo nguyên rất lạnh, ta đã lạnh đến tím tái đôi môi.
Hắn nhóm lửa, ngọn lửa soi sáng gương mặt lạnh lùng của hắn. Mặt nạ bạc lóe sáng dưới ánh trăng.
Ta khoác áo ngoài của Lệnh Cửu, lẳng lặng nhìn hắn rồi giơ tay.
Lệnh Cửu nhìn bàn tay của ta, không hiểu sao lại ngăn cản. Ta né tránh, hắn dừng tay lại. Ta chạm vào mặt nạ của hắn, hắn cầm cổ tay ta, sóng mắt đong đầy cảm xúc.
Ta nhìn hắn, không nói gì, cũng không rụt tay lại. Lệnh Cửu giằng co với ta một lúc rồi buông tay xem như chịu thua. Ta chầm chậm tháo mặt nạ của hắn xuống.
Nghe nói có An Nhạc công chúa của nước nọ đã tháo mặt nạ của ý trung nhân dưới đèn hoa đăng trong Tiết Nguyên Tiêu. Nhìn thấy gương mặt anh tuấn, đẹp hơn cả đèn hoa của chàng mà An Nhạc rơi nước mắt. Từ ấy câu chuyện về họ được lưu truyền thành giai thoại một thời.
Ta tháo mặt nạ của Lệnh Cửu.
Bên dưới mặt nạ là vết sẹo lở loét dữ tợn do lửa gây ra.
Hắn chưa từng kể đã cứu ta khỏi vụ hỏa hoạn, cũng chưa từng nói cho ta biết đau đớn của hắn.
Ta đau cho hắn, đau đến rơi nước mắt.
Chàng không sợ ta tưởng người cứu mình là Bùi đại nhân à? Chàng không sợ ta thất vọng mà gả cho Bùi đại nhân ư? Lệnh Cửu?
Lệnh Cửu bình tĩnh nói: "Đừng khóc."
Lệnh Cửu không hiểu thủ ngữ của người câm điếc, nhưng hắn luôn biết ta đang nghĩ gì.
Ta lau nước mắt. Hắn chuyển sang nhìn đống lửa, cất lời ngại ngùng: "Nàng khóc mới làm ta đau."
Ta ôm đầu gối thu mình lại, nghiêng người dựa vào vai Lệnh Cửu. Hắn ngắt ngọn cỏ trước mặt rồi thổi sáo, tiếng gió vờn xung quanh cũng dịu dàng hẳn.
Nhìn đồng cỏ rộng lớn dần dần được hắt ánh cam, ta đã tìm thấy phương hướng trong màn đêm tăm tối.
Ta hối hận vì đã thả chim sẻ.
Không còn gì ở bên ta ngoài cây sáo. Ta không giỏi âm luật được như Cửu công chúa, có thổi thế nào cũng chẳng hay như Lệnh Cửu.
Không còn Lệnh Cửu ở bên, ta thường xuyên mong cái bóng hài hước sẽ xuất hiện trên ô cửa sổ nhưng không hề có.
Phụ hoàng rất quan tâm đến cổ họng của ta. Ngày nhỏ ta bị sốt cao mới dẫn đến không nói được, ngài cho gọi rất nhiều danh y đến khám, ban cho hết chén thuốc đen ngòm này đến chén thuốc đen ngòm khác, ta chỉ biết uống hết tất cả.
Xuân Đào nói: "Công chúa không ăn mứt quả, nô tỳ cất nhiều lắm mà chẳng biết dùng vào đâu đây này."
Ta lắc đầu cười. Có đắng đến vậy à? Không đắng lắm mà.
Nhưng mà bao nhiêu chén thuốc cũng chẳng thấy có kết quả. Mỗi lần nhìn thấy ta không nói được, phụ hoàng đều khẽ thở dài.
Thật ra thuốc vẫn có tác dụng đấy chứ. Từ ngày Lệnh Cửu rời đi, ta luôn ngủ không sâu giấc. Nhưng không biết đây là thuốc gì mà giúp ta không còn tỉnh lại giữa đêm khuya nữa.
*
Ngày hội săn bắn ở thảo nguyên năm năm một lần lại được khởi động. Đây là hội thi cần có để vun đắp tình cảm với các bộ lạc phía Tây Bắc.
Sau khi các bộ lạc phía Tây Bắc được bộ tộc Nguyệt Thị hùng mạnh thống nhất, chúng ngày một trở nên ngang ngược. Cứ mùa đông đến lại xuống trung nguyên bắt người cướp của. Phụ hoàng già rồi, không muốn phát sinh thêm nhiều chuyện phiền hà nữa.
Chuyến này phụ hoàng dẫn ta đi cùng. Ban đầu không định đưa Cửu công chúa cùng đi nhưng sau đó vẫn phải cho đi cùng vì cô ta khóc lóc, làm loạn, đòi đi chung khi thấy Bùi đại nhân cũng có mặt.
Ta chưa từng rời khỏi kinh thành, vậy mà một khi đi lại đi xa đến vậy. Xuân Đào hào hứng lắm, còn ta thì lo lắng khôn nguôi.
Ai cũng tưởng ta mệt mỏi do ngồi xe ngựa đường dài, chỉ có ta là đang nghĩ về "quẻ đại hung" mà cao tăng từng tiết lộ.
Rèm cửa sổ bị vén lên, Bùi Du cưỡi ngựa đi bên cạnh, ánh mắt của hắn đanh lại, không còn ấm áp như thường ngày: "Công chúa không nên đến."
Ta thở dài, hơi muốn khóc nhưng lại cong môi cười. Ta huơ tay hỏi: Nhưng Bùi đại nhân biết dù có thế nào ta cũng phải đến mà, không phải ư?
Y nhìn tay ta rồi quay phắt mặt đi, căm hận sự vô năng của mình. Y nghiến răng nhẫn nhịn, đôi mắt nhòe ánh nước rồi ngoảnh lại hỏi: "Công chúa biết "Tây Bắc vọng, xạ Thiên Lang" nghĩa là gì đúng không, Thập Thất công chúa của ta?"
Ta buông rèm.
Lệnh Cửu, huynh ở đâu vậy? Ta sợ.
Phụ hoàng cho người đưa ô mai đến. Ta ăn một quả, chua đến mức làm răng ta ê buốt, suýt trào cả nước mắt.
Xuân Đào cười ha ha, bảo rằng Thập Thất công chúa uống được thuốc đắng mà lại không chịu được độ chua ngọt của ô mai.
Đêm ở thảo nguyên lạnh quá, mặt trời ngả về Tây là lúc diễn ra tiệc tối. Cửu công chúa thay trang phục của người Hồ, vui vẻ cưỡi mấy vòng ngựa đã trở lại, ngay cả cơn gió thổi qua cũng mang theo hơi thở của sự tự do.
Xuân Đào cũng rất sợ, sán lại gần ta, nói: "Bộ tộc Nguyệt Thị kia quả đúng là man rợ, họ ăn tươi nuốt sống thật đó. Con mồi mới săn về chỉ hơ qua lửa một lúc đã cho vào miệng rồi, nô tỳ còn nhìn thấy kẽ răng họ dính máu cơ."
Nhìn ra xa, vừa hay ta thấy một quý tộc của Nguyệt Thị chặt đầu ngựa, máu bắn đầy mặt song vẫn cười khà khà.
Ta quay ngay mặt đi.
Lòng ta như có sợi dây lắc lư không ngừng, ngắm cây cỏ đung đưa nhè nhẹ dưới bầu trời đêm mới giúp ta bình tĩnh đôi chút.
Ca múa hát linh đình trong bữa tiệc. Ta được ngồi cạnh phụ hoàng, ngay cả Cửu công chúa cũng ngồi thấp hơn ta. Thế nên ta bị Nguyệt Thị nhìn chằm chằm. Mới đây thôi, họ nghe ngóng được vị công chúa ngồi bên tay phải của bệ hạ là Thập Thất công chúa được nhận nuôi dưới danh nghĩa hoàng hậu. Địa vị không hề thua kém Cửu công chúa. Mặc dù bị câm nhưng được sủng ái vô cùng, có thể nói là công chúa được hoàng thượng yêu thương nhất.
Đại hoàng tử của Nguyệt Thị liên tục săm soi công chúa bằng cái nhìn bẩn thỉu. Ta cầm chặt chén rượu.
Cửu công chúa cũng nhìn thấy ánh mắt sỗ sàng của Đại hoàng tử, cô ta lườm lại Đại hoàng tử, khinh thường: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Ta kinh ngạc ngẩng lên, vừa hay Cửu công chúa nhìn ta: "Ta không giúp ngươi đâu nhé."
Sau ba tuần rượu, khách khứa đều vui mừng. Không biết phụ hoàng vui quá hay mệt quá mà buông hàng mi. Bỗng nhiên, Đại hoàng tử của Nguyệt Thị bước ra vái phụ hoàng, đây là kiểu hành lễ của họ.
Ta không chú ý nên không nghe rõ, bỗng nhiên phụ hoàng gọi ta: "Tiểu Thập Thất."
Ta lập tức tỉnh táo, tiếng xì xào nhỏ bé xung quanh truyền vào trong tai. Ta ngước lên, nhìn thẳng vào đôi mắt như thú hoang muốn ăn tươi nuốt sống con mồi của Đại hoàng tử.
Ta nghe thấy những cụm từ nhỏ lẻ như: hòa thân, công chúa được sủng ái nhất, Nguyệt Thị không xâm lược nữa.
Bộ mặt giả dối bị vạch trần, lộ tẩy ý đồ xấu xa.
Hoàng hậu nhận nuôi ta, phụ hoàng bỗng nhiên quan tâm chưa từng có, giấc mơ đẹp đẽ dần phai màu, dệt thành chiếc lưới ô uế trói chặt ta.
Bệ hạ già rồi, không muốn động đến binh khí nữa. Nguyệt Thị ngày càng hống hách, không có cách nào đơn giản mà hữu hiệu hơn hòa thân. Nhưng Cửu công chúa là cô con gái đáng yêu được ngài chiều chuộng từ tấm bé, ngài không nỡ. Bấy giờ ngài mới nhớ ra mình còn một Thập Thất công chúa tuổi cũng tương đương, chẳng qua xuất thân ti tiện. Vậy thì đưa Thập Thất công chúa về dưới danh nghĩa con của hoàng hậu, đỡ bị thiên hạ chê trách khinh thường.
Có những lúc phụ hoàng tốt với ta vô cùng, tốt đến mức ngài quên mất Thập Thất chỉ là cô con gái dùng để hy sinh thay cho Cửu công chúa. Yêu thương ta nhiều hơn nữa, có thể lấp đầy cảm giác tội lỗi chẳng có là bao trong người cha là ngài.
Toàn bộ hoàng cung đều bợ đỡ ta, ta sống trong mê cung giả dối, nửa tỉnh nửa mê chấp nhận điều ấy.
Cho đến tận lúc này, ta mới nhận ra ta không hề đau khổ như trong tưởng tượng. Chắc có lẽ ta đã phát hiện sự chân thành mà họ dành cho ta được xây dựng trên lòng dạ giả dối. Ví dụ như khi hoàng hậu chải đầu cho ta, người không tháo móng tay giả, móng tay sắc mắc vào làm đau ta nhiều lần. Ví dụ như dù Thập Thất công chúa rất được sủng ái, nhưng lại không có tên, chỉ có duy nhất một con số "mười bảy". Hay ví dụ như vụ hỏa hoạn suýt thiêu cháy ta ấy, cả hoàng cung đều biết là do Cửu công chúa làm nhưng chẳng ai dám nói ra sự thật.
Hóa ra từ đầu đến cuối, ta hiểu rõ vận mệnh của mình đến thế.
Hóa ra đây chính là "quẻ đại hung" mà cao tăng từng nhắc nhở.
Ngay từ đầu, ta đã tường tỏ kết cục của mình.
Ta cho rằng mình giống như bông hoa vàng nhạt tươi thắm mà Lệnh Cửu tặng, ta cũng khát khao một chút ánh nắng. Nhưng bông hoa ấy bị ngắt khỏi cành, bị héo rũ cũng chẳng có ai màng.
Ta muốn nhếch môi cười, sau phút im lặng thì xung quanh lại nói cười như bình thường, vậy mà Đại hoàng tử lại thưa tiếp: "Thần muốn thay mặt Nguyệt Thị cầu hôn Cửu công chúa và Thập Thất công chúa của bệ hạ."
Câu nói ấy làm xung quanh náo loạn.
Cửu công chúa tức giận vứt chén rượu. Lão thần thì run lẩy bẩy, loạn cào cào.
Ta nhếch môi cười, ngoảnh sang nhìn phụ hoàng, chầm chậm làm mấy động tác tay.
Phụ hoàng nhăn mặt nhìn tay ta, nhưng ngài không hiểu.
Ta hỏi: Thập Thất tên là gì ạ?
Ngài không hiểu thủ ngữ nên không trả lời.
Nhưng phụ hoàng không có thời gian quan tâm ta. Bởi vì Đại hoàng tử được voi đòi tiên, xin cầu hôn ngông cuồng khiến cho bữa tiệc náo loạn, cuối cùng kết thúc trong không hề vui vẻ.
Đêm nay có nhiều thị vệ canh giữ ở bên ngoài lều của ta hơn, không biết phụ hoàng lo sợ điều gì. Xuân Đào thì sợ lắm, chạy đôn chạy đáo xin đổi chủ tử khác.
Ta hiểu tính của Xuân Đào.
Ta cuộn tròn trong chăn, chỉ hở mỗi cái đầu.
Ta nghe tiếng gió thổi vù vù ở nơi hoang vu, ta cảm nhận được mình đang run cầm cập.
Bất thình lình, cả người và chăn ta được ôm vào lồng ngực nào đó. Ta ngửi thấy mùi trúc sạch sẽ. Dẫu cho ta lạnh đến run cầm cập nhưng từng luồng hơi ấm vẫn cứ truyền đến sưởi ấm cho ta.
Lệnh Cửu ôm ta, ôm rất chặt, cái ôm như giấc mơ đêm hè, hắn nói: "Công chúa đừng sợ, ta đưa nàng đi."
Ta ngoảnh sang cắn mạnh, đay nghiến cánh tay hắn.
"Đến một nơi mà công chúa không còn sợ nữa, không còn bị tổn thương nữa, một nơi giúp công chúa ngủ ngon."
Chàng nói dối, không hề có nơi như vậy.
Lệnh Cửu nói: "Có. Ta sẽ thổi sáo cho nàng." Hắn nhắc lại: "Sẽ có. Ta sẽ ở bên nàng."
Ta xoay người ôm cổ hắn, gục mặt vào hõm cổ hít mạnh mùi cơ thể hắn.
Hắn khựng người, nhưng rồi bàn tay luồn vào mái tóc rối của ta, vuốt nhẹ mấy cái như đang vỗ về.
Hắn nói cứ nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra là mọi việc sẽ ổn cả thôi.
Hắn luôn kiệm lời, nhưng đã nói là làm.
Ta nhắm nghiền mắt. Hắn bế ta ra ngoài, cung nhân theo hầu đã ngất cả. Hắn né tránh thị vệ đi tuần rồi dắt ngựa. Chỉ có lúc vượt ra bên ngoài là bị phát hiện. Ta nghe thấy tiếng binh khí va chạm nhưng chỉ một lát là dừng. Sau đó, có ngọn đuốc đốt cháy lều trại của Thập Thất công chúa, không còn Thập Thất công chúa trên đời nữa.
Không biết đã trôi qua bao lâu, chắc là một lúc sau, ta được bế lên ngựa, ta nghe thấy Lệnh Cửu nói vào tai: "Mở mắt ra."
Ta mở mắt.
Con ngựa đang phi nước đại trên đồng cỏ bát ngát. Ngọn cỏ nghiêng mình lượn sóng trong gió. Ta nhìn thấy màn đêm màu tím sậm phủ khắp trời, nhìn thấy biết bao ngôi sao treo ngược. Lệnh Cửu ôm ta trong lòng, ta giơ tay muốn bắt lấy ngọn gió nhưng lại làm đom đóm xung quanh bay lên.
Ta ngoảnh mặt sang, Lệnh Cửu giơ một tay, lặng lẽ lau giọt nước mắt lăn trên má ta. Chính ta cũng ngạc nhiên về sự xuất hiện của giọt nước mắt này.
Im lặng cứ kéo dài, cho đến khi vệt trắng nhô lên ở đường chân trời. Lệnh Cửu phi ngựa đến một đồng cỏ khác dưới chân núi thì mới dừng lại. Đêm ở thảo nguyên rất lạnh, ta đã lạnh đến tím tái đôi môi.
Hắn nhóm lửa, ngọn lửa soi sáng gương mặt lạnh lùng của hắn. Mặt nạ bạc lóe sáng dưới ánh trăng.
Ta khoác áo ngoài của Lệnh Cửu, lẳng lặng nhìn hắn rồi giơ tay.
Lệnh Cửu nhìn bàn tay của ta, không hiểu sao lại ngăn cản. Ta né tránh, hắn dừng tay lại. Ta chạm vào mặt nạ của hắn, hắn cầm cổ tay ta, sóng mắt đong đầy cảm xúc.
Ta nhìn hắn, không nói gì, cũng không rụt tay lại. Lệnh Cửu giằng co với ta một lúc rồi buông tay xem như chịu thua. Ta chầm chậm tháo mặt nạ của hắn xuống.
Nghe nói có An Nhạc công chúa của nước nọ đã tháo mặt nạ của ý trung nhân dưới đèn hoa đăng trong Tiết Nguyên Tiêu. Nhìn thấy gương mặt anh tuấn, đẹp hơn cả đèn hoa của chàng mà An Nhạc rơi nước mắt. Từ ấy câu chuyện về họ được lưu truyền thành giai thoại một thời.
Ta tháo mặt nạ của Lệnh Cửu.
Bên dưới mặt nạ là vết sẹo lở loét dữ tợn do lửa gây ra.
Hắn chưa từng kể đã cứu ta khỏi vụ hỏa hoạn, cũng chưa từng nói cho ta biết đau đớn của hắn.
Ta đau cho hắn, đau đến rơi nước mắt.
Chàng không sợ ta tưởng người cứu mình là Bùi đại nhân à? Chàng không sợ ta thất vọng mà gả cho Bùi đại nhân ư? Lệnh Cửu?
Lệnh Cửu bình tĩnh nói: "Đừng khóc."
Lệnh Cửu không hiểu thủ ngữ của người câm điếc, nhưng hắn luôn biết ta đang nghĩ gì.
Ta lau nước mắt. Hắn chuyển sang nhìn đống lửa, cất lời ngại ngùng: "Nàng khóc mới làm ta đau."
Ta ôm đầu gối thu mình lại, nghiêng người dựa vào vai Lệnh Cửu. Hắn ngắt ngọn cỏ trước mặt rồi thổi sáo, tiếng gió vờn xung quanh cũng dịu dàng hẳn.
Nhìn đồng cỏ rộng lớn dần dần được hắt ánh cam, ta đã tìm thấy phương hướng trong màn đêm tăm tối.