Chương 267: Không Biết Điều
Ngụy Cửu Đoan nói vậy đường đường chính chính nhưng thực tế ngay kẻ ngu cũng chẳng tin nổi.
Cửu Nguyên Vệ gia định tới gây sự với Sở Hưu thì cứ để họ đến, Sở Hưu sao phải sợ Cửu Nguyên Vệ gia gì gì đó đó?
Mặc dù Cửu Nguyên Vệ gia là đại tộc ở Quan Tây, nhưng đừng quên nơi này là Quan Trung, Quan Trung của Quan Trung Hình Đường!
Cho dù khi Vệ Trường Lăng làm tuần sát sứ, tin tức về Sở Hưu ở Thần Binh Đại Hội còn chưa truyền lại, nhưng trước đó Sở Hưu cũng đã ra tay tại tổng đường đánh bại một loạt cao thủ trong giới trẻ Quan Trung Hình Đường, trở thành người đại diện cho Hình Đường!
Người đại diện như vậy chẳng lẽ Quan Trung Hình Đường còn để mặc y bị thế lực võ lâm bản xứ ức hiếp hay sao? Cho dù Ngụy Cửu Đoan mặc kệ thì Quan Tư Vũ cũng sẽ nhúng tay vào.
Nói thẳng ra là Cửu Nguyên Vệ gia chắc đã lấy ra lợi lộc khiến Ngụy Cửu Đoan không cách nào cự tuyệt nên mới khiến hắn bỏ qua cả thanh danh lẫn thể diện, giao vị trí của Thái Cảnh Thắng cho Vệ gia.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Nhưng thưa đại nhân, thuộc hạ không phục!
Lần trước Thương Châu Phủ của Vệ Hàn Sơn ngài đã đưa cho Dương Lăng, ta đồng ý. Dù sao Dương Lăng cũng là nghĩa tử của ngài, ta nể mặt ngài.
Nhưng lần này hai châu phủ của Thái Cảnh Thắng rõ là do ta thắng được, sao lại phải giao ra?”
Ngụy Cửu Đoan hừ lạnh một tiếng: “Sở Hưu, ngươi cũng phải biết nghĩ cho đại cục chứ! Vệ gia là đại tộc tại Quan Tây, cho bọn họ một vị trí tuần sát sứ, bọn họ cũng sẽ an phận hơn một chút. Ngươi muốn to chuyện hay sao?”
Nói đến đây, Ngụy Cửu Đoan lại hoãn giọng nói: “Sở Hưu, ngươi phải đưa mắt nhìn xa ra một chút, giờ ngươi có danh tiếng có công lao. Trong số những tuần sát sứ dưới trướng của ta thực lực cùng ưu thế của ngươi đều là mạnh nhất.
Ngươi yên tâm, lần này ngươi chịu chút ủy khuất nhưng ta cũng sẽ không quên ngươi đâu. Chờ mấy năm sau ta về hưu, căn cơ thực lực ngươi đều đã vững chắc, khi đó ta sẽ đề cử lên trên, để ngươi trở thành chưởng hình quan.
Dương Lăng là nghĩa tử của ta, mọi quan hệ của ta cũng ở chỗ Dương Lăng, đến lúc đó ta sẽ bảo Dương Lăng phụ tá ngươi, cam đoan ngươi sẽ ngồi vững vị trí chưởng hình quan!”
Lời này vừa nói ra, Sở Hưu lập tức cười lạnh không thôi.
Ngụy Cửu Đoan không biết Dương Lăng đã hoàn toàn nghiêng sang Sở Hưu, lời này mới cách đây không lâu hắn cũng từng nói với Dương Lăng!
Có điều lúc đó hắn nói với Dương Lăng là để Sở Hưu phụ tá Dương Lăng, còn giờ lại đổi thành Dương Lăng phụ tá Sở Hưu.
Mặc dù Sở Hưu âm thầm khinh thường, nhưng y vẫn ra vẻ không phục nhưng chỉ có thể chấp nhận, cúi đầu dùng giọng không cam lòng nói: “Thuộc hạ tuân lệnh.”
Thấy bộ dáng này của Sở Hưu, Ngụy Cửu Đoan hài lòng gật nhẹ đầu. Chỉ cần hắn còn làm chưởng hình quan, hắn có thể thoải mái áp chế Sở Hưu!
Có điều hắn lại không thấy ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Sở Hưu khi cúi đầu.
Giờ vẫn chưa phải là lúc để trở mặt, có điều sớm muộn gì cũng có ngày Sở Hưu lấy lại tất cả những thứ y nên có được. Đến lúc đó, e là y còn phải thu thêm chút lãi.
Đến khi Ngụy Cửu Đoan cùng Sở Hưu sắc mặt âm trầm bước ra, những tuần sát sứ trong đại sảnh đều lộ vẻ khác nhau.
Bọn họ không biết ước định giữa Ngụy Cửu Đoan cùng Sở Hưu, chỉ có điều lần này Sở Hưu lập được công lao rất lớn, có giao hai châu phủ dưới trướng Thái Cảnh Thắng cho Sở Hưu quản lý cũng không vấn đề gì.
Có điều giờ xem ra Ngụy Cửu Đoan không định làm như vậy.
Mọi người không ai nói gì, ngoại trừ Dương Lăng là người của Sở Hưu,những người khác đều là kẻ có thâm niên tại đường khẩu tuần sát sứ Quan Tây, ai cũng hiểu tính cách Ngụy Cửu Đoan.
Hơn nữa nói khó nghe thì, để một tuần sát sứ trẻ tuổi như Sở Hưu cưỡi lên đầu bọn họ, trong lòng họ cũng thấy khó chịu, cho nên lúc này không ai nhiều lời.
Ngụy Cửu Đoan vung tay lên nói: “Được rồi, mọi chuyện đến đây thôi. Từ nay về sau Linh Châu Phủ do Vệ Trường Lăng quản lý, An Châu Phủ giao cho Sở Hưu, tất cả giải tán.”
Vệ Trường Lăng có chỗ dựa là Cửu Nguyên Vệ gia, giờ hắn cũng đã ngồi vững vị trí tuần sát sứ Linh Châu Phủ, mọi người không ai nhiều lời.
Còn với thực lực cùng công tích hiện giờ của Sở Hưu, y quản lý thêm An Châu Phủ cũng không khiến ai nói gì.
Mọi người gật đầu xác nhận rồi lần lượt rời khỏi.
Lúc đi qua cửa phân đường, Vệ Trường Lăng lại tới cạnh Sở Hưu, nhỏ giọng nói: “Sở đại nhân có vẻ rất không vui?
Thật ra người không vui nên là Cửu Nguyên Vệ gia ta mới đúng.
Sở đại nhân có biết Cửu Nguyên Vệ gia ta bồi dưỡng Vệ Hàn Sơn tốn bao công sức không? Kết quả Vệ Hàn Sơn lại chết yểu nửa đường, Vệ gia ta cũng phải trả giá rất lớn mới khiến ta lên được chức tuần sát sứ này.
Ngày trước Vệ Hàn Sơn chết thế nào, Vệ gia ta không truy cứu. Có điều Vệ gia ta cũng mong Sở đại nhân nhớ kỹ, sau này hai bên ngươi ta nước sông không phạm nước giếng. Ta không phải thứ con tư sinh như Vệ Hàn Sơn, Vệ gia ta cũng không muốn lại phải làm ra tuần sát sứ thứ ba!”
Giọng nói của Vệ Trường Lăng mang chút uy hiếp, đương nhiên theo hắn thấy thì đây không phải uy hiếp mà là Vệ gia hắn đang thỏa hiệp.
Ngày trước rốt cuộc Vệ Hàn Sơn chết thế nào, chứng cứ vẫn còn đó, Vệ gia đừng hòng lật lại bản án.
Nhưng lúc trước Vệ Hàn Sơn đã từng trở lại Vệ gia cầu viện, muốn đối phó với Sở Hưu. Kết quả bên này Vệ gia mới chuẩn bị ra tay, Vệ Hàn Sơn đã lên đường, lại còn chết trước mắt Sở Hưu. Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Dẫu sao Vệ gia cũng không tin.
Thân là đại tộc Quan Tây, trong tình huống không cần cân nhắc tới tổng đường Quan Trung Hình Đường, Cửu Nguyên Vệ gia thậm chí có thể khiêu chiến cả Ngụy Cửu Đoan.
Cho nên khi vừa nghe được tin này, Cửu Nguyên Vệ gia thật ra định giáo huấn Sở Hưu một chút.
Có điều sau khi biết uy danh của Sở Hưu tại Thần Binh Đại Hội, sau khi y trở lại Quan Trung Hình Đường chắc chắn địa vị sẽ càng tăng cường. Mặc dù Cửu Nguyên Vệ gia không sợ Sở Hưu nhưng cũng không thể ra tay đối phó y nữa.
Cho nên Cửu Nguyên Vệ gia lập tức thay đổi kế hoạch, hòa giải với Sở Hưu.
Đương nhiên theo Vệ Trường Lăng, giọng điệu của mình không vấn đề gì. Vệ gia bọn họ chỉ muốn hòa giải với Sở Hưu chứ không phải nhận thua.
Cũng như Vệ Trường Lăng đã nói, từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng.
Chỉ có điều những lời này của Vệ Trường Lăng tới tai Sở Hưu lại cực kỳ chói tai.
Sở Hưu quay đầu lại lạnh lùng cười nói: “Không truy cứu? Vệ gia các ngươi là cái thá gì mà đòi truy cứu ta? Còn nước sông không phạm nước giếng, các ngươi, có tư cách đó sao?”
Vệ Trường Lăng sửng sốt, hắn không ngờ thái độ của Sở Hưu lại như vậy. Vệ Trường Lăng trực tiếp lạnh giọng nói: “Sở Hưu! Chúng ta đã nể mặt ngươi lắm rồi, đừng có quá đáng!”
Lần này Sở Hưu thậm chí chẳng có tâm tình nói nhảm với Vệ Trường Lăng, giờ tâm trạng y vốn đang rất không tốt, tên ngu ngốc này còn tự tìm đường chết tới nói linh tinh với y.
Cho nên Sở Hưu trực tiếp kết thành quyền ấn, xoay người lại đánh một chiêu Đại Kim Cương Luân Ấn ra, Phật quang chói mắt lập tức bùng lên, uy thế cường đại khiến đám Khương Đào Nhiên không khỏi nhìn sang.
Vệ Trường Lăng căn bản không ngờ Sở Hưu lại đột nhiên ra tay với mình như vậy, hắn vội vàng xuất thủ ngăn cản. Thế nhưng cương khí của hắn không cản nổi Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu, hoàn toàn bị áp đảo, thân thể bị ấn pháp này đánh cho hộc máu, bay ngược ra ngoài.
Sở Hưu tay nắm Nội Phược Ấn, thân hình phát lực, chớp mắt đã đuổi kịp Vệ Trường Lăng bị đánh bay, bóp lấy cổ hắn, phong tỏa chân khí đối phương, nhấc thẳng hắn lên lạnh lùng nói: “Con người quan trọng nhất là phải tự hiểu lấy mình, giờ ta là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tại Quan Trung Hình Đường, vừa giương oai cho Hình Đường trên giang hồ, là đại diện cho Hình Đường. Một tên ngu ngốc rác rưởi như ngươi cũng dám cò kè với ta, ngươi xứng sao?
Cút về nói cho Cửu Nguyên Vệ gia, muốn nói chuyện với ta thì phái một kẻ có tư cách tới đây. Ngươi, còn kém xa lắm!”
Dứt lời Sở Hưu trực tiếp vứt Vệ Trường Lăng sang một bên như bao rác. Cảnh tượng này khiến tất cả các bộ đầu giang hồ trong phân bộ Quan Tây líu lưỡi, thầm nghĩ vị Sở đại nhân này quả không hổ là người nổi danh trên giang hồ, cùng là cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh nhưng Vệ Trường Lăng còn không chịu nổi một đòn của Sở Hưu.
Đám người Khương Đào Nhiên liếc nhau, đều coi như không thấy, trực tiếp quay người rời đi.
Tên ngu ngốc Vệ Trường Lăng kia không hiểu chuyện, chọc vào Sở Hưu lúc này chẳng khác gì tự tìm đường chết.
Có điều bọn họ cũng thầm nhủ, sau Thần Binh Đại Hội, thực lực Sở Hưu tăng tiến quá nhanh, tính cách cũng càng lúc càng nóng nảy, lại dám động thủ ngay ngoài cửa phân bộ Quan Tây, chẳng lẽ không sợ Ngụy Cửu Đoan trách phạt?
Thực tế Sở Hưu thật sự không sợ, hơn nữa từ khi Sở Hưu ra tay đến giờ với thực lực của Ngụy Cửu Đoan chắc chắn đã sớm cảm giác được mọi chuyện, thế nhưng hắn không hiện thân mà giả câm giả điếc, coi như không biết.
Nguyên nhân rất đơn giản, chuyện hôm nay dù sao cũng là hắn đuối lý, đem châu phủ vốn thuộc về Sở Hưu đưa cho Vệ Trường Lăng.
Thế nhưng tên Vệ Trường Lăng này còn không tự biết điều, đi trêu chọc Sở Hưu, bị giáo huấn như vậy cũng đáng đời.
Ngụy Cửu Đoan nhận lợi lộc từ Vệ gia, nhưng lợi lộc đó chỉ đủ để hắn nâng Vệ Trường Lăng lên vị trí tuần sát sứ chứ không đủ để hắn đứng ra trắng trợn bao che cho Vệ Trường Lăng.
Huống hồ sau chuyện hôm nay chắc chắn tâm trạng của Sở Hưu không tốt, để y trút giận chẳng phải cũng là việc nên làm sao?
Chỉ cần Sở Hưu không phát điên tới mức giết chết Vệ Trường Lăng tại chỗ, Ngụy Cửu Đoan sẽ không ra mặt.
Vệ Trường Lăng nằm trên mặt đất, cảm nhận ánh mắt của những võ giả Quan Trung Hình Đường, gương mặt nóng bừng lên, thật chỉ hận không tìm được một kẽ đất nào để chui vào.
Bị Sở Hưu làm nhục ngay trước mặt mọi người như vậy, tuần sát sứ tân nhiệm là hắn đã mất hết thể diện.
“Sở Hưu! Ngươi chờ đấy!”
Vệ Trường Lăng giãy dụa đứng dậy, hắn không tiếp tục ở lại đây mà trực tiếp trở lại Linh Châu Phủ của mình, đồng thời viết một phong thư về Cửu Nguyên Vệ gia cầu viện.
Trước mắt hắn chỉ có thể hy vọng bên gia tộc chịu ra mặt giúp hắn, bằng không mình hắn thật sự không làm gì được Sở Hưu.
Luận địa vị, hắn cùng Sở Hưu mặc dù đều là tuần sát sứ, nhưng giờ thực lực cùng quyền thế của Sở Hưu có thể nói là một trong những người mạnh nhất trong số các tuần sát sứ.
Hơn nữa đặt ra toàn bộ Quan Trung Hình Đường, hắn chỉ là kẻ vô danh còn Sở Hưu lại là người đứng đầu thế hệ trẻ của Quan Trung Hình Đường, vừa giương oai giúp Quan Trung Hình Đường, là nhân vật đại diện cho cả Quan Trung Hình Đường.
Về thực lực, vừa rồi hắn đã được lĩnh giáo, mặc dù Sở Hưu đột nhiên xuất thủ đánh lén, hắn không kịp phản ứng chỉ vội vàng phòng thủ. Nhưng cho dù ra tay ngay chính diện, hắn cũng không chắc mình ngăn được mấy chiêu của Sở Hưu.
Cho nên trong thời gian này hắn chỉ có thể cúi đầu ẩn nhẫn, đợi xem bên gia tộc trả lời ra sao.
Cửu Nguyên Vệ gia bọn họ là đại tộc của Quan Tây, cho dù chưởng hình quan như Ngụy Cửu Đoan cũng phải khách khí đối đãi với họ, không phải thế lực thấp kém mà Sở Hưu có thể tùy ý sỉ nhục!
Cửu Nguyên Vệ gia định tới gây sự với Sở Hưu thì cứ để họ đến, Sở Hưu sao phải sợ Cửu Nguyên Vệ gia gì gì đó đó?
Mặc dù Cửu Nguyên Vệ gia là đại tộc ở Quan Tây, nhưng đừng quên nơi này là Quan Trung, Quan Trung của Quan Trung Hình Đường!
Cho dù khi Vệ Trường Lăng làm tuần sát sứ, tin tức về Sở Hưu ở Thần Binh Đại Hội còn chưa truyền lại, nhưng trước đó Sở Hưu cũng đã ra tay tại tổng đường đánh bại một loạt cao thủ trong giới trẻ Quan Trung Hình Đường, trở thành người đại diện cho Hình Đường!
Người đại diện như vậy chẳng lẽ Quan Trung Hình Đường còn để mặc y bị thế lực võ lâm bản xứ ức hiếp hay sao? Cho dù Ngụy Cửu Đoan mặc kệ thì Quan Tư Vũ cũng sẽ nhúng tay vào.
Nói thẳng ra là Cửu Nguyên Vệ gia chắc đã lấy ra lợi lộc khiến Ngụy Cửu Đoan không cách nào cự tuyệt nên mới khiến hắn bỏ qua cả thanh danh lẫn thể diện, giao vị trí của Thái Cảnh Thắng cho Vệ gia.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Nhưng thưa đại nhân, thuộc hạ không phục!
Lần trước Thương Châu Phủ của Vệ Hàn Sơn ngài đã đưa cho Dương Lăng, ta đồng ý. Dù sao Dương Lăng cũng là nghĩa tử của ngài, ta nể mặt ngài.
Nhưng lần này hai châu phủ của Thái Cảnh Thắng rõ là do ta thắng được, sao lại phải giao ra?”
Ngụy Cửu Đoan hừ lạnh một tiếng: “Sở Hưu, ngươi cũng phải biết nghĩ cho đại cục chứ! Vệ gia là đại tộc tại Quan Tây, cho bọn họ một vị trí tuần sát sứ, bọn họ cũng sẽ an phận hơn một chút. Ngươi muốn to chuyện hay sao?”
Nói đến đây, Ngụy Cửu Đoan lại hoãn giọng nói: “Sở Hưu, ngươi phải đưa mắt nhìn xa ra một chút, giờ ngươi có danh tiếng có công lao. Trong số những tuần sát sứ dưới trướng của ta thực lực cùng ưu thế của ngươi đều là mạnh nhất.
Ngươi yên tâm, lần này ngươi chịu chút ủy khuất nhưng ta cũng sẽ không quên ngươi đâu. Chờ mấy năm sau ta về hưu, căn cơ thực lực ngươi đều đã vững chắc, khi đó ta sẽ đề cử lên trên, để ngươi trở thành chưởng hình quan.
Dương Lăng là nghĩa tử của ta, mọi quan hệ của ta cũng ở chỗ Dương Lăng, đến lúc đó ta sẽ bảo Dương Lăng phụ tá ngươi, cam đoan ngươi sẽ ngồi vững vị trí chưởng hình quan!”
Lời này vừa nói ra, Sở Hưu lập tức cười lạnh không thôi.
Ngụy Cửu Đoan không biết Dương Lăng đã hoàn toàn nghiêng sang Sở Hưu, lời này mới cách đây không lâu hắn cũng từng nói với Dương Lăng!
Có điều lúc đó hắn nói với Dương Lăng là để Sở Hưu phụ tá Dương Lăng, còn giờ lại đổi thành Dương Lăng phụ tá Sở Hưu.
Mặc dù Sở Hưu âm thầm khinh thường, nhưng y vẫn ra vẻ không phục nhưng chỉ có thể chấp nhận, cúi đầu dùng giọng không cam lòng nói: “Thuộc hạ tuân lệnh.”
Thấy bộ dáng này của Sở Hưu, Ngụy Cửu Đoan hài lòng gật nhẹ đầu. Chỉ cần hắn còn làm chưởng hình quan, hắn có thể thoải mái áp chế Sở Hưu!
Có điều hắn lại không thấy ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Sở Hưu khi cúi đầu.
Giờ vẫn chưa phải là lúc để trở mặt, có điều sớm muộn gì cũng có ngày Sở Hưu lấy lại tất cả những thứ y nên có được. Đến lúc đó, e là y còn phải thu thêm chút lãi.
Đến khi Ngụy Cửu Đoan cùng Sở Hưu sắc mặt âm trầm bước ra, những tuần sát sứ trong đại sảnh đều lộ vẻ khác nhau.
Bọn họ không biết ước định giữa Ngụy Cửu Đoan cùng Sở Hưu, chỉ có điều lần này Sở Hưu lập được công lao rất lớn, có giao hai châu phủ dưới trướng Thái Cảnh Thắng cho Sở Hưu quản lý cũng không vấn đề gì.
Có điều giờ xem ra Ngụy Cửu Đoan không định làm như vậy.
Mọi người không ai nói gì, ngoại trừ Dương Lăng là người của Sở Hưu,những người khác đều là kẻ có thâm niên tại đường khẩu tuần sát sứ Quan Tây, ai cũng hiểu tính cách Ngụy Cửu Đoan.
Hơn nữa nói khó nghe thì, để một tuần sát sứ trẻ tuổi như Sở Hưu cưỡi lên đầu bọn họ, trong lòng họ cũng thấy khó chịu, cho nên lúc này không ai nhiều lời.
Ngụy Cửu Đoan vung tay lên nói: “Được rồi, mọi chuyện đến đây thôi. Từ nay về sau Linh Châu Phủ do Vệ Trường Lăng quản lý, An Châu Phủ giao cho Sở Hưu, tất cả giải tán.”
Vệ Trường Lăng có chỗ dựa là Cửu Nguyên Vệ gia, giờ hắn cũng đã ngồi vững vị trí tuần sát sứ Linh Châu Phủ, mọi người không ai nhiều lời.
Còn với thực lực cùng công tích hiện giờ của Sở Hưu, y quản lý thêm An Châu Phủ cũng không khiến ai nói gì.
Mọi người gật đầu xác nhận rồi lần lượt rời khỏi.
Lúc đi qua cửa phân đường, Vệ Trường Lăng lại tới cạnh Sở Hưu, nhỏ giọng nói: “Sở đại nhân có vẻ rất không vui?
Thật ra người không vui nên là Cửu Nguyên Vệ gia ta mới đúng.
Sở đại nhân có biết Cửu Nguyên Vệ gia ta bồi dưỡng Vệ Hàn Sơn tốn bao công sức không? Kết quả Vệ Hàn Sơn lại chết yểu nửa đường, Vệ gia ta cũng phải trả giá rất lớn mới khiến ta lên được chức tuần sát sứ này.
Ngày trước Vệ Hàn Sơn chết thế nào, Vệ gia ta không truy cứu. Có điều Vệ gia ta cũng mong Sở đại nhân nhớ kỹ, sau này hai bên ngươi ta nước sông không phạm nước giếng. Ta không phải thứ con tư sinh như Vệ Hàn Sơn, Vệ gia ta cũng không muốn lại phải làm ra tuần sát sứ thứ ba!”
Giọng nói của Vệ Trường Lăng mang chút uy hiếp, đương nhiên theo hắn thấy thì đây không phải uy hiếp mà là Vệ gia hắn đang thỏa hiệp.
Ngày trước rốt cuộc Vệ Hàn Sơn chết thế nào, chứng cứ vẫn còn đó, Vệ gia đừng hòng lật lại bản án.
Nhưng lúc trước Vệ Hàn Sơn đã từng trở lại Vệ gia cầu viện, muốn đối phó với Sở Hưu. Kết quả bên này Vệ gia mới chuẩn bị ra tay, Vệ Hàn Sơn đã lên đường, lại còn chết trước mắt Sở Hưu. Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Dẫu sao Vệ gia cũng không tin.
Thân là đại tộc Quan Tây, trong tình huống không cần cân nhắc tới tổng đường Quan Trung Hình Đường, Cửu Nguyên Vệ gia thậm chí có thể khiêu chiến cả Ngụy Cửu Đoan.
Cho nên khi vừa nghe được tin này, Cửu Nguyên Vệ gia thật ra định giáo huấn Sở Hưu một chút.
Có điều sau khi biết uy danh của Sở Hưu tại Thần Binh Đại Hội, sau khi y trở lại Quan Trung Hình Đường chắc chắn địa vị sẽ càng tăng cường. Mặc dù Cửu Nguyên Vệ gia không sợ Sở Hưu nhưng cũng không thể ra tay đối phó y nữa.
Cho nên Cửu Nguyên Vệ gia lập tức thay đổi kế hoạch, hòa giải với Sở Hưu.
Đương nhiên theo Vệ Trường Lăng, giọng điệu của mình không vấn đề gì. Vệ gia bọn họ chỉ muốn hòa giải với Sở Hưu chứ không phải nhận thua.
Cũng như Vệ Trường Lăng đã nói, từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng.
Chỉ có điều những lời này của Vệ Trường Lăng tới tai Sở Hưu lại cực kỳ chói tai.
Sở Hưu quay đầu lại lạnh lùng cười nói: “Không truy cứu? Vệ gia các ngươi là cái thá gì mà đòi truy cứu ta? Còn nước sông không phạm nước giếng, các ngươi, có tư cách đó sao?”
Vệ Trường Lăng sửng sốt, hắn không ngờ thái độ của Sở Hưu lại như vậy. Vệ Trường Lăng trực tiếp lạnh giọng nói: “Sở Hưu! Chúng ta đã nể mặt ngươi lắm rồi, đừng có quá đáng!”
Lần này Sở Hưu thậm chí chẳng có tâm tình nói nhảm với Vệ Trường Lăng, giờ tâm trạng y vốn đang rất không tốt, tên ngu ngốc này còn tự tìm đường chết tới nói linh tinh với y.
Cho nên Sở Hưu trực tiếp kết thành quyền ấn, xoay người lại đánh một chiêu Đại Kim Cương Luân Ấn ra, Phật quang chói mắt lập tức bùng lên, uy thế cường đại khiến đám Khương Đào Nhiên không khỏi nhìn sang.
Vệ Trường Lăng căn bản không ngờ Sở Hưu lại đột nhiên ra tay với mình như vậy, hắn vội vàng xuất thủ ngăn cản. Thế nhưng cương khí của hắn không cản nổi Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu, hoàn toàn bị áp đảo, thân thể bị ấn pháp này đánh cho hộc máu, bay ngược ra ngoài.
Sở Hưu tay nắm Nội Phược Ấn, thân hình phát lực, chớp mắt đã đuổi kịp Vệ Trường Lăng bị đánh bay, bóp lấy cổ hắn, phong tỏa chân khí đối phương, nhấc thẳng hắn lên lạnh lùng nói: “Con người quan trọng nhất là phải tự hiểu lấy mình, giờ ta là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tại Quan Trung Hình Đường, vừa giương oai cho Hình Đường trên giang hồ, là đại diện cho Hình Đường. Một tên ngu ngốc rác rưởi như ngươi cũng dám cò kè với ta, ngươi xứng sao?
Cút về nói cho Cửu Nguyên Vệ gia, muốn nói chuyện với ta thì phái một kẻ có tư cách tới đây. Ngươi, còn kém xa lắm!”
Dứt lời Sở Hưu trực tiếp vứt Vệ Trường Lăng sang một bên như bao rác. Cảnh tượng này khiến tất cả các bộ đầu giang hồ trong phân bộ Quan Tây líu lưỡi, thầm nghĩ vị Sở đại nhân này quả không hổ là người nổi danh trên giang hồ, cùng là cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh nhưng Vệ Trường Lăng còn không chịu nổi một đòn của Sở Hưu.
Đám người Khương Đào Nhiên liếc nhau, đều coi như không thấy, trực tiếp quay người rời đi.
Tên ngu ngốc Vệ Trường Lăng kia không hiểu chuyện, chọc vào Sở Hưu lúc này chẳng khác gì tự tìm đường chết.
Có điều bọn họ cũng thầm nhủ, sau Thần Binh Đại Hội, thực lực Sở Hưu tăng tiến quá nhanh, tính cách cũng càng lúc càng nóng nảy, lại dám động thủ ngay ngoài cửa phân bộ Quan Tây, chẳng lẽ không sợ Ngụy Cửu Đoan trách phạt?
Thực tế Sở Hưu thật sự không sợ, hơn nữa từ khi Sở Hưu ra tay đến giờ với thực lực của Ngụy Cửu Đoan chắc chắn đã sớm cảm giác được mọi chuyện, thế nhưng hắn không hiện thân mà giả câm giả điếc, coi như không biết.
Nguyên nhân rất đơn giản, chuyện hôm nay dù sao cũng là hắn đuối lý, đem châu phủ vốn thuộc về Sở Hưu đưa cho Vệ Trường Lăng.
Thế nhưng tên Vệ Trường Lăng này còn không tự biết điều, đi trêu chọc Sở Hưu, bị giáo huấn như vậy cũng đáng đời.
Ngụy Cửu Đoan nhận lợi lộc từ Vệ gia, nhưng lợi lộc đó chỉ đủ để hắn nâng Vệ Trường Lăng lên vị trí tuần sát sứ chứ không đủ để hắn đứng ra trắng trợn bao che cho Vệ Trường Lăng.
Huống hồ sau chuyện hôm nay chắc chắn tâm trạng của Sở Hưu không tốt, để y trút giận chẳng phải cũng là việc nên làm sao?
Chỉ cần Sở Hưu không phát điên tới mức giết chết Vệ Trường Lăng tại chỗ, Ngụy Cửu Đoan sẽ không ra mặt.
Vệ Trường Lăng nằm trên mặt đất, cảm nhận ánh mắt của những võ giả Quan Trung Hình Đường, gương mặt nóng bừng lên, thật chỉ hận không tìm được một kẽ đất nào để chui vào.
Bị Sở Hưu làm nhục ngay trước mặt mọi người như vậy, tuần sát sứ tân nhiệm là hắn đã mất hết thể diện.
“Sở Hưu! Ngươi chờ đấy!”
Vệ Trường Lăng giãy dụa đứng dậy, hắn không tiếp tục ở lại đây mà trực tiếp trở lại Linh Châu Phủ của mình, đồng thời viết một phong thư về Cửu Nguyên Vệ gia cầu viện.
Trước mắt hắn chỉ có thể hy vọng bên gia tộc chịu ra mặt giúp hắn, bằng không mình hắn thật sự không làm gì được Sở Hưu.
Luận địa vị, hắn cùng Sở Hưu mặc dù đều là tuần sát sứ, nhưng giờ thực lực cùng quyền thế của Sở Hưu có thể nói là một trong những người mạnh nhất trong số các tuần sát sứ.
Hơn nữa đặt ra toàn bộ Quan Trung Hình Đường, hắn chỉ là kẻ vô danh còn Sở Hưu lại là người đứng đầu thế hệ trẻ của Quan Trung Hình Đường, vừa giương oai giúp Quan Trung Hình Đường, là nhân vật đại diện cho cả Quan Trung Hình Đường.
Về thực lực, vừa rồi hắn đã được lĩnh giáo, mặc dù Sở Hưu đột nhiên xuất thủ đánh lén, hắn không kịp phản ứng chỉ vội vàng phòng thủ. Nhưng cho dù ra tay ngay chính diện, hắn cũng không chắc mình ngăn được mấy chiêu của Sở Hưu.
Cho nên trong thời gian này hắn chỉ có thể cúi đầu ẩn nhẫn, đợi xem bên gia tộc trả lời ra sao.
Cửu Nguyên Vệ gia bọn họ là đại tộc của Quan Tây, cho dù chưởng hình quan như Ngụy Cửu Đoan cũng phải khách khí đối đãi với họ, không phải thế lực thấp kém mà Sở Hưu có thể tùy ý sỉ nhục!