Chương 264: Ta Có Thể Chạm Vào Đao Của Ngươi Không?
Thương Lan Kiếm Tông cùng Thẩm Bạch đều đang đánh cược chút may mắn cuối cùng của mình, bầu không khí cực kỳ bi tráng.
So với Thương Lan Kiếm Tông, Tà Cực Tông cũng bị Sở Hưu giết mất đệ tử tinh anh, nhưng bầu không khí lại rất thoải mái.
Bắc Nguyên Tà Cực Tông thân là một trong Thất Tông Bát Phái, nhưng do dính líu tới Côn Luân Ma Giáo năm xưa nên vẫn khá kín tiếng giấu tài.
Hơn nữa Thương Châu Thành mặc dù không phải ở tận cùng cực bắc như Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành nhưng cách Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cũng khá gần, có thể coi là hàng xóm. Mấy năm nay Tà Cực Tông càng giấu mình kín tiếng.
Lúc này trong một gian thiên điện của Tà Cực Tông, một võ giả trẻ tuổi để trần nửa thân trên, tướng mạo tuấn mỹ tới mức kỳ dị ngồi dưới đất tu luyện. Trước ngực hắn có một hình xăm giao long màu đỏ máu, theo chân khí của hắn vận hành, giao long đỏ máu trên người hắn không ngờ lại phồng lên theo quy luật hít thở của hắn, càng thêm kỳ dị.
Bên cạnh hắn là một thanh trường thương màu đỏ máu, toàn bộ thân thương được khắc thành hình rồng, đuôi rồng chính là mũi thương, đầu rồng lại là chuôi thương, dáng vẻ dữ tợn.
Lúc này một võ giả toàn thân bao phủ trong bộ đồ đen đẩy cửa bước vào, nam tử kia lập tức mở mắt. Kỳ dị nhất là hai mắt nam tử này trong một nháy mắt con ngươi thẳng đứng, đỏ rực quỷ dị như mắt rắn, có điều lại lập tức khôi phục bình thường.
“Gõ cửa là một thói quen tốt, nếu ngươi không học được, ta sẽ dùng Huyết Giao dạy ngươi.”
Võ giả áo đen kia cười xấu hổ nói: “Diệp Thiên Tà, ngươi đừng có dọa dẫm như vậy, ta tới đưa tin cho ngươi. Một tin tốt, một tin xấu. Ngươi muốn nghe tin nào trước?”
Thấy con mắt Diệp Thiên Tà đã đỏ rực như máu, con ngươi cũng bắt đầu dựng thẳng, võ giả kia vội vàng nói: “Được được được, ta không lấp lửng nữa, tin tức tốt là trên Thần Binh Đại Hội đám Vô Tướng Ma Tông nhảy ra gây chuyện định đoạt lấy ma kiếm Trường Tương Tư ở chỗ Tàng Kiếm Sơn Trang. Kết quả cuối cùng là lưỡng bại câu thương.”
Diệp Thiên Tà thản nhiên nói: “Đây coi như tin tức tốt với tông môn nhưng đâu tốt gì cho ta?”
Cùng là tông môn ma đạo, nhưng Thương Châu Thành thân là kẻ phản bội Côn Luân Ma Giáo năm xưa, còn Vô Tướng Ma Tông lại là thành phần trung thành đến chết với Côn Luân Ma Giáo, hai bên coi nhau như tử địch.
Người áo đen kia cười nói: “Tông môn trả giá lớn như vậy bồi dưỡng ngươi, tin tức tốt cho tông môn chẳng phải tin tức tốt cho ngươi? Đừng so đo vậy chứ.
Có điều cũng có tin xấu, tên Liệp Thủ Nhân Ma - Đồng Khai Thái mà ngươi chọn đưa ra đỡ đòn đã chết, chết trong tay tuấn kiệt trẻ tuổi của Quan Trung Hình Đường, Sở Hưu.”
Diệp Thiên Tà nghe vậy mặt không đổi sắc, chỉ thản nhiên nói: “Chết nhanh vậy à? Đúng là vô dụng, ta còn tưởng ít nhất hắn cũng chống đỡ được một thời gian cơ đấy.
Có điều đầu óc tên này cũng không được tốt, nếu Tà Cực Tông ta không cứu hắn, chắc hắn đã bị đám lỗ mũi trâu Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ giết chết từ lâu rồi.”
Khi Đồng Khai Thái xuất hiện trên Thần Binh Đại Hội, phần lớn mọi người trên giang hồ đều cho rằng Tà Cực Tông thật sự xuống dốc, yên lặng bao năm như vậy nhưng không bồi dưỡng được nhân tài nào xuất sắc mà phải mời chào một tán tu người ngoài thanh danh bất hảo như Đồng Khai Thái để giữ thể diện.
Nhưng thực tế thì sao? Mấy năm gần đây Tà Cực Tông vẫn luôn kín tiếng. Bọn họ không buồn để ý tới thanh danh bên ngoài, chỉ có bản thân tự phát triển mới là mấu chốt.
Những năm gần đây Ma đạo suy thoái, Tà Cực Tông bọn họ ở gần Đại Quang Minh Tự cùng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, đều trên đất Bắc Yên, nên cúi đầu ẩn nhẫn mới càng thỏa đáng.
Cũng như Vô Tướng Ma Tông, mấy năm gần đây chẳng chịu an phận, cố sống cố chết bám lấy cái Côn Luân Ma Giáo đã mất từ lâu. Kết quả thì sao? Chẳng phải bị người ta đuổi đánh như chó nhà có tang ư?
Đồng Khai Thái chỉ là chiêu tung hỏa mù mà bọn Tà Cực Tông tung ra để người ngoài nghĩ rằng bọn họ rất yếu nhưng lại sợ mất thể diện nên mới tìm một người như vậy cố giữ mặt mũi.
Người áo đen lắc đầu nói: “Không phải ta nói nhưng ngươi thật sự không hứng thú gì với Long Hổ Bảng ư? Người ngoài không biết chứ ta biết, nếu ngươi rời núi hoàn toàn có thể tranh phong với đám người Kiếm Thủ - Phương Thất Thiếu cùng Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh.”
Diệp Thiên Tà sắc mặt không đổi, thản nhiên đáp: “Sớm muộn gì ta cũng rời núi tranh đấu với chúng, có điều không phải hiện tại mà là sau này.
Xếp hạng trên Long Hổ Bảng chẳng qua chỉ là thứ mà Phong Mãn Lâu đem ra lừa gạt đám người ngu ngốc trên giang hồ mà thôi, cần gì phải quan tâm?
Người sống được, thăng cấp trên Long Hổ Bảng mới có tư cách tranh phong với ta trong tương lai, bằng không cũng như tên ngu ngốc Đồng Khai Thái kia, cho dù lên tới mười vị trí đầu trên Long Hổ Bảng thì đã sao? Đáng chết vẫn chết thôi.
Có điều, dù sao hắn cũng là kẻ Tà Cực Tông ta ném ra ngoài tung hỏa mù, lại do ta đích thân lựa chọn. Hắn chết, Tà Cực Tông ta không thể không tỏ thái độ được.
Đi nói với tông chủ, tìm cơ hội gây chút phiền phức cho Quan Trung Hình Đường hoặc Sở Hưu đi, để bọn họ biết Tà Cực Tông ta vẫn còn là được.”
Bình thường mà nói, một đệ tử dám to tiếng ra lệnh với tông chủ như vậy là đại nghịch bất đạo.
Nhưng đặt trong Tà Cực Tông, chuyện này lại hết sức bình thường. Diệp Thiên Tà có thân phận đặc thù, bọn họ đã sớm quen thuộc.
Cho nên người áo đen chỉ gật nhẹ đầu rồi lập tức lui ra ngoài.
...
Lúc này trong Quan Trung Hình Đường, bất luận chuyện ở Thương Lan Kiếm Tông hay Tà Cực Tông, Sở Hưu đều không hề hay biết. Y uống rượu với Sở Nguyên Thăng một đêm, hôm sau lại tới tổng đường báo cáo chuyện Thần Binh Đại Hội với Quan Tư Vũ.
Trong phòng tiếp khách của tổng đường, Sở Hưu ngồi chờ tại đây, Quan Tư Vũ còn phải xử lý xong công chuyện mới có thể đi được.
Không phải Quan Tư Vũ cố ý bắt Sở Hưu chờ mà là thói quen của hắn, chỉ cần không xảy ra chuyện lớn, hắn sẽ không thay đổi quy luật của mình.
Đúng lúc này, trong đại sảnh thoang thoảng làn gió thơm, Mai Khinh Liên chậm rãi bước vào, đặt một chén trà trước người Sở Hưu rồi nói khẽ: “Lão gia còn phải lát nữa mới ra được, Sở đại nhân xin chờ cho đôi chút.”
Sở Hưu vội vàng đứng dậy chắp tay một cái nói: “Làm phiền phu nhân.”
Đối với nữ nhân này, Sở Hưu chưa từng coi thường nàng. Mặc dù Mai Khinh Liên là thê tử của Quan Tư Vũ, mặc dù vẻ ngoài nàng không có bất cứ quyền lực gì ở Quan Trung Hình Đường, nhưng chỉ cần nàng nói nhỏ vài lời bên tai Quan Tư Vũ cũng sẽ ảnh hưởng tới rất nhiều chuyện.
Cứ nhìn thái độ của đám chưởng hình quan như Ngụy Cửu Đoan là biết, bọn họ đều rất cẩn thận với người phụ nữ này.
Lúc này Mai Khinh Liên lại đột nhiên tới gần Sở Hưu, gương mặt lạnh lùng đột nhiên nở nụ cười.
Toàn thân nàng đều tràn ngập cảm giác thành thục quyến rũ, thế nhưng biểu cảm vẫn luôn lạnh lùng thanh đạm, lúc này cười một tiếng lại càng thêm yêu diễm mị hoặc. Nếu không phải trình độ Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp của Sở Hưu không thấp, tinh thần lực cũng cường đại, sợ rằng lúc này đã bêu xấu rồi.
“Lần này Sở đại nhân đại biểu cho Quan Trung Hình Đường tham gia Thần Binh Đại Hội, đã làm vẻ vang cho Quan Trung Hình Đường ta rồi. Một chén trà đã là gì? Nô gia chỉ là một nữ nhân, muốn góp sức cho Quan Trung Hình Đường mà còn chẳng có cơ hội.”
Sở Hưu mặt không đổi sắc nói: “Trên giang hồ chỉ có mạnh yếu, không phân biệt nam nữ. Lần này ta tới Thần Binh Đại Hội làm quen được với một cô gái, mặc dù là nữ nhân nhưng lại mạnh hơn đại đa số nam nhân.”
“Ồ, ai vậy?” Mai Khinh Liên ánh mắt đong đưa, hai hàng mi rạo rực phong tình, vô cùng quyến rũ.
“Ngô Quận Lạc gia, Lạc Phi Hồng.” Sở Hưu lui lại nửa bước, cầm chén trà trên bàn uống một ngụm.
Mai Khinh Liên thuận thế ngồi lên ghế cạnh Sở Hưu, thở dài một tiếng nói: “Lạc Phi Hồng? Ta cũng từng nghe tới nàng, tiểu muội muội này quả thật vô cùng ghê gớm. Đáng tiếc là sinh sai chỗ.
Nữ nhân chúng ta đôi khi chính là như vậy, lòng cao hơn trời nhưng mệnh mỏng hơn giấy. Muốn tranh, muốn đoạt còn khó hơn gấp trăm ngàn lần đàn ông các ngươi.”
Sở Hưu gõ bàn một cái, thản nhiên đáp: “Có chí ắt làm nên, người khổ tâm trời không cô phụ. Không sợ khó, chỉ sợ không có tâm chí hành động mà thôi.”
Lúc này Mai Khinh Liên lại đột nhiên nhoẻn miệng cười nói: “Nói hay lắm, chẳng trách Sở đại nhân còn trẻ đã có thực lực như vậy.
Đúng rồi, nghe nói lần này Sở đại nhân nhận được thần binh do Mạc Dã Tử đại sư tự tay chế tác? Chẳng hay có thể để nô gia thưởng thức chút không?”
Sở Hưu nhướn mày, có điều y vẫn cởi Thiên Ma Vũ bên hông ra, đưa tới trước người Mai Khinh Liên nói: “Thần Binh Đại Hội xảy ra chuyện, thanh đao ta nhận được không phải thần binh, chỉ là bảo binh lục chuyển.”
Mai Khinh Liên duỗi ngón tay ngọc thon thả ra, nhẹ nhàng vuốt ve thân đao, ánh mắt lộ vẻ mê ly.
Có điều thấy cảnh này, trong mắt Sở Hưu lại lóe lên thần thái khác lạ.
Thiên Ma Vũ là hung binh Ma đạo, khi chế tác đầu tiên được dung nhập khí thế phong duệ của bọn Sở Hưu khi giao thủ, sau lại bổ sung ma khí tinh thuần trên Thiên Ma Lệnh, cuối cùng thậm chí dung hợp huyết khí của Sở Hưu, huyết sát ngập trời.
Có thể nói đây là hung binh Ma đạo tiêu chuẩn, đừng nói người bình thường, cho dù võ giả cảnh giới Tiên Thiên tùy tiện chạm vào cũng sẽ bị tà khí sắc bén của Thiên Ma Vũ làm bị thương ngón tay.
Thế nhưng giờ Mai Khinh Liên nhẹ nhàng vuốt ve Thiên Ma Vũ, bàn tay ngọc không chút dị thường nhưng lại không có chân khí bộc phát. Điều này nghĩa là sao? Nghĩa là cường độ thân thể đối phương cao tới kinh người, chỉ dùng cơ thể còn mạnh hơn võ giả Tiên Thiên phát động nội lực!
Nhưng trong ấn tượng của Sở Hưu, có vẻ như không ai nói Mai Khinh Liên biết võ công, nhưng cũng không ai nói nàng không biết võ công.
Dù sao giờ Sở Hưu cũng không nhìn ra sâu cạn của cô ta, trong mắt Sở Hưu, đối phương chỉ là người bình thường mà thôi.
“Thanh đao này tên là gì?” Mai Khinh Liên đột nhiên hỏi.
“Thiên Ma Vũ.”
Mai Khinh Liên buông đao cười khẽ nói: “Thiên Ma Vũ? Tên hay lắm, dùng Thiên Ma Lệnh thánh vật Côn Luân Ma Giáo chế tác thành đao, dùng Thiên Ma làm tên cũng thật chính xác.
Có điều Côn Luân Ma Giáo là cấm kỵ trên giang hồ, Sở đại nhân dùng binh khí mang đậm tính Ma giáo như vậy, chẳng lẽ không sợ bị người ta lên án ư?”
Đôi mắt thanh tú của Mai Khinh Liên nhướn lên, nhìn chằm chằm vào Sở Hưu không chớp mắt.
So với Thương Lan Kiếm Tông, Tà Cực Tông cũng bị Sở Hưu giết mất đệ tử tinh anh, nhưng bầu không khí lại rất thoải mái.
Bắc Nguyên Tà Cực Tông thân là một trong Thất Tông Bát Phái, nhưng do dính líu tới Côn Luân Ma Giáo năm xưa nên vẫn khá kín tiếng giấu tài.
Hơn nữa Thương Châu Thành mặc dù không phải ở tận cùng cực bắc như Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành nhưng cách Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cũng khá gần, có thể coi là hàng xóm. Mấy năm nay Tà Cực Tông càng giấu mình kín tiếng.
Lúc này trong một gian thiên điện của Tà Cực Tông, một võ giả trẻ tuổi để trần nửa thân trên, tướng mạo tuấn mỹ tới mức kỳ dị ngồi dưới đất tu luyện. Trước ngực hắn có một hình xăm giao long màu đỏ máu, theo chân khí của hắn vận hành, giao long đỏ máu trên người hắn không ngờ lại phồng lên theo quy luật hít thở của hắn, càng thêm kỳ dị.
Bên cạnh hắn là một thanh trường thương màu đỏ máu, toàn bộ thân thương được khắc thành hình rồng, đuôi rồng chính là mũi thương, đầu rồng lại là chuôi thương, dáng vẻ dữ tợn.
Lúc này một võ giả toàn thân bao phủ trong bộ đồ đen đẩy cửa bước vào, nam tử kia lập tức mở mắt. Kỳ dị nhất là hai mắt nam tử này trong một nháy mắt con ngươi thẳng đứng, đỏ rực quỷ dị như mắt rắn, có điều lại lập tức khôi phục bình thường.
“Gõ cửa là một thói quen tốt, nếu ngươi không học được, ta sẽ dùng Huyết Giao dạy ngươi.”
Võ giả áo đen kia cười xấu hổ nói: “Diệp Thiên Tà, ngươi đừng có dọa dẫm như vậy, ta tới đưa tin cho ngươi. Một tin tốt, một tin xấu. Ngươi muốn nghe tin nào trước?”
Thấy con mắt Diệp Thiên Tà đã đỏ rực như máu, con ngươi cũng bắt đầu dựng thẳng, võ giả kia vội vàng nói: “Được được được, ta không lấp lửng nữa, tin tức tốt là trên Thần Binh Đại Hội đám Vô Tướng Ma Tông nhảy ra gây chuyện định đoạt lấy ma kiếm Trường Tương Tư ở chỗ Tàng Kiếm Sơn Trang. Kết quả cuối cùng là lưỡng bại câu thương.”
Diệp Thiên Tà thản nhiên nói: “Đây coi như tin tức tốt với tông môn nhưng đâu tốt gì cho ta?”
Cùng là tông môn ma đạo, nhưng Thương Châu Thành thân là kẻ phản bội Côn Luân Ma Giáo năm xưa, còn Vô Tướng Ma Tông lại là thành phần trung thành đến chết với Côn Luân Ma Giáo, hai bên coi nhau như tử địch.
Người áo đen kia cười nói: “Tông môn trả giá lớn như vậy bồi dưỡng ngươi, tin tức tốt cho tông môn chẳng phải tin tức tốt cho ngươi? Đừng so đo vậy chứ.
Có điều cũng có tin xấu, tên Liệp Thủ Nhân Ma - Đồng Khai Thái mà ngươi chọn đưa ra đỡ đòn đã chết, chết trong tay tuấn kiệt trẻ tuổi của Quan Trung Hình Đường, Sở Hưu.”
Diệp Thiên Tà nghe vậy mặt không đổi sắc, chỉ thản nhiên nói: “Chết nhanh vậy à? Đúng là vô dụng, ta còn tưởng ít nhất hắn cũng chống đỡ được một thời gian cơ đấy.
Có điều đầu óc tên này cũng không được tốt, nếu Tà Cực Tông ta không cứu hắn, chắc hắn đã bị đám lỗ mũi trâu Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ giết chết từ lâu rồi.”
Khi Đồng Khai Thái xuất hiện trên Thần Binh Đại Hội, phần lớn mọi người trên giang hồ đều cho rằng Tà Cực Tông thật sự xuống dốc, yên lặng bao năm như vậy nhưng không bồi dưỡng được nhân tài nào xuất sắc mà phải mời chào một tán tu người ngoài thanh danh bất hảo như Đồng Khai Thái để giữ thể diện.
Nhưng thực tế thì sao? Mấy năm gần đây Tà Cực Tông vẫn luôn kín tiếng. Bọn họ không buồn để ý tới thanh danh bên ngoài, chỉ có bản thân tự phát triển mới là mấu chốt.
Những năm gần đây Ma đạo suy thoái, Tà Cực Tông bọn họ ở gần Đại Quang Minh Tự cùng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, đều trên đất Bắc Yên, nên cúi đầu ẩn nhẫn mới càng thỏa đáng.
Cũng như Vô Tướng Ma Tông, mấy năm gần đây chẳng chịu an phận, cố sống cố chết bám lấy cái Côn Luân Ma Giáo đã mất từ lâu. Kết quả thì sao? Chẳng phải bị người ta đuổi đánh như chó nhà có tang ư?
Đồng Khai Thái chỉ là chiêu tung hỏa mù mà bọn Tà Cực Tông tung ra để người ngoài nghĩ rằng bọn họ rất yếu nhưng lại sợ mất thể diện nên mới tìm một người như vậy cố giữ mặt mũi.
Người áo đen lắc đầu nói: “Không phải ta nói nhưng ngươi thật sự không hứng thú gì với Long Hổ Bảng ư? Người ngoài không biết chứ ta biết, nếu ngươi rời núi hoàn toàn có thể tranh phong với đám người Kiếm Thủ - Phương Thất Thiếu cùng Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh.”
Diệp Thiên Tà sắc mặt không đổi, thản nhiên đáp: “Sớm muộn gì ta cũng rời núi tranh đấu với chúng, có điều không phải hiện tại mà là sau này.
Xếp hạng trên Long Hổ Bảng chẳng qua chỉ là thứ mà Phong Mãn Lâu đem ra lừa gạt đám người ngu ngốc trên giang hồ mà thôi, cần gì phải quan tâm?
Người sống được, thăng cấp trên Long Hổ Bảng mới có tư cách tranh phong với ta trong tương lai, bằng không cũng như tên ngu ngốc Đồng Khai Thái kia, cho dù lên tới mười vị trí đầu trên Long Hổ Bảng thì đã sao? Đáng chết vẫn chết thôi.
Có điều, dù sao hắn cũng là kẻ Tà Cực Tông ta ném ra ngoài tung hỏa mù, lại do ta đích thân lựa chọn. Hắn chết, Tà Cực Tông ta không thể không tỏ thái độ được.
Đi nói với tông chủ, tìm cơ hội gây chút phiền phức cho Quan Trung Hình Đường hoặc Sở Hưu đi, để bọn họ biết Tà Cực Tông ta vẫn còn là được.”
Bình thường mà nói, một đệ tử dám to tiếng ra lệnh với tông chủ như vậy là đại nghịch bất đạo.
Nhưng đặt trong Tà Cực Tông, chuyện này lại hết sức bình thường. Diệp Thiên Tà có thân phận đặc thù, bọn họ đã sớm quen thuộc.
Cho nên người áo đen chỉ gật nhẹ đầu rồi lập tức lui ra ngoài.
...
Lúc này trong Quan Trung Hình Đường, bất luận chuyện ở Thương Lan Kiếm Tông hay Tà Cực Tông, Sở Hưu đều không hề hay biết. Y uống rượu với Sở Nguyên Thăng một đêm, hôm sau lại tới tổng đường báo cáo chuyện Thần Binh Đại Hội với Quan Tư Vũ.
Trong phòng tiếp khách của tổng đường, Sở Hưu ngồi chờ tại đây, Quan Tư Vũ còn phải xử lý xong công chuyện mới có thể đi được.
Không phải Quan Tư Vũ cố ý bắt Sở Hưu chờ mà là thói quen của hắn, chỉ cần không xảy ra chuyện lớn, hắn sẽ không thay đổi quy luật của mình.
Đúng lúc này, trong đại sảnh thoang thoảng làn gió thơm, Mai Khinh Liên chậm rãi bước vào, đặt một chén trà trước người Sở Hưu rồi nói khẽ: “Lão gia còn phải lát nữa mới ra được, Sở đại nhân xin chờ cho đôi chút.”
Sở Hưu vội vàng đứng dậy chắp tay một cái nói: “Làm phiền phu nhân.”
Đối với nữ nhân này, Sở Hưu chưa từng coi thường nàng. Mặc dù Mai Khinh Liên là thê tử của Quan Tư Vũ, mặc dù vẻ ngoài nàng không có bất cứ quyền lực gì ở Quan Trung Hình Đường, nhưng chỉ cần nàng nói nhỏ vài lời bên tai Quan Tư Vũ cũng sẽ ảnh hưởng tới rất nhiều chuyện.
Cứ nhìn thái độ của đám chưởng hình quan như Ngụy Cửu Đoan là biết, bọn họ đều rất cẩn thận với người phụ nữ này.
Lúc này Mai Khinh Liên lại đột nhiên tới gần Sở Hưu, gương mặt lạnh lùng đột nhiên nở nụ cười.
Toàn thân nàng đều tràn ngập cảm giác thành thục quyến rũ, thế nhưng biểu cảm vẫn luôn lạnh lùng thanh đạm, lúc này cười một tiếng lại càng thêm yêu diễm mị hoặc. Nếu không phải trình độ Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp của Sở Hưu không thấp, tinh thần lực cũng cường đại, sợ rằng lúc này đã bêu xấu rồi.
“Lần này Sở đại nhân đại biểu cho Quan Trung Hình Đường tham gia Thần Binh Đại Hội, đã làm vẻ vang cho Quan Trung Hình Đường ta rồi. Một chén trà đã là gì? Nô gia chỉ là một nữ nhân, muốn góp sức cho Quan Trung Hình Đường mà còn chẳng có cơ hội.”
Sở Hưu mặt không đổi sắc nói: “Trên giang hồ chỉ có mạnh yếu, không phân biệt nam nữ. Lần này ta tới Thần Binh Đại Hội làm quen được với một cô gái, mặc dù là nữ nhân nhưng lại mạnh hơn đại đa số nam nhân.”
“Ồ, ai vậy?” Mai Khinh Liên ánh mắt đong đưa, hai hàng mi rạo rực phong tình, vô cùng quyến rũ.
“Ngô Quận Lạc gia, Lạc Phi Hồng.” Sở Hưu lui lại nửa bước, cầm chén trà trên bàn uống một ngụm.
Mai Khinh Liên thuận thế ngồi lên ghế cạnh Sở Hưu, thở dài một tiếng nói: “Lạc Phi Hồng? Ta cũng từng nghe tới nàng, tiểu muội muội này quả thật vô cùng ghê gớm. Đáng tiếc là sinh sai chỗ.
Nữ nhân chúng ta đôi khi chính là như vậy, lòng cao hơn trời nhưng mệnh mỏng hơn giấy. Muốn tranh, muốn đoạt còn khó hơn gấp trăm ngàn lần đàn ông các ngươi.”
Sở Hưu gõ bàn một cái, thản nhiên đáp: “Có chí ắt làm nên, người khổ tâm trời không cô phụ. Không sợ khó, chỉ sợ không có tâm chí hành động mà thôi.”
Lúc này Mai Khinh Liên lại đột nhiên nhoẻn miệng cười nói: “Nói hay lắm, chẳng trách Sở đại nhân còn trẻ đã có thực lực như vậy.
Đúng rồi, nghe nói lần này Sở đại nhân nhận được thần binh do Mạc Dã Tử đại sư tự tay chế tác? Chẳng hay có thể để nô gia thưởng thức chút không?”
Sở Hưu nhướn mày, có điều y vẫn cởi Thiên Ma Vũ bên hông ra, đưa tới trước người Mai Khinh Liên nói: “Thần Binh Đại Hội xảy ra chuyện, thanh đao ta nhận được không phải thần binh, chỉ là bảo binh lục chuyển.”
Mai Khinh Liên duỗi ngón tay ngọc thon thả ra, nhẹ nhàng vuốt ve thân đao, ánh mắt lộ vẻ mê ly.
Có điều thấy cảnh này, trong mắt Sở Hưu lại lóe lên thần thái khác lạ.
Thiên Ma Vũ là hung binh Ma đạo, khi chế tác đầu tiên được dung nhập khí thế phong duệ của bọn Sở Hưu khi giao thủ, sau lại bổ sung ma khí tinh thuần trên Thiên Ma Lệnh, cuối cùng thậm chí dung hợp huyết khí của Sở Hưu, huyết sát ngập trời.
Có thể nói đây là hung binh Ma đạo tiêu chuẩn, đừng nói người bình thường, cho dù võ giả cảnh giới Tiên Thiên tùy tiện chạm vào cũng sẽ bị tà khí sắc bén của Thiên Ma Vũ làm bị thương ngón tay.
Thế nhưng giờ Mai Khinh Liên nhẹ nhàng vuốt ve Thiên Ma Vũ, bàn tay ngọc không chút dị thường nhưng lại không có chân khí bộc phát. Điều này nghĩa là sao? Nghĩa là cường độ thân thể đối phương cao tới kinh người, chỉ dùng cơ thể còn mạnh hơn võ giả Tiên Thiên phát động nội lực!
Nhưng trong ấn tượng của Sở Hưu, có vẻ như không ai nói Mai Khinh Liên biết võ công, nhưng cũng không ai nói nàng không biết võ công.
Dù sao giờ Sở Hưu cũng không nhìn ra sâu cạn của cô ta, trong mắt Sở Hưu, đối phương chỉ là người bình thường mà thôi.
“Thanh đao này tên là gì?” Mai Khinh Liên đột nhiên hỏi.
“Thiên Ma Vũ.”
Mai Khinh Liên buông đao cười khẽ nói: “Thiên Ma Vũ? Tên hay lắm, dùng Thiên Ma Lệnh thánh vật Côn Luân Ma Giáo chế tác thành đao, dùng Thiên Ma làm tên cũng thật chính xác.
Có điều Côn Luân Ma Giáo là cấm kỵ trên giang hồ, Sở đại nhân dùng binh khí mang đậm tính Ma giáo như vậy, chẳng lẽ không sợ bị người ta lên án ư?”
Đôi mắt thanh tú của Mai Khinh Liên nhướn lên, nhìn chằm chằm vào Sở Hưu không chớp mắt.