Chương 258: Thù Thế Nào, Oán Ra Sao?
Hạ Hầu Vô Giang đi thẳng, trực tiếp lừa Đồng Khai Thái ở lại nơi này.
Với thực lực của Sở Hưu, cho dù giờ y trọng thương, Đồng Khai Thái cũng không chắc mình có thể thắng Sở Hưu, huống hồ còn ba người Lạc Phi Hồng đứng ngoài nhìn chằm chằm.
Đợi tới khi bốn người hồi khí vây công, mình muốn đi cũng chẳng được.
Cho nên Đồng Khai Thái lập tức quyết định, trốn!
Nhưng dưới Trí Quyền Ấn của Sở Hưu, không gian xung quanh bị phong tỏa, bản thân hắn như lâm vào vũng bùn, không cách nào trốn thoát.
Hồng Tụ Đao trong tay Sở Hưu rời vỏ, Huyết Luyện Thần Cương như cuồng phong vũ bão trút xuống, khí thế ầm ầm bộc phát khiến Đồng Khai Thái chỉ có thể đau khổ chèo chống.
May mà giờ Sở Hưu không phải ở trạng thái đỉnh phong nên Trí Quyền Ấn của y cũng không kéo dài được lâu. sau khi thoát khỏi phong tỏa của Trí Quyền Ấn, toàn thân Đồng Khai Thái bùng lên ma khí, ngay cả thân hình cũng hoàn toàn bị ma khí che lấp, như hóa thân thành quỷ thần man hoang trong truyền thuyết, vô cùng kinh khủng.
Một trảo kéo dài mấy trượng đánh xuống, cương khí toàn thân Đồng Khai Thái ngưng tụ vào nhát trảo này, uy thế vô biên, ầm ầm đánh xuống Sở Hưu.
Một trảo này vừa giống Tu La Trảo của Đồng Khai Thái vừa có khác biệt, trong nhát trảo này ngưng tụ ma khí vô cùng cường đại đồng thời xen lẫn một luồng khí huyết sát nồng đậm.
Hồng Tụ Đao trong tay Sở Hưu cũng bùng lên ma khí, đao thứ hai của A Tỳ Đạo Tam Đao chém xuống, dùng ma đao đấu với ma trảo. Chỉ trong chớp mắt ma khí tỏa ra khắp nơi, toàn bộ lôi đài đều trở nên âm lãnh.
Đao thế chém tan ma trảo, nhưng cùng lúc A Tỳ Đạo Tam Đao của Sở Hưu cũng bị phá vỡ. Thân hình Đồng Khai Thái trước mặt hóa thành một cái bóng màu đen lao nhanh về phía xa, ngay khi xuất thủ hắn đã bắt đầu trốn, nên nói hắn căn bản không định liều mạng với Sở Hưu.
Người xung quanh đều sửng sốt, tên Đồng Khai Thái này biểu hiện sao lại kém cỏi như vậy, thật sự khác hẳn tác phong điên cuồng của hắn.
Sở Hưu tay nắm Nội Phược Ấn, tốc độ lập tức bùng lên tới cực hạn, vừa đuổi theo Đồng Khai Thái vừa lạnh lùng nói: “Kính Hồ Sơn Trang đã bị trận pháp khóa kín, cho dù ngươi có trốn thì trốn được đến đâu?”
Lúc này đám người Lạc Phi Hồng cũng dần khôi phục sau khi giao thủ cùng Hạ Hầu Vô Giang, đều tập trung về phía Đồng Khai Thái.
Đồng Khai Thái cười hắc hắc nói: “Đương nhiên là trốn ra bên ngoài rồi. Ngươi nhìn kìa, ông trời cũng đang giúp ta!”
Ngay lúc Sở Hưu cùng Đồng Khai Thái giao thủ, Vô Tướng Ma Tông cùng Tàng Kiếm Sơn Trang cũng đã phân thắng bại.
Trình Đình Phong của Tàng Kiếm Sơn Trang không địch nổi Tư Đồ Lệ, thủ hạ của hắn cũng bị người của Vô Tướng Ma Tông áp chế, lần này sợ rằng bọn họ không giữ nổi ma kiếm.
Nhưng cho dù bọn họ có giáo ra ma kiếm, Vô Tướng Ma Tông sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Ngày xưa, trong số các thế lực tham gia vây công Côn Luân Ma Giáo có cả Tàng Kiếm Sơn Trang, hơn nữa Tàng Kiếm Sơn Trang còn tham gia vây giết Vô Tướng Ma Tông, hai bên đã thành tử thù, cho nên có giao ma kiếm ra không thật ra cũng chẳng khác gì.
Có điều bên Tàng Kiếm Sơn Trang lại vô cùng quả quyết, Trình Đình Phong thấy người của mình đã dính bẫy, trực tiếp lựa chọn thiêu đốt tinh huyết vận dụng bí pháp của Tàng Kiếm Sơn Trang đánh vỡ trận pháp, mình thì ở lại phía sau yểm hộ cho những người khác giết ra ngoài.
Lúc này trận pháp đã có lỗ hổng, người của Tàng Kiếm Sơn Trang có thể ra ngoài, Đồng Khai Thái đương nhiên cũng có thể.
“Sở Hưu, ta để tạm trái tim của ngươi lại, chờ lúc nào có cơ hội ta sẽ đến lấy!”
Dứt lời tốc độ Đồng Khai Thái lại nhanh thêm vài phần, bỏ chạy về phía lỗ hổng trận pháp.
Nhìn bóng lưng Đồng Khai Thái, ánh mắt Sở Hưu lại lóe lên sát khí bừng bừng.
Trạng thái hiện tại của y không được tốt, trước đó khi giao chiến cùng Thẩm Bạch đã tiêu hao quá lớn, hơn nữa còn bị thương nhẹ.
Lại thêm tốc độ của Đồng Khai Thái phía trước cũng không chậm, nếu đổi lại là người khác chắc chắn Sở Hưu đã từ bỏ truy sát, sau này tìm cơ hội giải quyết sau.
Có điều kẻ này lại là Đồng Khai Thái, hắn còn phát hiện điểm lạ thường trên trái tim mình. Điểm này Sở Hưu tuyệt đối không thể bỏ qua.
Đồng Khai Thái đã biết bí mật này, khó đảm bảo hắn sẽ không nói cho người khác. Mà việc Sở Hưu lo lắng nhất là chuyện này bị Miêu Cương Bái Nguyệt Giáo biết được.
Khả năng liên tưởng của con người luôn rất mạnh, trên giang hồ khá nhiều người biết Lưu Ly Kim Ti Cổ nhưng lại ít người biết đặc tính của nó, Miêu Cương Bái Nguyệt Giáo chính là một trong số đó.
Nếu người của Miêu Cương Bái Nguyệt Giáo biết trái tim Sở Hưu có điểm dị thường, lại thông qua các dấu vết biết những ‘thiên phú’ kỳ lạ của y, vậy có liên tưởng với Lưu Ly Kim Ti Cổ không? Mặc dù tỷ lệ rất nhỏ nhưng Sở Hưu không dám cam đoan.
Bóp chết nguy cơ ngay lúc nó chưa bắt đầu mới là phương án đảm bảo nhất. Cho nên hôm nay Đồng Khai Thái nhất định phải chết!
Chỉ trong chớp mắt Sở Hưu đã quyết định, hai tay kết thành Nội Phược Ấn, cương khí xung quanh bộc phát, quanh người lại có sương máu tỏa ra, tinh huyết không ngừng thiêu đốt. Thân hình Sở Hưu như mũi tên rời cung, chỉ trong chớp mắt đã tới sau lưng Đồng Khai Thái!
Thấy hành động này của Sở Hưu, Đồng Khai Thái lập tức biến sắc!
Hắn thật sự không hiểu vì sao Sở Hưu lại đuổi đánh hắn như điên như cuồng, thậm chí dùng cả thủ đoạn hại người hại mình như thiêu đốt cả tinh huyết để đuổi theo. Cho dù lúc giao chiến với Thẩm Bạch, Sở Hưu cũng chẳng liều mạng đến vậy.
Mặc dù mình năm lần bảy lượt động thủ với Sở Hưu nhưng thực tế đâu tạo thành thương tổn thực tế nào với y, vì sao tên Sở Hưu này còn đuổi tận giết tuyệt như vậy? Rốt cuộc mình là tên điên hay y là tên điên?
Có điều lúc này Đồng Khai Thái đã chẳng lo được nhiều như vậy, vì Sở Hưu đã chém ra một đao, một đao kia chém xuống lập tức khiến ma khí vô biên vô hạn bao phủ cả Hồng Tụ Đao và thân thể y. Tiếng quỷ tru thê lương vang lên, A Tỳ Địa Ngục, Vĩnh Đọa Vô Gian!
Đồng Khai Thái vô cùng quen thuộc với đao này, vì vừa rồi Sở Hưu dùng chính đao đó đánh bại Thẩm Bạch.
Nhưng vừa rồi mọi người đều chứng kiến tiêu hao của chiêu đao này, Sở Hưu thi triển thêm đao chiêu này chắc chắn cũng không dễ chịu, thế nhưng chỉ trong thời gian ngắn y đã dùng liền hai lần, rốt cuộc y muốn Đồng Khai Thái chết đi tới nhường nào?
Đối mặt với đao chiêu khủng khiếp kia, Đồng Khai Thái cắn răng một cái, cánh tay hắn nổi cả đường gân lẫn kinh mạch, vô số sương máu lượn lờ, một trảo đánh ra đã không phải ma tráo mà là huyết trảo mang theo sương máu vô tận!
Khấp Huyết Ma Thủ!
Đây mới là công pháp tuyệt chiêu của Đồng Khai Thái, có điều phải tiêu hao toàn bộ khí huyết trên người hắn, thậm chí dùng xong cánh tay hắn còn tạm thời bị phế một thời gian.
Trường đao đem theo ma khí của Vô Gian Luyện Ngục lướt qua Khấp Huyết Ma Thủ tạo thành tiếng nổ liên hồi, cảnh tượng giao chiến giữa hai người quả thật là tàn sát giữa hai ma đạo.
Một đao chém xuống, sắc mặt trắng bệch, ma khí phản phệ ầm ầm cuộn tới, thậm chí khiến hai mắt y phủ kín ma khí.
Nhưng ngược lại Đồng Khai Thái đối diện hắn sau khi đỡ được A Tỳ Đạo Tam Đao lại bị thương còn nặng hơn Sở Hưu. Toàn bộ tay phải đã máu me be bét, nhiều chỗ thậm chí để lộ ra cả xương trắng!
“Thằng điên!”
Đồng Khai Thái thầm mắng một tiếng.
Trên giang hồ có rất nhiều người mắng hắn là tên điên, nhưng giờ Đồng Khai Thái lại cho rằng tên Sở Hưu này này mới là người điên.
Mình làm việc điên cuồng hay giết người đều có mục đích, nhưng hắn có làm thế nào cũng không hiểu vì sao Sở Hưu đuổi giết không tha như vậy, thậm chí không tiếc lưỡng bại câu thương. Rốt cuộc là vì sao?
Có điều giờ cũng chẳng quản được nhiều như vậy, giờ một tay đã bị phế, nếu không mau mau bỏ trốn kết cục của hắn sẽ rất thê thảm
Chưa nói bọn Lạc Phi Hồng còn đang đuổi theo phía sau, bản thân Đồng Khai Thái cũng có không ít kẻ thù trên giang hồ.
Thậm chí cho dù một người không có liên quan gì tới hắn cũng có thể ra tay bỏ đá xuống giếng, muốn giết hắn để tới Long Hổ Sơn nhận thưởng.
Có điều ngay lúc hắn định bỏ trốn tiếp, Sở Hưu lại đột nhiên thu đao, hai tay kết ấn.
Đó là một ấn quyết vô cùng đơn giản, tay trái nắm khẽ thành quyền, ngón cái tay phải xiết nhẹ lên khớp nối ngón trỏ tay trái.
Nhưng chính một ấn quyết đơn giản như vậy trong tay Sở Hưu lại bùng lên ánh sáng vô tận, rực rỡ như ánh mặt trời.
Nguyện chúng sinh viên mãn, phóng vô thượng quang minh.
Tiền Tự Quyết, Viên Mãn Bảo Bình Ấn!
Cảm nhận được lực lượng ẩn chứa trong Viên Mãn Bảo Bình Ấn, Đồng Khai Thái gầm lên một tiếng, ma khí vô biên bùng lên quanh người, nhưng lập tức bị ánh sáng vô tận kia nuốt trọn!
Dưới luồng lực lượng đó, tất cả đều tan rã tịch diệt!
Ánh sáng tỏa ra, ma khí hoàn toàn tiêu tán, một tiếng vang nhỏ cất lên, thân thể Đồng Khai Thái như con búp bê vải bị đánh bay sang một bên, vặn vẹo không ra hình người.
Lúc này sắc mặt Sở Hưu càng thêm trắng bệch, quả thật như một xác chết.
Theo tiếng hít thở vang lên, kinh mạch làn da của Sở Hưu đều nứt toác, máu tươi tuôn ra như suối, vô cùng kinh khủng,kẻ không biết còn tưởng Sở Hưu bị người ta lăng trì.
Thấy cảnh này bọn Lạc Phi Hồng từ sau chạy tới đều ngây dại, những võ giả khác cũng ngây ra như phỗng.
Trong quá khứ bọn họ đều cho rằng Đồng Khai Thái là kẻ điên, nhưng giờ bọn họ mới xác đinh, Sở Hưu mới đúng là người điên!
Theo bọn họ thấy thù hận giữa Sở Hưu và Đồng Khai Thái cũng không lớn, chẳng phải chỉ là Đồng Khai Thái trêu chọc Sở Hưu hai lần thôi sao, đâu phải đại sự gì, cùng lắm coi như hai lần xung đột nhỏ mà thôi.
Thế nhưng chỉ vì chút chuyện như vậy, Sở Hưu thà liều mạng lưỡng bại câu thương cũng phải đánh chết Đồng Khai Thái tại chỗ. Thù thế nào, oán ra sao? Mà đến mức phải như vậy?
Mọi người ở đây đều rùng mình, ánh mắt nhìn Sở Hưu đã nhiều thêm vẻ e ngại.
Đôi khi kẻ khiến người ta không đoán được mới là kinh khủng nhất, còn giờ rõ ràng bọn họ đều không hiểu nổi Sở Hưu, người này quả thật không thể phỏng đoán theo lẽ thường.
Với thực lực của Sở Hưu, cho dù giờ y trọng thương, Đồng Khai Thái cũng không chắc mình có thể thắng Sở Hưu, huống hồ còn ba người Lạc Phi Hồng đứng ngoài nhìn chằm chằm.
Đợi tới khi bốn người hồi khí vây công, mình muốn đi cũng chẳng được.
Cho nên Đồng Khai Thái lập tức quyết định, trốn!
Nhưng dưới Trí Quyền Ấn của Sở Hưu, không gian xung quanh bị phong tỏa, bản thân hắn như lâm vào vũng bùn, không cách nào trốn thoát.
Hồng Tụ Đao trong tay Sở Hưu rời vỏ, Huyết Luyện Thần Cương như cuồng phong vũ bão trút xuống, khí thế ầm ầm bộc phát khiến Đồng Khai Thái chỉ có thể đau khổ chèo chống.
May mà giờ Sở Hưu không phải ở trạng thái đỉnh phong nên Trí Quyền Ấn của y cũng không kéo dài được lâu. sau khi thoát khỏi phong tỏa của Trí Quyền Ấn, toàn thân Đồng Khai Thái bùng lên ma khí, ngay cả thân hình cũng hoàn toàn bị ma khí che lấp, như hóa thân thành quỷ thần man hoang trong truyền thuyết, vô cùng kinh khủng.
Một trảo kéo dài mấy trượng đánh xuống, cương khí toàn thân Đồng Khai Thái ngưng tụ vào nhát trảo này, uy thế vô biên, ầm ầm đánh xuống Sở Hưu.
Một trảo này vừa giống Tu La Trảo của Đồng Khai Thái vừa có khác biệt, trong nhát trảo này ngưng tụ ma khí vô cùng cường đại đồng thời xen lẫn một luồng khí huyết sát nồng đậm.
Hồng Tụ Đao trong tay Sở Hưu cũng bùng lên ma khí, đao thứ hai của A Tỳ Đạo Tam Đao chém xuống, dùng ma đao đấu với ma trảo. Chỉ trong chớp mắt ma khí tỏa ra khắp nơi, toàn bộ lôi đài đều trở nên âm lãnh.
Đao thế chém tan ma trảo, nhưng cùng lúc A Tỳ Đạo Tam Đao của Sở Hưu cũng bị phá vỡ. Thân hình Đồng Khai Thái trước mặt hóa thành một cái bóng màu đen lao nhanh về phía xa, ngay khi xuất thủ hắn đã bắt đầu trốn, nên nói hắn căn bản không định liều mạng với Sở Hưu.
Người xung quanh đều sửng sốt, tên Đồng Khai Thái này biểu hiện sao lại kém cỏi như vậy, thật sự khác hẳn tác phong điên cuồng của hắn.
Sở Hưu tay nắm Nội Phược Ấn, tốc độ lập tức bùng lên tới cực hạn, vừa đuổi theo Đồng Khai Thái vừa lạnh lùng nói: “Kính Hồ Sơn Trang đã bị trận pháp khóa kín, cho dù ngươi có trốn thì trốn được đến đâu?”
Lúc này đám người Lạc Phi Hồng cũng dần khôi phục sau khi giao thủ cùng Hạ Hầu Vô Giang, đều tập trung về phía Đồng Khai Thái.
Đồng Khai Thái cười hắc hắc nói: “Đương nhiên là trốn ra bên ngoài rồi. Ngươi nhìn kìa, ông trời cũng đang giúp ta!”
Ngay lúc Sở Hưu cùng Đồng Khai Thái giao thủ, Vô Tướng Ma Tông cùng Tàng Kiếm Sơn Trang cũng đã phân thắng bại.
Trình Đình Phong của Tàng Kiếm Sơn Trang không địch nổi Tư Đồ Lệ, thủ hạ của hắn cũng bị người của Vô Tướng Ma Tông áp chế, lần này sợ rằng bọn họ không giữ nổi ma kiếm.
Nhưng cho dù bọn họ có giáo ra ma kiếm, Vô Tướng Ma Tông sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Ngày xưa, trong số các thế lực tham gia vây công Côn Luân Ma Giáo có cả Tàng Kiếm Sơn Trang, hơn nữa Tàng Kiếm Sơn Trang còn tham gia vây giết Vô Tướng Ma Tông, hai bên đã thành tử thù, cho nên có giao ma kiếm ra không thật ra cũng chẳng khác gì.
Có điều bên Tàng Kiếm Sơn Trang lại vô cùng quả quyết, Trình Đình Phong thấy người của mình đã dính bẫy, trực tiếp lựa chọn thiêu đốt tinh huyết vận dụng bí pháp của Tàng Kiếm Sơn Trang đánh vỡ trận pháp, mình thì ở lại phía sau yểm hộ cho những người khác giết ra ngoài.
Lúc này trận pháp đã có lỗ hổng, người của Tàng Kiếm Sơn Trang có thể ra ngoài, Đồng Khai Thái đương nhiên cũng có thể.
“Sở Hưu, ta để tạm trái tim của ngươi lại, chờ lúc nào có cơ hội ta sẽ đến lấy!”
Dứt lời tốc độ Đồng Khai Thái lại nhanh thêm vài phần, bỏ chạy về phía lỗ hổng trận pháp.
Nhìn bóng lưng Đồng Khai Thái, ánh mắt Sở Hưu lại lóe lên sát khí bừng bừng.
Trạng thái hiện tại của y không được tốt, trước đó khi giao chiến cùng Thẩm Bạch đã tiêu hao quá lớn, hơn nữa còn bị thương nhẹ.
Lại thêm tốc độ của Đồng Khai Thái phía trước cũng không chậm, nếu đổi lại là người khác chắc chắn Sở Hưu đã từ bỏ truy sát, sau này tìm cơ hội giải quyết sau.
Có điều kẻ này lại là Đồng Khai Thái, hắn còn phát hiện điểm lạ thường trên trái tim mình. Điểm này Sở Hưu tuyệt đối không thể bỏ qua.
Đồng Khai Thái đã biết bí mật này, khó đảm bảo hắn sẽ không nói cho người khác. Mà việc Sở Hưu lo lắng nhất là chuyện này bị Miêu Cương Bái Nguyệt Giáo biết được.
Khả năng liên tưởng của con người luôn rất mạnh, trên giang hồ khá nhiều người biết Lưu Ly Kim Ti Cổ nhưng lại ít người biết đặc tính của nó, Miêu Cương Bái Nguyệt Giáo chính là một trong số đó.
Nếu người của Miêu Cương Bái Nguyệt Giáo biết trái tim Sở Hưu có điểm dị thường, lại thông qua các dấu vết biết những ‘thiên phú’ kỳ lạ của y, vậy có liên tưởng với Lưu Ly Kim Ti Cổ không? Mặc dù tỷ lệ rất nhỏ nhưng Sở Hưu không dám cam đoan.
Bóp chết nguy cơ ngay lúc nó chưa bắt đầu mới là phương án đảm bảo nhất. Cho nên hôm nay Đồng Khai Thái nhất định phải chết!
Chỉ trong chớp mắt Sở Hưu đã quyết định, hai tay kết thành Nội Phược Ấn, cương khí xung quanh bộc phát, quanh người lại có sương máu tỏa ra, tinh huyết không ngừng thiêu đốt. Thân hình Sở Hưu như mũi tên rời cung, chỉ trong chớp mắt đã tới sau lưng Đồng Khai Thái!
Thấy hành động này của Sở Hưu, Đồng Khai Thái lập tức biến sắc!
Hắn thật sự không hiểu vì sao Sở Hưu lại đuổi đánh hắn như điên như cuồng, thậm chí dùng cả thủ đoạn hại người hại mình như thiêu đốt cả tinh huyết để đuổi theo. Cho dù lúc giao chiến với Thẩm Bạch, Sở Hưu cũng chẳng liều mạng đến vậy.
Mặc dù mình năm lần bảy lượt động thủ với Sở Hưu nhưng thực tế đâu tạo thành thương tổn thực tế nào với y, vì sao tên Sở Hưu này còn đuổi tận giết tuyệt như vậy? Rốt cuộc mình là tên điên hay y là tên điên?
Có điều lúc này Đồng Khai Thái đã chẳng lo được nhiều như vậy, vì Sở Hưu đã chém ra một đao, một đao kia chém xuống lập tức khiến ma khí vô biên vô hạn bao phủ cả Hồng Tụ Đao và thân thể y. Tiếng quỷ tru thê lương vang lên, A Tỳ Địa Ngục, Vĩnh Đọa Vô Gian!
Đồng Khai Thái vô cùng quen thuộc với đao này, vì vừa rồi Sở Hưu dùng chính đao đó đánh bại Thẩm Bạch.
Nhưng vừa rồi mọi người đều chứng kiến tiêu hao của chiêu đao này, Sở Hưu thi triển thêm đao chiêu này chắc chắn cũng không dễ chịu, thế nhưng chỉ trong thời gian ngắn y đã dùng liền hai lần, rốt cuộc y muốn Đồng Khai Thái chết đi tới nhường nào?
Đối mặt với đao chiêu khủng khiếp kia, Đồng Khai Thái cắn răng một cái, cánh tay hắn nổi cả đường gân lẫn kinh mạch, vô số sương máu lượn lờ, một trảo đánh ra đã không phải ma tráo mà là huyết trảo mang theo sương máu vô tận!
Khấp Huyết Ma Thủ!
Đây mới là công pháp tuyệt chiêu của Đồng Khai Thái, có điều phải tiêu hao toàn bộ khí huyết trên người hắn, thậm chí dùng xong cánh tay hắn còn tạm thời bị phế một thời gian.
Trường đao đem theo ma khí của Vô Gian Luyện Ngục lướt qua Khấp Huyết Ma Thủ tạo thành tiếng nổ liên hồi, cảnh tượng giao chiến giữa hai người quả thật là tàn sát giữa hai ma đạo.
Một đao chém xuống, sắc mặt trắng bệch, ma khí phản phệ ầm ầm cuộn tới, thậm chí khiến hai mắt y phủ kín ma khí.
Nhưng ngược lại Đồng Khai Thái đối diện hắn sau khi đỡ được A Tỳ Đạo Tam Đao lại bị thương còn nặng hơn Sở Hưu. Toàn bộ tay phải đã máu me be bét, nhiều chỗ thậm chí để lộ ra cả xương trắng!
“Thằng điên!”
Đồng Khai Thái thầm mắng một tiếng.
Trên giang hồ có rất nhiều người mắng hắn là tên điên, nhưng giờ Đồng Khai Thái lại cho rằng tên Sở Hưu này này mới là người điên.
Mình làm việc điên cuồng hay giết người đều có mục đích, nhưng hắn có làm thế nào cũng không hiểu vì sao Sở Hưu đuổi giết không tha như vậy, thậm chí không tiếc lưỡng bại câu thương. Rốt cuộc là vì sao?
Có điều giờ cũng chẳng quản được nhiều như vậy, giờ một tay đã bị phế, nếu không mau mau bỏ trốn kết cục của hắn sẽ rất thê thảm
Chưa nói bọn Lạc Phi Hồng còn đang đuổi theo phía sau, bản thân Đồng Khai Thái cũng có không ít kẻ thù trên giang hồ.
Thậm chí cho dù một người không có liên quan gì tới hắn cũng có thể ra tay bỏ đá xuống giếng, muốn giết hắn để tới Long Hổ Sơn nhận thưởng.
Có điều ngay lúc hắn định bỏ trốn tiếp, Sở Hưu lại đột nhiên thu đao, hai tay kết ấn.
Đó là một ấn quyết vô cùng đơn giản, tay trái nắm khẽ thành quyền, ngón cái tay phải xiết nhẹ lên khớp nối ngón trỏ tay trái.
Nhưng chính một ấn quyết đơn giản như vậy trong tay Sở Hưu lại bùng lên ánh sáng vô tận, rực rỡ như ánh mặt trời.
Nguyện chúng sinh viên mãn, phóng vô thượng quang minh.
Tiền Tự Quyết, Viên Mãn Bảo Bình Ấn!
Cảm nhận được lực lượng ẩn chứa trong Viên Mãn Bảo Bình Ấn, Đồng Khai Thái gầm lên một tiếng, ma khí vô biên bùng lên quanh người, nhưng lập tức bị ánh sáng vô tận kia nuốt trọn!
Dưới luồng lực lượng đó, tất cả đều tan rã tịch diệt!
Ánh sáng tỏa ra, ma khí hoàn toàn tiêu tán, một tiếng vang nhỏ cất lên, thân thể Đồng Khai Thái như con búp bê vải bị đánh bay sang một bên, vặn vẹo không ra hình người.
Lúc này sắc mặt Sở Hưu càng thêm trắng bệch, quả thật như một xác chết.
Theo tiếng hít thở vang lên, kinh mạch làn da của Sở Hưu đều nứt toác, máu tươi tuôn ra như suối, vô cùng kinh khủng,kẻ không biết còn tưởng Sở Hưu bị người ta lăng trì.
Thấy cảnh này bọn Lạc Phi Hồng từ sau chạy tới đều ngây dại, những võ giả khác cũng ngây ra như phỗng.
Trong quá khứ bọn họ đều cho rằng Đồng Khai Thái là kẻ điên, nhưng giờ bọn họ mới xác đinh, Sở Hưu mới đúng là người điên!
Theo bọn họ thấy thù hận giữa Sở Hưu và Đồng Khai Thái cũng không lớn, chẳng phải chỉ là Đồng Khai Thái trêu chọc Sở Hưu hai lần thôi sao, đâu phải đại sự gì, cùng lắm coi như hai lần xung đột nhỏ mà thôi.
Thế nhưng chỉ vì chút chuyện như vậy, Sở Hưu thà liều mạng lưỡng bại câu thương cũng phải đánh chết Đồng Khai Thái tại chỗ. Thù thế nào, oán ra sao? Mà đến mức phải như vậy?
Mọi người ở đây đều rùng mình, ánh mắt nhìn Sở Hưu đã nhiều thêm vẻ e ngại.
Đôi khi kẻ khiến người ta không đoán được mới là kinh khủng nhất, còn giờ rõ ràng bọn họ đều không hiểu nổi Sở Hưu, người này quả thật không thể phỏng đoán theo lẽ thường.