Chương 253: Ta Không Khống Chế Nổi Chính Mình
Uy năng của loại võ kỹ âm tàn như Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ ra sao, không cần nhiều lời, một chưởng của Sở Hưu đánh lên đan điền Thẩm Bạch trực tiếp khiến hắn phun một ngụm máu tươi tím đen lên lôi đài rồi ngất lịm đi.
Có điều lúc này Sở Hưu không tiếp tục ra tay, vì Trình Đình Phong đã xuất hiện trên trước người Thẩm Bạch, sắc mặt bất thiện nhìn Sở Hưu.
Mọi người xung quanh trợn tròn hai mắt nhìn Sở Hưu, nói thật ra bọn họ chưa từng gặp ai to gan lớn mật như vậy, dám ra tay đả thương người ngay trước mặt một vị tông sư võ đạo.
Trình Đình Phong kéo lớp áo rách nát của Thẩm Bạch ra, tại đan điền Thẩm Bạch có một vết chưởng màu tím đen như sinh ra từ trong da thịt. Hắn có thể cảm nhận được một luồng hỏa lực âm tà tới cực điểm đang không ngừng thiêu đốt kinh mạch Thẩm Bạch.
Bị một chưởng như vậy đánh lên đan điền, thật ra Thẩm Bạch đã bị phế bỏ, không khác gì đã chết. Thậm chí với tác phong kiêu ngạo tự phụ vừa rồi của Thẩm Bạch, Trình Đình Phong còn lo khi hắn tỉnh táo lại sẽ không chấp nhận nổi chuyện này mà lập tức tự sát.
Truyền một luồng nội lực vào cơ thể Thẩm Bạch ngăn cản Tử Dương Ma Diễm trong cơ thể hắn, Trình Đình Phong sắc mặt khó coi giọng nói lạnh lùng nhìn Sở Hưu: “Vừa rồi ta bảo ngươi dừng tay, ngươi không nghe thấy sao? Sở Hưu, ngươi thật to gan, tưởng Quan Trung Hình Đường chống lưng cho ngươi là có thể không để Tàng Kiếm Sơn Trang ta trong mắt à?”
Sở Hưu sắc mặt bình tĩnh chắp tay nói: “Trình tiền bối, tại hạ không có ý này, có điều đao kiếm không mắt quyền cước vô tâm. Trước khi động thủ Thẩm Bạch đã nói muốn quyết đấu sinh tử, đương nhiên ta không cự tuyệt rồi.
Hơn nữa Trình tiền bối ngài cũng thấy mà, tại hạ tu luyện cả Ma công cho nên một khi thật sự ra tay chính ta cũng không khống chế nổi mình nữa. Vừa rồi ta rất muốn dừng tay nhưng chưởng đó vẫn không tự chủ được đánh xuống.
Chuyện này các đồng đạo võ lâm có thể chứng minh. Cũng như trận chiến ở Thủy Vân Quan ta cũng muốn lưu thủ nhưng lại không khống chế được chính mình, nếu có gì mạo phạm mong Trình tiền bối thứ lỗi.”
Nghe Sở Hưu ngụy biện như vậy, mọi người xung quanh bó tay không biết nói gì.
Không ít người chứng kiến trận đánh ở Thủy Vân Quan, lúc đó Sở Hưu thật sự nổi điên, giết ai cũng chẳng để ý, thậm chí không buồn quan tâm tới an nguy bản thân, khiến tất cả địch thủ kinh hãi.
Nhưng vừa rồi khi Sở Hưu xuất thủ có là thằng ngu cũng nhìn ra Sở Hưu đang rất tỉnh táo.
Ngươi không thu tay được mà còn dùng Trí Quyền Ấn dịch chuyển kiếm khí của Trình Đình Phong ra rồi mới đánh người ta à? Đây rõ ràng là cố ý.
Chỉ có điều cho dù Sở Hưu ngụy biện như vậy nhưng lại hợp tình hợp lý, tư thái cũng cúi thấp. Trình Đình Phong mặc dù tức giận hắn coi lời của mình như gió thổi qua tai, nhưng có thể nói gì đây?
Hắn không muốn để Sở Hưu giết Thẩm Bạch là không muốn rước lấy phiền phức.
Nhưng giờ Thẩm Bạch đã bị phế, sống không bằng chết. Nếu hắn kiên quyết muốn trừng trị Sở Hưu cũng được thôi, một tông sư võ đạo trừng trị một võ giả tiểu bối thì cần lý do gì!
Nhưng vấn đề là nếu hắn làm vậy tương đương với đắc tội Quan Trung Hình Đường, hơn nữa Thương Lan Kiếm Tông cũng chẳng nhận việc này là ân tình, hắn làm vậy thì có lợi lộc gì? Sớm biết vậy chẳng bằng hắn không lên tiếng để hai người Sở Hưu cùng Thẩm Bạch tàn sát nhau luôn đi, tránh cho giờ thành vẽ rắn thêm chân, khéo hai bên đều không hài lòng.
Cho nên Trình Đình Phong đành hừ lạnh một tiếng nói: “Trận lôi đài kế tiếp ta sẽ đích thân làm trọng tài, đừng hòng làm gì quá đáng! Lần sau nếu ngươi lại ‘nổi điên’ thì tự nghĩ lấy hậu quả đi!”
Sở Hưu cười cười chắp tay nói: “Xin Trình tiền bối yên tân, ta sẽ ‘khống chế’ bản thân.”
Sau khi nói xong Sở Hưu xoay người thản nhiên bước xuống lôi đài, thuận tay ném mấy viên thuốc trị thương vào miệng như đang nhai kẹo.
Mặc dù phế bỏ Thẩm Bạch nhưng y cũng tiêu hao không ít, đặc biệt là chiêu Trí Quyền Ấn cuối cùng dịch chuyển kiếm khí của Trình Đình Phong đã tiêu hao gần hết nội lực của y.
Một đòn của tông sư võ đạo đâu phải thứ Sở Hưu hiện tại có thể ngăn cản, cho dù chỉ là môt luồng kiếm khí nho nhỏ.
Với lực lượng của Sở Hưu, cho dù Trình Đình Phong chỉ tùy ý phóng ra một luồng kiếm khí, y cũng chẳng đỡ nổi. Cho nên y chỉ có thể lợi dụng uy năng của Trí Quyền Ấn ngưng tụ cương khí thành lĩnh vực kéo nó đi.
Khi Sở Hưu trở lại bên đám người Mạc Thiên Lâm, Mạc Thiên Lâm nhìn Sở Hưu chặc lưỡi nói: “Hôm nay ngươi nổi danh chắc rồi. Nói thật nhé, ngươi cũng to gan thật đấy, dám khiêu khích cả tông sư võ đạo!”
Lạc Phi Hồng dùng ánh mắt khác thường nhìn Sở Hưu nói: “Trước kia cha ta phản loạn bất trị, nhưng không thật sự trừng phạt ta. Nhưng nếu ta dám làm giống ngươi, chắc chắn cha ta sẽ đánh chết ta.”
Tạ Tiểu Lâu bên cạnh mặc dù không nói gì nhưng cũng dùng ánh mắt tương tự nhìn Sở Hưu.
Quả thật dưới mắt đại đa số võ giả, uy nghiêm tông sư võ đạo không cho phép khiêu khích, không ngờ Trình Đình Phong đã hô dừng tay mà Sở Hưu còn dám xuất thủ phế bỏ Thẩm Bạch ngay trước mặt hắn. Quả thật không thể dùng hai chữ to gan để hình dung nữa, theo cái nhìn của đa số mọi người, hành động này của Sở Hưu phải gọi là tự tìm đường chết.
Sở Hưu khoát tay tùy ý nói: “Ta đâu có ngu, đổi lại tình huống khác ta đã chẳng làm vậy.
Lần Thần Binh Đại Hội này do Tàng Kiếm Sơn Trang tổ chức, nếu Tàng Kiếm Sơn Trang không tuân thủ quy định, vậy Thần Binh Đại Hội còn ý nghĩa gì nữa?
Huống hồ chuyện này vốn là ta chiếm lý, nếu Tàng Kiếm Sơn Trang đụng tới ta, người mất mặt lại là bọn họ.”
Bọn Mạc Thiên Lâm lắc đầu, nói thì nói thế nhưng không mấy ai dám làm vậy.
Trận chiến của Sở Hưu cùng Thẩm Bạch vô cùng kịch liệt, khí thế sắc bén sản sinh khi bọn họ giao thủ được truyền vào trận pháp,thậm chí khiến phôi thai trong lò lửa dường như đang ngưng tụ thành một thanh đao tạo hình sắc bén dữ tợn, vừa nhìn đã biết không phải con đường tốt lành gì.
Có điều hiện giờ Sở Hưu đang là người xuất sắc nhất Thần Binh Đại Hội, nếu tiếp đó Sở Hưu giữ được trạng thái này, vậy người thắng trong Thần Binh Đại Hội trăm phần trăm là hắn.
Lúc này mọi người vô thức nhìn sang Hạ Hầu Vô Giang.
Trước mắt trong số những người này, kẻ có thể tranh phong cùng Sở Hưu chỉ còn mình Hạ Hầu Vô Giang.
Mặc dù Đồng Khai Thái cũng là Tam Hoa Tụ Đỉnh, có điều mọi người không mấy quen thuộc về hắn. Hơn nữa lúc trước Đồng Khai Thái cũng rút lui dưới tay Sở Hưu, cho nên mọi người bất giác cho rằng thực lực Đồng Khai Thái không bằng Sở Hưu.
Lúc này Hạ Hầu Vô Giang cũng nhíu chặt lông mày. Nói thật sau khi chứng kiến Sở Hưu xuất thủ, trong lòng hắn cũng không dám chắc.
Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị bọn họ đi theo con đường võ đạo hoàn toàn khác biệt, không thật sự giao thủ hắn cũng không dám xác định liệu mình có thắng được Sở Hưu hay không. Cho dù hắn lấy hết thủ đoạn ra, tỷ lệ thắng cũng không cao hơn năm thành.
Đương nhiên hắn cũng có thể lựa chọn không xuất thủ, như vậy mặc dù không thắng nhưng chí ít cũng không thua, lại chẳng mất mặt. Vả lại người Hạ Hầu thị bọn họ hầu như không ai cần binh khí, có nhận được thần binh cũng chẳng ý nghĩa gì.
Nhưng vấn đề là trong tình huống hiện tại, cho dù hắn không xuất thủ cũng bị một số người chế nhạo là sợ Sở Hưu.
Hơn nữa Sở Hưu còn kết giao với Mạc Thiên Lâm, vừa rồi còn quấy rối việc của mình, không giáo huấn y một trận Hạ Hầu Vô Giang cũng không cam tâm.
Đúng lúc này, nhóm người tiếp theo đã ra sân. Cặp tiếp theo có một người là võ giả áo đen mà Sở Hưu chú ý. Đối thủ của hắn là một người có vu vi Ngoại Cương cảnh đỉnh phong.
Võ giả áo đen kia im lặng vô danh, đối thủ của hắn đương nhiên không từ bỏ.
Võ giả Ngoại Cương cảnh liếc nhìn người áo đen, không nhận ra đối phương, vậy chắc chắn hắn chỉ là hạng vô danh mà thôi. Hắn không buồn để ý, chỉ giơ kiếm trong tay lên thản nhiên nói: “Thức thời thì chủ động nhận thua đi còn bớt tốn công tốn sức.”
Nhưng người áo đen này lại đột nhiên cười cười hai tiếng, tiếng cười đầy khinh thường khiến võ giả Ngoại Cương cảnh nổi nóng, hừ lạnh một tiếng rồi cầm kiếm lao tới.
Đúng lúc nà người áo đen lại đột nhiên mở miệng cười quái dị một tiếng rồi nói: “Đừng trách ta, muốn trách thì tự trách ngươi quá xui xẻo đi!”
Dứt lời người áo đen duỗi tay ra, ma khí vô tận bao lấy võ giả Ngoại Cương cảnh. Chỉ nghe tiếng kêu rên thảm thiết vang lên, ma khí kia như đâu đâu cũng có, trực tiếp tiến vào cơ thể võ giả kia, hút khô sinh cơ trong người hắn. Chỉ trong chớp mắt võ giả Ngoại Cương cảnh kia đã biến thành thây khô!
Khoảnh khắc đó tất cả mọi người ngây ngốc, kể cả người của Tàng Kiếm Sơn Trang.
Nhóm người lên lôi đài lần này không chút danh tiếng cho nên mọi người thậm chí không quan sát cẩn thận, thậm chí cả trọng tài cũng lơ đãng.
Nào ngờ không đợi bọn họ phản ứng lại, bên kia chỉ hét thảm một tiếng rồi chết, thế này có nhanh chóng quá không?
Lúc này người của Tàng Kiếm Sơn Trang đặc biệt là Trình Đình Phong, sắc mặt ai nấy tối sầm.
Vừa rồi hắn mới bảo người khác đừng làm gì quá đáng, kết quả hắn vừa nói xong đã có kẻ giết người ngay trước mặt, không khác gì tát lên mặt hắn.
Trình Đình Phong nhìn người áo đen quát lớn: “Ngươi là đệ tử phái nào? Vừa rồi ta nói ngươi không nghe rõ hay sao? Thần Binh Đại Hội không phải nơi cho các ngươi giết người, ngươi làm bừa như vậy tưởng Tàng Kiếm Sơn Trang chúng ta dễ tính lắm sao?”
“Đệ tử phái nào ư? Trình Đình Phong, ngươi không nhận ra ta à?”
Trình Đình Phong cau mày, cảm thấy có vẻ không đúng nhưng lúc này khí thế trên thân người áo đen không ngừng dâng lên từ Ngoại Cương đến Tam Hoa Tụ Đỉnh, lại đến Ngũ Khí Triều Nguyên, Thiên Nhân Hợp Nhất, cuối cùng thậm chí trực tiếp nhảy lên tới cảnh giới võ đạo tông sư, ma khí cường đại dấy lên ngút trời!
Người áo đen kia lấy mũ xuống, lộ ra một gương mặt vô cùng bình thường. Có điều gương mặt đó cứ như có ma thuật, nhanh chóng thay đổi, cuối cùng hóa thành một gương mặt trung niên vô cùng lạnh lùng.
“Âm Ma Sứ - Tư Đồ Lệ của Vô Tướng Ma Tông dưới trướng Thánh giáo! Trình Đình Phong, ta vẫn luôn ghi nhớ nhát kiếm năm xưa đấy.”
Tư Đồ Lệ nhìn Trình Đình Phong cười lạnh một tiếng, ánh mắt đầy sát khí.
Có điều lúc này Sở Hưu không tiếp tục ra tay, vì Trình Đình Phong đã xuất hiện trên trước người Thẩm Bạch, sắc mặt bất thiện nhìn Sở Hưu.
Mọi người xung quanh trợn tròn hai mắt nhìn Sở Hưu, nói thật ra bọn họ chưa từng gặp ai to gan lớn mật như vậy, dám ra tay đả thương người ngay trước mặt một vị tông sư võ đạo.
Trình Đình Phong kéo lớp áo rách nát của Thẩm Bạch ra, tại đan điền Thẩm Bạch có một vết chưởng màu tím đen như sinh ra từ trong da thịt. Hắn có thể cảm nhận được một luồng hỏa lực âm tà tới cực điểm đang không ngừng thiêu đốt kinh mạch Thẩm Bạch.
Bị một chưởng như vậy đánh lên đan điền, thật ra Thẩm Bạch đã bị phế bỏ, không khác gì đã chết. Thậm chí với tác phong kiêu ngạo tự phụ vừa rồi của Thẩm Bạch, Trình Đình Phong còn lo khi hắn tỉnh táo lại sẽ không chấp nhận nổi chuyện này mà lập tức tự sát.
Truyền một luồng nội lực vào cơ thể Thẩm Bạch ngăn cản Tử Dương Ma Diễm trong cơ thể hắn, Trình Đình Phong sắc mặt khó coi giọng nói lạnh lùng nhìn Sở Hưu: “Vừa rồi ta bảo ngươi dừng tay, ngươi không nghe thấy sao? Sở Hưu, ngươi thật to gan, tưởng Quan Trung Hình Đường chống lưng cho ngươi là có thể không để Tàng Kiếm Sơn Trang ta trong mắt à?”
Sở Hưu sắc mặt bình tĩnh chắp tay nói: “Trình tiền bối, tại hạ không có ý này, có điều đao kiếm không mắt quyền cước vô tâm. Trước khi động thủ Thẩm Bạch đã nói muốn quyết đấu sinh tử, đương nhiên ta không cự tuyệt rồi.
Hơn nữa Trình tiền bối ngài cũng thấy mà, tại hạ tu luyện cả Ma công cho nên một khi thật sự ra tay chính ta cũng không khống chế nổi mình nữa. Vừa rồi ta rất muốn dừng tay nhưng chưởng đó vẫn không tự chủ được đánh xuống.
Chuyện này các đồng đạo võ lâm có thể chứng minh. Cũng như trận chiến ở Thủy Vân Quan ta cũng muốn lưu thủ nhưng lại không khống chế được chính mình, nếu có gì mạo phạm mong Trình tiền bối thứ lỗi.”
Nghe Sở Hưu ngụy biện như vậy, mọi người xung quanh bó tay không biết nói gì.
Không ít người chứng kiến trận đánh ở Thủy Vân Quan, lúc đó Sở Hưu thật sự nổi điên, giết ai cũng chẳng để ý, thậm chí không buồn quan tâm tới an nguy bản thân, khiến tất cả địch thủ kinh hãi.
Nhưng vừa rồi khi Sở Hưu xuất thủ có là thằng ngu cũng nhìn ra Sở Hưu đang rất tỉnh táo.
Ngươi không thu tay được mà còn dùng Trí Quyền Ấn dịch chuyển kiếm khí của Trình Đình Phong ra rồi mới đánh người ta à? Đây rõ ràng là cố ý.
Chỉ có điều cho dù Sở Hưu ngụy biện như vậy nhưng lại hợp tình hợp lý, tư thái cũng cúi thấp. Trình Đình Phong mặc dù tức giận hắn coi lời của mình như gió thổi qua tai, nhưng có thể nói gì đây?
Hắn không muốn để Sở Hưu giết Thẩm Bạch là không muốn rước lấy phiền phức.
Nhưng giờ Thẩm Bạch đã bị phế, sống không bằng chết. Nếu hắn kiên quyết muốn trừng trị Sở Hưu cũng được thôi, một tông sư võ đạo trừng trị một võ giả tiểu bối thì cần lý do gì!
Nhưng vấn đề là nếu hắn làm vậy tương đương với đắc tội Quan Trung Hình Đường, hơn nữa Thương Lan Kiếm Tông cũng chẳng nhận việc này là ân tình, hắn làm vậy thì có lợi lộc gì? Sớm biết vậy chẳng bằng hắn không lên tiếng để hai người Sở Hưu cùng Thẩm Bạch tàn sát nhau luôn đi, tránh cho giờ thành vẽ rắn thêm chân, khéo hai bên đều không hài lòng.
Cho nên Trình Đình Phong đành hừ lạnh một tiếng nói: “Trận lôi đài kế tiếp ta sẽ đích thân làm trọng tài, đừng hòng làm gì quá đáng! Lần sau nếu ngươi lại ‘nổi điên’ thì tự nghĩ lấy hậu quả đi!”
Sở Hưu cười cười chắp tay nói: “Xin Trình tiền bối yên tân, ta sẽ ‘khống chế’ bản thân.”
Sau khi nói xong Sở Hưu xoay người thản nhiên bước xuống lôi đài, thuận tay ném mấy viên thuốc trị thương vào miệng như đang nhai kẹo.
Mặc dù phế bỏ Thẩm Bạch nhưng y cũng tiêu hao không ít, đặc biệt là chiêu Trí Quyền Ấn cuối cùng dịch chuyển kiếm khí của Trình Đình Phong đã tiêu hao gần hết nội lực của y.
Một đòn của tông sư võ đạo đâu phải thứ Sở Hưu hiện tại có thể ngăn cản, cho dù chỉ là môt luồng kiếm khí nho nhỏ.
Với lực lượng của Sở Hưu, cho dù Trình Đình Phong chỉ tùy ý phóng ra một luồng kiếm khí, y cũng chẳng đỡ nổi. Cho nên y chỉ có thể lợi dụng uy năng của Trí Quyền Ấn ngưng tụ cương khí thành lĩnh vực kéo nó đi.
Khi Sở Hưu trở lại bên đám người Mạc Thiên Lâm, Mạc Thiên Lâm nhìn Sở Hưu chặc lưỡi nói: “Hôm nay ngươi nổi danh chắc rồi. Nói thật nhé, ngươi cũng to gan thật đấy, dám khiêu khích cả tông sư võ đạo!”
Lạc Phi Hồng dùng ánh mắt khác thường nhìn Sở Hưu nói: “Trước kia cha ta phản loạn bất trị, nhưng không thật sự trừng phạt ta. Nhưng nếu ta dám làm giống ngươi, chắc chắn cha ta sẽ đánh chết ta.”
Tạ Tiểu Lâu bên cạnh mặc dù không nói gì nhưng cũng dùng ánh mắt tương tự nhìn Sở Hưu.
Quả thật dưới mắt đại đa số võ giả, uy nghiêm tông sư võ đạo không cho phép khiêu khích, không ngờ Trình Đình Phong đã hô dừng tay mà Sở Hưu còn dám xuất thủ phế bỏ Thẩm Bạch ngay trước mặt hắn. Quả thật không thể dùng hai chữ to gan để hình dung nữa, theo cái nhìn của đa số mọi người, hành động này của Sở Hưu phải gọi là tự tìm đường chết.
Sở Hưu khoát tay tùy ý nói: “Ta đâu có ngu, đổi lại tình huống khác ta đã chẳng làm vậy.
Lần Thần Binh Đại Hội này do Tàng Kiếm Sơn Trang tổ chức, nếu Tàng Kiếm Sơn Trang không tuân thủ quy định, vậy Thần Binh Đại Hội còn ý nghĩa gì nữa?
Huống hồ chuyện này vốn là ta chiếm lý, nếu Tàng Kiếm Sơn Trang đụng tới ta, người mất mặt lại là bọn họ.”
Bọn Mạc Thiên Lâm lắc đầu, nói thì nói thế nhưng không mấy ai dám làm vậy.
Trận chiến của Sở Hưu cùng Thẩm Bạch vô cùng kịch liệt, khí thế sắc bén sản sinh khi bọn họ giao thủ được truyền vào trận pháp,thậm chí khiến phôi thai trong lò lửa dường như đang ngưng tụ thành một thanh đao tạo hình sắc bén dữ tợn, vừa nhìn đã biết không phải con đường tốt lành gì.
Có điều hiện giờ Sở Hưu đang là người xuất sắc nhất Thần Binh Đại Hội, nếu tiếp đó Sở Hưu giữ được trạng thái này, vậy người thắng trong Thần Binh Đại Hội trăm phần trăm là hắn.
Lúc này mọi người vô thức nhìn sang Hạ Hầu Vô Giang.
Trước mắt trong số những người này, kẻ có thể tranh phong cùng Sở Hưu chỉ còn mình Hạ Hầu Vô Giang.
Mặc dù Đồng Khai Thái cũng là Tam Hoa Tụ Đỉnh, có điều mọi người không mấy quen thuộc về hắn. Hơn nữa lúc trước Đồng Khai Thái cũng rút lui dưới tay Sở Hưu, cho nên mọi người bất giác cho rằng thực lực Đồng Khai Thái không bằng Sở Hưu.
Lúc này Hạ Hầu Vô Giang cũng nhíu chặt lông mày. Nói thật sau khi chứng kiến Sở Hưu xuất thủ, trong lòng hắn cũng không dám chắc.
Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị bọn họ đi theo con đường võ đạo hoàn toàn khác biệt, không thật sự giao thủ hắn cũng không dám xác định liệu mình có thắng được Sở Hưu hay không. Cho dù hắn lấy hết thủ đoạn ra, tỷ lệ thắng cũng không cao hơn năm thành.
Đương nhiên hắn cũng có thể lựa chọn không xuất thủ, như vậy mặc dù không thắng nhưng chí ít cũng không thua, lại chẳng mất mặt. Vả lại người Hạ Hầu thị bọn họ hầu như không ai cần binh khí, có nhận được thần binh cũng chẳng ý nghĩa gì.
Nhưng vấn đề là trong tình huống hiện tại, cho dù hắn không xuất thủ cũng bị một số người chế nhạo là sợ Sở Hưu.
Hơn nữa Sở Hưu còn kết giao với Mạc Thiên Lâm, vừa rồi còn quấy rối việc của mình, không giáo huấn y một trận Hạ Hầu Vô Giang cũng không cam tâm.
Đúng lúc này, nhóm người tiếp theo đã ra sân. Cặp tiếp theo có một người là võ giả áo đen mà Sở Hưu chú ý. Đối thủ của hắn là một người có vu vi Ngoại Cương cảnh đỉnh phong.
Võ giả áo đen kia im lặng vô danh, đối thủ của hắn đương nhiên không từ bỏ.
Võ giả Ngoại Cương cảnh liếc nhìn người áo đen, không nhận ra đối phương, vậy chắc chắn hắn chỉ là hạng vô danh mà thôi. Hắn không buồn để ý, chỉ giơ kiếm trong tay lên thản nhiên nói: “Thức thời thì chủ động nhận thua đi còn bớt tốn công tốn sức.”
Nhưng người áo đen này lại đột nhiên cười cười hai tiếng, tiếng cười đầy khinh thường khiến võ giả Ngoại Cương cảnh nổi nóng, hừ lạnh một tiếng rồi cầm kiếm lao tới.
Đúng lúc nà người áo đen lại đột nhiên mở miệng cười quái dị một tiếng rồi nói: “Đừng trách ta, muốn trách thì tự trách ngươi quá xui xẻo đi!”
Dứt lời người áo đen duỗi tay ra, ma khí vô tận bao lấy võ giả Ngoại Cương cảnh. Chỉ nghe tiếng kêu rên thảm thiết vang lên, ma khí kia như đâu đâu cũng có, trực tiếp tiến vào cơ thể võ giả kia, hút khô sinh cơ trong người hắn. Chỉ trong chớp mắt võ giả Ngoại Cương cảnh kia đã biến thành thây khô!
Khoảnh khắc đó tất cả mọi người ngây ngốc, kể cả người của Tàng Kiếm Sơn Trang.
Nhóm người lên lôi đài lần này không chút danh tiếng cho nên mọi người thậm chí không quan sát cẩn thận, thậm chí cả trọng tài cũng lơ đãng.
Nào ngờ không đợi bọn họ phản ứng lại, bên kia chỉ hét thảm một tiếng rồi chết, thế này có nhanh chóng quá không?
Lúc này người của Tàng Kiếm Sơn Trang đặc biệt là Trình Đình Phong, sắc mặt ai nấy tối sầm.
Vừa rồi hắn mới bảo người khác đừng làm gì quá đáng, kết quả hắn vừa nói xong đã có kẻ giết người ngay trước mặt, không khác gì tát lên mặt hắn.
Trình Đình Phong nhìn người áo đen quát lớn: “Ngươi là đệ tử phái nào? Vừa rồi ta nói ngươi không nghe rõ hay sao? Thần Binh Đại Hội không phải nơi cho các ngươi giết người, ngươi làm bừa như vậy tưởng Tàng Kiếm Sơn Trang chúng ta dễ tính lắm sao?”
“Đệ tử phái nào ư? Trình Đình Phong, ngươi không nhận ra ta à?”
Trình Đình Phong cau mày, cảm thấy có vẻ không đúng nhưng lúc này khí thế trên thân người áo đen không ngừng dâng lên từ Ngoại Cương đến Tam Hoa Tụ Đỉnh, lại đến Ngũ Khí Triều Nguyên, Thiên Nhân Hợp Nhất, cuối cùng thậm chí trực tiếp nhảy lên tới cảnh giới võ đạo tông sư, ma khí cường đại dấy lên ngút trời!
Người áo đen kia lấy mũ xuống, lộ ra một gương mặt vô cùng bình thường. Có điều gương mặt đó cứ như có ma thuật, nhanh chóng thay đổi, cuối cùng hóa thành một gương mặt trung niên vô cùng lạnh lùng.
“Âm Ma Sứ - Tư Đồ Lệ của Vô Tướng Ma Tông dưới trướng Thánh giáo! Trình Đình Phong, ta vẫn luôn ghi nhớ nhát kiếm năm xưa đấy.”
Tư Đồ Lệ nhìn Trình Đình Phong cười lạnh một tiếng, ánh mắt đầy sát khí.