Chương 249: Thẩm Bạch Tự Tin
Thẩm Bạch đột nhiên đứng ra chủ động khiêu khích như vậy khiến mọi người xung quanh đồng loạt đưa mắt nhìn qua lại giữa hai người.
Vừa rồi bọn họ đều chứng kiến hành động khiêu khích của Thẩm Bạch, giờ Thẩm Bạch lại lên tiếng như vậy rõ ràng ân oán giữa hắn và Sở Hưu không hề nhỏ, đã tới mức không chờ kịp muốn ra tay với đối phương.
Nhìn hành động này của Thẩm Bạch, võ giả định khiêu chiến Sở Hưu kia như trút được gánh nặng, vội vàng nói: “Ta không có ý kiến!”
Bên này hắn đang lo lắng không biết nên làm thế nào, giờ đổi lại thành kẻ vừa làm Bạch Vô Kỵ bị thương, Thẩm Bạch ra tay càng phù hợp. Dù sao hai người bọn họ đều xem như kẻ thù của Bạch Vô Kỵ, để họ ra tay tàn sát nhau càng tốt.
Thẩm Bạch nhìn trọng tài của Tàng Kiếm Sơn Trang trầm giọng nói: “Dù sao tới cuối cũng là quyết đấu để chọn một người thắng, đánh sớm đánh muộn gì chẳng là đánh, ta làm vậy không tính là phá hỏng quy củ.”
Trọng tài của Tàng Kiếm Sơn Trang nhíu mày, vội vàng nhìn sang phía Trình Đình Phong.
Trình Đình Phong suy nghĩ một chút rồi hỏi Sở Hưu: “Ngươi có đồng ý không?”
Hắn chẳng muốn dính tới ân oán giữa những võ giả tiểu bối này, dẫu sao giờ cũng không như lúc đầu, sớm muộn gì chẳng là đánh, không liên quan gì tới Tàng Kiếm Sơn Trang bọn họ nữa, chỉ cần hai bên đồng ý là được.
Sở Hưu đột nhiên mỉm cười nói: “Đã có người không đợi nổi vậy ta cũng nguyện ý phụng bồi.”
Trình Đình Phong trầm giọng nói: “Nếu đã định động thủ vậy cũng đừng quên lời ta nói lúc trước, giao thủ thật sự như vậy nếu xảy ra chuyện gì Tàng Kiếm Sơn Trang cũng không chịu trách nhiệm đâu.”
Trình Đình Phong không sợ Thương Lan Kiếm Tông cùng Quan Trung Hình Đường, nhưng nếu đệ tử nhà họ gặp chuyện trên lôi đài khéo lại tới đòi Tàng Kiếm Sơn Trang trả lời, Trình Đình Phong cũng ngại phiền toái đó.
Sở Hưu cùng Thẩm Bạch đều gật nhẹ đầu. Ngay khi Sở Hưu chứng kiến Thẩm Bạch y đã biết chuyện này chắc chắn không thể chấm dứt dễ dàng được, đây là nhân quả cần trả. Chỉ có một bên đứng thẳng một bên nằm xuống, nhân quả này mới chân chính chấm dứt.
Thấy hai bên đều đã đồng ý, võ giả kia vội vàng đi xuống lôi đài. Cứ để hai tên này ra tay với nhau, hắn đứng dưới nhìn là được.
Trên lôi đài, Thẩm Bạch nhìn Sở Hưu, trong mắt đã không có hận ý, chỉ có chiến ý.
Không phải hắn không hận, ngày trước khi Sở Hưu xuất hiện ở Ngụy Quận, hắn còn cầu xin Liễu Công Nguyên vận dụng lực lượng Thương Lan Kiếm Tông giết chết Sở Hưu. Chỉ có điều sau lần đó Thẩm Bạch cũng hiểu rốt cuộc trên vai mình đang gánh vác trách nhiệm lớn đến đâu, từ đó trở đi hắn đã chôn sâu cừu hận đó tận dưới đáy lòng.
Toàn bộ Thẩm gia không ít người có quan hệ huyết mạch với hắn nhưng với Thẩm Bạch tất cả đều chỉ là người xa lạ mà thôi. Thân nhân duy nhất mà hắn thừa nhận chỉ có Thẩm Mặc.
Sở Hưu giết người thân duy nhất của hắn, thù oán này Thẩm Bạch nhất định phải trả, nhưng báo thù đã không còn là mục đích duy nhất của hắn. Vừa rồi Bạch Vô Kỵ là đá kê chân cho hắn, giờ Sở Hưu cũng vậy!
Đánh một trận tại Thần Binh Đại Hội, Thẩm Bạch muốn toàn bộ giang hồ nghe tới tên tuổi mình, để tất cả biết Thương Lan Kiếm Tông đã lại hưng thịnh quật khởi!
Nhìn Sở Hưu, Thẩm Bạch trầm giọng nói: “Sở Hưu, ngươi không ngờ ta xuất hiện ở đây phải không?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Đúng là không ngờ, có điều khi thấy ngươi ta lại nhớ tới tên Thẩm Mặc chết dưới đao của ta.
Các ngươi mặc dù là huynh đệ ruột thịt nhưng tính cách lại hoàn toàn khác biệt, ngươi mạnh hơn tên rác rưởi kia nhiều.”
Ánh mắt Thẩm Bạch lóe lên sát cơ lạnh lẽo, có điều hắn không nổi giận, chỉ dùng giọng nói lạnh lùng trả lời: “Ta chỉ muốn hỏi ngươi một việc, ban đầu sao ngươi lại giết Thẩm Mặc? Sở gia các ngươi gặp biến cố, Thẩm Mặc có chết dưới tay kẻ khác thì cũng thôi, nhưng nó lại chết dưới tay ngươi. Rốt cuộc là vì sao?”
Trận chiến đó mọi người của Sở gia đều đã chết, chỉ mình Sở Hưu còn sống sót, cho nên kẻ biết chân tướng chỉ có Sở Hưu.
Sở Hưu như cười như không đáp lại Thẩm Bạch: “Ta nói rồi thì có lợi lộc gì?”
Thẩm Bạch lạnh lùng nói: “Không nói, ngươi sẽ chết rất thê thảm. Nói, ngươi có thể chết thống khoái hơn một chút.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Nếu đã thế bí mật này cả đời ngươi cũng chẳng biết được.
Tự tin quá mức sẽ biến thành tự phụ, ta không biết ai cho ngươi lòng tin nói ra câu đó.
Hai năm trước ngươi là đại đệ tử Thương Lan Kiếm Tông, ta chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt của một gia tộc nhỏ.
Còn giờ Sở Hưu ta đã là tuần sát sứ Quan Trung Hình Đường, tay nắm quyền lực một phương, đứng hạng trước hai mươi trên Long Hổ Bảng. Còn Thẩm Bạch ngươi vẫn chỉ là đại đệ tử Thương Lan Kiếm Tông, có tư cách gì mà nói vậy với ta?”
Thẩm Bạch chậm rãi rút trường kiếm bên hông: “Ngươi xuất thân dân dã, làm được đến vậy đã không dễ rồi, nếu đặt ta vào vị trí của ngươi không khéo ta còn chẳng bằng ngươi.
Nhưng đáng tiếc thế gian này nào có nếu như, ta ngồi trước Ngộ Kiếm Thạch không ăn không uống, ngộ kiếm ba tháng bước vào cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh. Vì hôm nay ta đã ẩn nhẫn mười năm không bước chân vào giang hồ, ghi nhớ tất cả kiếm điển của Thương Lan Kiếm Tông vào trong lòng.
Tất cả mọi thứ đều vì hôm nay, một bước bay thẳng tới bầu trời!
Bạch Vô Kỵ kia còn chẳng đủ tư cách làm đá kê chân cho ta, Sở Hưu ngươi thì đủ đấy. Không nói bí mật đó cho ta cũng chẳng sao, thân tử đạo tiêu, tất cả đều sẽ chấm dứt.”
Lời nói của Thẩm Bạch mang theo vẻ tự tin mãnh liệt, thậm chí có nói là tự phụ cũng được.
Thân là đại đệ tử của Thương Lan Kiếm Tông, hắn được Liễu Công Nguyên thu làm đệ tử quan môn đích thân dạy bảo, Liễu Công Nguyên cũng đã nói tương lai sẽ giao Thương Lan Kiếm Tông cho hắn.
Từ đó trở đi Thẩm Bạch đã biết mình đã khác.
Nếu không nhờ thiên phú của hắn, tiềm lực của hắn, một võ đạo tông sư như Liễu Công Nguyên đã chẳng dốc nhiều tâm huyết như vậy, đã chẳng đặt toàn bộ tương lai Thương Lan Kiếm Tông lên vai hắn.
Nhiều năm như vậy Liễu Công Nguyên vẫn ngăn cản không cho hắn bước chân vào giang hồ chính là vì muốn hắn vừa xuất sơn lập tức làm cả giang hồ chấn động, một bước bay tận trời cao.
Lần này đặt chân vào giang hồ, Thẩm Bạch nhắm thẳng vào mười vị trí đầu trên Long Hổ Bảng. Loại thực lực như Bạch Vô Kỵ thậm chí chẳng đủ tư cách làm đá kê chân cho hắn, phải như Sở Hưu mới tạm coi là đủ.
Còn kẻ địch chân chính của hắn lại là người của thế lực lớn đỉnh cao trên giang hồ, tuấn kiệt trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng như Hạ Hầu Vô Giang.
Bình định viên đá kê chân Sở Hưu chẳng qua là bước đầu tiên đi vào giang hồ của hắn mà thôi.
Trường kiếm rời vỏ, Thẩm Bạch không tiếp tục nói nhảm với Sở Hưu. Nói chính xác hơn, những lời hắn vừa nói không phải chỉ cho Sở Hưu nghe mà để tất cả mọi người xung quanh đều nghe được. Thương Lan Kiếm Tông bọn họ đã trở về.
Đời trước khi Thương Lan Kiếm Tông hưng thịnh chính là lúc Liễu Công Nguyên tung hoành giang hồ, còn đời này sẽ do Thẩm Bạch hắn dương danh thiên hạ!
Kiếm ra khỏi vỏ, phong vân biến sắc.
Thẩm Bạch đâm kiếm ra, chỉ trong chớp mắt những luồng hơi nước nhỏ bé không thể nhận ra trong không khí được cương khí chuyển hóa, ngưng tụ thành một khối băng khổng lồ dài chừng vài trượng, như một thanh trường kiếm bằng băng trực tiếp chém về phía Sở Hưu ngay từ trên không trung. Kiếm khí cường đại sắc bén xé tan không khí, tạo ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc!
Kiếm này đâm ra khiến tất cả mọi người không khỏi biến sắc, cho dù Trình Đình Phong cũng phải kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Bạch.
Uy thế một kiếm này của Thẩm Bạch cùng nhát kiếm làm trọng thương Bạch Vô Kỵ, quả thật là một trời một vực.
Thấy uy thế kiếm pháp của Thẩm Bạch, ngay cả Mạc Thiên Lâm và Tạ Tiểu Lâu cũng phải lo lắng thay cho Sở Hưu, rốt cuộc tên này ở đâu chui ra mà có thực lực kinh khủng như vậy?
Nhưng càng kinh khủng hơn là Thương Lan Kiếm Tông có đệ tử thiên phú cao tuyệt như vậy nhưng che giấu mãi tới tận bây giờ mới cho ra ngoài xông xáo giang hồ.
Bất luận Thương Lan Kiếm Tông ẩn giấu hay bản thân Thẩm Bạch kiên nhẫn, trong giang hồ luôn trọng danh lợi này đều là một hành động kinh người.
Có điều bên phía Sở Hưu lại đã chuẩn bị tâm lý với thực lực của Thẩm Bạch.
Nếu Liễu Công Nguyên đã ẩn giấu Thẩm Bạch hơn mười năm, giờ mới cho hắn ra ngoài, vậy có thể thấy kỳ vọng của Liễu Công Nguyên đối với Thẩm Bạch lớn đến đâu. Rõ ràng là coi đối phương như tương lai như hy vọng của Thương Lan Kiếm Tông.
Những người như Lâm Khai Vân, Bạch Vô Kỵ, thực lực thiên phú của họ cũng không tệ có thể gọi là tinh anh, tương lai cũng có khả năng nhất định được thừa kế tông môn, trở thành người cầm quyền.
Nhưng đây chỉ là có thể mà thôi, nếu Thẩm Bạch cùng cấp bậc với họ, Liễu Công Nguyên đã chẳng coi trọng hắn tới vậy.
Cho nên giờ Thẩm Bạch có thể hiện uy thế như vậy cũng rất bình thường, bằng không ẩn nhẫn hơn mười năm mà chỉ bồi dưỡng được đệ tử thực lực như Bạch Vô Kỵ, vậy Thương Lan Kiếm Tông chấp nhận lụi tàn luôn đi.
Có điều thực lực vốn không chỉ dựa vào tu vi cảnh giới.
Thẩm Bạch ẩn nhẫn hơn mười năm, tập hợp mọi tài nguyên Thương Lan Kiếm Tông để khổ tu, còn Sở Hưu vừa vặn người lại, mỗi giờ mỗi khắc đều chém giết bươn trải trong giang hồ. Y muốn xem xem rốt cuộc thực lực mà Thẩm Bạch khổ tu ra mạnh hơn, hay thực lực mà y chém giết thành gió tanh mưa máu trên giang hồ mạnh hơn?
Ngay khi kiếm thế của Thẩm Bạch đâm tới, Hồng Tụ Đao trong tay Sở Hưu đã rời vỏ, ma khí đen kịt lượn lờ trên thân đao, tạo thành dáng vẻ tà ác dị thường kinh khủng vô cùng.
Thấy cảnh này bất luận võ giả Kính Hồ Sơn Trang hay người của Tàng Kiếm Sơn Trang đều hơi cau mày.
Dù sao bọn họ đều xuất thân Chính đạo, giờ thấy Sở Hưu không hề kiêng kỵ thi triển Ma công như vậy, bọn họ không thích ứng được.
Chỉ có điều lần này Thần Binh Đại Hội không hạn chế chính ma, ngay Đồng Khai Thái còn tới, Sở Hưu vận dụng Ma công cũng không tính là gì.
Hơn nữa mặc dù Quan Trung Hình Đường được coi là tông môn Chính đạo nhưng lại không bài xích Ma công. Quan Trung Hình Đường còn không quản, bọn họ quản nhiều làm gì?
Lúc này giữa lôi đài, A Tỳ Đạo Tam Đao của Sở Hưu chém ra, tảng băng kia dưới lưỡi đao ma khí của Sở Hưu lập tức vỡ vụn từng tấc một. Đao thế của Sở Hưu càng tiến tới, ma khí cuộn trào càng mãnh liệt, tới cuối cùng trên thân đao và đôi mắt của Sở Hưu đã tràn ngập ma khí, đao thế của y cũng trực tiếp chuyển từ đao thứ nhất sang đao thứ hai.
Ma khí ngập trời càn quét khắp nơi, tảng băng khổng lồ ầm ầm tan vỡ, đao thế mang theo ma khí hận ý trực tiếp chém về phía Thẩm Bạch!
Vừa rồi bọn họ đều chứng kiến hành động khiêu khích của Thẩm Bạch, giờ Thẩm Bạch lại lên tiếng như vậy rõ ràng ân oán giữa hắn và Sở Hưu không hề nhỏ, đã tới mức không chờ kịp muốn ra tay với đối phương.
Nhìn hành động này của Thẩm Bạch, võ giả định khiêu chiến Sở Hưu kia như trút được gánh nặng, vội vàng nói: “Ta không có ý kiến!”
Bên này hắn đang lo lắng không biết nên làm thế nào, giờ đổi lại thành kẻ vừa làm Bạch Vô Kỵ bị thương, Thẩm Bạch ra tay càng phù hợp. Dù sao hai người bọn họ đều xem như kẻ thù của Bạch Vô Kỵ, để họ ra tay tàn sát nhau càng tốt.
Thẩm Bạch nhìn trọng tài của Tàng Kiếm Sơn Trang trầm giọng nói: “Dù sao tới cuối cũng là quyết đấu để chọn một người thắng, đánh sớm đánh muộn gì chẳng là đánh, ta làm vậy không tính là phá hỏng quy củ.”
Trọng tài của Tàng Kiếm Sơn Trang nhíu mày, vội vàng nhìn sang phía Trình Đình Phong.
Trình Đình Phong suy nghĩ một chút rồi hỏi Sở Hưu: “Ngươi có đồng ý không?”
Hắn chẳng muốn dính tới ân oán giữa những võ giả tiểu bối này, dẫu sao giờ cũng không như lúc đầu, sớm muộn gì chẳng là đánh, không liên quan gì tới Tàng Kiếm Sơn Trang bọn họ nữa, chỉ cần hai bên đồng ý là được.
Sở Hưu đột nhiên mỉm cười nói: “Đã có người không đợi nổi vậy ta cũng nguyện ý phụng bồi.”
Trình Đình Phong trầm giọng nói: “Nếu đã định động thủ vậy cũng đừng quên lời ta nói lúc trước, giao thủ thật sự như vậy nếu xảy ra chuyện gì Tàng Kiếm Sơn Trang cũng không chịu trách nhiệm đâu.”
Trình Đình Phong không sợ Thương Lan Kiếm Tông cùng Quan Trung Hình Đường, nhưng nếu đệ tử nhà họ gặp chuyện trên lôi đài khéo lại tới đòi Tàng Kiếm Sơn Trang trả lời, Trình Đình Phong cũng ngại phiền toái đó.
Sở Hưu cùng Thẩm Bạch đều gật nhẹ đầu. Ngay khi Sở Hưu chứng kiến Thẩm Bạch y đã biết chuyện này chắc chắn không thể chấm dứt dễ dàng được, đây là nhân quả cần trả. Chỉ có một bên đứng thẳng một bên nằm xuống, nhân quả này mới chân chính chấm dứt.
Thấy hai bên đều đã đồng ý, võ giả kia vội vàng đi xuống lôi đài. Cứ để hai tên này ra tay với nhau, hắn đứng dưới nhìn là được.
Trên lôi đài, Thẩm Bạch nhìn Sở Hưu, trong mắt đã không có hận ý, chỉ có chiến ý.
Không phải hắn không hận, ngày trước khi Sở Hưu xuất hiện ở Ngụy Quận, hắn còn cầu xin Liễu Công Nguyên vận dụng lực lượng Thương Lan Kiếm Tông giết chết Sở Hưu. Chỉ có điều sau lần đó Thẩm Bạch cũng hiểu rốt cuộc trên vai mình đang gánh vác trách nhiệm lớn đến đâu, từ đó trở đi hắn đã chôn sâu cừu hận đó tận dưới đáy lòng.
Toàn bộ Thẩm gia không ít người có quan hệ huyết mạch với hắn nhưng với Thẩm Bạch tất cả đều chỉ là người xa lạ mà thôi. Thân nhân duy nhất mà hắn thừa nhận chỉ có Thẩm Mặc.
Sở Hưu giết người thân duy nhất của hắn, thù oán này Thẩm Bạch nhất định phải trả, nhưng báo thù đã không còn là mục đích duy nhất của hắn. Vừa rồi Bạch Vô Kỵ là đá kê chân cho hắn, giờ Sở Hưu cũng vậy!
Đánh một trận tại Thần Binh Đại Hội, Thẩm Bạch muốn toàn bộ giang hồ nghe tới tên tuổi mình, để tất cả biết Thương Lan Kiếm Tông đã lại hưng thịnh quật khởi!
Nhìn Sở Hưu, Thẩm Bạch trầm giọng nói: “Sở Hưu, ngươi không ngờ ta xuất hiện ở đây phải không?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Đúng là không ngờ, có điều khi thấy ngươi ta lại nhớ tới tên Thẩm Mặc chết dưới đao của ta.
Các ngươi mặc dù là huynh đệ ruột thịt nhưng tính cách lại hoàn toàn khác biệt, ngươi mạnh hơn tên rác rưởi kia nhiều.”
Ánh mắt Thẩm Bạch lóe lên sát cơ lạnh lẽo, có điều hắn không nổi giận, chỉ dùng giọng nói lạnh lùng trả lời: “Ta chỉ muốn hỏi ngươi một việc, ban đầu sao ngươi lại giết Thẩm Mặc? Sở gia các ngươi gặp biến cố, Thẩm Mặc có chết dưới tay kẻ khác thì cũng thôi, nhưng nó lại chết dưới tay ngươi. Rốt cuộc là vì sao?”
Trận chiến đó mọi người của Sở gia đều đã chết, chỉ mình Sở Hưu còn sống sót, cho nên kẻ biết chân tướng chỉ có Sở Hưu.
Sở Hưu như cười như không đáp lại Thẩm Bạch: “Ta nói rồi thì có lợi lộc gì?”
Thẩm Bạch lạnh lùng nói: “Không nói, ngươi sẽ chết rất thê thảm. Nói, ngươi có thể chết thống khoái hơn một chút.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Nếu đã thế bí mật này cả đời ngươi cũng chẳng biết được.
Tự tin quá mức sẽ biến thành tự phụ, ta không biết ai cho ngươi lòng tin nói ra câu đó.
Hai năm trước ngươi là đại đệ tử Thương Lan Kiếm Tông, ta chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt của một gia tộc nhỏ.
Còn giờ Sở Hưu ta đã là tuần sát sứ Quan Trung Hình Đường, tay nắm quyền lực một phương, đứng hạng trước hai mươi trên Long Hổ Bảng. Còn Thẩm Bạch ngươi vẫn chỉ là đại đệ tử Thương Lan Kiếm Tông, có tư cách gì mà nói vậy với ta?”
Thẩm Bạch chậm rãi rút trường kiếm bên hông: “Ngươi xuất thân dân dã, làm được đến vậy đã không dễ rồi, nếu đặt ta vào vị trí của ngươi không khéo ta còn chẳng bằng ngươi.
Nhưng đáng tiếc thế gian này nào có nếu như, ta ngồi trước Ngộ Kiếm Thạch không ăn không uống, ngộ kiếm ba tháng bước vào cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh. Vì hôm nay ta đã ẩn nhẫn mười năm không bước chân vào giang hồ, ghi nhớ tất cả kiếm điển của Thương Lan Kiếm Tông vào trong lòng.
Tất cả mọi thứ đều vì hôm nay, một bước bay thẳng tới bầu trời!
Bạch Vô Kỵ kia còn chẳng đủ tư cách làm đá kê chân cho ta, Sở Hưu ngươi thì đủ đấy. Không nói bí mật đó cho ta cũng chẳng sao, thân tử đạo tiêu, tất cả đều sẽ chấm dứt.”
Lời nói của Thẩm Bạch mang theo vẻ tự tin mãnh liệt, thậm chí có nói là tự phụ cũng được.
Thân là đại đệ tử của Thương Lan Kiếm Tông, hắn được Liễu Công Nguyên thu làm đệ tử quan môn đích thân dạy bảo, Liễu Công Nguyên cũng đã nói tương lai sẽ giao Thương Lan Kiếm Tông cho hắn.
Từ đó trở đi Thẩm Bạch đã biết mình đã khác.
Nếu không nhờ thiên phú của hắn, tiềm lực của hắn, một võ đạo tông sư như Liễu Công Nguyên đã chẳng dốc nhiều tâm huyết như vậy, đã chẳng đặt toàn bộ tương lai Thương Lan Kiếm Tông lên vai hắn.
Nhiều năm như vậy Liễu Công Nguyên vẫn ngăn cản không cho hắn bước chân vào giang hồ chính là vì muốn hắn vừa xuất sơn lập tức làm cả giang hồ chấn động, một bước bay tận trời cao.
Lần này đặt chân vào giang hồ, Thẩm Bạch nhắm thẳng vào mười vị trí đầu trên Long Hổ Bảng. Loại thực lực như Bạch Vô Kỵ thậm chí chẳng đủ tư cách làm đá kê chân cho hắn, phải như Sở Hưu mới tạm coi là đủ.
Còn kẻ địch chân chính của hắn lại là người của thế lực lớn đỉnh cao trên giang hồ, tuấn kiệt trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng như Hạ Hầu Vô Giang.
Bình định viên đá kê chân Sở Hưu chẳng qua là bước đầu tiên đi vào giang hồ của hắn mà thôi.
Trường kiếm rời vỏ, Thẩm Bạch không tiếp tục nói nhảm với Sở Hưu. Nói chính xác hơn, những lời hắn vừa nói không phải chỉ cho Sở Hưu nghe mà để tất cả mọi người xung quanh đều nghe được. Thương Lan Kiếm Tông bọn họ đã trở về.
Đời trước khi Thương Lan Kiếm Tông hưng thịnh chính là lúc Liễu Công Nguyên tung hoành giang hồ, còn đời này sẽ do Thẩm Bạch hắn dương danh thiên hạ!
Kiếm ra khỏi vỏ, phong vân biến sắc.
Thẩm Bạch đâm kiếm ra, chỉ trong chớp mắt những luồng hơi nước nhỏ bé không thể nhận ra trong không khí được cương khí chuyển hóa, ngưng tụ thành một khối băng khổng lồ dài chừng vài trượng, như một thanh trường kiếm bằng băng trực tiếp chém về phía Sở Hưu ngay từ trên không trung. Kiếm khí cường đại sắc bén xé tan không khí, tạo ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc!
Kiếm này đâm ra khiến tất cả mọi người không khỏi biến sắc, cho dù Trình Đình Phong cũng phải kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Bạch.
Uy thế một kiếm này của Thẩm Bạch cùng nhát kiếm làm trọng thương Bạch Vô Kỵ, quả thật là một trời một vực.
Thấy uy thế kiếm pháp của Thẩm Bạch, ngay cả Mạc Thiên Lâm và Tạ Tiểu Lâu cũng phải lo lắng thay cho Sở Hưu, rốt cuộc tên này ở đâu chui ra mà có thực lực kinh khủng như vậy?
Nhưng càng kinh khủng hơn là Thương Lan Kiếm Tông có đệ tử thiên phú cao tuyệt như vậy nhưng che giấu mãi tới tận bây giờ mới cho ra ngoài xông xáo giang hồ.
Bất luận Thương Lan Kiếm Tông ẩn giấu hay bản thân Thẩm Bạch kiên nhẫn, trong giang hồ luôn trọng danh lợi này đều là một hành động kinh người.
Có điều bên phía Sở Hưu lại đã chuẩn bị tâm lý với thực lực của Thẩm Bạch.
Nếu Liễu Công Nguyên đã ẩn giấu Thẩm Bạch hơn mười năm, giờ mới cho hắn ra ngoài, vậy có thể thấy kỳ vọng của Liễu Công Nguyên đối với Thẩm Bạch lớn đến đâu. Rõ ràng là coi đối phương như tương lai như hy vọng của Thương Lan Kiếm Tông.
Những người như Lâm Khai Vân, Bạch Vô Kỵ, thực lực thiên phú của họ cũng không tệ có thể gọi là tinh anh, tương lai cũng có khả năng nhất định được thừa kế tông môn, trở thành người cầm quyền.
Nhưng đây chỉ là có thể mà thôi, nếu Thẩm Bạch cùng cấp bậc với họ, Liễu Công Nguyên đã chẳng coi trọng hắn tới vậy.
Cho nên giờ Thẩm Bạch có thể hiện uy thế như vậy cũng rất bình thường, bằng không ẩn nhẫn hơn mười năm mà chỉ bồi dưỡng được đệ tử thực lực như Bạch Vô Kỵ, vậy Thương Lan Kiếm Tông chấp nhận lụi tàn luôn đi.
Có điều thực lực vốn không chỉ dựa vào tu vi cảnh giới.
Thẩm Bạch ẩn nhẫn hơn mười năm, tập hợp mọi tài nguyên Thương Lan Kiếm Tông để khổ tu, còn Sở Hưu vừa vặn người lại, mỗi giờ mỗi khắc đều chém giết bươn trải trong giang hồ. Y muốn xem xem rốt cuộc thực lực mà Thẩm Bạch khổ tu ra mạnh hơn, hay thực lực mà y chém giết thành gió tanh mưa máu trên giang hồ mạnh hơn?
Ngay khi kiếm thế của Thẩm Bạch đâm tới, Hồng Tụ Đao trong tay Sở Hưu đã rời vỏ, ma khí đen kịt lượn lờ trên thân đao, tạo thành dáng vẻ tà ác dị thường kinh khủng vô cùng.
Thấy cảnh này bất luận võ giả Kính Hồ Sơn Trang hay người của Tàng Kiếm Sơn Trang đều hơi cau mày.
Dù sao bọn họ đều xuất thân Chính đạo, giờ thấy Sở Hưu không hề kiêng kỵ thi triển Ma công như vậy, bọn họ không thích ứng được.
Chỉ có điều lần này Thần Binh Đại Hội không hạn chế chính ma, ngay Đồng Khai Thái còn tới, Sở Hưu vận dụng Ma công cũng không tính là gì.
Hơn nữa mặc dù Quan Trung Hình Đường được coi là tông môn Chính đạo nhưng lại không bài xích Ma công. Quan Trung Hình Đường còn không quản, bọn họ quản nhiều làm gì?
Lúc này giữa lôi đài, A Tỳ Đạo Tam Đao của Sở Hưu chém ra, tảng băng kia dưới lưỡi đao ma khí của Sở Hưu lập tức vỡ vụn từng tấc một. Đao thế của Sở Hưu càng tiến tới, ma khí cuộn trào càng mãnh liệt, tới cuối cùng trên thân đao và đôi mắt của Sở Hưu đã tràn ngập ma khí, đao thế của y cũng trực tiếp chuyển từ đao thứ nhất sang đao thứ hai.
Ma khí ngập trời càn quét khắp nơi, tảng băng khổng lồ ầm ầm tan vỡ, đao thế mang theo ma khí hận ý trực tiếp chém về phía Thẩm Bạch!