Chương 231: Trí Quyền Ấn
Theo Chúc Vũ Hòa, Sở Hưu là tên điên.
Một chưởng vừa rồi của Sở Hưu đã khiến hắn trọng thương, bình thường mà nói Sở Hưu nên giết hắn trước rồi mới giết Bành Tội. Không ngờ Sở Hưu lại bỏ gần tìm xa, nhất quyết giết Bành Tội trước, giờ mới chỉ vào nói hắn là người thứ hai. Sở Hưu rốt cuộc có ý gì, đã rất rõ ràng.
Bất kể nơi này có bao nhiêu người, chỉ cần bị y nhắm vào, chắc chắn phải chết!
Đây là một thái độ điên cuồng, không so đo được mất, chỉ đơn thuần là giết người.
Lúc này Chúc Vũ Hòa bị Sở Hưu liệt vào mục tiêu thứ hai, nhìn đôi mắt bao phủ bởi ma khí của y, toàn thân rét run.
Những võ giả sau lưng đứng quan chiến đều lộ vẻ kinh hãi, bất luận thái độ điên cuồng của Sở Hưu hay tác phong cường đại tùy ý lao vào giữa trăm người chém giết của y đều khiến bọn họ vô cùng chấn động.
Mạc Thiên Lâm sắc mặt nghiêm nghị nói với Tạ Tiểu Lâu: “Đổi ngươi vào vị trí của Sở Hưu, ngươi có làm được đến mức này không?”
Im lặng nửa ngày, trong mắt Tạ Tiểu Lâu mới lộ vẻ phức tạp nói: “Làm được cái rắm! Thời điểm này người bình thường hẳn nên chọn cách giết ra khỏi vòng vây mới đúng! Tên này lại chủ động đi liều mạng với đám người kia, đúng là thằng điên!”
Ánh mắt Mạc Thiên Lâm thoáng hiện sắc thái lạ: “Thằng điên có gì không tốt? Một vị tiền bối Mạc gia ta đã từng nói, thế gian này không có người điên, chỉ có cường giả cùng kẻ yếu, không điên cuồng, không sống nổi. Một người điên đứng trên đỉnh phong sẽ chẳng phải điên nữa, mà là cường giả người người tôn sùng.
Giờ ta càng lúc càng hứng thú với Sở Hưu này, lấy một địch trăm, nếu hắn không chết lần này Thần Binh Đại Hội chính là nơi dương danh cho hắn!”
Thân là con cháu thế gia, cho dù kết giao bằng hữu cũng khó tránh khỏi mang theo chút lợi dụng lợi ích, điểm này chính Mạc Thiên Lâm cũng biết, nhưng hắn không cảm thấy bài xích. Chỉ với thực lực hiện tại Sở Hưu thể hiện đã đủ cho hắn chuẩn bị ra tay trợ giúp.
Còn Huyền Thành đạo nhân nhìn bộ dạng này của Sở Hưu, lông mày lại đột nhiên nhíu lại, lẩm bẩm: “Chủ động dẫn tâm ma nhập thể? Hắn điên rồi à? Không đúng, tâm ma này vốn tồn tại trong cơ thể hắn, chẳng qua lúc này thuận theo tự nhiên phóng thích mà thôi. Trong cơ thể người này có ma tính trời sinh!”
Di chứng sau khi chuyển sinh, trong cơ thể Sở Hưu có ẩn tàng hai loại tích cách, nói đơn giản hơn tình huống của y chính là tâm thần phân liệt mà người ta đồn đại. Còn theo Huyền Thành đạo nhân thấy, Sở Hưu trời sinh có ma tính, nếu hắn gia nhập Ma đạo e rằng không phải tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng mà là tân tú Ma đạo thủ đoạn hung tàn.
Ma đạo không đáng sợ, đáng sợ là óc những người trong Ma đạo lại không cho mình là Ma đạo, mà theo Huyền Thành đạo nhân thấy, Sở Hưu chính là người như vậy. Ma tính ẩn tàng trong cơ thể y cũng không bị bản thân hắn bài xích, cho nên y mới có thể vận dụng bí pháp nhập ma liên tiếp hai lần mà vẫn khống chế được lực lượng trong cơ thể, không bị phản phệ.
Huyền Thành đạo nhân lắc đầu, người này nếu không chết tương lai không khéo sẽ thành một đại ma đầu họa loạn thiên hạ, nhưng hắn lại không thể ra tay ngăn cản.
Bản thân đã phát lời thề đạo, kiếp này không xuất thủ nữa, vậy chuyện này hắn cũng không quản được.
Thở dài một cái, Huyền Thành đạo nhân trực tiếp quay người, nói với mấy tiểu đạo đồng: “Đi thôi, chúng ta cũng nên dọn dẹp nhà cửa.”
Nói xong, hắn trực tiếp vung tay, mang theo những tiểu đạo đồng vào trong đạo quán. Nhưng rất quỷ dị, những võ giả ở gần Huyền Thành đạo nhân căn bản không phát hiện hành động của hắn, thậm chí bọn họ không hề hay biết Huyền Thành đạo nhân đã biến mất.
Lúc này giữa sân, hắn cười lạnh một tiếng với Chúc Vũ Hòa sau đó trực tiếp đánh thẳng về phía hắn.
Chúc Vũ Hòa thấy vậy biến sắc, thân hình vội vàng lui lại phía sau đồng thời hét lớn: “Mọi người xông lên! Mọi người cùng xông lên! Đừng để tên Sở Hưu này đánh tan từng người một!”
Những võ giả xung quanh nghe tiếng gào của Chúc Vũ Hòa nhưng không chỉ không xuất thủ, ngược lại tránh khỏi đường đi của Sở Hưu, không ai dám ngăn cản.
Không phải bọn họ ngu ngốc không biết đạo lý đánh bại từng người, chẳng qua bọn họ không muốn chịu chết mà thôi.
Ai cũng nhìn ra trạng thái tinh thần của Sở Hưu giờ không đúng, đã nhắm vào ai chắc chắn sẽ giết chết đối phương, ai cản y, y giết người đó, cũng như lúc giết Bành Tội vừa rồi.
Mà lúc này y đã nhắm vào Chúc Vũ Hòa, vậy chứng minh tạm thời họ đã an toàn, về phần Chúc Vũ Hòa chống đỡ được bao lâu thì liên quan gì tới họ?
Mỗi người đều có tâm lý may mắn, giờ khí thế của Sở Hưu đang thịnh, không ai muốn lao lên chịu chết cả. Dù sao chỉ cần Sở Hưu không nhắm vào mình, không ai trong bọn họ sẽ ra tay trước.
Dưới đao thế cuồng bạo vô cùng của Sở Hưu, Chúc Vũ Hòa không ngăn được mấy chiêu đã bị đao cương đánh trọng thương, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Chênh lệch về thực lực không phải võ kỹ nào cũng có thể bù đắp được.
Lúc này Công Tôn Lưu đứng bên quan chiến lại bỗng nhíu mày.
Hắn là kẻ âm hiểm xảo trá, am hiểu nhất là luồn cúi, bằng không giờ trên Long Hổ Bảng cũng chẳng có chỗ cho hắn.
Vốn dĩ với tính cách Công Tôn Lưu, hắn định ra tay cuối cùng chiếm lợi thế, có điều người nghĩ như hắn rõ ràng không chỉ có một.
Lấy một địch trăm, vốn dĩ chuyện này chỉ là nằm mơ nói mộng, đối thủ đã chắc chắn phải chết. Nào ngờ tên Sở Hưu này mặc dù lấy một địch trăm nhưng một trăm kẻ địch của hắn mỗi người có tâm tư riêng, một trăm người ôm một trăm toán tính, cứ như vậy đánh tiếp đừng hòng giết nổi Sở Hưu.
Cho nên lúc này Công Tôn Lưu cũng chẳng thể bình tĩnh, hắn trực tiếp đứng ra lớn tiếng nói: “Chư vị, các ngươi còn lưu thủ như vậy e rằng chỉ có nước bị Sở Hưu đánh bại từng người một, đến lúc đó đừng ai nghĩ tới chuyện giết chết được hắn!
Nếu chư vị tin ta, vậy nghe ta chỉ huy, từ mười võ giả tu luyện công pháp luyện thể trở lên đứng ra ngăn cản Sở Hưu, võ giả am hiểu ám khí cung nỏ đứng sau xuất thủ, những võ giả còn lại phối hợp tác chiến, như vậy mới có thể giết chết tên Sở Hưu này!”
Nói xong, Công Tôn Lưu rút hai thanh bảo binh trường kiếm đỏ sẫm của hắn ra, xông về phía Sở Hưu.
Mỗi người đều có tâm lý mù quáng, không có người đầu tiên lao lên, những người khác không ai ra tay.
Công Tôn Lưu mặc dù là kẻ chẳng ra sao, nhưng cũng có chút danh tiếng, thực lực cũng có, cho nên khi hắn mở miệng thật sự có không ít võ giả nguyện nghe theo chỉ huy của hắn, tạo thành trận thế cùng đánh thẳng về phía Sở Hưu.
Hơn mười võ giả tu luyện công pháp luyện thể được Công Tôn Lưu dẫn đầu lao tới, bộc phát cương khí toàn thân ngăn cản trước người Sở Hưu. Chỉ nghe từng tiếng nổ cương khí vang lên, hơn mười người đồng loạt ra tay mới miễn cưỡng ngăn nổi đao thế cường đại của Sở Hưu.
Cùng lúc đó, từng tiếng xé gió vang lên, phía xa một loạt ám khí bắn về phía y, trong đó còn kèm theo từng mũi tên sắc bén ẩn chứa cương khí.
Trên giang hồ có không ít võ giả dùng ám khí, nhưng số người dùng cung tên lại không có mấy, đại đa số đều là võ giả xuất thân quân đội triều đình.
Mũi tên thế mạnh lực trầm cùng ám khí vô cùng âm hiểm cùng đánh tới, Sở Hưu lập tức cau mày. Huyết Luyện Thần Cương bộc phá, chém văng đám cung tên, chỗ ám khí cũng bị cương khí hộ thể của y ngăn cản. Dù sao có Thiên Di Địa Chuyển Đại Di Huyệt Pháp, cho dù Sở Hưu bị ám khí đánh trúng, chỉ cần không phải loại dính máu là chết, Sở Hưu căn bản không sợ.
Nhân cơ hội này, Công Tôn Lưu lại mang người giết tới.
Hai thanh trường kiếm trong tay Công Tôn Lưu đều là bảo binh, một thanh mang theo cương kí nóng rực, một thanh lại kèm theo khí tức âm tà.
Hai loại cương khí bất đồng, hai loại kiếm pháp bất đồng, nhưng Công Tôn Lưu sử dụng lại vô cùng tự nhiên, một âm một dương, tạo thành lại luồng kiếm thế ầm ầm chém về phía Sở Hưu.
Những võ giả khác cũng bộc phát cương khí đánh về phía y.
Mười mấy người đồng loạt ra tay vây công, uy thế kinh người. Đổi thành những người khác sợ là đã bị cương khí cường đại đánh cho chia năm xẻ bảy.
Nhưng ngay lúc này Sở Hưu lại dùng hai tay kết ấn, cương khí quanh người bị y điều động, khí thế lập tức trở nên vô cùng trầm ổn, bất động như núi.
Lâm Tự Quyết, Độc Cô Ấn!
Chỉ nghe một loạt tiếng nổ ầm ầm vang lên, trong vô số chấn động cương khí, thân hình Sở Hưu mau chóng thối lui, khóe miệng chảy ra một tia máu.
Mặc dù Sở Hưu dùng Độc Cô Ấn chọi cứng với Niết Không Thần Trảo của Thiên Tội đà chủ, nhưng giờ là hơn mười người đồng loạt ra tay. Độc Cô Ấn chỉ có khả năng phòng ngự công kích cương khí tương đối nổi bật, còn lực lượng phản chấn vẫn phải do Sở Hưu gánh chịu.
Cho nên sau khi dùng Độc Cô Ấn ngăn cản đòn thế đó, nội phủ Sở Hưu cũng bị chấn động, bị thương nhẹ.
Kết thành Nội Sư Tử Ấn, vừa trấn áp nội thương, Sở Hưu cũng áp chế ma khí của A Tỳ Đạo Tam Đao xuống. Hai lần dẫn ma khí nhập thể, không trấn áp phản phệ, cơ thể y cũng không chịu nổi nữa.
Mà lúc này bọn Công Tôn Lưu thấy Sở Hưu bị mình đánh lui, ánh mắt ai nấy đều lộ vẻ hưng phấn.
Trước đó Sở Hưu cường hãn tới kinh người, thần cản giết thần, phật cản giết phật, khiến người ta kinh hãi không thôi.
Còn giờ Sở Hưu đã trọng thương dưới đòn vây công của bọn họ, điều này chứng minh Sở Hưu không phải không thể đánh bại, bọn họ vẫn có cơ hội.
Cho nên lần này không cần Công Tôn Lưu chỉ huy, đám người trực tiếp xông tới đánh về phía Sở Hưu.
Công Tôn Lưu thấy cảnh này cười lạnh một tiếng, y không gấp, đợi tới khi đám người này thiêu hao hết sức lực Sở Hưu mới là thời cơ cho hắn động thủ!
Lau đi vết máu tươi trên khóe miệng, Sở Hưu nhìn đám người xông tới cười lạnh một tiếng nói: “Đã không kịp đợi nữa muốn chết cho mau phải không? Được, ta giúp các ngươi!”
Lời còn chưa dứt, tay Sở Hưu đã niết một quyền ấn, mọi người xung quanh chỉ cảm thấy thân thể mình như bị khóa lại giữa không gian, cương khí giam cầm thân hình bọn họ, như một tấm lưới lớn mà không họ không cách nào tránh nổi!
Liệt Tự Quyết Trí Quyền Ấn!
Chú trọng không gian, khóa chặt phong tỏa, lưới buông thập phương, không cón đường thoát!
Thân hình Sở Hưu phát động, xuất hiện trước người một võ giả, trong lúc hắn đang bị cương khí giam cần, một tay nhẹ nhàng xoay chuyển, đầu của đối phương lập tức bị vặn đứt, máu tươi chảy ra lênh láng
Quay người lại, Hồng Tụ Đao rời vỏ, Huyết Luyện Thần Cương bộc phát, hai võ giả trước người Sở Hưu bị chém ngang lưng, kêu lên thê thảm.
Trong phạm vi của Trí Quyền Ấn, Sở Hưu như con nhện độc bày ra thiên la địa võng, lạnh lùng thu lượm tính mạng tất cả mọi người!
Một chưởng vừa rồi của Sở Hưu đã khiến hắn trọng thương, bình thường mà nói Sở Hưu nên giết hắn trước rồi mới giết Bành Tội. Không ngờ Sở Hưu lại bỏ gần tìm xa, nhất quyết giết Bành Tội trước, giờ mới chỉ vào nói hắn là người thứ hai. Sở Hưu rốt cuộc có ý gì, đã rất rõ ràng.
Bất kể nơi này có bao nhiêu người, chỉ cần bị y nhắm vào, chắc chắn phải chết!
Đây là một thái độ điên cuồng, không so đo được mất, chỉ đơn thuần là giết người.
Lúc này Chúc Vũ Hòa bị Sở Hưu liệt vào mục tiêu thứ hai, nhìn đôi mắt bao phủ bởi ma khí của y, toàn thân rét run.
Những võ giả sau lưng đứng quan chiến đều lộ vẻ kinh hãi, bất luận thái độ điên cuồng của Sở Hưu hay tác phong cường đại tùy ý lao vào giữa trăm người chém giết của y đều khiến bọn họ vô cùng chấn động.
Mạc Thiên Lâm sắc mặt nghiêm nghị nói với Tạ Tiểu Lâu: “Đổi ngươi vào vị trí của Sở Hưu, ngươi có làm được đến mức này không?”
Im lặng nửa ngày, trong mắt Tạ Tiểu Lâu mới lộ vẻ phức tạp nói: “Làm được cái rắm! Thời điểm này người bình thường hẳn nên chọn cách giết ra khỏi vòng vây mới đúng! Tên này lại chủ động đi liều mạng với đám người kia, đúng là thằng điên!”
Ánh mắt Mạc Thiên Lâm thoáng hiện sắc thái lạ: “Thằng điên có gì không tốt? Một vị tiền bối Mạc gia ta đã từng nói, thế gian này không có người điên, chỉ có cường giả cùng kẻ yếu, không điên cuồng, không sống nổi. Một người điên đứng trên đỉnh phong sẽ chẳng phải điên nữa, mà là cường giả người người tôn sùng.
Giờ ta càng lúc càng hứng thú với Sở Hưu này, lấy một địch trăm, nếu hắn không chết lần này Thần Binh Đại Hội chính là nơi dương danh cho hắn!”
Thân là con cháu thế gia, cho dù kết giao bằng hữu cũng khó tránh khỏi mang theo chút lợi dụng lợi ích, điểm này chính Mạc Thiên Lâm cũng biết, nhưng hắn không cảm thấy bài xích. Chỉ với thực lực hiện tại Sở Hưu thể hiện đã đủ cho hắn chuẩn bị ra tay trợ giúp.
Còn Huyền Thành đạo nhân nhìn bộ dạng này của Sở Hưu, lông mày lại đột nhiên nhíu lại, lẩm bẩm: “Chủ động dẫn tâm ma nhập thể? Hắn điên rồi à? Không đúng, tâm ma này vốn tồn tại trong cơ thể hắn, chẳng qua lúc này thuận theo tự nhiên phóng thích mà thôi. Trong cơ thể người này có ma tính trời sinh!”
Di chứng sau khi chuyển sinh, trong cơ thể Sở Hưu có ẩn tàng hai loại tích cách, nói đơn giản hơn tình huống của y chính là tâm thần phân liệt mà người ta đồn đại. Còn theo Huyền Thành đạo nhân thấy, Sở Hưu trời sinh có ma tính, nếu hắn gia nhập Ma đạo e rằng không phải tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng mà là tân tú Ma đạo thủ đoạn hung tàn.
Ma đạo không đáng sợ, đáng sợ là óc những người trong Ma đạo lại không cho mình là Ma đạo, mà theo Huyền Thành đạo nhân thấy, Sở Hưu chính là người như vậy. Ma tính ẩn tàng trong cơ thể y cũng không bị bản thân hắn bài xích, cho nên y mới có thể vận dụng bí pháp nhập ma liên tiếp hai lần mà vẫn khống chế được lực lượng trong cơ thể, không bị phản phệ.
Huyền Thành đạo nhân lắc đầu, người này nếu không chết tương lai không khéo sẽ thành một đại ma đầu họa loạn thiên hạ, nhưng hắn lại không thể ra tay ngăn cản.
Bản thân đã phát lời thề đạo, kiếp này không xuất thủ nữa, vậy chuyện này hắn cũng không quản được.
Thở dài một cái, Huyền Thành đạo nhân trực tiếp quay người, nói với mấy tiểu đạo đồng: “Đi thôi, chúng ta cũng nên dọn dẹp nhà cửa.”
Nói xong, hắn trực tiếp vung tay, mang theo những tiểu đạo đồng vào trong đạo quán. Nhưng rất quỷ dị, những võ giả ở gần Huyền Thành đạo nhân căn bản không phát hiện hành động của hắn, thậm chí bọn họ không hề hay biết Huyền Thành đạo nhân đã biến mất.
Lúc này giữa sân, hắn cười lạnh một tiếng với Chúc Vũ Hòa sau đó trực tiếp đánh thẳng về phía hắn.
Chúc Vũ Hòa thấy vậy biến sắc, thân hình vội vàng lui lại phía sau đồng thời hét lớn: “Mọi người xông lên! Mọi người cùng xông lên! Đừng để tên Sở Hưu này đánh tan từng người một!”
Những võ giả xung quanh nghe tiếng gào của Chúc Vũ Hòa nhưng không chỉ không xuất thủ, ngược lại tránh khỏi đường đi của Sở Hưu, không ai dám ngăn cản.
Không phải bọn họ ngu ngốc không biết đạo lý đánh bại từng người, chẳng qua bọn họ không muốn chịu chết mà thôi.
Ai cũng nhìn ra trạng thái tinh thần của Sở Hưu giờ không đúng, đã nhắm vào ai chắc chắn sẽ giết chết đối phương, ai cản y, y giết người đó, cũng như lúc giết Bành Tội vừa rồi.
Mà lúc này y đã nhắm vào Chúc Vũ Hòa, vậy chứng minh tạm thời họ đã an toàn, về phần Chúc Vũ Hòa chống đỡ được bao lâu thì liên quan gì tới họ?
Mỗi người đều có tâm lý may mắn, giờ khí thế của Sở Hưu đang thịnh, không ai muốn lao lên chịu chết cả. Dù sao chỉ cần Sở Hưu không nhắm vào mình, không ai trong bọn họ sẽ ra tay trước.
Dưới đao thế cuồng bạo vô cùng của Sở Hưu, Chúc Vũ Hòa không ngăn được mấy chiêu đã bị đao cương đánh trọng thương, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Chênh lệch về thực lực không phải võ kỹ nào cũng có thể bù đắp được.
Lúc này Công Tôn Lưu đứng bên quan chiến lại bỗng nhíu mày.
Hắn là kẻ âm hiểm xảo trá, am hiểu nhất là luồn cúi, bằng không giờ trên Long Hổ Bảng cũng chẳng có chỗ cho hắn.
Vốn dĩ với tính cách Công Tôn Lưu, hắn định ra tay cuối cùng chiếm lợi thế, có điều người nghĩ như hắn rõ ràng không chỉ có một.
Lấy một địch trăm, vốn dĩ chuyện này chỉ là nằm mơ nói mộng, đối thủ đã chắc chắn phải chết. Nào ngờ tên Sở Hưu này mặc dù lấy một địch trăm nhưng một trăm kẻ địch của hắn mỗi người có tâm tư riêng, một trăm người ôm một trăm toán tính, cứ như vậy đánh tiếp đừng hòng giết nổi Sở Hưu.
Cho nên lúc này Công Tôn Lưu cũng chẳng thể bình tĩnh, hắn trực tiếp đứng ra lớn tiếng nói: “Chư vị, các ngươi còn lưu thủ như vậy e rằng chỉ có nước bị Sở Hưu đánh bại từng người một, đến lúc đó đừng ai nghĩ tới chuyện giết chết được hắn!
Nếu chư vị tin ta, vậy nghe ta chỉ huy, từ mười võ giả tu luyện công pháp luyện thể trở lên đứng ra ngăn cản Sở Hưu, võ giả am hiểu ám khí cung nỏ đứng sau xuất thủ, những võ giả còn lại phối hợp tác chiến, như vậy mới có thể giết chết tên Sở Hưu này!”
Nói xong, Công Tôn Lưu rút hai thanh bảo binh trường kiếm đỏ sẫm của hắn ra, xông về phía Sở Hưu.
Mỗi người đều có tâm lý mù quáng, không có người đầu tiên lao lên, những người khác không ai ra tay.
Công Tôn Lưu mặc dù là kẻ chẳng ra sao, nhưng cũng có chút danh tiếng, thực lực cũng có, cho nên khi hắn mở miệng thật sự có không ít võ giả nguyện nghe theo chỉ huy của hắn, tạo thành trận thế cùng đánh thẳng về phía Sở Hưu.
Hơn mười võ giả tu luyện công pháp luyện thể được Công Tôn Lưu dẫn đầu lao tới, bộc phát cương khí toàn thân ngăn cản trước người Sở Hưu. Chỉ nghe từng tiếng nổ cương khí vang lên, hơn mười người đồng loạt ra tay mới miễn cưỡng ngăn nổi đao thế cường đại của Sở Hưu.
Cùng lúc đó, từng tiếng xé gió vang lên, phía xa một loạt ám khí bắn về phía y, trong đó còn kèm theo từng mũi tên sắc bén ẩn chứa cương khí.
Trên giang hồ có không ít võ giả dùng ám khí, nhưng số người dùng cung tên lại không có mấy, đại đa số đều là võ giả xuất thân quân đội triều đình.
Mũi tên thế mạnh lực trầm cùng ám khí vô cùng âm hiểm cùng đánh tới, Sở Hưu lập tức cau mày. Huyết Luyện Thần Cương bộc phá, chém văng đám cung tên, chỗ ám khí cũng bị cương khí hộ thể của y ngăn cản. Dù sao có Thiên Di Địa Chuyển Đại Di Huyệt Pháp, cho dù Sở Hưu bị ám khí đánh trúng, chỉ cần không phải loại dính máu là chết, Sở Hưu căn bản không sợ.
Nhân cơ hội này, Công Tôn Lưu lại mang người giết tới.
Hai thanh trường kiếm trong tay Công Tôn Lưu đều là bảo binh, một thanh mang theo cương kí nóng rực, một thanh lại kèm theo khí tức âm tà.
Hai loại cương khí bất đồng, hai loại kiếm pháp bất đồng, nhưng Công Tôn Lưu sử dụng lại vô cùng tự nhiên, một âm một dương, tạo thành lại luồng kiếm thế ầm ầm chém về phía Sở Hưu.
Những võ giả khác cũng bộc phát cương khí đánh về phía y.
Mười mấy người đồng loạt ra tay vây công, uy thế kinh người. Đổi thành những người khác sợ là đã bị cương khí cường đại đánh cho chia năm xẻ bảy.
Nhưng ngay lúc này Sở Hưu lại dùng hai tay kết ấn, cương khí quanh người bị y điều động, khí thế lập tức trở nên vô cùng trầm ổn, bất động như núi.
Lâm Tự Quyết, Độc Cô Ấn!
Chỉ nghe một loạt tiếng nổ ầm ầm vang lên, trong vô số chấn động cương khí, thân hình Sở Hưu mau chóng thối lui, khóe miệng chảy ra một tia máu.
Mặc dù Sở Hưu dùng Độc Cô Ấn chọi cứng với Niết Không Thần Trảo của Thiên Tội đà chủ, nhưng giờ là hơn mười người đồng loạt ra tay. Độc Cô Ấn chỉ có khả năng phòng ngự công kích cương khí tương đối nổi bật, còn lực lượng phản chấn vẫn phải do Sở Hưu gánh chịu.
Cho nên sau khi dùng Độc Cô Ấn ngăn cản đòn thế đó, nội phủ Sở Hưu cũng bị chấn động, bị thương nhẹ.
Kết thành Nội Sư Tử Ấn, vừa trấn áp nội thương, Sở Hưu cũng áp chế ma khí của A Tỳ Đạo Tam Đao xuống. Hai lần dẫn ma khí nhập thể, không trấn áp phản phệ, cơ thể y cũng không chịu nổi nữa.
Mà lúc này bọn Công Tôn Lưu thấy Sở Hưu bị mình đánh lui, ánh mắt ai nấy đều lộ vẻ hưng phấn.
Trước đó Sở Hưu cường hãn tới kinh người, thần cản giết thần, phật cản giết phật, khiến người ta kinh hãi không thôi.
Còn giờ Sở Hưu đã trọng thương dưới đòn vây công của bọn họ, điều này chứng minh Sở Hưu không phải không thể đánh bại, bọn họ vẫn có cơ hội.
Cho nên lần này không cần Công Tôn Lưu chỉ huy, đám người trực tiếp xông tới đánh về phía Sở Hưu.
Công Tôn Lưu thấy cảnh này cười lạnh một tiếng, y không gấp, đợi tới khi đám người này thiêu hao hết sức lực Sở Hưu mới là thời cơ cho hắn động thủ!
Lau đi vết máu tươi trên khóe miệng, Sở Hưu nhìn đám người xông tới cười lạnh một tiếng nói: “Đã không kịp đợi nữa muốn chết cho mau phải không? Được, ta giúp các ngươi!”
Lời còn chưa dứt, tay Sở Hưu đã niết một quyền ấn, mọi người xung quanh chỉ cảm thấy thân thể mình như bị khóa lại giữa không gian, cương khí giam cầm thân hình bọn họ, như một tấm lưới lớn mà không họ không cách nào tránh nổi!
Liệt Tự Quyết Trí Quyền Ấn!
Chú trọng không gian, khóa chặt phong tỏa, lưới buông thập phương, không cón đường thoát!
Thân hình Sở Hưu phát động, xuất hiện trước người một võ giả, trong lúc hắn đang bị cương khí giam cần, một tay nhẹ nhàng xoay chuyển, đầu của đối phương lập tức bị vặn đứt, máu tươi chảy ra lênh láng
Quay người lại, Hồng Tụ Đao rời vỏ, Huyết Luyện Thần Cương bộc phát, hai võ giả trước người Sở Hưu bị chém ngang lưng, kêu lên thê thảm.
Trong phạm vi của Trí Quyền Ấn, Sở Hưu như con nhện độc bày ra thiên la địa võng, lạnh lùng thu lượm tính mạng tất cả mọi người!