Chương 172: Cố Nhân
Tại Quan Trung Hình Đường nếu có thể lên tới vị trí tuần sát sứ, chỉ cần ngồi vững trên vị trí này mười năm trở lên, cơ bản không ai là kẻ đơn giản, giờ Sở Hưu cũng có cảm giác này.
Y có thể dự liệu được lần này Vệ Hàn Sơn chắc chắn gặp xui, những người khác đương nhiên cũng vậy. Đồng thời Khương Đào Nhiên này không ngờ còn nhanh hơn một bước, giành trước giao dịch riêng gì đó với Ngụy Cửu Đoan nên mới đoạt được Thần Châu Phủ từ tay Vệ Hàn Sơn.
Ban đầu khi Sở Hưu xung đột với Vệ Hàn Sơn, Khương Đào Nhiên này giả bộ làm người hòa giải thật ra là tìm cơ hội làm ngư ông đắc lợi, mà giờ rốt cuộc hắn cũng nắm bắt được cơ hội này.
Có điều Sở Hưu cũng chẳng mấy để ý, vì giờ y vốn không nghĩ tới chuyện khuếch trương thế lực bản thân.
Y chỉ mới đến, dùng thực lực Ngoại Cương cảnh trở thành tuần sát sứ đã đủ chói mắt rồi, nếu dưới trướng y còn có hai châu phủ, vậy sẽ trở thành mục tiêu cho mọi người công kích.
Vệ Hàn Sơn quỳ trên mặt đất, ánh mắt nhìn sang phía Khương Đào Nhiên mỉm cười tủm tỉm ra vẻ vô hại cùng Sở Hưu bên cạnh lộ rõ vẻ xem trò hay, hận tới ngứa răng ngứa lợi.
Đương nhiên trong lòng hắn càng hận Ngụy Cửu Đoan, chỉ có điều hắn không dám lộ ý hận này ra mà thôi.
Ngụy Cửu Đoan hừ lạnh một tiếng phất phất tay nói: “Được rồi, mọi người giải tán, nhớ cho kỹ sau này đừng có giở mấy thủ đoạn đó ra nữa.”
Nói xong Ngụy Cửu Đoan quay người bỏ đi.
Sở Hưu nhìn Vệ Hàn Sơn khó nhọc đứng dậy, cười nhạt nói: “Vệ đại nhân, trước đó ta đã cảnh cáo ngươi rồi, chẳng mấy chốc ngươi sẽ gặp xui. Giờ xem ra mọi chuyện quả nhiên đã thành sự thật!”
Lúc này Vệ Hàn Sơn chẳng hề nổi giận, hắn chỉ dùng ánh mắt âm lãnh nhìn lại Sở Hưu nói: “Được lắm, Sở Hưu, trước đó ta coi thường ngươi rồi. Tuổi trẻ đã bước lên Long Hổ Bảng tranh phong cùng những tuấn kiệt trẻ tuổi trong đại phái, quả nhiên không phải hạng đơn giản. Bất luận thực lực hay thủ đoạn đều như vậy.
Ván này ta lỗ mãng, cũng là ta thua. Thế nhưng đừng quên lời ta nói trước đó, chuyện này, tuyệt đối không xong đâu!”
Sau khi nói xong Vệ Hàn Sơn lạnh lùng trừng mắt với Sở Hưu một hồi rồi nhìn sang phía Khương Đào Nhiên một lúc rồi mới quay người bỏ đi. Sở Hưu lại chẳng buồn để ý, tùy ý theo ra ngoài cửa lớn.
Trong phòng nghị sự bốn tuần sát sứ còn lại liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều lộ vẻ khó hiểu.
Sau này bọn họ cũng không thể dùng ánh mắt lúc trước nhìn Sở Hưu nữa. Kẻ này mặc dù còn trẻ nhưng cả thủ đoạn lẫn thực lực đều không non trẻ gì, ngay cả Vệ Hàn Sơn cũng bị y chỉnh cho chật vật như vậy, đã có tư cách bằng vai phải lứa với bọn họ.
Sau khi trở lại đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ, Sở Hưu an tâm trực tiếp bế quan tu luyện.
Mãi tới lúc này phiền phức của y mới xem như thật sự được giải quyết. Y đã ngồi vững trên vị trí tuần sát sứ, còn bên ngoài Vệ Hàn Sơn cũng chịu thiệt lớn, đoán chừng tạm thời không còn tâm tư đâu gây chuyện với y.
Sau khi bước vào Ngoại Cương cảnh, trừ lúc bế quan trong rừng rậm Thương Mang Sơn, thời gian còn lại Sở Hưu đều dùng trong việc lục đục với đám người Quan Trung Hình Đường này, không có nhiều thời gian để tu luyện.
Từ Ngoại Cương tới Tam Hoa Tụ Đỉnh là một bình cảnh nhỏ, không chỉ cần tích lũy mà còn cần đốn ngộ.
Tinh khí thần bản thân hợp nhất, đạt tới đỉnh phong,ngưng tụ Tam Hoa trên đỉnh, như vậy mới chính thức coi là cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh.
Mặc dù trước mắt sức chiến đấu của Sở Hưu rất mạnh, thậm chí so chiêu được với Vệ Hàn Sơn đã đạt tới cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, nhưng trên thực tế Sở Hưu còn chưa chạm tới ngưỡng cửa cảnh giới này.
Hắn có thể đối đầu với Vệ Hàn Sơn chẳng qua là nhờ căn cơ cường đại cùng sức bật kinh người của mình. Nếu luận cảnh giới chân thực, đánh tới tận cùng, nội tình Sở Hưu thật ra vẫn không bằng Vệ Hàn Sơn. Dù sao hai bên chênh nhau cả một cảnh giới, lại còn là Tam Hoa Tụ Đỉnh có thể coi là bình cảnh tiểu cảnh giới.
Về phần lão tổ Giang gia bị Sở Hưu giết chết lại chỉ là một ông già sắp chết, không thể coi như chiến tích đơn độc được. Giết một ông lão đã già sắp chết không phải chuyện đáng khoe khoang gì.
Một tháng sau, đêm khua, Sở Hưu đang bế quan trong đường khẩu tuần sát sứ, một tiếng động nho nhỏ đột nhiên vang lên trong đường khẩu. Tiếng động này khiến Sở Hưu đang bế quan đột nhiên mở mắt.
Y không phải bế quan sinh tử, chỉ tích lũy chân khí nội lực bản thân cùng cảm ngộ võ đạo mà thôi, cho nên vẫn cảm giác được mọi thứ bên ngoài.
Sau khi nghe tiếng có người lẻn vào đường khẩu tuần sát sứ, Sở Hưu lập tức cay mày.
Đất Quan Trung rồng rắn lẫn lộn nhưng Quan Trung Hình Đường có thực lực và uy nghiêm tuyệt đối, bình thường một số hung đồ ác tặc muốn trốn Quan Trung Hình Đường còn chẳng được. Tối thiểu Sở Hưu chưa từng nghe nói có ai to gan lớn mật trực tiếp động thủ đối với Quan Trung Hình Đường.
Huống hồ trước mắt thực lực trong đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu cũng không yếu. Nơi này có vài chục bộ đầu bộ khoái trấn thủ, Tần Phương cùng Lưu Thành Lễ không trong đường khẩu nhưng Đỗ Quảng Trọng vẫn luôn có mặt.
Người trước mắt có thể che giấu nhiều người như vậy lẻn tới cách mình không xa, rõ ràng thực lực không kém.
Sở Hưu lẳng lặng đẩy cửa bế quan ra, hai tay nhanh chóng kết ẩn, Trận Tự Quyết, Nội Phược Ấn! Khắp cả thiên hạ mặc ta tung hoành!
Khoảng khắc này tốc độ Sở Hưu bộc phát tới cực hạn, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt bóng đen, Hồng Tụ Đao ầm ầm chém tới, Huyết Luyện Thần Cương đỏ rực lạnh lẽo thấu xương chém ra, tốc độ nhanh chóng tới cực hạn.
Nhưng thân hình bóng đen kia càng lơ lửng bất định, tốc độ không ngờ chẳng chậm hơn Nội Phược Ấn của Sở Hưu bao nhiêu, thân hình lay động như chiếc lá trong gió, tùy ý né tránh đao thế của Sở Hưu. Chớp mắt đã phóng hơn mười mũi Truy Hồn Tiêu tới trước mắt Sở Hưu, còn Sở Hưu thậm chí không thấy nổi người trước mắt rốt cuộc phóng ra ám khí như thế nào.
Tốc độ ra tay phóng ám khí của đối phương không chậm hơn Tụ Lý Thanh Long của Sở Hưu.
Lâm Tự Quyết, Độc Cô Ấn!
Cương khí quanh người Sở Hưu lập tức ngưng tụ lại một chỗ, như núi cao sừng sững, bất động như núi.
Mấy mũi Truy Hồn Tiêu kia đánh lên người Sở Hưu, trực tiếp bị Độc Cô Ấn ngăn cản, còn bóng đen kia lại lắc mình một cái, trực tiếp nhảy lên nóc nhà rời khỏi đường khẩu tuần sát sứ.
Nhìn đống truy hồn tiêu kia, chân mày Sở Hưu lập tức nhíu lại, y thấy chỗ ám khí này có vẻ quen thuộc.
Lúc này chấn động giao thủ của đôi bên cũng khiến đám người Đỗ Quảng Trọng chú ý chạy lại. Thấy có người dám to gan lẻn vào đường khẩu tuần sát sứ Quan Trung Hình Đường, Đỗ Quảng Trọng biến sắc, lạnh lùng nói: “Đại nhân, tặc tử này gan to bằng trời, để ta dẫn người đuổi theo!’
Sở Hưu nhíu mày nói: “Ko cần đuổi theo, tự ta đi là được, các ngươi cứ chờ ở đây đi.”
Nói xong thân hình Sở Hưu phát lực, cũng nhảy thẳng lên nóc nhà, biến mất không thấy đâu nữa.
Lần theo vết tích bóng đen kia, Sở Hưu đuổi thẳng tới một căn hẻm cách đường khẩu tuần sát sứ không xa.
Bóng đen kia vặn vẹo đôi chút, lấy khăn trùm đầu xuống, hắn mặc một bộ y phục dạ hành che phủ tới cực hạn, chỉ lộ ra hai con mắt. Thân hình như dung nhập vào màn đêm.
“Sở huynh, đã lâu không gặp, có lẽ giờ ta nên gọi ngươi là tuần sát sứ Sở đại nhân mới đúng.”
Bóng đen kia mỉm cười lười biếng, chính là sát thủ Thanh Long Hội ngày trước, Đường Nha!
Lúc này trong hẻm lại có một ông lão đi ra, chính là Quỷ Thủ Vương.
Quỷ Thủ Vương nhìn Sở Hưu tặc lưỡi thở dài: “Quả nhiên người có năng lực đi đâu cũng chẳng lo ăn uống. Ở phân đà Thanh Long Hội ngươi là sát thủ kim bài, tới Quan Trung Hình Đường này ngươi cũng nhanh chóng ngồi vững vị trí tuần sát sứ.”
Sở Hưu nhíu mày, lúc trước khi xuất thủ y đã đoán được bóng đen kia chính là Đường Nha.
Năng lực ám khí của đối phương cực mạnh,khi thi hành nhiệm vụ của Thanh Long Hội Sở Hưu đã từng chứng kiến, cho nên y mới thấy đối phương quen thuộc.
Gặp lại cố nhân, thản nhiên nói: “Thiên Tội đà chủ đúng là quá cố chấp, còn đuổi tới tận Quan Trung Hình Đường này nữa à.
Có điều ta không tin Thiên Tội đà chủ dám động thủ ở Quan Trung Hình Đường. Nơi này không phải Bắc Yên cũng không phải Tây Sở, Quan Trung Hình Đường có uy thế duy ngã độc tôn trên đất Quan Trung này, Thanh Long Hội thậm chí không có phân đà tại đây!”
Quỷ Thủ Vương cười khổ lắc đầu nói: “Đừng nói Thanh Long Hội gì nữa, chúng ta giờ đã không phải người của Thanh Long Hội nữa rồi. Lúc này Thiên Tội đà chủ chắc cũng chẳng có thời gian để truy sát ngươi nữa rồi.”
Sở Hưu hơi cau mày, trước đó y tưởng Thiên Tội đà chủ đuổi tới Quan Trung Hình Đường còn Đường Nha lại làm như lần trước, cố ý tiết lộ chút động tĩnh cho y, nhắc nhở y. Nào ngờ Quỷ Thủ Vương lại nói như vậy.
“Hả! Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Sở Hưu nghi hoặc hỏi.
Quỷ Thủ Vương không trực tiếp trả lời Sở Hưu mà mà nói với hẻm nhỏ sau lưng: “Được rồi, ra hết đi.”
Theo tiếng nói của Sở Hưu, trong hẻm nhỏ có tới ba mươi người đi ra, trong đó có cả những người Sở Hưu quen thuộc như Tàn Kiếm Nhạn Bất Quy, Hỏa Nô, Lang Vương còn lại đều là sát thủ cảnh giới Tiên Thiên của phân đà Thiên Tội.
Chỉ có điều lúc này bọn họ đều không mặc y phục của Thanh Long Hội, cũng không đội mũ trùm đeo mặt nạ của Thanh Long Hội.
Quỷ Thủ Vương nói với Sở Hưu: “Như ngươi thấy đấy, chúng ta đều không còn là người của Thanh Long Hội nữa. Chuyện này nói ra thì dài, còn phải kể từ lúc Thiên Tội đà chủ truy sát ngươi thất bại.
Ngày trước ngươi dẫn người của Bạch Hổ Đường ra tay với Thiên Tội đà chủ. Võ giả Bạch Hổ Đường kia thực lực quả thật rất mạnh, thậm chí nội tình còn mạnh hơn Thiên Tội đà chủ một bậc.
Chỉ có điều gã cao to của Bạch Hổ Đường kia quá mức tự tin, bị Thiên Tội đà chủ dùng dị bảo đánh lén trọng thương, cuối cùng còn trực tiếp giết ngược lại. Mặc dù bản thân Thiên Tội đà chủ cũng bị trọng thương.
Gã cao to của Bạch Hổ Đường kia chính là đường chủ phân đường Bạch Hổ Đường, địa vị ngang với Thiên Tội đà chủ. Thân là kẻ đối địch, Thiên Tội đà chủ giết chết một đường chủ phân đường Bạch Hổ Đường là lập được đại công. Bằng vào công lao này, Thiên Tội đà chủ không ngờ lại có cơ hội trở lại tổng bộ Thanh Long Hội.
Đương nhiên người có tư cách về tổng bộ chỉ là Thiên Tội đà chủ, chúng ta thì không.”
Nói đến đây khóe miệng Quỷ Thủ Vương bỗng lộ vẻ khó hiểu: “Trước khi đi Thiên Tội đà chủ chỉ dẫn một tâm phúc đi theo, chính là tên Thanh Điện Kiếm Trần Kiệu kia!”
Y có thể dự liệu được lần này Vệ Hàn Sơn chắc chắn gặp xui, những người khác đương nhiên cũng vậy. Đồng thời Khương Đào Nhiên này không ngờ còn nhanh hơn một bước, giành trước giao dịch riêng gì đó với Ngụy Cửu Đoan nên mới đoạt được Thần Châu Phủ từ tay Vệ Hàn Sơn.
Ban đầu khi Sở Hưu xung đột với Vệ Hàn Sơn, Khương Đào Nhiên này giả bộ làm người hòa giải thật ra là tìm cơ hội làm ngư ông đắc lợi, mà giờ rốt cuộc hắn cũng nắm bắt được cơ hội này.
Có điều Sở Hưu cũng chẳng mấy để ý, vì giờ y vốn không nghĩ tới chuyện khuếch trương thế lực bản thân.
Y chỉ mới đến, dùng thực lực Ngoại Cương cảnh trở thành tuần sát sứ đã đủ chói mắt rồi, nếu dưới trướng y còn có hai châu phủ, vậy sẽ trở thành mục tiêu cho mọi người công kích.
Vệ Hàn Sơn quỳ trên mặt đất, ánh mắt nhìn sang phía Khương Đào Nhiên mỉm cười tủm tỉm ra vẻ vô hại cùng Sở Hưu bên cạnh lộ rõ vẻ xem trò hay, hận tới ngứa răng ngứa lợi.
Đương nhiên trong lòng hắn càng hận Ngụy Cửu Đoan, chỉ có điều hắn không dám lộ ý hận này ra mà thôi.
Ngụy Cửu Đoan hừ lạnh một tiếng phất phất tay nói: “Được rồi, mọi người giải tán, nhớ cho kỹ sau này đừng có giở mấy thủ đoạn đó ra nữa.”
Nói xong Ngụy Cửu Đoan quay người bỏ đi.
Sở Hưu nhìn Vệ Hàn Sơn khó nhọc đứng dậy, cười nhạt nói: “Vệ đại nhân, trước đó ta đã cảnh cáo ngươi rồi, chẳng mấy chốc ngươi sẽ gặp xui. Giờ xem ra mọi chuyện quả nhiên đã thành sự thật!”
Lúc này Vệ Hàn Sơn chẳng hề nổi giận, hắn chỉ dùng ánh mắt âm lãnh nhìn lại Sở Hưu nói: “Được lắm, Sở Hưu, trước đó ta coi thường ngươi rồi. Tuổi trẻ đã bước lên Long Hổ Bảng tranh phong cùng những tuấn kiệt trẻ tuổi trong đại phái, quả nhiên không phải hạng đơn giản. Bất luận thực lực hay thủ đoạn đều như vậy.
Ván này ta lỗ mãng, cũng là ta thua. Thế nhưng đừng quên lời ta nói trước đó, chuyện này, tuyệt đối không xong đâu!”
Sau khi nói xong Vệ Hàn Sơn lạnh lùng trừng mắt với Sở Hưu một hồi rồi nhìn sang phía Khương Đào Nhiên một lúc rồi mới quay người bỏ đi. Sở Hưu lại chẳng buồn để ý, tùy ý theo ra ngoài cửa lớn.
Trong phòng nghị sự bốn tuần sát sứ còn lại liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều lộ vẻ khó hiểu.
Sau này bọn họ cũng không thể dùng ánh mắt lúc trước nhìn Sở Hưu nữa. Kẻ này mặc dù còn trẻ nhưng cả thủ đoạn lẫn thực lực đều không non trẻ gì, ngay cả Vệ Hàn Sơn cũng bị y chỉnh cho chật vật như vậy, đã có tư cách bằng vai phải lứa với bọn họ.
Sau khi trở lại đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ, Sở Hưu an tâm trực tiếp bế quan tu luyện.
Mãi tới lúc này phiền phức của y mới xem như thật sự được giải quyết. Y đã ngồi vững trên vị trí tuần sát sứ, còn bên ngoài Vệ Hàn Sơn cũng chịu thiệt lớn, đoán chừng tạm thời không còn tâm tư đâu gây chuyện với y.
Sau khi bước vào Ngoại Cương cảnh, trừ lúc bế quan trong rừng rậm Thương Mang Sơn, thời gian còn lại Sở Hưu đều dùng trong việc lục đục với đám người Quan Trung Hình Đường này, không có nhiều thời gian để tu luyện.
Từ Ngoại Cương tới Tam Hoa Tụ Đỉnh là một bình cảnh nhỏ, không chỉ cần tích lũy mà còn cần đốn ngộ.
Tinh khí thần bản thân hợp nhất, đạt tới đỉnh phong,ngưng tụ Tam Hoa trên đỉnh, như vậy mới chính thức coi là cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh.
Mặc dù trước mắt sức chiến đấu của Sở Hưu rất mạnh, thậm chí so chiêu được với Vệ Hàn Sơn đã đạt tới cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, nhưng trên thực tế Sở Hưu còn chưa chạm tới ngưỡng cửa cảnh giới này.
Hắn có thể đối đầu với Vệ Hàn Sơn chẳng qua là nhờ căn cơ cường đại cùng sức bật kinh người của mình. Nếu luận cảnh giới chân thực, đánh tới tận cùng, nội tình Sở Hưu thật ra vẫn không bằng Vệ Hàn Sơn. Dù sao hai bên chênh nhau cả một cảnh giới, lại còn là Tam Hoa Tụ Đỉnh có thể coi là bình cảnh tiểu cảnh giới.
Về phần lão tổ Giang gia bị Sở Hưu giết chết lại chỉ là một ông già sắp chết, không thể coi như chiến tích đơn độc được. Giết một ông lão đã già sắp chết không phải chuyện đáng khoe khoang gì.
Một tháng sau, đêm khua, Sở Hưu đang bế quan trong đường khẩu tuần sát sứ, một tiếng động nho nhỏ đột nhiên vang lên trong đường khẩu. Tiếng động này khiến Sở Hưu đang bế quan đột nhiên mở mắt.
Y không phải bế quan sinh tử, chỉ tích lũy chân khí nội lực bản thân cùng cảm ngộ võ đạo mà thôi, cho nên vẫn cảm giác được mọi thứ bên ngoài.
Sau khi nghe tiếng có người lẻn vào đường khẩu tuần sát sứ, Sở Hưu lập tức cay mày.
Đất Quan Trung rồng rắn lẫn lộn nhưng Quan Trung Hình Đường có thực lực và uy nghiêm tuyệt đối, bình thường một số hung đồ ác tặc muốn trốn Quan Trung Hình Đường còn chẳng được. Tối thiểu Sở Hưu chưa từng nghe nói có ai to gan lớn mật trực tiếp động thủ đối với Quan Trung Hình Đường.
Huống hồ trước mắt thực lực trong đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu cũng không yếu. Nơi này có vài chục bộ đầu bộ khoái trấn thủ, Tần Phương cùng Lưu Thành Lễ không trong đường khẩu nhưng Đỗ Quảng Trọng vẫn luôn có mặt.
Người trước mắt có thể che giấu nhiều người như vậy lẻn tới cách mình không xa, rõ ràng thực lực không kém.
Sở Hưu lẳng lặng đẩy cửa bế quan ra, hai tay nhanh chóng kết ẩn, Trận Tự Quyết, Nội Phược Ấn! Khắp cả thiên hạ mặc ta tung hoành!
Khoảng khắc này tốc độ Sở Hưu bộc phát tới cực hạn, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt bóng đen, Hồng Tụ Đao ầm ầm chém tới, Huyết Luyện Thần Cương đỏ rực lạnh lẽo thấu xương chém ra, tốc độ nhanh chóng tới cực hạn.
Nhưng thân hình bóng đen kia càng lơ lửng bất định, tốc độ không ngờ chẳng chậm hơn Nội Phược Ấn của Sở Hưu bao nhiêu, thân hình lay động như chiếc lá trong gió, tùy ý né tránh đao thế của Sở Hưu. Chớp mắt đã phóng hơn mười mũi Truy Hồn Tiêu tới trước mắt Sở Hưu, còn Sở Hưu thậm chí không thấy nổi người trước mắt rốt cuộc phóng ra ám khí như thế nào.
Tốc độ ra tay phóng ám khí của đối phương không chậm hơn Tụ Lý Thanh Long của Sở Hưu.
Lâm Tự Quyết, Độc Cô Ấn!
Cương khí quanh người Sở Hưu lập tức ngưng tụ lại một chỗ, như núi cao sừng sững, bất động như núi.
Mấy mũi Truy Hồn Tiêu kia đánh lên người Sở Hưu, trực tiếp bị Độc Cô Ấn ngăn cản, còn bóng đen kia lại lắc mình một cái, trực tiếp nhảy lên nóc nhà rời khỏi đường khẩu tuần sát sứ.
Nhìn đống truy hồn tiêu kia, chân mày Sở Hưu lập tức nhíu lại, y thấy chỗ ám khí này có vẻ quen thuộc.
Lúc này chấn động giao thủ của đôi bên cũng khiến đám người Đỗ Quảng Trọng chú ý chạy lại. Thấy có người dám to gan lẻn vào đường khẩu tuần sát sứ Quan Trung Hình Đường, Đỗ Quảng Trọng biến sắc, lạnh lùng nói: “Đại nhân, tặc tử này gan to bằng trời, để ta dẫn người đuổi theo!’
Sở Hưu nhíu mày nói: “Ko cần đuổi theo, tự ta đi là được, các ngươi cứ chờ ở đây đi.”
Nói xong thân hình Sở Hưu phát lực, cũng nhảy thẳng lên nóc nhà, biến mất không thấy đâu nữa.
Lần theo vết tích bóng đen kia, Sở Hưu đuổi thẳng tới một căn hẻm cách đường khẩu tuần sát sứ không xa.
Bóng đen kia vặn vẹo đôi chút, lấy khăn trùm đầu xuống, hắn mặc một bộ y phục dạ hành che phủ tới cực hạn, chỉ lộ ra hai con mắt. Thân hình như dung nhập vào màn đêm.
“Sở huynh, đã lâu không gặp, có lẽ giờ ta nên gọi ngươi là tuần sát sứ Sở đại nhân mới đúng.”
Bóng đen kia mỉm cười lười biếng, chính là sát thủ Thanh Long Hội ngày trước, Đường Nha!
Lúc này trong hẻm lại có một ông lão đi ra, chính là Quỷ Thủ Vương.
Quỷ Thủ Vương nhìn Sở Hưu tặc lưỡi thở dài: “Quả nhiên người có năng lực đi đâu cũng chẳng lo ăn uống. Ở phân đà Thanh Long Hội ngươi là sát thủ kim bài, tới Quan Trung Hình Đường này ngươi cũng nhanh chóng ngồi vững vị trí tuần sát sứ.”
Sở Hưu nhíu mày, lúc trước khi xuất thủ y đã đoán được bóng đen kia chính là Đường Nha.
Năng lực ám khí của đối phương cực mạnh,khi thi hành nhiệm vụ của Thanh Long Hội Sở Hưu đã từng chứng kiến, cho nên y mới thấy đối phương quen thuộc.
Gặp lại cố nhân, thản nhiên nói: “Thiên Tội đà chủ đúng là quá cố chấp, còn đuổi tới tận Quan Trung Hình Đường này nữa à.
Có điều ta không tin Thiên Tội đà chủ dám động thủ ở Quan Trung Hình Đường. Nơi này không phải Bắc Yên cũng không phải Tây Sở, Quan Trung Hình Đường có uy thế duy ngã độc tôn trên đất Quan Trung này, Thanh Long Hội thậm chí không có phân đà tại đây!”
Quỷ Thủ Vương cười khổ lắc đầu nói: “Đừng nói Thanh Long Hội gì nữa, chúng ta giờ đã không phải người của Thanh Long Hội nữa rồi. Lúc này Thiên Tội đà chủ chắc cũng chẳng có thời gian để truy sát ngươi nữa rồi.”
Sở Hưu hơi cau mày, trước đó y tưởng Thiên Tội đà chủ đuổi tới Quan Trung Hình Đường còn Đường Nha lại làm như lần trước, cố ý tiết lộ chút động tĩnh cho y, nhắc nhở y. Nào ngờ Quỷ Thủ Vương lại nói như vậy.
“Hả! Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Sở Hưu nghi hoặc hỏi.
Quỷ Thủ Vương không trực tiếp trả lời Sở Hưu mà mà nói với hẻm nhỏ sau lưng: “Được rồi, ra hết đi.”
Theo tiếng nói của Sở Hưu, trong hẻm nhỏ có tới ba mươi người đi ra, trong đó có cả những người Sở Hưu quen thuộc như Tàn Kiếm Nhạn Bất Quy, Hỏa Nô, Lang Vương còn lại đều là sát thủ cảnh giới Tiên Thiên của phân đà Thiên Tội.
Chỉ có điều lúc này bọn họ đều không mặc y phục của Thanh Long Hội, cũng không đội mũ trùm đeo mặt nạ của Thanh Long Hội.
Quỷ Thủ Vương nói với Sở Hưu: “Như ngươi thấy đấy, chúng ta đều không còn là người của Thanh Long Hội nữa. Chuyện này nói ra thì dài, còn phải kể từ lúc Thiên Tội đà chủ truy sát ngươi thất bại.
Ngày trước ngươi dẫn người của Bạch Hổ Đường ra tay với Thiên Tội đà chủ. Võ giả Bạch Hổ Đường kia thực lực quả thật rất mạnh, thậm chí nội tình còn mạnh hơn Thiên Tội đà chủ một bậc.
Chỉ có điều gã cao to của Bạch Hổ Đường kia quá mức tự tin, bị Thiên Tội đà chủ dùng dị bảo đánh lén trọng thương, cuối cùng còn trực tiếp giết ngược lại. Mặc dù bản thân Thiên Tội đà chủ cũng bị trọng thương.
Gã cao to của Bạch Hổ Đường kia chính là đường chủ phân đường Bạch Hổ Đường, địa vị ngang với Thiên Tội đà chủ. Thân là kẻ đối địch, Thiên Tội đà chủ giết chết một đường chủ phân đường Bạch Hổ Đường là lập được đại công. Bằng vào công lao này, Thiên Tội đà chủ không ngờ lại có cơ hội trở lại tổng bộ Thanh Long Hội.
Đương nhiên người có tư cách về tổng bộ chỉ là Thiên Tội đà chủ, chúng ta thì không.”
Nói đến đây khóe miệng Quỷ Thủ Vương bỗng lộ vẻ khó hiểu: “Trước khi đi Thiên Tội đà chủ chỉ dẫn một tâm phúc đi theo, chính là tên Thanh Điện Kiếm Trần Kiệu kia!”