Chương 169: Cáo Trạng
Năm vị tuần sát sứ ở đây đều không biết rốt cuộc Sở Hưu đã nói gì với Ngụy Cửu Đoan, có điều bọn họ biết nếu Ngụy Cửu Đoan đã quyết định nói Sở Hưu không làm sai, vậy chính là y không làm sai. Ai dám phản dối là đánh lên mặt hắn.
Ngoại trừ Vệ Hàn Sơn, những người còn lại đâu có xung đột gì với Sở Hưu, đương nhiên sẽ không lên tiếng động chạm tới Ngụy Cửu Đoan.
Nhìn mọi người xung quanh một chút, Ngụy Cửu Đoan thản nhiên nói: “Nếu đã vậy tất cả giải tán đi. Nhớ quản lý tốt khu vực của mình là được, đừng đi quan tâm tới chuyện của người khác.”
Thật ra trước đó cảm nhận của Ngụy Cửu Đoan về Vệ Hàn Sơn cũng không tệ. Tên thủ hạ này tuy nhiều thủ đoạn nhỏ nhưng cũng biết hiếu kính hắn, các thứ lễ phép bên ngoài cũng cực kỳ hợp ý hắn.
Nhưng hôm nay hắn lại không tự hiểu lấy mình, còn dám phản bác mệnh lệnh mình ngay trước mặt mọi người, cần gõ cho một cái.
Sở Hưu mỉm cười đứng lên chắp tay nói: “Vâng thưa đại nhân.”
Nói xong Sở Hưu đi trước rời phòng nghị sự, những người khác cũng lần lượt bỏ đi, chỉ mình Vệ Hàn Sơn khi đi ra ngoài sắc mặt âm trầm như nước.
Sau khi tất cả mọi người đi khỏi, một người trẻ tuổi chừng hơn ba mươi tuổi mới đi vào phòng nghị sự, cung kính thi lễ với Ngụy Cửu Đoan: “Nghĩa phụ.”
Ngụy Cửu Đoan nhìn người trẻ tuổi trước mắt, gật đầu nói: “Dương Lăng à, mấy tông môn bên Mạt Dương Phủ xử lý thế nào rồi?”
Dương Lăng đáp: “Đều đã xử lý ổn thỏa, mấy tông môn kia cho rằng nghĩa phụ sắp về hưu dưỡng lão nên nổi chút tâm tư không nên có. Hài nhi đã dẫn người tới cảnh cáo bọn họ.”
Ngụy Cửu Đoan gật đầu nói: “Không sai, một số kẻ nên cảnh cáo một chút.”
Dương Lăng dừng một chút rồi hỏi: “Nghĩa phụ, vừa rồi ở bên ngoài con đã chứng kiến mọi chuyện. Rõ ràng là tên Sở Hưu kia phá hoại quy củ, sao ngài còn bao che cho hắn?”
Ngụy Cửu Đoan liếc mắt nhìn hắn một cái, gương mặt như cười như không nói: “Sao nào? Ngươi sợ Sở Hưu làm ảnh hưởng tới địa vị của ngươi à?”
“Hài nhi không dám.” Dương Lăng vội vàng chắp tay nói.
Ngụy Cửu Đoan thản nhiên nói: “Ngươi cũng không cần nghĩ nhiều. Từ nay về sau Sở Hưu kia chính là người của ta, có điều hắn sẽ không làm ảnh hưởng tới địa vị của ngươi đâu.
Sở Hưu kia dẫu sao cũng chỉ là người ngoài, còn ngươi lại là nghĩa tử ta nuôi hơn mười năm nay. Do ngại quy củ Quan Trung Hình Đường, tạm thời ta không cách nào nâng đỡ ngươi lên cấp cao.
Ngươi nhìn đồ đệ Uất Trì mà Quan lão gia nuôi từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có thể làm một mật thám bình thường tại Tập Hình Ti. Cho dù ta muốn để ngươi làm tuần sát sứ, quy củ cũng không cho phép.
Sau khi ta về hưu dưỡng lão ta sẽ nâng đỡ ngươi lên vị trí tuần sát sứ đồng thời để Sở Hưu này phụ tá ngươi. Đến lúc đó cho dù chưởng hình quan tân nhiệm nhận chức, Quan Tây nay cũng có chỗ cho ngươi.”
Dương Lăng lập tức lộ vẻ cảm kích nói: “Đa tạ nghĩa phụ!”
Chỉ có điều Dương Lăng mặc dù ngoài miệng cảm kích nhưng trong lòng lại cười lạnh.
Hắn theo làm tùy tùng Ngụy Cửu Đoan hơn mười năm, nghĩa phụ mình là người ra sao chẳng lẽ hắn còn không biết?
Lúc nào cũng nói cố kỵ quy củ Quan Trung Hình Đường, nhưng thực tế rõ ràng là không muốn để mình trực tiếp cầm quyền!.
Uất Trì quả thật là một mật thám bình thường tại Tập Hình Ti, nhưng hắn luôn cầm thủ lệnh của Quan Tư Vũ làm việc, địa vị gần với những thủ lĩnh trong Tập Hình Ti.
Còn Dương Lăng hắn lại chỉ có thể nghe theo phân công của Ngụy Cửu Đoan. Lúc Ngụy Cửu Đoan cần hắn, hắn mới có thể mượn dùng chút quyền thế lực lượng trong tay Ngụy Cửu Đoan, tương đương với một chân chạy vặt cho Ngụy Cửu Đoan, thậm chí chạy một mạch đã hơn mười năm.
Hắn đã sớm bất mãn với chuyện này, nhưng ngoại trừ bất mãn ra hắn cũng chỉ có thể đợi. Đợi tới khi Ngụy Cửu Đoan từ nhiệm về hưu, hắn mới có thể thật sự nắm quyền.
Lúc này tại Thương Châu Phủ, Vệ Hàn Sơn về trong phủ, tức tối ném vỡ vài cái chén.
“Lão già chết tiệt, đã sắp từ nhiệm về hưu rồi còn diễn cái vẻ mặt đó với ta!”
Nhớ lại thái độ lúc đó của Ngụy Cửu Đoan, Vệ Hàn Sơn lại tức tới ngứa răng ngứa lợi.
Trong số những tuần sát sứ trên đất Quan Tây này, thực lực Vệ Hàn Sơn hắn không phải mạnh nhất, nhưng lại là người kiếm tiền tốt nhất trong số những người cùng cấp.
Hắn không chỉ xử lý gọn gàng ngay ngắn cả Thương Châu Phủ cùng Thần Châu Phủ dưới trướng, còn hiếu kính Ngụy Cửu Đoan không ít, lại dùng thân phận mình giúp đỡ Ngụy Cửu Đoan trên giang hồ. Kết quả hôm nay ngay trước mặt mọi người Ngụy Cửu Đoan lại thiên vị Sở Hưu, quay sang gõ hắn. Chuyện này khiến Vệ Hàn Sơn vô cùng phẫn nộ.
Chỉ có điều hắn cũng là người làm dưới trướng Ngụy Cửu Đoan hơn mười năm, biết vị cấp trên này của mình rốt cuộc là người ra sao.
Ngụy Cửu Đoan tính cách đa nghi, cay nghiệt bạc tình, lại còn tham lam vô độ. Hắn đối đãi với nghĩa tử của mình còn vậy chớ nói chi với người ngoài.
Lần này Ngụy Cửu Đoan đứng về phía Sở Hưu đơn giản là vì Sở Hưu lấy ra đủ tài vật khiến Ngụy Cửu Đoan động tâm. Đồng thời chắc Ngụy Cửu Đoan cũng cảnh giác thế lực của hắn quá lớn nên mới làm vậy cảnh cáo.
Nhưng mấu chốt nhất là Ngụy Cửu Đoan đã sắp thoái vị về hưu vậy mà còn cố nắm quyền nắm thế trong tay, không chịu cho thủ hạ chút cơ hội này, như vậy quả thật rất quá đáng!
Quan trọng nhất là chuyện lần này gây đả kích không nhỏ đối với Vệ Hàn Sơn.
Hắn chuẩn bị ra tay dạy cho Sở Hưu một bài học, kết quả chẳng những thất bại tan tác quay về, Sở Hưu không những không bị phạt ngược lại còn được ban thưởng. Chuyện này khiến mặt mày Vệ Hàn Sơn đen kịt.
Chuyện này không chỉ ảnh hưởng tới địa vị của hắn trong lòng thủ hạ, mà còn ảnh hưởng tới uy vọng của hắn đối với những thế lực trong địa bàn quản lý.
Chưa lấy được bao lợi lộc từ Giang gia ngược lại chịu thiệt nặng nề như vậy. Sớm biết thế này ban đầu Vệ Hàn Sơn đã chẳng nhúng tay vào vũng nước đục như vậy.
Đương nhiên giờ Vệ Hàn Sơn có hối hận cũng đã muộn. Hắn chỉ đang nổi giận. Lúc này một thủ hạ tâm phúc của hắn đẩy cửa vào, thấy cảnh này lập tức rụt cổ lại, nuốt lời muốn nói xuống.
Vệ Hàn Sơn nhìn bộ dáng ấp a ấp úng của hắn càng thêm tức giận, không nhịn nổi quát lớn: “Có gì thì mau nói đi! Đừng đứng đó khiến ông đây thêm bực!”
Võ giả kia vội vàng nói: “Thật ra thuộc hạ chỉ muốn nói, nếu Ngụy đại nhân đã mặc kệ chuyện này, sao chúng ta không bẩm báo lên Quan lão gia?
Tên Sở Hưu kia thân phận đặc thù, mặc dù do Sở đại hiệp tiến cử đến nhưng chính vì vậy hắn cũng luôn bị chú ý. Mặc dù Quan lão gia sẽ không tùy tiện động tới chuyện cấp bậc tuần sát sứ, nhưng chuyện liên quan tới Sở Hưu, Quan lão gia chắc chắn sẽ quản. Dù sao sau lưng hắn chính là Sở đại hiệp.”
Vệ Hàn Sơn chau mày nói: “Ngươi thì biết gì? Mau đi đi, đừng đứng đó khiến ta thềm phiền nữa!”
Sau khi đuổi tên bộ khoái kia đi, ánh mắt Vệ Hàn Sơn lại lóe lên sắc lạ, nghe xong lời đó hắn thật sự động tâm.
Quan Tư Vũ thân là đường chủ Quan Trung Hình Đường, chỉ quan tâm tới chuyện đại sự của Quan Trung Hình Đường. Người tiếp xúc trực tiếp được với hắn chỉ có chưởng hình quan cùng mấy vị thủ lĩnh trong Tập Hình Ti. Hắn sẽ không hỏi đến chuyện nhỏ nhặt giữa các tuần sát sứ.
Có điều Sở Hưu lại do Sở Nguyên Thăng tự mình tiến cử vào làm tuần sát sứ, không khéo Quan Tư Vũ sẽ hỏi tới thì sao?
Có điều việc khiến Vệ Hàn Sơn lo lắng nhất chính là thái độ của Ngụy Cửu Đoan.
Dù sao hắn định vượt cấp bỏ qua Ngụy Cửu Đoan tố cáo Sở Hưu lên trên, làm vậy chẳng khác nào đánh lên mặt Ngụy Cửu Đoan, chỉ trích hắn xử lý không đúng. Nếu cuối cùng Sở Hưu bị phạt, vậy Ngụy Cửu Đoan cũng sẽ bị răn dạy.
Nhưng nghĩ lại thái độ của Ngụy Cửu Đoan hôm nay, Vệ Hàn Sơn lại cười lạnh trong lòng. Ngươi đã bất nhân vậy đừng trách ta bất nghĩa!
Có điều Ngụy Cửu Đoan ở đất Quan Tây này đã gần trăm năm, xây dựng được ảnh hưởng quá lâu bền, Vệ Hàn Sơn cũng không dám trắng trợn tố cáo Ngụy Cửu Đoan.
Cho nên hắn định âm thầm nặc danh báo cáo lên tổng bộ Hình Đường, trước tiên đừng lộ mình ra đã.
Nghĩ tới đây, Vệ Hàn Sơn đích thân phân phó những tâm phúc của mình thông qua tầng tầng truyền tin, âm thầm chuyển thư tới tổng bộ Quan Trung Hình Đường.
Mấy ngày sau, trong tổng bộ Quan Trung Hình Đường, Quan Tư Vũ đọc bức thư được đưa tới, ánh mắt lộ ra sắc lạ.
Lại có người đưa thư nặc danh tới đây, quả thật hiếm thấy, đã nhiều năm rồi chưa từng xảy ra.
Đất Quan Trung Hình Đường mặc dù diện tích không nhỏ nhưng kết cấu sâm nghiêm, tầng trên quản lý tầng dưới, rất ít khi có tình huống vượt cấp bẩm báo như vậy.
Nhưng giờ lại có người chuyển thư nặc danh tới chỗ hắn, rõ ràng là chưởng hình quan bên dưới xuất hiện vấn đề, không ép được thủ hạ của mình.
Vốn chuyện dính tới tuần sát sứ như vậy sẽ không đưa tới trước mặt Quan Tư Vũ. Nếu chuyện gì hắn cũng phải quản, vậy chẳng bận rộn đến chết?
Trong tổng bộ Hình Đường có không ít người chuyên môn phụ trách trợ giúp Quan Tư Vũ xử lý một số tin tức công văn, thông qua phân tích chọn lọc kỹ càng mới đem những việc thật sự cần Quan Tư Vũ quyết đinh báo cáo lên cho hắn.
Lần này chuyện Sở Hưu được đưa tới trước mặt Quan Tư Vũ đúng như suy đoán của Vệ Hàn Sơn. Vì Sở Hưu do Sở Nguyên Thăng tiến cử vào Quan Trung Hình Đường, thân phận đặc thù, cho nên chuyện này mới được đưa tới cho Quan Tư Vũ.
Đọc hết lá thư này, Quan Tư Vũ nhẹ giọng hô: “Uất Trì, đến đây.”
Nghe thấy tiếng gọi, một lát sau Uất Trì đã đẩy cửa bước vào, cung kinh nói: “Sư phụ, có chuyện gì vậy ạ?”
Quan Tư Vũ đưa bức thư nặc danh cho Uất Trì nói: “Ngươi thấy chuyện này ra sao?”
Uất Trì đọc hết bức thư, ánh mắt lập tức lộ ra sắc lạ. rõ ràng hắn cũng không ngờ Sở Hưu vừa nhậm chức đã gây ra động tĩnh lớn như vậy. Hơn nữa kẻ này làm việc quả quyết, tàn nhẫn không như những võ giả Sở Nguyên Thăng từng đề cử gia nhập Quan Trung Hình Đường.
Xem ra suy nghĩ ban đầu của hắn đã sai, Sở Hưu này mặc dù được Sở Nguyên Thăng tiến cử vào Quan Trung Hình Đường nhưng lại không phải hạng người như Sở Nguyên Thăng.
Uất Trì đặt bức thư sang một bên, ngẩng đầu trầm giọng nói với Quan Tư Vũ: “Sư phụ, Ngụy Cửu Đoan sợ là đã già, thậm chí không trấn áp được thủ hạ của mình. Chưởng hình quan đất Quan Tây e rằng phải đổi một người khác.”
Quan Tư Vũ hỏi cái nhìn của hắn, nhưng Uất Trì lại không đề cập tới Sở Hưu mà nói thẳng về việc Ngụy Cửu Đoan. Đây cũng là điểm khiến Quan Tư Vũ lộ vẻ hài lòng.
Ngoại trừ Vệ Hàn Sơn, những người còn lại đâu có xung đột gì với Sở Hưu, đương nhiên sẽ không lên tiếng động chạm tới Ngụy Cửu Đoan.
Nhìn mọi người xung quanh một chút, Ngụy Cửu Đoan thản nhiên nói: “Nếu đã vậy tất cả giải tán đi. Nhớ quản lý tốt khu vực của mình là được, đừng đi quan tâm tới chuyện của người khác.”
Thật ra trước đó cảm nhận của Ngụy Cửu Đoan về Vệ Hàn Sơn cũng không tệ. Tên thủ hạ này tuy nhiều thủ đoạn nhỏ nhưng cũng biết hiếu kính hắn, các thứ lễ phép bên ngoài cũng cực kỳ hợp ý hắn.
Nhưng hôm nay hắn lại không tự hiểu lấy mình, còn dám phản bác mệnh lệnh mình ngay trước mặt mọi người, cần gõ cho một cái.
Sở Hưu mỉm cười đứng lên chắp tay nói: “Vâng thưa đại nhân.”
Nói xong Sở Hưu đi trước rời phòng nghị sự, những người khác cũng lần lượt bỏ đi, chỉ mình Vệ Hàn Sơn khi đi ra ngoài sắc mặt âm trầm như nước.
Sau khi tất cả mọi người đi khỏi, một người trẻ tuổi chừng hơn ba mươi tuổi mới đi vào phòng nghị sự, cung kính thi lễ với Ngụy Cửu Đoan: “Nghĩa phụ.”
Ngụy Cửu Đoan nhìn người trẻ tuổi trước mắt, gật đầu nói: “Dương Lăng à, mấy tông môn bên Mạt Dương Phủ xử lý thế nào rồi?”
Dương Lăng đáp: “Đều đã xử lý ổn thỏa, mấy tông môn kia cho rằng nghĩa phụ sắp về hưu dưỡng lão nên nổi chút tâm tư không nên có. Hài nhi đã dẫn người tới cảnh cáo bọn họ.”
Ngụy Cửu Đoan gật đầu nói: “Không sai, một số kẻ nên cảnh cáo một chút.”
Dương Lăng dừng một chút rồi hỏi: “Nghĩa phụ, vừa rồi ở bên ngoài con đã chứng kiến mọi chuyện. Rõ ràng là tên Sở Hưu kia phá hoại quy củ, sao ngài còn bao che cho hắn?”
Ngụy Cửu Đoan liếc mắt nhìn hắn một cái, gương mặt như cười như không nói: “Sao nào? Ngươi sợ Sở Hưu làm ảnh hưởng tới địa vị của ngươi à?”
“Hài nhi không dám.” Dương Lăng vội vàng chắp tay nói.
Ngụy Cửu Đoan thản nhiên nói: “Ngươi cũng không cần nghĩ nhiều. Từ nay về sau Sở Hưu kia chính là người của ta, có điều hắn sẽ không làm ảnh hưởng tới địa vị của ngươi đâu.
Sở Hưu kia dẫu sao cũng chỉ là người ngoài, còn ngươi lại là nghĩa tử ta nuôi hơn mười năm nay. Do ngại quy củ Quan Trung Hình Đường, tạm thời ta không cách nào nâng đỡ ngươi lên cấp cao.
Ngươi nhìn đồ đệ Uất Trì mà Quan lão gia nuôi từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có thể làm một mật thám bình thường tại Tập Hình Ti. Cho dù ta muốn để ngươi làm tuần sát sứ, quy củ cũng không cho phép.
Sau khi ta về hưu dưỡng lão ta sẽ nâng đỡ ngươi lên vị trí tuần sát sứ đồng thời để Sở Hưu này phụ tá ngươi. Đến lúc đó cho dù chưởng hình quan tân nhiệm nhận chức, Quan Tây nay cũng có chỗ cho ngươi.”
Dương Lăng lập tức lộ vẻ cảm kích nói: “Đa tạ nghĩa phụ!”
Chỉ có điều Dương Lăng mặc dù ngoài miệng cảm kích nhưng trong lòng lại cười lạnh.
Hắn theo làm tùy tùng Ngụy Cửu Đoan hơn mười năm, nghĩa phụ mình là người ra sao chẳng lẽ hắn còn không biết?
Lúc nào cũng nói cố kỵ quy củ Quan Trung Hình Đường, nhưng thực tế rõ ràng là không muốn để mình trực tiếp cầm quyền!.
Uất Trì quả thật là một mật thám bình thường tại Tập Hình Ti, nhưng hắn luôn cầm thủ lệnh của Quan Tư Vũ làm việc, địa vị gần với những thủ lĩnh trong Tập Hình Ti.
Còn Dương Lăng hắn lại chỉ có thể nghe theo phân công của Ngụy Cửu Đoan. Lúc Ngụy Cửu Đoan cần hắn, hắn mới có thể mượn dùng chút quyền thế lực lượng trong tay Ngụy Cửu Đoan, tương đương với một chân chạy vặt cho Ngụy Cửu Đoan, thậm chí chạy một mạch đã hơn mười năm.
Hắn đã sớm bất mãn với chuyện này, nhưng ngoại trừ bất mãn ra hắn cũng chỉ có thể đợi. Đợi tới khi Ngụy Cửu Đoan từ nhiệm về hưu, hắn mới có thể thật sự nắm quyền.
Lúc này tại Thương Châu Phủ, Vệ Hàn Sơn về trong phủ, tức tối ném vỡ vài cái chén.
“Lão già chết tiệt, đã sắp từ nhiệm về hưu rồi còn diễn cái vẻ mặt đó với ta!”
Nhớ lại thái độ lúc đó của Ngụy Cửu Đoan, Vệ Hàn Sơn lại tức tới ngứa răng ngứa lợi.
Trong số những tuần sát sứ trên đất Quan Tây này, thực lực Vệ Hàn Sơn hắn không phải mạnh nhất, nhưng lại là người kiếm tiền tốt nhất trong số những người cùng cấp.
Hắn không chỉ xử lý gọn gàng ngay ngắn cả Thương Châu Phủ cùng Thần Châu Phủ dưới trướng, còn hiếu kính Ngụy Cửu Đoan không ít, lại dùng thân phận mình giúp đỡ Ngụy Cửu Đoan trên giang hồ. Kết quả hôm nay ngay trước mặt mọi người Ngụy Cửu Đoan lại thiên vị Sở Hưu, quay sang gõ hắn. Chuyện này khiến Vệ Hàn Sơn vô cùng phẫn nộ.
Chỉ có điều hắn cũng là người làm dưới trướng Ngụy Cửu Đoan hơn mười năm, biết vị cấp trên này của mình rốt cuộc là người ra sao.
Ngụy Cửu Đoan tính cách đa nghi, cay nghiệt bạc tình, lại còn tham lam vô độ. Hắn đối đãi với nghĩa tử của mình còn vậy chớ nói chi với người ngoài.
Lần này Ngụy Cửu Đoan đứng về phía Sở Hưu đơn giản là vì Sở Hưu lấy ra đủ tài vật khiến Ngụy Cửu Đoan động tâm. Đồng thời chắc Ngụy Cửu Đoan cũng cảnh giác thế lực của hắn quá lớn nên mới làm vậy cảnh cáo.
Nhưng mấu chốt nhất là Ngụy Cửu Đoan đã sắp thoái vị về hưu vậy mà còn cố nắm quyền nắm thế trong tay, không chịu cho thủ hạ chút cơ hội này, như vậy quả thật rất quá đáng!
Quan trọng nhất là chuyện lần này gây đả kích không nhỏ đối với Vệ Hàn Sơn.
Hắn chuẩn bị ra tay dạy cho Sở Hưu một bài học, kết quả chẳng những thất bại tan tác quay về, Sở Hưu không những không bị phạt ngược lại còn được ban thưởng. Chuyện này khiến mặt mày Vệ Hàn Sơn đen kịt.
Chuyện này không chỉ ảnh hưởng tới địa vị của hắn trong lòng thủ hạ, mà còn ảnh hưởng tới uy vọng của hắn đối với những thế lực trong địa bàn quản lý.
Chưa lấy được bao lợi lộc từ Giang gia ngược lại chịu thiệt nặng nề như vậy. Sớm biết thế này ban đầu Vệ Hàn Sơn đã chẳng nhúng tay vào vũng nước đục như vậy.
Đương nhiên giờ Vệ Hàn Sơn có hối hận cũng đã muộn. Hắn chỉ đang nổi giận. Lúc này một thủ hạ tâm phúc của hắn đẩy cửa vào, thấy cảnh này lập tức rụt cổ lại, nuốt lời muốn nói xuống.
Vệ Hàn Sơn nhìn bộ dáng ấp a ấp úng của hắn càng thêm tức giận, không nhịn nổi quát lớn: “Có gì thì mau nói đi! Đừng đứng đó khiến ông đây thêm bực!”
Võ giả kia vội vàng nói: “Thật ra thuộc hạ chỉ muốn nói, nếu Ngụy đại nhân đã mặc kệ chuyện này, sao chúng ta không bẩm báo lên Quan lão gia?
Tên Sở Hưu kia thân phận đặc thù, mặc dù do Sở đại hiệp tiến cử đến nhưng chính vì vậy hắn cũng luôn bị chú ý. Mặc dù Quan lão gia sẽ không tùy tiện động tới chuyện cấp bậc tuần sát sứ, nhưng chuyện liên quan tới Sở Hưu, Quan lão gia chắc chắn sẽ quản. Dù sao sau lưng hắn chính là Sở đại hiệp.”
Vệ Hàn Sơn chau mày nói: “Ngươi thì biết gì? Mau đi đi, đừng đứng đó khiến ta thềm phiền nữa!”
Sau khi đuổi tên bộ khoái kia đi, ánh mắt Vệ Hàn Sơn lại lóe lên sắc lạ, nghe xong lời đó hắn thật sự động tâm.
Quan Tư Vũ thân là đường chủ Quan Trung Hình Đường, chỉ quan tâm tới chuyện đại sự của Quan Trung Hình Đường. Người tiếp xúc trực tiếp được với hắn chỉ có chưởng hình quan cùng mấy vị thủ lĩnh trong Tập Hình Ti. Hắn sẽ không hỏi đến chuyện nhỏ nhặt giữa các tuần sát sứ.
Có điều Sở Hưu lại do Sở Nguyên Thăng tự mình tiến cử vào làm tuần sát sứ, không khéo Quan Tư Vũ sẽ hỏi tới thì sao?
Có điều việc khiến Vệ Hàn Sơn lo lắng nhất chính là thái độ của Ngụy Cửu Đoan.
Dù sao hắn định vượt cấp bỏ qua Ngụy Cửu Đoan tố cáo Sở Hưu lên trên, làm vậy chẳng khác nào đánh lên mặt Ngụy Cửu Đoan, chỉ trích hắn xử lý không đúng. Nếu cuối cùng Sở Hưu bị phạt, vậy Ngụy Cửu Đoan cũng sẽ bị răn dạy.
Nhưng nghĩ lại thái độ của Ngụy Cửu Đoan hôm nay, Vệ Hàn Sơn lại cười lạnh trong lòng. Ngươi đã bất nhân vậy đừng trách ta bất nghĩa!
Có điều Ngụy Cửu Đoan ở đất Quan Tây này đã gần trăm năm, xây dựng được ảnh hưởng quá lâu bền, Vệ Hàn Sơn cũng không dám trắng trợn tố cáo Ngụy Cửu Đoan.
Cho nên hắn định âm thầm nặc danh báo cáo lên tổng bộ Hình Đường, trước tiên đừng lộ mình ra đã.
Nghĩ tới đây, Vệ Hàn Sơn đích thân phân phó những tâm phúc của mình thông qua tầng tầng truyền tin, âm thầm chuyển thư tới tổng bộ Quan Trung Hình Đường.
Mấy ngày sau, trong tổng bộ Quan Trung Hình Đường, Quan Tư Vũ đọc bức thư được đưa tới, ánh mắt lộ ra sắc lạ.
Lại có người đưa thư nặc danh tới đây, quả thật hiếm thấy, đã nhiều năm rồi chưa từng xảy ra.
Đất Quan Trung Hình Đường mặc dù diện tích không nhỏ nhưng kết cấu sâm nghiêm, tầng trên quản lý tầng dưới, rất ít khi có tình huống vượt cấp bẩm báo như vậy.
Nhưng giờ lại có người chuyển thư nặc danh tới chỗ hắn, rõ ràng là chưởng hình quan bên dưới xuất hiện vấn đề, không ép được thủ hạ của mình.
Vốn chuyện dính tới tuần sát sứ như vậy sẽ không đưa tới trước mặt Quan Tư Vũ. Nếu chuyện gì hắn cũng phải quản, vậy chẳng bận rộn đến chết?
Trong tổng bộ Hình Đường có không ít người chuyên môn phụ trách trợ giúp Quan Tư Vũ xử lý một số tin tức công văn, thông qua phân tích chọn lọc kỹ càng mới đem những việc thật sự cần Quan Tư Vũ quyết đinh báo cáo lên cho hắn.
Lần này chuyện Sở Hưu được đưa tới trước mặt Quan Tư Vũ đúng như suy đoán của Vệ Hàn Sơn. Vì Sở Hưu do Sở Nguyên Thăng tiến cử vào Quan Trung Hình Đường, thân phận đặc thù, cho nên chuyện này mới được đưa tới cho Quan Tư Vũ.
Đọc hết lá thư này, Quan Tư Vũ nhẹ giọng hô: “Uất Trì, đến đây.”
Nghe thấy tiếng gọi, một lát sau Uất Trì đã đẩy cửa bước vào, cung kinh nói: “Sư phụ, có chuyện gì vậy ạ?”
Quan Tư Vũ đưa bức thư nặc danh cho Uất Trì nói: “Ngươi thấy chuyện này ra sao?”
Uất Trì đọc hết bức thư, ánh mắt lập tức lộ ra sắc lạ. rõ ràng hắn cũng không ngờ Sở Hưu vừa nhậm chức đã gây ra động tĩnh lớn như vậy. Hơn nữa kẻ này làm việc quả quyết, tàn nhẫn không như những võ giả Sở Nguyên Thăng từng đề cử gia nhập Quan Trung Hình Đường.
Xem ra suy nghĩ ban đầu của hắn đã sai, Sở Hưu này mặc dù được Sở Nguyên Thăng tiến cử vào Quan Trung Hình Đường nhưng lại không phải hạng người như Sở Nguyên Thăng.
Uất Trì đặt bức thư sang một bên, ngẩng đầu trầm giọng nói với Quan Tư Vũ: “Sư phụ, Ngụy Cửu Đoan sợ là đã già, thậm chí không trấn áp được thủ hạ của mình. Chưởng hình quan đất Quan Tây e rằng phải đổi một người khác.”
Quan Tư Vũ hỏi cái nhìn của hắn, nhưng Uất Trì lại không đề cập tới Sở Hưu mà nói thẳng về việc Ngụy Cửu Đoan. Đây cũng là điểm khiến Quan Tư Vũ lộ vẻ hài lòng.