Chương 162: Lực Lượng Của Giang Gia
Bên ngoài Tề Thành, Sở Hưu nhìn Giang gia một chút rồi thản nhiên nói: “Chẳng trách Giang gia quật khởi được tại Kiến Châu Phủ, Giang Tây Thần này cũng có chút bản lĩnh.”
Đỗ Quảng Trọng gật đầu nói: “Không sai, ngày trước Giang gia dám ra tay với Phương Chính Nguyên, đúng là gan to bằng trời.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta không có ý đó, ta đang nói thái độ của hắn hôm nay.
Vừa rồi ta đã quá đáng như vậy, thực lực của ta cũng bày ngay đó nhưng Giang Tây Thần vẫn nhịn được không trở mặt với ta. Nếu đổi lại là ngươi, ngươi có làm được không?”
Đỗ Quảng Trọng suy nghĩ một chút rồi lắc đầu đáp: “Không làm được.”
Đổi lại là hắn, Sở Hưu làm như vừa rồi rõ ràng là tới gây sự, hắn thân là gia chủ một gia tộc, đồng ý mới là lạ.
Đừng nói kẻ thực lực cường đại như Giang Tây Thần thậm chí dám tính toán hạ sát một tuần sát sứ, cho dù những gia tộc nhỏ cũng chẳng chịu để Sở Hưu ức hiếp như vậy.
Ngươi là tuần sát sứ là có thể há miệng đòi tận một phần mười tài sản gia tộc ta, rốt cuộc ngươi là Quan Trung Hình Đường hay là Bắc Địa tam thập lục cự khấu?
“Vậy đại nhân, ba ngày sau chúng ta phải làm gì?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Còn làm gì? Ta đã nói rồi mà, ba ngày sau hy vọng Giang gia có một lựa chọn lý trí. Quyền lựa chọn này không ở chỗ ta mà trên tay bọn hắn.”
Nói xong Sở Hưu trực tiếp quay người bỏ đi.
Mà lúc này trong Giang gia, Giang Diệu bất mãn nói: “Gia chủ, tên Sở Hưu kia lớn lối thế sao ngươi vẫn phải nhún nhường? Một phần mười gia sản, vậy mà hắn cũng mở miệng nói ra được! Đúng là không biết điều!”
Giang Tây Thần lạnh giọng đáp: “Đương nhiên ta biết tên Sở Hưu chỉ định dọa dẫm Giang gia ta, có điều Giang gia ta đi được tới nước này luôn dựa vào hai chữ cẩn thận và quả quyết.
Lúc nên xuất thủ đương nhiên phải quả quyết xuất thủ, nhưng lại không thể lỗ mãng xuất thủ. Các ngươi nghĩ kỹ đi, tuần sát sứ của Quan Trung Hình Đường luôn do cao thủ cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh đảm nhiệm, sao lại đột nhiên xuất hiện một võ giả Ngoại Cương cảnh như vậy. Không có bối cảnh gì hắn ngồi được lên vị trí đó chắc?
Tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên hành xử cứng nhắc, không biết biến báo, vốn đã bị Ngụy đại nhân ngứa mắt, sau lưng lại chẳng có chỗ dựa cho nên chúng ta mới dám ra tay. Nhưng với Sở Hưu này, trước mắt phải điều tra lai lịch của hắn, xem hắn rốt cuộc có tư cách gì mà đòi một phần mười gia sản Giang gia ta!”
Nói xong, Giang Tây Thần quay sang Diêu gia nói: “Đi thôi, cùng ta tới Thương Châu Phủ hỏi thăm Vệ Hàn Sơn đại nhân lai lịch tên Sở Hưu này!”
Lần này Giang gia chỉ bỏ ít đồ ra đuổi Sở Hưu như vậy ngược lại không phải coi thường Sở Hưu mà là bọn họ đã chi một phần tiền cho tuần sát sứ. Chỉ có điều tuần sát sứ này không phải Sở Hưu mà là tuần sát sứ Thương Châu Vệ Hàn Sơn.
Trước đó sau khi Phương Chính Nguyên chết, Vệ Hàn Sơn hoạt bát nhất, hắn muốn nhân cơ hội này ôm cả Kiến Châu Phủ. Giang gia cũng sớm đầu tư, tặng một khoản lễ lớn cho Vệ Hàn Sơn.
Có điều chẳng ai ngờ nổi cuối cùng Vệ Hàn Sơn không tiếp quản được Kiến Châu Phủ, ngược lại bên trên phái một vị tuần sát sứ mới xuống, cũng khiến cho đại lễ của Giang gia thành ra tặng không.
Đương nhiên cũng không thể coi là tặng không, tối thiểu Vệ Hàn Sơn cũng ghi nhận tâm ý của Giang gia, cho dù cuối cùng hắn không ôm được Kiến Châu Phủ nhưng cũng có quan hệ nhất định với Giang gia.
Diện tích của Thương Châu Phủ cũng gần gần với Kiến Châu Phủ nhưng lại phồn hoa hơn nhiều, trong châu phủ này có tổng cộng hơn hai mươi tòa thành nhỏ, Thương Châu Thành ở trung tâm cũng phồn hoa hơn Kiến Châu Thành.
Hơn nữa biểu lộ của Vệ Hàn Sơn cũng khác với đại đa số các tuần sát sứ khác.
Đại bộ phận các tuần sát sứ tại Quan Trung Hình Đường cho dù có trạch viện bên ngoài nhưng thời gian chủ yếu vẫn ở lại trong đường khẩu tuần sát sứ. Còn Vệ Hàn Sơn lại thích hưởng thụ xa hoa, tại Thương Châu Thành hắn có một đại trạch riêng của mình, thậm chí làm việc ngay trong trạch viện của bản thân, trừ phi có đại sự gì diễn ra hắn mới tới đường khẩu tuần sát sứ.
Lúc này Giang Tây Thần dẫn người tới trước đại trạch của Vệ Hàn Sơn, sau khi cho người thông báo bọn hắn được đưa vào trong phòng tiếp khách. Nửa ngày sau Vệ Hàn Sơn mới ngáp ngắn ngáp dài mặc một bộ áo gấm rộng thùng thình đi ra, chậm rãi nói: “Chẳng phải Giang gia chủ à, sao còn rảnh rỗi tới chỗ này của ta?”
Trước đó Vệ Hàn Sơn còn khá nhiệt tình với Giang gia, nếu hắn có thể thuận lợi tiếp quản Kiến Châu Phủ, vậy đại tộc bản địa như Giang gia chắc chắn sẽ là đối tượng kết giao của hắn.
Chỉ có điều giờ tuần sát sứ tân nhiệm ở Kiến Châu cũng đã nhận chức, hắn cũng chẳng còn ý tưởng đó nữa, thái độ đối với Giang gia cũng trở nên tùy tiện. Nhưng dẫu sao cũng nhận quà của người ta, người ta tới cũng nên gặp.
Giang Tây Thần cung kính chắp tay một cái nói: “Lần này tại hạ tới tìm Vệ đại nhân thật ra là muốn hỏi chuyện về vị tuần sát sứ tân nhiệm ở Kiến Châu. Vị Sở đại nhân kia đúng là kinh người quá đáng!”
Nghe thấy chuyện có liên quan tới Sở Hưu, Vệ Hàn Sơn ngược lại dấy lên chút hứng thú, hắn hỏi: “Sao vậy, tuần sát sứ đại nhân mới tới chỗ các ngươi đã gây chuyện gì à?”
Giang Tây Thần gương mặt bi phẫn nói: “Tên Sở Hưu miệng nói tới Giang gia ta hóa duyên, Giang gia ta cũng theo quy củ dâng không ít tiền tài lên cho hắn. Nào ngờ tên hắn lại mở hàm sư tử, há miệng đã đòi một phần mười gia sản của Giang gia ta!”
Nghe xong lời này Vệ Hàn Sơn cũng líu lưỡi, hắn chậc chậc một hồi rồi thở dài: “Tên Sở Hưu này thật to gan, một phần mười gia sản, hắn nghèo quá phát điên rồi hay sao?”
Vị trí tuần sát sứ tại Quan Trung Hình Đường coi như quyền thế một phương, quản lý một châu phủ ít nhất cũng phải mười mấy tòa thành nhỏ, thế lực lớn nhỏ cộng lại cùng vài chục. Nếu có chuyện cần nhờ tới Quan Trung Hình Đường, bình thường bỏ chút tiền hiếu kính cũng không có gì là lạ, nhưng Sở Hưu trực tiếp mở miệng đòi một phần mười gia sản nhà người ta, thế này có khác gì trắng trợn cướp bóc? Vệ Hàn Sơn hắn còn chẳng dám làm thế, Sở Hưu kia lấy gì mà đòi nhiều như vậy?
Cho nên Vệ Hàn Sơn cũng kinh ngạc hỏi: “Sở Hưu kia đã quá đáng như vậy mà ngươi vẫn không trở mặt với hắn à?”
Giang Tây Thần nói: “Ta cũng muốn trở mặt, nhưng tên Sở Hưu kia bộ dáng hùng hùng hổ hổ, ta cũng không đoán được sau lưng đối phương có ai không. Vạn nhất đối phương có quan hệ gì trên tổng đường, muốn ức hiếp một thế gia nhỏ như Giang gia ta chẳng dễ như trở bàn tay?
Cho nên ta mới tới nhờ Vệ đại nhân giúp đỡ, hỏi thăm nội tình tên Sở Hưu này.”
Vệ Hàn Sơn như cười như không nhìn Giang Tây Thần nói: “Giang gia chủ thật cẩn thận.”
Giang Tây Thần cười bồi: “Người trong giang hồ mà, không cẩn thận khéo đã chết từ lâu. Sau lưng ta còn rất nhiều tộc nhân của Giang gia, ta không thể không cẩn thận được.”
Vệ Hàn Sơn phất phất tay nói: “Thôi được rồi, Giang gia chủ ngươi đã nói đến vậy ta cũng đành giúp ngươi lần này. Thân phận lai lịch tên Sở Hưu kia quả không đơn giản, cũng có chỗ dựa.”
Nghe xong câu này của Vệ Hàn Sơn, Giang Tây Thần không khỏi than một tiếng, thật nguy hiểm.
Quan Trung Hình Đường nước sâu thăm thẳm, tứ đại chưởng hình quan cũng chỉ là thế lực ngoài sáng, những võ giả sức chiến đấu cường đại đều ở trong nội bộ tổng đường, tỷ như mấy thủ lĩnh Tập Hình Ti, nghe nói thực lực bọn họ còn mạnh hơn bốn vị chưởng hình quan kia.
Có điều sau đó Vệ Hàn Sơn lại nói: “Chẳng qua ngươi cũng không cần phải lo, tên Sở Hưu kia không uy hiếp được ngươi.
Đừng nhìn Sở Hưu kia tuổi còn trẻ, trong thế hệ trẻ tuổi hắn vẫn rất có uy danh, là người có tên trên Long Hổ Bảng đấy.
Hắn đã từng là tán tu, sau này gia nhập Thanh Long Hội, còn từng làm sát thủ tại Thanh Long Hội một thời gian, nghe nói còn khiến cả Yến Đông xôn xao.
Về sau không biết chuyện gì xảy ra mà hắn lại đột nhiên mưu phản Thanh Long Hội, gia nhập Quan Trung Hình Đường, trở thành tuần sát sứ Kiến Châu.
Còn chỗ dựa của hắn cũng là mấu chốt khiến hắn trở thành tuần sát sứ, chính là Quan Trung Đại Hiệp - Sở Nguyên Thăng. Kẻ này được Sở Nguyên Thăng tự mình tiến cử cho Quan Tư Vũ đại nhân, nghe nói còn là họ hàng xa của Sở đại hiệp.
Nếu Sở đại hiệp đã mở miệng, Quan Tư Vũ đại nhân đương nhiên phải nể mặt Sở đại hiệp, bằng không ngươi nghĩ vì sao một võ giả Ngoại Cương cảnh như hắn có thể trở thành tuần sát sứ?”
Vệ Hàn Sơn nhìn Giang Tây Thần, lạnh lùng nói: “Sở Hưu kia mặc dù là tuấn kiệt trẻ tuổi trên Long Hổ Bảng nhưng thanh danh hắn đều ở Yến Đông, cho dù là tuấn kiệt nhưng cũng chỉ trong giới trẻ mà thôi, không đáng lo.
Về phần Sở đại hiệp tiến cử ngươi cũng không cần quan tâm. Mấy năm nay Sở đại hiệp tiến cử còn ít người sao, ngươi thấy những người hắn tiến cử ra sao?
Huống hồ cho dù Sở đại hiệp có muốn nhúng tay vào cũng chẳng được. Đây là chuyện nội bộ của Quan Trung Hình Đường chúng ta, Sở đại nhân cũng tự có chừng mực.”
Nghe xong những lời này Giang Tây Thần thở dài chắp tay với Vệ Hàn Sơn nói: “Đa tạ Vệ đại nhân đã chỉ bảo.”
Tin tức này của Vệ Hàn Sơn cực kỳ quan trọng đối với Giang Tây Thần, không có lực lượng tuyệt đối sao hắn dám trở mặt với Sở Hưu?
Ngày xưa Giang gia dám xuống tay với Phương Chính Nguyên cũng là do Phương Chính Nguyên không có chỗ dựa, thậm chí còn bị Ngụy Cửu Đoan ngứa mắt. Mà Giang gia cũng có chút ân tình ở chỗ Ngụy Cửu Đoan.
Còn Sở Hưu này mặc dù yếu hơn Phương Chính Nguyên nhiều nhưng lại có chỗ dựa, tuy chỗ dựa này thật ra lại chẳng tác dụng gì.
Quan Trung Đại Hiệp thanh danh rất lớn trên đất Quan Trung, nhưng chỉ là thanh danh lớn chứ không phải quyền thế lớn.
Cũng như Vệ Hàn Sơn đã nói, Sở Nguyên Thăng sẽ không dễ dàng nhúng tay vào chuyện nội bộ của Quan Trung Hình Đường, nếu người nào hắn tiến cử xảy ra chuyện hắn cũng phải giúp, vậy Quan Trung Hình Đường này rốt cuộc do ai định đoạt?
Giang Tây Thần cười tủm tỉm đưa một hộp gấm tới, bên trong rõ ràng là năm trăm lượng tử kim cùng hai viên đan dược lục chuyển. Mặc dù chỉ có hai viên nhưng giá trị còn cao hơn hai bình định cho Sở Hưu trước đó.
Trong hộp gấm này không ngờ còn giá trị gấp đôi cái hộp định đưa cho Sở Hưu.
“Giang gia chủ làm vậy là sao?” Vệ Hàn Sơn mặt không đổi sắc thu hộp gấm lại rồi mới hỏi.
Giang Tây Thần cười tủm tỉm nói: “Chút lòng thành thôi mà, mong Vệ đại nhân không ghét bỏ. Sắp tới Giang gia ta chuẩn bị mở rộng chuyện làm ăn tới Thương Châu Phủ. Đến lúc đó mong Vệ đại nhân chiếu cố nhiều hơn.
Còn nếu tên Sở Hưu kia vẫn cố tình làm khó Giang gia ta, mong lúc đó Vệ đại nhân có thể đứng ra nói mấy lời công bằng cho Giang gia ta.”
Có câu ‘quan huyện không bằng hiện quản’, mặc dù Giang gia tạo được chút ấn tượng chỗ Ngụy Cửu Đoan nhưng vẫn cần kết giao với những tuần sát sứ bên dưới.
Vốn Sở Hưu là một lựa chọn rất tốt nhưng y quá tham lam cho nên bọn họ chỉ có thể bỏ gần tìm xa, tới kết giao với Vệ Hàn Sơn. Cùng lắm thì chuyển một phần chuyện làm ăn buôn bán sang bên Thương Châu Phủ.
Đỗ Quảng Trọng gật đầu nói: “Không sai, ngày trước Giang gia dám ra tay với Phương Chính Nguyên, đúng là gan to bằng trời.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta không có ý đó, ta đang nói thái độ của hắn hôm nay.
Vừa rồi ta đã quá đáng như vậy, thực lực của ta cũng bày ngay đó nhưng Giang Tây Thần vẫn nhịn được không trở mặt với ta. Nếu đổi lại là ngươi, ngươi có làm được không?”
Đỗ Quảng Trọng suy nghĩ một chút rồi lắc đầu đáp: “Không làm được.”
Đổi lại là hắn, Sở Hưu làm như vừa rồi rõ ràng là tới gây sự, hắn thân là gia chủ một gia tộc, đồng ý mới là lạ.
Đừng nói kẻ thực lực cường đại như Giang Tây Thần thậm chí dám tính toán hạ sát một tuần sát sứ, cho dù những gia tộc nhỏ cũng chẳng chịu để Sở Hưu ức hiếp như vậy.
Ngươi là tuần sát sứ là có thể há miệng đòi tận một phần mười tài sản gia tộc ta, rốt cuộc ngươi là Quan Trung Hình Đường hay là Bắc Địa tam thập lục cự khấu?
“Vậy đại nhân, ba ngày sau chúng ta phải làm gì?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Còn làm gì? Ta đã nói rồi mà, ba ngày sau hy vọng Giang gia có một lựa chọn lý trí. Quyền lựa chọn này không ở chỗ ta mà trên tay bọn hắn.”
Nói xong Sở Hưu trực tiếp quay người bỏ đi.
Mà lúc này trong Giang gia, Giang Diệu bất mãn nói: “Gia chủ, tên Sở Hưu kia lớn lối thế sao ngươi vẫn phải nhún nhường? Một phần mười gia sản, vậy mà hắn cũng mở miệng nói ra được! Đúng là không biết điều!”
Giang Tây Thần lạnh giọng đáp: “Đương nhiên ta biết tên Sở Hưu chỉ định dọa dẫm Giang gia ta, có điều Giang gia ta đi được tới nước này luôn dựa vào hai chữ cẩn thận và quả quyết.
Lúc nên xuất thủ đương nhiên phải quả quyết xuất thủ, nhưng lại không thể lỗ mãng xuất thủ. Các ngươi nghĩ kỹ đi, tuần sát sứ của Quan Trung Hình Đường luôn do cao thủ cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh đảm nhiệm, sao lại đột nhiên xuất hiện một võ giả Ngoại Cương cảnh như vậy. Không có bối cảnh gì hắn ngồi được lên vị trí đó chắc?
Tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên hành xử cứng nhắc, không biết biến báo, vốn đã bị Ngụy đại nhân ngứa mắt, sau lưng lại chẳng có chỗ dựa cho nên chúng ta mới dám ra tay. Nhưng với Sở Hưu này, trước mắt phải điều tra lai lịch của hắn, xem hắn rốt cuộc có tư cách gì mà đòi một phần mười gia sản Giang gia ta!”
Nói xong, Giang Tây Thần quay sang Diêu gia nói: “Đi thôi, cùng ta tới Thương Châu Phủ hỏi thăm Vệ Hàn Sơn đại nhân lai lịch tên Sở Hưu này!”
Lần này Giang gia chỉ bỏ ít đồ ra đuổi Sở Hưu như vậy ngược lại không phải coi thường Sở Hưu mà là bọn họ đã chi một phần tiền cho tuần sát sứ. Chỉ có điều tuần sát sứ này không phải Sở Hưu mà là tuần sát sứ Thương Châu Vệ Hàn Sơn.
Trước đó sau khi Phương Chính Nguyên chết, Vệ Hàn Sơn hoạt bát nhất, hắn muốn nhân cơ hội này ôm cả Kiến Châu Phủ. Giang gia cũng sớm đầu tư, tặng một khoản lễ lớn cho Vệ Hàn Sơn.
Có điều chẳng ai ngờ nổi cuối cùng Vệ Hàn Sơn không tiếp quản được Kiến Châu Phủ, ngược lại bên trên phái một vị tuần sát sứ mới xuống, cũng khiến cho đại lễ của Giang gia thành ra tặng không.
Đương nhiên cũng không thể coi là tặng không, tối thiểu Vệ Hàn Sơn cũng ghi nhận tâm ý của Giang gia, cho dù cuối cùng hắn không ôm được Kiến Châu Phủ nhưng cũng có quan hệ nhất định với Giang gia.
Diện tích của Thương Châu Phủ cũng gần gần với Kiến Châu Phủ nhưng lại phồn hoa hơn nhiều, trong châu phủ này có tổng cộng hơn hai mươi tòa thành nhỏ, Thương Châu Thành ở trung tâm cũng phồn hoa hơn Kiến Châu Thành.
Hơn nữa biểu lộ của Vệ Hàn Sơn cũng khác với đại đa số các tuần sát sứ khác.
Đại bộ phận các tuần sát sứ tại Quan Trung Hình Đường cho dù có trạch viện bên ngoài nhưng thời gian chủ yếu vẫn ở lại trong đường khẩu tuần sát sứ. Còn Vệ Hàn Sơn lại thích hưởng thụ xa hoa, tại Thương Châu Thành hắn có một đại trạch riêng của mình, thậm chí làm việc ngay trong trạch viện của bản thân, trừ phi có đại sự gì diễn ra hắn mới tới đường khẩu tuần sát sứ.
Lúc này Giang Tây Thần dẫn người tới trước đại trạch của Vệ Hàn Sơn, sau khi cho người thông báo bọn hắn được đưa vào trong phòng tiếp khách. Nửa ngày sau Vệ Hàn Sơn mới ngáp ngắn ngáp dài mặc một bộ áo gấm rộng thùng thình đi ra, chậm rãi nói: “Chẳng phải Giang gia chủ à, sao còn rảnh rỗi tới chỗ này của ta?”
Trước đó Vệ Hàn Sơn còn khá nhiệt tình với Giang gia, nếu hắn có thể thuận lợi tiếp quản Kiến Châu Phủ, vậy đại tộc bản địa như Giang gia chắc chắn sẽ là đối tượng kết giao của hắn.
Chỉ có điều giờ tuần sát sứ tân nhiệm ở Kiến Châu cũng đã nhận chức, hắn cũng chẳng còn ý tưởng đó nữa, thái độ đối với Giang gia cũng trở nên tùy tiện. Nhưng dẫu sao cũng nhận quà của người ta, người ta tới cũng nên gặp.
Giang Tây Thần cung kính chắp tay một cái nói: “Lần này tại hạ tới tìm Vệ đại nhân thật ra là muốn hỏi chuyện về vị tuần sát sứ tân nhiệm ở Kiến Châu. Vị Sở đại nhân kia đúng là kinh người quá đáng!”
Nghe thấy chuyện có liên quan tới Sở Hưu, Vệ Hàn Sơn ngược lại dấy lên chút hứng thú, hắn hỏi: “Sao vậy, tuần sát sứ đại nhân mới tới chỗ các ngươi đã gây chuyện gì à?”
Giang Tây Thần gương mặt bi phẫn nói: “Tên Sở Hưu miệng nói tới Giang gia ta hóa duyên, Giang gia ta cũng theo quy củ dâng không ít tiền tài lên cho hắn. Nào ngờ tên hắn lại mở hàm sư tử, há miệng đã đòi một phần mười gia sản của Giang gia ta!”
Nghe xong lời này Vệ Hàn Sơn cũng líu lưỡi, hắn chậc chậc một hồi rồi thở dài: “Tên Sở Hưu này thật to gan, một phần mười gia sản, hắn nghèo quá phát điên rồi hay sao?”
Vị trí tuần sát sứ tại Quan Trung Hình Đường coi như quyền thế một phương, quản lý một châu phủ ít nhất cũng phải mười mấy tòa thành nhỏ, thế lực lớn nhỏ cộng lại cùng vài chục. Nếu có chuyện cần nhờ tới Quan Trung Hình Đường, bình thường bỏ chút tiền hiếu kính cũng không có gì là lạ, nhưng Sở Hưu trực tiếp mở miệng đòi một phần mười gia sản nhà người ta, thế này có khác gì trắng trợn cướp bóc? Vệ Hàn Sơn hắn còn chẳng dám làm thế, Sở Hưu kia lấy gì mà đòi nhiều như vậy?
Cho nên Vệ Hàn Sơn cũng kinh ngạc hỏi: “Sở Hưu kia đã quá đáng như vậy mà ngươi vẫn không trở mặt với hắn à?”
Giang Tây Thần nói: “Ta cũng muốn trở mặt, nhưng tên Sở Hưu kia bộ dáng hùng hùng hổ hổ, ta cũng không đoán được sau lưng đối phương có ai không. Vạn nhất đối phương có quan hệ gì trên tổng đường, muốn ức hiếp một thế gia nhỏ như Giang gia ta chẳng dễ như trở bàn tay?
Cho nên ta mới tới nhờ Vệ đại nhân giúp đỡ, hỏi thăm nội tình tên Sở Hưu này.”
Vệ Hàn Sơn như cười như không nhìn Giang Tây Thần nói: “Giang gia chủ thật cẩn thận.”
Giang Tây Thần cười bồi: “Người trong giang hồ mà, không cẩn thận khéo đã chết từ lâu. Sau lưng ta còn rất nhiều tộc nhân của Giang gia, ta không thể không cẩn thận được.”
Vệ Hàn Sơn phất phất tay nói: “Thôi được rồi, Giang gia chủ ngươi đã nói đến vậy ta cũng đành giúp ngươi lần này. Thân phận lai lịch tên Sở Hưu kia quả không đơn giản, cũng có chỗ dựa.”
Nghe xong câu này của Vệ Hàn Sơn, Giang Tây Thần không khỏi than một tiếng, thật nguy hiểm.
Quan Trung Hình Đường nước sâu thăm thẳm, tứ đại chưởng hình quan cũng chỉ là thế lực ngoài sáng, những võ giả sức chiến đấu cường đại đều ở trong nội bộ tổng đường, tỷ như mấy thủ lĩnh Tập Hình Ti, nghe nói thực lực bọn họ còn mạnh hơn bốn vị chưởng hình quan kia.
Có điều sau đó Vệ Hàn Sơn lại nói: “Chẳng qua ngươi cũng không cần phải lo, tên Sở Hưu kia không uy hiếp được ngươi.
Đừng nhìn Sở Hưu kia tuổi còn trẻ, trong thế hệ trẻ tuổi hắn vẫn rất có uy danh, là người có tên trên Long Hổ Bảng đấy.
Hắn đã từng là tán tu, sau này gia nhập Thanh Long Hội, còn từng làm sát thủ tại Thanh Long Hội một thời gian, nghe nói còn khiến cả Yến Đông xôn xao.
Về sau không biết chuyện gì xảy ra mà hắn lại đột nhiên mưu phản Thanh Long Hội, gia nhập Quan Trung Hình Đường, trở thành tuần sát sứ Kiến Châu.
Còn chỗ dựa của hắn cũng là mấu chốt khiến hắn trở thành tuần sát sứ, chính là Quan Trung Đại Hiệp - Sở Nguyên Thăng. Kẻ này được Sở Nguyên Thăng tự mình tiến cử cho Quan Tư Vũ đại nhân, nghe nói còn là họ hàng xa của Sở đại hiệp.
Nếu Sở đại hiệp đã mở miệng, Quan Tư Vũ đại nhân đương nhiên phải nể mặt Sở đại hiệp, bằng không ngươi nghĩ vì sao một võ giả Ngoại Cương cảnh như hắn có thể trở thành tuần sát sứ?”
Vệ Hàn Sơn nhìn Giang Tây Thần, lạnh lùng nói: “Sở Hưu kia mặc dù là tuấn kiệt trẻ tuổi trên Long Hổ Bảng nhưng thanh danh hắn đều ở Yến Đông, cho dù là tuấn kiệt nhưng cũng chỉ trong giới trẻ mà thôi, không đáng lo.
Về phần Sở đại hiệp tiến cử ngươi cũng không cần quan tâm. Mấy năm nay Sở đại hiệp tiến cử còn ít người sao, ngươi thấy những người hắn tiến cử ra sao?
Huống hồ cho dù Sở đại hiệp có muốn nhúng tay vào cũng chẳng được. Đây là chuyện nội bộ của Quan Trung Hình Đường chúng ta, Sở đại nhân cũng tự có chừng mực.”
Nghe xong những lời này Giang Tây Thần thở dài chắp tay với Vệ Hàn Sơn nói: “Đa tạ Vệ đại nhân đã chỉ bảo.”
Tin tức này của Vệ Hàn Sơn cực kỳ quan trọng đối với Giang Tây Thần, không có lực lượng tuyệt đối sao hắn dám trở mặt với Sở Hưu?
Ngày xưa Giang gia dám xuống tay với Phương Chính Nguyên cũng là do Phương Chính Nguyên không có chỗ dựa, thậm chí còn bị Ngụy Cửu Đoan ngứa mắt. Mà Giang gia cũng có chút ân tình ở chỗ Ngụy Cửu Đoan.
Còn Sở Hưu này mặc dù yếu hơn Phương Chính Nguyên nhiều nhưng lại có chỗ dựa, tuy chỗ dựa này thật ra lại chẳng tác dụng gì.
Quan Trung Đại Hiệp thanh danh rất lớn trên đất Quan Trung, nhưng chỉ là thanh danh lớn chứ không phải quyền thế lớn.
Cũng như Vệ Hàn Sơn đã nói, Sở Nguyên Thăng sẽ không dễ dàng nhúng tay vào chuyện nội bộ của Quan Trung Hình Đường, nếu người nào hắn tiến cử xảy ra chuyện hắn cũng phải giúp, vậy Quan Trung Hình Đường này rốt cuộc do ai định đoạt?
Giang Tây Thần cười tủm tỉm đưa một hộp gấm tới, bên trong rõ ràng là năm trăm lượng tử kim cùng hai viên đan dược lục chuyển. Mặc dù chỉ có hai viên nhưng giá trị còn cao hơn hai bình định cho Sở Hưu trước đó.
Trong hộp gấm này không ngờ còn giá trị gấp đôi cái hộp định đưa cho Sở Hưu.
“Giang gia chủ làm vậy là sao?” Vệ Hàn Sơn mặt không đổi sắc thu hộp gấm lại rồi mới hỏi.
Giang Tây Thần cười tủm tỉm nói: “Chút lòng thành thôi mà, mong Vệ đại nhân không ghét bỏ. Sắp tới Giang gia ta chuẩn bị mở rộng chuyện làm ăn tới Thương Châu Phủ. Đến lúc đó mong Vệ đại nhân chiếu cố nhiều hơn.
Còn nếu tên Sở Hưu kia vẫn cố tình làm khó Giang gia ta, mong lúc đó Vệ đại nhân có thể đứng ra nói mấy lời công bằng cho Giang gia ta.”
Có câu ‘quan huyện không bằng hiện quản’, mặc dù Giang gia tạo được chút ấn tượng chỗ Ngụy Cửu Đoan nhưng vẫn cần kết giao với những tuần sát sứ bên dưới.
Vốn Sở Hưu là một lựa chọn rất tốt nhưng y quá tham lam cho nên bọn họ chỉ có thể bỏ gần tìm xa, tới kết giao với Vệ Hàn Sơn. Cùng lắm thì chuyển một phần chuyện làm ăn buôn bán sang bên Thương Châu Phủ.