Chương : 62
CHƯƠNG 62: ĐỪNG HÒNG TRỞ MÌNH
Cố Tuyết Trinh không chú ý Lục Kim Yến,
sau khi vào chỗ ngồi, bèn đặt đồ xuống sắp
xếp một phen.
Mặc dù nơi này không tốt đẹp gì, nhưng
đối với cô mà nói đã đủ rồi, hơn nữa cô cũng
không phải ngày nào cũng mở công ty.
Công việc của nhà thiết kế vốn khá tự do,
ngoại trừ tham dự các hội nghị quan trọng
thì có thể làm việc ở nhà.
Cho nên cô cũng không phải thời thời
khắc khắc nhìn thấy khuôn mặt của Lục Kim
Yến.
Cô nghĩ tới đây, sự bất an mơ hồ trong
lòng cũng dần giảm xuống.
Tuy nhiên, suy nghĩ thì tốt đẹp, thực tế lại
tàn khốc.
Chính vào lúc cô nhậm chức chưa được
một tiếng, Lục Kim Yến đã đi rồi lại quay
ngược lại, tới trước mặt cô.
“Cố Tuyết Trâm, cô bây giờ lập tức chạy
một chuyến tới chợ vải, một thiết kế trong
tay Hứa Tổ Nhi cần gấm vóc Giang Nam,
trước đó đã liên lạc tốt rồi, nhưng vải lại
chậm chạp không chuyển tới, cô đi xem xem
có chuyện gì, thuận tiện mang cả vải về.
Cố Tuyết Trinh nghe thấy lời này, bất giác
nhíu mày phản bác: “Tổng giám đại diện,
việc này hình như là việc của trợ lý thiết kế
đi?”
Hàm ý là, cô ta nên đi tìm trợ lý.
Dù cô tới đây làm việc nhưng không phải
tới làm trợ lý.
Lục Kim Yến đương nhiên nghe ra ý trong
lời của cô, cười lạnh nói: “Tôi đương nhiên
biết đây là việc trợ lý làm, không phải hiện
tại không đủ trợ lý, người khác lại đang bận,
tôi chỉ có thể tìm cô thôi.
Cố Tuyết Trinh căn bản không tin lời cô ta
nói, vừa nãy lúc cô tới báo cáo, còn thấy
không ít trợ lý.
Hơn nữa, công ty mới thành lập, cho dù
bận cũng sẽ không bận như vậy.
Nghĩ vậy, cô chuẩn bị mở miệng lần nữa,
lại bị Lục Kim Yến cắt ngang.
“Cố Tuyết Trâm, tôi không muốn nghe bất
kỳ lời phản bác nào.”
Cô ta nói, khom người áp sát vào Cố Tuyết
Trinh, dùng giọng nói chỉ hai người nghe
thấy, cười lạnh nói: “Đừng quên thân phận
bây giờ của cô, và thân phận của tôi, hiện tại
tôi là tổng giám bộ phận thiết kế, cấp trên
cao nhất của cô, đương nhiên kêu cô làm gì,
cô cũng phải nghe, hơn nữa, cô là người
mới, không có kinh nghiệm như Hứa Tổ Nhị,
lại không có lai lịch như Mộ Thùy Phương,
dựa vào cái gì đến làm nhà thiết kế?”
Nói xong, cô ta đắc ý ngẩng đầu, nhướng
mày nói: “Lời cũng đã nói với cô rất rõ ràng
rồi, ngoan ngoãn ở lại làm việc vặt, hoặc là
quay về làm mợ chủ của cô.”
Cố Tuyết Trinh nghe xong những lời này,
giận đến cả người run rẩy.
Thậm chí rất muốn tìm Phong Diệp
Chương nói lý.
Nhưng rất nhanh cơn kích động này đã bị
cô ép xuống.
Không nói Phong Diệp Chương không
muốn để người khác phát hiện quan hệ của
họ, ngay cả cô cũng không muốn việc gì
cũng dựa vào anh.
Không phải chỉ là làm việc vặt sao? Cô
làm là được rồi.
“Lục Kim Yến, hi vọng cô sẽ không vì
chuyện hôm nay mà hối hận, đưa địa chỉ cho
tôi.”
Lục Kim Yến nhìn dáng vẻ tức giận bất
bình của cô, cười.
“Hối hận? Vậy cũng phải đợi cô có cơ hội
trở mình, nhưng mà chỉ cần có tôi một ngày,
cô đừng hòng trở mình.”
Cô ta lạnh giọng uy hiếp, lập tức vứt địa
chỉ cho Cố Tuyết Trinh: “Đi sớm về sớm,
đừng trễ nãi thời gian trên đường cho tôi,
nếu không tôi ghi cô trốn việc.”
Cố Tuyết Trinh nhìn địa chỉ trước mặt, lười
để ý cô ta, cầm túi da bên cạnh đứng dậy rời
đi.
Lục Kim Yến nhìn bóng lưng cô rời đi, hừ
lạnh một tiếng, đang định rời đi, Hứa Tổ Nhi
lại đi tới.
“Kim Yến, sao nhìn cậu và nhà thiết kế mới
đến đó không hợp, hai người quen biết? Có
hiểm khích?”
Cô ả cũng được xem là bạn tốt của Lục
Kim Yến, cũng rất hiểu Lục Kim Yến, liên tiếp
thấy hai lần cô ta không khách sáo với Cố
Tuyết Trinh, trong lòng đã có suy đoán, bèn
tới hỏi.
Hơn nữa lần này cô ả có thể vào công ty,
Lục Kim Yến giúp cô ả không ít, nên người
cô ta không thích, cô ả đương nhiên phải
giúp cùng đối phó.
“Cô ta tính nhà thiết kế cái gì chứ, chỉ là
đồ nửa mùa, trùng hợp được tổng giám đốc
nhìn trúng mà thôi.
Lục Kim Yến nghe thấy lời của cô ta,
không vui nói: “Quen biết thì thôi đi, nhưng
từng có chút hiểm khích.”
Hứa Tổ Nhi nghe vậy, lập tức hiểu rõ ý bên
trong, cười nịnh nọt nói: “Nếu cô ta đã chọc
Kim Yến của chúng ta không vui, mình giúp
cậu dạy dỗ cô ta.”
Lục Kim Yến nghe vậy, liếc nhìn cô ả,
không cự tuyệt.
Dù sao có người làm công cụ cho cô ta,
cho dù sau đó bị anh Diệp Chương biết,
cũng có người thay cô ta gánh tội.
Cố Tuyết Trinh không biết Lục Kim Yến đã
tìm trợ thủ, sau khi cô rời khỏi công ty, bèn
đi thẳng đến chợ vải.
Sau khi tìm thấy nhà cung cấp hàng hóa,
hiểu nguyên nhân chậm chạp không gửi
hàng, bèn mang vải quay về công ty.
“Thiết kế Hứa, đây là vải cô cần.”
Cô đặt vải lên bàn Hứa Tổ Nhi, đang định
rời đi, lại bị Hứa Tổ Nhi gọi lại.
“Cố Tuyết Trâm, đợi chút.”
Chỉ thấy cô ả cầm ra một chồng bản phác
thảo thiết kế đưa sang, phân phó: “Cô lấy
những bản phác thảo này đi đồ lại, buổi
chiều tôi cần dùng gấp.”
Nói xong, cô ta cũng không quan tâm Cố
Tuyết Trinh có đồng ý không, nhét chồng
bản vẽ vào lòng Cố Tuyết Trinh, bèn đi làm
việc của mình.
Cố Tuyết Trinh nhìn bản vẽ trong lòng, lại
ngẩng đầu nhìn cô ả, mở miệng muốn nói gì
đó, cuối cũng lại không nói gì.
Rất rõ ràng, nhất định là Lục Kim Yến đã
nói gì, nếu không Hứa Tổ Nhi không thể nào
biết rõ chức vụ của cô lại kêu cô làm công
việc của trợ lý.
Hết cách, cô chỉ có thể mang bản vẽ quay
về bàn làm việc, vùi đầu cực khổ làm.
Vì bản thảo cần làm gấp, cô ngay cả cơm
trưa cũng không buồn ăn.
“Thiết kế Hứa, bản vẽ cô muốn đã làm
xong rồi.”
Cô không dễ dàng gì làm xong bản vẽ vào
giờ làm buổi chiều, dự định nộp xong thì đi
ăn.
“Đợi chút, tôi còn chưa kiểm tra.”
Hứa Tổ Nhi thấy cô muốn rời đi, lập tức
dừng lại công việc trên tay, gọi cô lại.
Cố Tuyết Trinh thấy vậy, khẽ nhíu mày,
nhưng vẫn dừng lại.
“Phiền thiết kế Hứa xem nhanh một chút,
tôi còn chưa ăn cơm đâu.”
Hứa Tổ Nhi nghe vậy, liếc nhìn cô, mắt lóe
lên dị thường, làm bộ cầm bản vẽ lên xem
thật lâu.
“Ừ, không có vấn đề lớn.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy lời này, thở
phào.
“Vậy tôi có thể đi rồi chứ?”
“Đợi chút, ở đây còn có chuyện muốn cô
đi làm”
Cô ta nói rồi, bèn cầm vải Cố Tuyết Trinh
lúc nãy đưa tới ở bàn làm việc bên cạnh lên,
bất mãn nói: “Vải này tính chất không được
như lúc tôi đặt, tôi đã bàn bạc xong với bên
phía nhà cung cấp rồi, để họ đổi loại mềm
hơn cho tôi, cô cầm đi đổi cho tôi, như vậy
quần áo thiết kế của tôi mới có thể thể hiện
được hiệu quả tốt hơn.”
“Nhưng tôi còn chưa ăn cơm.”
Cố Tuyết Trinh muốn cô ả đổi người khác
đi, dù sao cô bận tới bây giờ còn chưa ăn
cơm, buổi chiều còn có công việc, không ăn
cơm cô lấy đâu ra sức làm việc.
Tuy nhiên Hứa Tổ Nhi không quan tâm cô
đã ăn cơm hay chưa, nhét vải vào lòng cô,
làm ra vẻ không nghe thấy tự nói: “Cô đi
nhanh về nhanh, trễ chút còn phải gửi thành
phẩm cho bên tổng công ty để tổng giám
đốc xem đâu.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy lời này, nào còn
có thể phản bác, chỉ có thể nhận mệnh ôm
vải rời đi.
Chính vào lúc cô dùng thang máy chuẩn
bị đi xuống, không nghĩ tới lại gặp Phong
Diệp Chương ở cửa thang máy.
Thì ra Phong Diệp Chương sáng nay đến
công ty mới xử lý công việc, bây giờ đang
định quay về tổng công ty.
Lúc này nhìn thấy Cố Tuyết Trinh ôm vải
đứng ở cửa thang máy, không nhịn được
nhíu mày hỏi: “Bây giờ không phải giờ làm
việc sao? Tại sao cô lại ở đây?”