Chương : 48
CHƯƠNG 48: KHÔNG BIẾT TỰ
LƯỢNG SỨC MÌNH
Lúc cô đến nhà chính, những người đó đã
ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách, cười
cười nói nói. Bên cạnh, con gái Bối Bối của
cô Tư và hai con thú cưng của Phong Thùy
Bích đang chơi đùa vui vẻ. Cô nhóc mặc váy
công chúa màu hồng nhạt, làn da trắng nõn,
trông như búp bê Barbie, rất là đáng yêu.
Cố Tuyết Trinh nhìn một lượt chiến trường,
thở dài trong lòng, cảm thấy sắp phải đánh
một trận ác liệt. Cô gắng gượng lên tinh
thần, trước tiên chào hỏi bà Phong: “Mẹ.”
Vẻ mặt bà Phong hờ hững, tỏ vẻ không
thèm để ý đến cô.
Cố Tuyết Trinh cũng không tức giận, mặt
khác còn khách sáo chào hỏi Phong Thùy
Nhung, Phong Thùy Bích: “Cô Tư, cô út.”
Phong Thùy Nhung gật đầu tượng trưng,
xem như đáp lại. Phong Thùy Bích thì quét
mắt nhìn cô vẻ khinh miệt, hừ một tiếng, lại
nghiêng đầu nói chuyện với Lục Kim Yến.
Lục Kim Yến gật đầu ứng vài câu, rồi đứng
lên ra vẻ tha thiết cầm tay Cố Tuyết Trinh:
“Tuyết Trâm, cô đến rồi, mau ngồi xuống đi,
muốn ăn chút gì không, đừng quá khách
khít” Cô ta nói chuyện thân thiện như thể
thân thiết với Cố Tuyết Trinh lắm, trong
giọng nói còn mang theo vài phần tư thế của
chủ gia đãi khách. Nếu không hiểu rõ cách
làm người của cô ta, có khi cô đã bị dáng vẻ
diễn kịch này của cô ta lừa gạt rồi.
Cố Tuyết Trinh thầm cười lạnh, cầm lại tay
cô ta: “Không sao, đều là người nhà cả mà,
cái gì mà khách khí không khách khí chứ.”
Dứt lời, Lục Kim Yến có chút ngượng
ngùng, rõ ràng không ngờ Cố Tuyết Trâm lại
hùa theo diễn trò. Hai người qua lại vài câu
rồi ngồi xuống.
Trong phòng không khí rất náo nhiệt,
nhưng không có đề tài nào Cố Tuyết Trinh
có thể nói xen vào. Cô cảm giác được đối
phương vô tình hay cố ý lơ cô di, nên cứ
ngồi một bên không nói lời nào, vừa hay
cũng vui vẻ, thanh tĩnh. Chỉ là Phong Thùy
Bích hết lần này tới lần khác không muốn Cố
Tuyết Trinh toại nguyện, cố ý ở trước mặt cô
nói với Lục Kim Yến: “Kim Yến, cô nghe nói
cháu muốn đến làm ở công ty mới của Diệp
Chương? Hay là cháu làm trợ lý của Diệp
Chương đi, cô thấy công việc này rất tốt. Hai
đứa các cháu từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên,
trai tài gái sắc, đầu có năng lực, phối hợp
làm việc, cũng không quá mệt.” Phong Thùy
Bích vừa nói, vừa như vô tình quan sát Cố
Tuyết Trinh.
Nếu đổi lại là Cố Tuyết Trâm, chắc chắn sẽ
không nghe tiếp được cái này, khẳng định sẽ
giận dỗi. Nhưng Cố Tuyết Trinh lại làm như
không nghe thấy, chẳng có phản ứng gì.
Lục Kim Yến cười cười nói tiếp: “Có thể
giúp đỡ anh Diệp Chương, tất nhiên cháu rất
vui vẻ.” Dáng vẻ dịu dàng của cô ta rất dễ
nhận được thiện cảm của người khác.
“Kim Yến cháu đúng là hiểu chuyện!”
Phong Thùy Bích bỗng đổi giọng, cười nói:
“Cháu muốn đi là để hỗ trợ chứ không giống
như một số người, không biết tự lượng sức
mình, nói không chừng sẽ gây ra một đống
phiền phức.” Lời này ám chỉ ý gì, người sáng
suốt đều nghe hiểu, ánh mắt cô ta còn liên
tục nhìn về phía Cố Tuyết Trinh.
Cố Tuyết Trinh mắt nhìn mũi, không hề
quan tâm.
Thấy thế, Phong Thùy Nhung bên cạnh
xem náo nhiệt cũng giật mình, không khỏi
nhìn cô thêm vài lần. Nếu là Cố Tuyết Trâm
trước kia, đã sớm xù lông, chịu không được
các cô chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, giờ lại
như biến thành người khác.
Phong Thùy Bích lại có chút phẫn nộ, cảm
giác như đánh vào bịch bông, càng nói
giọng càng châm chọc khiêu khích: “Rõ ràng
không thiết kế được, lần nào cũng đạo nhái,
lại già mồm nói là của mình thiết kế, không
biết đến lúc đi làm ở công ty, có mất mặt
hay không, cô nói đúng không? Tuyết Trâm!”
Dứt lời, mọi người đều nhìn Cố Tuyết
Trinh, Phong Thùy Bích càng không buông
tha nhìn chằm chằm cô.
Cố Tuyết Trinh sửng sốt một chút, thản
nhiên nói: “Mất mặt hay không cháu không
biết, chỉ lo lắng, đến lúc đó có người bị làm
mất mặt.”
Cô càng xem nhẹ, Phong Thùy Bích càng
giận dữ, đứng phắt dậy, cả giận nói: “Cô…”
Lời tức giận phía sau còn chưa kịp nói ra
miệng, đã nghe thấy quản gia đi vào thông
báo: “Bà chủ, cô Tư, cô út, ông cụ đến rồi!”
Quản gia vừa dứt lời, chỉ nghe thấy tiếng
cười của ông cụ Phong từ cửa truyền đến:
“Bé Tư, Tiểu Bối Nhi…”
Ông cụ thân thể rắn chắc, khí sắc hồng
nhuận, tỉnh thần sáng láng, giữa lông mày
có vẻ uy nghiêm, khi cười lại có cảm giác vô
cùng hiền từ.
“Ba
“Ông nội.”
“Ông ngoại.”
Một loạt âm thanh chào hỏi, những người
vừa rồi cùng nhằm vào Cố Tuyết Trinh, giờ ai
nấy giọng nói ôn hòa ngọt ngào, giống như
vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì vậy.
“Ngoan, ngoan!” Ông cụ Phong rất hào
hứng, lại thấy Cố Tuyết Trinh cũng có mặt,
càng vui vẻ: “Nhóc Hân cũng tới rồi à?”
Cố Tuyết Trinh gật đầu, định nói vài lời, thì
Bối Bối từ phía sau đột nhiên chạy tới, nhào
vào lòng ông cụ Phong.
Người già thích trẻ nhỏ, Bối Bối dáng vẻ
đáng yêu, mồm miệng khéo léo.
“Ông ngoại, lâu lắm rồi Bối Bối không gặp
ông, Bối Bối nhớ ông muốn chết.”
“Thật sao? Ông ngoại cũng rất nhớ Bối
Bối, mau lại đây ông xem xem nào, xem có
cao lớn hơn không.” Ông cụ Phong ôm cô bé
cười ha hả nói.
Bối Bối cười tủm tỉm nói: “Cháu cao rồi.”
“Thật sao?” Ông cụ quan sát một lượt nói:
“Chà, đúng là cao lớn rồi.”
Bà Phong cười nói: “Bây giờ trẻ con lớn
nhanh thật. Hơn nữa con bé này nhí nha nhí
nhảnh, mồm miệng khéo léo, ai nhìn cũng
thích.”
**
Người một nhà sung sướng trò chuyện,
kim đồng hồ dần dần chỉ giữa trưa, đám
người giúp việc nữ ra ra vào vào vội vàng
mang thức ăn lên.
Một lát sau, Phong Diệp Chương và ba
Phong cũng quay về. Hai ba con đều dáng
vẻ nghiêm túc. Hai người vừa đi vào, bầu
không khí trong phòng càng nóng lên.
Bà Phong khoát tay với thím Vương: “Về
đúng lúc lắm, vừa vặn đến giờ cơm.”
Đám giúp việc đi lại không ngừng mang
các món ngon lên.
Tiếng phụ nữ nói chuyện, tiếng trẻ con
lanh lảnh làm nũng, tiếng đàn ông rành
mạch đáp lời… nhìn rất vui vẻ hòa thuận.
Không biết thế nào, Cố Tuyết Trinh bỗng
nhiên cảm thấy mình như người ngoài, làm
sao cũng không thể hòa nhập vào được.
Vừa ăn cơm xong, ba Phong và ông cụ
ngồi cạnh cửa sổ dưới tán cây đánh cờ.
Mấy nữ giúp việc thì phân công nhau,
người thu dọn bát đũa, người vội vàng chuẩn
bị trà bánh cho chủ, pha cho đàn ông trà
Long Tỉnh tốt nhất, pha cho phụ nữ ngoài
sân trà nhài.
Phong Diệp Chương cầm điện thoại, đi
qua đám người náo nhiệt vây quanh, đi vòng
sang vườn hoa nhỏ sân bên cạnh cách
không xa nhận cuộc gọi.
Cố Tuyết Trinh hứng thú nhìn đám phụ nữ
ngồi trong sân nói chuyện phiếm, uống trà,
cách đó không xa, Bối Bối và hai con chó
cưng rượt đuổi nhau, chơi đến quên cả trời
đất.
Chỉ có một mình cô giống như bị cố ý
ngăn cách. Buồn bực ngán ngẩm, Cố Tuyết
Trinh lấy điện thoại di động ra, lướt trên diễn
đàn thiết kế nổi tiếng nước ngoài kia. Cô một
mình xem rất chăm chú, cô Tư bên cạnh
huých tay em gái, nhỏ giọng nói: “Lần này
chị trở về, thấy Cố Tuyết Trâm hình như đã
thay đổi.”