Chương : 46
CHƯƠNG 46: PHÒNG CHÁY PHÒNG
TRỘM PHÒNG ANH
Sau khi rời khỏi quán cà phê, Cố Tuyết Trinh
đi thẳng về nhà. Ngày bình thường cô cũng
không có chuyện gì để làm, nên cứ trốn ở
trong phòng vẽ bản thiết kế, giết thời gian.
Ban đêm, khi cô vẽ đến mê mẩn thì cửa
phòng bỗng nhiên ‘két kẹt’ một tiếng, có
người bên ngoài mở ra. Cố Tuyết Trinh
ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Phong Diệp
Chương vẻ mặt thâm trầm đi đến, trong tay
còn cầm một túi hồ sơ.
Anh vừa đi vào đã ném cái túi cho Cố
Tuyết Trinh: “Tự xem đi!”
Cố Tuyết Trinh theo bản năng cầm cái túi
lên, vừa mở vẻ mặt vừa mờ mịt hỏi: “Đây là
cái gì?”
“Cổ phần kỹ thuật, ba mươi phần tram mà
em muốn.” Giọng Phong Diệp Chương đều
đều không gợn sóng, vẻ mặt vẫn lãnh đạm
như cũ, nhìn có vẻ hơi mệt mỏi.
Cố Tuyết Trinh hơi sững sờ, lấy từ bên
trong ra hai bản hợp đồng đã được đóng
thành quyển. Hợp đồng không dày, là một
bản hợp đồng nhập cổ phần.
Tất cả điều khoản trên hợp đồng được liệt
kê rõ ràng, bao gồm các loại phúc lợi, chia
hoa hồng.
Cố Tuyết Trinh đọc lướt qua, khi đọc tới
trang cuối cùng, thấy trên đó có thêm mấy
điều khoản.
1, Cổ phần kỹ thuật của Cố Tuyết Trâm, cổ
phần thuộc một mình Cố Tuyết Trâm, không
được chuyển nhượng, không thể tự mình
bán đi, không thể lợi dụng quyền lợi cá
nhân, để những người còn lại tham gia cổ
phần, hay là để người ngoài được hưởng lợi.
2, Nếu tương lai tình cảm hai bên tan vỡ,
ly hôn thì số cổ phần đứng tên Cố Tuyết
Trâm chỉ được bán lại cho tập đoàn Phong
thị.
Phía dưới còn có mười mấy điều khoản lớn
nhỏ.
Phong Diệp Chương không hổ là thái tử
gia nổi tiếng Kinh đô, làm như vậy vừa duy
trì sự vẹn toàn của công ty cực tốt, vừa
không cần lo lắng tương lai sẽ nảy sinh vấn
đề gì làm thiệt hại đến giá trị. Anh đã cân
nhắc tất cả các vấn đề có khả năng liên
quan đến cô rồi, rất rõ ràng, chính là vì đề
phòng Cố Hải Sâm.
Cố Tuyết Trinh đóng bản hợp đồng cổ
phần này lại, im lặng một lúc thật lâu không
nói gì.
Cố Hải Sâm cực kỳ khó chơi, cũng không
biết như thế này có thể qua được hay
không.
Thấy vẻ mặt đầy do dự của cô, im lặng
không nói gì, Phong Diệp Chương không kìm
được nói xen vào: “Đây là quyền hạn lớn
nhất tôi có thể cho em, em tự cân nhắc đi.
Nếu em không bằng lòng thì ngoan ngoãn ở
nhà làm mợ chủ đi, đừng nghĩ đến ra ngoài
xuất đầu lộ diện nữa.” Tóm lại, đây là nhượng
bộ lớn nhất của Phong Diệp Chương rồi.
Cố Tuyết Trinh cảm thấy giật mình, Cố Hải
Sâm dồn ép đến mức như vậy, nếu bỏ qua
cơ hội này thì không biết lúc nào mới có thể
hoàn thành nhiệm vụ. Cố Tuyết Trinh suy
nghĩ thật nhanh, tự hỏi chuyện này có khả
thi không. Trong lòng cô, Cố Hải Sâm yêu
thương Cố Tuyết Trâm như thế, muốn cổ
phần chắc cũng là vì con gái thôi, nếu như
chỉ cần cái tên Cố Tuyết Trâm giành được
quyền lợi, vậy có lẽ ông ta sẽ không thể từ
chối, đã như vậy thì những điều khoản trong
hợp đồng cũng chẳng có ý nghĩa gì. Như
vậy, cũng coi như cô đã hoàn thành nhiệm
vụ của Cố Hải Sâm rồi, mọi người đều vui vẻ.
Nghĩ tới đây, Cố Tuyết Trinh cầm bút, nghiến
răng nói: “Em đồng ý!”
Phong Diệp Chương mím môi, rồi nhìn bàn
tay nhỏ nhắn của cô nhanh chóng cầm bút
ký tên vào hai bản hợp đồng. Đợi cô ký
xong, Phong Diệp Chương cũng không hề
do dự nhận lấy hai bản hợp đồng đó, lưu loát
kí tên của mình. Cố Tuyết Trinh liếc nhìn
sang, chỉ thấy ba chữ “Phong Diệp Chương”
rồng bay phượng múa, nét bút cứng cáp,
hết sức đẹp đẽ. Ký xong, anh đưa một bản
cho Cố Tuyết Trinh: “Em tự giữ đi, về phần
chức vụ sau khi nhập cổ phần, trước hết bắt
đầu từ làm nhà thiết kế bình thường đi, đây
là quy định từ trước đến nay của Phong thị,
em không có điều gì dị nghị chứ?”
“Không có.” Cố Tuyết Trinh trả lời dứt
khoát, lúc đầu bản thân cô cũng muốn bắt
đầu từ con số không, từ từ xây dựng nền
tảng vững chắc. Huống chỉ, trước kia cô
cũng đã biết tập đoàn Phong thị cạnh tranh
rất gay gắt, cũng không phải không có nhân
tài giống như cô. Mọi người đều vất vả cố
gắng, nên muốn thăng chức, thì nên dựa
vào năng lực của bản thân.
“Em nhất định sẽ cố gắng.” Cô trịnh trọng
cam đoan với Phong Diệp Chương.
Nhìn thấy sự nhiệt tình của cô, Phong
Diệp Chương khẽ gật đầu: “Được rồi, em
nghỉ ngơi trước đi.” Anh không ở lại thêm, đi
thẳng ra ngoài, bước chân không dừng lại.
Cố Tuyết Trinh đoán có lẽ Phong Diệp
Chương đi đến phòng sách. Cô và Phong
Diệp Chương cũng đã ở chung được một
thời gian, lần nào về nhà, Phong Diệp
Chương đều đến phòng sách làm việc rất
lâu.
Bản hợp đồng đặt ở trên bàn, Cố Tuyết
Trinh có chút không tin lật xem thêm một
lần. Sau khi xác định không có vấn đề gì, cô
mới cầm điện thoại lên, gửi cho Cố Hải Sâm
một tin nhắn: “Đã lấy danh nghĩa Cố Tuyết
Trâm ký kết hợp đồng với Phong Diệp
Chương, được ba mươi phần trăm cổ phần.”
Nhận được tin, dường như tâm trạng Cố
Hải Sâm khá tốt: “Rất tốt, tiếp theo cô phải
làm thật tốt, phát huy tác dụng lớn nhất của
cô, về phần cái khác hãy chờ thông báo tiếp
theo của tôi.”
Cố Tuyết Trinh ừ một tiếng, lại dò hỏi:
“Vậy hiện mẹ tôi thế nào? Tôi muốn gặp bà
một lần.”
Đầu kia điện thoại hơi trầm mặc: “Tôi sẽ
sắp xếp.” Nói xong, lập tức cúp điện thoại.
Cố Tuyết Trinh cầm điện thoại, nằm ở trên
giường, rốt cục có thể kết thúc đoạn thời
gian ngày ngày ở nhà nhàm chán rồi. Nghĩ
thì cô có chút mong chờ cuộc sống sau khi
đi làm, Cố Tuyết Trinh từ từ nhắm hai mắt,
tưởng tượng công việc tương lai, mơ mơ
màng màng ngủ thiếp di.
Ngủ đến nửa đêm, điều hòa lạnh làm cô
tỉnh giấc, cô đưa tay dụi mắt, ngồi dậy, tắt
điều hoà. cô cảm thấy cổ họng khô khốc
khó chịu, nên cầm cốc, bước xuống tầng
dưới, định rót nước uống. Nào ngờ, mới vừa
đi tới phòng sách của Phong Diệp Chương,
cô đã nghe bên trong truyền đến một tiếng
vang trầm.