Chương : 41
CHƯƠNG 41: ĐỂ XEM AI DÁM
Trong lời nói của bà Phong có ý mỉa mai, tuy
không nói thẳng nhưng ông cụ Phong dĩ
nhiên cũng nhận ra ẩn ý của bà.
Huống chỉ ông cũng thừa biết bà Phong
vốn chẳng ưa gì Cố Tuyết Trâm.
Nhưng ông dù gì cũng là bậc cha chú,
trước mặt con cháu mà lại quá thiên vị một
bên thì cũng không được thỏa đáng cho
lắm.
Ông cụ Phong hơi chau mày, quay ra nhìn
Cố Tuyết Trinh, vẻ mặt ông vô cùng hiền
hậu: “Trâm à, con có muốn ăn món gì thì cứ
thoải mái thêm gọi nha.”
Ông vừa dứt lời thì ánh mắt của mọi người
xung quanh đều đổ dồn về phía Cố Tuyết
Trinh.
Bà Phong vừa chỉ cây dâu mắng cây hòe
xong tức thì, ông cụ Phong liền lên tiếng
đứng về phía Cố Tuyết Trâm.
Cố Tuyết Trinh cảm thấy ấm lòng vô cùng,
cô cười nói: “Con thì ăn gì cũng được, không
Sao ạ.”
Cô càng có vẻ hiểu chuyện thì ông cụ
Phong lại càng thấy thương cho cô.
Lần này ông cũng không nói thêm gì nữa,
chỉ vỗ nhẹ tay cô tỏ ý an ủi.
“Đúng đó, Tuyết Trâm thích ăn gì thì cứ
gọi nha.”
Lục Kim Yến cũng hùa theo ông, tỏ vẻ
thoải mái hào phóng.
“Không cần.” Cố Tuyết Trinh điểm nhiên
nói.
Lục Kim Yến chẳng qua cũng chỉ làm bộ
mời thôi, cô ta thậm chí còn mong rằng tối
nay Cố Tuyết Trinh sẽ không đến nữa kia.
Ai mà ngờ Phong Diệp Chương lại dắt cô
tới.
Cố Tuyết Trinh không gọi món thì cô ta lại
thấy đỡ phiền, chẳng mấy chốc sau lại quay
ra kể lể mấy câu chuyện lý thú gần đây.
Cô ta rất biết cách ăn nói, lại thêm bà
Phong ngồi một bên cổ vũ, thỉnh thoảng lại
cười vài tiếng hùa theo mạch chuyện.
Khắp bàn ăn văng vẳng giọng kể của cô
ta, sôi nổi vô cùng.
Trong lúc nói chuyện thì đồ ăn cũng đã
được bưng lên đầy đủ, Lục Kim Yến thấy vậy
thì liền chủ động múc canh, gắp thức ăn cho
mọi người xung quanh, bận luôn tay luôn
chân.
“Ông nội, đây là món cá ông nội thích ăn
nè.”
“Món huyết yến chưng của tiệm này rất
ngon, còn có tác dụng làm đẹp nữa, dì Minh,
dì ăn nhiều vào nhé.”
“Chú, món này là gọi riêng cho chú đó.”
“Anh Diệp Chương, anh ở nước ngoài
quanh năm suốt tháng vậy, chắc cũng lâu rồi
chưa ăn món gan ngỗng của tiệm này nhỉ?
Đợt này đầu bếp làm rất là ngon, anh ăn thử
xem…”
Lục Kim Yến làm như mạnh vì gạo, bạo vì
tiền, khôn khéo mà tỉ mẫn, hình như cô ta
nắm rất rõ sở thích ăn uống của tất cả mọi
người.
Cứ như vậy một lúc sau thì bầu không khí
trên bàn ăn cũng trở nên sôi nổi vui tươi hơn
hẳn.
Cứ như cô ta mới chính là nữ chủ nhà vậy.
Cố Tuyết Trinh chỉ lặng lặng ngồi yên mà
chẳng mảy may để tâm gì đến cô ta.
Ngay lúc mọi người đều đã ăn được lửng
dạ thì bà Phong bỗng nhiên lên tiếng, làm
như chỉ tùy tiện hỏi han, bà nói: “Diệp
Chương, gần đây con đang thành lập công
ty mới, mọi chuyện vẫn ổn chứ?”
Bà vừa dứt lời thì hầu như mọi ánh mắt
xung quanh đều đổ dồn về phía Phong Diệp
Chương.
Phong Diệp Chương bình tĩnh trả lời bà:
“Đã bước vào giai đoạn cuối, còn thiếu vài vị
trí quan trọng, đợi đến lúc tuyển được người
là ổn rồi.”
Có vẻ như anh không muốn bàn chuyện
công việc lúc đang ăn cơm nên cũng chỉ nói
qua loa một câu rồi thôi.
Bà Phong nghĩ ngợi một chốc liền nhân
tiện nói luôn: “Nếu không thì cứ để Kim Yến
vào công ty phụ giúp con, chuyên ngành đại
học của con bé là quản trị kinh doanh, còn
biết thiết kế nữa. Tạm thời cứ để con bé vào
làm trợ lý cho con hoặc làm nhà thiết kế
cũng được. Hai đứa con ở chung với nhau từ
tấm bé, cũng coi như biết rõ tường tận.”
Bà Phong nói như vậy cũng có ý ngăn cản
Cố Tuyết Trâm, không để cho cô có cơ hội
bước vào công ty.
Theo ý của bà thì thay vì để Cố Tuyết
Trâm hưởng lợi, thôi thì cứ cho Lục Kim Yến
vào công ty có phải hơn không.
Con bé này bà một tay nuôi lớn nên cũng
thấy yên tâm hơn.
Bà Phong nói xong còn làm bộ vô ý lườm
Cố Tuyết Trinh một cái.
Cố Tuyết Trinh sững người, bàn tay cô
cũng đơ ra một lát.
Dạo gần đây cô và Phong Diệp Chương vì
việc này mà lời qua tiếng lại không biết bao
nhiêu lần, đến ngay cả người làm trong nhà
cũng biết rất rõ điều này.
Sao đang yên đang lành mà bà Phong lại
đột nhiên nhắc tới chuyện này chứ.
Phong Diệp Chương cũng không ngờ bà
Phong lại tranh thủ chen vào, anh cũng
sững sờ giây lát rồi vô ý thức nhìn thoáng
qua Cố Tuyết Trinh.
Tay cô vẫn đang cầm đôi đũa, nét mặt vẫn
điềm nhiên, dường như những chuyện này
chẳng liên quan gì tới cô cả.
Nhìn thấy cô bình thản như vậy, đôi mày
Phong Diệp Chương chợt cau lại, và rồi anh
cũng nghiêm túc suy xét về chuyện này.
Vẻ mặt của Lục Kim Yến tràn đầy sự trông
mong, cô ta nhìn Phong Diệp Chương không
chớp mắt.
Bà Phong thấy vậy bèn huých tay ông
Phong, vậy là ông ta cũng hùa theo mà nói:
“Con bé Kim Yến này trước giờ vẫn rất lanh
lợi hiểu chuyện, cho nó vào công ty, công
việc của con cũng có thể bớt nặng nhọc
một phần, con bé có thể giúp chia sẻ phần
nào.”
Bà Phong lại chêm lời: “Đúng đó, ba mẹ
đã trông nom Kim Yến từ tấm bé, mà con
cũng biết đấy thôi, con bé này từ lúc còn
nhỏ thì đã rất giỏi giang rồi. Có nó ở bên thì
chắc chắn con sẽ đỡ cực đi nhiều.”
Hai vợ chồng bọn họ đều đã mở lời, Lục
Kim Yến mừng thầm, suy nghĩ của bà Phong
tuy không bàn trước song lại hoàn toàn
trùng với ý của cô ta.
Có điều nãy giờ Phong Diệp Chương cứ
im như thóc nên lòng cô ta có đôi chút nôn
nóng, hai bàn tay đặt dưới bàn cũng dần dần
siết chặt.
Chỉ cần vào được công ty mới của anh
Diệp Chương thì sau này hai người họ chắc
chắn sẽ có rất nhiều thời gian gặp gỡ.
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, đến lúc
đó thì Cố Tuyết Trâm chả là cái đinh gì hết.
Một lúc lâu sau Phong Diệp Chương cũng
gật nhẹ đầu, anh nói: “Được thôi! Nhưng có
thể ở lại hay không là dựa vào thực lực của
em đó”
“Anh Diệp Chương cứ yên tâm đi, em sẽ
cố gắng giúp đỡ anh. Nhất định sẽ không
làm việc gì ảnh hưởng đến công ty hết.”
Lục Kim Yến thấy anh đồng ý thì mừng
quýnh, còn tiện thể lườm Cố Tuyết Trinh một
cái, ánh mắt huênh hoang đắc ý.
Mọi người trong phòng ai nấy đều mừng
vui, riêng Cố Tuyết Trinh lại thấy như mình
như một kẻ ngoài cuộc vậy.
Vào lúc này thì ông cụ Phong bỗng cầm
lấy tay cô, nói: “Diệp Chương à, nếu công ty
của con đã thiếu người, vậy thì cho Tuyết
Trâm vào làm luôn đi. Ông nghe quản gia nói
là Tuyết Trâm rất có năng khiếu trong mảng
thiết kế, vừa hay công ty con cũng làm về
lĩnh vực này, thay vì cứ ru rú trong nhà thì
chỉ bằng để con bé tới công ty rèn luyện bản
thân đi.”
Ông cụ Phong vừa dứt lời thì bà Phong
liền lật mặt ngay lập tức, bà ta hung hăng
liếc Cố Tuyết Trinh một cái, miệng nói: “Ba,
ba đừng đùa. Chút năng lực cỏn con của cô
ta thì giúp gì được chứ, vào công ty khác
nào gây thêm phiền cho Diệp Chương?”
“Ba, nếu bây giờ cho hai người vào công
ty một lúc thì có khi sau này người ta còn
bắt bẻ Phong thị chỉ biết thiên vị người quen
nữa đó.”
Ông Phong nghiêm nghị mà nhíu mày, gần
đây ông ta cũng nghe nói Cố Tuyết Trâm có
sở trường thiết kế, song ông cũng chẳng
mấy để tâm.
Cô làm dâu nhà này cũng được một năm
rồi, một năm này cũng là quá đủ để bọn họ
có thể hiểu rõ cô.
“Để ta xem thử ai dám nhiều lời!”
Ông cụ Phong có vẻ hơi tức giận: “Đây là
tài sản của nhà họ Phong, ai cho bọn họ
quyền nói ra nói vào chứ!!”
Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên
căng thẳng, bà Phong có vẻ ngập ngừng
muốn nói gì, nhưng không dám chống đối
ông cụ Phong nên cũng chỉ biết căm phẫn
mà lườm nguýt Cố Tuyết Trinh.
Lục Kim Yến đang ngồi đối diện nghe thấy
ông cụ Phong cũng muốn cho Cố Tuyết
Trâm vào công ty thì im bặc, hồi hộp nhìn
chăm chăm vào Phong Diệp Chương.
Cô ta biết Phong Diệp Chương vốn từ chối
cho Cố Tuyết Trâm vào công ty.
Nhưng nếu ông nội cứ ép buộc, cô ta
cũng không dám chắc liệu anh có đồng ý
hay không.
Lục Kim Yến tức muốn điên, ông già này,
lúc nào cũng chăm chăm đứng về phía Cố
Tuyết Trâm.
Không khí trong phòng như đông lại,
Phong Diệp Chương vừa định mở lời thì lại bị
một giai điệu nhẹ nhàng cắt ngang.
Là tiếng chuông điện thoại của Cố Tuyết
Trâm.
Điện thoại của cô để ở trên bàn, Phong
Diệp Chương thoáng liếc qua thì thấy màn
hình điện thoại đang hiện lên cái tên “Phó
Vân Xuyên”.
Mặt anh thoáng chốc tối sầm.
“Xin lỗi, con ra ngoài nghe điện thoại một
lát.” Cố Tuyết Trinh nói dứt lời liền cầm điện
thoại bước ra ngoài.