Chương : 34
CHƯƠNG 34: CHO CÔ, CÔ MỚI CÓ
TƯ CÁCH NHẬN
Cố Tuyết Trinh đi theo thím Vương đến nhà
chính.
Vừa bước vào, cô đã cảm nhận ngay bầu
không khí có chút bất thường, những người
giúp việc đứng bên cạnh đều lui ra sau vài
bước.
Ngay cả đến bà Phong có vẻ như cũng cố
tình ngồi ở phòng khách đợi cô, tay cầm ly
nước nhưng ánh mắt nhìn cô sắc lạnh không
khác gì mũi tên, giống như muốn xuyên
thủng cô vậy.
Bà Phong nhìn chằm chằm cô không lên
tiếng, Cố Tuyết Trinh đành lên tiếng trước:
“Mẹ? Mẹ gọi con có chuyện gì ạ?”
Cô cố gắng phớt lờ những khác thường
xung quanh mình, giữ giọng nói bình tĩnh.
“Cô còn mặt mũi hỏi tôi sao?”
Cô vừa dứt lời, bà Phong bất ngờ cười với
giọng điệu lạnh lùng, bà đặt mạnh ly nước
trên tay xuống bàn, tạo ra tiếng va chạm
thanh thúy.
“Mẹ nói vậy, con không hiểu ạ, con mấy
hôm nay đều ở trong nhà họ Phong, không
bước ra ngoài đến nửa bước, không biết con
có chỗ nào làm sai.”
Cố Tuyết Trinh vừa dứt lời, toàn bộ những
người xung quanh đều giật mình lui về sau.
Giờ đã là lúc nào rồi mà mợ chủ còn dám
nói chống lại với bà chủ.
Mọi người xung quanh đưa mắt nhìn nhau,
giống như toàn thế giới đều biết chuyện gì
đang xảy ra.
Bà Phong hừ lạnh: “Cô đúng là không thấy
quan tài không rơi lệ phải không! Tôi biết
ngay cô không có tốt đến vậy, đột nhiên
giúp Diệp Chương, thì ra là có mục đích. Cố
Tuyết Trâm, giờ cô đang là người của nhà họ
Phong, không phải người của nhà họ CốI”
Cố Tuyết Trinh nhíu mày, bất ngờ như ngộ
ra được gì.
Cô không ngờ sự việc lại lan truyền nhanh
như vậy, cô phút trước cùng với Phong Diệp
Chương đi gặp Cố Hải Sâm, phút sau thì mọi
người đã biết chuyện.
Nhưng tất cả chuyện này đều là sự thật,
nên cô cũng không muốn biện giải gì.
Thấy cô im lặng, bà Phong càng bực tức
hơn: “Cố Tuyết Trâm! Ban đầu lúc cưới cô thì
đã cho nhà họ Cố cô không ít lợi ích, nhưng
không ngờ hai cha con nhà cô lại không biết
điểm dừng.”
Nói đến điểm tức giận, bà Phong đứng
dậy và từng bước đi đến trước mặt Cố Tuyết
Trinh, nhìn cô chằm chằm, nói với giọng căm
hận: “Các người coi Diệp Chương là gì hả?
Là máy rút tiền sao?”
Cố Tuyết Trinh im lặng không nói được
câu nào.
Giờ thì cô đã biết lý do mà bà Phong gọi
cô đến đây.
Những người giúp việc xung quanh cũng
nhìn về hướng cô, có vẻ như họ cũng không
nghĩ rằng những tin đồn lại là thật.
Thậm chí có vài người tỏ vẻ ngạc nhiên,
và nhìn cô với ánh mắt khinh thường.
Có vẻ như trong mắt của bọn họ, mợ chủ
là người của nhà họ Phong, vậy mà vẫn luôn
muốn moi móc lợi ích của nhà họ Phong,
đây có khác gì là vong ơn bội nghĩa!
Lục Kim Yến vừa bước xuống lầu đã thấy
bà Phong đang đùng đùng nổi giận, cô ta
liền chạy đến đỡ bà và vỗ lưng trấn an: “Dì
Minh, dì bớt giận, không đáng đâu!”
Sau đó, cô xoay qua nhìn Cố Tuyết Trinh
nói với giọng tức giận: “Cố Tuyết Trâm, cô và
ba cô vì mục đích này nên mới đột nhiên nói
bản thiết kế là do cô tự thiết kế, phải không?
Để anh Diệp Chương có ấn tượng tốt về cô,
đúng là lắm mưu kế thật!”
Đến lúc này rồi mà Lục Kim Yến vẫn còn
nhớ đến chuyện bản vẽ thiết kế.
Cô không ngờ Lục Kim Yến còn muốn
mượn cớ để trấn áp cô.
“.. Cố Tuyết Trinh liếc mắt nhìn Lục Kim
Yến, cô không ngờ người phụ nữ này giỏi
tưởng tượng như thế.
Cô không để ý đến Lục Kim Yến mà xoay
qua giải thích với bà Phong: “Chuyện này
quả thật là con có nhắc qua với Diệp
Chương, nhưng anh ấy đã từ chối con. Con
cũng không có quyền ép buộc anh ấy, quyền
quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay
Diệp Chương.”
Thực tế đúng là như vậy, nhưng bà Phong
lại cảm giác như Cố Tuyết Trinh đang giấu
đầu lòi đuôi.
Bà đẩy Lục Kim Yến ra, đứng thẳng người,
nhìn Cố Tuyết Trinh nói: “Mồm mép lắm! Cố
Tuyết Trâm, hôm nay tôi nói cho cô biết, cái
gì của nhà họ Phong là của nhà họ Phong.
Những cái nào cho cô thì nhà họ Cố của cô
mới có tư cách lấy, còn nếu không thì một
đồng cô cũng đừng hòng có được.”
Bà nói với ánh mắt kiên định, đó là sự bảo
vệ của người mẹ đối với con mình.
Việc đã đến nước này, cô cảm thấy mình
có nói thêm cũng vô dụng.
Lúc này bầu không khí trong phòng khách
như bị đông cứng lại, cảm giác như ngột
ngạt đến khó thở.
Cô đang nghĩ lý do để rời khỏi chỗ này,
bất chợt giọng của bà Phong vang lên: “Cút
ra ngoài!”
Bà không muốn nhìn thấy cô.
Cố Tuyết Trinh cũng không nói gì thêm, cô
cũng không phản bác hay giải thích, vì sự
thật là cô đã làm vậy.
Mọi người xung quanh đều nhìn cô với ánh
mắt không mấy thiện cảm, đương nhiên bản
thân cô cũng không muốn ở lại nơi đây.
Sau khi ra khỏi nhà chính, cô mới thở dài
một tiếng.
Có thể nói tình hình của cô hiện tại là tiến
thoái lưỡng nan.
Bây giờ người nhà họ Phong đề phòng cô,
bà Phong thì cũng đã lên tiếng cảnh cáo.
Thậm chí đến cả Phong Diệp Chương
cũng muốn tránh mặt cô.
Cố Hải Sâm lại bắt cô sống chết phải đạt
được mục đích, không hề quan tâm đến
hoàn cảnh khó xử của cô, thậm chí ông còn
muốn dùng mẹ cô để uy hiếp cô.
Cố Tuyết Trinh không chỉ cảm thấy hoang
mang, mà căn bản không biết phải làm thế
nào để đạt được mục đích.
Vốn dĩ cô không thích cái kiểu bản thân
mình bị ép buộc, khống chế, nhưng lại bất
lực không thể làm gì được.
Cảm xúc này giống như cỏ dại trong khu
vườn hoang, không ngừng phát triển trong
lồng ngực của cô, thậm chí còn đang lan
khắp toàn thân.
Cố Tuyết Trinh vò đầu bứt tóc, cô cảm
thấy trong lòng buồn bực khó hiểu.
Nghĩ đến chuyện quay về chịu đưng ánh
mắt của những người giúp việc kia, Cố Tuyết
Trinh cất bước đi về hướng khu nhà mới một
cách không tình nguyện.
Nếu không, đợi đến khi đám người giúp
việc nữ kia nhìn thấy dáng vẻ này của cô
không biết còn bán tán gì nữa.
Cố Tuyết Trinh thả mình đi dạo trong
khuôn viên vườn phía sau, lòng đầy tâm sự,
vừa đi đến khu đất trống, cô bỗng nhìn thấy
ông cụ Phong đang ngồi trên ghế bập bênh
phơi nắng, tay cầm quyển sách, con mèo
trắng cuộn tròn nằm cạnh uể oải duỗi người.
Mấy người giúp việc đứng bên cạnh hầu
vô cùng yên tĩnh, giống như sợ làm phiền
đến thời gian nghỉ ngơi của ông cụ.
Cố Tuyết Trinh không ngờ mình sẽ gặp
ông cụ Phong ở vườn, khoảnh khắc nhìn
thấy thấy ông cụ hiền hòa ấy, tâm trạng
đang nặng trïu của cô như bầu trời sau cơn
mưa âm u tươi sáng trở lại.
Thấy cô bước đến, ông cụ vui mừng đưa
tay vẫy cô: “Tuyết Trâm à, mau qua đây, mau
qua đây!”
“Ông nội!”
Ông cụ Phong vốn dĩ đối xử với Cố Tuyết
Trinh rất tốt, cô chạy nhanh đến trước mặt
ông, giọng nói nghe ẩn chứa chút tủi thân.
Giống như đứa trẻ gặp được người chống
lưng cho mình, nhưng cô che giấu di rất
nhanh, không để ông cụ nghỉ ngờ gì.
Người giúp việc bên cạnh lễ phép lấy ghế
và rót trà mời cô.
“Gần đây sao con toàn ở nhà suốt vậy,
không ra ngoài chơi à?”
Ông cụ nhìn cô cười cười hỏi, ánh mắt của
ông rất hiền từ.
“Vâng, giờ Diệp Chương về rồi, nên đương
nhiên con cũng phải ngoan chút ạ.”
Cố Tuyết Trinh nói, tay vuốt ve lưng mèo
trắng, chú méo sung sướng ngọ nguậy uốn
lưng.
Ông cụ gật gật đầu cười nói: “Tốt, vậy
cũng tốt, nhưng cứ ở nhà mãi cũng không
nên, hay là chiều nay đi ra ngoài với ông nội
đi?”
Cố Tuyết Trinh sửng sốt và nói: “Vâng,
đương nhiên là được ạ.”