Chương : 27
CHƯƠNG 27: UY HIẾP CỦA CÔ
Cố Hải Sâm làm rầm rộ như vậy chắc chắn
không có ý đồ đơn giản.
Cố Tuyết Trinh nhíu mày, mở miệng hỏi:
“Ông muốn bao nhiêu cổ phần?”
Thấy cô đáp lời, Cố Hải Sâm buông đũa
xuống nói: “30%.”
“30%?”
Cố Tuyết Trinh không thể tin nổi hỏi
ngược lại một câu, nhiều cổ phần như thế,
Phong Diệp Chương làm sao có thể đồng ý
chứ.
Không nói đến Phong Diệp Chương, ngay
cả cô nếu bản thân vất vả xây dựng sự
nghiệp rồi một người ngoài đột nhiên nhảy
vào, nói muốn ăn chung miếng bánh lớn như
thế, cô nhất định cũng sẽ không đồng ý.
Cố Hải Sâm, ông ta đúng là biết mơ thật.
Chỉ là Cố Hải Sâm cũng không đáp lời cô,
hỏi ngược lại: “Nghe nói cô còn biết thiết kế
đúng không? Phong Diệp Chương muốn cô
vào công ty đảm nhiệm vị trí nhà thiết kế?”
Ánh mắt ông ta mang vẻ không vui, hình
như là vì Cố Tuyết Trinh không nói chuyện
này cho ông ta biết.
“Đúng thì sao?”
Cố Tuyết Trinh lạnh nhạt nói, cô cũng
không thấy chuyện này có liên quan gì đến
Cố Hải Sâm cả?
Chuyện này cũng chỉ mới công khai ngày
hôm qua mà thôi.
Nhưng mà chuyện riêng tư như thế, Cố
Hải Sâm không ngờ cũng biết được.
Chẳng lẽ, ông ta còn cài người ở trong
nhà họ Phong sao?
Xem ra ông ta cũng không mấy yên tâm
về mình nhỉ.
Nghĩ như vậy, Cố Tuyết Trinh không khỏi
nhíu mày.
Cái cảm giác bị người khác theo dõi này
không dễ chịu chút nào, đặc biệt là khi mình
còn chưa biết người đó ở đâu.
Cố Hải Sâm hoàn toàn không để ý đến sự
khác thường của cô, tiếp tục nói: “Nếu như
cô biết thiết kế, vậy có thể dùng sở trường
của mình để tranh thủ, tôi tin tưởng Phong
Diệp Chương nhất định sẽ đồng ý. Huống
chi đó chẳng qua chỉ là một chút xíu cổ phần
mà thôi.”
Ông ta nói sao mà nhẹ nhàng, Cố Tuyết
Trinh ngước mắt nhìn, thấy ông ta vẫn bình
tĩnh như cũ.
Nhưng mà dưới đáy mắt của đôi mắt thâm
thúy kia vẫn không che được sự điên cuồng.
Phong Diệp Chương chính là thiên tài của
nhà họ Phong, đầu sỏ thương nghiệp tiếng
tăm lừng lẫy của Kinh Đô.
Nếu như anh muốn xây dựng công ty, vậy
đó chắc chắn là sẽ lời không lỗ.
Huống chỉ nghề thiết kế là một nghề ra
tiền, vốn ít, lợi nhuận cao.
Lại còn có tập đoàn Phong thị chống lưng,
kiểu gì cũng là một cuộc mua bán vô cùng
có lời.
Trong lòng Cố Tuyết Trinh cười khẩy, sao
đã già đầu thế này rồi mà còn suy nghĩ kì lạ
đến vậy chứ?
Ông ta tưởng chỉ cần như vậy là có thể tay
không bắt sói được à?
Thấy Cố Hải Sâm không còn gì muốn nói
nữa, cô cũng lười giả vờ giả vịt với ông ta,
dứt khoát cầm túi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nhưng tay vừa mới đặt lên then cửa đã bị
Cố Hải Sâm gọi lại, Cố Tuyết Trinh quay đầu
lại nhìn ông: “Ông còn có việc gì nữa?“
“Không có gì, nếu như đã đến, ít ra cũng
phải ăn xong bữa cơm này rồi hãy đi.”
“Lúc Tuyết Trâm còn ở đây, cũng thường
xuyên ăn cơm với tôi.”
Cố Hải Sâm bình tĩnh nhìn Cố Tuyết Trinh,
đôi mắt hẹp dài kia chẳng có chút cảm tình
nào cả.
Cố Tuyết Trinh cười khẩy một tiếng: “Tôi
không phải Cố Tuyết Trâm, cũng không cần
thiết phải ở chỗ này diễn trò cha con tình
cảm thắm thiết với ông. Huống chi chỗ này
cũng không có người ngoài, ông cũng không
cần lo lắng người khác sẽ nhìn ra được cái
gì”
Ăn cơm cùng với Cố Hải Sâm, cô còn sợ
ông ta độc chết mình nữa đó.
Cố Tuyết Trinh nói xong lập tức mở cửa rời
khỏi, ngồi ở đây một lúc lâu cô cũng sắp
cảm thấy không thở nổi nữa rồi.
Cố Hải Sâm… Cố Hải Sâm lợi dụng cô để
giúp Cố Tuyết Trâm ổn định địa vị của cô ta
ở nhà họ Phong thì thôi đi, lại còn đòi cô hỗ
trợ lấy cổ phần của công ty Phong Diệp
Chương nữa.
Chuyện này bảo cô mở miệng kiểu gì đây,
người khác sẽ đánh giá cô thế nào chứ?
Quả nhiên không thể trông cậy vào người
cha máu lạnh này được.
Chỉ tiếc là bây giờ vì mẹ, cô không thể
không chịu đựng, mặc ông ta muốn làm gì
thì làm.
Lồng ngực khó thở, giống như có cỏ dại
mọc ra vậy, cảm giác này làm cho Cố Tuyết
Trinh trong lòng bực bội khó chịu.
Trong đầu không ngừng hiện lên gương
mặt tiểu tụy của mẹ.
Không có lúc nào là không ngừng nhắc
nhở cô phải chịu đựng, chịu đựng hơn nữa.
Ô tô màu sắc khác nhau không ngừng di
chuyển trên đường lớn, Cố Tuyết Trinh nâng
tay day day thái dương, nói với tài xế: “Đưa
tôi đến bệnh viện”
Tài xế đáp một tiếng, trong lòng thấy kì lạ,
đang yên đang lành mợ chủ đến bệnh viện
làm gì chứ?
Cố Tuyết Trinh đã lâu lắm rồi chưa đi thăm
mẹ.
Bệnh viện mà Cố Hải Sâm sắp xếp cho mẹ
cô, là một bệnh viện lớn trong thành phố, vô
cùng dễ tìm.
Xuống xe, Cố Tuyết Trinh lập tức đi vào.
Tuy rằng làm như vậy dễ bị người khác
nhìn thấy, nhưng mà Cố Tuyết Trinh cứ luôn
có cảm giác không yên tâm lắm.
Cố Tuyết Trinh quen đường, vào thẳng
phòng bệnh, mở cửa ra, đang định đi vào
bên trong.
“Cô tìm ai?” Người nhà của bệnh nhân từ
trong phòng bước ra, nhìn Cố Tuyết Trinh vẻ
mặt nghỉ hoặc.
Cố Tuyết Trinh lui về phía sau mấy bước,
nhìn số phòng bệnh, chân mày cau chặt lại.
Rõ ràng mẹ nằm ở phòng bệnh này mà,
thấy đối phương vẫn đang chờ cô trả lời.
Cố Tuyết Trinh vội vàng xin lỗi nói: “Thật
xin lỗi, chắc tôi đi nhầm. Tôi đến tìm bệnh
nhân nằm căn phòng này lúc trước, tôi là
người nhà của bà ấy.”
“Chúng tôi cũng không quen bệnh nhân
trước.”
Người nọ nói: “Nhưng mà tôi nghe nói
người trong mấy căn phòng VIP này đều là
bênh nhân của bác sĩ Lý, cô có thể đến đó
hỏi thăm một chút.
“Cảm ơn.” Cố Tuyết Trinh nói xong lập tức
đi tìm vị bác sĩ Lý kia.
Người này cô cũng không xa lạ gì, lúc
trước Cố Hải Sâm nói tìm cho mẹ cô một vị
bác sĩ cũng chính là bác sĩ Lý này.
Trong lòng Cố Tuyết Trinh sốt ruột, vội
vàng hỏi thăm y tá văn phòng của bác sĩ Lý.
“Giờ này, bác sĩ Lý còn chưa ra khỏi
phòng phẫu thuật đâu.”
Một cô y tá cản Cố Tuyết Trinh lại: “Cô
nếu muốn gặp, vậy hẹn vào ngày mai đi.”
“Tôi thật sự có việc muốn tìm bác sĩ Lý.
Cố Tuyết Trinh đẩy cô y tá đó ra, mẹ cô
không thấy đâu rồi, còn bảo cô chờ nữa:
“Tôi là con gái của Cố Hải Sâm, bác sĩ Lý
nhất định quen tôi.”
Tiếng cãi vã trên hành lang rất lớn, long
Cố Tuyết Trinh nóng như lửa đốt.
“Để cô ấy vào đi.” Một giọng nói nho nhã
từ trong phòng khám truyền ra.
“Nhưng mà bác sĩ Lý, anh mới ra khỏi
phòng phẫu thuật đó.
Lúc sau còn nói cái gì đó Cố Tuyết Trinh
cũng đã không nghe rõ, vừa mới tránh được
tay của cô gái kia, cô lập tức xông thẳng vào
trong.
Bác sĩ Lý rất bận, lúc Cố Tuyết Trinh đi vào
vừa lúc anh ta trở về kiểm tra phòng.
“Cô là?” Bác sĩ Lý nhíu mày, hiển nhiên có
chút không vui với người không có hẹn
trước đã xông vào thế này.
“Tôi là Cố Tuyết Trinh, là con gái của bệnh
nhân Đinh Hương Lan của anh, chỉ là trong
phòng bệnh lại không thấy bà ấy đâu cả.“ Cố
Tuyết Trinh vô cùng nôn nóng nói.
Bác sĩ Lý nhăn mày, một cô y tá bên cạnh
anh ta đã nói tiếp: “A, thì ra là cô à, nhưng
mà mẹ của cô không phải đã chuyển viện từ
sớm rồi sao?”
“Sao có thể? Mẹ của tôi chuyển viện sao
tôi lại không biết được chứ?”
Cố Tuyết Trinh vừa kinh ngạc vừa giận dữ:
“Tại sao các người lại như vậy, tự ý chuyển
viện cho bệnh nhân cũng không thông báo
cho người nhà chúng tôi biết một tiếng?”
Cô y tá kia nghe cô nói như vậy cũng có
chút không vui, tức giận nói: “Bệnh viện
chúng tôi mỗi ngày có nhiều người bệnh như
vậy, cũng không thể chỉ lo cho một mình
người nhà của cô. Lại nói, là do ba của cô tự
chuyển viện, chúng tôi làm gì có quyền ngăn
cản yêu cầu của người nhà chứ?”
“Không, không thể nào, ông ta vì sao lại
muốn làm như vậy chứ?”
Ngọn lửa trong lồng ngực cháy lên hừng
hực.
Mẹ vẫn luôn là điểm yếu của cô.
Bác sĩ Lý thấy vậy thì ngạc nhiên nhìn cô,
nghiêm túc nói: “Đúng thật là do ba của cô
muốn chuyển viện, cô có thể gọi điện thoại
hỏi ông ấy thử xem, có lẽ là chưa kịp báo
cho cô thôi.”