Chương : 23
CHƯƠNG 23: ĐẠO NHÁI
Hôm sau.
Bầu trời xanh thẳm, thời tiết rất đẹp. Một
bóng dáng mảnh mai mặc đồ thể thao chạy
vào nhà lớn bên kia, rồi tiến thẳng vào
phòng tắm.
Chỉ một lát sau, cô gái quấn khăn tắm vải
bông từ bên trong đi ra. Cô vừa đi, vừa lau
tóc.
“Cô Lục.” Một người giúp việc tiến lên đón
lấy khăn mặt trong tay Lục Kim Yến đưa tới.
“Bữa sáng đã chuẩn bị xong, bà chủ đang
chờ cô.”
“Được, tôi biết rồi.” Lục Kim Yến phất tay,
người giúp việc lập tức đi xuống.
Lúc này Lục Kim Yến mới bước trên sàn
nhà gỗ tiến vào phòng ăn. Ánh nắng từ bên
ngoài chiếu vào, rọi trên bình thủy tinh cắm
hoa.
“Sao hôm nay con tập lâu thế?” Bà Phong
đặt tờ tạp chí thời trang trong tay xuống,
người giúp việc bên cạnh đã bày bát dĩa lên.
“Thời tiết đẹp nên con chạy thêm hai
vòng.” Lục Kim Yến nói: “Hôm nay salad khá
ngon, còn thêm bạc hà tươi và nước chanh.”
Bà Phong lúc còn trẻ đã du học, bữa sáng
cũng thiên về kiêu Tây. Nghe thấy Lục Kim
Yến tán thưởng, vẻ mặt tươi cười càng thêm
xán lạn: “Chỉ có con là hiểu lòng dì, Diệp
Chương và ba nó đều không thích đồ Tây.”
“Vậy không phải càng tốt sao, sẽ không
có ai tranh giành với chúng ta.” Lục Kim Yến
vừa cảm thấy thú vị vừa nói: “Dì Minh, con
gần đây nghe nói… Cố Tuyết Trâm muốn
đến làm việc ở tập đoàn Phong thị, mà hình
như anh Diệp Chương còn đồng ý rồi.”
Cô vừa dứt lời, bà Phong dằn mạnh dao.
rữa trong tay xuống, phát ra một loạt âm
thanh leng keng.
Bà Phong biết Lục Kim Yến nói như vậy là
đúng tám chín mươi phần trăm: “Hồ đồ! Cố
Tuyết Trâm này cũng thật là!” Bà Phong thở
phì phò, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Cố Tuyết Trâm là ai, một thiên kim đại tiểu
thư chỉ biết chơi bời lêu lổng, nếu để cô ta ra
ngoài vui đùa ầm ï với người ta thì được, chứ
về công việc căn bản không trông cậy được
gì. Nếu người như cô ta mà vào công ty,
chẳng phải chỉ gây phiển phức cho con trai
bà hay sao?
Bà Phong giận đến tái mặt, Lục Kim Yến tỏ
vẻ lo lắng nói: “Dì Minh, có phải con nói sai
hay không?”
“Không được, dì phải đi ngăn cản bọn nó,
không thể để người phụ nữ đó hủy hoại nó
được.” Bà Phong đứng phắt lên, vừa nói vừa
cầm quần áo, đổi giày đi ra ngoài.
“Dì Minh, chờ con với.“ Bà Phong tức giận
chạy ra ngoài, Lục Kim Yến cũng ngồi không
yên, vội vàng chạy theo.
Bên nhà mới, Cố Tuyết Trinh và Phong
Diệp Chương cũng đang ăn sáng. Hai người
cười cười nói nói, bầu không khí hết sức hài
hòa.
Bà Phong giận đùng đùng từ bên ngoài đi
vào, khiến hai người giật nảy mình.
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Phong Diệp
Chương vội vàng đứng dậy, Cố Tuyết Trinh
cũng chủ động kéo ghế cho bà Phong.
Bà Phong đẩy ngay Cố Tuyết Trinh ra,
nhìn thẳng về phía con trai: “Diệp Chương,
con định để người phụ nữ này tới công ty
con làm thật à?” Bà vừa nói vừa quét mắt về
phía Cố Tuyết Trinh, đang yên đang lành sao
Diệp Chương lại để cô ta tới công ty làm,
không biết người phụ nữ này đã sử dụng
yêu pháp gì.
Cố Tuyết Trinh vẻ mặt vô tội, chẳng trách
bà Phong đột nhiên lại tới.
Nghe thế, Phong Diệp Chương ngạc nhiên
nhìn bà: “Mẹ, sao mẹ biết chuyện này?”
“Con đừng quan tâm làm sao mà mẹ biết
được.” Bà Phong nổi giận đùng đùng nói:
“Diệp Chương, giờ mẹ nói cho con biết
chuyện này không được. Cố Tuyết Trâm có
bản lĩnh gì? Cô ta dựa vào đâu mà đi vào,
danh dự công ty còn cần hay không? Cô ta
tới công ty làm việc e là sẽ chỉ gây phiền
phức cho con.” Bà Phong hoàn toàn nổi
giận, tư thế đó dọa mấy người giúp việc
không khỏi lui về phía sau mấy bước, toàn
bộ đều đứng nghiêm chỉnh bên cạnh.
Tất cả mọi người như có như không nhìn
về phía Cố Tuyết Trinh, bị mẹ chồng mình
nói thẳng là không có bản lĩnh, đúng là quá
mất mặt rồi.
“Diệp Chương, mẹ là muốn tốt cho con,
con hãy nghe lời mẹ, chuyện này thực sự
không được.” Thấy sắc mặt Phong Diệp
Chương không tốt lắm, bà Phong nén giận,
nhẹ nhàng khuyên, thật ra chuyện này
không trách được con trai, dứt lời bà quét
mắt nhìn Cố Tuyết Trinh.
“Chuyện này chỉ đang thương lượng thôi.”
Phong Diệp Chương đặt bộ đồ ăn trong tay
xuống, thản nhiên nói.
Người đề nghị Cố Tuyết Trinh tới công ty
làm là anh, đến giờ Cố Tuyết Trinh vẫn còn
đang cân nhắc đấy. Huống chi đúng là cô rất
có thiên phú về phương diện thiết kế.
“Cái này có gì mà phải thương lượng,
người tập đoàn Phong thị cần đều phải là
người có bản lĩnh, tóm lại, mẹ không cho
phép có người trà trộn vào bên trong thật
giả lẫn lộn.” Bà Phong nói oang oang, lời nói
đầy ám chỉ.
Bà Phong vừa dứt lời, mấy người giúp việc
đều liếc trộm Cố Tuyết Trinh. Tất cả mọi
người đều biết trước kia mợ chủ là hạng
người gì, nhất thời ấn tượng cũng khó thay
đổi.
Cảm nhận được những ánh mắt, mặt Cố
Tuyết Trinh cũng hơi nóng lên.
“Mẹ, thật ra mẹ hiểu lầm rồi. Thật ra năng
lực thiết kế của Tuyết Trinh không tệ.”
Phong Diệp Chương đứng dậy, phía sau lập
tức có người đưa chồng thiết kế anh đặt ở
trên bàn tới. Từ trước đến nay về việc của
công ty anh luôn rất cẩn thận tỉ mỉ, nếu bà
Phong đã có dị nghị, anh lập tức lấy ra
chứng cứ.
Phong Diệp Chương mở bản thiết kế ra
đưa cho bà Phong: “Mẹ xem đây đều là
Tuyết Trinh vẽ gấp, cô ấy có thiên phú như
vậy, tất nhiên phải phát triển thêm.”
Bà Phong đưa tay chặn bản thiết kế, chặn
cánh tay Phong Diệp Chương đưa tới, khinh
thường nói: “Đây tính là gì mà thiên phú
không tồi, Kim Yến con đến xem, có đúng là
không tệ thật không?” Dứt lời, bà đưa tay
kéo Lục Kim Yến bên cạnh tới, bản thiết kế
cái gì, bà nào có hiểu. Nhưng Lục Kim Yến
lại tốt nghiệp đại học danh tiếng, còn học
chuyên ngành thiết kế, còn từng nhận giải
thưởng. Bà Phong rất có lòng tin với cô ta,
nên muốn xem ý thế nào.
Mắt thấy những bản thiết kế đưa vào tay
Lục Kim Yến, Cố Tuyết Trinh hơi nhíu mày,
trước nay bà Phong và Lục Kim Yến cùng
một phe, cùng chung mối thù. Hôm nay một
màn này, nói không chừng có công lao Lục
Kim Yến ở phía sau.
Cố Tuyết Trinh trong lòng cười khẩy, nếu
cô trông cậy vào Lục Kim Yến nói ra được
cái gì tốt đẹp thì heo mẹ cũng biết leo cây
rồi, nghĩ vậy cô không khỏi ngoảnh mặt đi,
tỏ ra không quan trọng. Dù có thể vào tập
đoàn Phong thị làm rất có sức mê hoặc
nhưng không có nghĩa là không đi không
được. Bầu không khí trong phòng lập tức
đông lại, mọi người đều nhìn Lục Kim Yến,
hình như muốn biết rốt cuộc Cố Tuyết Trinh
vẽ tốt hay không.
Lục Kim Yến cũng không vội vã, lật xem
từng tờ một, lúc lâu sau mới nói: “Quả thật
không tệ!”
Cái gì? Cố Tuyết Trinh vẻ mặt kinh ngạc,
có chút hoài nghi mình có nghe lầm hay
không. Từ lúc nào mà người phụ nữ này lại
khen mình, mặt trời mọc đằng Tây à.
“Kim Yến!” Bà Phong nhíu mày kêu lên
một tiếng, hẩy hẩy tay Lục Kim Yến, nhắc
nhở đứa nhỏ này sao có thể nói giúp người
ngoài như Cố Tuyết Trâm.
Ngược lại Phong Diệp Chương nhìn Lục
Kim Yến sắc mặt hòa hoãn đi nhiều.
“Nhưng mà…” Lục Kim Yến nhếch môi,
giọng điệu bỗng nhiên thay đổi kéo sự chú ý
của tất cả mọi người.
“Nhưng mà cái gì?” Thấy vẻ mặt Lục Kim
Yến nghiêm trọng, Phong Diệp Chương
không khỏi nhíu mày lại. Anh đã xem tác
phẩm thiết kế của Cố Tuyết Trinh, có thể nói
là hoàn mỹ.
Chẳng lẽ Lục Kim Yến còn có thể sửa tốt
hơn hay sao?
“Chỉ có điều phong cách này nhìn hết sức
quen thuộc.” Lục Kim Yến khinh thường liếc
nhìn Cố Tuyết Trinh, nói rõ từng từ: “Giống
như là… đạo nhái.”