Chương 48: Thật giả khó phân
Trong viện, mặt mấy nam tử đều âm trầm, hoặc ngồi hoặc đứng, mọi tư thế khác nhau đợi bên ngoài, không khí vô cùng nặng nề, ngoài gió thổi lá trúc sàn sạt ra, thì không còn tạp âm nào khác, Bạch Vũ Thần vẫn đứng ở chỗ tối bên ngoài, tìm một nơi thản nhiên ngồi xuống, hiện giờ hắn thật ra không lo lắng về độc Bạch mặc Y trúng, mà hắn cảm thấy rất hứng thú với mấy nam nhân lãnh khốc vô tình này đang nóng ruột và đầy quan tâm.
Sở Tử Dật thì vươn cổ ngó về phía phòng Bạch Mặc Y xem, ánh mắt kia hận không đục tường khoét ra một lỗ to được, chết tiệt thật, hắn nhất định phải sửa chữa cái đám phụ nữ Bạch gia kia mới được, lại dám bỏ loại độc hạ lưu này với Bạch Mặc Y, bỏ qua chuyện phá hỏng danh tiết của Y Y thì thôi, lại còn dám bức nàng chết nữa. Lấn sau hắn chuẩn bị hẳn mười cân xuân dược nhét vào trong bụng họ mới được, tức chết hắn mà!
Bạn Nguyệt thì vẫn nhắm mắt, trên người toả ra một luồng bi ai và cô đơn, lòng thì lại lo lắng cho Bạch Mặc Y mãi, loại độc này khó giải, cho dù Bạch mặc Y chỉ trúng có lượgn nhỏ thôi, nhưng mà dựa vào tư tưởng của một thiếu nữ như nàng để chống đỡ loại dục hoả đốt người như tra tấn này, không chết cũng bị tróc da, nói gì đến bảo toàn cả thân thể mình…..Bạn Nguyệt nắm chặt tay lại, nhìn như trầm mặc nhưng lại để ý kỹ động tĩnh trong phòng, chẳng may có chuyện gì xảy ra, hắn tuyệt đối là kẻ đầu tiên vọt vào.
Sở Quân Ly tiến vaà sau, thấy Bạch Mặc Y vào phòng, mắt hoa đào mêng mang như mây mờ, nằm trên chiếc ghế trúc mà Bạch Mặc Y thích nằm nhất, nhắm mắt bất động, màu áo đỏ xinh đẹp, nhẹ nhàng đung đưa theo gió, chóp mũi dường như còn ngửi thấy mùi hương nàng lưu lại thơm ngát, lông mi khe khẽ run rẩy, tiết lộ tâm tình của hắn.
Ngọc Vô Ngân rời đi, không ai biết hắn đi ra sao, để lại Lưu Tinh, một đôi mắt mở to, cứ đề phòng nhìn mọi người như sợ họ cướp vậy, lòng lại phát sầu, chẳng may bọn họ cùng đồng loạt xông vào, hắn có đánh cũng không lại họ nha! Võ công người khác thì hắn không biết chứ, chỉ cần vị công tử Bạn Nguyệt kia nếu mà ra tay thật sự thì có hai người như hắn cũng không phải là đối thủ. Còn những người đó nấp trong tối cuàng với ám vệ hoàng thất thì cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, ông trời ơi, cầu xin ngài cho Bạch Cô nương tai qua nạn khỏi, nếu không, hắn chết chắc rồi!
Hồng Tiêu đã trở lại, thấy Bạch Vũ Thần có tức cũng không xông lên đánh nữa, trừng mắt hung hăng nhìn hắn một cái, người đó căn bản không đạp được nàng, trừng mắt thở phì phì bỏ đi, hừ, thù hôm nay nàng ta phải nhớ kỹ! Nàng ta thấy áp lực trong viện quá mức buồn chán, làm nàng có cảm giác thở không nổi, nghĩ ngợi liền xoay người đi tới phòng Bạch Vô Thương.
Tiểu nha đầu này đã giải được huyệt đạo rồi? Tuy Bạch Vũ Thần không thấy nàng, nhưng lúc mới tiếp cận nàng thì đã phát hiện ra. Khẽ chớp mi, không thể ngờ được môn công phu điểm huyệt của sư phụ chẳng qua cũng chỉ có thế thôi, đã vậy còn thoải mái để cho người khác giải nữa, là ai đây? Bạch Vũ Thần nhìn quanh bốn phía, nhíu nhíu mày, vậy Lạc Vũ Trần kia không phải vào được đó sao? Thế nào mà chẳng thấy người nhỉ? Chả lẽ lúc rời đi thì hắn giải huyệt đạo cho Hồng Tiêu à? Ngọc Vô Ngân cũng không thấy, cũng có khả năng là hắn!
Kỳ thật làm hắn thấy giật mình là, hôm nay nương và các muội muội đến nháo, nhưng hai bên ngã tư đường lại bị người ta âm thầm phong toả, trách không được nơi này huyên náo lớn như vậy, cũng không có một người qua đường nào cả, là ai đây? Là giúp Bạch gia bảo tồn thanh danh, hay là giúp Bạch Mặc Y đây? Bạch Vũ Thần không phải tự nhận mình là tò mò nhưng thấy những chuyện một ngày này thì còn lắm nghi vấn lắm, hắn đều mau chóng suy nghĩ để hiểu bằng hết, có ý lắm, có ý lắm!
Đột nhiên, trong viện nhỏ hiện lên một bóng người, quỳ xuống trước Sở Quân Ly, nói nhỏ, ‘Gia, Thái hậu nương nương và Lục phi nương nương lại còn có cả tam vương gia cũng đang tiến về hướng này ạ!”
“Còn khoảng bao lâu nữa?” Sở Quân Ly mở mắt ra, nhướng mày lên, đằng sau thái hậu tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, nhất định là đã nghe được cái gì rồi.
“Còn khoảng một khắc nữa thì tới ạ!” Thị vệ đáp.
“Cái gì? Làm sao mẫu hậu có thể biết mà đến chứ? Y Y căn bản không thể tiếp giá được!” Sở Tử Dật nhảy dựng lên, vẻ mặt khiếp sợ và lo lắng.
Tia hoài nghi hiện lên trong mắt Bạch Vũ Thần, việc này thật khéo ha! Lục phi nương nương ư? Chả lẽ lại có liên quan đến Bạch gia sao? Lần này nương tham dự mấy phần đây? Những người này, sao không ở nhà cho tốt, cứ ngày nào cũng đi ra ngoài gây chuyện thế không biết. Bạch Vũ Thần cảm thấy nếu lần này Bạch Mặc Y vô sự, vậy thì hận thù với Bạch gia càng sâu, tuy mấy năm nay hắn mới chỉ thấy mặt nàng có một lần ngày hôm nay, nhưng mà hắn biết, hôm nay nàng nói làm hắn cũng nhặt nhạnh ra được, không phải nói là quên đi sao, mà còn là sự thật nữa. Kiểu nói ấy mang theo sát khí và hận ý, hiện giờ ngẫm lại đều làm cho hắn thấy kinh hãi, bất đắc dĩ còn xen lẫn tia đau lòng nữa. Những này đã làm gì giúp nữ nhân này? Sao lại làm cho nàng hận họ đến vậy?
Hôm nay Bạch Vũ Thần mới về kinh, về đến nhà chuyện thứ nhất chính là nghe được người hầu bảo nương dẫn theo các muội muội tìm đến Bạch Mặc Y, lúc ấy, cũng không nắm rõ xem là tình hình gì, cứ thế chạy tới, lại càng không biết Bạch Mặc Y hận người nhà họ Bạch là vì Bạch thừa tướng suýt nữa giết chết Bạch Vô thương!
Bạn Nguyệt ngẩng đầu lên nói, ‘Chẳng những không thể tiếp giá, mà còn không thể để cho thái hậu biết tình hình Y Y trúng độc nữa!”
“Đúng vậy, tiểu thư chính là bởi không trong sạch nên mới bị khoác tội danh rồi mới bị tam vương gia bỏ đuổi ra khỏi phủ, nếu thái hậu biết tình hình hiện giờ của tiểu thư, vậy tiểu thư đắc tội là thật, nhất là hiện giờ các ngươi vẫn còn ở đây nữa!” Xuân NHi trong phòng nghe được Hồng Tiêu kể lại mọi chuyện, tức tới mức muốn đi tìm người nhà họ Bạch tính sổ, ai ngờ vừa mới ra đến cửa thì nghe thấy họ nói thái hậu tới đây, lập tức mở miệng nóng ruột nói.
“Cái con tiểu nha đầu này, bình thường chẳng nói từ nào, ai ngờ, cũng nghĩ được nhiều đó chứ!” Sở Quân Ly tán thưởng nhìn Xuân Nhi, trong mắt hiện lên tia đột xuất.
“Hừ, đó là bởi tiểu thư quá thông minh đi, vì thế chúng ta hầu như chẳng cần động não làm gì!” Xuân Nhi đắc ý tự khen tiểu thư nhà mình, nhưng chợt nghĩ đến lát nữa chuyện phải đối mặt, lập tức ỉu xìu. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ đây? Làm thế nào mới có thể thoát được đây? Nếu mà để thái hậu biết tiểu thư trúng xuân dược, nhưng hiện giờ lại có nhiều đàn ông ở ngay tại đây, thái hậu tuyệt đối sẽ vì thanh danh hoàng gia, ban một chén rượu độc thưởng cho tiểu thư ngay.
“Không được, ta đi ngăn mẫu hậu lại!” Sở Tử DẬt nói xong thì lao ra ngoài, khi nào thì tính cách hắn đã nóng lòng như thế chứ.
“Nếu ngươi muốn Y Y chết, thì ngươi cứ việc đi đi!” Bạn Nguyệt thản nhiên mở miệng, chuyện đi ngăn lại thái hậu chỉ có thể nói là có tật giật mình, người đó có thể vời được thái hậu đến đây chắc chắn đã nắm phần thắng mười phần trong tay rồi.
“Hiện giờ Y Y đang vậy, lại không thể ngăn được thái hậu lại, vậy ngươi nói xem phải làm sao đây?” Sở Tử Dật quát về phía Bạn Nguyệt.
Bạn Nguyệt không nói, trong một lát hắn cũng chẳng có ý kiến gì hay cả. Mọi người lại lâm vào trầm mặc, lần này chẳng những là Bạch Mặc Y trúng độc, mà thêm nữa là cần phải có một biện pháp để thoả hiệp.
Mặt Lưu Tinh lúc trắng lúc xanh, lời họ nói hắn nghe hiểu được, nhưng hiện giờ chủ tử không có đây, hành tung bất định, điều này hắn biết đâu mà đi tìm ngài ấy đây, lại càng chẳng nghĩ ra cách gì!
Sở Quân Ly lạnh lùng cười cười, hắn vẫn chẳng đếm xỉa gì, nhưng mà việc này không ngừng xảy ra trên người Bạch Mặc Y, làm cho hắn không nghĩ nhiều cũng không được. Đột nhiên quay đầu nhìn Xuân Nhi nói, ‘Ta nghĩ ra một cách, hiện giờ chỉ có ngươi mới có thể cứu tiểu thư nhà ngươi thôi, vậy còn xem ngươi có dám làm hay không đây?”
“Huynh có cách nào à?” Sở Tử Dật mở miệng đầu tiên.
“Chỉ cần có thể cứu được tiểu thư, bảo ta làm gì cũng đều được hết” Xuân Nhi nhìn Sở Quân Ly, vẻ mặt kiên định, chỉ có thể cứu tiểu thư, bảo nàng ta chết cũng được!
“Bạn Nguyệt công tử à, ta nghe nói huynh còn có một môn tuyệt học nữa đó!” Sở Quân Ly nhìn Bạn Nguyệt, xinh đẹp nhíu mày, ý của hắn, Bạn Nguyệt biết!
“Này thật ra cũng là một cách tốt nhất!” Bạn Nguyệt quay đầu nhìn Xuân Nhi, đánh giá trên dưới một lượt, ánh mắt đó nhìn Xuân Nhi như nhìn con thú nhồi bông vậy, nói thẩn thận, “Rốt cuộc là cách gì đây?” Không phải lại là một cách cô quái chứ?
“Ngươi đi theo ta!” Bạn Nguyệt xoay người, đi vào phòng Hồng Lăng đã chuẩn bị trước cho hắn.
Xuân Nhi sửng sốt chút, rồi lập tức đuổi theo, bóng dáng nhỏ đó, thấy thế nào cũng có cảm giác thấy chết không sờn.
"Hồng Tiêu, đi giúp gia pha một bình trà tới, nhớ rõ là thả lá trà nhá!" Sở Quân Ly nhìn thoáng qua Hồng Tiêu bên cạnh, mở miệng sai bảo, lại như nhớ tới chuyện lần trước Hồng Lăng cho hắn uống nước lọc, nên bỏ thêm một câu sau nữa, tiểu nha đầu này đều đắc tội không nổi đâu!
"Cửu đệ, ngồi đi, có hứng tiếp ca ca hai cuộc không?' Sở Quân Ly nhìn Sở Tử Dật nóng ruột xoay như mòng mòng nói.
"Muốn chơi thì huynh khắc chơi đi, đệ chẳng có tâm tư gì!" Lúc này là lúc nào mà còn chơi cờ nữa chứ? Sở Tử Dật tức giận nổi cáu.
"Nếu tứ vương gia không chê, Vũ Thần xin được bồi vương gia chơi một ván được không?' Không biết từ lúc nào Bạch Vũ Thần đã đi tới, ngồi xuống cạnh chiếc bàn đá.
"Hồng Tiêu, còn đứng thế sao, nhanh đi pha trà đi, nhớ lấy cờ đến nhé!' Sở Quân Ly thúc giục Hồng Tiêu đang oán hận trừng mắt nhìn Bạch Vũ Thần.
Hồng Tiêu miễn cưỡng đi, xem như hắn lo cho tiểu thư, nàng đành hầu hắn một lần vậy, nhưng mà, tên kia thì, chẳng muốn chút nào!
Kỳ thật Sở Quân Ly cũng có thể là bởi quan hệ bới Bạch Mặc Y nên cũng không thích người Bạch gia lắm, cho dù lần này hắn miễn cưỡng nhìn Bạch đại công tử có thuận mắt hơn chút nhưng cũng không được, vì thế hắn cũng không thèm để ý, Hồng Tiêu lườm hắn, hắn mừng rỡ xem diễn là được.
Rất nhanh Hồng Tiêu đã bưng ra một khay, mặt trên có đặt hai chén trà, một tay bưng bàn cờ đi tới, đặt bịch bàn cờ lên trên bàn đá, nếu không phải động tác của Sở Quân Ly nhanh, thì sợ rằng đầu đã văng đầy màu trắng đen rồi. Lắc lắc đầu, aizzz, nha đầu này tính tình còn ghê hơn cả Hồng lăng nữa. Cứ tưởng hắn đường đường là một vương gia thì dù thế nào cũng được người khác nịnh bợ chào đón, chỉ duy nhất mỗi chỗ này của Bạch Mặc Y, lộ vẻ như bị ăn ba ba khinh bỉ vậy, lại không dám dị nghị gì cả!
Hồng Tiêu đưa một ly trà cho Sở Quân Ly, thái độ rất ôn nhu, điều này làm cho Sở Quân Ly có chút được chiều mà hãi, chắc chắn có chuyện kế tiếp xảy ra, hắn lập tức hiểu được, tiểu nha đầu này là cố ý! Chỉ thấy Hồng Tiêu bưng chén thứ hai, cố ý vượt qua bên người Bạch Vũ Thần chút, trước vẻ sửng sốt của Bạch Vũ Thần, đưa tay ra, Hồng Tiêu vòng vèo một lúc, đi đến bên cạnh Sở Tử Dật, lớn tiếng nói, "Cửu vương gia, xin mời dùng trà ạ!" Làm cho Bạch Vũ Thần thấy lạnh cả gáy.
Sở Tử Dật nóng ruột nên hầu như cũng không để ý tới động tác của hai người này, cứ nhìn về phòng Bạch Mặc Y, rồi lại nhìn sang cửa phòng Bạn Nguyệt, thấy Hồng Tiêu đưa trà cho mình thì chẳng nghĩ ngợi gì nhận luôn.
Lưu Tinh bật cười to, trong chỗ tối truyền đến vài tiếng cười, Sở Quân Ly đồng tình nhìn Bạch Vũ Thần, nghĩ rằng, vẫn là Hồng Lăng tốt, ít nhất lần trước người ta còn rót cho hắn một ly nước lọc kia!
Bạch Vũ Thần vừa xấu hổ, vừa rụt tay lại xoa xoa mũi, hắn cũng nghĩ nha đầu kia sao lại tốt bụng rót cho hắn chén trà chứ, nếu mà nhận chén trà kia luôn, nói không chừng hắn cũng không dám uống kìa!
Trong phòng Bạch Mặc Y mặt đỏ bừng lên, ánh mắt mê ly nhìn thoáng qua Hồng Lăng, răng trắng cắn chặt môi dưới, hai tay nắm chặt, thở nặng nhọc dồn dập nghe rõ mồn một vào tai, nhưng từ đầu đến cuối Bạch Mặc Y cũng không cho phép bản thân mất đi tri giác, trong tay nắm chặt ngân châm, đâm mạnh vào lòng bàn tay, ngoài dùng ý chí kiên cường dẻo dai để chống đỡ ra thì lại càng phải không ngừng tạo đau đớn trên thân thể để duy trì sự tỉnh táo, nàng cũng chẳng còn cách nào! Là một sát thủ, tuỳ nơi tuỳ lúc cũng không thể để tâm trí bị hỏng, sợ là kiếp trước lúc nàng cùng chồng là Tần phong triền miên vô tận mà vẫn duy trì một phần tỉnh táo, cũng vì thế mà Tần Phong từng nói nàng cũng không thương hắn, có khả năng cũng vì thế, vì thế hắn mới lựa chọn vứt bỏ nàng! Cũng chỉ là một chớp mắt đó, mà tại đây bị dục hoả tra tấn cũng trong chớp mắt, Bạch Mặc Y đối với ý nghĩ phản bội của kiếp trước cũng phai nhạt dần.
Lúc Hồng Lăng bón cho nàng một viên thuốc xong, thì thấy trong cơ thể có một luồng mát mẻ, luồng dục hoả đó đang dần biến nàng thành tro tàn cũng dần dần giảm xuống khá nhiều. Bạch Mặc Y giãy dụa xuống giường, được Hồng Lăng đỡ đi tới sau bức bình phong, ở nơi đó nàng đã sớm bảo Hồng Lăng chuẩn bị sẵn mấy thùng nước lạnh, nàng biết thuốc này chỉ có thể duy trì được một lúc, cũng bởi nàng tin tưởng Bạn Nguyệt, hắn đã nói độc này khó giải, vậy thì nàng cũng đành phải dựa vào chính mình để chống đỡ cho qua. Tuy nàng cũng chẳng còn là trinh tiết liệt nữ gì, nhưng mà nàng lại càng không phải là kẻ bừa bãi.
Quần áo trên người đã dính đầy mồ hôi, ngăn động tác Hồng Lăng cởi quần áo nàng ra, nhấc chân lên bước vào thùng nước, cả người mềm nhũn, như nắng hạn gặp mưa rào, nước lạnh lẽo, lại còn có luồng lửa nóng trong người đan xen, thực tại nàng như đang chìm trong cảm giác bị hai luồng nóng lạnh thiêu đốt.
"Tiểu thư, người không sao chứ?" Hồng Lăng kinh hoảng nâng nàng dậy, cầm lấy khăn lau nước trên mặt Bạch Mặc Y.
"Ta không sao, ngươi đợi bên ngoài đi!" Bạch Mặc Y từ từ nhắm mắt lại, cố sức nói, phần nàng rất yếu, nàng không muốn bất cứ kẻ nào đứng cạnh, nhất là người nàng không tin, tuy nàng không biết chủ nhân Hồng Lăng và Hồng Tiêu là ai? Để bên cạnh nàng có mục đích gì?
"Vâng!" Trên mặt Hồng Lăng tối sầm lại, tất nhiên biết tiểu thư không tin nàng ta, nhưng mà cũng không nói gì thêm, xoay người đi ra ngoài, nhưng cũng không ra khỏi cửa mà đứng lặng ở cửa ngây ngốc.
Rất nhanh, Bạch Mặc Y tẩm nước lạnh xong, dùng chút công phu truyền khắp người để ấm lên, thậm chí vẫn còn một tia nóng toát ra, Bạch Mặc Y mở bừng mắt, đỏ bừng, hơi nước khí trời rất tương xứng với khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của nàng, lúc này nàng là một người tràn ngập mê hoặc, bộ ngực cao cứ nhấp nhô trong nước theo từng hơi thở, quần áo mỏng như tơ cũng không che được cảnh xuân, như ẩn như hiện, lại tăng thêm một tầng cảm giác thần bí mông lùng.
Một đôi mắt trong bóng đêm trong phòng nhìn thấy tất cả, không khí chung quanh cũng nóng dần lên.
Bạch mặc Y đứng từ dưới nước lên, nhảy vào một thùng nước lạnh khác, chết tiệt thật, luồng khí nóng kia lại bốc lên rồi.
"Tiểu thư, Bạn nguyệt công tử nói, chỉ cần ngài chống đỡ qua 6 canh giờ thì độc này cũng sẽ được giải!" Hồng Lăng nghe được tiếng động sau bức bình phòng, do dự mở miệng nói. Độc này căn bản rất khó giải, đến cả nàng ta cũng không dám tin Bạch Mặc Y có thể chống đỡ nổi.
Sáu canh giờ sao? Vậy không phải là hơn mười hai tiếng đồng hồ ư? Bạch Mặc Y ảo não đập tay xuống mặt nước làm bắn tung toé, bắn lên bức tranh trên tấm bình phong, Hồng Lăng có cảm giác như Bạch Mặc Y tức giận, lập tức ngậm miệng lại không nói gì nữa, Ngọc Vô Ngân đưa cho nàng ta, thuốc nắm chặt trong tay nàng ta, định đợi chút khi tiểu thư chịu không nổi thì đưa cho nàng ăn một viên, nàng cũng không dám rời đi nửa bước.
Bên ngoài Thuỷ Mặc cư, hàng trăm Ngự lâm quân đang dẹp đường, xe hoàng gia đã đến cổng, Sở Quân mạc cưỡi ngựa đứng một bên, lập tức có một tiểu thái giám dướn giọng kêu lên, "Thái hậu nương nương giá lâm!'
Hồng Tiêu vẫn chú ý động tĩnh bên ngoài lập tức chạy thẳng vào trong, đi tới trước cửa phòng Bạn Nguyệt, đập cửa nói, "Bạn Nguyệt công tử, thái hậu nương nương đã đến rồi, ngài rốt cuộc đã nghĩ ra cách gì rồi ha?" Thái Hậu không tiến vào, bỏ qua cả chuyện tiểu thư đi nghênh giá, nhưng mà hiện giờ tiểu thư thế này làm sao mà đi nghênh giá được đây? Thật tức chết mà!
"Gấp cái gì hả?" Bạn Nguyệt ra mở cửa, vẻ mặt thong dong bình tĩnh đi ra, đứng ở cửa, nói ôn hoà, "Y Y à, xuất hiện đi!"
Y Y ư? Sở Tử Dật chạy nhanh tới, nhìn từ trên xuống dưới Bạch Mặc Y đi ra từ trong phòng Bạn Nguyệt, một thân lạnh nhạt, ánh mắt lạnh lùng nhìn lại hắn, cả kinh nói, "Y Y, không phải nàng đang trúng độc đó sao?" Lại quay đầu nhìn phòng Bạch Mặc Y, lại nói, "Nàng không phải đang ở trong phòng sao? Sao thế nào lại chạy sang phòng Bạn Nguyệt rồi chứ?' Hơn nữa, là tới khi nào, hắn sao không thấy nhỉ?
"Cũng không tệ lắm!" Sở Quân Ly thản nhiên nói,
"Đúng rất giống, nếu nhìn không kỹ, thì không nhìn ra đâu!' Bạch Vũ Thần nhìn thoáng qua Bạch Mặc Y đứng ở cửa, đánh giá một câu, lại cúi đầu chuyên tâm vào chơi cờ. Hai vị vương gia, một công tử Bạn Nguỵêt thần bí, cùng liên hợp lại lừa gạt Thái hậu, vở diễn này càng ngày càng hay.
"Đừng có quên, người trong kia là muội muội của ngươi!" Sở Quân Ly nhìn hắn, lạnh lùng nhắc nhở, lại còn có chút ý cảnh cảo.
"Ta chỉ nhìn thấy muội muội êm đẹp của ta đứng ở đây thôi, còn có chuyện gì nữa sao?" Bạch Vũ Thần nhíu mày nhìn Sở Quân Ly, cũng chẳng thèm để ý chút cảnh cáo của hắn, nhưng lại biểu hiện rõ lập trường của hắn, việc này hắn cũng sẽ không nói.
"Hy vọng Bạch đại công tử nói mà giữ lời đó!" Sở Quân Ly hạ xuống một quân cờ, đứng lên nói, "Cục diện này, chúng ta cũng nên đi tiếp giá đi!"
Bạn Nguyệt còn có một môn tuyệt kỹ nữa đó là dịch dung (hoá trang), vì thế, hiện giờ Bạch Mặc Y đứng trước mặt mọi người là do chính Xuân Nhi thay, bởi vì Xuân Nhi vẫn đi theo bên người Bạch Mặc Y, hiểu rõ mọi chuyện về nàng nhất, kể cả từ cuộc sống cho đến thói quen, việc nàng ta giả làm Bạch Mặc Y là người chọn tốt nhất. Tuy hai người cao không bằng nhau, nhưng trải qua đôi tay khéo của Bạn Nguyệt trong nháy mắt Xuân Nhi đã biến thành một Bạch Mặc Y thứ hai, trừ khí chất bên ngoài khác hẳn ra, thật đúng là chẳng nhìn ra cái gì!
Vừa nghe thấy phải ra ngoài tiếp giá, Xuân Nhi hoảng sợ, giật nhẹ quần áo trên người, lại sờ sờ mặt, khẩn trương nói, "Như vậy thật sự có được không?" Tuy thái độ Sở Tử Dật làm cho nàng cũng tin tưởng chút, nhưng hiện giờ phải đối mặt không phải người khác mà là thái hậu nha, sao nàng ta lại không lo sợ chứ?
Lúc này Sở Tử Dật mới hiểu được, chỉ vào Xuân Nhi cải trang nói, "Ngươi....Ngươi là Xuân Nhi ư?" Giống quá, thật sự là quá giống! Trách không được tứ ca cứ ra vẻ thong thả, trước mắt đây là đối sách tốt nhất.
"Đi nào, Xuân Nhi, lần này trông cậy cả vào ngươi đó!" Sử Tử Dật cao hứng vỗ vỗ vào bả vai Xuân Nhi, sắc mặt vui mừng.
"Khụ khụ, Cửu Vương gia, ngài nhẹ chút đi, để cho nô tỳ không bị hù chết thì cũng bị ngài đập chết đó!" Vẻ mặt Xuân Nhi thống khổ kêu lên, xuống tay ác quá ha, bả vai nàng ta chắc chắn bị bầm rồi.
"Ngượng quá, do ta bị kích động quá thôi!" Sở Tử Dật gãi gãi đầu, rồi sau đó lại nắm tay nàng ta nói, "Đi thôi, hiện giờ chúng ta đi tiếp giá đi, Y Y à!" Sở Tử Dật cố ý bỏ thêm hai từ Y Y vào nữa.
Bạch Mặc y ở trong phòng đương nhiên là nghe hết mọi động tĩnh bên ngoài, cái giọng eo éo "thái hậu giá lâm" lại vang lên làm cho người ta không muốn nghe cũng không được. Cúi đầu nhìn lại bộ dạng của mình, kéo tay áo lạ, phát hiện ra mỗi tấc ra thịt trên người đều đỏ, cứ như tom bị luộc chín vậy, cái dạng này căn bản là không thể nào đi ra ngoài gặp người ta được, chứ dừng có nói là đi gặp vị nữ nhân có địa vị cao nhất nước Sở kia nhá, chỉ sợ thái hậu mà nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của nàng, tức giận chỉ là chuyện nhỏ, mà nói không chừng cái mạng nhỏ này của nàng hôm nay cũng coi như xong rồi.
Một trận choáng váng bùng tới, Bạch Mặc Y cắn răng, lại đâm mạnh tay xuống đùi, nói với Hồng Lăng vẫn canh giữ trong phòng, "Ngươi đi ra ngoài xem tình hình thế nào, nếu không ổn thì che chở cho tiểu thiếu gia rời đi!" Xem ra, hôm nay có người chẳng những muốn huỷ đi danh tiết của nàng, mà lại càng muốn mạng của nàng nữa.
"Vâng!" Hồng Lăng liếc nhìn bình phong một cái, tay nắm chặt viên thuốc đặt trên bàn, ở trong này nàng ta cũng chẳng giúp được gì, không bằng đi ra bên ngoài xem tình hình thế nào, có thể ngăn được chút nào hay chút đó!
Lúc Hồng Lăng đi ra nhìn thấy Xuân Nhi cải trang thành Bạch Mặc Y mà sửng sốt chút rồi theo bản năng lại nhìn thoáng qua, cho tới nay tự mình lúc nào cũng trông xa, nghe được lời họ nói thì đã hiểu bảo, "Tiểu thư, Hồng Lăng bồi ngài cùng đi ạ!" Nói xong thì đã đến bên người Bạch Mặc Y, giống y hệt thái độ như ngày thường vậy.
Sở Quân Ly nhìn nàng ta một cái, thật là một nha đầu không đơn giản, năng lực ứng biến được lắm, theo nàng ta đi ra, cũng chỉ có chút tia kinh ngạc trong chớp mắt rồi thôi, các nàng ấy từ đâu mà đến nhỉ? Là người của ai đây? Không phải lòng hắn nghi ngờ, mà chính là nếu là nha đầu bình thường mà gặp tình huống này thì đã sớm bị doạ run lên, mặt tái nhợt rồi!
Xuân Nhi nâng mặt lên, cố gắng bắt chước những động tác thường ngày của Bạch Mặc Y, lạnh lùng nói, "Đi thôi!" Giọng có chút run rẩy, nhưng đã phảng phất giống, hơn nữa Bạn Nguyệt đưa cho nàng ăn một viên thuốc, tiếng nói có chút khàn khàn, chỉ một tia dị thường kia rồi đợi lát nữa có người hỏi thì nói là cổ họng bị bỏng, như vậy chắc chẳng có ai hoài nghi nổi!
Đoàn người đi tới cửa, thái hậu mới từ trên xe xuống, nhìn thấy hai vị vươn gia hoàng gia đều ở trong, trên mặt hiện lên tia hờn giận.
"Tham kiến thái hậu nương nương, thiên tuế thiên tuế ngàn thiên tuế!"
"Nhi thần bái kiến mẫu hậu!"
Mọi người đều cùng hành lễ.
"Đứng lên đi, ai gia nghe nói Vô Thương đang bị bệnh, cố ý đến thăm!" Thái hậu chậm rãi mở miệng, tầm mắt lướt qua mọi người cuối cùng dừng lại trên người Bạch Mặc Y, nói, "Y Y à, Vô thương thế nào rồi?" Thái HẬu vốn có dẫn theo thái y, nhưng khi nhìn thấy Bạn Nguyệt thì đã dừng lại không đề cập tới nữa, ai chẳng biết trong thiên hạ này, y thuật của Bạn Nguyệt công tử là vô song, nói ra thì lại tự mình không coi trọng mình.
Xuân Nhi, à không, Xuân Nhi đóng Bạch Mặc y chợt đỏ mặt nói, 'Vô Thương đến giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh ạ!" Cái gì mà bị bệnh chứ, tiểu thiếu gia là bị người đả thương mà, cái lão thái bà này có thật là biết hay giả vờ không biết đây? Không những Xuân Nhi nói thầm trong lòng mà cả Hồng Lăng hồng Tiêu sắc mặt cũng không tốt.
Lục phi vẫn đứng bên cạnh đỡ bà, lúc Bạch Mặc Y xuất hiện một khắc kia, mọi người đi ra trong phòng vẫn không bỏ qua tia kinh ngạc trên mặt bà ta.
Bạch Vũ Thần thản nhiên nhìn bà ta, trong lòng lại càng khẳng định sự nghi vấn, hơi nhíu mi lại.
"Aizzz, số đứa nhỏ thật khổ quá, nào, dẫn ai gia đi xem chút nào!" Thái Hậu cũng đỏ mắt, nhóc quỷ kia là bà thích nhất. Nói xong thì đã nhấc chân đi vào trong.
Lục phi thấy Sở Quân Mạc sau khi Bạch Mặc Y xuất hiện thì nhìn nàng chằm chằm, tay bất giác nắm chặt khăn tay lại, sợ người khác mà để ý đến mắt bà ta xuất hiện thần sắc, vội gục đầu xuống, thấy Thái hậu đi, cũng đuổi theo, lúc lướt qua Bạch Mặc Y thì nhìn thật sâu nàng một cái.
Sở Quân Mạc cũng liếc nhìn Mặc Y, hắn có cảm giác rất kỳ lạ, tự dưng cảm thấy hôm nay Bạch Mặc Y dường như là lạ làm sao ấy, tựa như không đúng chỗ nào đó, nhưng lại không biết nói không đúng chỗ nào nữa!
Xuân Nhi ngước mắt oán hận lên nhìn Sở Quân Mạc một cái, tên đáng ghét, tiểu thư đều bị ngươi làm hại!
Hồng Lăng thấy động tác của nàng, vội kéo nhẹ tay áo nàng chút, Bạch Mặc Y chân chính sẽ không nhìn tam vương gia như vậy, tiểu thư chỉ có coi thường với tam vương gia mà thôi.
Xuân Nhi lấy lại tinh thần, cúi đầu đi theo sau thái hậu, đều do hắn làm tức giận cả, nàng ta suýt nữa thì lộ rồi. Nhưng mà lần này cải tranh thành tiểu thư, nàng thật sự là khẩn trương lắm nha, mồ hôi đều ra hết lòng bàn tay rồi, cả quần áo trên người đều ẩm ướt hết cả!
Sở Quân Mạc chạm đến ánh mắt hận thù của Xuân Nhi, bỗng sợ run chút, đúng vậy, từ sau khi Bạch Mặc Y thay đổi, cũng sẽ không nhìn hắn như vậy, vẫn chỉ là một bộ dạng lạnh lùng coi như hắn không tồn tại, hôm nay nàng lại rõ ràng nhắn đến hận ý của nàng, không hiểu vì sao, hắn cảm thấy nàng hận hắn còn dễ chịu hơn nhiều so với kiểu xa lạ coi thường kia!
Không nhanh không chậm đi đến bên cạnh nàng, khẽ nhíu mày nói, 'Cổ họng nàng làm sao vậy?' Hắn nghe ra giọng nàng khàn khàn, không rõ vì sao lại muốn quan tâm đến nàng.
Trong lòng Xuân Nhi đập bồm bộp chút, khựng lại, cũng không quay đầu dùng giọng lãnh đạm đáp, "Bị bỏng!" Bạch Vô Thương bị người ta đánh, nàng sao không bị bỏng chứ? Càng miễn bàn là tiểu thư đến cả lòng muốn giết người cũng muốn, biết rõ còn cố hỏi. Trong lòng Xuân Nhi rất khinh thường hừ khẽ, tiểu thiếu gia sau này cũng chẳng có quan hệ gì với ngươi cả!
Sở Quân Mạc lại dừng chân chút, hắn vốn tưởng rằng nàng sẽ không đáp lại mình chứ, biểu hiện trên mặt bỗng thoáng mềm hẳn, cũng chỉ chút thôi, mà trong mắt người khác, thì tính khí hoà bình cũng khác hẳn, tu thành thần tiên rồi lại bỏ trốn luôn.
Xuân Nhi thề, hiện giờ toàn thân nàng đầy mồ hôi, cũng không phải là người khác mà, tiểu thư và hắn cùng sinh hoạt với nhau dưới một mái nhà bốn năm, tuy nói là không gặp mặt thường xuyên, nhưng nhất định là cũng hiểu biết nhau, hơn nữa tam vương gia sâu sắc dị thường, tâm cơ thâm trầm, hơi có chút sai lầm thì coi như uổng công sức!
Quả nhiên, sự dị thường của nàng làm cho Sở Quân Mạc để ý, nhìn nàng nói, "Nàng sao vậy?" Sao nàng ấy lại cả người toàn mồ hôi thế nhỉ? hơn nữa nhìn thân thể còn phát run nữa, đôi mắt sắc bén hoài nghi nhìn nàng chằm chằm.
Hồng Lăng Hồng Tiêu tự nói thầm, quả nhiên tam vương gian này đúng là không thể lừa nổi, thế này vừa mới bắt đầu đã hoài nghi rồi, các nàng cũng thấy khẩn trương theo, lo lắng đứng ngồi không yên, lúc này nếu nhìn Xuân Nhi hắn càng hoài nghi hơn.
Sở Tử Dật cũng khẩn trương, vội vàng đi tới nói, "Y Y cứ lúc nào cũng chiếu cố Vô Thương nên hai ngày nay cũng chưa được nghỉ rồi, chắc nàng quá mệt mỏi!" Nói xong, đứng giữa Bạch Mặc Y và Sở Quân Mạc, ngăn họ lại.
Xuân Nhi biết vậy nên áp lực giảm xuống, lúc này vô cùng cảm kích Sở Tử Dật, không đợi Sở Quân Mạc mở miệng đã bước nhanh đuổi kịp thái hậu, lại cùng nói chuyện với hắn tiếp nàng ta không những cả người sẽ run lên mà đến cả lời cũng đều không nói nổi nữa.
"Phải vậy không/' Sở Quân Mạc híp mắt lại nhìn bóng đang như lẩn trốn kia, cảm giác càng ngày càng kỳ quái, Bạch Mặc Y lúc trước cũng không để ý tới hắn, nhưng cũng không né hắn bao giờ!
"Y Y nha, cháu một mình bên ngoài cũng không an toàn, nếu cháu đã không muốn trở về Bạch phủ, không bằng vào cung đi, hãy ở cùng với lão bà này nhé!" Thái Hậu thấy Bạch Mặc Y đuổi kịp, vừa kéo tay nàng vừa đi vừa nói.
"Y Y ở tại đây tốt lắm ạ!" Xuân Nhi cúi đầu trả lời nhẹ nhàng, tiến cung ư? Không biết bà nghĩ gì chứ? Tiểu thư không có khả năng tiến cung đâu!
Đột nhiên Thái Hậu dừng chân lại, kéo tay Xuân Nhi, cau mày nói, 'Taycháu sao lại thế?" Vô cùng thô ráp, tựa như đã nhiều năm làm việc nặng vậy.
Người cúi đầu tái mặt, tim đập cổ họng tắc nghẹn không nói ra lời, nếu bị thái hậu phát hiện ra Bạch Mặc Y trước mắt là giả thì không những bị khoác tội danh dâm loạn mà còn phạm vào tội khi quân, hơn nữa lại còn có thêm nhiều người tham dự nữa. Lão Thái hậu này đã trở nên thông minh từ khi nào vậy nhỉ?
Kỳ thật nếu Thái hậu mà ngốc thì sao mà làm thái hậu được chứ!
Lục phi chau mày chút, trong đều hiện lên gì đó, cười tiến lên nói, "Ta coi coi nào!" Nói xong thì kéo tay Xuân Nhi nhìn nhìn, vô cùng đau lòng nói, "Sao có thể vậy chứ? Chỉ là tay cung nữ trong cung vẫn còn tốt hơn so với tay này nữa đó!" Nói là đau lòng nhưng cũng vô tình nhắc nhở ra gì đó.
Xuân Nhi lúc ở tam vương phủ tuy nói là nha đầu bên tam vương phi, nhưng người trong phủ vẫn không ngừng bắt nàng làm một số việc nặng, sau khi trở lại Bạch phủ, thì lại càng phải làm nặng hơn, việc giặt dũ quần áo, quét nhà, múc nước, đốn củi cái gì cũng làm hết. Nhưng Bạch Mặc Y cũng lại không phải vậy, nói gì thì nói nàng cũng vốn là thiên kim tiểu thư, tay không có khả năng thô ráp đến vậy.
Không khí đột nhiên ngưng kết, khẩn trương là cảm giác duy nhất của họ, ngay cả Bạn Nguyệt đều ngây ngẩn cả người, thời gian gấp, hắn làm sao mà kịp, chỉ là quên mất tay một nha hoàn thì khác hẳn tay của một tiểu thư, mắt thâm trầm, hiện giờ chỉ cầu nguyện cho Xuân Nhi ứng phó kịp.
Sở Tử Dật không nói ra lời, trong đầu trống rỗng, tìm không ra một cớ gì.
Sở Quân Ly thì híp mắt lại, đôi mắt hoa đào loé lên tia sáng, tay cũng nắm chặt lại.
Hồng Lăng Hồng Tiêu lại càng cập rập hơn, đến cả Lưu Tinh nấp trong tối cũng nóng nảy, nhìn Xuân Nhi cúi đầu thất thần kia, nghĩ ngợi, bà cô nhỏ ơi, xin người đừng có dứng sững ra vậy nha, nói cái gì đi chứ!
Chỉ có Bạch Vũ Thần thì thờ ơ. mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình! Khụ, thật ra thì hắn cũng có chút khẩn trương, nhưng mà hắn giấu kỹ lắm!
Sở Quân Mặc nhìn Xuân Nhi nặng nề, chậm rãi đi đến phía nàng. Mỗi bước hắn đi, tim mọi người đều nhẩy lên chút, Xuân Nhi sẽ không cđánh mà thua đó chứ, nàng ta không ngờ tời thái hậu đột nhiên lại hỏi đến vấn đề nay.
"Ngươi...." Sở Quân Mạc định mở miệng, đã bị Xuân Nhi cắt ngang, "Taycủa ta không phải là do người nào đó ban tặng hay sao?" Nàng không chỉ rõ là ai, tin tưởng thái hậu có thể hiểu được.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, may quá, tiểu nha đầu này cũng không phải đứng ngốc thế, trả lời tuyệt quá! Nhưng lại làm cho mọi người suy đoán lung tung.
"Y Y à, sau này ai gia cũng sẽ bồi thường cho cháu thật tốt!" Thái Hậu đau lòng vỗ vỗ nàng, ánh mắt liếc về phía Lục phi, có một tia lạnh lẽo, có lẽ nên để cho Y Y được ở trong cung là tốt nhất. Mặc dù chưa nói bồi thường thế nào, nhưng đề tài này cũng đã dừng lại.
Thái Hậu nhìn Bạch Vô Thương, nhắc nhở Bạn Nguyệt nhất định phải chữa trị thật tốt cho bé, hỏi một ít chi tiết rồi rời khỏi.
Sau khi Lục phi tiến vào Thuỷ Mặc cư, đôi mắt không ngừng đánh giá tìm tòi, bà ta cũng không rõ là muốn xem cái gì, nhưng cũng đã nghi ra một chút không thích hợp, bởi vì hôm nay có người nói cho bà ta biết, BẠch Mặc y trúng phải một loại dộc, nên bà ta mới tìm mọi cách lừa thái hậu đến, ý là để bắt gian, cũng làm cho Sở Quân Mạc nhìn rõ bộ mặt thật của nàng ta, hết nghĩ về nàng ta nữa!
Nhưng Bạch Mặc Y trước mặt vẫn bình thường như thế, hầu như chẳng có biểu hiện trúng độc gì, chả lẽ người đó lừa bà ta sao? Không thể nào, hắn không có khả năng lừa bà ta được, nhất định là có chỗ nào không đúng rồi! Tâm tư Lục phi bay bổng, bưng chén trà lên, vô tiìn hỏi, "Y Y à, hình như ta nhớ ngươi còn có một nha đầu nữa mà? Sao không thấy nó đâu vậy?"
Xuân Nhi cảm thấy cả người như bốc hơi mất, Lục phi nương nương này từ lúc tiến vào cứ mỗi một câu nhìn như vô tình nhưng thật ra đều là thử, nàng ta không phải đang ở trong này sao? TRên mặt nói thản nhiên, " Công tử Bạn Nguyệt có kê cho Vô thương một dơn thuốc, Xuân Nhi đang đi lấy thuốc!"
"Nha, hoá ra là vậy ha, ta còn tưởng ở đây thiếu mất một người nữa chứ!" Lục phi nói đều có ý chọc, nhìn mắt Bạch Mặc Y mà càng thấy hoài nghi, nếu là Bạhc Mặc Y chân chính trúng độc, nhất định đã được người ta dầu đi rồi, vậy người ở đây đang là giả! Bọn họ thật đúng là to gan, đến cả thái hậu cũng bị lừa! Mà Thuỷ Mặc cư này rất nhỏ, mọi người bọn họ ở hết trong này rồi, chỗ giấu người cũng không có nhiều. Lục phi thả chén trà trong tay xuống, lại làm như lỡ tay, chén nghiêng đi, nước trà bắn vào người, bối rối đứng lên, nói, "A"
"Sao lại không cẩn thận vậy chứ?' Thái Hậu liếc mắt nhìn bà ta một cái, giọng có chút bất mãn, một vị nương nương, làm mất phong thái ở bên ngoài thì còn ra thể thống gì nữa chứ?
"Là nô tì bất cẩn, xin mẫu hậu chớ trách!" Lục phi vội hạ thấp người xuống, trông có vẻ nhận sai,. ánh mắt lướt qua Sở Quân mạc, thấy hắn thờ ơ, mắt thì nhìn chằm chằm vào Bạch Mặc Y trong lòng lại thấy tức khí.
"Y Y à, có thể cho ta vào phòng ngươi thay quần áo chút được không?' Bởi thời tiết cũng không lạnh nên Lục phi ăn mặc cũng rất mỏng, lần này là bà ta cố tình, hơn nửa chén nước rơi luôn vào người, chất tơ lụa này mà bị dính nước thì trở nên trong suốt, vì thế mới đưa ra yêu cầu này, Bạch Mặc Y không thể không cự tuyệt được, phải đồng ý ngay!
Người phụ nữ đáng giận này! Trong lòng ba tiểu nha đầu thầm oán hận mắng, vừa vào cửa đã không thành thật rồi, hiện giờ bỏ qua chuyện muốn đi chém người, các nàng hận không thể bóp chết bà ta được!
Mặc Xuân Nhi càng tái nhợt, tay nhỏ bé túm chặt lại, làm sao bây giờ? Tiểu thư đang ở trong phòng mà!
"Được, Y Y à, cháu dẫn Lục phi đi thay quần áo trước đi!" Thái Hậu nhìn thoáng qua Lục phi, nói thản nhiên, quần áo dán sát vào người, đều có thể thấy rõ nội y bên trong, ở đây lại có nhiều đàn ông vậy, bất giác nổi lên bất mãn với Lục phi.
"Vâng! Xin mời nương nương ạ!" Xuân Nhi miễn cưỡng lên tiếng, kiên trì đi, nghĩ nếu không thì dẫn bừa bà ta vào một phòng nào đó thì tốt rồi.
"Y Y, ngươi xem ta cũng không mang quần áo, trước hết cứ lấy của ngươi cho ta mượn mặc tạm đi vậy!" Lục phi làm như biết nàng nghĩ gì, mở miệng đánh bay ý nghĩ trong đầu nàng luôn.
Xuân Nhi lại hậm hực đi ra ngoài, đi rất chậm rất chậm, hiện giờ không thể dẫn bà ta vào bừa một phòng nào rồi, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ đây? Để cho bà ta nếu nhìn thấy tiểu thư trong phòng thì gặp phiền toái lớn rồi!
Hồng Lăng thấy thế, bước nhanh về phía phòng Bạch Mặc Y, ít nhất để cho nàng ta đi chuẩn bị một chút đi vậy!
Bởi đi theo Thái hậu có rất nhiều cao thủ đại nội, Lưu tinh sợ bị phát hiện ra nên lùi ra rất xa, chuyện xảy ra trong phòng, hắn nhìn cũng không rõ lắm, nhưng mà dù không nhìn rõ nhưng hắn cũng không dám xông vào phòng Bạch cô nương, nếu mà chẳng may nhìn phải cái gì không nên nhìn thì chủ tử sẽ giết chết hắn mất! Hơn nữa có Hồng Tiêu và Hồng Lăng ở đây rồi, hắn nghĩ hẳn cũng không xảy ra chuyện gì to tát, nhưng mà lại có nhiều người đánh yểm trợ kìa!
Song Lục phi lại đem chính quần áo mình làm ướt, phải đưa đi thay, đám nam nhân trong phòng cũng chẳng làm được gì, càng không đồng ý lại đành phải trơ mắt nhìn Xuân Nhi ba người dẫn bà ta đi, trong lòng cứ đập loạn lên, đều tính tới điều tệ hại nhất, đến cả Bạch Vũ Thần cũng đều hướng về cửa xem, mặt thì nhăn nhó thảm hại.
"Aizz, bản cung cảm thấy rất khó chịu, ngươi đến đỡ ta chút đi!" Lục phi gọi giật Hồng Lăng đi trước lại, muốn đi báo tin à, nằm mơ nhé! Lại liếc mắt nhìn một cái về hướng Hồng Lăng đi, ở đó chỉ có một gian phòng, cửa phòng đóng chặt, nói vậy chính là Bạch Mặc Y ở trong phòng.
Lục phi bước nhanh tiến đến, căn bản không cho các nàng có cơ hội phản ứng, đẩy mạnh cửa ra, đi thẳng vào trong, quét mắt nhìn một lượt trong phòng, trên giường có chút hỗn độn, không bóng người! Trong phòng có hơi nước bốc lên, Lục phi đi ra sau bình phong nhìn, đẩy Hồng Lăng che trước bà ta ra, bước vào bên trong.
Sau bình phong rất ướt át, dưỡi đất có mấy thùng nước, nhưng mà chẳng có bóng ai! Lục phi nhìn về phía thùng nước lạnh kia, trong mắt hiện lên mỉm cười, chắc chắn Bạch Mặc Y bị trúng độc, nếu khong cũng không có cách nào giải thích những điều này, nhưng mà người đi đâu rồi vậy?
"Người không thể vào được...." Hồng Lăng đi theo tiến vào, mới nói được một nửa thì ngây ngẩn cả người, tiểu thư đi đâu rồi? Trong phòng vẫn còn mùi chưa tan, hẳn là vừa mới rời đi, lập tức thở phào nhẹ nhõm nói, "Nương nương, mô tỳ hầu hạ ngài thay quần áo ạ!"
Lục Phi nhìn từng thùng nước đều kiểm tra thật kỹ, phát hiện bên trong không có ai, trong lòng bất giác nhụt chí, hôm nay đến tay không rồi!
Xuân Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm, lòng an tâm hắn, nhanh nhảu lấy ra một bộ quần áo, hai người vội vã giúp Lục phi thay cho xong! Vây quanh bà ta rời đi, đóng cửa cẩn thận, hiện giờ không chấp nhận được tiểu thư các nàng đã đi đâu rồi, trước tiên cứ đuổi những người này rồi nói sau!
"Hồi cung đi!" thái hậu đợi ở trong viện, thấy Lục phi đi ra thì mở miệng bảo.
Sở Quân Mạc cũng cảm thấy khẳng định của mình là đúng, lời thái hậu nói xong, đều biết rõ, cảm giác đó cũng giống như ước gì bọn họ đi nhanh chút! Bất chợt quay đầu liếc mắt nhìn mọi người một cái, mím môi nói, "Cửu đệ, đệ cũng đã trưởng thành rồi, đừng có cả ngày chạy ra ngoài cung nữa!" Nhất là lại cứ chạy về hướng này nữa.
"Ừ, cũng đúng ha, tháng sau là yến tuyển phi rồi, lão tứ và lão cửu đều phải tham gia cả!" Thái hậu dừng chân, nhìn họ, bồi thêm vào!
"Vâng!" Sở Quân Ly và Sở Tử Dật đáp lấy lệ, xin ngài đi nhanh chút cho, đến lúc đó thì nói sau, họ mới không thèm tham gia cái yến tuyển phi gì đâu nhá, tốt nhất là giúp chọn một người cho tam ca đó!
Lục phi nếu không hết hy vọng thì cũng không rời đi. Thuỷ Mặc cư bà ta đã xem qua, cũng không tìm được người Bạch Mặc Y đâu, bà ta lại càng không daá nói rõ cho thái hậu biết, nếu tìm không thấy, thái hậu nhất định sẽ khai đao với bà ta, vì thế, bà ta vô cùng buồn bực miễn cưỡng rời đi.
Đám người Thái Hậu vừa rời đi, mọi người ai nấy đều sụp vai xuống, cái kiểu đánh giặc vô hình này, còn mệt hơn so với dùng đao thương vậy!
"Đợi chút, trong các ngươi ai đem tiểu thư giấu ở đâu rồi?" Hồng Lăng đột nhiên hỏi.
"Y Y không thấy rồi sao?" Tuy các nàng vừa mới từ tỏng phòng ra, họ cũng đã hoài nghi, còn tưởng tiểu nha đầu này động tay động chân chứ! Sở Tử Dật là người đầu tiên chạy về phía phòng Bạch Mặc Y, những người sau cũng đều cùng vào, trong phòng không có bóng người nào!
Mọi người trợn tròn mắt, người đâu rồi? Là người nào ngay trong mắt bọn họ dám đem người đi chứ?
"Lưu tinh, người có phải chủ tử mang đi không hả/" Hồng Lăng lặng lẽ ra khỏi phòng, tìm LƯu Tinh hỏi.
"Không, không thấy mà!" Họ những người này đem phòng thủ bên ngoài rất nghiêm, căn bản chẳng thấy ai!
"Nhanh đi báo cáo chủ tử đi, nhanh chút tìm người! nếu không ngươi và ta đều không thoát được tội chết đâu!" Hồng Tiêu hung hăng đạp hắn một đạp.
Lưu tinh cũng hiểu được chuyện, như trận gió biến mất.
Trong phòng bay nhanh ra mấy bóng người, các đám người ngựa đều ẩn nấp trong tối tìm tòi.
Sở Tử Dật thì vươn cổ ngó về phía phòng Bạch Mặc Y xem, ánh mắt kia hận không đục tường khoét ra một lỗ to được, chết tiệt thật, hắn nhất định phải sửa chữa cái đám phụ nữ Bạch gia kia mới được, lại dám bỏ loại độc hạ lưu này với Bạch Mặc Y, bỏ qua chuyện phá hỏng danh tiết của Y Y thì thôi, lại còn dám bức nàng chết nữa. Lấn sau hắn chuẩn bị hẳn mười cân xuân dược nhét vào trong bụng họ mới được, tức chết hắn mà!
Bạn Nguyệt thì vẫn nhắm mắt, trên người toả ra một luồng bi ai và cô đơn, lòng thì lại lo lắng cho Bạch Mặc Y mãi, loại độc này khó giải, cho dù Bạch mặc Y chỉ trúng có lượgn nhỏ thôi, nhưng mà dựa vào tư tưởng của một thiếu nữ như nàng để chống đỡ loại dục hoả đốt người như tra tấn này, không chết cũng bị tróc da, nói gì đến bảo toàn cả thân thể mình…..Bạn Nguyệt nắm chặt tay lại, nhìn như trầm mặc nhưng lại để ý kỹ động tĩnh trong phòng, chẳng may có chuyện gì xảy ra, hắn tuyệt đối là kẻ đầu tiên vọt vào.
Sở Quân Ly tiến vaà sau, thấy Bạch Mặc Y vào phòng, mắt hoa đào mêng mang như mây mờ, nằm trên chiếc ghế trúc mà Bạch Mặc Y thích nằm nhất, nhắm mắt bất động, màu áo đỏ xinh đẹp, nhẹ nhàng đung đưa theo gió, chóp mũi dường như còn ngửi thấy mùi hương nàng lưu lại thơm ngát, lông mi khe khẽ run rẩy, tiết lộ tâm tình của hắn.
Ngọc Vô Ngân rời đi, không ai biết hắn đi ra sao, để lại Lưu Tinh, một đôi mắt mở to, cứ đề phòng nhìn mọi người như sợ họ cướp vậy, lòng lại phát sầu, chẳng may bọn họ cùng đồng loạt xông vào, hắn có đánh cũng không lại họ nha! Võ công người khác thì hắn không biết chứ, chỉ cần vị công tử Bạn Nguyệt kia nếu mà ra tay thật sự thì có hai người như hắn cũng không phải là đối thủ. Còn những người đó nấp trong tối cuàng với ám vệ hoàng thất thì cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, ông trời ơi, cầu xin ngài cho Bạch Cô nương tai qua nạn khỏi, nếu không, hắn chết chắc rồi!
Hồng Tiêu đã trở lại, thấy Bạch Vũ Thần có tức cũng không xông lên đánh nữa, trừng mắt hung hăng nhìn hắn một cái, người đó căn bản không đạp được nàng, trừng mắt thở phì phì bỏ đi, hừ, thù hôm nay nàng ta phải nhớ kỹ! Nàng ta thấy áp lực trong viện quá mức buồn chán, làm nàng có cảm giác thở không nổi, nghĩ ngợi liền xoay người đi tới phòng Bạch Vô Thương.
Tiểu nha đầu này đã giải được huyệt đạo rồi? Tuy Bạch Vũ Thần không thấy nàng, nhưng lúc mới tiếp cận nàng thì đã phát hiện ra. Khẽ chớp mi, không thể ngờ được môn công phu điểm huyệt của sư phụ chẳng qua cũng chỉ có thế thôi, đã vậy còn thoải mái để cho người khác giải nữa, là ai đây? Bạch Vũ Thần nhìn quanh bốn phía, nhíu nhíu mày, vậy Lạc Vũ Trần kia không phải vào được đó sao? Thế nào mà chẳng thấy người nhỉ? Chả lẽ lúc rời đi thì hắn giải huyệt đạo cho Hồng Tiêu à? Ngọc Vô Ngân cũng không thấy, cũng có khả năng là hắn!
Kỳ thật làm hắn thấy giật mình là, hôm nay nương và các muội muội đến nháo, nhưng hai bên ngã tư đường lại bị người ta âm thầm phong toả, trách không được nơi này huyên náo lớn như vậy, cũng không có một người qua đường nào cả, là ai đây? Là giúp Bạch gia bảo tồn thanh danh, hay là giúp Bạch Mặc Y đây? Bạch Vũ Thần không phải tự nhận mình là tò mò nhưng thấy những chuyện một ngày này thì còn lắm nghi vấn lắm, hắn đều mau chóng suy nghĩ để hiểu bằng hết, có ý lắm, có ý lắm!
Đột nhiên, trong viện nhỏ hiện lên một bóng người, quỳ xuống trước Sở Quân Ly, nói nhỏ, ‘Gia, Thái hậu nương nương và Lục phi nương nương lại còn có cả tam vương gia cũng đang tiến về hướng này ạ!”
“Còn khoảng bao lâu nữa?” Sở Quân Ly mở mắt ra, nhướng mày lên, đằng sau thái hậu tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, nhất định là đã nghe được cái gì rồi.
“Còn khoảng một khắc nữa thì tới ạ!” Thị vệ đáp.
“Cái gì? Làm sao mẫu hậu có thể biết mà đến chứ? Y Y căn bản không thể tiếp giá được!” Sở Tử Dật nhảy dựng lên, vẻ mặt khiếp sợ và lo lắng.
Tia hoài nghi hiện lên trong mắt Bạch Vũ Thần, việc này thật khéo ha! Lục phi nương nương ư? Chả lẽ lại có liên quan đến Bạch gia sao? Lần này nương tham dự mấy phần đây? Những người này, sao không ở nhà cho tốt, cứ ngày nào cũng đi ra ngoài gây chuyện thế không biết. Bạch Vũ Thần cảm thấy nếu lần này Bạch Mặc Y vô sự, vậy thì hận thù với Bạch gia càng sâu, tuy mấy năm nay hắn mới chỉ thấy mặt nàng có một lần ngày hôm nay, nhưng mà hắn biết, hôm nay nàng nói làm hắn cũng nhặt nhạnh ra được, không phải nói là quên đi sao, mà còn là sự thật nữa. Kiểu nói ấy mang theo sát khí và hận ý, hiện giờ ngẫm lại đều làm cho hắn thấy kinh hãi, bất đắc dĩ còn xen lẫn tia đau lòng nữa. Những này đã làm gì giúp nữ nhân này? Sao lại làm cho nàng hận họ đến vậy?
Hôm nay Bạch Vũ Thần mới về kinh, về đến nhà chuyện thứ nhất chính là nghe được người hầu bảo nương dẫn theo các muội muội tìm đến Bạch Mặc Y, lúc ấy, cũng không nắm rõ xem là tình hình gì, cứ thế chạy tới, lại càng không biết Bạch Mặc Y hận người nhà họ Bạch là vì Bạch thừa tướng suýt nữa giết chết Bạch Vô thương!
Bạn Nguyệt ngẩng đầu lên nói, ‘Chẳng những không thể tiếp giá, mà còn không thể để cho thái hậu biết tình hình Y Y trúng độc nữa!”
“Đúng vậy, tiểu thư chính là bởi không trong sạch nên mới bị khoác tội danh rồi mới bị tam vương gia bỏ đuổi ra khỏi phủ, nếu thái hậu biết tình hình hiện giờ của tiểu thư, vậy tiểu thư đắc tội là thật, nhất là hiện giờ các ngươi vẫn còn ở đây nữa!” Xuân NHi trong phòng nghe được Hồng Tiêu kể lại mọi chuyện, tức tới mức muốn đi tìm người nhà họ Bạch tính sổ, ai ngờ vừa mới ra đến cửa thì nghe thấy họ nói thái hậu tới đây, lập tức mở miệng nóng ruột nói.
“Cái con tiểu nha đầu này, bình thường chẳng nói từ nào, ai ngờ, cũng nghĩ được nhiều đó chứ!” Sở Quân Ly tán thưởng nhìn Xuân Nhi, trong mắt hiện lên tia đột xuất.
“Hừ, đó là bởi tiểu thư quá thông minh đi, vì thế chúng ta hầu như chẳng cần động não làm gì!” Xuân Nhi đắc ý tự khen tiểu thư nhà mình, nhưng chợt nghĩ đến lát nữa chuyện phải đối mặt, lập tức ỉu xìu. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ đây? Làm thế nào mới có thể thoát được đây? Nếu mà để thái hậu biết tiểu thư trúng xuân dược, nhưng hiện giờ lại có nhiều đàn ông ở ngay tại đây, thái hậu tuyệt đối sẽ vì thanh danh hoàng gia, ban một chén rượu độc thưởng cho tiểu thư ngay.
“Không được, ta đi ngăn mẫu hậu lại!” Sở Tử DẬt nói xong thì lao ra ngoài, khi nào thì tính cách hắn đã nóng lòng như thế chứ.
“Nếu ngươi muốn Y Y chết, thì ngươi cứ việc đi đi!” Bạn Nguyệt thản nhiên mở miệng, chuyện đi ngăn lại thái hậu chỉ có thể nói là có tật giật mình, người đó có thể vời được thái hậu đến đây chắc chắn đã nắm phần thắng mười phần trong tay rồi.
“Hiện giờ Y Y đang vậy, lại không thể ngăn được thái hậu lại, vậy ngươi nói xem phải làm sao đây?” Sở Tử Dật quát về phía Bạn Nguyệt.
Bạn Nguyệt không nói, trong một lát hắn cũng chẳng có ý kiến gì hay cả. Mọi người lại lâm vào trầm mặc, lần này chẳng những là Bạch Mặc Y trúng độc, mà thêm nữa là cần phải có một biện pháp để thoả hiệp.
Mặt Lưu Tinh lúc trắng lúc xanh, lời họ nói hắn nghe hiểu được, nhưng hiện giờ chủ tử không có đây, hành tung bất định, điều này hắn biết đâu mà đi tìm ngài ấy đây, lại càng chẳng nghĩ ra cách gì!
Sở Quân Ly lạnh lùng cười cười, hắn vẫn chẳng đếm xỉa gì, nhưng mà việc này không ngừng xảy ra trên người Bạch Mặc Y, làm cho hắn không nghĩ nhiều cũng không được. Đột nhiên quay đầu nhìn Xuân Nhi nói, ‘Ta nghĩ ra một cách, hiện giờ chỉ có ngươi mới có thể cứu tiểu thư nhà ngươi thôi, vậy còn xem ngươi có dám làm hay không đây?”
“Huynh có cách nào à?” Sở Tử Dật mở miệng đầu tiên.
“Chỉ cần có thể cứu được tiểu thư, bảo ta làm gì cũng đều được hết” Xuân Nhi nhìn Sở Quân Ly, vẻ mặt kiên định, chỉ có thể cứu tiểu thư, bảo nàng ta chết cũng được!
“Bạn Nguyệt công tử à, ta nghe nói huynh còn có một môn tuyệt học nữa đó!” Sở Quân Ly nhìn Bạn Nguyệt, xinh đẹp nhíu mày, ý của hắn, Bạn Nguyệt biết!
“Này thật ra cũng là một cách tốt nhất!” Bạn Nguyệt quay đầu nhìn Xuân Nhi, đánh giá trên dưới một lượt, ánh mắt đó nhìn Xuân Nhi như nhìn con thú nhồi bông vậy, nói thẩn thận, “Rốt cuộc là cách gì đây?” Không phải lại là một cách cô quái chứ?
“Ngươi đi theo ta!” Bạn Nguyệt xoay người, đi vào phòng Hồng Lăng đã chuẩn bị trước cho hắn.
Xuân Nhi sửng sốt chút, rồi lập tức đuổi theo, bóng dáng nhỏ đó, thấy thế nào cũng có cảm giác thấy chết không sờn.
"Hồng Tiêu, đi giúp gia pha một bình trà tới, nhớ rõ là thả lá trà nhá!" Sở Quân Ly nhìn thoáng qua Hồng Tiêu bên cạnh, mở miệng sai bảo, lại như nhớ tới chuyện lần trước Hồng Lăng cho hắn uống nước lọc, nên bỏ thêm một câu sau nữa, tiểu nha đầu này đều đắc tội không nổi đâu!
"Cửu đệ, ngồi đi, có hứng tiếp ca ca hai cuộc không?' Sở Quân Ly nhìn Sở Tử Dật nóng ruột xoay như mòng mòng nói.
"Muốn chơi thì huynh khắc chơi đi, đệ chẳng có tâm tư gì!" Lúc này là lúc nào mà còn chơi cờ nữa chứ? Sở Tử Dật tức giận nổi cáu.
"Nếu tứ vương gia không chê, Vũ Thần xin được bồi vương gia chơi một ván được không?' Không biết từ lúc nào Bạch Vũ Thần đã đi tới, ngồi xuống cạnh chiếc bàn đá.
"Hồng Tiêu, còn đứng thế sao, nhanh đi pha trà đi, nhớ lấy cờ đến nhé!' Sở Quân Ly thúc giục Hồng Tiêu đang oán hận trừng mắt nhìn Bạch Vũ Thần.
Hồng Tiêu miễn cưỡng đi, xem như hắn lo cho tiểu thư, nàng đành hầu hắn một lần vậy, nhưng mà, tên kia thì, chẳng muốn chút nào!
Kỳ thật Sở Quân Ly cũng có thể là bởi quan hệ bới Bạch Mặc Y nên cũng không thích người Bạch gia lắm, cho dù lần này hắn miễn cưỡng nhìn Bạch đại công tử có thuận mắt hơn chút nhưng cũng không được, vì thế hắn cũng không thèm để ý, Hồng Tiêu lườm hắn, hắn mừng rỡ xem diễn là được.
Rất nhanh Hồng Tiêu đã bưng ra một khay, mặt trên có đặt hai chén trà, một tay bưng bàn cờ đi tới, đặt bịch bàn cờ lên trên bàn đá, nếu không phải động tác của Sở Quân Ly nhanh, thì sợ rằng đầu đã văng đầy màu trắng đen rồi. Lắc lắc đầu, aizzz, nha đầu này tính tình còn ghê hơn cả Hồng lăng nữa. Cứ tưởng hắn đường đường là một vương gia thì dù thế nào cũng được người khác nịnh bợ chào đón, chỉ duy nhất mỗi chỗ này của Bạch Mặc Y, lộ vẻ như bị ăn ba ba khinh bỉ vậy, lại không dám dị nghị gì cả!
Hồng Tiêu đưa một ly trà cho Sở Quân Ly, thái độ rất ôn nhu, điều này làm cho Sở Quân Ly có chút được chiều mà hãi, chắc chắn có chuyện kế tiếp xảy ra, hắn lập tức hiểu được, tiểu nha đầu này là cố ý! Chỉ thấy Hồng Tiêu bưng chén thứ hai, cố ý vượt qua bên người Bạch Vũ Thần chút, trước vẻ sửng sốt của Bạch Vũ Thần, đưa tay ra, Hồng Tiêu vòng vèo một lúc, đi đến bên cạnh Sở Tử Dật, lớn tiếng nói, "Cửu vương gia, xin mời dùng trà ạ!" Làm cho Bạch Vũ Thần thấy lạnh cả gáy.
Sở Tử Dật nóng ruột nên hầu như cũng không để ý tới động tác của hai người này, cứ nhìn về phòng Bạch Mặc Y, rồi lại nhìn sang cửa phòng Bạn Nguyệt, thấy Hồng Tiêu đưa trà cho mình thì chẳng nghĩ ngợi gì nhận luôn.
Lưu Tinh bật cười to, trong chỗ tối truyền đến vài tiếng cười, Sở Quân Ly đồng tình nhìn Bạch Vũ Thần, nghĩ rằng, vẫn là Hồng Lăng tốt, ít nhất lần trước người ta còn rót cho hắn một ly nước lọc kia!
Bạch Vũ Thần vừa xấu hổ, vừa rụt tay lại xoa xoa mũi, hắn cũng nghĩ nha đầu kia sao lại tốt bụng rót cho hắn chén trà chứ, nếu mà nhận chén trà kia luôn, nói không chừng hắn cũng không dám uống kìa!
Trong phòng Bạch Mặc Y mặt đỏ bừng lên, ánh mắt mê ly nhìn thoáng qua Hồng Lăng, răng trắng cắn chặt môi dưới, hai tay nắm chặt, thở nặng nhọc dồn dập nghe rõ mồn một vào tai, nhưng từ đầu đến cuối Bạch Mặc Y cũng không cho phép bản thân mất đi tri giác, trong tay nắm chặt ngân châm, đâm mạnh vào lòng bàn tay, ngoài dùng ý chí kiên cường dẻo dai để chống đỡ ra thì lại càng phải không ngừng tạo đau đớn trên thân thể để duy trì sự tỉnh táo, nàng cũng chẳng còn cách nào! Là một sát thủ, tuỳ nơi tuỳ lúc cũng không thể để tâm trí bị hỏng, sợ là kiếp trước lúc nàng cùng chồng là Tần phong triền miên vô tận mà vẫn duy trì một phần tỉnh táo, cũng vì thế mà Tần Phong từng nói nàng cũng không thương hắn, có khả năng cũng vì thế, vì thế hắn mới lựa chọn vứt bỏ nàng! Cũng chỉ là một chớp mắt đó, mà tại đây bị dục hoả tra tấn cũng trong chớp mắt, Bạch Mặc Y đối với ý nghĩ phản bội của kiếp trước cũng phai nhạt dần.
Lúc Hồng Lăng bón cho nàng một viên thuốc xong, thì thấy trong cơ thể có một luồng mát mẻ, luồng dục hoả đó đang dần biến nàng thành tro tàn cũng dần dần giảm xuống khá nhiều. Bạch Mặc Y giãy dụa xuống giường, được Hồng Lăng đỡ đi tới sau bức bình phong, ở nơi đó nàng đã sớm bảo Hồng Lăng chuẩn bị sẵn mấy thùng nước lạnh, nàng biết thuốc này chỉ có thể duy trì được một lúc, cũng bởi nàng tin tưởng Bạn Nguyệt, hắn đã nói độc này khó giải, vậy thì nàng cũng đành phải dựa vào chính mình để chống đỡ cho qua. Tuy nàng cũng chẳng còn là trinh tiết liệt nữ gì, nhưng mà nàng lại càng không phải là kẻ bừa bãi.
Quần áo trên người đã dính đầy mồ hôi, ngăn động tác Hồng Lăng cởi quần áo nàng ra, nhấc chân lên bước vào thùng nước, cả người mềm nhũn, như nắng hạn gặp mưa rào, nước lạnh lẽo, lại còn có luồng lửa nóng trong người đan xen, thực tại nàng như đang chìm trong cảm giác bị hai luồng nóng lạnh thiêu đốt.
"Tiểu thư, người không sao chứ?" Hồng Lăng kinh hoảng nâng nàng dậy, cầm lấy khăn lau nước trên mặt Bạch Mặc Y.
"Ta không sao, ngươi đợi bên ngoài đi!" Bạch Mặc Y từ từ nhắm mắt lại, cố sức nói, phần nàng rất yếu, nàng không muốn bất cứ kẻ nào đứng cạnh, nhất là người nàng không tin, tuy nàng không biết chủ nhân Hồng Lăng và Hồng Tiêu là ai? Để bên cạnh nàng có mục đích gì?
"Vâng!" Trên mặt Hồng Lăng tối sầm lại, tất nhiên biết tiểu thư không tin nàng ta, nhưng mà cũng không nói gì thêm, xoay người đi ra ngoài, nhưng cũng không ra khỏi cửa mà đứng lặng ở cửa ngây ngốc.
Rất nhanh, Bạch Mặc Y tẩm nước lạnh xong, dùng chút công phu truyền khắp người để ấm lên, thậm chí vẫn còn một tia nóng toát ra, Bạch Mặc Y mở bừng mắt, đỏ bừng, hơi nước khí trời rất tương xứng với khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của nàng, lúc này nàng là một người tràn ngập mê hoặc, bộ ngực cao cứ nhấp nhô trong nước theo từng hơi thở, quần áo mỏng như tơ cũng không che được cảnh xuân, như ẩn như hiện, lại tăng thêm một tầng cảm giác thần bí mông lùng.
Một đôi mắt trong bóng đêm trong phòng nhìn thấy tất cả, không khí chung quanh cũng nóng dần lên.
Bạch mặc Y đứng từ dưới nước lên, nhảy vào một thùng nước lạnh khác, chết tiệt thật, luồng khí nóng kia lại bốc lên rồi.
"Tiểu thư, Bạn nguyệt công tử nói, chỉ cần ngài chống đỡ qua 6 canh giờ thì độc này cũng sẽ được giải!" Hồng Lăng nghe được tiếng động sau bức bình phòng, do dự mở miệng nói. Độc này căn bản rất khó giải, đến cả nàng ta cũng không dám tin Bạch Mặc Y có thể chống đỡ nổi.
Sáu canh giờ sao? Vậy không phải là hơn mười hai tiếng đồng hồ ư? Bạch Mặc Y ảo não đập tay xuống mặt nước làm bắn tung toé, bắn lên bức tranh trên tấm bình phong, Hồng Lăng có cảm giác như Bạch Mặc Y tức giận, lập tức ngậm miệng lại không nói gì nữa, Ngọc Vô Ngân đưa cho nàng ta, thuốc nắm chặt trong tay nàng ta, định đợi chút khi tiểu thư chịu không nổi thì đưa cho nàng ăn một viên, nàng cũng không dám rời đi nửa bước.
Bên ngoài Thuỷ Mặc cư, hàng trăm Ngự lâm quân đang dẹp đường, xe hoàng gia đã đến cổng, Sở Quân mạc cưỡi ngựa đứng một bên, lập tức có một tiểu thái giám dướn giọng kêu lên, "Thái hậu nương nương giá lâm!'
Hồng Tiêu vẫn chú ý động tĩnh bên ngoài lập tức chạy thẳng vào trong, đi tới trước cửa phòng Bạn Nguyệt, đập cửa nói, "Bạn Nguyệt công tử, thái hậu nương nương đã đến rồi, ngài rốt cuộc đã nghĩ ra cách gì rồi ha?" Thái Hậu không tiến vào, bỏ qua cả chuyện tiểu thư đi nghênh giá, nhưng mà hiện giờ tiểu thư thế này làm sao mà đi nghênh giá được đây? Thật tức chết mà!
"Gấp cái gì hả?" Bạn Nguyệt ra mở cửa, vẻ mặt thong dong bình tĩnh đi ra, đứng ở cửa, nói ôn hoà, "Y Y à, xuất hiện đi!"
Y Y ư? Sở Tử Dật chạy nhanh tới, nhìn từ trên xuống dưới Bạch Mặc Y đi ra từ trong phòng Bạn Nguyệt, một thân lạnh nhạt, ánh mắt lạnh lùng nhìn lại hắn, cả kinh nói, "Y Y, không phải nàng đang trúng độc đó sao?" Lại quay đầu nhìn phòng Bạch Mặc Y, lại nói, "Nàng không phải đang ở trong phòng sao? Sao thế nào lại chạy sang phòng Bạn Nguyệt rồi chứ?' Hơn nữa, là tới khi nào, hắn sao không thấy nhỉ?
"Cũng không tệ lắm!" Sở Quân Ly thản nhiên nói,
"Đúng rất giống, nếu nhìn không kỹ, thì không nhìn ra đâu!' Bạch Vũ Thần nhìn thoáng qua Bạch Mặc Y đứng ở cửa, đánh giá một câu, lại cúi đầu chuyên tâm vào chơi cờ. Hai vị vương gia, một công tử Bạn Nguỵêt thần bí, cùng liên hợp lại lừa gạt Thái hậu, vở diễn này càng ngày càng hay.
"Đừng có quên, người trong kia là muội muội của ngươi!" Sở Quân Ly nhìn hắn, lạnh lùng nhắc nhở, lại còn có chút ý cảnh cảo.
"Ta chỉ nhìn thấy muội muội êm đẹp của ta đứng ở đây thôi, còn có chuyện gì nữa sao?" Bạch Vũ Thần nhíu mày nhìn Sở Quân Ly, cũng chẳng thèm để ý chút cảnh cáo của hắn, nhưng lại biểu hiện rõ lập trường của hắn, việc này hắn cũng sẽ không nói.
"Hy vọng Bạch đại công tử nói mà giữ lời đó!" Sở Quân Ly hạ xuống một quân cờ, đứng lên nói, "Cục diện này, chúng ta cũng nên đi tiếp giá đi!"
Bạn Nguyệt còn có một môn tuyệt kỹ nữa đó là dịch dung (hoá trang), vì thế, hiện giờ Bạch Mặc Y đứng trước mặt mọi người là do chính Xuân Nhi thay, bởi vì Xuân Nhi vẫn đi theo bên người Bạch Mặc Y, hiểu rõ mọi chuyện về nàng nhất, kể cả từ cuộc sống cho đến thói quen, việc nàng ta giả làm Bạch Mặc Y là người chọn tốt nhất. Tuy hai người cao không bằng nhau, nhưng trải qua đôi tay khéo của Bạn Nguyệt trong nháy mắt Xuân Nhi đã biến thành một Bạch Mặc Y thứ hai, trừ khí chất bên ngoài khác hẳn ra, thật đúng là chẳng nhìn ra cái gì!
Vừa nghe thấy phải ra ngoài tiếp giá, Xuân Nhi hoảng sợ, giật nhẹ quần áo trên người, lại sờ sờ mặt, khẩn trương nói, "Như vậy thật sự có được không?" Tuy thái độ Sở Tử Dật làm cho nàng cũng tin tưởng chút, nhưng hiện giờ phải đối mặt không phải người khác mà là thái hậu nha, sao nàng ta lại không lo sợ chứ?
Lúc này Sở Tử Dật mới hiểu được, chỉ vào Xuân Nhi cải trang nói, "Ngươi....Ngươi là Xuân Nhi ư?" Giống quá, thật sự là quá giống! Trách không được tứ ca cứ ra vẻ thong thả, trước mắt đây là đối sách tốt nhất.
"Đi nào, Xuân Nhi, lần này trông cậy cả vào ngươi đó!" Sử Tử Dật cao hứng vỗ vỗ vào bả vai Xuân Nhi, sắc mặt vui mừng.
"Khụ khụ, Cửu Vương gia, ngài nhẹ chút đi, để cho nô tỳ không bị hù chết thì cũng bị ngài đập chết đó!" Vẻ mặt Xuân Nhi thống khổ kêu lên, xuống tay ác quá ha, bả vai nàng ta chắc chắn bị bầm rồi.
"Ngượng quá, do ta bị kích động quá thôi!" Sở Tử Dật gãi gãi đầu, rồi sau đó lại nắm tay nàng ta nói, "Đi thôi, hiện giờ chúng ta đi tiếp giá đi, Y Y à!" Sở Tử Dật cố ý bỏ thêm hai từ Y Y vào nữa.
Bạch Mặc y ở trong phòng đương nhiên là nghe hết mọi động tĩnh bên ngoài, cái giọng eo éo "thái hậu giá lâm" lại vang lên làm cho người ta không muốn nghe cũng không được. Cúi đầu nhìn lại bộ dạng của mình, kéo tay áo lạ, phát hiện ra mỗi tấc ra thịt trên người đều đỏ, cứ như tom bị luộc chín vậy, cái dạng này căn bản là không thể nào đi ra ngoài gặp người ta được, chứ dừng có nói là đi gặp vị nữ nhân có địa vị cao nhất nước Sở kia nhá, chỉ sợ thái hậu mà nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của nàng, tức giận chỉ là chuyện nhỏ, mà nói không chừng cái mạng nhỏ này của nàng hôm nay cũng coi như xong rồi.
Một trận choáng váng bùng tới, Bạch Mặc Y cắn răng, lại đâm mạnh tay xuống đùi, nói với Hồng Lăng vẫn canh giữ trong phòng, "Ngươi đi ra ngoài xem tình hình thế nào, nếu không ổn thì che chở cho tiểu thiếu gia rời đi!" Xem ra, hôm nay có người chẳng những muốn huỷ đi danh tiết của nàng, mà lại càng muốn mạng của nàng nữa.
"Vâng!" Hồng Lăng liếc nhìn bình phong một cái, tay nắm chặt viên thuốc đặt trên bàn, ở trong này nàng ta cũng chẳng giúp được gì, không bằng đi ra bên ngoài xem tình hình thế nào, có thể ngăn được chút nào hay chút đó!
Lúc Hồng Lăng đi ra nhìn thấy Xuân Nhi cải trang thành Bạch Mặc Y mà sửng sốt chút rồi theo bản năng lại nhìn thoáng qua, cho tới nay tự mình lúc nào cũng trông xa, nghe được lời họ nói thì đã hiểu bảo, "Tiểu thư, Hồng Lăng bồi ngài cùng đi ạ!" Nói xong thì đã đến bên người Bạch Mặc Y, giống y hệt thái độ như ngày thường vậy.
Sở Quân Ly nhìn nàng ta một cái, thật là một nha đầu không đơn giản, năng lực ứng biến được lắm, theo nàng ta đi ra, cũng chỉ có chút tia kinh ngạc trong chớp mắt rồi thôi, các nàng ấy từ đâu mà đến nhỉ? Là người của ai đây? Không phải lòng hắn nghi ngờ, mà chính là nếu là nha đầu bình thường mà gặp tình huống này thì đã sớm bị doạ run lên, mặt tái nhợt rồi!
Xuân Nhi nâng mặt lên, cố gắng bắt chước những động tác thường ngày của Bạch Mặc Y, lạnh lùng nói, "Đi thôi!" Giọng có chút run rẩy, nhưng đã phảng phất giống, hơn nữa Bạn Nguyệt đưa cho nàng ăn một viên thuốc, tiếng nói có chút khàn khàn, chỉ một tia dị thường kia rồi đợi lát nữa có người hỏi thì nói là cổ họng bị bỏng, như vậy chắc chẳng có ai hoài nghi nổi!
Đoàn người đi tới cửa, thái hậu mới từ trên xe xuống, nhìn thấy hai vị vươn gia hoàng gia đều ở trong, trên mặt hiện lên tia hờn giận.
"Tham kiến thái hậu nương nương, thiên tuế thiên tuế ngàn thiên tuế!"
"Nhi thần bái kiến mẫu hậu!"
Mọi người đều cùng hành lễ.
"Đứng lên đi, ai gia nghe nói Vô Thương đang bị bệnh, cố ý đến thăm!" Thái hậu chậm rãi mở miệng, tầm mắt lướt qua mọi người cuối cùng dừng lại trên người Bạch Mặc Y, nói, "Y Y à, Vô thương thế nào rồi?" Thái HẬu vốn có dẫn theo thái y, nhưng khi nhìn thấy Bạn Nguyệt thì đã dừng lại không đề cập tới nữa, ai chẳng biết trong thiên hạ này, y thuật của Bạn Nguyệt công tử là vô song, nói ra thì lại tự mình không coi trọng mình.
Xuân Nhi, à không, Xuân Nhi đóng Bạch Mặc y chợt đỏ mặt nói, 'Vô Thương đến giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh ạ!" Cái gì mà bị bệnh chứ, tiểu thiếu gia là bị người đả thương mà, cái lão thái bà này có thật là biết hay giả vờ không biết đây? Không những Xuân Nhi nói thầm trong lòng mà cả Hồng Lăng hồng Tiêu sắc mặt cũng không tốt.
Lục phi vẫn đứng bên cạnh đỡ bà, lúc Bạch Mặc Y xuất hiện một khắc kia, mọi người đi ra trong phòng vẫn không bỏ qua tia kinh ngạc trên mặt bà ta.
Bạch Vũ Thần thản nhiên nhìn bà ta, trong lòng lại càng khẳng định sự nghi vấn, hơi nhíu mi lại.
"Aizzz, số đứa nhỏ thật khổ quá, nào, dẫn ai gia đi xem chút nào!" Thái Hậu cũng đỏ mắt, nhóc quỷ kia là bà thích nhất. Nói xong thì đã nhấc chân đi vào trong.
Lục phi thấy Sở Quân Mạc sau khi Bạch Mặc Y xuất hiện thì nhìn nàng chằm chằm, tay bất giác nắm chặt khăn tay lại, sợ người khác mà để ý đến mắt bà ta xuất hiện thần sắc, vội gục đầu xuống, thấy Thái hậu đi, cũng đuổi theo, lúc lướt qua Bạch Mặc Y thì nhìn thật sâu nàng một cái.
Sở Quân Mạc cũng liếc nhìn Mặc Y, hắn có cảm giác rất kỳ lạ, tự dưng cảm thấy hôm nay Bạch Mặc Y dường như là lạ làm sao ấy, tựa như không đúng chỗ nào đó, nhưng lại không biết nói không đúng chỗ nào nữa!
Xuân Nhi ngước mắt oán hận lên nhìn Sở Quân Mạc một cái, tên đáng ghét, tiểu thư đều bị ngươi làm hại!
Hồng Lăng thấy động tác của nàng, vội kéo nhẹ tay áo nàng chút, Bạch Mặc Y chân chính sẽ không nhìn tam vương gia như vậy, tiểu thư chỉ có coi thường với tam vương gia mà thôi.
Xuân Nhi lấy lại tinh thần, cúi đầu đi theo sau thái hậu, đều do hắn làm tức giận cả, nàng ta suýt nữa thì lộ rồi. Nhưng mà lần này cải tranh thành tiểu thư, nàng thật sự là khẩn trương lắm nha, mồ hôi đều ra hết lòng bàn tay rồi, cả quần áo trên người đều ẩm ướt hết cả!
Sở Quân Mạc chạm đến ánh mắt hận thù của Xuân Nhi, bỗng sợ run chút, đúng vậy, từ sau khi Bạch Mặc Y thay đổi, cũng sẽ không nhìn hắn như vậy, vẫn chỉ là một bộ dạng lạnh lùng coi như hắn không tồn tại, hôm nay nàng lại rõ ràng nhắn đến hận ý của nàng, không hiểu vì sao, hắn cảm thấy nàng hận hắn còn dễ chịu hơn nhiều so với kiểu xa lạ coi thường kia!
Không nhanh không chậm đi đến bên cạnh nàng, khẽ nhíu mày nói, 'Cổ họng nàng làm sao vậy?' Hắn nghe ra giọng nàng khàn khàn, không rõ vì sao lại muốn quan tâm đến nàng.
Trong lòng Xuân Nhi đập bồm bộp chút, khựng lại, cũng không quay đầu dùng giọng lãnh đạm đáp, "Bị bỏng!" Bạch Vô Thương bị người ta đánh, nàng sao không bị bỏng chứ? Càng miễn bàn là tiểu thư đến cả lòng muốn giết người cũng muốn, biết rõ còn cố hỏi. Trong lòng Xuân Nhi rất khinh thường hừ khẽ, tiểu thiếu gia sau này cũng chẳng có quan hệ gì với ngươi cả!
Sở Quân Mạc lại dừng chân chút, hắn vốn tưởng rằng nàng sẽ không đáp lại mình chứ, biểu hiện trên mặt bỗng thoáng mềm hẳn, cũng chỉ chút thôi, mà trong mắt người khác, thì tính khí hoà bình cũng khác hẳn, tu thành thần tiên rồi lại bỏ trốn luôn.
Xuân Nhi thề, hiện giờ toàn thân nàng đầy mồ hôi, cũng không phải là người khác mà, tiểu thư và hắn cùng sinh hoạt với nhau dưới một mái nhà bốn năm, tuy nói là không gặp mặt thường xuyên, nhưng nhất định là cũng hiểu biết nhau, hơn nữa tam vương gia sâu sắc dị thường, tâm cơ thâm trầm, hơi có chút sai lầm thì coi như uổng công sức!
Quả nhiên, sự dị thường của nàng làm cho Sở Quân Mạc để ý, nhìn nàng nói, "Nàng sao vậy?" Sao nàng ấy lại cả người toàn mồ hôi thế nhỉ? hơn nữa nhìn thân thể còn phát run nữa, đôi mắt sắc bén hoài nghi nhìn nàng chằm chằm.
Hồng Lăng Hồng Tiêu tự nói thầm, quả nhiên tam vương gian này đúng là không thể lừa nổi, thế này vừa mới bắt đầu đã hoài nghi rồi, các nàng cũng thấy khẩn trương theo, lo lắng đứng ngồi không yên, lúc này nếu nhìn Xuân Nhi hắn càng hoài nghi hơn.
Sở Tử Dật cũng khẩn trương, vội vàng đi tới nói, "Y Y cứ lúc nào cũng chiếu cố Vô Thương nên hai ngày nay cũng chưa được nghỉ rồi, chắc nàng quá mệt mỏi!" Nói xong, đứng giữa Bạch Mặc Y và Sở Quân Mạc, ngăn họ lại.
Xuân Nhi biết vậy nên áp lực giảm xuống, lúc này vô cùng cảm kích Sở Tử Dật, không đợi Sở Quân Mạc mở miệng đã bước nhanh đuổi kịp thái hậu, lại cùng nói chuyện với hắn tiếp nàng ta không những cả người sẽ run lên mà đến cả lời cũng đều không nói nổi nữa.
"Phải vậy không/' Sở Quân Mạc híp mắt lại nhìn bóng đang như lẩn trốn kia, cảm giác càng ngày càng kỳ quái, Bạch Mặc Y lúc trước cũng không để ý tới hắn, nhưng cũng không né hắn bao giờ!
"Y Y nha, cháu một mình bên ngoài cũng không an toàn, nếu cháu đã không muốn trở về Bạch phủ, không bằng vào cung đi, hãy ở cùng với lão bà này nhé!" Thái Hậu thấy Bạch Mặc Y đuổi kịp, vừa kéo tay nàng vừa đi vừa nói.
"Y Y ở tại đây tốt lắm ạ!" Xuân Nhi cúi đầu trả lời nhẹ nhàng, tiến cung ư? Không biết bà nghĩ gì chứ? Tiểu thư không có khả năng tiến cung đâu!
Đột nhiên Thái Hậu dừng chân lại, kéo tay Xuân Nhi, cau mày nói, 'Taycháu sao lại thế?" Vô cùng thô ráp, tựa như đã nhiều năm làm việc nặng vậy.
Người cúi đầu tái mặt, tim đập cổ họng tắc nghẹn không nói ra lời, nếu bị thái hậu phát hiện ra Bạch Mặc Y trước mắt là giả thì không những bị khoác tội danh dâm loạn mà còn phạm vào tội khi quân, hơn nữa lại còn có thêm nhiều người tham dự nữa. Lão Thái hậu này đã trở nên thông minh từ khi nào vậy nhỉ?
Kỳ thật nếu Thái hậu mà ngốc thì sao mà làm thái hậu được chứ!
Lục phi chau mày chút, trong đều hiện lên gì đó, cười tiến lên nói, "Ta coi coi nào!" Nói xong thì kéo tay Xuân Nhi nhìn nhìn, vô cùng đau lòng nói, "Sao có thể vậy chứ? Chỉ là tay cung nữ trong cung vẫn còn tốt hơn so với tay này nữa đó!" Nói là đau lòng nhưng cũng vô tình nhắc nhở ra gì đó.
Xuân Nhi lúc ở tam vương phủ tuy nói là nha đầu bên tam vương phi, nhưng người trong phủ vẫn không ngừng bắt nàng làm một số việc nặng, sau khi trở lại Bạch phủ, thì lại càng phải làm nặng hơn, việc giặt dũ quần áo, quét nhà, múc nước, đốn củi cái gì cũng làm hết. Nhưng Bạch Mặc Y cũng lại không phải vậy, nói gì thì nói nàng cũng vốn là thiên kim tiểu thư, tay không có khả năng thô ráp đến vậy.
Không khí đột nhiên ngưng kết, khẩn trương là cảm giác duy nhất của họ, ngay cả Bạn Nguyệt đều ngây ngẩn cả người, thời gian gấp, hắn làm sao mà kịp, chỉ là quên mất tay một nha hoàn thì khác hẳn tay của một tiểu thư, mắt thâm trầm, hiện giờ chỉ cầu nguyện cho Xuân Nhi ứng phó kịp.
Sở Tử Dật không nói ra lời, trong đầu trống rỗng, tìm không ra một cớ gì.
Sở Quân Ly thì híp mắt lại, đôi mắt hoa đào loé lên tia sáng, tay cũng nắm chặt lại.
Hồng Lăng Hồng Tiêu lại càng cập rập hơn, đến cả Lưu Tinh nấp trong tối cũng nóng nảy, nhìn Xuân Nhi cúi đầu thất thần kia, nghĩ ngợi, bà cô nhỏ ơi, xin người đừng có dứng sững ra vậy nha, nói cái gì đi chứ!
Chỉ có Bạch Vũ Thần thì thờ ơ. mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình! Khụ, thật ra thì hắn cũng có chút khẩn trương, nhưng mà hắn giấu kỹ lắm!
Sở Quân Mặc nhìn Xuân Nhi nặng nề, chậm rãi đi đến phía nàng. Mỗi bước hắn đi, tim mọi người đều nhẩy lên chút, Xuân Nhi sẽ không cđánh mà thua đó chứ, nàng ta không ngờ tời thái hậu đột nhiên lại hỏi đến vấn đề nay.
"Ngươi...." Sở Quân Mạc định mở miệng, đã bị Xuân Nhi cắt ngang, "Taycủa ta không phải là do người nào đó ban tặng hay sao?" Nàng không chỉ rõ là ai, tin tưởng thái hậu có thể hiểu được.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, may quá, tiểu nha đầu này cũng không phải đứng ngốc thế, trả lời tuyệt quá! Nhưng lại làm cho mọi người suy đoán lung tung.
"Y Y à, sau này ai gia cũng sẽ bồi thường cho cháu thật tốt!" Thái Hậu đau lòng vỗ vỗ nàng, ánh mắt liếc về phía Lục phi, có một tia lạnh lẽo, có lẽ nên để cho Y Y được ở trong cung là tốt nhất. Mặc dù chưa nói bồi thường thế nào, nhưng đề tài này cũng đã dừng lại.
Thái Hậu nhìn Bạch Vô Thương, nhắc nhở Bạn Nguyệt nhất định phải chữa trị thật tốt cho bé, hỏi một ít chi tiết rồi rời khỏi.
Sau khi Lục phi tiến vào Thuỷ Mặc cư, đôi mắt không ngừng đánh giá tìm tòi, bà ta cũng không rõ là muốn xem cái gì, nhưng cũng đã nghi ra một chút không thích hợp, bởi vì hôm nay có người nói cho bà ta biết, BẠch Mặc y trúng phải một loại dộc, nên bà ta mới tìm mọi cách lừa thái hậu đến, ý là để bắt gian, cũng làm cho Sở Quân Mạc nhìn rõ bộ mặt thật của nàng ta, hết nghĩ về nàng ta nữa!
Nhưng Bạch Mặc Y trước mặt vẫn bình thường như thế, hầu như chẳng có biểu hiện trúng độc gì, chả lẽ người đó lừa bà ta sao? Không thể nào, hắn không có khả năng lừa bà ta được, nhất định là có chỗ nào không đúng rồi! Tâm tư Lục phi bay bổng, bưng chén trà lên, vô tiìn hỏi, "Y Y à, hình như ta nhớ ngươi còn có một nha đầu nữa mà? Sao không thấy nó đâu vậy?"
Xuân Nhi cảm thấy cả người như bốc hơi mất, Lục phi nương nương này từ lúc tiến vào cứ mỗi một câu nhìn như vô tình nhưng thật ra đều là thử, nàng ta không phải đang ở trong này sao? TRên mặt nói thản nhiên, " Công tử Bạn Nguyệt có kê cho Vô thương một dơn thuốc, Xuân Nhi đang đi lấy thuốc!"
"Nha, hoá ra là vậy ha, ta còn tưởng ở đây thiếu mất một người nữa chứ!" Lục phi nói đều có ý chọc, nhìn mắt Bạch Mặc Y mà càng thấy hoài nghi, nếu là Bạhc Mặc Y chân chính trúng độc, nhất định đã được người ta dầu đi rồi, vậy người ở đây đang là giả! Bọn họ thật đúng là to gan, đến cả thái hậu cũng bị lừa! Mà Thuỷ Mặc cư này rất nhỏ, mọi người bọn họ ở hết trong này rồi, chỗ giấu người cũng không có nhiều. Lục phi thả chén trà trong tay xuống, lại làm như lỡ tay, chén nghiêng đi, nước trà bắn vào người, bối rối đứng lên, nói, "A"
"Sao lại không cẩn thận vậy chứ?' Thái Hậu liếc mắt nhìn bà ta một cái, giọng có chút bất mãn, một vị nương nương, làm mất phong thái ở bên ngoài thì còn ra thể thống gì nữa chứ?
"Là nô tì bất cẩn, xin mẫu hậu chớ trách!" Lục phi vội hạ thấp người xuống, trông có vẻ nhận sai,. ánh mắt lướt qua Sở Quân mạc, thấy hắn thờ ơ, mắt thì nhìn chằm chằm vào Bạch Mặc Y trong lòng lại thấy tức khí.
"Y Y à, có thể cho ta vào phòng ngươi thay quần áo chút được không?' Bởi thời tiết cũng không lạnh nên Lục phi ăn mặc cũng rất mỏng, lần này là bà ta cố tình, hơn nửa chén nước rơi luôn vào người, chất tơ lụa này mà bị dính nước thì trở nên trong suốt, vì thế mới đưa ra yêu cầu này, Bạch Mặc Y không thể không cự tuyệt được, phải đồng ý ngay!
Người phụ nữ đáng giận này! Trong lòng ba tiểu nha đầu thầm oán hận mắng, vừa vào cửa đã không thành thật rồi, hiện giờ bỏ qua chuyện muốn đi chém người, các nàng hận không thể bóp chết bà ta được!
Mặc Xuân Nhi càng tái nhợt, tay nhỏ bé túm chặt lại, làm sao bây giờ? Tiểu thư đang ở trong phòng mà!
"Được, Y Y à, cháu dẫn Lục phi đi thay quần áo trước đi!" Thái Hậu nhìn thoáng qua Lục phi, nói thản nhiên, quần áo dán sát vào người, đều có thể thấy rõ nội y bên trong, ở đây lại có nhiều đàn ông vậy, bất giác nổi lên bất mãn với Lục phi.
"Vâng! Xin mời nương nương ạ!" Xuân Nhi miễn cưỡng lên tiếng, kiên trì đi, nghĩ nếu không thì dẫn bừa bà ta vào một phòng nào đó thì tốt rồi.
"Y Y, ngươi xem ta cũng không mang quần áo, trước hết cứ lấy của ngươi cho ta mượn mặc tạm đi vậy!" Lục phi làm như biết nàng nghĩ gì, mở miệng đánh bay ý nghĩ trong đầu nàng luôn.
Xuân Nhi lại hậm hực đi ra ngoài, đi rất chậm rất chậm, hiện giờ không thể dẫn bà ta vào bừa một phòng nào rồi, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ đây? Để cho bà ta nếu nhìn thấy tiểu thư trong phòng thì gặp phiền toái lớn rồi!
Hồng Lăng thấy thế, bước nhanh về phía phòng Bạch Mặc Y, ít nhất để cho nàng ta đi chuẩn bị một chút đi vậy!
Bởi đi theo Thái hậu có rất nhiều cao thủ đại nội, Lưu tinh sợ bị phát hiện ra nên lùi ra rất xa, chuyện xảy ra trong phòng, hắn nhìn cũng không rõ lắm, nhưng mà dù không nhìn rõ nhưng hắn cũng không dám xông vào phòng Bạch cô nương, nếu mà chẳng may nhìn phải cái gì không nên nhìn thì chủ tử sẽ giết chết hắn mất! Hơn nữa có Hồng Tiêu và Hồng Lăng ở đây rồi, hắn nghĩ hẳn cũng không xảy ra chuyện gì to tát, nhưng mà lại có nhiều người đánh yểm trợ kìa!
Song Lục phi lại đem chính quần áo mình làm ướt, phải đưa đi thay, đám nam nhân trong phòng cũng chẳng làm được gì, càng không đồng ý lại đành phải trơ mắt nhìn Xuân Nhi ba người dẫn bà ta đi, trong lòng cứ đập loạn lên, đều tính tới điều tệ hại nhất, đến cả Bạch Vũ Thần cũng đều hướng về cửa xem, mặt thì nhăn nhó thảm hại.
"Aizz, bản cung cảm thấy rất khó chịu, ngươi đến đỡ ta chút đi!" Lục phi gọi giật Hồng Lăng đi trước lại, muốn đi báo tin à, nằm mơ nhé! Lại liếc mắt nhìn một cái về hướng Hồng Lăng đi, ở đó chỉ có một gian phòng, cửa phòng đóng chặt, nói vậy chính là Bạch Mặc Y ở trong phòng.
Lục phi bước nhanh tiến đến, căn bản không cho các nàng có cơ hội phản ứng, đẩy mạnh cửa ra, đi thẳng vào trong, quét mắt nhìn một lượt trong phòng, trên giường có chút hỗn độn, không bóng người! Trong phòng có hơi nước bốc lên, Lục phi đi ra sau bình phong nhìn, đẩy Hồng Lăng che trước bà ta ra, bước vào bên trong.
Sau bình phong rất ướt át, dưỡi đất có mấy thùng nước, nhưng mà chẳng có bóng ai! Lục phi nhìn về phía thùng nước lạnh kia, trong mắt hiện lên mỉm cười, chắc chắn Bạch Mặc Y bị trúng độc, nếu khong cũng không có cách nào giải thích những điều này, nhưng mà người đi đâu rồi vậy?
"Người không thể vào được...." Hồng Lăng đi theo tiến vào, mới nói được một nửa thì ngây ngẩn cả người, tiểu thư đi đâu rồi? Trong phòng vẫn còn mùi chưa tan, hẳn là vừa mới rời đi, lập tức thở phào nhẹ nhõm nói, "Nương nương, mô tỳ hầu hạ ngài thay quần áo ạ!"
Lục Phi nhìn từng thùng nước đều kiểm tra thật kỹ, phát hiện bên trong không có ai, trong lòng bất giác nhụt chí, hôm nay đến tay không rồi!
Xuân Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm, lòng an tâm hắn, nhanh nhảu lấy ra một bộ quần áo, hai người vội vã giúp Lục phi thay cho xong! Vây quanh bà ta rời đi, đóng cửa cẩn thận, hiện giờ không chấp nhận được tiểu thư các nàng đã đi đâu rồi, trước tiên cứ đuổi những người này rồi nói sau!
"Hồi cung đi!" thái hậu đợi ở trong viện, thấy Lục phi đi ra thì mở miệng bảo.
Sở Quân Mạc cũng cảm thấy khẳng định của mình là đúng, lời thái hậu nói xong, đều biết rõ, cảm giác đó cũng giống như ước gì bọn họ đi nhanh chút! Bất chợt quay đầu liếc mắt nhìn mọi người một cái, mím môi nói, "Cửu đệ, đệ cũng đã trưởng thành rồi, đừng có cả ngày chạy ra ngoài cung nữa!" Nhất là lại cứ chạy về hướng này nữa.
"Ừ, cũng đúng ha, tháng sau là yến tuyển phi rồi, lão tứ và lão cửu đều phải tham gia cả!" Thái hậu dừng chân, nhìn họ, bồi thêm vào!
"Vâng!" Sở Quân Ly và Sở Tử Dật đáp lấy lệ, xin ngài đi nhanh chút cho, đến lúc đó thì nói sau, họ mới không thèm tham gia cái yến tuyển phi gì đâu nhá, tốt nhất là giúp chọn một người cho tam ca đó!
Lục phi nếu không hết hy vọng thì cũng không rời đi. Thuỷ Mặc cư bà ta đã xem qua, cũng không tìm được người Bạch Mặc Y đâu, bà ta lại càng không daá nói rõ cho thái hậu biết, nếu tìm không thấy, thái hậu nhất định sẽ khai đao với bà ta, vì thế, bà ta vô cùng buồn bực miễn cưỡng rời đi.
Đám người Thái Hậu vừa rời đi, mọi người ai nấy đều sụp vai xuống, cái kiểu đánh giặc vô hình này, còn mệt hơn so với dùng đao thương vậy!
"Đợi chút, trong các ngươi ai đem tiểu thư giấu ở đâu rồi?" Hồng Lăng đột nhiên hỏi.
"Y Y không thấy rồi sao?" Tuy các nàng vừa mới từ tỏng phòng ra, họ cũng đã hoài nghi, còn tưởng tiểu nha đầu này động tay động chân chứ! Sở Tử Dật là người đầu tiên chạy về phía phòng Bạch Mặc Y, những người sau cũng đều cùng vào, trong phòng không có bóng người nào!
Mọi người trợn tròn mắt, người đâu rồi? Là người nào ngay trong mắt bọn họ dám đem người đi chứ?
"Lưu tinh, người có phải chủ tử mang đi không hả/" Hồng Lăng lặng lẽ ra khỏi phòng, tìm LƯu Tinh hỏi.
"Không, không thấy mà!" Họ những người này đem phòng thủ bên ngoài rất nghiêm, căn bản chẳng thấy ai!
"Nhanh đi báo cáo chủ tử đi, nhanh chút tìm người! nếu không ngươi và ta đều không thoát được tội chết đâu!" Hồng Tiêu hung hăng đạp hắn một đạp.
Lưu tinh cũng hiểu được chuyện, như trận gió biến mất.
Trong phòng bay nhanh ra mấy bóng người, các đám người ngựa đều ẩn nấp trong tối tìm tòi.