Chương 34
Bạch Mặc Y nhìn Bạn Nguyệt, trong mắt loé lên tia kinh ngạc, làm sao hắn lại có thể xuất hiện ở đây chứ?
“Tiên sinh!” Bạch Vô thương kêu lên vui mừng, nếu để cho bé lựa chọn giữa Sở Quân Mặc và Bạn Nguyệt thì không nghi ngờ gì, bé sẽ hướng về Bạn Nguyệt.
“Nào Vô thương, tiên sinh sẽ cùng tiến cung với các ngươi!” Bạn nguyệt nhảy xuống xe đứng trước mặt hai người, không nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Sở Quân Mặc.
Bạch Vô Thương khó xử nhìn Bạch Mặc Y, cũng bởi Hồng Tiêu cũng đang đánh một xe ngựa chạy tới đây nữa, họ ngồi thế nào đây?
“Hồng Lăng, ngươi và Hồng Tiêu ở lại trông nhà, Xuân Nhi đi theo cùng ta là được rồi!” BẠch Mặc Y nói xong thì nhảy lên xe ngựa Bạn Nguyệt, hiện giờ Bạn Nguyệt vốn là sư phụ của Vô Thương, hôm nay nàng sẽ nể mặt mũi hắn, tuy Vô thương chưa từng gọi hắn là sư phụ nhưng mà vẫn dùng cách xưng hô tiên sinh để gọi.
Bạch Vô thương nở nụ cười kỳ thật bé có ấn tượng không tệ với Bạn Nguyệt, người này chẳng những cứu mẫu thân bé, còn dạy công phu và y thuật cho bé nữa, tâm tư trẻ con thì đơn thuần, nên cũng từ từ thích hắn. Chẳng đợi Bạn Nguyệt ôm lấy bé, đã tự mình leo lên xe ngựa rồi.
Bạn Nguyệt cười khẽ, ôn nhu như lan, lắc mình lên xe ngựa, không hề kiêng kỵ chuyện nam nữ.
Sắc mặt Sở Quân Mặc âm trầm, phất tay áo lên ngựa, dẫn đầu rời đi, môi bạc mím chặt.
Hồng Lăng nhìn xe ngựa đi xa dần, trên mặt thấy lo lắng, chủ nhân muốn các nàng đi chiếu cố tiểu thư cho thật tốt, hiện giờ tiểu thư lại để các nàng ở nhà, nếu trong cung xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây? Mãi cho đến lúc thấy bóng Lưu Phong cách đó không xa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, có Lưu Phong thì tiểu thư nhất định không có việc gì rồi!
“Tiểu thư tuy đối xử tốt với chúng ta, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng chúng ta!” Hồng Tiêu đứng cạnh bên nàng ta, nói nhẹ nhàng, có xen mất mát, nếu không thì hôm nay bồi nàng tiến cung ít nhất phải có một trong hai nàng.
“Aizzz, tiểu thư nhìn thì trông mây bay gió thoảng thế nhưng kỳ thật tâm tư tinh tế lắm, chỉ sợ ngoài tiểu thiếu gia ra, thì cũng vẫn có chút cảnh giác với Xuân Nhi ấy mà!” Hồng Lăng thở dài.
TRên xe ngựa, Bạch Mặc Y thản nhiên nhìn vẻ mặt tươi cười đối diện của Bạn Nguyệt, bảo, “Là Thái hậu mời huynh vào chữa bệnh cho bà ấy!” Nhưng lời này không phải hỏi mà là khẳng định.
Bạn Nguyệt lấy một bình trắng từ trong lòng ra đưa cho Vô Thương bảo, “Đây là thứ mà con bảo với tiên sinh đó!” Rồi lại tiếp tục mở to mắt nhìn vào khuôn mặt nhỏ lạnh lùng của Bạch Mặc Y nói, “Bệnh Thái hậu là bị khá lâu rồi, bị trận kinh hãi này, bệnh tình lại càng nặng thêm!” Nữ nhân này, thông minh quá cũng không tốt, làm cho hắn có cảm giác bị sỉ nhục.
Ánh mắt Bạch Mặc Y liếc đến Bạch Vô Thương đang vui vẻ nhìn cái chai tràn đầu vẻ nhu tình, hơi thở lạnh nhạt lạnh lùng cũng giảm xuống, một tia nắng chiếu xuyên qua trên người nàng tản ra, ánh mắt Bạn Nguyệt đột nhiên sầm xuống, con người sâu thẳm như biển cả.
Đợi khi xe ngựa tới cửa cung, Sở Quân Mạc đã chờ ở đó, hai tay chắp sau lưng nặng nề nhìn chăm chú vào họ.
Bạn Nguyệt xuống xe ngựa trước, ôm lấy Bạch Vô Thương xuống, còn lúc Bạch Mặc Y xuống xe thì đưa tay thon dài ra trước mặt nàng, vẻ mặt ôn nhu như hoa lan.
Bạch Mặc Y chớp mắt một cái, nhưng cũng không đưa tay cho hắn, chỉ nhún người xinh đẹp một cái, thì đã nhảy xuống xe ngựa, nàng không cần bất kì kẻ nào ôn nhu!
Bạn Nguyệt coi như không có chuyện gì rụt tay lại, chóp mũi còn vấn vương mùi hương của Bạch Mặc Y khi lướt qua, trong trẻo lạnh lùng mà thanh nhã, tựa như đoá mai nở rộ trong buổi sáng lạnh vậy.
Ánh mắt Sở Quân Mạc nhìn tay Bạn Nguyệt đưa ra một khắc kia càng thêm âm trầm, lại thấy Bạch Mặc Y tự mình nhảy xuống xe kia thì lãnh ý trong mắt mới nhạt đi, nhếch chút môi nói, “Đi thôi, mẫu hậu đang đợi”
Lập tức có cung nhân đi trước dẫn đường, Bạch Mặc Y và Bạch Vô thương đi phía sau, tay đưa ra giữ cho tóc khỏi bay theo gió, hành động tuỳ ý đó lại lộ ra dáng dấp mê hoặc người.
Bạn nguyệt tiến lên trước sóng vai cùng họ, Bạch Vô Thương lại vô tình giữ chặt lấy tay Bạn nguyệt, Bạn Nguyệt sửng sốt chút, nhìn thoáng qua tay Bạch Vô Thương đang nắm tay hắn và Bạch Mặc Y mà thấy hưng phấn đến vô cùng, hành động vô thức này lại làm trong lòng hắn nổi lên tia ngọt ngào vui sướng. Đây là cảm giác của thân tình, mà từ lâu hắn đã không có, bất giác nắm chặt lấy tay Bạch Vô Thương, cảm giác này hắn chẳng thấy bài xích chút nào cả!
Lưu Phong nấp trong tối suýt nưa thì ngã từ trên cây xuống, trận này thấy thế nào cũng giống như ba người một nhà vậy, hình ảnh đó thật ấm áp, không được, hắn sẽ về bẩm báo chuyện trọng đại đã phát hiện này cho chủ nhân mới được.
Thái hậu từ trong tâm điện rất nhanh đi ra, theo sau còn có Vương ma ma đã nhiều năm đi theo đang đợi ở cửa, nhìn thấy cảnh ba người tay trong tay ấy, thì bỗng sửng sốt một chút, rồi lại thấy Sở Quân Mặc đi đằng sau, trong lòng thầm than, nhưng bà vốn là người già sống trong cung nhiều năm, mọi cảm xúc đều nén lại rất nhanh, vẻ mặt tươi cười đi lên đón.
“Bạn Nguyệt tiên sinh có lòng, nô tỳ bái kiến tam vương gia, tam vương phi, bái kiến tiểu vương gia!” Vương ma ma hơi nhún người xuống nói.
Chỉ là một câu mà hai khuôn mặt nhỏ đằng trước biến sắc, sầm xuống, chỉ có Sở Quân Mặc thì dừng chân lại, không nói được lời nào, nhưng cũng không thèm sửa lại cho đúng.
“Chào ma ma!” Bạn Nguyệt lạnh lùng phun ra một câu, ý lạnh toả ra trên người, trong kinh thành ai mà chẳng biết tam vương gia đã sớm bỏ vợ, thế mà ma ma này vẫn gọi nàng là tam vương phi, có thể hiểu ra là ý của thái hậu!
Bạch Vô Thương oán hận nhìn trừng trừng Vương ma ma, bé mới không phải là tiểu vương gia nhá, ai thèm, ai muốn chứ!
“Vương ma ma lầm rồi, ở đây không có tam vương phi, cũng chẳng có tiểu vương gia gì, nếu thái hậu muốn gặp tam vương phi và tiểu vương gia, vậy dân phụ sẽ không làm phiền rồi!” Bạch Mặc Y lạnh lùng nói xong, kéo Bạch Vô Thương rời đi.
“Tam vương….không phải, Bạch Cô nương, là nô tỳ gọi nhầm rồi ạ, xin cô nương chớ trách, thái hậu vẫn nhớ ngài đó, đây chi sợ đợi không còn kịp nữa đâu ạ!” Vương ma ma vội vàng tiến lên ngăn Bạch Mặc Y lại, có vẻ xấu hổ nói, ánh mắt liếc nhìn Sở Quân Mặc toả ra hơi thở tăm tối. Bạch cô nương vốn là một người rất tốt, cũng là bà nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, tính tình tuy hơi yếu đuối chút, nhưng trái tim kia thì đối với Sở Quân Mặc vô cùng chân thành, giờ tình hình thế này….aizzzz!
“Ma ma dẫn đường đi ạ!” Bạn Nguyệt nói thản nhiên, đáy mắt loé lên tia không vui.
Mọi người vừa mới tiến đến tâm điện, chỉ thấy cung nữ vây xung quanh thái hậu, trải qua trận cả kinh, khí sắc thái hậu không tốt lắm, sắc mặt tái nhợt, chân bước có hơi run, lúc nhìn thấy Bạch Mặc Y thì trên mặt nở nụ cười tươi, ánh mắt thoáng nhìn qua tay ba người đang nắm, giấu vẻ cau mày, lập tức cười tươi tiến lên đón Bạch Mặc Y, một tay thì kéo Bạch Vô Thương đang nắm tay Bạn nguyệt, cố tình tách họ ra, nói đau lòng với Bạch Mặc Y, “Y Y à, ai gia xin lỗi con!” Nói xong đôi mắt ươn ướt.
“Thái hậu xin đừng buồn!” Bạch Mặc Y thản nhiên nói, ngôn ngữ có ý xa cách rút tay ra khỏi tay bà, vốn do quan hệ đời trước, nàng đối thái hậu cũng có loại thân tình, nhưng loại thân tình này có cho thêm nữa nàng cũng không thích, nàng cũng không cần, ai cũng không cưỡng ép được nàng, tính cách nàng có chút cực đoan, thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành!
“Tiên sinh!” Bạch Vô thương kêu lên vui mừng, nếu để cho bé lựa chọn giữa Sở Quân Mặc và Bạn Nguyệt thì không nghi ngờ gì, bé sẽ hướng về Bạn Nguyệt.
“Nào Vô thương, tiên sinh sẽ cùng tiến cung với các ngươi!” Bạn nguyệt nhảy xuống xe đứng trước mặt hai người, không nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Sở Quân Mặc.
Bạch Vô Thương khó xử nhìn Bạch Mặc Y, cũng bởi Hồng Tiêu cũng đang đánh một xe ngựa chạy tới đây nữa, họ ngồi thế nào đây?
“Hồng Lăng, ngươi và Hồng Tiêu ở lại trông nhà, Xuân Nhi đi theo cùng ta là được rồi!” BẠch Mặc Y nói xong thì nhảy lên xe ngựa Bạn Nguyệt, hiện giờ Bạn Nguyệt vốn là sư phụ của Vô Thương, hôm nay nàng sẽ nể mặt mũi hắn, tuy Vô thương chưa từng gọi hắn là sư phụ nhưng mà vẫn dùng cách xưng hô tiên sinh để gọi.
Bạch Vô thương nở nụ cười kỳ thật bé có ấn tượng không tệ với Bạn Nguyệt, người này chẳng những cứu mẫu thân bé, còn dạy công phu và y thuật cho bé nữa, tâm tư trẻ con thì đơn thuần, nên cũng từ từ thích hắn. Chẳng đợi Bạn Nguyệt ôm lấy bé, đã tự mình leo lên xe ngựa rồi.
Bạn Nguyệt cười khẽ, ôn nhu như lan, lắc mình lên xe ngựa, không hề kiêng kỵ chuyện nam nữ.
Sắc mặt Sở Quân Mặc âm trầm, phất tay áo lên ngựa, dẫn đầu rời đi, môi bạc mím chặt.
Hồng Lăng nhìn xe ngựa đi xa dần, trên mặt thấy lo lắng, chủ nhân muốn các nàng đi chiếu cố tiểu thư cho thật tốt, hiện giờ tiểu thư lại để các nàng ở nhà, nếu trong cung xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây? Mãi cho đến lúc thấy bóng Lưu Phong cách đó không xa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, có Lưu Phong thì tiểu thư nhất định không có việc gì rồi!
“Tiểu thư tuy đối xử tốt với chúng ta, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng chúng ta!” Hồng Tiêu đứng cạnh bên nàng ta, nói nhẹ nhàng, có xen mất mát, nếu không thì hôm nay bồi nàng tiến cung ít nhất phải có một trong hai nàng.
“Aizzz, tiểu thư nhìn thì trông mây bay gió thoảng thế nhưng kỳ thật tâm tư tinh tế lắm, chỉ sợ ngoài tiểu thiếu gia ra, thì cũng vẫn có chút cảnh giác với Xuân Nhi ấy mà!” Hồng Lăng thở dài.
TRên xe ngựa, Bạch Mặc Y thản nhiên nhìn vẻ mặt tươi cười đối diện của Bạn Nguyệt, bảo, “Là Thái hậu mời huynh vào chữa bệnh cho bà ấy!” Nhưng lời này không phải hỏi mà là khẳng định.
Bạn Nguyệt lấy một bình trắng từ trong lòng ra đưa cho Vô Thương bảo, “Đây là thứ mà con bảo với tiên sinh đó!” Rồi lại tiếp tục mở to mắt nhìn vào khuôn mặt nhỏ lạnh lùng của Bạch Mặc Y nói, “Bệnh Thái hậu là bị khá lâu rồi, bị trận kinh hãi này, bệnh tình lại càng nặng thêm!” Nữ nhân này, thông minh quá cũng không tốt, làm cho hắn có cảm giác bị sỉ nhục.
Ánh mắt Bạch Mặc Y liếc đến Bạch Vô Thương đang vui vẻ nhìn cái chai tràn đầu vẻ nhu tình, hơi thở lạnh nhạt lạnh lùng cũng giảm xuống, một tia nắng chiếu xuyên qua trên người nàng tản ra, ánh mắt Bạn Nguyệt đột nhiên sầm xuống, con người sâu thẳm như biển cả.
Đợi khi xe ngựa tới cửa cung, Sở Quân Mạc đã chờ ở đó, hai tay chắp sau lưng nặng nề nhìn chăm chú vào họ.
Bạn Nguyệt xuống xe ngựa trước, ôm lấy Bạch Vô Thương xuống, còn lúc Bạch Mặc Y xuống xe thì đưa tay thon dài ra trước mặt nàng, vẻ mặt ôn nhu như hoa lan.
Bạch Mặc Y chớp mắt một cái, nhưng cũng không đưa tay cho hắn, chỉ nhún người xinh đẹp một cái, thì đã nhảy xuống xe ngựa, nàng không cần bất kì kẻ nào ôn nhu!
Bạn Nguyệt coi như không có chuyện gì rụt tay lại, chóp mũi còn vấn vương mùi hương của Bạch Mặc Y khi lướt qua, trong trẻo lạnh lùng mà thanh nhã, tựa như đoá mai nở rộ trong buổi sáng lạnh vậy.
Ánh mắt Sở Quân Mạc nhìn tay Bạn Nguyệt đưa ra một khắc kia càng thêm âm trầm, lại thấy Bạch Mặc Y tự mình nhảy xuống xe kia thì lãnh ý trong mắt mới nhạt đi, nhếch chút môi nói, “Đi thôi, mẫu hậu đang đợi”
Lập tức có cung nhân đi trước dẫn đường, Bạch Mặc Y và Bạch Vô thương đi phía sau, tay đưa ra giữ cho tóc khỏi bay theo gió, hành động tuỳ ý đó lại lộ ra dáng dấp mê hoặc người.
Bạn nguyệt tiến lên trước sóng vai cùng họ, Bạch Vô Thương lại vô tình giữ chặt lấy tay Bạn nguyệt, Bạn Nguyệt sửng sốt chút, nhìn thoáng qua tay Bạch Vô Thương đang nắm tay hắn và Bạch Mặc Y mà thấy hưng phấn đến vô cùng, hành động vô thức này lại làm trong lòng hắn nổi lên tia ngọt ngào vui sướng. Đây là cảm giác của thân tình, mà từ lâu hắn đã không có, bất giác nắm chặt lấy tay Bạch Vô Thương, cảm giác này hắn chẳng thấy bài xích chút nào cả!
Lưu Phong nấp trong tối suýt nưa thì ngã từ trên cây xuống, trận này thấy thế nào cũng giống như ba người một nhà vậy, hình ảnh đó thật ấm áp, không được, hắn sẽ về bẩm báo chuyện trọng đại đã phát hiện này cho chủ nhân mới được.
Thái hậu từ trong tâm điện rất nhanh đi ra, theo sau còn có Vương ma ma đã nhiều năm đi theo đang đợi ở cửa, nhìn thấy cảnh ba người tay trong tay ấy, thì bỗng sửng sốt một chút, rồi lại thấy Sở Quân Mặc đi đằng sau, trong lòng thầm than, nhưng bà vốn là người già sống trong cung nhiều năm, mọi cảm xúc đều nén lại rất nhanh, vẻ mặt tươi cười đi lên đón.
“Bạn Nguyệt tiên sinh có lòng, nô tỳ bái kiến tam vương gia, tam vương phi, bái kiến tiểu vương gia!” Vương ma ma hơi nhún người xuống nói.
Chỉ là một câu mà hai khuôn mặt nhỏ đằng trước biến sắc, sầm xuống, chỉ có Sở Quân Mặc thì dừng chân lại, không nói được lời nào, nhưng cũng không thèm sửa lại cho đúng.
“Chào ma ma!” Bạn Nguyệt lạnh lùng phun ra một câu, ý lạnh toả ra trên người, trong kinh thành ai mà chẳng biết tam vương gia đã sớm bỏ vợ, thế mà ma ma này vẫn gọi nàng là tam vương phi, có thể hiểu ra là ý của thái hậu!
Bạch Vô Thương oán hận nhìn trừng trừng Vương ma ma, bé mới không phải là tiểu vương gia nhá, ai thèm, ai muốn chứ!
“Vương ma ma lầm rồi, ở đây không có tam vương phi, cũng chẳng có tiểu vương gia gì, nếu thái hậu muốn gặp tam vương phi và tiểu vương gia, vậy dân phụ sẽ không làm phiền rồi!” Bạch Mặc Y lạnh lùng nói xong, kéo Bạch Vô Thương rời đi.
“Tam vương….không phải, Bạch Cô nương, là nô tỳ gọi nhầm rồi ạ, xin cô nương chớ trách, thái hậu vẫn nhớ ngài đó, đây chi sợ đợi không còn kịp nữa đâu ạ!” Vương ma ma vội vàng tiến lên ngăn Bạch Mặc Y lại, có vẻ xấu hổ nói, ánh mắt liếc nhìn Sở Quân Mặc toả ra hơi thở tăm tối. Bạch cô nương vốn là một người rất tốt, cũng là bà nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, tính tình tuy hơi yếu đuối chút, nhưng trái tim kia thì đối với Sở Quân Mặc vô cùng chân thành, giờ tình hình thế này….aizzzz!
“Ma ma dẫn đường đi ạ!” Bạn Nguyệt nói thản nhiên, đáy mắt loé lên tia không vui.
Mọi người vừa mới tiến đến tâm điện, chỉ thấy cung nữ vây xung quanh thái hậu, trải qua trận cả kinh, khí sắc thái hậu không tốt lắm, sắc mặt tái nhợt, chân bước có hơi run, lúc nhìn thấy Bạch Mặc Y thì trên mặt nở nụ cười tươi, ánh mắt thoáng nhìn qua tay ba người đang nắm, giấu vẻ cau mày, lập tức cười tươi tiến lên đón Bạch Mặc Y, một tay thì kéo Bạch Vô Thương đang nắm tay Bạn nguyệt, cố tình tách họ ra, nói đau lòng với Bạch Mặc Y, “Y Y à, ai gia xin lỗi con!” Nói xong đôi mắt ươn ướt.
“Thái hậu xin đừng buồn!” Bạch Mặc Y thản nhiên nói, ngôn ngữ có ý xa cách rút tay ra khỏi tay bà, vốn do quan hệ đời trước, nàng đối thái hậu cũng có loại thân tình, nhưng loại thân tình này có cho thêm nữa nàng cũng không thích, nàng cũng không cần, ai cũng không cưỡng ép được nàng, tính cách nàng có chút cực đoan, thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành!