Chương 22
“Có thích……” Giọng một thái giám chưa kịp nói hết thì đã bị một kiếm xoẹt qua yết hầu chết ngay.
“Bảo hộ Hoàng thượng!”
“Bảo hộ thái hậu!”
Giọng bối rối vang lên, thị vệ đi theo bên cạnh xông tới, biến cố đột ngột này làm cho dân chúng loạn cả lên, hoảng sợ không đường lui, chạy tán loạn xunh quanh.
Cả đám người khá đông bao vây đám người của Sở Quân Hạo. Hơn hai mươi bóng người chạy đến chiếc xe, cùng chiến đấu một chỗ với thị vệ, cũng có vài người nhảy lên xe, trong tay vung kiếm lên sáng loáng, hai ba nhát đã giết sạch mấy cung nữ trên xe.
Mặc dù thái hậu là người đã trải qua nhiều sóng gió, nhưgn vẫn bị cảnh trước mắt làm cho sợ tái mặt, người ám sát tới gần thì lại lùi từng bước, song tay vẫn nắm chặt lấy Bạch Mặc Y, không gian trong xe vốn không lớn, không thể lùi tiếp được nữa.
Đằng trước Sở Quân Mặc đang gicụ ngựa phi tới, những người ngăn cản trên đường đều bị hắn giết sạch, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tình trạng trên xe, lòng nóng như lửa đốt. Lúc những người kia nhảy lên xe Bạch Mặc Y đã đẩy Bạch Vô Thương ngã xuống đệm dưới, trong lòng nàng ai cũng không quan trọng bằng con! Bất kể là kiếp trước hay là hiện tại!
Ngân châm rời khỏi tay, bay ra bất ngờ người tới cũng không biết Bạch Mặc Y lại có võ công, nhất thời sơ ý, chỉ lát đã có hai người bị ngân châm của nàng đâm tới, tức giận bay lên, chẳng chút lưu tình vung kiếm hướng thẳng vào Bạch Mặc Y.
Bạch Mặc Y chắn trước người thái hậu, tay lại phải đối phó với vài người, đang cảm thấy cố sức, dúng lúc này Sở Quân Mặc lập tức nhảy lên xe, giết sạch những kẻ đứng cạnh, chỗ thì nhỏ, lại không cử động thoải mái, vô cùng nguy hiểm, có vài tên đều đã huơ đao lên trước mặt Thái hậu, đều bị Bạch Mặc Y cố ngăn lại được, tay cũng bị dính một nhát dao.
Sở Quân Mặc đi đến bên hai người, dừng ánh mắt chút trên dòng máu chảy ở cánh tay nàng, nắm lấy thái hậu, vọt ra bên ngoài xe.
Bạch Mặc Y kéo Bạch Vô thương đi sát sau lưng hắn, các nàng ở trên xe, rất lợi cho sát thủ tấn công, hiện giờ chỉ có xuống xe mới có đường sống!
Nhưng nghĩ cũng chỉ nghĩ vậy thôi, xe liễn hoàng gia này là mục tiêu trọng điểm của thích khách, có nhiều sát thủ không ngừng nhảy đến, muốn xuống cũng xuống rất khó, hơn nữa Sở Quân Mặc và nàng đều cùng che chở cho một bà lão, quyền cước không thi triển được, lợi dụng mà lén tung ra thôi, đằng trước có Sở Quân Ly che chở cho Hoàng thượng thối lui đến vòng bảo hộ của ngự lâm quân, Sở Tử Dật thì liều mạng xông vào giết thích khách, bộ mặt trẻ con lộ ra vẻ sốt ruột và lo lắng cùng cực!
Nhưng vào lúc này Sở Quân Mặc lại bị thích khách tách ra khỏi thái hậu mà tới, một gã thích khách vung kiếm lên chém thẳng xuống thái hậu không chút lưu tình, mà Sở Quân Mặc lại cách thái hậu những năm bước chân gần như không thấy, mắt thấy nhát kiếm kia sắp chém xuống thái hậu rồi, trong lòng sốt ruột vô cùng, bên người lại bị hai gã thích khách quấn lấy, chẳng có cách nào phân thân, vừa lúc tên bên cạnh Bạch Mặc Y đang kéo sát Bạch Vô thương bên cạnh, chớp mắt một cái, đưa một tay ra đẩy mạnh Bạch Mặc Y một cái thẳng vào nhát kiếm mà thích khách đang chém tới.
Bạch Mặc Y mất trọng lực hơn nữa lại không hề đề phòng Sở Quân Mặc, ai ngờ hắn lại ra một chiêu này, có muốn tránh cũng chẳng kịp nữa rồi, trong lúc nguy cấp, chỉ có thể ôm chặt lấy Bạch Vô thường vào lòng, nàng có chết cũng phải nhìn con an toàn mới nhắm mắt được!
Thanh âm nhát kiếm kia chém vào da thịt làm cho Sở Quân Mặc run lên, khẽ nhếhc môi, giết xong hai mạng thích khách, quay đầu nhìn Bạch Mặc Y đổ vào người thái hậu, một kiếm kia vào đúng vị trí của trái tim! Chỉ thấy mắt nàng bình tĩnh, lạnh nhạt như băng nhìn hắn không chút cảm xúc, không bi không oán, không hận, không sợ hãi, chỉ là ánh mắt bình thản, lại làm cho Sở Quân Mặc nảy lên tia hoảng hốt, mắt nhìn chằm chằm vào nàng, muốn tìm tòi chút tia cảm xúc khác thường trên khuôn mặt bình tĩnh của nàng, cho dù là hận hắn. Nhưng đáng tiếc, ngoài Bạch Mặc Y hơi cười châm chọc ra, hắn chẳng nhìn thấy gì cả!
Mục tiêu của thích khách vốn không phải là nàng, thấy nàng đột nhiên xuất hiện cản một kiếm của hắn, hơi chút sửng sốt, rút nhanh thanh kiếm ra, máu tươi bắn tung toé lên mặt Sở Quân Mặc, dòng máu nóng lập tức chọc vào tim hắn, nảy lên tia xin lỗi, nhìn mắt Bạch Mặc Y có chút không đành lòng! Nhưng hiện giờ hắn cũng không có thời gian đâu mà nghĩ cho nhiều, thích khách trên xe vẫn còn đó, thái hậu có thể vẫn còn nguy hiểm bất cứ lúc nào!
Bạch Mặc Y bị hắn đẩy kia một khắc, trong lòng liền lạnh băng, cũng đúng thôi, thái hậu là sinh hắn ra và nuôi dưỡng hắn còn hơn vương phi bị bỏ kia rất nhiều! Nói không trách cũng không thể, ít nhất thì Bạch Mặc Y trong người vẫn còn chút kỳ vọng với Sở Quân Mặc, trải qua chuyện này, nàng đột nhiên cảm thấy tia lưu luyến cuối cùng của người kia trong thân thể nàng bỗng biến mất, lạnh nhạt không tồn tại, tình cảm phức tạp đan xen trong lòng với hắn cũng tan thành mây khói! Đây mà nói cũng tốt cho nàng, ít nhất sau này cũng chẳng hề liên quan với nàng!
“Y Y!” Sở Tử Dật kêu to bên ngoài xe, tới nhanh chóng, sợ hãi tràn đầy mắt, lại thêm cả cảm xúc khó nói nên lời!
“Y Y!” Thái hậu đỡ lấy nàng, lực bất tòng tâm, lúc Bạch Mặc Y ngã vào bà một khắc kia, bà cũng đã đổ theo rồi. Thái hậu đương nhiên nhìn thấy cú đẩy kia của Sở Quân Mặc, trong lòng vô cùng phức tạp, bà biết đây là con bà vì cứu bà, nhưng mà lại dùng tính mạng nàng là Bạch Mặc Y như con gái bà để đổi, trong chốc lát, trách móc, áy náy, nảy lên. Hai mươi năm trước, mẫu thân Bạch Mặc Y là Phong Thanh Vân, cũng vì bà cản một nhát kiếm, hai mươi năm sau, lại là con gái của bà ấy cũng vì bà cản một nhát kiếm, bà đã thiếu mẹ con bà ấy, mà đó lại là hai mạng người mà!
Hơn nữa Bạch Mặc Y lần này chẳng những vì bà cản kiếm, lại còn tuyệt vọng với Sở Quân Mặc nữa, điều này là chút cảm xúc dao động, bà thấy trong mắt nàng, cho dù Bạch Mặc Y lần này nạn lớn không chết thì ý định muốn nàng trở lại nhà họ Sở là hết!
“Mẹ, mẹ….”Bạch Vô Thương bị một cảnh thế này doạ người, ngẩn ngơ, khủng hoảng gọi Bạch Mặc Y, thấy máu nhiễm đầy trên người mẹ, trong lòng sinh ra sợ hãi, bé sợ nương sẽ chết, sau này rốt cuộc không còn được nhìn thấy mẫu thân nữa, đôi mắt sáng ngời loé lên hàng ngàn tia hận thù, nhìn chằm chằm vào cái kẻ Sở Quân Mặc đang đánh nhau với kẻ địch kia, bé sẽ nhớ kỹ tất cả, sau này bé sẽ đòi lại gấp bội! Người đàn ông này chưa bao giờ quan tâm đến sự sống chết của mẹ con bé, đã nhẫn tâm đuổi mẹ con bé ra khỏi cửa, hiện giờ lại còn đẩy mẫu thân vào đao kiếm của kẻ địch nữa, sao bé lại không hận chứ!
“Vô Thương, đừng sợ, mẹ sẽ không rời đi đâu!” Bạch Mặc Y vỗ về khuôn mặt nhỏ của con, an ủi, sắc mặt mất máu ngày một tái nhợt, nhưng ánh nhìn Bạch Vô Thương lại rất kiên định, vì bé, nàng nhất quyết không thể chết dễ dàng đến vậy!
Bạch Vô thương nghe mà như không nghe thấy, tay nhỏ bé nắm lại thành một nắm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Sở Quân Mặc, hận ý ngập tràn! Mặc dù bé còn chưa đủ năm tuổi nhưng lại có trí tuệ dị thường, biết một kiếm kia là vốn nhằm vào Hoàng bà nội, thế mà cái kẻ trên danh nghĩa là phụ thân bé bốn năm liền lại đẩy mẫu thân đi chắn, một cảnh này vĩnh viễn in sâu trong đầu bé, Sở Quân Mặc trong lòng bé, vĩnh viễn không phải là người thân mà là kẻ thù, một kẻ thù đã hại chết mẹ!
“Bảo hộ Hoàng thượng!”
“Bảo hộ thái hậu!”
Giọng bối rối vang lên, thị vệ đi theo bên cạnh xông tới, biến cố đột ngột này làm cho dân chúng loạn cả lên, hoảng sợ không đường lui, chạy tán loạn xunh quanh.
Cả đám người khá đông bao vây đám người của Sở Quân Hạo. Hơn hai mươi bóng người chạy đến chiếc xe, cùng chiến đấu một chỗ với thị vệ, cũng có vài người nhảy lên xe, trong tay vung kiếm lên sáng loáng, hai ba nhát đã giết sạch mấy cung nữ trên xe.
Mặc dù thái hậu là người đã trải qua nhiều sóng gió, nhưgn vẫn bị cảnh trước mắt làm cho sợ tái mặt, người ám sát tới gần thì lại lùi từng bước, song tay vẫn nắm chặt lấy Bạch Mặc Y, không gian trong xe vốn không lớn, không thể lùi tiếp được nữa.
Đằng trước Sở Quân Mặc đang gicụ ngựa phi tới, những người ngăn cản trên đường đều bị hắn giết sạch, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tình trạng trên xe, lòng nóng như lửa đốt. Lúc những người kia nhảy lên xe Bạch Mặc Y đã đẩy Bạch Vô Thương ngã xuống đệm dưới, trong lòng nàng ai cũng không quan trọng bằng con! Bất kể là kiếp trước hay là hiện tại!
Ngân châm rời khỏi tay, bay ra bất ngờ người tới cũng không biết Bạch Mặc Y lại có võ công, nhất thời sơ ý, chỉ lát đã có hai người bị ngân châm của nàng đâm tới, tức giận bay lên, chẳng chút lưu tình vung kiếm hướng thẳng vào Bạch Mặc Y.
Bạch Mặc Y chắn trước người thái hậu, tay lại phải đối phó với vài người, đang cảm thấy cố sức, dúng lúc này Sở Quân Mặc lập tức nhảy lên xe, giết sạch những kẻ đứng cạnh, chỗ thì nhỏ, lại không cử động thoải mái, vô cùng nguy hiểm, có vài tên đều đã huơ đao lên trước mặt Thái hậu, đều bị Bạch Mặc Y cố ngăn lại được, tay cũng bị dính một nhát dao.
Sở Quân Mặc đi đến bên hai người, dừng ánh mắt chút trên dòng máu chảy ở cánh tay nàng, nắm lấy thái hậu, vọt ra bên ngoài xe.
Bạch Mặc Y kéo Bạch Vô thương đi sát sau lưng hắn, các nàng ở trên xe, rất lợi cho sát thủ tấn công, hiện giờ chỉ có xuống xe mới có đường sống!
Nhưng nghĩ cũng chỉ nghĩ vậy thôi, xe liễn hoàng gia này là mục tiêu trọng điểm của thích khách, có nhiều sát thủ không ngừng nhảy đến, muốn xuống cũng xuống rất khó, hơn nữa Sở Quân Mặc và nàng đều cùng che chở cho một bà lão, quyền cước không thi triển được, lợi dụng mà lén tung ra thôi, đằng trước có Sở Quân Ly che chở cho Hoàng thượng thối lui đến vòng bảo hộ của ngự lâm quân, Sở Tử Dật thì liều mạng xông vào giết thích khách, bộ mặt trẻ con lộ ra vẻ sốt ruột và lo lắng cùng cực!
Nhưng vào lúc này Sở Quân Mặc lại bị thích khách tách ra khỏi thái hậu mà tới, một gã thích khách vung kiếm lên chém thẳng xuống thái hậu không chút lưu tình, mà Sở Quân Mặc lại cách thái hậu những năm bước chân gần như không thấy, mắt thấy nhát kiếm kia sắp chém xuống thái hậu rồi, trong lòng sốt ruột vô cùng, bên người lại bị hai gã thích khách quấn lấy, chẳng có cách nào phân thân, vừa lúc tên bên cạnh Bạch Mặc Y đang kéo sát Bạch Vô thương bên cạnh, chớp mắt một cái, đưa một tay ra đẩy mạnh Bạch Mặc Y một cái thẳng vào nhát kiếm mà thích khách đang chém tới.
Bạch Mặc Y mất trọng lực hơn nữa lại không hề đề phòng Sở Quân Mặc, ai ngờ hắn lại ra một chiêu này, có muốn tránh cũng chẳng kịp nữa rồi, trong lúc nguy cấp, chỉ có thể ôm chặt lấy Bạch Vô thường vào lòng, nàng có chết cũng phải nhìn con an toàn mới nhắm mắt được!
Thanh âm nhát kiếm kia chém vào da thịt làm cho Sở Quân Mặc run lên, khẽ nhếhc môi, giết xong hai mạng thích khách, quay đầu nhìn Bạch Mặc Y đổ vào người thái hậu, một kiếm kia vào đúng vị trí của trái tim! Chỉ thấy mắt nàng bình tĩnh, lạnh nhạt như băng nhìn hắn không chút cảm xúc, không bi không oán, không hận, không sợ hãi, chỉ là ánh mắt bình thản, lại làm cho Sở Quân Mặc nảy lên tia hoảng hốt, mắt nhìn chằm chằm vào nàng, muốn tìm tòi chút tia cảm xúc khác thường trên khuôn mặt bình tĩnh của nàng, cho dù là hận hắn. Nhưng đáng tiếc, ngoài Bạch Mặc Y hơi cười châm chọc ra, hắn chẳng nhìn thấy gì cả!
Mục tiêu của thích khách vốn không phải là nàng, thấy nàng đột nhiên xuất hiện cản một kiếm của hắn, hơi chút sửng sốt, rút nhanh thanh kiếm ra, máu tươi bắn tung toé lên mặt Sở Quân Mặc, dòng máu nóng lập tức chọc vào tim hắn, nảy lên tia xin lỗi, nhìn mắt Bạch Mặc Y có chút không đành lòng! Nhưng hiện giờ hắn cũng không có thời gian đâu mà nghĩ cho nhiều, thích khách trên xe vẫn còn đó, thái hậu có thể vẫn còn nguy hiểm bất cứ lúc nào!
Bạch Mặc Y bị hắn đẩy kia một khắc, trong lòng liền lạnh băng, cũng đúng thôi, thái hậu là sinh hắn ra và nuôi dưỡng hắn còn hơn vương phi bị bỏ kia rất nhiều! Nói không trách cũng không thể, ít nhất thì Bạch Mặc Y trong người vẫn còn chút kỳ vọng với Sở Quân Mặc, trải qua chuyện này, nàng đột nhiên cảm thấy tia lưu luyến cuối cùng của người kia trong thân thể nàng bỗng biến mất, lạnh nhạt không tồn tại, tình cảm phức tạp đan xen trong lòng với hắn cũng tan thành mây khói! Đây mà nói cũng tốt cho nàng, ít nhất sau này cũng chẳng hề liên quan với nàng!
“Y Y!” Sở Tử Dật kêu to bên ngoài xe, tới nhanh chóng, sợ hãi tràn đầy mắt, lại thêm cả cảm xúc khó nói nên lời!
“Y Y!” Thái hậu đỡ lấy nàng, lực bất tòng tâm, lúc Bạch Mặc Y ngã vào bà một khắc kia, bà cũng đã đổ theo rồi. Thái hậu đương nhiên nhìn thấy cú đẩy kia của Sở Quân Mặc, trong lòng vô cùng phức tạp, bà biết đây là con bà vì cứu bà, nhưng mà lại dùng tính mạng nàng là Bạch Mặc Y như con gái bà để đổi, trong chốc lát, trách móc, áy náy, nảy lên. Hai mươi năm trước, mẫu thân Bạch Mặc Y là Phong Thanh Vân, cũng vì bà cản một nhát kiếm, hai mươi năm sau, lại là con gái của bà ấy cũng vì bà cản một nhát kiếm, bà đã thiếu mẹ con bà ấy, mà đó lại là hai mạng người mà!
Hơn nữa Bạch Mặc Y lần này chẳng những vì bà cản kiếm, lại còn tuyệt vọng với Sở Quân Mặc nữa, điều này là chút cảm xúc dao động, bà thấy trong mắt nàng, cho dù Bạch Mặc Y lần này nạn lớn không chết thì ý định muốn nàng trở lại nhà họ Sở là hết!
“Mẹ, mẹ….”Bạch Vô Thương bị một cảnh thế này doạ người, ngẩn ngơ, khủng hoảng gọi Bạch Mặc Y, thấy máu nhiễm đầy trên người mẹ, trong lòng sinh ra sợ hãi, bé sợ nương sẽ chết, sau này rốt cuộc không còn được nhìn thấy mẫu thân nữa, đôi mắt sáng ngời loé lên hàng ngàn tia hận thù, nhìn chằm chằm vào cái kẻ Sở Quân Mặc đang đánh nhau với kẻ địch kia, bé sẽ nhớ kỹ tất cả, sau này bé sẽ đòi lại gấp bội! Người đàn ông này chưa bao giờ quan tâm đến sự sống chết của mẹ con bé, đã nhẫn tâm đuổi mẹ con bé ra khỏi cửa, hiện giờ lại còn đẩy mẫu thân vào đao kiếm của kẻ địch nữa, sao bé lại không hận chứ!
“Vô Thương, đừng sợ, mẹ sẽ không rời đi đâu!” Bạch Mặc Y vỗ về khuôn mặt nhỏ của con, an ủi, sắc mặt mất máu ngày một tái nhợt, nhưng ánh nhìn Bạch Vô Thương lại rất kiên định, vì bé, nàng nhất quyết không thể chết dễ dàng đến vậy!
Bạch Vô thương nghe mà như không nghe thấy, tay nhỏ bé nắm lại thành một nắm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Sở Quân Mặc, hận ý ngập tràn! Mặc dù bé còn chưa đủ năm tuổi nhưng lại có trí tuệ dị thường, biết một kiếm kia là vốn nhằm vào Hoàng bà nội, thế mà cái kẻ trên danh nghĩa là phụ thân bé bốn năm liền lại đẩy mẫu thân đi chắn, một cảnh này vĩnh viễn in sâu trong đầu bé, Sở Quân Mặc trong lòng bé, vĩnh viễn không phải là người thân mà là kẻ thù, một kẻ thù đã hại chết mẹ!