Chương 38: Bao vây xe
“Chuyện gì xảy ra.” Trần Tuấn Phong nghe vậy liền câu mày hỏi: “Nhanh chóng liên lạc với những chiếc xe khác.”
“Rõ.” Anh Hạo đáp lại, sau đó lấy bộ đàm trong người ra liên lạc với những người trong những chiếc xe khác, nhưng âm thanh bên trong bộ đàm ngoại trừ tiếng rè rè thì không nghe thấy gì khác nữa.
“Thiếu gia, phía sau xe có rất nhiều chiếc xe đang đuổi theo.” Vệ sĩ nhìn ra gương chiếu hậu nhanh chóng báo cáo.
“Bao nhiêu chiếc.” Trần Tuấn Phong bình tĩnh hỏi. Vệ sĩ nhanh chóng trả lời: “Hơn mười chiếc xe, đều là loại xe chống đạn trong quân đội.”
“Tiếp tục chạy, phải mau chóng cắt được đuôi bọn chúng.” Trần Tuấn Phong cau mày nói, chuyện này đúng là điên rồ, quân đội lại có thể chi ra mười chiếc xe chỉ để đuổi theo anh sao.
“Thiếu gia, bộ đàm đã bị nhiểu sống không thể liên lạc với người của chúng ta.” Anh Hạo cau mày báo cáo lại, trong bộ đàm không có bất kỳ tiếng nào ngoại trừ tiếng tút tút đang bị nhiễu sóng cả.
“Chạy đến những con đường lớn. Anh Hạo gọi điện thoại thử xem.” Trần Tuấn Phong bình tĩnh hạ lệnh. Bọn họ hiện tại đang rất nguy hiểm, vệ sĩ xung quanh không có một ai, một khi bị mười chiếc xe bao vây cùng tông đến liền không đường chạy thoát.
Đối với những lần tập kích trước anh có thể thấy người đứng sau không muốn chuyện lớn xảy ra nên chưa từng liên lụy đến bất kỳ người dân bình thường nào khác, mọi chuyện chỉ tập kích đều sẽ nhắm chính sát vào lúc cả hai người đều ở những nơi vắng người, nếu có liên lụy thì chỉ là người quen của bọn họ mà thôi.
“A Phong, bọn họ đang chi nhau ra.” Võ An Tú xoay người nhìn ra phía sau chú ý tình hình những chiếc xe đang theo sau liền nói. Mười chiếc xe đen chia thành ba hướng, bốn chiếc xe vẫn tiếp tục đuổi theo bọn họ, sau chiếc còn lại chia thành hai bên chạy vào một con hẻm.
“Không tốt, bọn chúng muốn bọc đầu.” Anh Hạo thầm kêu, hiện tại bọn họ đang trên đường chạy đến đường lớn, nhưng phía trước lại rất dễ dàng bị bọc hậu, nếu tiếp tục di chuyển như vậy thì rất dễ bị nắm bắt.
“Chúng ta làm gì đây.” Vệ sĩ ngồi trên ghế lái mồ hôi không ngừng chảy ra, anh ta nắm chặt tay lái hai mắt nhìn chăm chú phía trước, chỉ sợ sơ xuất một chút thì cả bốn người liền đi chầu diêm vương.
“Anh Hạo, lái xe.” Trần Tuấn Phong quả quyết nói, hiện tại bọn họ không còn sự lựa chọn nào khác: "Bọc về, chúng ta sang đối chọi với bốn chiếc xe phía sau.
“Rõ.” Anh Hạo cùng vệ sĩ nhanh chóng đổi chỗ cho nhau, chiếc xe vẫn ổn định chạy trên đường, sau khi hai người ngồi xuống anh Hạo liền xoay tay lái, chiếc xe vòng một vòng rồi chạy thẳng về phía bốn chiếc xe phía trước.
Nhóm người trên bốn chiếc xe kia không ngờ bọn họ lại xoay đầu lao đến, trong lúc luống cuống một chiếc xe chệch tay lái lao về phía khác. Anh Hạo nhìn thấy sơ thở liền không chút ngừng ngại mà lao lên, còn lại ba chiếc xe vẫn còn ngay ngắn trước mặt không chút khe hở.
“Nghiên xe khiến xe đầu tiên va vào đuôi xe rồi vòng qua nó chạy tiếp.” Trần Tuấn Phong chỉ thị. Võ An Tú nghe vậy liền nhanh chóng ôm lấy anh, sau đó lấy dây an toàn thắt cho cả hai người.
Anh Hạo nghe theo mệnh lệnh sau khi lao vào chiếc xe đầu ở giữa, khi hai xe sắp tông vào nhau liền xoay mạnh bánh lái khiến chiếc xe quay sang ngang đuôi bên hông vừa vặn bị đầu xe kia đâm vào, những người trên xe bị cú va đập mạnh khiến cả người lung lây nghiên sang một bên. Anh Hạo sau khi đập đầu vào mặt kiến liền nhanh chóng xoay vô lăng khiến chiếc xe rời khỏi đầu xe của xe kia ngồi chạy vòng qua chiếc xe.
Cú va đập mạnh khiến người trên chiếc xe kia không kịp tỉnh táo để chặn bọn họ, nhưng hai chiếc xe bên cạnh nhanh chóng thoát khỏi sự kinh ngạc mà lao vào hai bên hong xe của bọn họ. Võ An Tú nhìn tình hình không ổn liền rút xún từ trong người anh ra, cô mở kính cửa sổ rồi trồi đầu ra, nhắm họng súng vào bánh xe của một trong hai chiếc xe đang lao đến rồi nổ bốn phát súng.
Pằng, pằng, pằng, pằng.
Mỗi bánh xe chịu hai phát súng khiến nó bắt đầu chao đảo, nhưng nhóm người kia không dừng lại mà mang theo chiếc xe không ổn định tiếp tục lao đến.
“Anh Hạo.” Trần Tuấn Phong hô lên. Anh Hạo hiểu ý liền xoay bánh lái lao về chiếc xe đang không ổn định bên trái.
Võ An Tú bắn xong liền rụt người vào đóng lại cửa kính rồi dùng cả người ôm lấy đầu anh.
Hai chiếc xe nhanh chóng lao đầu về phái nhau, anh Hạo tay lái vẫn chắc khi hai chiếc xe sắp đâm sầm vào nhau liền dùng sự không ổn định của chiếc xe kia mà xoay vô lăn lách bánh lái ra khiến chiếc xe vượt qua chiếc xe kia khoảng một centimet. Chiếc xe kia sau khi phản ứng lại liền muốn dùng thân xe đụng qua nhưng bánh xe không còn nghe theo điều khiền mà lắc lư nghiên ngã vọt lên phía trứa vừa hay đâm sầm vào chiếc xe đang đuổi theo phía sau bọn họ.
Bùm. Hai chiếc xe vừa đâm vào nhau liền vang lên tiếng nổ mạnh, hai chiếc xe đồng thời cùng bóc cháy.
“Bọn chúng cài bom trên xe.” Nhìn thấy cảnh tượng phía sau xe vệ sĩ ngồi trên ghế phụ không khỏi kinh hãi: “Vậy sao lúc nãy khi va chạm với chiếc xe kia nó không nổ.”
Nghĩ đến thôi mà đã thấy sợ, nếu lúc nãy chiếc xe kia phát nổ thì dù bọn họ có rời khỏi xe thì cũng sẽ bị những chiếc xe còn lại bao vây. Tình thế như vậy cũng chẳng tốt đẹp hơn là chết trong xe.
“Có lẽ lúc nãy sự va chạm không đủ.” Anh Hạo nói, tiếp tục điều khiển xe chay đi, phía sau hai chiếc xe không phát nổ vẫn tiếp tục đuổi theo sau bọn họ.
||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||
“Đúng là không chết không ngừng.” Trần Tuấn Phong lạnh lùng nói, không ngờ trong thành phố này lại có thể xảy ra những việc này. Một phế nhân như anh lại có vinh hạnh bị người khác thương nhớ đến độ không tiếc bất cứ thứ gì cũng phải khiến anh xuống địa ngục mới thôi.
“Chạy như vậy không phải là cách.” Võ An Tú nghe thấy tiếng ồn ào từ những phương hướng khác cách bọn họ không xa, cô biết những chiếc xe lúc nãy tách ra đã quay trở lại: “Chúng ta phải làm gì đó thôi, những chiếc xe kia sắp đến gần rồi.”
“Tìm thiết bị nhiễu sóng trên xe là không có khả năng, chúng ta phải kết nối lại. A Tú em lấy những thứ dưới chân chúng ta lên.” Trần Tuấn Phong vừa suy nghĩ vừa nói, hiện tại bọn họ đúng là không có chỗ tốt nào, nếu ngừng xe lại thì chỉ có con đường chết, nếu tiếp tục chạy cũng không thoát được. Bọn họ không thể ra đường lớn để tránh né sự rược bắt này, có lẽ bọn chúng đã nghiên cứu bản đồ ở nơi đây rất kỹ càng mới có thể ra quyết định như vậy.
“Nhanh chóng cắt đứt nhiễu sóng, liên lạc với đội năm đội sáu gần đây nhất, liên hệ với cảnh sác lân cận.” Anh lúc bên trong ra một cái loptop rồi đưa cho vệ sĩ.
Những người có thể đi theo anh không phải chỉ biết đánh đấm, bọn họ phải thuấn luyện rất nhiều hạng mục để trở thành một đặc chủng quân u tú, nhưng từng người bọn họ đều chấp nhận rời khỏi quân đội để theo bên cạnh anh làm quân cờ mặc anh sắp xếp.
Vệ sĩ ngồi ghế phụ lái liền nhận lấy loptop, anh ta nhanh chóng múa máy hai tay trên bàn phím loptop, sau đó một tiếng bíp nho nhỏ phát lên trong không gian xe im lặng.
“Alo, alo, anh Hạo. Thiếu gia không sao chứ.” Bộ đàm được để gần kính đầu xe phát ra âm thanh, vệ sĩ nhanh chóng cầm lấy sau đó trả lời: “Alo, chúng tôi đang bị vài chiếc xe đuổi theo, nhanh chóng chạy theo viện trợ.”
“Nghe rõ. Đội bốn đội năm đã chạy theo tín hiệu, đội hai đội ba cũng đang lần theo tín hiệu chạy đến.”
“Đội một thế nào.” Vệ sĩ nghe thấy thiếu một đội liền nhanh chóng hỏi. Bên kia bộ đàm đáp lại:
“Đội một tuy không thiệt hại mạng nhưng hai người bị thương đang được đưa vào cấp cứu. Chúng tôi cứ tưởng bọn chúng chưa thễ xác nhận được xe nào chở thiếu gia nên muốn dụ những chiếc xe khác đi, nào ngờ từ lúc ban đầu đã xác định được.”
“Bên trong bệnh viện có máy theo dõi của bọn chúng.” Trần Tuấn Phong nghe vậy liền hiểu rõ vấn đề, không ngờ bệnh viện riêng của anh mà bọn họ cũng có thể với tay vào, đúng là không xem anh vào mắt: “Hạ lệnh cho viện trưởng xem lại tất cả máy quay trong cùng ngoài bệnh viện một khi thấy đường truyền hoặc bị xâm nhập bất hợp pháp liền nhanh chóng loại bỏ.”
“Rõ.”
“Thiếu gia, những chiếc xe kia hội hợp lại rồi bọn chúng đang đuổi theo sát chúng ta.” Anh Hạo nhìn sáu chiếc xe từ hai bên đang chạy đuổi theo cùng hai chiếc xe phía sau liền hô:
“Không xong bọn chúng rút súng.”
Võ An Tú nghe vậy liền nhìn về sau, cửa sổ xe của tám chiếc xe đã được hạ xuống, hai mươi bốn người hò đầu ra khỏi xe chỉa súng về phía bọn họ bắt đầu nả súng. Mục đích nổi bánh xe của bọn họ cực kỳ rõ ràng, bởi vì chiếc xe bọn họ đang đi hoàn toàn chống đạn, lớp vỏ ngoài còn tốt hơn những chiếc xe đang đuổi theo phía sau, vì vậy thứ hai bên đều nhắm tới chỉ có thể là bánh xe không được bao bọc quá kỹ càng như thân xe.
Tiếng nổ súng vang lên, những viên đạn với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy lao về phía xe của bọn họ. Anh Hạo luồng lách xe né tránh những viên đạn, tuy nhiên quá nhiều người bắn về phía họ khiến anh Hạo không thể nào né tránh hết để cho vài viên trúng vào thân xe vang lên tiếng vang cùng những lỗ thủng cùng vết trày xước.
“Như thế này không ổn, thân xe có thể chịu được nhưng bánh xe một khi bị trúng thì chúng ta sẽ không thể tiếp tục chạy.” Vệ sĩ lo lắng nói, anh ta đã liên hệ với những đội cứu viện nhưng bọn họ phải cầm cự thêm một lúc nữa thì đội cứu viện mới có thể đến nơi được.
“Chúng ta cũng nổ súng.” Võ An Tú cau mày nói. Trần Tuấn Phong không đồng ý mà cau mày: “Không được, như vậy rất nguy hiểm, đạn bay không có mắt sẽ trúng em.”
“Không sao, tin em. Chúng ta không thể ngồi im bị động như vậy.” Võ An Tú hôn nhẹ lên trán anh rồi cầm lấy khẩu súng: “Cậu vệ sĩ nhớ cuộn người lại nhé.”
Trước khi mở hé cửa sau xe cô nhắc nhở. Vệ sĩ ngồi phía trước cô hoảng hốt co người lại khiến cho cái ghế bao hết lấy người mình không lộ ra bắt kỳ khe hở nào.
Trận chiến đọ độ chính xác trên xe chính thức bắt đầu.
“Rõ.” Anh Hạo đáp lại, sau đó lấy bộ đàm trong người ra liên lạc với những người trong những chiếc xe khác, nhưng âm thanh bên trong bộ đàm ngoại trừ tiếng rè rè thì không nghe thấy gì khác nữa.
“Thiếu gia, phía sau xe có rất nhiều chiếc xe đang đuổi theo.” Vệ sĩ nhìn ra gương chiếu hậu nhanh chóng báo cáo.
“Bao nhiêu chiếc.” Trần Tuấn Phong bình tĩnh hỏi. Vệ sĩ nhanh chóng trả lời: “Hơn mười chiếc xe, đều là loại xe chống đạn trong quân đội.”
“Tiếp tục chạy, phải mau chóng cắt được đuôi bọn chúng.” Trần Tuấn Phong cau mày nói, chuyện này đúng là điên rồ, quân đội lại có thể chi ra mười chiếc xe chỉ để đuổi theo anh sao.
“Thiếu gia, bộ đàm đã bị nhiểu sống không thể liên lạc với người của chúng ta.” Anh Hạo cau mày báo cáo lại, trong bộ đàm không có bất kỳ tiếng nào ngoại trừ tiếng tút tút đang bị nhiễu sóng cả.
“Chạy đến những con đường lớn. Anh Hạo gọi điện thoại thử xem.” Trần Tuấn Phong bình tĩnh hạ lệnh. Bọn họ hiện tại đang rất nguy hiểm, vệ sĩ xung quanh không có một ai, một khi bị mười chiếc xe bao vây cùng tông đến liền không đường chạy thoát.
Đối với những lần tập kích trước anh có thể thấy người đứng sau không muốn chuyện lớn xảy ra nên chưa từng liên lụy đến bất kỳ người dân bình thường nào khác, mọi chuyện chỉ tập kích đều sẽ nhắm chính sát vào lúc cả hai người đều ở những nơi vắng người, nếu có liên lụy thì chỉ là người quen của bọn họ mà thôi.
“A Phong, bọn họ đang chi nhau ra.” Võ An Tú xoay người nhìn ra phía sau chú ý tình hình những chiếc xe đang theo sau liền nói. Mười chiếc xe đen chia thành ba hướng, bốn chiếc xe vẫn tiếp tục đuổi theo bọn họ, sau chiếc còn lại chia thành hai bên chạy vào một con hẻm.
“Không tốt, bọn chúng muốn bọc đầu.” Anh Hạo thầm kêu, hiện tại bọn họ đang trên đường chạy đến đường lớn, nhưng phía trước lại rất dễ dàng bị bọc hậu, nếu tiếp tục di chuyển như vậy thì rất dễ bị nắm bắt.
“Chúng ta làm gì đây.” Vệ sĩ ngồi trên ghế lái mồ hôi không ngừng chảy ra, anh ta nắm chặt tay lái hai mắt nhìn chăm chú phía trước, chỉ sợ sơ xuất một chút thì cả bốn người liền đi chầu diêm vương.
“Anh Hạo, lái xe.” Trần Tuấn Phong quả quyết nói, hiện tại bọn họ không còn sự lựa chọn nào khác: "Bọc về, chúng ta sang đối chọi với bốn chiếc xe phía sau.
“Rõ.” Anh Hạo cùng vệ sĩ nhanh chóng đổi chỗ cho nhau, chiếc xe vẫn ổn định chạy trên đường, sau khi hai người ngồi xuống anh Hạo liền xoay tay lái, chiếc xe vòng một vòng rồi chạy thẳng về phía bốn chiếc xe phía trước.
Nhóm người trên bốn chiếc xe kia không ngờ bọn họ lại xoay đầu lao đến, trong lúc luống cuống một chiếc xe chệch tay lái lao về phía khác. Anh Hạo nhìn thấy sơ thở liền không chút ngừng ngại mà lao lên, còn lại ba chiếc xe vẫn còn ngay ngắn trước mặt không chút khe hở.
“Nghiên xe khiến xe đầu tiên va vào đuôi xe rồi vòng qua nó chạy tiếp.” Trần Tuấn Phong chỉ thị. Võ An Tú nghe vậy liền nhanh chóng ôm lấy anh, sau đó lấy dây an toàn thắt cho cả hai người.
Anh Hạo nghe theo mệnh lệnh sau khi lao vào chiếc xe đầu ở giữa, khi hai xe sắp tông vào nhau liền xoay mạnh bánh lái khiến chiếc xe quay sang ngang đuôi bên hông vừa vặn bị đầu xe kia đâm vào, những người trên xe bị cú va đập mạnh khiến cả người lung lây nghiên sang một bên. Anh Hạo sau khi đập đầu vào mặt kiến liền nhanh chóng xoay vô lăng khiến chiếc xe rời khỏi đầu xe của xe kia ngồi chạy vòng qua chiếc xe.
Cú va đập mạnh khiến người trên chiếc xe kia không kịp tỉnh táo để chặn bọn họ, nhưng hai chiếc xe bên cạnh nhanh chóng thoát khỏi sự kinh ngạc mà lao vào hai bên hong xe của bọn họ. Võ An Tú nhìn tình hình không ổn liền rút xún từ trong người anh ra, cô mở kính cửa sổ rồi trồi đầu ra, nhắm họng súng vào bánh xe của một trong hai chiếc xe đang lao đến rồi nổ bốn phát súng.
Pằng, pằng, pằng, pằng.
Mỗi bánh xe chịu hai phát súng khiến nó bắt đầu chao đảo, nhưng nhóm người kia không dừng lại mà mang theo chiếc xe không ổn định tiếp tục lao đến.
“Anh Hạo.” Trần Tuấn Phong hô lên. Anh Hạo hiểu ý liền xoay bánh lái lao về chiếc xe đang không ổn định bên trái.
Võ An Tú bắn xong liền rụt người vào đóng lại cửa kính rồi dùng cả người ôm lấy đầu anh.
Hai chiếc xe nhanh chóng lao đầu về phái nhau, anh Hạo tay lái vẫn chắc khi hai chiếc xe sắp đâm sầm vào nhau liền dùng sự không ổn định của chiếc xe kia mà xoay vô lăn lách bánh lái ra khiến chiếc xe vượt qua chiếc xe kia khoảng một centimet. Chiếc xe kia sau khi phản ứng lại liền muốn dùng thân xe đụng qua nhưng bánh xe không còn nghe theo điều khiền mà lắc lư nghiên ngã vọt lên phía trứa vừa hay đâm sầm vào chiếc xe đang đuổi theo phía sau bọn họ.
Bùm. Hai chiếc xe vừa đâm vào nhau liền vang lên tiếng nổ mạnh, hai chiếc xe đồng thời cùng bóc cháy.
“Bọn chúng cài bom trên xe.” Nhìn thấy cảnh tượng phía sau xe vệ sĩ ngồi trên ghế phụ không khỏi kinh hãi: “Vậy sao lúc nãy khi va chạm với chiếc xe kia nó không nổ.”
Nghĩ đến thôi mà đã thấy sợ, nếu lúc nãy chiếc xe kia phát nổ thì dù bọn họ có rời khỏi xe thì cũng sẽ bị những chiếc xe còn lại bao vây. Tình thế như vậy cũng chẳng tốt đẹp hơn là chết trong xe.
“Có lẽ lúc nãy sự va chạm không đủ.” Anh Hạo nói, tiếp tục điều khiển xe chay đi, phía sau hai chiếc xe không phát nổ vẫn tiếp tục đuổi theo sau bọn họ.
||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||
“Đúng là không chết không ngừng.” Trần Tuấn Phong lạnh lùng nói, không ngờ trong thành phố này lại có thể xảy ra những việc này. Một phế nhân như anh lại có vinh hạnh bị người khác thương nhớ đến độ không tiếc bất cứ thứ gì cũng phải khiến anh xuống địa ngục mới thôi.
“Chạy như vậy không phải là cách.” Võ An Tú nghe thấy tiếng ồn ào từ những phương hướng khác cách bọn họ không xa, cô biết những chiếc xe lúc nãy tách ra đã quay trở lại: “Chúng ta phải làm gì đó thôi, những chiếc xe kia sắp đến gần rồi.”
“Tìm thiết bị nhiễu sóng trên xe là không có khả năng, chúng ta phải kết nối lại. A Tú em lấy những thứ dưới chân chúng ta lên.” Trần Tuấn Phong vừa suy nghĩ vừa nói, hiện tại bọn họ đúng là không có chỗ tốt nào, nếu ngừng xe lại thì chỉ có con đường chết, nếu tiếp tục chạy cũng không thoát được. Bọn họ không thể ra đường lớn để tránh né sự rược bắt này, có lẽ bọn chúng đã nghiên cứu bản đồ ở nơi đây rất kỹ càng mới có thể ra quyết định như vậy.
“Nhanh chóng cắt đứt nhiễu sóng, liên lạc với đội năm đội sáu gần đây nhất, liên hệ với cảnh sác lân cận.” Anh lúc bên trong ra một cái loptop rồi đưa cho vệ sĩ.
Những người có thể đi theo anh không phải chỉ biết đánh đấm, bọn họ phải thuấn luyện rất nhiều hạng mục để trở thành một đặc chủng quân u tú, nhưng từng người bọn họ đều chấp nhận rời khỏi quân đội để theo bên cạnh anh làm quân cờ mặc anh sắp xếp.
Vệ sĩ ngồi ghế phụ lái liền nhận lấy loptop, anh ta nhanh chóng múa máy hai tay trên bàn phím loptop, sau đó một tiếng bíp nho nhỏ phát lên trong không gian xe im lặng.
“Alo, alo, anh Hạo. Thiếu gia không sao chứ.” Bộ đàm được để gần kính đầu xe phát ra âm thanh, vệ sĩ nhanh chóng cầm lấy sau đó trả lời: “Alo, chúng tôi đang bị vài chiếc xe đuổi theo, nhanh chóng chạy theo viện trợ.”
“Nghe rõ. Đội bốn đội năm đã chạy theo tín hiệu, đội hai đội ba cũng đang lần theo tín hiệu chạy đến.”
“Đội một thế nào.” Vệ sĩ nghe thấy thiếu một đội liền nhanh chóng hỏi. Bên kia bộ đàm đáp lại:
“Đội một tuy không thiệt hại mạng nhưng hai người bị thương đang được đưa vào cấp cứu. Chúng tôi cứ tưởng bọn chúng chưa thễ xác nhận được xe nào chở thiếu gia nên muốn dụ những chiếc xe khác đi, nào ngờ từ lúc ban đầu đã xác định được.”
“Bên trong bệnh viện có máy theo dõi của bọn chúng.” Trần Tuấn Phong nghe vậy liền hiểu rõ vấn đề, không ngờ bệnh viện riêng của anh mà bọn họ cũng có thể với tay vào, đúng là không xem anh vào mắt: “Hạ lệnh cho viện trưởng xem lại tất cả máy quay trong cùng ngoài bệnh viện một khi thấy đường truyền hoặc bị xâm nhập bất hợp pháp liền nhanh chóng loại bỏ.”
“Rõ.”
“Thiếu gia, những chiếc xe kia hội hợp lại rồi bọn chúng đang đuổi theo sát chúng ta.” Anh Hạo nhìn sáu chiếc xe từ hai bên đang chạy đuổi theo cùng hai chiếc xe phía sau liền hô:
“Không xong bọn chúng rút súng.”
Võ An Tú nghe vậy liền nhìn về sau, cửa sổ xe của tám chiếc xe đã được hạ xuống, hai mươi bốn người hò đầu ra khỏi xe chỉa súng về phía bọn họ bắt đầu nả súng. Mục đích nổi bánh xe của bọn họ cực kỳ rõ ràng, bởi vì chiếc xe bọn họ đang đi hoàn toàn chống đạn, lớp vỏ ngoài còn tốt hơn những chiếc xe đang đuổi theo phía sau, vì vậy thứ hai bên đều nhắm tới chỉ có thể là bánh xe không được bao bọc quá kỹ càng như thân xe.
Tiếng nổ súng vang lên, những viên đạn với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy lao về phía xe của bọn họ. Anh Hạo luồng lách xe né tránh những viên đạn, tuy nhiên quá nhiều người bắn về phía họ khiến anh Hạo không thể nào né tránh hết để cho vài viên trúng vào thân xe vang lên tiếng vang cùng những lỗ thủng cùng vết trày xước.
“Như thế này không ổn, thân xe có thể chịu được nhưng bánh xe một khi bị trúng thì chúng ta sẽ không thể tiếp tục chạy.” Vệ sĩ lo lắng nói, anh ta đã liên hệ với những đội cứu viện nhưng bọn họ phải cầm cự thêm một lúc nữa thì đội cứu viện mới có thể đến nơi được.
“Chúng ta cũng nổ súng.” Võ An Tú cau mày nói. Trần Tuấn Phong không đồng ý mà cau mày: “Không được, như vậy rất nguy hiểm, đạn bay không có mắt sẽ trúng em.”
“Không sao, tin em. Chúng ta không thể ngồi im bị động như vậy.” Võ An Tú hôn nhẹ lên trán anh rồi cầm lấy khẩu súng: “Cậu vệ sĩ nhớ cuộn người lại nhé.”
Trước khi mở hé cửa sau xe cô nhắc nhở. Vệ sĩ ngồi phía trước cô hoảng hốt co người lại khiến cho cái ghế bao hết lấy người mình không lộ ra bắt kỳ khe hở nào.
Trận chiến đọ độ chính xác trên xe chính thức bắt đầu.