Chương 32: Nhà hàng
“Năm mươi.”
“Một trăm.”
“Ba trăm.”
“Năm trăm.” Tiếng đếm số vang vọng trong quầy. Nhân viên cầm những miếng thẻ kéo ra đếm.
Võ An Tú tò mò nhìn những thứ trưng bày trong tủ kiến cùng những con gấu treo lủng lẳng cùng những con trên kệ ở vách tường.
“Tám trăm, một ngàn.” Nhân viên càng đếm càng cảm thấy khó tin. Sau khi đếm đến một ngàn hai trăm miếng thì cuối cùng cũng ngừng lại: “Xin chúc mừng, tổng cộng là một ngàn hai trăm miếng, các vị có thể lấy hai con gấu bông to phía trên tùy thích.”
Võ An Tú nghe vậy liền vui vẻ, cô nhìn chằm chằm những con gấu phía trên. Mỗi mẫu gấu bông đều cực kỳ đa dạng, có rất nhiều con cô hoàn toàn không biết.
“Tôi lấy con này cùng con này.” Cô chỉ vào một con màu vàng trong khá dễ thương cùng một con gấu ở giữa có một trái tim.
Nhân viên gật đầu sau đó lấy cây móc, móc hai con gấu bông xuống rồi đưa cho cô cùng vệ sĩ bên cạnh. Hai con gấu khá to một mình vệ sĩ không thể nào ôm được hết vì vậy cô cũng không đưa con gấu đang ôm cho anh ta mà tự mình ôm.
Hai người đổi gấu xong thì đi vào trong tìm bốn cô bé vẫn đang chơi đến quên trời quên đất.
Lúc cô tìm thấy Lý Nhã thì cô bé đang ngồi trên một chiếc xe mô phỏng, không ngừng lắc qua lắc lại.
Võ An Tú đi lại gần cũng không lên tiếng làm phiền cô bé.
“Lại thua rồi.” Lý Nhã nhìn xếp hạng của mình mà thở dài một hơi. Đây là lần thứ ba cô đua xe nhưng xếp hạn chỉ đứng ba hoặc tư mà thôi, không thể lên nổi hạng nhì.
“Nhã Nhã.” Võ An Tú thấy cô bé chơi xong thì lên tiếng gọi.
“Chị Tú.” Lý Nhã nghe tiếng liền xoay đầu sang, thấy cô đang ôm một con gấu khá lớn liền bật cười: “Chị mua hả, to quá.”
“Không, chị đổi thẻ đó, được hai con.” Võ An Tú cười nói.
“Oa, thật á, hai con gấu to cũng phải gần một ngàn mấy thẻ đó.” Lý Nhã kinh ngạc, vẻ mặt đầy khăm phục: “Chị thật lợi hại.”
Võ An Tú nghe vậy chỉ mỉm cười sau đó nhìn đống thẻ cô bé để bên cạnh, hình như sự kinh ngạc của cô bé cũng không phải không có lý bởi vì số thẻ của cô bé rất ít, chắc chỉ được một hai trăm mà thôi, rất ít người có thể dùng hai mươi xu mà nhận được nhiều thẻ như cô, không những vậy cô còn tốn hết bốn xu để gắp thú bông nếu không chắc có thể lấy thêm hai trăm thẻ nữa.
Lý Nhã xuống khỏi xe mô phỏng rồi cầm đống thẻ của mình lên: “Nhiêu đây chắc em có thể đổi được con thú nho nhỏ.”
Võ An Tú cười sau đó nói: “Chị cho em con gấu váng đó, còn con này là của anh Phong.”
“Thật không ạ?” Lý Nhã nhìn con gấu vàng trong tay vệ sĩ hai mặt sáng rực, tuy cô bé có thể mua một con nhưng được cho vẫn khiến người khác vui vẻ hơn nhiều: “Cảm ơn chị ạ.”
“Giờ cũng ba giờ rồi, chúng ta đi ăn thôi.” Võ An Tú nói. Buổi trưa bọn họ không ăn gì hiện tại chắc cũng đói bụng cả rồi.
“Vâng để em đi tìm bọn họ sau đó lại đổi quà.” Lý Nhã gật đầu rồi nhanh chóng chạy đi.
Võ An Tú cùng vệ sĩ thấy vậy thì đi ra ngoài chờ đợi, chắc cũng phải tốn khá khá thời gian thì bốn cô bé mới có thể hội hợp với hai người.
Hai mươi phút sau, hai người mới nhìn thấy bốn cô bé đi ra, trên tay ai cũng có chiến lợi phẩm của riêng mình, tuy nhiên không ai đổi được con gấu to giống cô cả.
“Chị Tú. Chúng ta đi thôi.” Lý Nhã gật đầu nói với cô.
“Đi thôi.” Võ An Tú đáp lại, sáu người cùng nhau rời khỏi trung tâm mua sắm. Trong ba cô bé kia có một người đi xe đến vì vậy ba cô bé cùng ngồi chung xe, cô cùng Lý Nhã thì ngồi chung.
Hai chiếc xe nhanh chóng chạy đến một nhà hàng gần đó. Nhà hàng này cũng được xem là những nhà hàng sang trọng nhất trong các nhà hàng ở thành phố này, nó khá rộng lớn cùng trang trọng, có phòng riêng cùng phục vụ riêng cho tầng phòng.
Sau người đi vào trong, nhân viên bên ngoài nhanh chóng dẫn bọn họ vào phòng riêng, vệ sĩ đứng bên cạnh cửa còn năm cô thì đi vào ghế ngoài. Võ An Tú muốn gọi anh ta cùng ăn nhưng anh ta từ chối, bởi vì phải nghiêm chỉnh bảo vệ an toàn cho cô không thể lơ là một phút một giây nào.
“Chị thích món nào ạ.” Lý Nhã nhìn thức đơn sau đó hỏi.
“Các em chọn đi, chị không kén ăn.” Võ An Tú lắc đầu, nhìn tên thức ăn trong thực đơn cô hoàn toàn không hiểu nó là loại thức ăn gì, đúng là quá khoa trương.
“Vậy chúng em chọn nhé.” Lý Nhã nghe vậy liền gật đầu, sau đó cô đọc tên các món ăn mình chọn cho phục vụ, ba cô bé kia cũng thêm vào vài món rồi trả lại thực đơn cho phục vụ.
Nhìn phục vụ ra ngoài, Võ An Tú liền híp mắt nhìn sau đó quắc tay gọi vệ sĩ đang đứng trước cửa. Cô luôn rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, cũng như ánh mắt người đó nhìn cô. Anh chàng phục vụ vừa rồi trong lúc đứng chờ như vô ý mà nhín về phía cô, trong ánh mắt tràn ngập cảm xúc kỳ lạ.
Vệ sĩ thấy cô gọi mình liền khó hiểu đi lại. Lo ngại trong phòng này có thiết bị gì đó nên cô vẫy tay kêu anh ta tới gần sau đó nhỏ giọng, âm thanh chỉ vừa đủ để anh ta nghe thấy rồi nói:
“Người phục vụ kia không bình thường, kêu người nhìn chằm chằm anh ta.”
Vệ sĩ nghe xong liền cảnh giác, trong nhóm vệ sĩ đã có tin đồn rất lợi hại về cô, vì vậy lời cô nói anh ta hoàn toàn không chút nghi ngờ. Nếu như cô nhỏ giọng nói chuyện với anh thì chắc chắn trong phòng này có thứ gì không đúng, sự tin tưởng mù quáng khiến anh ta càng thêm thận trọng mà gật đầu.
Anh ta không hề nghĩ rằng cô chỉ là muốn an toàn mới làm thế chứ nào biết trong phòng này thực sự có thiết bị gì đó thay không, nhưng cũng vì sự thận trọng của cô mà anh ta cũng cảnh giác hơn. Anh ta giả vờ rời khỏi phòng để gọi thêm thức ăn, sau đó trên đường trở về phòng nói nhỏ vào bộ đàm gắn ở cái đồng hồ của mình.
Sau khi vào phòng anh ta gật đầu với cô ý bảo đã cho người kiểm tra. Võ An Tú xem như không có chuyện gì mà tiếp tục trò chuyện với bốn cô bé. Tuổi tác của bọn họ trên lệch không quá lớn, vì vậy chủ đề nói ra cũng khiến người khác thích thú huống hồ một cô ngái quê mùa, cổ xưa như cô làm sao không tò mò cho được.
Gần hai tháng qua cô không nói chuyện nhiều với người nào khác ngoại trừ người thân của anh, vì vậy cô không biết làm sao để nói chuyện với những cô bé này, mặc dù cô không lớn hơn bao nhiêu nhưng tư tưởng của cô cực kỳ cổ thủ, cô giống như một bà lão ngồi giữa đám nhỏ vậy.
Vài phút sau vệ sĩ đứng cạnh cửa nghe thấy bộ đàm vang lên tiếng nói của đồng đội, âm thanh rè rè giống như bị nhiễu sóng cuối cùng im bặt, biết tình hình không ổn anh ta liền ra hiệu cho cô.
Võ An Tú trong lúc nói chuyện cũng thường xuyên chú ý hành động của vệ sĩ, sau khi nhận được ám hiệu cô liền châu mày, bắt đầu dùng nội lực dò xét xung quanh. Cảm nhận được sát ý ở cách đó không xa cùng với vài người bên trong nhà hàng khiến cô nhíu chặt mày.
Một mình cô thì không sao nhưng nếu như làm liên lụy đến bốn cô bé này thì chắt chắn lương tâm cô sẽ không yên ổn. Cô đứng dậy đi đến cửa sổ rồi kéo màn xuống, thời gian này tuy nắng không còn gay gắt nhưng người trong phòng kéo màn che cũng không khiến người khác nghi ngờ, vì vậy cô không làm hành động kỳ lạ nào mà giống như bị ánh nắng làm cho khó chịu nên kéo màn.
Lý Nhã cùng ba cô bé kia thấy hành động của cô thì khó hiểu hỏi: “Sao vậy ạ.”
“Không có gì, tại chị thấy nắng quá thôi.” Võ An Tú vừa trả lời vừa để tay lên khóe môi ra hiệu bốn cô bé đừng hỏi nhiều rồi lên tiếng chuyển đề tài: “Chuyện học hành của các em sao rồi.”
Lý Nhã nhìn ra cô đang muốn bọn họ nói chuyện nhưng đừng liên quan đến đề tài vừa rồi vì vậy nhanh chóng hùa theo cô, rồi nháy mắt với ba cô bạn mình. Tuy ba cô bé kia không hiểu lắm nhưng cũng nhanh chóng phối hợp.
Võ An Tú thấy vậy liền mỉm cười rồi quắc tay để vệ sĩ nhanh chóng kiểm tra kiểm tra bàn ghế xem có thứ gì đáng nghi không. Nhưng đúng là để cô đoán đúng, sau khi lục tung phòng cuối cùng cũng tìm thấy thiết bị nghe lén cùng với thiết bị nhiễu sóng trong phòng.
Có thể nghĩ rằng dù bọn họ gặp chuyện gì thì ngoại trừ chạy khỏi phòng thì có gọi bắt kỳ cuộc gọi nào cũng không thể gọi được. Nghĩ đến đây cô liền hiểu tại sao ngoại trừ hai kẻ bên ngoài còn lại vài người thì bên trong nhà hàng này.
Chắc chắn kế hoặc này đã được tính toán sẵn, hai kẻ bên ngoài có thể là bắn tỉa, còn những kẻ bên trong thì phụ trách chặn cửa, một khi tiếng súng vang lên những kẻ kia liền chặn cửa từ bên ngoài không để bắt kỳ ai trong phòng này có thể chạy thoát được. Mục tiêu lần này không chỉ một mình cô mà bọn chúng muốn diệt khẩu tất cả những người chứng kiến việc này.
Có lẽ chủ nhân của nhà hàng này là một trong những kẻ làm phản bên trong cục bộ.
Lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, người phục vụ mang thức ăn đi vào. Sáu người làm như không có việc gì mà ngồi nói chuyện với nhau. Thức ăn được dọn lên bàn, người phục khom người rồi đi ra ngoài, trước khi đi còn liếc mắt nhìn cô một cái.
Cánh cửa đóng lại, vệ sĩ nhanh chóng chạy đến bàn ăn, sau đó hỏi: “Bây giờ không thể liên lạc ra bên ngoài, nhưng chắn nhóm vệ sĩ bên ngoài sẽ phát hiện ra chuyện kỳ lạ mà xông vào, mọi người cứ bình tĩnh.”
“Có chuyện gì vậy ạ.”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
Ba cô bé kia thấy những hành động nãy giờ của bọn họ thì nom nớp lo sợ, dù sao cũng chỉ là những đứa nhỏ chưa trưởng thành gặp chuyện này thì cực kỳ hoảng loạn.
“Lại nữa sao ạ.” Lý Nhã ngược lại biết chuyện gì đang xảy ra, cô bé không ngờ không chỉ anh Phong bị tập kích mà chính cô cũng sẽ bị tập kích như vậy.
“Đừng sợ. Chị sẽ không để máy em xảy ra chuyện gì, chỉ cần làm theo lời chị nói.” Võ An Tú nhỏ giọng an ủi sau đó xoay đầu nói với vệ sĩ: “Chúng ta chờ không kịp, hai tên cầm súng bắn xa ở bên ngoài cửa sổ, chắc chắn chỉ thêm vài phút sau sẽ nổ súng.”
Vệ sĩ nghe vậy liền kinh ngạc hô: “Vậy tôi sẽ phá cửa ra ngoài.”
Võ An Tú lắc đầu: “Không kịp rồi, bọn chúng đã chặn cửa, hiện tại chỉ có thể chờ bên ngoài đột phá vào trong.”
“Chúng ta đã chặn tầm nhìn của kẻ bắn súng, chỉ cần cầm cự đến khi người của chúng ta chạy đến.”
Cô hiểu chuyện này, số lượng tập kích lần này không nhiều, có lẽ kẻ địch kinh thường một cô gái tay yếu chân mềm như cô nên không phái nhiều người. Cái kẻ biết được thực lực của cô lại không báo cáo lại cho những người đó, đây đúng là chuyện tốt đối với cô.
“Vậy giờ làm sao đây. Xin lỗi tiểu thư là do tôi sơ xuất.” Vệ sĩ nghe vậy thì đầy vẻ áy náy, anh ta đúng là quá sơ xuất, cứ tưởng sẽ không bị phát hiện nào ngờ kẻ địch đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.
“Đừng tự trách. Hiện tại chúng ta phải nghĩ cách.” Võ An Tú lắc đầu, cô không muốn đỗ lỗi cho bất kỳ ai, bởi vì tình hình hiện tại là do cô muốn đi ra ngoài cũng những cô bé này: “Chúng ta kéo ngã bàn rồi đẩy nó đến gần góc tường cạnh cửa.”
Năm người kia nghe vậy liền nhanh chóng làm theo, bọn họ cầm khăn trải bàn gom lại các chén đĩa bên trong rồi để nhẹ nó xuống đất, để không bị nhanh chóng phát hiện bọn họ không ai dám để phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Vệ sĩ, Võ An Tú cùng Lý Nhã hợp lực khinh bàn đến vị trí mà cô nói, sau đó nghiên bàn ra, như vậy bọn họ đã có một chổ núp tránh đạn. Chất liệu của bàn ăn cực kỳ chắc chắn cùng cứng cáp, có thể chống đở đạn một khoảng thời gian, hơn nữa dù là tay bắn tỉa nhưng chưa chắc trình độ có thể cao đến nổi bằn ở một vị trí mà không sai lệch, hơn nữa có tấm màn che chắn tầm nhìn, điều này cực kỳ bất lợi đối với kẻ địch, nhóm bọn họ cũng có thể yên tâm hơn.
Cô cũng kéo những cái ghế lại xếp thành hàng từ bàn cho đến cửa vào sau đó nói: “Mau núp sau bàn.”
Lý Nhã kéo bạn mình nghe theo lệnh của cô mà nhanh chóng chạy ra sau bàn, Võ An tú cùng vệ sĩ cũng chạy vào. May mắn bàn khá lớn, sáu người chui vào vừa đủ không hề chật chọi chút nào.
Bụp
Bọn họ vừa núp xong thì nghe thấy một tiếng ghim vào tường vang lên. Sáu người ngước lên nhìn bức tường phái sau mình.
Một viên đạn cắm sau vào tường tạo thành một cái lỗ nhò, vị trí này vừa vặn là ngây đầu của bọn họ nếu như bọn họ vẫn còn ngồi trên bàn ăn giống như khi nãy.
“Má ơi, bắn chuẩn vậy.” Lý Nhã không nhịn được mà hoảng hốt nói.
Ba cô bé kia cũng nuốt một ngụm nước miếng, hai mắt đầy sợ hãi. Tuy nhiên dù bốn cô bé có sợ hãi như thế nào thì cũng không là hét làm loạn, bởi vì bốn cô bé biết nếu như mình làm loạn thì chắc chắn người đầu tiên chết là bọn họ.
“Hu hu hu. Tớ sợ quá.” Trương Mỹ Kỳ bật khóc nức nở, dù tố chất tâm lý có lớn cỡ nào thì cô bé vẫn không nhịn được mà khóc lên.
Đỗ Hồng Như cùng Hồ Hoàng My cũng đỏ mắt mà rơi lệ, nhưng hai cô bé không nói ra tiếng mà chỉ âm thầm khóc nức. Lý Nhã thấy ba cô bạn thân của mình khóc thì cố gắng cắn răng để nước mắt không rơi xuống, tỏ vẻ kiêng cường mà an ủi bọn họ:
“Ngoan không khóc, không khóc. Chúng ta sẽ không sao, sẽ có người cứu chúng ta mà.”
“Các cậu phải tin tớ, chúng ta sẽ không sao.”
Võ An Tú không lên tiếng an ủi mà tập trung chú ý đến xung quanh. Lại vài viên đạn bay từ cửa sổ vào, lần này cửa sổ vỡ tan tành, tiếng động lớn tới nỗi những người bên ngoài cũng nghe thấy, nhưng lại không có ai chạy lên phái trên này.
“Những phòng xung quanh đây không có người.” Nghe tiếng động một hồi, cô liền cau mày, lúc nãy vào phòng không để ý thì ra đúng là có âm mưu từ trước, tất cả phòng ở tầng này đều không có người. Chắc chắn nhân viên đã dùng một lý do nào đó để lừa gạt khách hàng để bọn họ không sợ hãi chạy loạn.
Tiếng đạn bay vào phòng có quy luật rõ ràng, bọn chúng không bắn liên tiếp dù cho biết bắn như vậy mục tiêu sẽ có thể thoát được nhờ may mắn, nhưng bọn chúng không gắp gáp mà cách vài giây mới bắn một lần. Tiếng súng vang lên cực kỳ nhỏ, nếu cô không phải là người luyện võ thì chắc chắn không thể nghe thấy được, khoản cách của kẻ bán súng cũng khá ca, hai kẻ đó nằm trên hai tòa nhà đối diện với cửa sổ phòng này.
“Bọn chúng đang nhử mồi.” Vệ sĩ nhận ra mục địch của bọn họ liền nói. Mỗi phát súng bắn ra đều ghim vào bức tường gần cửa.
“Bọn họ chờ chúng ta hoảng loạn chạy đến cửa rồi mới bắn đến vị trí đó.” Võ An Tú gật đầu đáp lời. Đây đúng là trò chơi câu cá cực kỳ tiện ích, đánh vào tâm lý sợ hãi của con người.
Nếu như không phải cô nhắc nhở thì chắc chắn điều đầu tiên khi có một người chết hoặc thấy đạn bay vào con người sẽ sinh ra sợ hãi tìm cách chạy trốn, mà cửa ra vào chính là nơi có thể chạy thoát. Một khi chạy đến cửa bắt đầu xô đẩy nhưng không mở ra được thì chắn càng thêm hoảng loạn mà cố sức đẩy chứ không phải tìm một cách nào đó khác để kéo dài thời gian tìm chờ người đến cứu hoặc tìm một con đường khác để có thể ra
Một khi nắm rõ chuyện chuyện này thì bọn chúng chỉ cần chặm rãi làm cho nổi sợ của người khác đến đỉnh điễm lúc đó sẽ có người không chịu nỗi áp lực mà để người khác làm kẻ chết thay cho mình giống như dùng họ để đỡ đạn. Đúng là một kế hoặc hoàn mỹ, không để lại chút manh mối nào, chỉ cần bọn họ chết hết thì người trong nhà hàng này sẽ vô tội, bọn họ không hề biết gì đã xảy ra sau khi dọn thức ăn thì rời đi cũng không nghe thấy âm thanh nào khác.
“Tính toán hoàn hảo.” Võ An Tú thở thắt ra, không ngờ thế trận lớn như vậy. Cô cảm thấy mình cũng thật vinh dự khi nằm trong kế hoặc không chút khe hở nào như vậy.
“Chị Tú, chúng ta như thế này không phải là cách hay.” Lý Nhã là một cô bé thông minh, chỉ cần nghe hai người nói liền hiểu hết tất cả. Không ngờ rằng một ngày nào đó cô bé cũng dính vào một cuộc ám sát kinh khủng như thế này.
“Chị biệt, nếu như bọn chúng càng không muốn để người khác biết thì chị càng không thể để bọn họ thoát được.” Võ An Túy gật đầu: “Ở yên đây.”
“Tiểu thư định làm gì.” Vệ sĩ nghe vậy liền cau mày hỏi.
“Để người đi đường chú ý đến.” Võ An Tú tự tin nói, cửa sổ vỡ không thể khiến người khác chú ý bởi vì, phía bắn tỉa là một góc khuất ít người để ý, dù cho mảnh vỡ có rớt xuống cũng không ai quan tâm, vậy thì cô sẽ ném đồ từ cửa sổ phía cửa sổ chính diện đường đi này.
“Như vậy rất nguy hiểm.” Vệ sĩ lắc đầu không đồng ý, nếu như đi ra khỏi bàn rất có thể sẽ bị bắn trúng, dù có che màn nhưng bóng người vẫn hiện lên trên tấm màn, như vậy rất dễ cho bọn chúng nhắm đến.
“Không sao, anh cứ bắn một hai phát đạn vào cửa kính bên kia đi.” Võ An Tú lắc đầu sau đó nói. Cô đủ tự tin để né tránh những viên đạn lao đến mình, tốc độ của chúng không thể nào nhanh bằng cô được.
“Chị Tú cẩn thận.” Lý Nhã nhỏ giọng nhắc nhở.
“Bắn đi.” Võ An Tú gật đầu rồi ra lệnh cho vệ sĩ. Anh ta tuy không đồng ý nhưng cũng không nói thêm gì, dù sao tin đồn về cô đều là về sự lợi hại của cô, tuy lo lắng nhưng anh ta hoàn toàn tin tưởng cô vì vậy nhanh chóng giơ súng lên né người sang bên hông bàn ăn rồi nhắm vào cửa kính bị tấm màn che khuất sau đó nổ súng.
“Không được, cửa kính chống đạn.” Vệ sĩ cau mày nói, cây súng này của anh ta có sát thương cực kỳ lớn vậy mà lại chỉ tạo ra một vế trày trên tấm kính mà thôi, cái màn che kính vì viên thủng một lỗ to vừa vặn nhìn thấy vết ghim trên tấm kính.
“Những gì mọi người nhìn thấy nhớ phải giữ bí mật nhé.” Võ An Tú cũng lường trước được việc này vì vậy cô kêu anh bắn chỉ để tạo vết tích giả mà thôi, bởi vì cô sẽ đánh vỡ kính nếu như bị điều tra thì rất phiền phức.
Năn người nghe cô nói mà khó hiểu, không biết cô muốn bọn họ giữ bí mật gì, nhưng rất nhanh hai mắt của bọn họ trừng lớn, miệng thì há to đến nổi cói thể nhét được quả trứng gà.
Lúc này Võ An Tú nhanh chóng chạy ra khỏi bàn, đúng như vệ sĩ nói cô vừa ra khỏi thì hai viên đạn đã bắn tới, cô nhanh chóng lách người tránh khỏi hai viên đạn rồi cầm lấy tấm vãi đang bao lấy hết cá chén đĩa đũa cùng thức ăn bên dưới sàn. Xách chúng lên, cô chạy nhanh đến bên cửa sổ sau đó, vận nội công vào tay mình sau đó đập mạnh vào cửa kính.
Xoảng, xoảng. Tiếng cửa bể vang lên trong phòng, những miếng kính nhanh chóng rơi ra bên ngoài.
Nhìn cái lỗ mà mình tạo ra cô hài lòng nhìn xuống dưới, thấy người đi đường không có quá nhiều, mà xe cộ cũng đang chạy rất nhanh, cô liền nhắm vào dòng đường cho xe cộ, bởi vì dù sao ném sang đó cũng có thể tránh thiệt hại nhiều hơn là ném bên đường người đi bộ.
Sau khi xác định chỗ ném, cô liền dồn nội lực vào tay sau đó quăng bọc trải bàn ra ngoài lỗ kính. Làm xong cô liền chạy nhanh chở về bàn.
Nhìn năm người đang trốn sau bàn ăn đang nhìn cô chầm chằm như nhìn sinh vật lạ cô liền khó hiểu hỏi: “Sao vậy.”
“Tiểu thư đúng là không phải người.” Vệ sĩ không nhịn được mà cảm thán, bốn cô bé bên cạnh cũng không tình mà gật đầu.
Cô thấy bọn họ như vậy liền dỡ khóc dỡ cười sau đó hừ lạnh một tiếng: “Nói ai không phải người vậy hả.”
Năm người nghe vậy liền vọi vàng lắc đầu tỏ vẻ không phải mình nói rồi nuốt một ngụm nước miếng đầy hoảng hốt.
Đúng như những gì Võ An Tú tính toán, sau khi ném đồ xuống người qua đường liền nhanh chóng chú ý vào nhà hàng, bọn họ nhìn thấy cửa kính vỡ bên trên tầng năm của nhà hàng liền gọi điện cho cảnh sát. Đây là một nah2 hàng đắc đỏ, những người có thể ăn uống bên trong đây đều là người có tiền có quyền, vì vậy những người đi đường đều cảm thấy khó hiểu, bọn họ không thể chạy vào kiểm tra chỉ có thể gọi điện cho cảnh sát đến nhìn mà thôi.
Hai tên bắn tỉa bên ngoài chú ý đến chuyện này liền không khỏi xả đạn, hiện tại bọn họ không còn thời gian để cau giờ nữa, trước khi cảnh sát đến cần phải giết chết được mục tiêu. Cũng vì chuyện này mà hiện tại tất cả những người bên trong nhà hàng đều nghe thấy tiếng súng vang lên, bọn họ hoảng loạn mà chạy khỏi nhà hàng.
Tiếng ồn ào huyên nháo vang lên. Nhóm vệ sĩ cũng vì chuyện này mà phát giác ra chuyện không đúng mà chạy lên, nhìn thấy một nhóm người đứng chặn bên ngoài cửa liền không chút chừng chờ mà xong vào.
Hai bên giằng co dữ dội, bên trong phòng nghe thấy cả tiếng bên ngoài cửa sổ cùng với bên ngoài cửa chính, bọn họ biết nhóm vệ sĩ đã chạy lên mà giằng co với kẻ địch bên ngoài.
“Chúng ta được cứu rồi.” Trương Mỹ Kỳ mừng rỡ nói, cô bé lâu nước mắt trên mặt rồi mỉm cười.
“Đúng vậy, không sao nữa rồi.” Đỗ Hồng Như gật đầu.
“May mắn, may mắn. Chị Tú thật lợi hại.” Hồ Hoàng My thở thắt một hơi, trong suốt quá trình mà cô chạy đến cửa sổ cô bé đều nín thở mà quan sát.
“Chị tú, chị thật lợi hại. Không ngờ chị có thể đánh vỡ kính chống đạn luôn đó.” Lý Nhã hai mắt sáng rực nhìn cô, cứ như là phim vậy, một người bình thường mà có thể đánh vỡ kính chống đạn.
“Do sức của chị lớn thôi.” Võ An Tú lắc đầu nói dối, cô biết việc mình có nội công không thể để lộ ra bên ngoài nếu không sẽ rất phiền toái cho anh.
Vệ sĩ bên cạnh cũng nhìn cô đầy sùng bái, cuối cùng anh ta cũng hiểu tại sao những người từng đi theo bảo vệ cô đều luôn miệng khen ngợi cô rồi. Với cái sức mạnh khủng khiếp này thì có ai mà không ngưỡng mộ đây.
Những người khác cũng thở phào một hơi. Nhưng có lẽ bọn họ đã yên tâm khá sớm, lúc này bỗng nhiên cánh cửa mở ra một kẻ cầm súng chạy vào, hắn ta nhìn thấy bọn họ đang trốn sau bàn liền giơ súng về phái bọn họ sau đó bóp cò:
“Chết đi.”
“Một trăm.”
“Ba trăm.”
“Năm trăm.” Tiếng đếm số vang vọng trong quầy. Nhân viên cầm những miếng thẻ kéo ra đếm.
Võ An Tú tò mò nhìn những thứ trưng bày trong tủ kiến cùng những con gấu treo lủng lẳng cùng những con trên kệ ở vách tường.
“Tám trăm, một ngàn.” Nhân viên càng đếm càng cảm thấy khó tin. Sau khi đếm đến một ngàn hai trăm miếng thì cuối cùng cũng ngừng lại: “Xin chúc mừng, tổng cộng là một ngàn hai trăm miếng, các vị có thể lấy hai con gấu bông to phía trên tùy thích.”
Võ An Tú nghe vậy liền vui vẻ, cô nhìn chằm chằm những con gấu phía trên. Mỗi mẫu gấu bông đều cực kỳ đa dạng, có rất nhiều con cô hoàn toàn không biết.
“Tôi lấy con này cùng con này.” Cô chỉ vào một con màu vàng trong khá dễ thương cùng một con gấu ở giữa có một trái tim.
Nhân viên gật đầu sau đó lấy cây móc, móc hai con gấu bông xuống rồi đưa cho cô cùng vệ sĩ bên cạnh. Hai con gấu khá to một mình vệ sĩ không thể nào ôm được hết vì vậy cô cũng không đưa con gấu đang ôm cho anh ta mà tự mình ôm.
Hai người đổi gấu xong thì đi vào trong tìm bốn cô bé vẫn đang chơi đến quên trời quên đất.
Lúc cô tìm thấy Lý Nhã thì cô bé đang ngồi trên một chiếc xe mô phỏng, không ngừng lắc qua lắc lại.
Võ An Tú đi lại gần cũng không lên tiếng làm phiền cô bé.
“Lại thua rồi.” Lý Nhã nhìn xếp hạng của mình mà thở dài một hơi. Đây là lần thứ ba cô đua xe nhưng xếp hạn chỉ đứng ba hoặc tư mà thôi, không thể lên nổi hạng nhì.
“Nhã Nhã.” Võ An Tú thấy cô bé chơi xong thì lên tiếng gọi.
“Chị Tú.” Lý Nhã nghe tiếng liền xoay đầu sang, thấy cô đang ôm một con gấu khá lớn liền bật cười: “Chị mua hả, to quá.”
“Không, chị đổi thẻ đó, được hai con.” Võ An Tú cười nói.
“Oa, thật á, hai con gấu to cũng phải gần một ngàn mấy thẻ đó.” Lý Nhã kinh ngạc, vẻ mặt đầy khăm phục: “Chị thật lợi hại.”
Võ An Tú nghe vậy chỉ mỉm cười sau đó nhìn đống thẻ cô bé để bên cạnh, hình như sự kinh ngạc của cô bé cũng không phải không có lý bởi vì số thẻ của cô bé rất ít, chắc chỉ được một hai trăm mà thôi, rất ít người có thể dùng hai mươi xu mà nhận được nhiều thẻ như cô, không những vậy cô còn tốn hết bốn xu để gắp thú bông nếu không chắc có thể lấy thêm hai trăm thẻ nữa.
Lý Nhã xuống khỏi xe mô phỏng rồi cầm đống thẻ của mình lên: “Nhiêu đây chắc em có thể đổi được con thú nho nhỏ.”
Võ An Tú cười sau đó nói: “Chị cho em con gấu váng đó, còn con này là của anh Phong.”
“Thật không ạ?” Lý Nhã nhìn con gấu vàng trong tay vệ sĩ hai mặt sáng rực, tuy cô bé có thể mua một con nhưng được cho vẫn khiến người khác vui vẻ hơn nhiều: “Cảm ơn chị ạ.”
“Giờ cũng ba giờ rồi, chúng ta đi ăn thôi.” Võ An Tú nói. Buổi trưa bọn họ không ăn gì hiện tại chắc cũng đói bụng cả rồi.
“Vâng để em đi tìm bọn họ sau đó lại đổi quà.” Lý Nhã gật đầu rồi nhanh chóng chạy đi.
Võ An Tú cùng vệ sĩ thấy vậy thì đi ra ngoài chờ đợi, chắc cũng phải tốn khá khá thời gian thì bốn cô bé mới có thể hội hợp với hai người.
Hai mươi phút sau, hai người mới nhìn thấy bốn cô bé đi ra, trên tay ai cũng có chiến lợi phẩm của riêng mình, tuy nhiên không ai đổi được con gấu to giống cô cả.
“Chị Tú. Chúng ta đi thôi.” Lý Nhã gật đầu nói với cô.
“Đi thôi.” Võ An Tú đáp lại, sáu người cùng nhau rời khỏi trung tâm mua sắm. Trong ba cô bé kia có một người đi xe đến vì vậy ba cô bé cùng ngồi chung xe, cô cùng Lý Nhã thì ngồi chung.
Hai chiếc xe nhanh chóng chạy đến một nhà hàng gần đó. Nhà hàng này cũng được xem là những nhà hàng sang trọng nhất trong các nhà hàng ở thành phố này, nó khá rộng lớn cùng trang trọng, có phòng riêng cùng phục vụ riêng cho tầng phòng.
Sau người đi vào trong, nhân viên bên ngoài nhanh chóng dẫn bọn họ vào phòng riêng, vệ sĩ đứng bên cạnh cửa còn năm cô thì đi vào ghế ngoài. Võ An Tú muốn gọi anh ta cùng ăn nhưng anh ta từ chối, bởi vì phải nghiêm chỉnh bảo vệ an toàn cho cô không thể lơ là một phút một giây nào.
“Chị thích món nào ạ.” Lý Nhã nhìn thức đơn sau đó hỏi.
“Các em chọn đi, chị không kén ăn.” Võ An Tú lắc đầu, nhìn tên thức ăn trong thực đơn cô hoàn toàn không hiểu nó là loại thức ăn gì, đúng là quá khoa trương.
“Vậy chúng em chọn nhé.” Lý Nhã nghe vậy liền gật đầu, sau đó cô đọc tên các món ăn mình chọn cho phục vụ, ba cô bé kia cũng thêm vào vài món rồi trả lại thực đơn cho phục vụ.
Nhìn phục vụ ra ngoài, Võ An Tú liền híp mắt nhìn sau đó quắc tay gọi vệ sĩ đang đứng trước cửa. Cô luôn rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, cũng như ánh mắt người đó nhìn cô. Anh chàng phục vụ vừa rồi trong lúc đứng chờ như vô ý mà nhín về phía cô, trong ánh mắt tràn ngập cảm xúc kỳ lạ.
Vệ sĩ thấy cô gọi mình liền khó hiểu đi lại. Lo ngại trong phòng này có thiết bị gì đó nên cô vẫy tay kêu anh ta tới gần sau đó nhỏ giọng, âm thanh chỉ vừa đủ để anh ta nghe thấy rồi nói:
“Người phục vụ kia không bình thường, kêu người nhìn chằm chằm anh ta.”
Vệ sĩ nghe xong liền cảnh giác, trong nhóm vệ sĩ đã có tin đồn rất lợi hại về cô, vì vậy lời cô nói anh ta hoàn toàn không chút nghi ngờ. Nếu như cô nhỏ giọng nói chuyện với anh thì chắc chắn trong phòng này có thứ gì không đúng, sự tin tưởng mù quáng khiến anh ta càng thêm thận trọng mà gật đầu.
Anh ta không hề nghĩ rằng cô chỉ là muốn an toàn mới làm thế chứ nào biết trong phòng này thực sự có thiết bị gì đó thay không, nhưng cũng vì sự thận trọng của cô mà anh ta cũng cảnh giác hơn. Anh ta giả vờ rời khỏi phòng để gọi thêm thức ăn, sau đó trên đường trở về phòng nói nhỏ vào bộ đàm gắn ở cái đồng hồ của mình.
Sau khi vào phòng anh ta gật đầu với cô ý bảo đã cho người kiểm tra. Võ An Tú xem như không có chuyện gì mà tiếp tục trò chuyện với bốn cô bé. Tuổi tác của bọn họ trên lệch không quá lớn, vì vậy chủ đề nói ra cũng khiến người khác thích thú huống hồ một cô ngái quê mùa, cổ xưa như cô làm sao không tò mò cho được.
Gần hai tháng qua cô không nói chuyện nhiều với người nào khác ngoại trừ người thân của anh, vì vậy cô không biết làm sao để nói chuyện với những cô bé này, mặc dù cô không lớn hơn bao nhiêu nhưng tư tưởng của cô cực kỳ cổ thủ, cô giống như một bà lão ngồi giữa đám nhỏ vậy.
Vài phút sau vệ sĩ đứng cạnh cửa nghe thấy bộ đàm vang lên tiếng nói của đồng đội, âm thanh rè rè giống như bị nhiễu sóng cuối cùng im bặt, biết tình hình không ổn anh ta liền ra hiệu cho cô.
Võ An Tú trong lúc nói chuyện cũng thường xuyên chú ý hành động của vệ sĩ, sau khi nhận được ám hiệu cô liền châu mày, bắt đầu dùng nội lực dò xét xung quanh. Cảm nhận được sát ý ở cách đó không xa cùng với vài người bên trong nhà hàng khiến cô nhíu chặt mày.
Một mình cô thì không sao nhưng nếu như làm liên lụy đến bốn cô bé này thì chắt chắn lương tâm cô sẽ không yên ổn. Cô đứng dậy đi đến cửa sổ rồi kéo màn xuống, thời gian này tuy nắng không còn gay gắt nhưng người trong phòng kéo màn che cũng không khiến người khác nghi ngờ, vì vậy cô không làm hành động kỳ lạ nào mà giống như bị ánh nắng làm cho khó chịu nên kéo màn.
Lý Nhã cùng ba cô bé kia thấy hành động của cô thì khó hiểu hỏi: “Sao vậy ạ.”
“Không có gì, tại chị thấy nắng quá thôi.” Võ An Tú vừa trả lời vừa để tay lên khóe môi ra hiệu bốn cô bé đừng hỏi nhiều rồi lên tiếng chuyển đề tài: “Chuyện học hành của các em sao rồi.”
Lý Nhã nhìn ra cô đang muốn bọn họ nói chuyện nhưng đừng liên quan đến đề tài vừa rồi vì vậy nhanh chóng hùa theo cô, rồi nháy mắt với ba cô bạn mình. Tuy ba cô bé kia không hiểu lắm nhưng cũng nhanh chóng phối hợp.
Võ An Tú thấy vậy liền mỉm cười rồi quắc tay để vệ sĩ nhanh chóng kiểm tra kiểm tra bàn ghế xem có thứ gì đáng nghi không. Nhưng đúng là để cô đoán đúng, sau khi lục tung phòng cuối cùng cũng tìm thấy thiết bị nghe lén cùng với thiết bị nhiễu sóng trong phòng.
Có thể nghĩ rằng dù bọn họ gặp chuyện gì thì ngoại trừ chạy khỏi phòng thì có gọi bắt kỳ cuộc gọi nào cũng không thể gọi được. Nghĩ đến đây cô liền hiểu tại sao ngoại trừ hai kẻ bên ngoài còn lại vài người thì bên trong nhà hàng này.
Chắc chắn kế hoặc này đã được tính toán sẵn, hai kẻ bên ngoài có thể là bắn tỉa, còn những kẻ bên trong thì phụ trách chặn cửa, một khi tiếng súng vang lên những kẻ kia liền chặn cửa từ bên ngoài không để bắt kỳ ai trong phòng này có thể chạy thoát được. Mục tiêu lần này không chỉ một mình cô mà bọn chúng muốn diệt khẩu tất cả những người chứng kiến việc này.
Có lẽ chủ nhân của nhà hàng này là một trong những kẻ làm phản bên trong cục bộ.
Lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, người phục vụ mang thức ăn đi vào. Sáu người làm như không có việc gì mà ngồi nói chuyện với nhau. Thức ăn được dọn lên bàn, người phục khom người rồi đi ra ngoài, trước khi đi còn liếc mắt nhìn cô một cái.
Cánh cửa đóng lại, vệ sĩ nhanh chóng chạy đến bàn ăn, sau đó hỏi: “Bây giờ không thể liên lạc ra bên ngoài, nhưng chắn nhóm vệ sĩ bên ngoài sẽ phát hiện ra chuyện kỳ lạ mà xông vào, mọi người cứ bình tĩnh.”
“Có chuyện gì vậy ạ.”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
Ba cô bé kia thấy những hành động nãy giờ của bọn họ thì nom nớp lo sợ, dù sao cũng chỉ là những đứa nhỏ chưa trưởng thành gặp chuyện này thì cực kỳ hoảng loạn.
“Lại nữa sao ạ.” Lý Nhã ngược lại biết chuyện gì đang xảy ra, cô bé không ngờ không chỉ anh Phong bị tập kích mà chính cô cũng sẽ bị tập kích như vậy.
“Đừng sợ. Chị sẽ không để máy em xảy ra chuyện gì, chỉ cần làm theo lời chị nói.” Võ An Tú nhỏ giọng an ủi sau đó xoay đầu nói với vệ sĩ: “Chúng ta chờ không kịp, hai tên cầm súng bắn xa ở bên ngoài cửa sổ, chắc chắn chỉ thêm vài phút sau sẽ nổ súng.”
Vệ sĩ nghe vậy liền kinh ngạc hô: “Vậy tôi sẽ phá cửa ra ngoài.”
Võ An Tú lắc đầu: “Không kịp rồi, bọn chúng đã chặn cửa, hiện tại chỉ có thể chờ bên ngoài đột phá vào trong.”
“Chúng ta đã chặn tầm nhìn của kẻ bắn súng, chỉ cần cầm cự đến khi người của chúng ta chạy đến.”
Cô hiểu chuyện này, số lượng tập kích lần này không nhiều, có lẽ kẻ địch kinh thường một cô gái tay yếu chân mềm như cô nên không phái nhiều người. Cái kẻ biết được thực lực của cô lại không báo cáo lại cho những người đó, đây đúng là chuyện tốt đối với cô.
“Vậy giờ làm sao đây. Xin lỗi tiểu thư là do tôi sơ xuất.” Vệ sĩ nghe vậy thì đầy vẻ áy náy, anh ta đúng là quá sơ xuất, cứ tưởng sẽ không bị phát hiện nào ngờ kẻ địch đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.
“Đừng tự trách. Hiện tại chúng ta phải nghĩ cách.” Võ An Tú lắc đầu, cô không muốn đỗ lỗi cho bất kỳ ai, bởi vì tình hình hiện tại là do cô muốn đi ra ngoài cũng những cô bé này: “Chúng ta kéo ngã bàn rồi đẩy nó đến gần góc tường cạnh cửa.”
Năm người kia nghe vậy liền nhanh chóng làm theo, bọn họ cầm khăn trải bàn gom lại các chén đĩa bên trong rồi để nhẹ nó xuống đất, để không bị nhanh chóng phát hiện bọn họ không ai dám để phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Vệ sĩ, Võ An Tú cùng Lý Nhã hợp lực khinh bàn đến vị trí mà cô nói, sau đó nghiên bàn ra, như vậy bọn họ đã có một chổ núp tránh đạn. Chất liệu của bàn ăn cực kỳ chắc chắn cùng cứng cáp, có thể chống đở đạn một khoảng thời gian, hơn nữa dù là tay bắn tỉa nhưng chưa chắc trình độ có thể cao đến nổi bằn ở một vị trí mà không sai lệch, hơn nữa có tấm màn che chắn tầm nhìn, điều này cực kỳ bất lợi đối với kẻ địch, nhóm bọn họ cũng có thể yên tâm hơn.
Cô cũng kéo những cái ghế lại xếp thành hàng từ bàn cho đến cửa vào sau đó nói: “Mau núp sau bàn.”
Lý Nhã kéo bạn mình nghe theo lệnh của cô mà nhanh chóng chạy ra sau bàn, Võ An tú cùng vệ sĩ cũng chạy vào. May mắn bàn khá lớn, sáu người chui vào vừa đủ không hề chật chọi chút nào.
Bụp
Bọn họ vừa núp xong thì nghe thấy một tiếng ghim vào tường vang lên. Sáu người ngước lên nhìn bức tường phái sau mình.
Một viên đạn cắm sau vào tường tạo thành một cái lỗ nhò, vị trí này vừa vặn là ngây đầu của bọn họ nếu như bọn họ vẫn còn ngồi trên bàn ăn giống như khi nãy.
“Má ơi, bắn chuẩn vậy.” Lý Nhã không nhịn được mà hoảng hốt nói.
Ba cô bé kia cũng nuốt một ngụm nước miếng, hai mắt đầy sợ hãi. Tuy nhiên dù bốn cô bé có sợ hãi như thế nào thì cũng không là hét làm loạn, bởi vì bốn cô bé biết nếu như mình làm loạn thì chắc chắn người đầu tiên chết là bọn họ.
“Hu hu hu. Tớ sợ quá.” Trương Mỹ Kỳ bật khóc nức nở, dù tố chất tâm lý có lớn cỡ nào thì cô bé vẫn không nhịn được mà khóc lên.
Đỗ Hồng Như cùng Hồ Hoàng My cũng đỏ mắt mà rơi lệ, nhưng hai cô bé không nói ra tiếng mà chỉ âm thầm khóc nức. Lý Nhã thấy ba cô bạn thân của mình khóc thì cố gắng cắn răng để nước mắt không rơi xuống, tỏ vẻ kiêng cường mà an ủi bọn họ:
“Ngoan không khóc, không khóc. Chúng ta sẽ không sao, sẽ có người cứu chúng ta mà.”
“Các cậu phải tin tớ, chúng ta sẽ không sao.”
Võ An Tú không lên tiếng an ủi mà tập trung chú ý đến xung quanh. Lại vài viên đạn bay từ cửa sổ vào, lần này cửa sổ vỡ tan tành, tiếng động lớn tới nỗi những người bên ngoài cũng nghe thấy, nhưng lại không có ai chạy lên phái trên này.
“Những phòng xung quanh đây không có người.” Nghe tiếng động một hồi, cô liền cau mày, lúc nãy vào phòng không để ý thì ra đúng là có âm mưu từ trước, tất cả phòng ở tầng này đều không có người. Chắc chắn nhân viên đã dùng một lý do nào đó để lừa gạt khách hàng để bọn họ không sợ hãi chạy loạn.
Tiếng đạn bay vào phòng có quy luật rõ ràng, bọn chúng không bắn liên tiếp dù cho biết bắn như vậy mục tiêu sẽ có thể thoát được nhờ may mắn, nhưng bọn chúng không gắp gáp mà cách vài giây mới bắn một lần. Tiếng súng vang lên cực kỳ nhỏ, nếu cô không phải là người luyện võ thì chắc chắn không thể nghe thấy được, khoản cách của kẻ bán súng cũng khá ca, hai kẻ đó nằm trên hai tòa nhà đối diện với cửa sổ phòng này.
“Bọn chúng đang nhử mồi.” Vệ sĩ nhận ra mục địch của bọn họ liền nói. Mỗi phát súng bắn ra đều ghim vào bức tường gần cửa.
“Bọn họ chờ chúng ta hoảng loạn chạy đến cửa rồi mới bắn đến vị trí đó.” Võ An Tú gật đầu đáp lời. Đây đúng là trò chơi câu cá cực kỳ tiện ích, đánh vào tâm lý sợ hãi của con người.
Nếu như không phải cô nhắc nhở thì chắc chắn điều đầu tiên khi có một người chết hoặc thấy đạn bay vào con người sẽ sinh ra sợ hãi tìm cách chạy trốn, mà cửa ra vào chính là nơi có thể chạy thoát. Một khi chạy đến cửa bắt đầu xô đẩy nhưng không mở ra được thì chắn càng thêm hoảng loạn mà cố sức đẩy chứ không phải tìm một cách nào đó khác để kéo dài thời gian tìm chờ người đến cứu hoặc tìm một con đường khác để có thể ra
Một khi nắm rõ chuyện chuyện này thì bọn chúng chỉ cần chặm rãi làm cho nổi sợ của người khác đến đỉnh điễm lúc đó sẽ có người không chịu nỗi áp lực mà để người khác làm kẻ chết thay cho mình giống như dùng họ để đỡ đạn. Đúng là một kế hoặc hoàn mỹ, không để lại chút manh mối nào, chỉ cần bọn họ chết hết thì người trong nhà hàng này sẽ vô tội, bọn họ không hề biết gì đã xảy ra sau khi dọn thức ăn thì rời đi cũng không nghe thấy âm thanh nào khác.
“Tính toán hoàn hảo.” Võ An Tú thở thắt ra, không ngờ thế trận lớn như vậy. Cô cảm thấy mình cũng thật vinh dự khi nằm trong kế hoặc không chút khe hở nào như vậy.
“Chị Tú, chúng ta như thế này không phải là cách hay.” Lý Nhã là một cô bé thông minh, chỉ cần nghe hai người nói liền hiểu hết tất cả. Không ngờ rằng một ngày nào đó cô bé cũng dính vào một cuộc ám sát kinh khủng như thế này.
“Chị biệt, nếu như bọn chúng càng không muốn để người khác biết thì chị càng không thể để bọn họ thoát được.” Võ An Túy gật đầu: “Ở yên đây.”
“Tiểu thư định làm gì.” Vệ sĩ nghe vậy liền cau mày hỏi.
“Để người đi đường chú ý đến.” Võ An Tú tự tin nói, cửa sổ vỡ không thể khiến người khác chú ý bởi vì, phía bắn tỉa là một góc khuất ít người để ý, dù cho mảnh vỡ có rớt xuống cũng không ai quan tâm, vậy thì cô sẽ ném đồ từ cửa sổ phía cửa sổ chính diện đường đi này.
“Như vậy rất nguy hiểm.” Vệ sĩ lắc đầu không đồng ý, nếu như đi ra khỏi bàn rất có thể sẽ bị bắn trúng, dù có che màn nhưng bóng người vẫn hiện lên trên tấm màn, như vậy rất dễ cho bọn chúng nhắm đến.
“Không sao, anh cứ bắn một hai phát đạn vào cửa kính bên kia đi.” Võ An Tú lắc đầu sau đó nói. Cô đủ tự tin để né tránh những viên đạn lao đến mình, tốc độ của chúng không thể nào nhanh bằng cô được.
“Chị Tú cẩn thận.” Lý Nhã nhỏ giọng nhắc nhở.
“Bắn đi.” Võ An Tú gật đầu rồi ra lệnh cho vệ sĩ. Anh ta tuy không đồng ý nhưng cũng không nói thêm gì, dù sao tin đồn về cô đều là về sự lợi hại của cô, tuy lo lắng nhưng anh ta hoàn toàn tin tưởng cô vì vậy nhanh chóng giơ súng lên né người sang bên hông bàn ăn rồi nhắm vào cửa kính bị tấm màn che khuất sau đó nổ súng.
“Không được, cửa kính chống đạn.” Vệ sĩ cau mày nói, cây súng này của anh ta có sát thương cực kỳ lớn vậy mà lại chỉ tạo ra một vế trày trên tấm kính mà thôi, cái màn che kính vì viên thủng một lỗ to vừa vặn nhìn thấy vết ghim trên tấm kính.
“Những gì mọi người nhìn thấy nhớ phải giữ bí mật nhé.” Võ An Tú cũng lường trước được việc này vì vậy cô kêu anh bắn chỉ để tạo vết tích giả mà thôi, bởi vì cô sẽ đánh vỡ kính nếu như bị điều tra thì rất phiền phức.
Năn người nghe cô nói mà khó hiểu, không biết cô muốn bọn họ giữ bí mật gì, nhưng rất nhanh hai mắt của bọn họ trừng lớn, miệng thì há to đến nổi cói thể nhét được quả trứng gà.
Lúc này Võ An Tú nhanh chóng chạy ra khỏi bàn, đúng như vệ sĩ nói cô vừa ra khỏi thì hai viên đạn đã bắn tới, cô nhanh chóng lách người tránh khỏi hai viên đạn rồi cầm lấy tấm vãi đang bao lấy hết cá chén đĩa đũa cùng thức ăn bên dưới sàn. Xách chúng lên, cô chạy nhanh đến bên cửa sổ sau đó, vận nội công vào tay mình sau đó đập mạnh vào cửa kính.
Xoảng, xoảng. Tiếng cửa bể vang lên trong phòng, những miếng kính nhanh chóng rơi ra bên ngoài.
Nhìn cái lỗ mà mình tạo ra cô hài lòng nhìn xuống dưới, thấy người đi đường không có quá nhiều, mà xe cộ cũng đang chạy rất nhanh, cô liền nhắm vào dòng đường cho xe cộ, bởi vì dù sao ném sang đó cũng có thể tránh thiệt hại nhiều hơn là ném bên đường người đi bộ.
Sau khi xác định chỗ ném, cô liền dồn nội lực vào tay sau đó quăng bọc trải bàn ra ngoài lỗ kính. Làm xong cô liền chạy nhanh chở về bàn.
Nhìn năm người đang trốn sau bàn ăn đang nhìn cô chầm chằm như nhìn sinh vật lạ cô liền khó hiểu hỏi: “Sao vậy.”
“Tiểu thư đúng là không phải người.” Vệ sĩ không nhịn được mà cảm thán, bốn cô bé bên cạnh cũng không tình mà gật đầu.
Cô thấy bọn họ như vậy liền dỡ khóc dỡ cười sau đó hừ lạnh một tiếng: “Nói ai không phải người vậy hả.”
Năm người nghe vậy liền vọi vàng lắc đầu tỏ vẻ không phải mình nói rồi nuốt một ngụm nước miếng đầy hoảng hốt.
Đúng như những gì Võ An Tú tính toán, sau khi ném đồ xuống người qua đường liền nhanh chóng chú ý vào nhà hàng, bọn họ nhìn thấy cửa kính vỡ bên trên tầng năm của nhà hàng liền gọi điện cho cảnh sát. Đây là một nah2 hàng đắc đỏ, những người có thể ăn uống bên trong đây đều là người có tiền có quyền, vì vậy những người đi đường đều cảm thấy khó hiểu, bọn họ không thể chạy vào kiểm tra chỉ có thể gọi điện cho cảnh sát đến nhìn mà thôi.
Hai tên bắn tỉa bên ngoài chú ý đến chuyện này liền không khỏi xả đạn, hiện tại bọn họ không còn thời gian để cau giờ nữa, trước khi cảnh sát đến cần phải giết chết được mục tiêu. Cũng vì chuyện này mà hiện tại tất cả những người bên trong nhà hàng đều nghe thấy tiếng súng vang lên, bọn họ hoảng loạn mà chạy khỏi nhà hàng.
Tiếng ồn ào huyên nháo vang lên. Nhóm vệ sĩ cũng vì chuyện này mà phát giác ra chuyện không đúng mà chạy lên, nhìn thấy một nhóm người đứng chặn bên ngoài cửa liền không chút chừng chờ mà xong vào.
Hai bên giằng co dữ dội, bên trong phòng nghe thấy cả tiếng bên ngoài cửa sổ cùng với bên ngoài cửa chính, bọn họ biết nhóm vệ sĩ đã chạy lên mà giằng co với kẻ địch bên ngoài.
“Chúng ta được cứu rồi.” Trương Mỹ Kỳ mừng rỡ nói, cô bé lâu nước mắt trên mặt rồi mỉm cười.
“Đúng vậy, không sao nữa rồi.” Đỗ Hồng Như gật đầu.
“May mắn, may mắn. Chị Tú thật lợi hại.” Hồ Hoàng My thở thắt một hơi, trong suốt quá trình mà cô chạy đến cửa sổ cô bé đều nín thở mà quan sát.
“Chị tú, chị thật lợi hại. Không ngờ chị có thể đánh vỡ kính chống đạn luôn đó.” Lý Nhã hai mắt sáng rực nhìn cô, cứ như là phim vậy, một người bình thường mà có thể đánh vỡ kính chống đạn.
“Do sức của chị lớn thôi.” Võ An Tú lắc đầu nói dối, cô biết việc mình có nội công không thể để lộ ra bên ngoài nếu không sẽ rất phiền toái cho anh.
Vệ sĩ bên cạnh cũng nhìn cô đầy sùng bái, cuối cùng anh ta cũng hiểu tại sao những người từng đi theo bảo vệ cô đều luôn miệng khen ngợi cô rồi. Với cái sức mạnh khủng khiếp này thì có ai mà không ngưỡng mộ đây.
Những người khác cũng thở phào một hơi. Nhưng có lẽ bọn họ đã yên tâm khá sớm, lúc này bỗng nhiên cánh cửa mở ra một kẻ cầm súng chạy vào, hắn ta nhìn thấy bọn họ đang trốn sau bàn liền giơ súng về phái bọn họ sau đó bóp cò:
“Chết đi.”