Chương 20: Em yêu anh
Xe cứu thương nhanh chóng chạy vào bệnh viện, nhóm bác sĩ, y tá đã chờ sẵn bên ngoài mang theo giường có bánh xe chờ sẵn. Sau khi xe cấp cứu dần lại nhóm bác sĩ cùng nhau đẩy xe xuống sau đó nhẹ nhàng khinh người đổi qua bên giường của bệnh viện.
Nhóm bác sĩ mau chóng đeo ống thở rồi đẩy xe vào trong bệnh viện. Trần Tuấn Phong cũng được anh Hạo đẩy xe lăn theo sau, Trần Tuấn Quan cùng Trần Mai Trinh thấy em họ mình như vậy đành tự động ra ngoài làm thủ tục cùng đóng tiền.
Võ An tú nhanh chóng được đẩy vào phòng cấp cứu, căn phòng nhanh chóng bậc sáng đèn báo hiệu những người không phận sự đừng vào.
Trần Tuấn Phong ngồi bên ngoài phòng cấp cứu đầy thấp hõm, bỗng nhiên anh cảm thấy sợ hãi, anh sợ hãi cô sẽ không thể tỉnh dậy được nữa, sẽ rời xa anh mãi mãi, khuôn mặt ngại ngùng đầy đáng yêu ấy sẽ không còn được thấy được, anh sẽ không còn nghe thấy tiếng chồng ơi đầy ngượng ngịu của cô nữa, tất cả đều sẽ giống như một giấc mơ, mờ dần trong ký ức của anh.
"Thiếu gia, tiểu thư sẽ không sao đâu." Anh Hạo nhìn ánh mắt mê mang của anh liền an ủi, nhìn cánh cửa cấp cứu đang đóng chặt đôi mắt anh cũng dần hiện lên lo lắng.
Chuyện xảy ra này có một phần do anh ta, bởi vì không điều tra kỷ nên mới có một tên lọt lưới thế này, đáng lẽ ra anh ta phải thêm đề phòng những kẻ bên cạnh hơn nữa, đã có một hai tên phản bội thì chắc chắn sẽ có nhiều hơn thế. Là do sự thiếu sót của anh ta.
Trần Tuấn Quan cùng Trần Mai Trinh sau khi làm xong thủ tục liền nhanh chóng chạy lên, nhìn Trần Tuấn Phong đang nhìm chằm chằm cửa phòng cấp cứu thì hai người đi lại hỏi anh Hạo:
"Sao rồi, bác sĩ ra chưa."
"Chưa, chắc vẫn đang cấp cứu bên trong." Anh Hạo lắc đầu đáp lại, từ nãy đến giờ vẫn chưa thấy bác sĩ đi ra chắc chắn vết thương không quá nặng nên không cần truyền máu gắp, vậy thì chỉ có thể bọn họ đang lấy viên đạn ra.
Anh ta vừa dứt lời thì cửa phòng cấp cứu mở ra, một y tá bên trong bước ra.
"Sao rồi, bệnh nhân sao rồi ạ." Trần Tuấn Quan nắm tay cô y tá khuôn mặt lo lắng hỏi.
"Mọi người bình tĩnh, hiện tại vẫn đang lấy đạn trong người bệnh nhân ra, hiện tại tôi phải đi lấy máu, xin người nhà kiên nhẫn chờ đợi." Y Tá nói xong rồi tiếp tục bnước đi.
Bốn người nghe vậy thì thở phào một hơi, cô không ở trong tình trạng nguy kịch như vậy thì bọn họ vẫn có thể an tâm rồi.
Trần Tuấn Phong cuối cùng cũng buông hai bàn tay nắm chặt đến bật cả máu của mình ra, anh ngã người dựa vào xe lăn,hai mắt rơi xuống một giọt nước mắt. Cho dù một năm trước khi nghe tin chân mình đã tàn phế anh cũng chưa từng rơi bắt kỳ giọt nước mắt nào, nhưng hiện tại anh đã khóc anh cảm thấy vừa may mắn vừa đau lòng.
Anh cảm thấy quyết định của mình là sai, anh không nên kéo cô vào chuyện này, anh nên thả cho cô tự do chứ không phải độc chiếm cô ở chung với anh rồi xém chút nữa mất cả mạng như thế này. Anh hoàn toàn không nghĩ đến những chuyện này cũng do anh không có cách nào khác, tất cả mọi người anh không làm chủ được. Chính cô là người muốn gả cho anh, cũng chính cô là người muốn sống cùng anh.
Không phải anh nhốt cô bên cạnh mà chính cô là người đã bắt buộc anh để mình bên cạnh anh. Trần Tuấn Phong đấm chìm trong sự tự trách mà hoàn toàn quên mất chuyện này.
Nửa tiếng sau cuối cùng đèn trong phòng cấp cứu cũng tắt, bác sĩ đẩy giường bệnh ra sau đó chuyển cô vào phòng bệnh vip.
"Bác sĩ, em dâu của tôi sao rồi." Trần Mai Trinh vội vàng hỏi.
"Người nhà không cần lo lắng, bệnh nhân đã không có việc gì, rất may mắn viên đạn không bắn trúng chỗ hiểm, chỉ cần lấy ra thì bệnh nhân đã không sao rồi." Bác sĩ nhanh chóng nói.
"Cmả ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ." Trần Mai Trinh cảm ơn xong rồi mới đuổi theo anh em của mình đến phòng vip.
Trong phòng bệnh Trần Tuấn Phong nhìn cô gái hai mắt nhắm lại trên giường bệnh mà đau lòng không thôi, khuôn mặt cô trắng bệch, đôi môi tím tái, hơi thở chậm rãi, dường như giấc ngủ của cô không quá an ổn mà thường thường nhíu chặt chân mày.
Trần Tuấn Quan cùng Trần Mai Trinh đã về nhà báo lại cho mọi người biết, khi nghe tin bọn họ muốn đến thăm bệnh nhưng đã được cản lại, hiện tại Võ An Tú vẫn còn thuốc mê trong người nên chưa thể tỉnh dậy, nếu muốn đến thăm thì ngày mai mới có thể đến được. Hiện tại trong phòng bệnh chỉ có anh cùng anh Hạo, sau khi điều tra về tên vệ sĩ phản bội kia thì anh ta quay lại bên cạnh anh.
Còn về phía súng trong tay nhóm khủng bố kia thì đã có cục bộ điều tra, hiện tại không giết được anh mà còn để lộ sơ hở lớn như vậy thì thế nào cũng có thể lôi ra một hai người mà thôi.
Trần Tuấn Phong sau khi thay đồ liền ở lại trong bệnh viên coi chừng cho đến khi cô tỉnh dậy, anh Hạo khuyên nhủ thế nào anh cũng không nghe, bàn tay nắm lấy tay cô, hai mắt nhìn chằm chằm cô giống như muốn in khuôn mặt cô vào trong tâm trí vậy.
Sáng hôm sau, bên trong phòng bệnh đầy người, ngoại trừ gia đình anh thì nhóm bạn thân của anh cũng đến thăm, bọn họ nhỏ giọng mà hỏi anh rốt cuộc chuyện gì xảy ra. Anh chỉ đơn giản nói lại một chút rồi thôi, dù sao đây cũng là chuyện cơ mật của cục bộ anh không thể nói hết ra ngoài được.
"Bọn họ làm ăn kiểu gì thế này." Ông nội Trần nghe xong mà tức giận không thôi, ông không muốn làm quá căng nhưng hiện tại đám người kia nghĩ ông là người chết à nếu không chào hỏi vài tiếng thì ông không yên lòng được.
"Nếu cứ như vậy không phải người dân sẽ gặp nguy hiểm sao, bọn chúng cầm súng đi vòng quanh thành phố mà chẳng bị phát hiện." Lý Phàm nhíu mày nói.
"Tôi sẽ hỏi thử những thành phố khác xem thế nào." Bùi Công Trình thở dài nói, nếu như chỉ có thành phố này thì đây là một việc nhắm vào một người mà thôi.
"Nhờ cậu." Trần Tuấn Phong gật đầu chấp nhận sự giúp dỡ từ bạn bè.
"Chị Tú không sao chứ ạ?" Lý Nhã nhỏ giọng hỏi, Cô bé nghe nói cô bị bắn trúng, chỉ nghe thôi đã thấy đáng sợ rồi.
"Tình trạng của em ấy đã ổn rồi, chỉ cần hết thuốc mê thì sẽ tỉnh dậy." Trần Tuấn Phong dịu dàng nhìn sang người ngủ say trên giường rồi nói.
Trong lúc mọi người nhỏ giọng bàn tán thì người trên giường bệnh hai mắt giật giật rồi chậm rãi mở ra. Võ An Tú từ trong một giấc mộng dài tỉnh dậy, cô nhìn mọi thứ xa lạ trước mắt sau đó nhìn thấy bóng dáng đang ngồi trên chiếc xe lăn phái trước cách cô không xa thì nhỏ giọng gọi:
"A Phong."
Đang nói chuyện cùng mọi người thì Trần Vũ Phong nghe thấy tiếng thì thào gọi tên anh, giật mình anh xoay người nhìn sang. Nhìn thấy hai mắt cô mở ra thấy anh nhìn mình cô liền mỉm cười chớp mắt.
"A Tú." Anh gọi lớn rồi đẩy xe lại gần giường cô, anh đưa tay nắm lấy bàn tay cô rồi buốt ve khuôn mặt mềm mại của cô "Em cảm thấy thế nào rồi."
"Không sao ạ, em rất khỏe." Võ An Tú lật tay nắm ngược lại tay anh thì thào nói, vùng eo cô vẫn còn khá đau, nhưng cô có thể tự cảm nhận được mình không sao cả, còn khỏe hơn cái lna62 bị kiếm xuyên qua bụng nữa.
Những người khác nhìn thấy hai người dính chặt vào nhau liền thở dài mà bấm nút gọi bác sĩ bên cạnh giường bệnh.
Bác sĩ cùng y tá đi vào, sau khi khám sơ bộ cho cô rồi dặn dò một chút liền rời đi. Vết thương của cô không có gì đáng ngại, thậm chí là cơ thể của cô khỏe hơn người bình thường rất nhiều, vì vậy tốc độ khôi phục cũng tốt hơn người khác cả trăm lần, hiện tại cô đã có thể xuất viện mà về nhà nghỉ ngơi rồi.
Nghe thấy lời bác sĩ nói mội người đều thở phào nhẹ nhõm. Mẹ Trần hai mắt đầy cảm kích mà nhìn cô nói:
"A Tú, cảm ơn con, gia đình chúng ta cảm ơn con rất nhiều." Bà đã nghe kể lại chuyện xảy ra, nếu như không phải cô đỡ phát đạn đó cho anh thì người nằm đây có thể là con trai bà, thậm chí con trai bà không thể nằm ở đây mà hiện tại đã nằm ở trong chỗ lạnh lẽo kia.
Võ An Tú lắc đầu nói: "Mẹ không cần phải cảm ơn con. Anh ấy là chồng con, là người quan trọng nhất của con vì vậy con phải bảo vệ anh ấy."
"A Tú." Trần Vũ Phong nghe cô nói hoàn toàn không vui vẻ mà anh nghiêm túc gọi cô: "Sau này em không thể làm như vậy."
Võ An Tú nhìn anh rồi hừ lạnh không đáp lại. Cô biết anh lo lắng cho mình nhưng thái độ này của anh cô hoàn toàn không chấp nhận được.
"A Tú, em có nghe anh nói không." Trần Tuấn Phong cau mày nahc81 lại một lần nữa. Nhưng lần này cô cũng chẳng thèm đáp lại mà thậm chí cô lấy chăn che lên đầu rồi cuộn tròn mình lại.
Những người khác thấy vậy liền nhìn nhau cười rồi rời khỏi phòng bệnh để lại không gian yên tĩnh cho hai vợ chồng trẻ này.
"Võ An Tú, em đi ra nói chuyện với anh." Trần Tuấn Phong thấy cô bướng bỉnh liền cau mày lớn tiếng nói.
Võ An Tú nghe anh bỗng nhiên hung dữ liền đỏ ửng hai mắt, nước mắt cô bắt đầu rơi xuống, cô không biết tại sao nhưng bỗng cảm thấy mình thực ấm ức, cô không muốn để ý đến anh nữa. Có lẽ những ngày qua một cô gái mang tư tưởng phong kiến như cô đã bị anh chiều hư, hiện tại cô không còn lo lắng hay hoảng sợ khi tỏ thái độ được sủng mà kiêu với anh nữa.
Đối với cô hiện tại nếu giận hờn với anh thì cũng không sao, vì vậy theo tiếng quát lớn của anh cô càng thêm không thèm quan tâm anh mà chùm kín người lặng lẽ rơi nước mắt.
Trần Tuấn Phong nhìn thấy cô không có phản ứng gì liền không khỏi đau đầu, anh muốn cô sau này không được làm chuyện mạo hiểm như vậy nữa nhưng hành động này của cô thể hiện sự không nghe lời, lúc trước rõ ràng cô rất ngoan ngoãn, sao hiện tại càng ngày càng học hư rồi. Đây chắc là bị anh chiều hư rồi, tuy không biết phải làm gì nhưng anh cảm thấy cô như vậy càng đáng yêu hơn.
"Vợ ơi, ra đây chúng ta cùng nói chuyện." Cuối cùng anh chỉ có thể xuống nước mà năn nỉ.
"Không, anh mắng em." Võ An Tú nghe anh mềm mỏng liền sụt sịt nói. Thấy giọng nói của cô như đang khóc anh càng thêm luống cuống tay chân:
"Vợ ơi anh sai rồi, anh không nên lớn tiếng với em."
"Vợ ơi, em chui ra đi chúng ta cùng nói chuyện nhé."
"Em đừng khóc, vợ ơi." Trần Tuấn Phong nhỏ giọng dỗ giành, không biết tại sao một kẻ đầu gỗ như anh vậy mà hiện tại miệng lưỡi trơn tru liên tục gọi vợ mà nói chuyện ngon ngọt như thế này.
Võ An Tú bị anh một câu vợ ơi, hai câu vợ ơi mà ngại ngùng không nói nên lời cuối cùng đành chui ra ngoài chớp hai mắt đông đầy nước mắt mà nhìn anh sụt sịt:
"Anh không mắng em nữa chứ."
"Không anh sao lại mắng em, chỉ là anh mong em sau này không được làm như vậy nữa." Trần Tuấn Phong đau lòng đưa tay lên lau nước mắt cho cô.
Võ An Tú nghe anh nói vậy liền lắc đầu: "Không được, em có thể bảo vệ anh."
"Vợ à, nghe lời. Anh không muốn nhìn thấy em bị thương." Trần Tuấn Phong nhỏ giọng nói. Anh thật sự không muốn thấy cảnh cô ngã xuống vũng máu thêm một lần nào nữa.
"A Phong, em cũng vậy. Em cũng không muốn nhìn thấy anh bị thương." Võ An Tú ngồi dựa vào giường, hai tay giang ra ôm lấy đầu anh thì thào: "Thời đại của anh thật đáng sợ, thứ đó còn hơn cả đao kiếm nếu như em không đến kiếp thì anh đã chết..."
"Anh..." Trần Tuấn Phong há miệng nói nhưng anh không biết phải nói như thế nào thì cô lại nói tiếp:
"Em là vợ anh, chúng ta sẽ cùng nhau trải qua những chuyện này. Đừng bảo em bỏ chạy mà hãy nói chúng ta sẽ cùng nhau gánh vác được chứ."
Trần Tuấn Phong nghe cô nói liền trầm mặc, anh cảm thấy làm như vậy rất ích kỷ, một kẻ tàn phế đến ôm lấy cô cũng không thể làm được thì có tài đức gì mà yêu cầu cô ở cạnh anh.
"Đừng như vậy, chồng à." Võ An Tú thấy anh vẫn không trả lời bèn ngượng ngùng nói ra tiếng kêu mà cô rất ít khi nói ra được thành lời rồi tiếp tục nói: "Em có một giấc mơ, khi em đến thôn làng sinh sống thì chẳng được một phân tiền nào, chỉ có vài bộ quần áo cùng hai người hầu theo bên cạnh."
"Lúc đầu thôn dân còn rất tốt bụng cho bọn em chút gì đó để ăn, nhưng miệng ăn thì núi lỡ, người dân cũng không có bao nhiêu đồ ăn trong nhà vì vậy dần dần không còn ai tốt bụng cho bọn em nữa cả. Chúng em đói bụng đến ốm yếu không còn chút sức lực, nhìn hai đứa nhỏ bởi vì đi theo mình mà chịu cực em liền không cam lòng cứ như vậy mà chết đi."
"Lúc đó em đã giấu bọn nhỏ mà một mình vào trong rừng kiếm thứ gì đó có thể ăn, đi mãi, đi mãi mà vẫn không kiếm được cái gì, cuối cùng em kiệt sức mà ngã xuống, sau đó trước mặt em bỗng xuất hiện một đàn sói đói, bọn chúng nhìn em đầy vẻ khát máu cùng thèm thuồng. Lúc đó em cứ nghĩ mình phải chết ở đây rồi."
Cô nói đến đây liền mỉm cười ôm lấy mặt anh để anh đối diện với mình: "Đúng lúc đó sư phụ đã xuất hiện, từ đó về sau cuộc đời của em đổi sang một cuộc sống khác. Mà khi em gặp anh cũng như vậy cuộc đời này của em lại tiếp tục đổi mới không phải sao."
"Anh đừng nghĩ là anh liên lụy em, bởi vì chuyện này là do em muốn như vậy. Em yêu anh, Trần Tuấn Phong em làm như vậy bởi vì em yêu anh."
Trần Tuấn Phong bị cô làm cho kinh ngạc đến trợn to mắt, cô gái nhỏ này có thực sự là một cô gái từ thời cổ đại xuyên đến hay không, cô ấy còn mạnh dạn hơn anh dám yêu dám nói hơn cả anh nữa.
Sự kinh ngạc trôi qua anh liền cau mày vẻ mặt đầy không vui nhìn cô: "Ai dậy em câu nói này vậy."
Võ An Tú sau khi nói xong liền cả người yếu xìu mà ngượng ngùng không dám nhìn mặt anh, bỗng nhiên bị anh hỏi liền hoang mang một lúc rồi mới nhỏ giọng trả lời: "Thì... Thì em xem trong ti vi đó."
Nghe cô nói anh liền đen mặt, chẳng lẽ đây là ti vi dậy hư người, từ này về sau anh phải quản thúc chuyện cô xem phim mới được, nếu không sau này cô còn hốt ra mấy từ kinh thiên động địa nữa thì anh cũng không biết phải làm sao.
Nhóm bác sĩ mau chóng đeo ống thở rồi đẩy xe vào trong bệnh viện. Trần Tuấn Phong cũng được anh Hạo đẩy xe lăn theo sau, Trần Tuấn Quan cùng Trần Mai Trinh thấy em họ mình như vậy đành tự động ra ngoài làm thủ tục cùng đóng tiền.
Võ An tú nhanh chóng được đẩy vào phòng cấp cứu, căn phòng nhanh chóng bậc sáng đèn báo hiệu những người không phận sự đừng vào.
Trần Tuấn Phong ngồi bên ngoài phòng cấp cứu đầy thấp hõm, bỗng nhiên anh cảm thấy sợ hãi, anh sợ hãi cô sẽ không thể tỉnh dậy được nữa, sẽ rời xa anh mãi mãi, khuôn mặt ngại ngùng đầy đáng yêu ấy sẽ không còn được thấy được, anh sẽ không còn nghe thấy tiếng chồng ơi đầy ngượng ngịu của cô nữa, tất cả đều sẽ giống như một giấc mơ, mờ dần trong ký ức của anh.
"Thiếu gia, tiểu thư sẽ không sao đâu." Anh Hạo nhìn ánh mắt mê mang của anh liền an ủi, nhìn cánh cửa cấp cứu đang đóng chặt đôi mắt anh cũng dần hiện lên lo lắng.
Chuyện xảy ra này có một phần do anh ta, bởi vì không điều tra kỷ nên mới có một tên lọt lưới thế này, đáng lẽ ra anh ta phải thêm đề phòng những kẻ bên cạnh hơn nữa, đã có một hai tên phản bội thì chắc chắn sẽ có nhiều hơn thế. Là do sự thiếu sót của anh ta.
Trần Tuấn Quan cùng Trần Mai Trinh sau khi làm xong thủ tục liền nhanh chóng chạy lên, nhìn Trần Tuấn Phong đang nhìm chằm chằm cửa phòng cấp cứu thì hai người đi lại hỏi anh Hạo:
"Sao rồi, bác sĩ ra chưa."
"Chưa, chắc vẫn đang cấp cứu bên trong." Anh Hạo lắc đầu đáp lại, từ nãy đến giờ vẫn chưa thấy bác sĩ đi ra chắc chắn vết thương không quá nặng nên không cần truyền máu gắp, vậy thì chỉ có thể bọn họ đang lấy viên đạn ra.
Anh ta vừa dứt lời thì cửa phòng cấp cứu mở ra, một y tá bên trong bước ra.
"Sao rồi, bệnh nhân sao rồi ạ." Trần Tuấn Quan nắm tay cô y tá khuôn mặt lo lắng hỏi.
"Mọi người bình tĩnh, hiện tại vẫn đang lấy đạn trong người bệnh nhân ra, hiện tại tôi phải đi lấy máu, xin người nhà kiên nhẫn chờ đợi." Y Tá nói xong rồi tiếp tục bnước đi.
Bốn người nghe vậy thì thở phào một hơi, cô không ở trong tình trạng nguy kịch như vậy thì bọn họ vẫn có thể an tâm rồi.
Trần Tuấn Phong cuối cùng cũng buông hai bàn tay nắm chặt đến bật cả máu của mình ra, anh ngã người dựa vào xe lăn,hai mắt rơi xuống một giọt nước mắt. Cho dù một năm trước khi nghe tin chân mình đã tàn phế anh cũng chưa từng rơi bắt kỳ giọt nước mắt nào, nhưng hiện tại anh đã khóc anh cảm thấy vừa may mắn vừa đau lòng.
Anh cảm thấy quyết định của mình là sai, anh không nên kéo cô vào chuyện này, anh nên thả cho cô tự do chứ không phải độc chiếm cô ở chung với anh rồi xém chút nữa mất cả mạng như thế này. Anh hoàn toàn không nghĩ đến những chuyện này cũng do anh không có cách nào khác, tất cả mọi người anh không làm chủ được. Chính cô là người muốn gả cho anh, cũng chính cô là người muốn sống cùng anh.
Không phải anh nhốt cô bên cạnh mà chính cô là người đã bắt buộc anh để mình bên cạnh anh. Trần Tuấn Phong đấm chìm trong sự tự trách mà hoàn toàn quên mất chuyện này.
Nửa tiếng sau cuối cùng đèn trong phòng cấp cứu cũng tắt, bác sĩ đẩy giường bệnh ra sau đó chuyển cô vào phòng bệnh vip.
"Bác sĩ, em dâu của tôi sao rồi." Trần Mai Trinh vội vàng hỏi.
"Người nhà không cần lo lắng, bệnh nhân đã không có việc gì, rất may mắn viên đạn không bắn trúng chỗ hiểm, chỉ cần lấy ra thì bệnh nhân đã không sao rồi." Bác sĩ nhanh chóng nói.
"Cmả ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ." Trần Mai Trinh cảm ơn xong rồi mới đuổi theo anh em của mình đến phòng vip.
Trong phòng bệnh Trần Tuấn Phong nhìn cô gái hai mắt nhắm lại trên giường bệnh mà đau lòng không thôi, khuôn mặt cô trắng bệch, đôi môi tím tái, hơi thở chậm rãi, dường như giấc ngủ của cô không quá an ổn mà thường thường nhíu chặt chân mày.
Trần Tuấn Quan cùng Trần Mai Trinh đã về nhà báo lại cho mọi người biết, khi nghe tin bọn họ muốn đến thăm bệnh nhưng đã được cản lại, hiện tại Võ An Tú vẫn còn thuốc mê trong người nên chưa thể tỉnh dậy, nếu muốn đến thăm thì ngày mai mới có thể đến được. Hiện tại trong phòng bệnh chỉ có anh cùng anh Hạo, sau khi điều tra về tên vệ sĩ phản bội kia thì anh ta quay lại bên cạnh anh.
Còn về phía súng trong tay nhóm khủng bố kia thì đã có cục bộ điều tra, hiện tại không giết được anh mà còn để lộ sơ hở lớn như vậy thì thế nào cũng có thể lôi ra một hai người mà thôi.
Trần Tuấn Phong sau khi thay đồ liền ở lại trong bệnh viên coi chừng cho đến khi cô tỉnh dậy, anh Hạo khuyên nhủ thế nào anh cũng không nghe, bàn tay nắm lấy tay cô, hai mắt nhìn chằm chằm cô giống như muốn in khuôn mặt cô vào trong tâm trí vậy.
Sáng hôm sau, bên trong phòng bệnh đầy người, ngoại trừ gia đình anh thì nhóm bạn thân của anh cũng đến thăm, bọn họ nhỏ giọng mà hỏi anh rốt cuộc chuyện gì xảy ra. Anh chỉ đơn giản nói lại một chút rồi thôi, dù sao đây cũng là chuyện cơ mật của cục bộ anh không thể nói hết ra ngoài được.
"Bọn họ làm ăn kiểu gì thế này." Ông nội Trần nghe xong mà tức giận không thôi, ông không muốn làm quá căng nhưng hiện tại đám người kia nghĩ ông là người chết à nếu không chào hỏi vài tiếng thì ông không yên lòng được.
"Nếu cứ như vậy không phải người dân sẽ gặp nguy hiểm sao, bọn chúng cầm súng đi vòng quanh thành phố mà chẳng bị phát hiện." Lý Phàm nhíu mày nói.
"Tôi sẽ hỏi thử những thành phố khác xem thế nào." Bùi Công Trình thở dài nói, nếu như chỉ có thành phố này thì đây là một việc nhắm vào một người mà thôi.
"Nhờ cậu." Trần Tuấn Phong gật đầu chấp nhận sự giúp dỡ từ bạn bè.
"Chị Tú không sao chứ ạ?" Lý Nhã nhỏ giọng hỏi, Cô bé nghe nói cô bị bắn trúng, chỉ nghe thôi đã thấy đáng sợ rồi.
"Tình trạng của em ấy đã ổn rồi, chỉ cần hết thuốc mê thì sẽ tỉnh dậy." Trần Tuấn Phong dịu dàng nhìn sang người ngủ say trên giường rồi nói.
Trong lúc mọi người nhỏ giọng bàn tán thì người trên giường bệnh hai mắt giật giật rồi chậm rãi mở ra. Võ An Tú từ trong một giấc mộng dài tỉnh dậy, cô nhìn mọi thứ xa lạ trước mắt sau đó nhìn thấy bóng dáng đang ngồi trên chiếc xe lăn phái trước cách cô không xa thì nhỏ giọng gọi:
"A Phong."
Đang nói chuyện cùng mọi người thì Trần Vũ Phong nghe thấy tiếng thì thào gọi tên anh, giật mình anh xoay người nhìn sang. Nhìn thấy hai mắt cô mở ra thấy anh nhìn mình cô liền mỉm cười chớp mắt.
"A Tú." Anh gọi lớn rồi đẩy xe lại gần giường cô, anh đưa tay nắm lấy bàn tay cô rồi buốt ve khuôn mặt mềm mại của cô "Em cảm thấy thế nào rồi."
"Không sao ạ, em rất khỏe." Võ An Tú lật tay nắm ngược lại tay anh thì thào nói, vùng eo cô vẫn còn khá đau, nhưng cô có thể tự cảm nhận được mình không sao cả, còn khỏe hơn cái lna62 bị kiếm xuyên qua bụng nữa.
Những người khác nhìn thấy hai người dính chặt vào nhau liền thở dài mà bấm nút gọi bác sĩ bên cạnh giường bệnh.
Bác sĩ cùng y tá đi vào, sau khi khám sơ bộ cho cô rồi dặn dò một chút liền rời đi. Vết thương của cô không có gì đáng ngại, thậm chí là cơ thể của cô khỏe hơn người bình thường rất nhiều, vì vậy tốc độ khôi phục cũng tốt hơn người khác cả trăm lần, hiện tại cô đã có thể xuất viện mà về nhà nghỉ ngơi rồi.
Nghe thấy lời bác sĩ nói mội người đều thở phào nhẹ nhõm. Mẹ Trần hai mắt đầy cảm kích mà nhìn cô nói:
"A Tú, cảm ơn con, gia đình chúng ta cảm ơn con rất nhiều." Bà đã nghe kể lại chuyện xảy ra, nếu như không phải cô đỡ phát đạn đó cho anh thì người nằm đây có thể là con trai bà, thậm chí con trai bà không thể nằm ở đây mà hiện tại đã nằm ở trong chỗ lạnh lẽo kia.
Võ An Tú lắc đầu nói: "Mẹ không cần phải cảm ơn con. Anh ấy là chồng con, là người quan trọng nhất của con vì vậy con phải bảo vệ anh ấy."
"A Tú." Trần Vũ Phong nghe cô nói hoàn toàn không vui vẻ mà anh nghiêm túc gọi cô: "Sau này em không thể làm như vậy."
Võ An Tú nhìn anh rồi hừ lạnh không đáp lại. Cô biết anh lo lắng cho mình nhưng thái độ này của anh cô hoàn toàn không chấp nhận được.
"A Tú, em có nghe anh nói không." Trần Tuấn Phong cau mày nahc81 lại một lần nữa. Nhưng lần này cô cũng chẳng thèm đáp lại mà thậm chí cô lấy chăn che lên đầu rồi cuộn tròn mình lại.
Những người khác thấy vậy liền nhìn nhau cười rồi rời khỏi phòng bệnh để lại không gian yên tĩnh cho hai vợ chồng trẻ này.
"Võ An Tú, em đi ra nói chuyện với anh." Trần Tuấn Phong thấy cô bướng bỉnh liền cau mày lớn tiếng nói.
Võ An Tú nghe anh bỗng nhiên hung dữ liền đỏ ửng hai mắt, nước mắt cô bắt đầu rơi xuống, cô không biết tại sao nhưng bỗng cảm thấy mình thực ấm ức, cô không muốn để ý đến anh nữa. Có lẽ những ngày qua một cô gái mang tư tưởng phong kiến như cô đã bị anh chiều hư, hiện tại cô không còn lo lắng hay hoảng sợ khi tỏ thái độ được sủng mà kiêu với anh nữa.
Đối với cô hiện tại nếu giận hờn với anh thì cũng không sao, vì vậy theo tiếng quát lớn của anh cô càng thêm không thèm quan tâm anh mà chùm kín người lặng lẽ rơi nước mắt.
Trần Tuấn Phong nhìn thấy cô không có phản ứng gì liền không khỏi đau đầu, anh muốn cô sau này không được làm chuyện mạo hiểm như vậy nữa nhưng hành động này của cô thể hiện sự không nghe lời, lúc trước rõ ràng cô rất ngoan ngoãn, sao hiện tại càng ngày càng học hư rồi. Đây chắc là bị anh chiều hư rồi, tuy không biết phải làm gì nhưng anh cảm thấy cô như vậy càng đáng yêu hơn.
"Vợ ơi, ra đây chúng ta cùng nói chuyện." Cuối cùng anh chỉ có thể xuống nước mà năn nỉ.
"Không, anh mắng em." Võ An Tú nghe anh mềm mỏng liền sụt sịt nói. Thấy giọng nói của cô như đang khóc anh càng thêm luống cuống tay chân:
"Vợ ơi anh sai rồi, anh không nên lớn tiếng với em."
"Vợ ơi, em chui ra đi chúng ta cùng nói chuyện nhé."
"Em đừng khóc, vợ ơi." Trần Tuấn Phong nhỏ giọng dỗ giành, không biết tại sao một kẻ đầu gỗ như anh vậy mà hiện tại miệng lưỡi trơn tru liên tục gọi vợ mà nói chuyện ngon ngọt như thế này.
Võ An Tú bị anh một câu vợ ơi, hai câu vợ ơi mà ngại ngùng không nói nên lời cuối cùng đành chui ra ngoài chớp hai mắt đông đầy nước mắt mà nhìn anh sụt sịt:
"Anh không mắng em nữa chứ."
"Không anh sao lại mắng em, chỉ là anh mong em sau này không được làm như vậy nữa." Trần Tuấn Phong đau lòng đưa tay lên lau nước mắt cho cô.
Võ An Tú nghe anh nói vậy liền lắc đầu: "Không được, em có thể bảo vệ anh."
"Vợ à, nghe lời. Anh không muốn nhìn thấy em bị thương." Trần Tuấn Phong nhỏ giọng nói. Anh thật sự không muốn thấy cảnh cô ngã xuống vũng máu thêm một lần nào nữa.
"A Phong, em cũng vậy. Em cũng không muốn nhìn thấy anh bị thương." Võ An Tú ngồi dựa vào giường, hai tay giang ra ôm lấy đầu anh thì thào: "Thời đại của anh thật đáng sợ, thứ đó còn hơn cả đao kiếm nếu như em không đến kiếp thì anh đã chết..."
"Anh..." Trần Tuấn Phong há miệng nói nhưng anh không biết phải nói như thế nào thì cô lại nói tiếp:
"Em là vợ anh, chúng ta sẽ cùng nhau trải qua những chuyện này. Đừng bảo em bỏ chạy mà hãy nói chúng ta sẽ cùng nhau gánh vác được chứ."
Trần Tuấn Phong nghe cô nói liền trầm mặc, anh cảm thấy làm như vậy rất ích kỷ, một kẻ tàn phế đến ôm lấy cô cũng không thể làm được thì có tài đức gì mà yêu cầu cô ở cạnh anh.
"Đừng như vậy, chồng à." Võ An Tú thấy anh vẫn không trả lời bèn ngượng ngùng nói ra tiếng kêu mà cô rất ít khi nói ra được thành lời rồi tiếp tục nói: "Em có một giấc mơ, khi em đến thôn làng sinh sống thì chẳng được một phân tiền nào, chỉ có vài bộ quần áo cùng hai người hầu theo bên cạnh."
"Lúc đầu thôn dân còn rất tốt bụng cho bọn em chút gì đó để ăn, nhưng miệng ăn thì núi lỡ, người dân cũng không có bao nhiêu đồ ăn trong nhà vì vậy dần dần không còn ai tốt bụng cho bọn em nữa cả. Chúng em đói bụng đến ốm yếu không còn chút sức lực, nhìn hai đứa nhỏ bởi vì đi theo mình mà chịu cực em liền không cam lòng cứ như vậy mà chết đi."
"Lúc đó em đã giấu bọn nhỏ mà một mình vào trong rừng kiếm thứ gì đó có thể ăn, đi mãi, đi mãi mà vẫn không kiếm được cái gì, cuối cùng em kiệt sức mà ngã xuống, sau đó trước mặt em bỗng xuất hiện một đàn sói đói, bọn chúng nhìn em đầy vẻ khát máu cùng thèm thuồng. Lúc đó em cứ nghĩ mình phải chết ở đây rồi."
Cô nói đến đây liền mỉm cười ôm lấy mặt anh để anh đối diện với mình: "Đúng lúc đó sư phụ đã xuất hiện, từ đó về sau cuộc đời của em đổi sang một cuộc sống khác. Mà khi em gặp anh cũng như vậy cuộc đời này của em lại tiếp tục đổi mới không phải sao."
"Anh đừng nghĩ là anh liên lụy em, bởi vì chuyện này là do em muốn như vậy. Em yêu anh, Trần Tuấn Phong em làm như vậy bởi vì em yêu anh."
Trần Tuấn Phong bị cô làm cho kinh ngạc đến trợn to mắt, cô gái nhỏ này có thực sự là một cô gái từ thời cổ đại xuyên đến hay không, cô ấy còn mạnh dạn hơn anh dám yêu dám nói hơn cả anh nữa.
Sự kinh ngạc trôi qua anh liền cau mày vẻ mặt đầy không vui nhìn cô: "Ai dậy em câu nói này vậy."
Võ An Tú sau khi nói xong liền cả người yếu xìu mà ngượng ngùng không dám nhìn mặt anh, bỗng nhiên bị anh hỏi liền hoang mang một lúc rồi mới nhỏ giọng trả lời: "Thì... Thì em xem trong ti vi đó."
Nghe cô nói anh liền đen mặt, chẳng lẽ đây là ti vi dậy hư người, từ này về sau anh phải quản thúc chuyện cô xem phim mới được, nếu không sau này cô còn hốt ra mấy từ kinh thiên động địa nữa thì anh cũng không biết phải làm sao.