Chương 16: Phản bội
Người ngoài cuối cùng cũng rời đi, nhóm người trong phòng cuối cùng cũng có thể vui vẻ nói chuyện cùng nhau, Lý Nhã thì càng thân thiết với cô, cứ luôn miệng hỏi chuyện giữa cô cùng anh, nhưng cô thực sự không biết phải nói gì, hai người chỉ vừa gặp nhau chưa tới một tháng trời thì đã kết hôn với nhau rồi.
“Đúng rồi Tuấn Phong, tớ nghe cha nói cục bộ hiện tại khá loạn.” Bùi Công Trình nghiêm túc hỏi: “Hình như mục tiêu của chúng vẫn tiếp tục là cậu nhỉ.”
Bùi gia có một nhánh làm trong cục bộ, vì vậy có vài thông tin vẫn bị rò rỉ ra ngoài, cha anh ta sau khi nghe được liền muốn anh ta nhắc nhở anh một tiếng.
“Tôi đã biết, cục trưởng cũng thông báo như vậy.” Trần Tuấn Phong gật đầu.
“Sao bọn chúng lại không tha cho cậu vậy... Rõ ràng, rỏ ràng bọn chúng đã biến cậu thành thế này rồi.” Lý Phàm tức giận nói.
“Chân tàn nhưng tôi vẫn còn đầu óc, chỉ cần tôi còn sống thì mưu kế xâm lược của chúng không thể nào hoàn thành được.” Trần Tuấn Phong hoàn toàn hiểu rõ suy nghĩ của những người cầm quyền của những nước khác.
“Đúng là quá đáng mà.” Lý Nhã cũng cảm thấy bất bình thay anh, một chàng trai mạnh mẽ thế này cuối cùng phải chiệu thương tổn đến không thể hồi phục, vậy mà còn không được buông tha.
Cạch. Cánh cửa được mở ra cắt đứt cuộc trò chuyện của bọn họ, một nhóm nhân viên bưng thức ăn vào, nhóm người cũng không tiếp tục chuyện đó nữa mà cùng nhau dùng bữa.
Sau khi dùng xong Trần Tuấn Phong liền đưa thiệp mời cho từng người: “Chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới vào tháng sau, mong mọi người cùng chung vui nha. Nhã Nhã có thể làm phụ dâu cho A Tú.”
“Vâng ạ, nhất định em sẽ đi.” Lý Nhã gật mạnh đầu vui vẻ nói.
“:Ngày vui của cậu sao chúng tôi có thể không tham gia chứ.” Ngô Quốc An mỉm cười chắc chắn, dù ngày đó bọn họ có bận thế nào cũng sẽ đến dự, còn phải làm phụ rể cho anh nữa mà.
“Mà Đặng Bình, cậu không sao chứ. Tuấn Phong quăng cô ta ra khỏi nhà hàng thế nào cô ta cũng về nói với cha cậu, khi đó không phải ông ta sẽ làm khó cậu sao.” Lý Phàm lúc này mới trực nhớ ra chuyện lúc nãy, bọn họ biết cha của anh ta là một gã khốn nạn, sau khi cưỡng ép mẹ anh ta liền nói mẹ anh ta dụ dỗ mình sau đó vợ của ông ta hại chết mẹ anh ta, nhưng bởi vì huyết mạnh Đặng gia nên ông nội đặng buộc cha anh ta phải nhận anh ta về nhà.
Từ nhỏ đến lớn cuộc sống của anh ta chẳng khác nào địa ngục, may mắn thay anh ta gặp nhóm Tuấn Phong, sau này cuộc sống mới có thể tốt hơn một chút, nhưng trong tay không có quyền thế vẫn bị mẹ con vợ cả leo đầu cưỡi cổ không thể ngốc đầu lên được, bởi vì chuyện này mà anh ta phải chia tay người yêu để cô không bị chịu khổ như mình.
“Đặng Bình cậu còn định sống như vậy bao lâu. Chúng ta đã hai mươi tám rồi, cô ấy không còn đợi được cậu nữa đâu.” Trần Tuấn Phong nghiêm túc nhìn Đặng Bình, anh có thể giúp anh ta gầy dựng sự nghiệp chạy ra khỏi Đặng gia, nhưng điều tiên quyết là chính anh ta.
“Nhưng tôi không bỏ được, mẹ tôi bà ấy đáng ra không thể chết thảm như vậy.” Đặng Bình thở dài không cam tâm.
“Chúng ta đã gần thu hập xong cả rồi, hiện tại cậu không cần thiết phải ở đó nữa.” Ngôc Quốc An khuyên giải: “Đi thôi, đạp bẹp bọn họ, đón cô ấy về nhà.”
Đặng Bình nghe xong liền xao động, anh ta biết bọn họ nói đúng, không những vậy có một người đã chờ anh ta rất lâu rồi, anh ta cần phải thoát khỏi Đặng gia: “Được tôi hiểu rồi."
"Chúng tôi sẽ giúp cậu." Bùi Công Trình đặt tay lên vai anh ta vỗ nhẹ.
"Cảm ơn mọi người." Đặng Bình gật đầu cảm kích.
Ngồi thêm một chút bọn họ liền tạm biệt nhau mà rời đi. Lý Nhã hẹn cô có thời gian thì cùng nhau đi mua sắm hoặc đi đâu đó chơi.
Hai người trở về nhà Võ An Tú đẩy anh vào phòng khách, cô mệt mỏi nằm dài trên ghế sô pha rồi nói: "Oa, cô bé ấy nhiệt tình quá em chẳng biết phải đáp lại thế nào."
Trần Tuấn Phong dịu dàng nhìn cô than thở: "Chúng tôi chơi với nhau từ năm mười tuổi, cô bé ấy cũng theo anh trai cùng chơi chung với nhóm. Tính tình khá được, sau khi giải quyết xong vụ này em có thể hẹn cô bé cùng nhau ra đường."
"Vậy cũng được ạ. Nhưng em sợ lộ tẩy mất." Võ An Tú thở dài nói, đi với anh cô còn thoải mái tò mò khắp nơi, nhưng đi với người lạ thì khó cầm lòng được.
"Không sao, từ từ em sẽ quen thôi." Trần Tuấn Phong an ủi.
Lúc này anh Hạo đi vào sau đó đi lại gần anh nhỏ giọng nói: "Chúng ta có báo cáo ạ."
Trần Tuấn Phong gật đầu rồi nói với cô: "Cùng anh lên thư phòng."
Võ An Tú kinh ngạc nhưng cô không hỏi lý do mà đứng dậy đẩy xe giúp anh. Anh Hạo bên cạnh thoáng cau mày nhưng cũng không nói gì.
Ba người đi vào thư phòng, anh Hạo liền báo cáo: "Theo như người chúng ta điều tra, bốn vệ sĩ bên ngoài kia rất khả nghi, hình như bọn họ có liên hệ với ai đó nhưng chúng ta chưa điều tra được người đứng sau."
"Đúng như những gì thiếu gia nghi ngờ bọn họ đã phản bội chúng ta." Nói đến đây anh Hạo đỏ bừng mắt, khi nghe người bên kia báo cáo anh ta đã không thể tin được mà muốn chạy đi chất vấn bọn họ nhưng anh ta vẫn kìm chế được.
"Đừng bức dây động rừng, tiếp tục điều tra phải nắm được kẻ phái sau." Trần Tuấn Phong lạnh lùng nói, dám đụng đến người của anh đừng nghĩ có thể nhởn nhơ như vậy.
"Rõ. Tôi cũng đã điều thêm người bí mật quan sát bọn họ." Anh Hạo gật đầu nói.
Võ An Tú nghe hai người nói chuyện liền biết được ngày hôm qua những kẻ nhìn qua cửa sổ của cô là những người được anh phái đền bảo vệ ngôi nhà này, nhưng những kẻ đó lại phản bội anh cũng như đang âm mưu nào đó.
Sau khi nói xong cô cùng anh trở về phòng cùng nhau ngủ trưa một chút, thời gian rảnh rối từ giờ cho đến ngày kết hôn chính thức bắt đầu.
“Đúng rồi Tuấn Phong, tớ nghe cha nói cục bộ hiện tại khá loạn.” Bùi Công Trình nghiêm túc hỏi: “Hình như mục tiêu của chúng vẫn tiếp tục là cậu nhỉ.”
Bùi gia có một nhánh làm trong cục bộ, vì vậy có vài thông tin vẫn bị rò rỉ ra ngoài, cha anh ta sau khi nghe được liền muốn anh ta nhắc nhở anh một tiếng.
“Tôi đã biết, cục trưởng cũng thông báo như vậy.” Trần Tuấn Phong gật đầu.
“Sao bọn chúng lại không tha cho cậu vậy... Rõ ràng, rỏ ràng bọn chúng đã biến cậu thành thế này rồi.” Lý Phàm tức giận nói.
“Chân tàn nhưng tôi vẫn còn đầu óc, chỉ cần tôi còn sống thì mưu kế xâm lược của chúng không thể nào hoàn thành được.” Trần Tuấn Phong hoàn toàn hiểu rõ suy nghĩ của những người cầm quyền của những nước khác.
“Đúng là quá đáng mà.” Lý Nhã cũng cảm thấy bất bình thay anh, một chàng trai mạnh mẽ thế này cuối cùng phải chiệu thương tổn đến không thể hồi phục, vậy mà còn không được buông tha.
Cạch. Cánh cửa được mở ra cắt đứt cuộc trò chuyện của bọn họ, một nhóm nhân viên bưng thức ăn vào, nhóm người cũng không tiếp tục chuyện đó nữa mà cùng nhau dùng bữa.
Sau khi dùng xong Trần Tuấn Phong liền đưa thiệp mời cho từng người: “Chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới vào tháng sau, mong mọi người cùng chung vui nha. Nhã Nhã có thể làm phụ dâu cho A Tú.”
“Vâng ạ, nhất định em sẽ đi.” Lý Nhã gật mạnh đầu vui vẻ nói.
“:Ngày vui của cậu sao chúng tôi có thể không tham gia chứ.” Ngô Quốc An mỉm cười chắc chắn, dù ngày đó bọn họ có bận thế nào cũng sẽ đến dự, còn phải làm phụ rể cho anh nữa mà.
“Mà Đặng Bình, cậu không sao chứ. Tuấn Phong quăng cô ta ra khỏi nhà hàng thế nào cô ta cũng về nói với cha cậu, khi đó không phải ông ta sẽ làm khó cậu sao.” Lý Phàm lúc này mới trực nhớ ra chuyện lúc nãy, bọn họ biết cha của anh ta là một gã khốn nạn, sau khi cưỡng ép mẹ anh ta liền nói mẹ anh ta dụ dỗ mình sau đó vợ của ông ta hại chết mẹ anh ta, nhưng bởi vì huyết mạnh Đặng gia nên ông nội đặng buộc cha anh ta phải nhận anh ta về nhà.
Từ nhỏ đến lớn cuộc sống của anh ta chẳng khác nào địa ngục, may mắn thay anh ta gặp nhóm Tuấn Phong, sau này cuộc sống mới có thể tốt hơn một chút, nhưng trong tay không có quyền thế vẫn bị mẹ con vợ cả leo đầu cưỡi cổ không thể ngốc đầu lên được, bởi vì chuyện này mà anh ta phải chia tay người yêu để cô không bị chịu khổ như mình.
“Đặng Bình cậu còn định sống như vậy bao lâu. Chúng ta đã hai mươi tám rồi, cô ấy không còn đợi được cậu nữa đâu.” Trần Tuấn Phong nghiêm túc nhìn Đặng Bình, anh có thể giúp anh ta gầy dựng sự nghiệp chạy ra khỏi Đặng gia, nhưng điều tiên quyết là chính anh ta.
“Nhưng tôi không bỏ được, mẹ tôi bà ấy đáng ra không thể chết thảm như vậy.” Đặng Bình thở dài không cam tâm.
“Chúng ta đã gần thu hập xong cả rồi, hiện tại cậu không cần thiết phải ở đó nữa.” Ngôc Quốc An khuyên giải: “Đi thôi, đạp bẹp bọn họ, đón cô ấy về nhà.”
Đặng Bình nghe xong liền xao động, anh ta biết bọn họ nói đúng, không những vậy có một người đã chờ anh ta rất lâu rồi, anh ta cần phải thoát khỏi Đặng gia: “Được tôi hiểu rồi."
"Chúng tôi sẽ giúp cậu." Bùi Công Trình đặt tay lên vai anh ta vỗ nhẹ.
"Cảm ơn mọi người." Đặng Bình gật đầu cảm kích.
Ngồi thêm một chút bọn họ liền tạm biệt nhau mà rời đi. Lý Nhã hẹn cô có thời gian thì cùng nhau đi mua sắm hoặc đi đâu đó chơi.
Hai người trở về nhà Võ An Tú đẩy anh vào phòng khách, cô mệt mỏi nằm dài trên ghế sô pha rồi nói: "Oa, cô bé ấy nhiệt tình quá em chẳng biết phải đáp lại thế nào."
Trần Tuấn Phong dịu dàng nhìn cô than thở: "Chúng tôi chơi với nhau từ năm mười tuổi, cô bé ấy cũng theo anh trai cùng chơi chung với nhóm. Tính tình khá được, sau khi giải quyết xong vụ này em có thể hẹn cô bé cùng nhau ra đường."
"Vậy cũng được ạ. Nhưng em sợ lộ tẩy mất." Võ An Tú thở dài nói, đi với anh cô còn thoải mái tò mò khắp nơi, nhưng đi với người lạ thì khó cầm lòng được.
"Không sao, từ từ em sẽ quen thôi." Trần Tuấn Phong an ủi.
Lúc này anh Hạo đi vào sau đó đi lại gần anh nhỏ giọng nói: "Chúng ta có báo cáo ạ."
Trần Tuấn Phong gật đầu rồi nói với cô: "Cùng anh lên thư phòng."
Võ An Tú kinh ngạc nhưng cô không hỏi lý do mà đứng dậy đẩy xe giúp anh. Anh Hạo bên cạnh thoáng cau mày nhưng cũng không nói gì.
Ba người đi vào thư phòng, anh Hạo liền báo cáo: "Theo như người chúng ta điều tra, bốn vệ sĩ bên ngoài kia rất khả nghi, hình như bọn họ có liên hệ với ai đó nhưng chúng ta chưa điều tra được người đứng sau."
"Đúng như những gì thiếu gia nghi ngờ bọn họ đã phản bội chúng ta." Nói đến đây anh Hạo đỏ bừng mắt, khi nghe người bên kia báo cáo anh ta đã không thể tin được mà muốn chạy đi chất vấn bọn họ nhưng anh ta vẫn kìm chế được.
"Đừng bức dây động rừng, tiếp tục điều tra phải nắm được kẻ phái sau." Trần Tuấn Phong lạnh lùng nói, dám đụng đến người của anh đừng nghĩ có thể nhởn nhơ như vậy.
"Rõ. Tôi cũng đã điều thêm người bí mật quan sát bọn họ." Anh Hạo gật đầu nói.
Võ An Tú nghe hai người nói chuyện liền biết được ngày hôm qua những kẻ nhìn qua cửa sổ của cô là những người được anh phái đền bảo vệ ngôi nhà này, nhưng những kẻ đó lại phản bội anh cũng như đang âm mưu nào đó.
Sau khi nói xong cô cùng anh trở về phòng cùng nhau ngủ trưa một chút, thời gian rảnh rối từ giờ cho đến ngày kết hôn chính thức bắt đầu.