Chương : 43
Tràn Hạo nhìn Châu Ân nói, lúc này anh chưa xác định được vị trí của Gia Duyên trong trái tim của mình, nên anh không muốn cô biết anh quan tâm và lo lắng cho cô.
Anh sợ nếu anh không tiến thêm một bước nữa, anh sẽ khiến cô đau lòng hơn.
Châu Ân nhìn vào sắc mặt tiều tụy phiền muộn của anh mà trong lòng cũng buồn lây, sao hai người lại như vậy nếu đã quan tâm và để ý đến đối phương, thì tội tình gì phải dày dò đối phương đến hai bên đều bị thương nặng.
“Dạ, tôi biết.”
Châu Ân lịch sự nói rồi cúi đầu cung kính chào Tràn Hạo.
Anh với một bụng đầy tâm sự bước đi lủi thủi về hướng phòng của mình.
Sau khi Tràn Hạo rời khỏi, Gia Duyên từ từ ngồi dậy tựa lưng vào đầu giường trong lòng cảm thấy hụt hẫng làm sao.
Cô đã nghe được lời đối thoại vừa rồi của anh và Châu Ân, trong lòng cô đau như dao cắt.
Cô biết anh rất khó xử, trái tim anh còn chưa biết rõ mình đang muốn và cần gì.
Nếu anh đã không hiểu lòng của mình, vậy hãy để cô giúp anh nhận ra người quan trọng nhất trong lòng của anh là ai.
Dù kết quả có ra sao, cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn cứ đoán mò tâm tư của anh như thế này.
Trong lòng Gia Duyên thầm nghĩ nếu cô thật sự yêu người đàn ông này thì cô phải tranh thủ vì anh cũng vì bản thân của mình.
Ngày hôm sau Gia Duyên hẹn gặp mặt của Hàn Mạc tại một quán cafe gần công ty giải trí Ngôi Sao Sáng.
Gia Duyên trên người mặc cái áo sơ mi màu trắng rộng thùng thình và quần Jean màu đen cùng với Châu Ân
bước vào cửa của quán cafe.
Cô đứng ngay cửa nhìn chung quanh một vòng, khi sát thực được vị trí của Hàn Mạc cô mới bước vào trong.
Tại một cái bàn hình vuông được đặt ngay bên cạnh cửa sổ, Hàn Mạc và Kiều Nhi đang ngồi trò chuyện nhìn vào thật khoan khoái, Lưu Xuyên đứng cung kính bên cạnh hai người.
Gia Duyên tao nhã bước tới nhìn Hàn Mạc và Kiều Nhi, cô lịch sự gật đầu chào hỏi.
“Chào chị Mạc Mạc, chị Kiều Nhi.”
Nói xong Gia Duyên lịch sự ngồi xuống cái ghế được Châu Ân cẩn thận kéo ra bên cạnh của Hàn Mạc.
“Xin lỗi cô muốn dùng gì?.”
Cô nhân viên phục vụ lễ phép hỏi Gia Duyên.
“Cho tôi một ly Cappuccino không đường.”
Gia Duyên nhìn cô nhân viên phục vụ nói, rồi quay sang nhìn Hàn Mạc và Kiều Nhi bằng ánh mắt khó xử.
“Em hẹn chị có chuyện gì?”
Hàn Mạc nhìn Gia Duyên nghiêm túc nói, cô biết nếu không có chuyện quan trọng Gia Duyên sẽ không tìm đến cô.
Gia Duyên nhìn Hàn Mạc rồi nhìn Kiều Nhi, trong ánh mắt của cô hiện lên tia e ngại.
Kiều Nhi quan sát sắc mặt của Gia Duyên, cô nhếch môi cười nhẹ nói.”Em là vì chuyện của Hạo, nên mới tìm chị hai?.”
Giọng nói quả quyết như biết rõ tất cả mọi chuyện của Kiều Nhi, làm cho Gia Duyên kinh ngạc trong lòng.
“Sao chị biết?.”
“Chị là luật sư, nên giác quan thứ sáu của chị rất nhạy bén.”
Kiều Nhi nhìn Gia Duyên cười nói.
“Em cần gì cứ nói thẳng, nếu giúp được chị sẽ giúp cho em.”
Hàn Mạc nhìn Gia Duyên nói, tính tình cô là như vậy rất thẳng thắng không thích vòng vo.
Nghe Hàn Mạc nói vậy Gia Duyên mới từ từ kể lại toàn bộ sự việc giữa cô và Tràn Hạo cho Hàn Mạc và Kiều Nhi nghe.
Nghe xong câu chuyện của Gia Duyên và Tràn Hạo, Kiều Nhi vui vẻ trong lòng nụ cười trên khuôn mặt của cô cũng rạng rỡ hơn.
“Cuối cùng Hạo cũng có ngày hôm nay, vì phụ nữ mà phiền muộn.”
Còn Hàn Mạc thì trầm mặt suy nghĩ một chút, tay cô cầm cái muỗng cafe không ngựng quậy quậy chất lỏng trong ly, một lát sau cô mới chuyển tầm mắt sắc bén của mình nhìn Gia Duyên nói.
“Em khẳng định người em yêu là Tràn Hạo?.”
Giọng nói nghiêm trang của Hàn Mạc làm Kiều Nhi khó hiểu trong lòng, tại sao Hàn Mạc lại có phản ứng này.
Gia Duyên biết Hàn Mạc đang nghĩ gì, cô dùng ánh mắt kiên định nhìn Hàn Mạc nói rõ ràng.
“Phải!
Tràn Hạo là người đàn ông đầu tiên đã khiến trái tim của em rung động.”
Gia Duyên gật đầu ánh mắt kiên định nhìn Hàn Mạc nói trong sự cương quyết.
“Được, nếu em đã quyết định như vậy, chị sẽ giúp em.”
Hàn Mạc biết dù thường ngày Tràn Hạo luôn tỏ ra thái độ thờ ơ lãnh đạm không quan tâm đến điều gì, nhưng một khi anh yêu ai thì tình yêu anh dành cho người đó còn mảnh liệt hơn, nồng nàn hơn và sâu đậm hơn cả
Mạnh Hùng, Nam Liệt và cả Lôi Lạc Thiên.
Cuối cùng Gia Duyên nói ra kế hoạch của mình cho Hàn Mạc và Kiều Nhi nghe.
Hàn Mạc sẽ phái thuộc hạ của mình giả vờ bắt cóc Gia Duyên, để xem Tràn Hạo có vì cô mà lo lắng hay không.
Gia Duyên muốn dùng cách này để ép Tràn Hạo phải đối mặt với tình cảm của chính mình.
Dù Tràn Hạo có yêu cô hay không, cô cũng muốn biết được câu trả lời.
Sau khi từ quán cafe trở về biệt thự Mạnh Viên, Kiều Nhi thất thần ngồi cả buổi trên chiếc ghế xích đu ngoài vườn hoa suy nghĩ.
Mạnh Hùng vừa bước vào cửa chính của biệt thự, anh nhìn chung quanh một vòng không thấy Kiều Nhi đâu.
Trong lòng Mạnh Hùng hơi lo lắng, mỗi ngày vào lúc anh trở về cô sẽ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách để chờ anh.
Mạnh Hùng cau mày lo âu nhìn thấy quản gia Nghiêm nói.
“Bác Nghiêm, phu nhân đâu?.”
“Dạ thiếu gia, từ lúc phu nhân ở bên ngoài trở về, phu nhân đã ở bên ngoài vườn hoa cả buổi chiều.”
Nghe quản gia Nghiêm nói vậy trong lòng Mạnh Hùng hơi lo lắng, anh không biết vừa rồi cô đã đi đâu, và đã gặp mặt những ai, tại sao khi trở về lại có hành vi lạ thường như vậy.
Mạnh Hùng sải bước đi ra ngoài vườn hoa, đập vào mắt của anh là thân hình mỏng manh của Kiều Nhi đang ngồi thẩn thờ trên ghế xích đu.
Mạnh Hùng sốt ruột đi tới khom người ôm Kiều Nhi từ phía sau vào lòng của mình, tay anh nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng tròn trịa của cô.
“Em đang suy nghĩ gì mà lại thất thần đến như vậy?.”
Vừa nói anh vừa đặt một nụ hôn mặn nồng lên đỉnh đầu của cô, mùi hương tỏa ra từ mái tóc của cô làm anh bất giác nhắm mắt lại hít vào một hơi thật sâu.
“Em đang nghĩ về Hạo.”
“Em vì người đàn ông khác, mà không quan tâm đến anh?.”
Giọng nói trầm trầm của anh làm Kiều Nhi cảm giác ngọt đến tận đáy lòng của mình.
Anh cố tình nói như vậy để chọc cho cô vui.
Anh sợ nếu anh không tiến thêm một bước nữa, anh sẽ khiến cô đau lòng hơn.
Châu Ân nhìn vào sắc mặt tiều tụy phiền muộn của anh mà trong lòng cũng buồn lây, sao hai người lại như vậy nếu đã quan tâm và để ý đến đối phương, thì tội tình gì phải dày dò đối phương đến hai bên đều bị thương nặng.
“Dạ, tôi biết.”
Châu Ân lịch sự nói rồi cúi đầu cung kính chào Tràn Hạo.
Anh với một bụng đầy tâm sự bước đi lủi thủi về hướng phòng của mình.
Sau khi Tràn Hạo rời khỏi, Gia Duyên từ từ ngồi dậy tựa lưng vào đầu giường trong lòng cảm thấy hụt hẫng làm sao.
Cô đã nghe được lời đối thoại vừa rồi của anh và Châu Ân, trong lòng cô đau như dao cắt.
Cô biết anh rất khó xử, trái tim anh còn chưa biết rõ mình đang muốn và cần gì.
Nếu anh đã không hiểu lòng của mình, vậy hãy để cô giúp anh nhận ra người quan trọng nhất trong lòng của anh là ai.
Dù kết quả có ra sao, cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn cứ đoán mò tâm tư của anh như thế này.
Trong lòng Gia Duyên thầm nghĩ nếu cô thật sự yêu người đàn ông này thì cô phải tranh thủ vì anh cũng vì bản thân của mình.
Ngày hôm sau Gia Duyên hẹn gặp mặt của Hàn Mạc tại một quán cafe gần công ty giải trí Ngôi Sao Sáng.
Gia Duyên trên người mặc cái áo sơ mi màu trắng rộng thùng thình và quần Jean màu đen cùng với Châu Ân
bước vào cửa của quán cafe.
Cô đứng ngay cửa nhìn chung quanh một vòng, khi sát thực được vị trí của Hàn Mạc cô mới bước vào trong.
Tại một cái bàn hình vuông được đặt ngay bên cạnh cửa sổ, Hàn Mạc và Kiều Nhi đang ngồi trò chuyện nhìn vào thật khoan khoái, Lưu Xuyên đứng cung kính bên cạnh hai người.
Gia Duyên tao nhã bước tới nhìn Hàn Mạc và Kiều Nhi, cô lịch sự gật đầu chào hỏi.
“Chào chị Mạc Mạc, chị Kiều Nhi.”
Nói xong Gia Duyên lịch sự ngồi xuống cái ghế được Châu Ân cẩn thận kéo ra bên cạnh của Hàn Mạc.
“Xin lỗi cô muốn dùng gì?.”
Cô nhân viên phục vụ lễ phép hỏi Gia Duyên.
“Cho tôi một ly Cappuccino không đường.”
Gia Duyên nhìn cô nhân viên phục vụ nói, rồi quay sang nhìn Hàn Mạc và Kiều Nhi bằng ánh mắt khó xử.
“Em hẹn chị có chuyện gì?”
Hàn Mạc nhìn Gia Duyên nghiêm túc nói, cô biết nếu không có chuyện quan trọng Gia Duyên sẽ không tìm đến cô.
Gia Duyên nhìn Hàn Mạc rồi nhìn Kiều Nhi, trong ánh mắt của cô hiện lên tia e ngại.
Kiều Nhi quan sát sắc mặt của Gia Duyên, cô nhếch môi cười nhẹ nói.”Em là vì chuyện của Hạo, nên mới tìm chị hai?.”
Giọng nói quả quyết như biết rõ tất cả mọi chuyện của Kiều Nhi, làm cho Gia Duyên kinh ngạc trong lòng.
“Sao chị biết?.”
“Chị là luật sư, nên giác quan thứ sáu của chị rất nhạy bén.”
Kiều Nhi nhìn Gia Duyên cười nói.
“Em cần gì cứ nói thẳng, nếu giúp được chị sẽ giúp cho em.”
Hàn Mạc nhìn Gia Duyên nói, tính tình cô là như vậy rất thẳng thắng không thích vòng vo.
Nghe Hàn Mạc nói vậy Gia Duyên mới từ từ kể lại toàn bộ sự việc giữa cô và Tràn Hạo cho Hàn Mạc và Kiều Nhi nghe.
Nghe xong câu chuyện của Gia Duyên và Tràn Hạo, Kiều Nhi vui vẻ trong lòng nụ cười trên khuôn mặt của cô cũng rạng rỡ hơn.
“Cuối cùng Hạo cũng có ngày hôm nay, vì phụ nữ mà phiền muộn.”
Còn Hàn Mạc thì trầm mặt suy nghĩ một chút, tay cô cầm cái muỗng cafe không ngựng quậy quậy chất lỏng trong ly, một lát sau cô mới chuyển tầm mắt sắc bén của mình nhìn Gia Duyên nói.
“Em khẳng định người em yêu là Tràn Hạo?.”
Giọng nói nghiêm trang của Hàn Mạc làm Kiều Nhi khó hiểu trong lòng, tại sao Hàn Mạc lại có phản ứng này.
Gia Duyên biết Hàn Mạc đang nghĩ gì, cô dùng ánh mắt kiên định nhìn Hàn Mạc nói rõ ràng.
“Phải!
Tràn Hạo là người đàn ông đầu tiên đã khiến trái tim của em rung động.”
Gia Duyên gật đầu ánh mắt kiên định nhìn Hàn Mạc nói trong sự cương quyết.
“Được, nếu em đã quyết định như vậy, chị sẽ giúp em.”
Hàn Mạc biết dù thường ngày Tràn Hạo luôn tỏ ra thái độ thờ ơ lãnh đạm không quan tâm đến điều gì, nhưng một khi anh yêu ai thì tình yêu anh dành cho người đó còn mảnh liệt hơn, nồng nàn hơn và sâu đậm hơn cả
Mạnh Hùng, Nam Liệt và cả Lôi Lạc Thiên.
Cuối cùng Gia Duyên nói ra kế hoạch của mình cho Hàn Mạc và Kiều Nhi nghe.
Hàn Mạc sẽ phái thuộc hạ của mình giả vờ bắt cóc Gia Duyên, để xem Tràn Hạo có vì cô mà lo lắng hay không.
Gia Duyên muốn dùng cách này để ép Tràn Hạo phải đối mặt với tình cảm của chính mình.
Dù Tràn Hạo có yêu cô hay không, cô cũng muốn biết được câu trả lời.
Sau khi từ quán cafe trở về biệt thự Mạnh Viên, Kiều Nhi thất thần ngồi cả buổi trên chiếc ghế xích đu ngoài vườn hoa suy nghĩ.
Mạnh Hùng vừa bước vào cửa chính của biệt thự, anh nhìn chung quanh một vòng không thấy Kiều Nhi đâu.
Trong lòng Mạnh Hùng hơi lo lắng, mỗi ngày vào lúc anh trở về cô sẽ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách để chờ anh.
Mạnh Hùng cau mày lo âu nhìn thấy quản gia Nghiêm nói.
“Bác Nghiêm, phu nhân đâu?.”
“Dạ thiếu gia, từ lúc phu nhân ở bên ngoài trở về, phu nhân đã ở bên ngoài vườn hoa cả buổi chiều.”
Nghe quản gia Nghiêm nói vậy trong lòng Mạnh Hùng hơi lo lắng, anh không biết vừa rồi cô đã đi đâu, và đã gặp mặt những ai, tại sao khi trở về lại có hành vi lạ thường như vậy.
Mạnh Hùng sải bước đi ra ngoài vườn hoa, đập vào mắt của anh là thân hình mỏng manh của Kiều Nhi đang ngồi thẩn thờ trên ghế xích đu.
Mạnh Hùng sốt ruột đi tới khom người ôm Kiều Nhi từ phía sau vào lòng của mình, tay anh nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng tròn trịa của cô.
“Em đang suy nghĩ gì mà lại thất thần đến như vậy?.”
Vừa nói anh vừa đặt một nụ hôn mặn nồng lên đỉnh đầu của cô, mùi hương tỏa ra từ mái tóc của cô làm anh bất giác nhắm mắt lại hít vào một hơi thật sâu.
“Em đang nghĩ về Hạo.”
“Em vì người đàn ông khác, mà không quan tâm đến anh?.”
Giọng nói trầm trầm của anh làm Kiều Nhi cảm giác ngọt đến tận đáy lòng của mình.
Anh cố tình nói như vậy để chọc cho cô vui.